Mười lăm phút sau...
Đoạn Văn Chu, người vừa bị đập thẳng vào bức tường, chật vật đứng dậy. Gương mặt xinh đẹp của cậu đầy vết máu, đã hoàn toàn biến dạng. Từng mảng tường vỡ vụn, rơi xuống ngay bên cạnh cậu, đập lên những chiếc xúc tu khổng lồ vốn từ đỏ tươi nay đã chuyển sang tím sẫm, bắt đầu nổi mụn nước.
Cậu đã mất bốn chiếc xúc tu. Tất cả đều trúng độc của Bách Minh. Để tránh nọc độc lan đến cơ thể, Đoạn Văn Chu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chủ động cắn đứt chúng.
"Anh Tiêu."
Vừa chiến đấu, Đoạn Văn Chu vừa phải duy trì cái thiết lập "lắm lời" của mình, liên tục nói chuyện với Tiêu Tịch qua tai nghe.
"Con nhỏ này độc thật, em đánh không lại nó rồi. Xong đời, em sắp chết rồi đây... Nhưng nếu là vì lệnh của anh mà chết, vậy có tính là chết vì anh không? Anh Tiêu, nếu em chết rồi, anh nhất định phải nhớ em đấy, tuyệt đối không được quên em...!"
"Sẽ không để cậu chết." Tiêu Tịch liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi.
"Cố gắng thêm mười phút nữa."
Người Sống Sót lén lút tiếp cận Bách Minh, may mắn là không bị cô ta phát hiện. Dù bị con bọ cạp độc khổng lồ quất một đòn mạnh vào lưng, hắn vẫn thành công đâm một nhát vào sau lưng ả.
Máu tím nhạt phun ra, bắn thẳng vào mặt Người Sống Sót.
"Tôi nghĩ đánh nhau không cần nói nhiều như thế đâu, phiền quá đi mất."
Hắn ôm lấy vết thương, lùi lại phía sau. Một chiếc xúc tu khác của Đoạn Văn Chu lập tức thay thế hắn, chặn đòn tấn công từ bọ cạp độc.
"Cậu biết gì mà nói? Đây không phải nói chuyện bình thường, mà là sức mạnh tinh thần của tình yêu! Cậu thử tưởng tượng xem, một chiến binh khi ra trận, nếu biết có người đang chờ mình ở nhà, chiến đấu sẽ mạnh mẽ hơn gấp bội. Thậm chí chỉ cần nhìn ảnh người yêu cũng có thể nhận buff nhân đôi...! Mà thôi, loại chó độc thân như cậu chắc chắn không thể hiểu được mấy chuyện này rồi."
Đoạn Văn Chu hừ lạnh.
Trong thư viện, Tiêu Tịch dựa lưng vào giá sách, ánh mắt hướng ra ngoài, nhìn bầu trời sắp sửa rạng sáng.
【Cậu nghĩ bọn họ có thể thắng Bách Minh không?】
Giọng nói của Ngư vang lên trong đầu hắn.
"Sao lại hỏi tôi câu mà chính anh cũng biết rõ đáp án?"
【Thì tôi chỉ thấy hỏi như vậy sẽ tạo thêm chút không khí căng thẳng thôi~ Không được sao? Cậu không thể phối hợp với tôi một chút à?】
"Tôi không cần bọn họ phải giết Bách Minh. Nếu Đoạn Văn Chu thực sự định làm vậy, tôi cũng sẽ không cho phép."
【Ồ? Tôi ngốc quá, cậu giải thích lại đi được không, quạ nhỏ?】
"Anh bị ngu à?"
【Đừng tự mắng mình như thế, tôi sẽ buồn đấy.】
Tiêu Tịch: ...
Hắn nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh chém giết từ ngoài hành lang vọng vào, sau đó nhanh chóng lên tiếng.
"Lão viện trưởng Âu Nhĩ cần bốn linh hồn làm tế phẩm để triệu hồi tà thần thành công. Chỉ khi có bốn người trong chúng ta chết, nghi lễ mới có thể tiếp tục. Hiện tại chỉ còn thiếu một linh hồn cuối cùng."
"Cuốn sách ghi lại rằng thời điểm thích hợp nhất để kích hoạt nghi lễ là sáu giờ sáng. Chỉ cần trước sáu giờ sáng, tế phẩm cuối cùng chưa chết, pháp trận sẽ không thể hoàn thành. Vì thế, tôi chỉ yêu cầu Đoạn Văn Chu cầm chân cô ta cho đến lúc đó."
【Cậu nói rằng người đứng sau pháp trận này là lão viện trưởng Âu Nhĩ? Tại sao?】
"Nếu anh có não thì sẽ thấy đây là một câu hỏi quá đơn giản."
