Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 110

"Ồ, vậy sao..."

 

Tiêu Tịch khẽ khép mắt, gió làm rối tung mái tóc hắn.

 

Hắn không còn xoay khẩu súng trong tay nữa mà cất nó về bên mình, để nòng súng tự nhiên rũ xuống hướng về mặt đất.

 

"Tôi đã hứa với mẹ anh rằng sẽ cứu anh.

 

Vậy nên, đi đi."

 

Ngải Sơn quay đầu lại, nhìn gương mặt Tiêu Tịch. Trong khoảnh khắc, sắc mặt y đột ngột thay đổi.

 

Một bóng tối phủ lên gương mặt y, mái tóc vàng vấy máu trong ánh nắng bỗng mang theo vẻ u ám. Kể cả nụ cười dịu dàng vốn chưa từng thay đổi kia cũng thoáng khựng lại.

 

"Mẹ của tôi... sao?"

 

Ngải Sơn bước một bước sang bên, trốn vào bóng tối, đưa tay ra chạm vào ánh sáng bên ngoài.

 

Giữa hai người không còn lời nào nữa, bầu không khí chìm vào im lặng.

 

Nơi xa, mặt biển lấp lánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, một dải cầu vồng nhàn nhạt xuất hiện trên mặt nước, lơ lửng trên lớp sương trắng chưa tan hết, như ảo ảnh hư ảo của trời và biển.

 

Mùi máu tanh nồng nặc bị làn gió biển trong lành cuốn đi, những phiến đá trắng chất chồng nơi bờ biển, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

 

Thế nhưng, trên vẻ đẹp này lại chất chứa vô số tội ác.

 

"Bà ấy đã nói gì với cậu?"

 

Ngải Sơn hỏi khẽ.

 

"Tôi đã vào trong bức chân dung của bà ấy. Bà ấy cho tôi xem nhật ký của mình, kể cho tôi rất nhiều chuyện. Cuối cùng, bà ấy cầu xin tôi cứu lấy con trai bà."

 

Tiêu Tịch nói.

 

"Tôi đã đồng ý."

 

Ngải Sơn đưa tay che mặt, cúi người bật cười khẽ.

 

Tiếng cười càng lúc càng lớn.

 

Sự rực rỡ tươi sáng ban nãy hoàn toàn biến mất khỏi y, đôi mắt xanh tuyệt đẹp chuyển thành màu đỏ như máu, trên trán dần hiện ra dấu thập đen.

 

"Vậy sao... Yêu cầu cuối cùng của bà ấy lại là thế này..."

 

Ngải Sơn vừa cười vừa ho sặc sụa, đáy mắt chợt tối sầm.

 

Y xé toạc lớp vỏ bọc sáng sủa trên mặt, để lộ ra bản chất điên loạn b3nh hoạn, giống hệt như người anh trai "tưởng tượng" của mình, Âu Nhĩ.

 

Y nguyền rủa.

 

"Quả nhiên, chỉ là một kẻ vô dụng! Một người đàn bà vô dụng đến mức không bảo vệ nổi con mình, suốt ngày chỉ biết khóc lóc! Chết đi là đáng lắm!

 

Tôi sớm đã muốn giết bà ta rồi! Một kẻ yếu đuối ngây thơ như thế vốn không xứng đáng tồn tại trên thế giới này! Hoặc lẽ ra ngay từ khi sinh ra, bà ta nên bị vứt xuống biển! Nên bị bỏ lại trong tuyết mà chết rét!

 

Lòng tốt của bà ta chính là phẩm chất độc ác nhất! Bà ta dựa vào nó để sống sót, cũng vì nó mà chết đi!

 

Tôi hận chính mình biết bao, hận vì ngày đó, đã không giết bà ta sớm hơn!"

 

Tiêu Tịch đứng cạnh y, vẻ mặt không hề dao động trước những lời vừa thốt ra.

 

Như thể hắn sớm đã biết đến sự thật thứ tư ẩn giấu đằng sau tất cả —

 

Không phải Âu Nhĩ, không phải lão Âu Nhĩ, cũng không phải những "chân tướng" mà Ngải Sơn kể.

 

Mà là sự thật mà hắn tự mình suy luận ra.

 

"Vậy nên, cậu đã sớm đoán ra rồi sao?"

