Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 129

Mỗi người từ khi sinh ra đã bắt đầu cuộc hành trình của mình, giống như đang đuổi theo những chuyến tàu. Chúng ta lên tàu, xuống tàu, hết chạy theo hướng này lại theo hướng khác. Giữa đám đông ồn ào, vô số gương mặt lướt qua, mỗi người một vẻ, mỗi người một dáng.

 

Họ ăn uống, ngủ nghỉ, trò chuyện rôm rả. Họ mang theo nụ cười chế giễu, chăm chú quan sát, bàn tán về những kẻ không giống họ.

 

Cậu bị người ta đẩy xuống từ đài cao, hoặc cũng có thể chính cậu tự nhảy xuống. Chiếc váy trắng tung bay trong gió, cậu mỉm cười đón lấy cái chết. Cậu tan xương nát thịt, nước mắt lẫn nước mũi giàn giụa.

 

Cậu giống như một đóa hồng nở rộ đến cực điểm, rồi bắt đầu mục rữa.

 

Tất cả mọi người đều có tội, không ai là vô tội.

 

Mọi kẻ trên chuyến tàu này, ai cũng là kẻ chủ mưu phía sau.

 

"Cậu ấy thật đáng thương." Đoạn Văn Chu nói.

 

"Nhưng mà tự sát vì đám cặn bã kia, nghe ngu ngốc thật đấy."

 

Tiêu Tịch lấy cuốn truyện trong tủ đồ ra, ném vào ga tàu điện ngầm. Gió lật tung bìa sách, để lộ những con quỷ dữ tợn, đáng sợ bên trên.

 

"Không ai trong chúng ta có tư cách đánh giá lựa chọn của người khác, kể cả cái chết cũng vậy."

 

【Kỳ thi 【Chuyến tàu ma quái】 đã kết thúc, tất cả thí sinh sẽ trở về học viện sau ba phút.】

 

Ga tàu điện ngầm sụp đổ, bụi mù trôi lơ lửng trên mặt đất. Bên cạnh Tiêu Tịch, bóng dáng của Đoạn Văn Chu và Tu La dần mờ đi. Con mèo bóng đè đang nằm trên người hắn cào nhẹ lên vai hắn như muốn nói gì đó, trọng lượng của nó cũng ngày càng nhẹ đi, cuối cùng tan biến vào không trung.

 

Tiêu Tịch vốn nghĩ mình sẽ rời khỏi đây giống họ, nhưng cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên thay đổi.

 

【Cảnh báo: Thí sinh đã kích hoạt kỳ thi Ác Mộng Sâu, tạm thời không thể rời khỏi trường thi.】

 

【Cảnh báo: Kỳ thi Ác Mộng Sâu vô cùng nguy hiểm, tỷ lệ vượt qua chưa đến 5%.】

 

【Cảnh báo: Trong kỳ thi Ác Mộng Sâu, tủ đồ của thí sinh sẽ bị khóa, một số chú vật không thể sử dụng.】

 

Thế giới rực rỡ sắc màu ban đầu bỗng chốc bị hút sạch màu sắc. Trong trường thi trước đó, dù bầu không khí có u ám, dù sương mù bao phủ khắp nơi, thì nó vẫn mang dáng vẻ của một thành phố bình thường. Nhưng ngay khi hai câu cảnh báo vang lên, thành phố vốn vẫn bình thường kia lại đột nhiên sụp đổ, giống như một thân cây đã khô héo, rũ mục mà ngã xuống không một tiếng động.

 

Những đám mây trên trời ngừng trôi, bụi bặm trong không khí lơ lửng bất động, thậm chí ngay cả âm thanh của gió cũng biến mất. Tiêu Tịch thậm chí còn cảm giác như mình đã mất đi thính giác.

 

Sự tĩnh lặng đến cực hạn khiến tai hắn ù lên từng đợt. Hắn nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt sụp đổ, mặt đất nứt toác, như thể đã trải qua hàng trăm năm phong hóa. Hắn đứng yên tại chỗ, không thể kiểm soát cơ thể mình.

