Đây là lần đầu tiên Tiêu Tịch nhận được nhiệm vụ có hình phạt cưỡng chế xóa sổ.
Bình thường, giám thị sẽ không chủ động đưa ra loại nhiệm vụ này, vì ngay cả họ cũng không có quyền trực tiếp g iết chết thí sinh. Nhưng trong kỳ thi Ác Mộng Sâu, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, kết cục chính là bị xóa sổ!
Có thể thấy độ khó của kỳ thi này khủng khiếp đến mức nào.
“Sao lại là kỳ thi Ác Mộng Sâu!?”
Một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ, hai tay run rẩy không thể kiểm soát.
“Là tên khốn nào không sống nổi nữa, còn muốn kéo người khác chết chung!?”
Tên ông ta là Người Treo Ngược, một thí sinh năm hai. Mặc dù đã vào học viện hơn hai năm, nhưng vì sợ kỳ thi thăng cấp năm ba quá khó, ông ta vẫn luôn trì hoãn việc thăng cấp. Không ngờ lần này lại bị kéo vào một kỳ thi Ác Mộng Sâu đáng sợ như vậy!
Tiêu Tịch liếc nhìn Đoạn Văn Chu, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
“A! Con mèo nào vừa giẫm lên chân tôi thế! Giờ cả mèo cũng được lên tàu điện ngầm à? Còn biết giữ ý chút không!?”
Một con mèo đen nhỏ len lỏi qua đám người trong toa tàu, tự nhiên nhảy lên đùi Tiêu Tịch, cuộn tròn thành một cục lông đen.
Kể từ khi vào kỳ thi, sự phẫn nộ trên mặt Hoa Tượng đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Gã ngồi im lặng trên ghế, hoàn toàn giống như một NPC trong phó bản.
Tiêu Tịch muốn giết Hoa Tượng, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp. Nếu hắn có thể sống sót qua kỳ thi Ác Mộng Sâu, thì sớm muộn cũng phải quay lại thế giới thực.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là sống sót qua kỳ thi này.
Hắn chậm rãi vuốt v e bộ lông sau lưng Ảnh Miêu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là một con tàu điện ngầm đang di chuyển trong đường hầm, bên ngoài tối đen như mực. Nhưng theo chuyển động của tàu, Tiêu Tịch cảm thấy bóng tối ấy dường như ẩn chứa thứ gì đó đầy lông lá, đang quằn quại bò trườn.
Hơn nữa, trong phản chiếu của cửa kính, hắn phát hiện một điều kỳ quái, hắn chỉ nhìn thấy bóng của mình và vài thí sinh khác.
Những NPC trên tàu, tất cả bọn họ… không có bóng trong kính.
“Này, cậu nghe chưa? Lại có người nhảy lầu ở trường học đấy!”
Một NPC không có bóng ngồi bên cạnh Tiêu Tịch bắt đầu trò chuyện với người bên cạnh.
“Chậc chậc, đây là người thứ mấy nhỉ? Có phải tháng nào cũng có một người không?”
“Mà lúc nào cũng vào ngày 9 hàng tháng! Cậu thấy kỳ lạ không? Hơn nữa, địa điểm cũng giống nhau, cho dù trường có khóa cửa tòa nhà, những học sinh ấy vẫn không biết bằng cách nào mà vào được bên trong, rồi nhảy xuống.”
“Cả khu vực dưới tòa nhà ấy đã bị nhuộm đỏ vì máu rồi, nghe nói cứ đến đêm là lại rỉ máu ra!”
“Ghê quá! Đừng kể nữa mà!”
“Nghe nói người nhảy lầu đầu tiên là một nam sinh. Bạn gái cậu ta chết, nên cậu ta đã nhảy lầu để đi theo cô ấy.”
“Hả? Bạn gái cậu ta chết thế nào?”
Lời kể bị cắt ngang bởi giọng thông báo trên tàu.
Giọng phát thanh rè rè, như tín hiệu bị nhiễu.
“Trạm tiếp theo: Khu dân cư Nhân Ái. Cửa tàu mở bên trái. Hành khách xuống tàu vui lòng chuẩn bị trước…”
Tàu điện ngầm chậm rãi vào ga, nhưng không một NPC nào xuống tàu.
Thay vào đó, một cô gái mặc váy trắng, tóc dài che mặt bước lên. Cô cúi đầu, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm. Nhưng Tiêu Tịch có thể cảm nhận được trên người cô tỏa ra một luồng khí lạnh mỏng manh.
Do không còn chỗ trống, cô đành nắm lấy tay cầm trên tàu để đứng vững.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ bàn tay cô, men theo cánh tay rơi lên mái tóc đen.
Hầu như tất cả thí sinh đều lập tức nhận ra sự bất thường của cô gái này. Tàu điện ngầm tiếp tục lăn bánh, nhưng bầu không khí trong toa đã trở nên lạnh lẽo và kỳ dị.
Những NPC không có bóng vẫn thì thầm bàn tán về những câu chuyện ma quái xảy ra trong trường, hoàn toàn phớt lờ cô gái kỳ lạ kia. Một số thí sinh thử giao tiếp với NPC xung quanh, nhưng những NPC đó hành xử như thể không nhìn thấy họ, hoàn toàn coi họ là người vô hình.