 

Ngải Sơn che mặt, biểu cảm vừa như đang khóc, vừa như đang cười. Chỉ có một con mắt lộ ra qua kẽ tay là đang nhìn Tiêu Tịch.

 

Người đàn ông gật đầu.

 

"Nhưng tôi đã hứa với Hắc Sơn Dương rằng sẽ cứu con trai của bà ấy.

 

Vậy nên anh không cần phải chết. Tôi cũng sẽ không vạch trần anh. Hoặc đúng hơn là tôi không có cách nào vạch trần anh, vì tôi không có bằng chứng.

 

Anh muốn làm gì thì cứ làm. Anh có thể rời khỏi hòn đảo này, đi làm những điều mình đã nói.

 

Tôi sẽ giữ lời hứa của mình."

 

"Hah, đây là sự bố thí của kẻ chiến thắng nhìn thấu mọi thứ dành cho tôi sao? Hay là sự bố thí từ người đàn bà điên đã chết đó?"

 

Ngải Sơn bật cười lạnh lẽo.

 

Y vươn tay, định nắm lấy cổ áo Tiêu Tịch, nhưng lại bị đối phương dùng súng gạt đi.

 

"Đừng nói với tôi rằng các người thật sự nghĩ tôi là một con thỏ trắng yếu đuối đáng thương đấy nhé! Một kẻ yếu đuối đến mức không thể sống thiếu sự thương hại của người khác, không thể tồn tại nếu không có đồng bọn bên cạnh!

 

Thà chết còn hơn trở thành thứ sinh vật đáng khinh ấy!"

 

Tiêu Tịch nhìn y, không nói lời nào.

 

Sắc đỏ rực nóng bỏng tràn lên từ chân trời, tựa ngọn lửa thiêu rụi đất liền, đỏ như máu, như màu của sơn dầu, như một thực thể sống đang xoay vặn méo mó.

 

Bức tranh được vẽ nên bằng những sắc màu tươi sáng nhất, lại thể hiện thứ tình yêu méo mó điên cuồng nhất, giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn.

 

Chỉ còn lại một đôi mắt —

 

Một đôi mắt u sầu, tang thương, chứa đựng nỗi kinh hoàng vô tận.

 

Đôi mắt của Hắc Sơn Dương.

 

【Sự thật thứ tư: Chân tướng cuối cùng】

 

Hai mươi hai năm trước, vào đêm mưa ấy, người mẹ nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

"Ai... ai đó?!"

 

Bà sợ hãi cất tiếng hỏi từ bên trong.

 

"Mẹ, là con đây."

 

Đứa trẻ đáp lại, giọng nói cũng chất chứa nỗi sợ.

 

Nó cầu xin mẹ mở cửa cho mình. Trên mặt là những giọt nước mắt bi thương, nhưng trong lòng lại đang cười vang, đang hả hê.

 

Nó là con thỏ đen khoác lên mình lớp lông trắng.

 

Đôi mắt đỏ ngây thơ của nó ẩn chứa sát ý.

 

Dưới lớp lông mềm mại ấy, nó giấu một khẩu súng.

 

Người mẹ không từ chối đứa con của mình.

 

Thế là con thỏ đen tàn nhẫn giơ súng lên, nhắm thẳng vào con dê đen đang nhắm mắt trước mặt mình.

 

"Đoàng—"

 

Xác của Hắc Sơn Dương ngã xuống giường, máu đỏ tươi tuôn ra từ cơ thể bà. Bà đã bị chính con trai mình sát hại.

 

Bà chết vì lòng tốt của mình.

 

Thỏ Đen quay người, khinh miệt nhìn bà, rồi ném món quà sinh nhật trong tay vào thùng rác một cách không chút do dự.

 

Nó đã giết mẹ mình.

 

Mẹ nó chưa từng làm hại nó, nhưng bà cũng phạm sai lầm. Vì là một con dê, nhưng lại không biết dùng sừng của mình thế nào. Bà cũng không có răng nanh, móng guốc của bà mềm như kẹo bông.

 

Sai lầm của Hắc Sơn Dương chính là việc bà chỉ là một con dê ăn cỏ vô hại.

 

Thỏ Đen đứng yên tại chỗ, bật cười lớn, nó xoay người, chiêm ngưỡng cái xác như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp.

 

Bà là một họa sĩ thất bại. Nhưng cơ thể của bà lại trở thành kiệt tác đẹp nhất trong cuộc đời bà.