 

Hắn hoàn toàn là một kẻ ngoài cuộc.

 

Những tòa nhà đổ sụp chìm vào lòng đất, chim chóc rơi xuống, thân thể chúng mục rữa ngay giữa không trung. Không biết từ khi nào, hơi thở tử vong đã ăn mòn nơi này, mang đến sự diệt vong đồng nhất cho tất cả sinh vật và vật thể.

 

Đó là một cái chết còn sâu sắc hơn cả việc tim ngừng đập, ngạt thở hay mất đi mọi dấu hiệu sinh tồn, một cái chết tuyệt đối.

 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi chính thời gian cũng chạm đến cái chết của nó, mọi thứ cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt Tiêu Tịch lúc này là một vùng đất hoang vu bằng phẳng. Tàn tích của thành phố bị chôn vùi dưới lớp đất, tựa như khung cảnh trong những câu chuyện tận thế.

 

Lớp đất màu xám đen mềm mại lấp đầy các vết nứt trên mặt đất, chỉ cần bước chân vào là có thể lún xuống. Tất cả chỉ còn lại những gam màu xám đen đơn điệu, nơi đây đã không còn bất kỳ dấu hiệu của sự sống.

 

【Bạn đã nhận được nhiệm vụ duy nhất trong trường thi Ác Mộng: Trốn thoát khỏi vực sâu Vĩnh Sinh.】

 

Một tiếng gào thét thê lương vang lên, Tiêu Tịch ngẩng đầu nhìn quanh. Phía trước hắn, dường như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Một bóng người bị trói trên thập tự giá, ngọn lửa li3m lên toàn thân hắn, thiêu đốt máu thịt và làn da.

 

Máu từ trong huyết quản bốc hơi lên, trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa. Ngọn lửa bùng lên từ hắn phản chiếu lên nửa bầu trời.

 

Hắn như một mặt trời rực cháy.

 

"Anh."

 

Một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh Tiêu Tịch. Giọng nói này nghe có chút quen thuộc. Một bé trai tóc trắng khoảng sáu, bảy tuổi kéo tay hắn. Cậu bé có đôi mắt đỏ, trông giống như một con thỏ nhỏ vô tội và yếu mềm.

 

"Anh, nhìn kìa, lại có người chết nữa rồi."

 

Cậu bé nói rất khẽ, nhưng từng chữ đều rõ ràng.

 

Tiêu Tịch không buông tay cậu ra. Hắn có thể nhận ra đứa trẻ bên cạnh mình thực sự chỉ là một đứa trẻ bình thường, cơ thể mềm mại, yếu ớt, sức chiến đấu gần như bằng không.

 

Dù đang đứng trước cảnh tượng kinh hoàng như vậy, khuôn mặt Tiêu Tịch vẫn không hề hiện lên chút hoảng sợ hay chấn động nào. Hắn chỉ nhanh chóng suy ngẫm.

 

Bọn họ tham gia kỳ thi này là một kỳ thi Ác Mộng Sâu, nhưng xét về mức độ khó của bài thi trước đó, rõ ràng nó không hề tương xứng với độ khó của một kỳ thi như vậy. Thậm chí nếu là một thí sinh năm ba hoặc năm tư có chút thực lực, thì cũng có thể dễ dàng vượt qua.

 

Vậy mà ngay khi bài thi kết thúc, hắn lại bị cưỡng chế đưa vào một kỳ thi Ác Mộng kỳ lạ này, hơn nữa độ khó cực cao... Chẳng lẽ kỳ thi trước đó chỉ là màn dạo đầu, chỉ là một cái bẫy được sắp đặt để lôi hắn vào đây?

 

Rốt cuộc là ai lại hao tâm tổn sức làm chuyện này? Chỉ để đối phó với một thí sinh năm hai như hắn, liệu có phải quá mức làm lớn chuyện không?

 

Liệu chỉ có một mình hắn bị đưa vào kỳ thi này, hay mỗi người đều rơi vào những kỳ thi khác nhau?

 

Nhiệm vụ duy nhất của bài thi này là trốn thoát khỏi vực sâu Vĩnh Sinh.