"Nhật ký của Hắc Sơn Dương cung cấp rất nhiều thông tin. Cô ta không phải tình cờ đến bệnh viện này, mà là con mồi do lão viện trưởng chọn lựa. Một đối tượng hẹn hò, kết hôn hoàn hảo, đồng thời cũng là công cụ sinh sản lý tưởng."
"Lão viện trưởng không thực sự yêu Hắc Sơn Dương. Lão chỉ lợi dụng cô ta để sinh ra hai đứa trẻ mà lão mong muốn, vì đó là đạo cụ cần thiết cho nghi lễ."
"Giống như tấm bia đá mà Người Sống Sót đào lên từ dưới lòng đất, cũng như những gì được ghi trong sách, nghi lễ này cần một cặp 'song sinh'. Tốt nhất là có quan hệ huyết thống với người bày trận pháp."
"Vì vậy, khi biết Hắc Sơn Dương chỉ sinh ra một đứa trẻ, lão viện trưởng đã vô cùng tức giận. Nhưng sau đó, bằng cách nào đó, lão tìm được một phương pháp kỳ lạ, chia đứa trẻ còn sống, Ngải Sơn thành hai đứa trẻ riêng biệt: Thỏ Đen và Thỏ Trắng, tức là Âu Nhĩ và Ngải Sơn."
"Nhờ vậy, lão lại có một cặp song sinh, kế hoạch của lão có thể tiếp tục."
"Còn một manh mối nữa, tên của lão viện trưởng và viện trưởng hiện tại tương tự nhau, đều là 'Âu Nhĩ'. Vì vậy, trên các văn kiện chính thức, cái tên đó không hề thay đổi."
"Khi chúng ta kiểm tra thông tin về công ty dược phẩm Lam Thâm trong văn phòng viện trưởng, chúng ta thấy rằng cổ đông và người kiểm soát thực sự của công ty đó không phải tiểu Âu Nhĩ, mà chính là lão Âu Nhĩ."
Họ đã bị cái bẫy tên gọi đánh lừa.
Hình ảnh người đàn ông già nua, thảm hại bị nhốt trong căn mật thất đã khiến họ vô thức xem lão là một nạn nhân.
【Wow, quạ nhỏ giỏi quá ta, đến cả chuyện này mà cũng phân tích ra được~】
Tiêu Tịch bình thản đáp:
"Duy trì một bệnh viện tâm thần không kiếm được bao nhiêu tiền. Cách đây nhiều năm, lão viện trưởng đã bí mật sử dụng bệnh nhân ở đây để thử nghiệm các loại thuốc đang trong giai đoạn nghiên cứu, nhằm kiếm lợi nhuận. Và số tiền nhuốm máu đó, lão đều đổ vào việc xây dựng trận pháp triệu hồi."
"Không lâu sau khi Hắc Sơn Dương đến bệnh viện tâm thần Vụ Sơn, nơi này bắt đầu xây dựng tháp chuông và tháp canh. Sau đó, họ lại viện cớ tưởng niệm đứa trẻ vừa chào đời đã chết để dựng nên cây thánh giá đen. Những công trình này thoạt nhìn có vẻ vô dụng, nhưng vật liệu xây dựng chúng lại không hề tầm thường, tất cả đều là những phần không thể thiếu của trận pháp."
"Đây là một âm mưu khổng lồ đã được khởi động từ ba mươi năm trước, nhấn chìm vô số sinh mạng, kéo dài suốt một phần ba thế kỷ. Một người mẹ vô tội bị biến thành vật tế, đứa con trai của lão bị biến thành một kẻ tâm thần đa nhân cách, tất cả chỉ để phục vụ mục đích không thể nói ra của lão viện trưởng."
"Lão muốn triệu hồi vị thần được mệnh danh là 'bất tử' kia để thực hiện một nguyện vọng của mình."
"Và hôm nay, cuối cùng thì mọi thứ đã sẵn sàng. Khoảnh khắc cuối cùng... đã đến."
【Nếu cậu đã nhìn thấu tất cả, vậy cậu định phá cục thế nào đây?】
Ngư tò mò hỏi, hoàn toàn không có ý thức rằng một khi có biến cố xảy ra, y cũng sẽ chết chung với Tiêu Tịch.
【Nếu mọi thứ đã đi xa đến mức này mà kế hoạch lại thất bại vì thiếu một vật tế cuối cùng, chắc tôi cười chết mất.】
"Thì ra anh cũng không ngu hoàn toàn."
【Hả?】
Tiêu Tịch ngước lên nhìn bầu trời, sương mù trắng đặc quánh như dán chặt vào không trung, che khuất ánh sáng.
Rõ ràng là bình minh, nhưng ở nơi này, có lẽ mặt trời vĩnh viễn sẽ không bao giờ mọc lên.
