Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 131

Để đứa trẻ không còn cảm thấy đau đớn nữa, Tiêu Tịch dùng dao đâm xuyên ngực cậu, nghiền nát trái tim cậu bé.

 

【Nhắc nhở: Bạn đã gi ết chết 【Chủng tử thuần trắng (Thiện – Ác cộng sinh)】.】

 

Trong cơn đau bỏng rát do ngọn lửa thiêu đốt, dường như một dòng thông báo hệ thống thoáng hiện lên trước mắt Tiêu Tịch. Nhưng giờ phút này, hắn đã không còn sức để nhìn xem đó là gì nữa.

 

Hắn quen với đau đớn, cũng không sợ hãi nỗi đau này. Hắn đã quá quen thuộc với nó rồi.

 

Ngọn lửa cuối cùng cũng thiêu rụi toàn bộ cơ thể hắn. Nhưng hắn lại không hóa thành tro xám đen như những người trước đó. Một luồng ánh sáng nhạt nhòa màu trắng từ người hắn dâng lên, bao phủ lấy hắn.

 

Trong cơn mơ hồ, hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười đáng yêu của đứa trẻ.

 

Cậu bé kéo tay hắn, gọi hắn là anh.

 

Nhưng chỉ chớp mắt, gương mặt ấy lại trùng khớp với gương mặt của Trọng Bạch.

 

Nếu cậu bé ấy lớn lên, liệu gương mặt của cậu có giống Trọng Bạch không?

 

Gương mặt đứa trẻ nhanh chóng nhòe đi, nụ cười trở nên cứng ngắc, trong đôi mắt cậu từng cánh hồng trắng nở rộ, cánh này tiếp nối cánh kia.

 

Nhưng rồi, đóa hoa hồng ấy lập tức héo tàn.

 

Từ vết thương trên ngực cậu, nơi lưỡi dao của Tiêu Tịch đâm xuyên, máu đỏ không ngừng trào ra, nhuộm đẫm những cánh hoa thuần trắng.

 

Những đóa hoa phát ra ánh sáng nhàn nhạt, rực lên một sắc đỏ, rồi héo rụng trước mắt hắn, tan thành lớp bụi mờ ảo.

 

Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, một giọng nói vang lên bên tai Tiêu Tịch, không biết phát ra từ đâu.

 

Ai đó đã ôm lấy hắn từ mặt đất, đôi cánh tay cứng rắn như sắt thép, mang theo hơi lạnh không thuộc về người sống.

 

Tiêu Tịch cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói ấy —

 

Ta đã đưa em ra khỏi tro tàn của xác chết và lửa dữ. Em là đứa con của ta.

 

Cơ thể em đầy rẫy tội nghiệt đen tối, nhưng em  lại là ánh thuần trắng trong chính tội nghiệt đó.

 

Ta trao cho em tất cả những gì ta có.

 

Ta trao cho em xương cốt của ta, để em dùng làm dao.

 

Ta trao cho em máu của ta, để em dùng làm thuốc giải.

 

Ta trao cho em trái tim của ta, để em có thể sống lại từ lửa dữ mà không chết.

 

---

 

---

 

Khi Tiêu Tịch mở mắt lần nữa, hắn phát hiện mình đã quay về học viện. Hắn đang nằm trên giường trong ký túc xá.

 

Bốn đôi mắt với bốn màu sắc khác nhau đồng loạt nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Người lao đến đầu tiên là Đoạn Văn Chu.

 

"Hu hu hu hu! Anh Tiêu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Em còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra với anh nữa! Sao tụi em đều đã quay về học viện mà anh mãi không thấy tăm hơi đâu hết! Lo chết đi được!"

 

"Hừ, tỉnh lại là tốt rồi. Ban đầu còn nghĩ nếu anh chết thật thì khế ước giữa chúng ta cũng tự động bị hủy nữa chứ..."

 

Đôi mắt xanh biếc tròn xoe của con mèo đen chăm chú nhìn Tiêu Tịch, nhưng cái đuôi đang không ngừng đập mạnh lại tố cáo suy nghĩ thật sự trong lòng nó.

 

Ảnh Miêu hóa thành hình người, lúng túng quay đầu đi chỗ khác.

 

Trí tuệ nhân tạo màu lam u ám lơ lửng giữa không trung, mái tóc bạc dài gần như phủ kín cả căn phòng.

 

"Chủ nhân, thấy ngài bình an vô sự, ill cũng rất vui."

 

Tử linh cao lớn đứng ngay cửa, vẫn lặng im không nói lời nào, nhưng khi nhìn về phía Tiêu Tịch, trong mắt nó lại ẩn chứa một thứ cảm xúc phức tạp.

 

Có vẻ như nó đã nhận ra có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

 

"Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì thế?"

 

Thấy anh Tiêu của mình không còn gặp nguy hiểm, Đoạn Văn Chu cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cậu vẫn tò mò không thôi về chuyện Tiêu Tịch đã trải qua.

 

"Không có gì, chỉ là đột nhiên bị kéo vào một bài kiểm tra bổ sung thôi."

 

"Khốn kiếp! Kiểm tra vốn đã khó rồi, lại còn thêm bài bổ sung nữa chứ!"

 

Tiêu Tịch không định kể với họ những gì mình đã trải qua. Dù sao thì chính hắn cũng chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, tại sao hắn lại bị kéo vào bài kiểm tra đó. Sau khi ứng phó với cả nhóm một hồi, cuối cùng hắn cũng có thể ở một mình.