 

Thỏ Đen nắm chặt khẩu súng trên tay, trong khẩu súng vẫn còn một viên đạn.

 

Lúc trước, con rắn đã đưa cho nó khẩu súng này, bên trong có hai viên đạn.

 

Đột nhiên, Thỏ Đen đứng khựng lại. Cái đầu thỏ to lớn xoay nhẹ, những cảm xúc tà ác trong đôi mắt lập tức biến mất, thay vào đó là sự hoang mang và sợ hãi.

 

Bộ lông trên người nó chuyển thành màu trắng tinh, con Thỏ Trắng bị che giấu bên trong cơ thể Thỏ Đen cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Nó nhìn người mẹ đã chết trên giường, rồi lại nhìn khẩu súng trong tay, dường như không thể tin rằng chính mình đã làm ra chuyện đó.

 

Nó không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành thế này.

 

Đôi mắt đỏ như pha lê tràn ngập nước mắt, những giọt lệ tuôn rơi.

 

Nó quỳ xuống đất, không biết vì sao bi kịch này lại xảy ra với mình.

 

Cuối cùng, nó giơ khẩu súng lên, chĩa vào đầu mình, bóp cò.

 

“Đoàng!”

 

Cơ thể nhỏ bé của nó ngã xuống đất, máu từ bộ lông mềm mại thấm ra ngoài, nhuộm đỏ lớp lông trắng muốt vốn có.

 

Sau khi nhận ra mình đã tự tay giết mẹ, con Thỏ Trắng tốt bụng không thể chấp nhận được sự thật này, nên đã dùng chính khẩu súng vừa giết mẹ để tự sát.

 

Khi bước vào phó bản [Lễ tang của Hắc Sơn Dương], Tiêu Tịch đã nhìn thấy vết đạn lưu lại trên tường.

 

Đó chính là viên đạn cuối cùng mà Thỏ Trắng đã dùng để kết liễu cuộc đời mình.

 

Thế là, Thỏ Trắng đã chết.

 

Thứ còn lại chỉ có Thỏ Đen.

 

Con Thỏ Đen đại diện cho sự xấu xa, ghê tởm và giỏi ngụy trang.

 

---

 

---

 

Và đó chính là sự thật đã bị che giấu.

 

Nhưng Thỏ Đen không chỉ có mỗi tiểu Âu Nhĩ.

 

Dù là Âu Nhĩ hay Ngải Sơn, cả hai đều là Thỏ Đen.

 

Con Thỏ Trắng thực sự, nó đã chết cùng với Hắc Sơn Dương từ 22 năm trước.

 

[Loài người thật thú vị.]

 

Giọng cười của Ngư vang lên trong đầu Tiêu Tịch.

 

[Nhưng theo suy luận của cậu, trước đây Thỏ Trắng và Thỏ Đen không hề tách rời, vẫn là cùng một người. Nếu Thỏ Trắng đã chết, vậy chẳng phải Thỏ Đen cũng nên chết theo sao?]

 

[Bởi vì nhờ vào năng lực “tưởng tượng”, Thỏ Đen Ngải Sơn đã có được khả năng giống hệt Thỏ Trắng. Sau khi nhân cách phân liệt, Thỏ Đen từ tận đáy lòng đã không còn coi mình và Thỏ Trắng là cùng một người nữa. Thế nên, dù Thỏ Trắng có chết, nhưng chỉ cần Thỏ Đen tin rằng mình chưa chết, nó vẫn có thể tiếp tục sống.]

 

Tiêu Tịch đáp lại trong tâm trí.

 

[Chỉ là, con Thỏ Đen duy nhất ban đầu, sau khi Hắc Sơn Dương chết, đã tách ra thành hai con, chính là Âu Nhĩ và Ngải Sơn. Thỏ Đen bị phân liệt đã thay thế vị trí của Thỏ Trắng, tạo nên sự xuất hiện của con Thỏ Đen thứ hai.]

 

[Vậy còn căn phòng giam cầm kia? Tại sao lại có hai căn phòng nối liền với nhau, và mỗi phòng đều có giới hạn mười phút? Nó dùng để giam cầm ai?]

 

[Chuyện này cũng rất đơn giản.]

 

[Thực ra, lúc nãy Ngải Sơn đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng trong lời nói của hắn.]