Đây là một bình minh u ám vĩnh cửu, là tuyệt vọng vĩnh cửu.
Thời khắc quyết chiến đã đến.
Hắn đứng dậy, nuốt hai viên Romir cuối cùng. Thanh Tội Đao ra khỏi vỏ, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén.
【Một kế hoạch ba mươi năm, cậu có nghĩ một người giỏi diễn kịch và tính toán như lão viện trưởng sẽ không chuẩn bị cho trường hợp Bách Minh không kịp giết vật tế cuối cùng không?】
"Vậy anh đang nghi ngờ rằng tôi không nghĩ tới chuyện 'lão đã lường trước chuyện này' sao?"
Giọng điệu Tiêu Tịch gần như ngạo nghễ.
Nếu ngay cả chuyện này hắn cũng không tính đến, vậy thì hắn chẳng cần đi tìm thầy của mình làm gì nữa. Hắn có thể chết luôn cho rồi, vì hắn đã phụ lòng thầy, cũng không xứng đáng làm học trò của người đó.
Bên ngoài, bệnh nhân và bác sĩ đã chém giết đến mức đỏ cả mắt.
Thi thể bị vứt la liệt trên hành lang. Họ chiến đấu bằng những phương thức nguyên thủy nhất, như những con dã thú ăn thịt lẫn nhau.
Những chiếc mặt nạ trắng bệch của đám bác sĩ vỡ vụn, để lộ những khuôn mặt méo mó, vặn vẹo bên dưới. Bệnh nhân xé rách bộ đồ bệnh viện trên người, cười rú lên đầy quỷ dị. Máu tươi văng tung tóe như những nét vẽ loạn cuồng của một bức tranh điên loạn.
Trên bức họa khổng lồ, đôi mắt của Hắc Sơn Dương, kẻ đã hóa thành tro tàn, vẫn đau thương nhìn xuống cảnh tượng thảm sát nhân gian này.
Chiếc xúc tu cuối cùng trên lưng Đoạn Văn Chu co giật một chút, rồi lặng lẽ tan rữa thành một vũng máu mủ hôi thối.
"Anh Tiêu, có lẽ em thực sự sắp chết rồi..."
Cậu nhìn cô gái đang chầm chậm tiến về phía mình, ho ra một búng máu lẫn mảnh nội tạng.
"Thật ra, em thực sự rất thích-"
Chiếc tai nghe đã rơi xuống đất trong lúc chiến đấu. Cậu biết Tiêu Tịch không thể nghe thấy những lời này, vậy nên hắn mới dám nói ra.
"Được rồi, đã nói là sẽ không để cậu chết."
Giọng nói của Tiêu Tịch đột ngột vang lên từ chiếc tai nghe dưới đất, cắt ngang câu nói chưa hoàn chỉnh của cậu.
"Hóa ra anh ở đây à."
Bách Minh dừng bước, cúi xuống nhặt chiếc tai nghe nhỏ bé từ mặt đất, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng nhưng méo mó.
"Bách Linh, đã lâu không gặp."
Tiêu Tịch cất tiếng chào.
Đôi mắt của thiếu nữ lóe lên ánh sáng trắng nhạt. Gương mặt cô ta như bị phủ một lớp nhiễu sóng, chập chờn như hình ảnh qua màn hình bị lỗi.
"Tôi không tên là... Bách Linh... Tôi... là Bách Minh..."
"Tôi thích cái tên Bách Linh. Cô không ngại nếu tôi gọi cô như vậy, đúng không?"
"Ha ha ha ha ha!"
Bách Minh cười điên loạn, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy dữ dội.
"Đương nhiên rồi, dù sao thì tôi cũng không có lý do gì để yêu cầu một kẻ sắp chết phải gọi tôi bằng cái tên nào cả. Sau khi tôi gi ết chết Thao, Xạ Thủ, và Người Sống Sót, người tiếp theo... sẽ là anh, Chim báo tử."
"Bách Linh, có vẻ như cô luôn muốn giết tôi. Tôi có thể hỏi tại sao không?"
Đôi mắt Bách Minh trắng dã, gần như không còn thấy rõ con ngươi bên trong.
"Bởi vì anh đã từ chối vị đại nhân đó! Một sứ giả vô cùng thuần khiết, vô cùng thánh khiết! Người đã sẵn sàng cúi đầu cầu xin vì anh, đã sẵn lòng hạ mình để cho một tên tạp chủng như anh làm học trò của người! Vậy mà anh lại lạnh lùng, hèn hạ từ chối người!"