 

Cái tên vực sâu Vĩnh Sinh này hắn chưa từng nghe qua. Nhưng hai chữ "Vĩnh Sinh"... Chẳng lẽ nơi này có liên quan đến hội Vĩnh Sinh?

 

Và làm thế nào để rời khỏi vực sâu Vĩnh Sinh? Nơi này nhìn không thấy điểm cuối, đi bừa mà không xác định phương hướng thì chỉ có thể lạc đường. Tủ đồ bị khóa, không thể lấy la bàn ra định vị. Thậm chí đến cả sao trời cũng không có, muốn dùng trực giác để tìm đường ra ngoài là chuyện không thể nào.

 

"Anh."

 

Cậu bé lại gọi hắn.

 

Cậu mặc một bộ áo choàng trắng mềm mại tựa như mây, từ tay áo dài trắng muốt vươn tay ra, nắm lấy tay Tiêu Tịch.

 

"Nhìn kìa, lại có người chết nữa rồi."

 

Đôi mắt đỏ cùng mái tóc trắng của cậu khiến Tiêu Tịch nhớ đến Trọng Bạch, đứa nhỏ nhà mình.

 

"Đi, chúng ta qua đó xem."

 

Vì không có bất kỳ manh mối nào, Tiêu Tịch chỉ có thể nắm tay cậu bé, đi về phía cây thập tự đang bốc cháy.

 

Trên đường đi, Tiêu Tịch tranh thủ thăm dò về thế giới này. Cậu bé dường như đã sống ở đây từ khi mới sinh ra, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài.

 

Cậu chỉ biết rằng nơi này ẩn nấp rất nhiều quái vật cực kỳ nguy hiểm. Chúng xấu xí, mạnh mẽ và tà ác. Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải là chúng, mà là những "vật vô hình", thứ không có hình dạng cụ thể.

 

Những vật vô hình đó sẽ giế t chết những kẻ vô tình xâm nhập vào đây, trói họ lên thập tự giá, đốt cháy họ đến chết. Sau đó, tro cốt và linh hồn của họ sẽ hóa thành dưỡng chất, tiếp tục nuôi dưỡng mảnh đất quỷ dị này.

 

Tiêu Tịch cúi đầu nhìn lớp đất dày màu xám đen dưới chân. Nó vốn không phải là đất, mà là tro tàn còn sót lại sau cái chết của vô số người.

 

Bọn họ dần tiếp cận người sắp bị thiêu rụi kia. Tiêu Tịch nhìn khuôn mặt đã sắp bị ngọn lửa nuốt chửng của hắn, bỗng thấy có chút quen thuộc—

 

Hắn nhận ra người này.

 

—— Là Hoa Tượng.

 

Chính là thí sinh đã khởi động kỳ thi Ác Mộng Sâu này. Gã cũng bị kéo vào kỳ thi này, hơn nữa còn bị thiêu sống.

 

Hoa Tượng cũng nhìn thấy Tiêu Tịch. Gã tuyệt vọng vươn một tay về phía hắn cầu cứu, từ cổ họng bị lửa thiêu rụi phát ra những tiếng r3n rỉ đứt quãng.

 

"Cứu… cứu… cứu tôi…"

 

Nhưng sinh mệnh của gã đã đi đến hồi kết. Ngọn lửa hung bạo hoàn toàn nhấn chìm gã. Gã tựa như một đống củi cháy rụi, đổ gục xuống đất.

 

Mỗi một thớ thịt, mỗi một khúc xương, mỗi một mạch máu trên cơ thể gã đều bị thiêu thành tro bụi. Cây thập tự giá đen kịt chĩa thẳng lên bầu trời u tối, như thể muốn đâm xuyên nó.

 

"Anh."

 

Đứa trẻ nắm lấy tay Tiêu Tịch, khuôn mặt non nớt như nụ hoa hồng áp vào lòng bàn tay hắn.

 

"Anh nói xem, có phải em cũng sắp chết rồi không?"

Bình Luận (0)
Comment