 

[Hắn nói rằng mình chưa từng rời khỏi bệnh viện tâm thần này, vì thế nên lo lắng không tìm được việc làm.]

 

[Nhưng không chỉ từ lời kể của người lái đò mà chúng ta gặp khi mới vào khu vực thi đấu, mà ngay cả phần giới thiệu bản thân của Ngải Sơn, hắn cũng từng nói rằng mình đã rời khỏi bệnh viện để học tập, và có học vấn rất cao, không cần phải lo lắng về công việc.]

 

[Ồ! Vậy là Ngải Sơn đang nói dối?]

 

[Không, vẫn còn một khả năng khác. Đó là, hắn không phải Ngải Sơn.]

 

[Cái gì vậy trời, giỡn mặt hả? Nếu hắn không phải Ngải Sơn, vậy hắn là ai?]

 

[Hắn là con Thỏ Đen thứ ba.]

 

[Đủ thú vị, đám Thỏ Đen này còn có thể phân tách sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu à?]

 

[Ngải Sơn luôn bị viện trưởng cũ giam giữ trong căn phòng kia, với sức lực của bản thân, hắn không thể nào thoát ra được. Nhưng hắn không cam tâm bị giam cầm mãi mãi…]

 

[Vậy nên?]

 

[Vậy nên, hắn đã chia bản thân ra làm hai. Từ đó, con Thỏ Đen thứ ba xuất hiện.]

 

Ngư nghe đến đây cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Tiêu Tịch tiếp tục suy nghĩ trong đầu. Cách này nhanh hơn rất nhiều so với việc nói chuyện bằng lời, hơn nữa, vì cả hai vốn là cùng một người, nên chẳng cần thể hiện nét mặt, chỉ cần vừa nghĩ đến, đối phương lập tức sẽ hiểu.

 

[Con Thỏ Đen thứ ba trở thành bạn tù của Ngải Sơn, sống ngay trong căn phòng giam bên cạnh. Nhờ sự giúp đỡ của hắn, Ngải Sơn mới có thể thoát ra khỏi phòng giam. Đó cũng chính là ý nghĩa của mảnh giấy ghi chú mà chúng ta tìm thấy trong căn phòng đó.]

 

[Vậy tại sao chúng ta không hề nhìn thấy con Thỏ Đen thứ ba?]

 

[Bởi vì nó chưa bao giờ rời khỏi cơ thể Ngải Sơn.]

 

[Hắn luôn ẩn nấp trong cơ thể Ngải Sơn. Ngải Sơn đã quen đóng vai con Thỏ Trắng yếu ớt đáng thương, nhưng con Thỏ Đen thứ ba còn tà ác và đáng sợ hơn cả Âu Nhĩ.]

 

[Lần đầu tiên chúng ta gặp Ngải Sơn, chính con Thỏ Đen thứ ba đã đột nhiên bóp cổ tôi và tấn công tôi. Khi đó, nhân cách trong cơ thể Ngải Sơn đã hoán đổi.]

 

[Cậu nói nhiều như vậy, đầu tôi nghe muốn nổ tung rồi. Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết á —]

 

Ngư bật cười, than thở:

 

[Thôi vậy, dù sao cậu cũng sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa mà, đúng không? Thế thì tôi cũng chẳng buồn suy nghĩ nữa, tất cả cứ giao hết cho cậu nhé~

 

Cố lên nào, quạ nhỏ ~ Hãy tin tưởng vào chính mình!]

 

Tiêu Tịch đã nói chuyện với Ngư trong tâm trí suốt một lúc lâu, nhưng ở thế giới thực, chỉ mới trôi qua vài giây ngắn ngủi.

 

Hắn ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Ngải Sơn trước mặt.

 

Đối phương cũng đang nhìn hắn, khóe miệng cong lên đầy quỷ dị, trong đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh những giọt nước mắt.

 

"Sao cậu lại thông minh đến vậy chứ? Tại sao cậu cứ phải hiểu rõ mọi thứ như thế?

 

Sống như vậy, cậu không thấy mệt mỏi sao?

 

Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua những vỏ bọc xinh đẹp kia, thấy được bên trong là những tâm hồn xấu xí đến cực điểm. Cậu chưa từng cảm thấy chán ghét, dù chỉ một khoảnh khắc sao?"

 

Ngải Sơn chậm rãi bước tới, từng bước ép sát Tiêu Tịch.

 

Bình Luận (0)
Comment