Rõ ràng, cô ta đang nhắc đến chuyện sau khi kỳ thi tuyển chọn giảng viên kết thúc, Tiêu Tịch đã được Bạch Hoàng Đế mời gọi nhưng lại không chấp nhận trở thành học trò của ngài.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô gái, một biểu cảm vừa cười vừa khóc, nhưng ẩn trong đó là sự phẫn nộ không thể khống chế.
"Nhưng cũng tốt thôi!
"Để tôi nói cho anh biết, anh vốn dĩ không xứng đáng làm học trò của người! Một kẻ không thuần khiết, một linh hồn bị nhuốm đầy sát khí và máu tanh như anh, hoàn toàn không xứng đáng đứng bên cạnh người, càng không xứng đáng nhận được sự dạy dỗ của người!"
Càng nói, cô ta càng giận dữ. Chiếc tai nghe trong tay cô ta kêu lên những tiếng cọt kẹt, may mắn là do được ill cải tiến nên không bị bóp nát.
Không nhìn thấy Tiêu Tịch, cô ta liền trút hết giận dữ lên người Đoạn Văn Chu, giáng một cú đá mạnh vào ngực cậu.
Máu tươi màu tím nhạt trào ra từ sau lưng hắn, cậu r3n rỉ một tiếng.
"Nhưng tôi cũng nên cảm thấy may mắn... Người được chọn làm học trò của thầy ấy không phải anh, mà là tôi."
Cô gái bật cười.
Bàn tay trắng muốt của cô ta đâm xuyên qua lồ ng ngực Đoạn Văn Chu, thô bạo moi ra quả tim đỏ tươi vẫn đang không ngừng đập.
"May mà thầy cũng hiểu tôi. Nhiệm vụ đầu tiên thầy giao cho tôi chính là gi ết chết anh... mà đây lại là điều tôi luôn khao khát nhưng không thể đạt được. Và bây giờ, tôi sẽ giế t chết đồng đội của anh trước, sau đó đến lượt anh."
"Tôi sẽ phát trực tiếp, để tất cả thí sinh trong học viện đều nhìn thấy, từng chút từng chút một rạch nát khuôn mặt của anh, để anh chết trong chính sự kiêu ngạo của mình."
"Đừng hòng giãy giụa. Các người đã gia nhập phe bệnh nhân, dù thế nào cũng không thể đấu lại tôi, người đã được viện trưởng thực sự ban cho sức mạnh."
"Chim báo tử, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là quỳ xuống, thành tâm cầu nguyện với Bạch Chủ đi. À, nhưng mà... ngài chắc chắn sẽ không tha thứ cho một tên đồ tể vô thần như anh đâu."
Bàn tay cô ta siết chặt.
Quả tim trong tay cô ta vỡ nát.
Những mảnh vụn máu thịt rơi xuống như một quả táo chín nẫu, rỉ ra từ giữa kẽ tay cô ta.
Cơ thể Đoạn Văn Chu co giật, hai tay cậu cào cấu mặt đất, hai chân đạp loạn xạ trong vô thức. Khuôn mặt cậu nhanh chóng tái nhợt, chỉ còn lại tiếng thở khò khè yếu ớt.
Ở đầu bên kia tai nghe, Tiêu Tịch cũng nghe được tiếng gào thét đứt quãng của Đoạn Văn Chu, nhưng giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như cũ.
"Cạch--"
Thời khắc triệu hồi đã đến.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, một thời khắc đặc biệt đã được chọn sẵn.
Năm nay là năm nhuận thế kỷ duy nhất trong suốt bốn trăm năm qua, năm nay có thêm một ngày vốn không nên tồn tại, một năm đặc biệt.
Ba mươi năm trước, vào chính thời khắc này, một cặp song sinh chào đời. Một trong hai, linh hồn bị cuốn trôi qua Minh Hà, thân xác chôn vùi dưới cây thánh giá. Kẻ còn lại thì bình an trưởng thành. Đây là một ngày đặc biệt, một khoảnh khắc đặc biệt.
Âm mưu khổng lồ, bị máu và nước mắt chôn vùi suốt ba mươi năm trong bệnh viện tâm thần này, cuối cùng cũng sắp bị phơi bày hoàn toàn.
Tiêu Tịch gập lại chiếc đồng hồ bỏ túi.
"Tôi chờ cô đến giết tôi. Nhưng trước đó, tôi có một đề nghị, hãy quay đầu lại."
"Chim báo tử, anh nghĩ tôi là con nít ba tuổi à?"
Bách Minh cười lạnh.
"Mấy trò lừa gạt trẻ con kiểu này hoàn toàn không có tác dụng với -"
Lời còn chưa dứt, cô ta đột nhiên khựng lại.
Cổ từ từ quay ra sau.
Đồng tử giãn ra đến cực hạn, tràn đầy sự kinh ngạc tột cùng.