【Thao: Anh Tiêu, em vừa đi xem bảng lộ trình của tàu. Sau trạm Khu dân cư Nhân Ái, trạm tiếp theo chính là trường học.】
Nhờ tai nghe đã được ill cải tạo, bọn họ có thể liên lạc với nhau mà không bị phát hiện.
【Chim báo tử: Không đơn giản vậy đâu. Tránh xa con bé đó ra.】
【Thao: Rõ, anh Tiêu.】
【Ảnh Miêu: Rõ, đại ca.】
Tu La lặng lẽ ngồi bên cạnh Tiêu Tịch, không lên tiếng.
Lúc này, một nữ thí sinh đứng dậy, chủ động tiến đến bên cạnh cô gái váy trắng và bắt chuyện.
"Chào bạn, tôi có thể giúp gì cho bạn không?"
ID của nữ thí sinh là Quỷ Cơ, năng lực thiên phú của cô ấy là có thể giao tiếp với quỷ. Khi tất cả mọi người đều né tránh cô gái váy trắng, cô lại đứng ra đối mặt.
"Giúp tôi… giết hắn."
Cô gái lên tiếng.
"Giúp tôi giết hắn."
Cô ngẩng đầu lên, để lộ một gương mặt đẫm máu. Trên da mặt chi chít vết cắt dày đặc, sống mũi đã bị mài mòn gần như bằng phẳng, đôi mắt cũng chẳng còn rõ ràng.
"Giúp tôi giết —— hắn!"
Giọng nói của cô gái đột ngột vỡ toang, bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay của Quỷ Cơ, để lại một dấu tay bằng máu.
Quỷ Cơ lập tức đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất, một lá bùa vàng xuất hiện từ lòng bàn tay cô và đánh vào người cô gái váy trắng. Nhưng cô ta không phản kháng, chỉ gục thẳng xuống sàn tàu, không động đậy nữa.
Máu từ dưới thân chảy ra, nhuộm đỏ chiếc váy trắng.
"Không phải chứ, chết rồi à?"
Người Treo Ngược bước lên lật xác cô gái, hoặc có lẽ là xác của một con quỷ.
"Con quỷ này yếu vậy sao?"
Sắc mặt của Quỷ Cơ lại trở nên khó coi. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, cô nhận được một trạng thái debuff 【Lời nguyền của An Văn】. Thanh máu của cô bắt đầu giảm liên tục.
Nhưng dù xảy ra chuyện như vậy, các hành khách khác trên tàu vẫn hoàn toàn thờ ơ, cứ như họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Giọng phát thanh trên tàu lại vang lên.
"Trạm tiếp theo: Khu dân cư Nhân Ái. Cửa tàu mở bên trái. Hành khách xuống tàu vui lòng chuẩn bị trước…"
"Cái gì!? Trạm trước chẳng phải đã là Khu dân cư Nhân Ái rồi sao!?"
Một thí sinh hoảng hốt kêu lên.
Cửa tàu mở ra, một cô gái có diện mạo giống hệt cô gái lúc nãy bước lên tàu.
Nhưng lần này không chỉ có một, mà là hai cô gái!
Hai cô gái mặc váy trắng đi đến chỗ mà người trước đó đã chết, tiếp tục nắm lấy tay cầm, cơ thể khẽ lắc lư theo chuyển động của đoàn tàu.
"Chẳng lẽ năng lực của con quỷ này là phân thân? Người tôi vừa giết không phải bản thể của nó?"
Quỷ Cơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô cũng không dám tiến lên nữa.
Năm phút sau, tàu lại dừng. Nhưng một lần nữa, trạm dừng vẫn là Khu dân cư Nhân Ái!
Tiêu Tịch rơi vào suy nghĩ.
"Có vẻ như chuyến tàu này chỉ có một trạm, đó là Khu dân cư Nhân Ái. Chúng ta dường như đã mắc kẹt trong một vòng lặp. Nếu không thể phá vỡ nó, chúng ta sẽ không bao giờ đến được trường học."
Lần này, hơn mười cô gái váy trắng bước lên tàu!
Toa tàu vốn đã đông nghịt nay càng chật chội hơn, khiến một số NPC bắt đầu tỏ ra bực bội.
"Người đã đông thế này rồi, còn cứ nhồi thêm! Không thể đợi chuyến sau à!?"
"Đúng rồi đấy, chật chết mất! Đúng là phiền phức!"
"Đẩy mấy con bé kia xuống đi!"
Những cô gái váy trắng bị đám NPC xô đẩy, nhưng lại không hề phản kháng. Một trong số họ bị đẩy đến bên cạnh Tiêu Tịch. Cô cúi đầu, khuôn mặt đẫm máu, đôi mắt rỗng tuếch nhìn về phía Tiêu Tịch.
Lần thứ tư, tàu điện ngầm lại dừng.
Ngoài cửa sổ, một hàng dài những cô gái váy trắng chen chúc đứng chờ trên sân ga.
Chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Những gương mặt lạnh lẽo, méo mó và đầy vết máu dán chặt lên cửa kính tàu, nhìn chằm chằm vào những người bên trong. Gương mặt vốn đã vặn vẹo nay lại càng trở nên quái dị dưới ánh đèn tàu trắng bệch. Máu trên mặt họ in lên kính, để lại những dấu vết nham nhở.