 

Trong phòng ký túc cá nhân, hắn nhận lấy bảng điểm của hai bài kiểm tra vừa rồi.

 

---

 

---

 

【BẢNG ĐIỂM】

 

• Tên kỳ thi: Chuyến tàu ma quái

 

• Loại kỳ thi: Kỳ thi Ác Mộng Sâu

 

• Cấp bậc kỳ thi: Không cấp bậc

 

• Số tín chỉ: Không có

 

• Giám thị hỗ trợ: Bạch Hoàng Đế (Giám thị cấp I)

 

• Số thí sinh tham gia: 8

 

• Số thí sinh đạt yêu cầu: 6

 

• Tỷ lệ đạt yêu cầu: 75%

 

• Xếp hạng của giám thị: A (Chiếm 20%)

 

• Nhận xét của giám thị: Không có

 

• Xếp hạng tổng hợp: A (Chiếm 80%)

 

• Kết quả cuối cùng: A

 

• Tín chỉ nhận được: Không có (Trong kỳ thi Ác Mộng Sâu, không thể nhận được bất kỳ tín chỉ nào)

 

• Điểm huyết tinh cơ bản: 50.000 (Thành tích của bạn vô cùng xuất sắc! Nhận được hạng A! Nhận thêm 20% điểm huyết tinh!)

 

• Điểm huyết tinh bổ sung: 8.000 (g**t ch*t quái vật bị dị hóa quá mức hoặc quái vật sinh ra từ thế giới gốc)

 

• Chú vật nhận được: Không có

 

• Đạo cụ nhận được: Không có

 

• Huy hiệu nhận được: Không có

 

• Độ thức tỉnh thiên phú tăng: 50% (Hiện tại là 80%, khi đạt 100% có thể thức tỉnh thiên phú thứ hai)

 

• Tỷ lệ dị hóa cơ bản thay đổi: -10

 

Kỳ thi Ác Mộng Sâu này có thể nói là kỳ thi kỳ lạ nhất mà Tiêu Tịch từng trải qua.

 

Trong kỳ thi này, hắn không nhận được bất kỳ tín chỉ nào, cũng không nhận được chú vật hay đạo cụ. Nhưng bù lại, hắn kiếm được tận 58.000 điểm huyết tinh, đồng thời độ thức tỉnh thiên phú nhảy vọt lên 80%.

 

Chỉ là tỷ lệ dị hóa của hắn đã giảm mất 10%, đây không phải tin tốt lành gì.

 

Tiếp đó, hắn nhận lấy bảng điểm thứ hai.

 

【BẢNG ĐIỂM】

 

• Tên kỳ thi: Vực sâu vĩnh sinh

 

• Loại kỳ thi: Kỳ thi ác mộng tầng sâu

 

• Cấp bậc kỳ thi: Không cấp bậc

 

• Số tín chỉ: Không có

 

• Giám thị: Không có

 

• Số thí sinh tham gia: 1

 

• Số thí sinh đạt yêu cầu: 1

 

• Tỷ lệ đạt yêu cầu: 100%

 

• Xếp hạng tổng hợp: A (Chiếm 80%)

 

• Kết quả cuối cùng: A

 

• Tín chỉ nhận được: Không có

 

• Điểm huyết tinh cơ bản: 0 (Trong kỳ thi Ác Mộng Sâu, không thể nhận được điểm huyết tinh cơ bản)

 

• Điểm huyết tinh bổ sung: 450.000 (Bạn đã g**t ch*t quái vật ác nhất trong vực sâu Vĩnh Sinh)

 

• Chú vật nhận được: Không có

 

• Đạo cụ nhận được: Không có

 

• Huy hiệu nhận được: Không có

 

• Độ thức tỉnh thiên phú tăng: 80% (Hiện tại là 160%, thiên phú thứ hai đã thức tỉnh)

 

• Tỷ lệ dị hóa cơ bản thay đổi: -15%

 

【Nhắc nhở: Thiên phú thức tỉnh đã bắt đầu.】

 

【Nhắc nhở: Tỷ lệ dị hóa của bạn đã giảm xuống còn 1%. Cả thiện lương tuyệt đối lẫn ác độc tuyệt đối đều không phải chuyện tốt. Tư duy của bạn hiện đã rơi vào trạng thái nguy hiểm. Hãy cẩn thận.】

 

Bỗng chốc, một cơn đau tựa như lửa thiêu bùng lên khắp cơ thể hắn. Cảm giác này giống hệt khi hắn bị trói trên thập giá và bị thiêu rụi trong ngọn lửa.

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cơn đau đớn ấy càng trở nên mãnh liệt, đến mức ngay cả hắn cũng không thể chịu nổi. Hắn r3n rỉ một tiếng, cắn mạnh môi mình để kiềm chế tiếng gào đau đớn sắp bật ra khỏi miệng. Tiêu Tịch ngã vật xuống sàn, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng, cả người run rẩy co giật không ngừng.

 

Hình xăm hoa hồng máu quấn quanh cổ hắn đột nhiên sống dậy, điên cuồng lan rộng, lấy cổ hắn làm điểm khởi đầu, nhanh chóng lan tràn, bám rễ chằng chịt, phủ kín làn da hắn.

 

Cả lưng, eo, thậm chí đến đùi...

 

Khắp cơ thể Tiêu Tịch đều bị trói buộc trong một cái lồng hoa hồng, không cách nào thoát ra được. Càng giãy giụa, hoa văn càng siết chặt hơn.

 

Những nhánh hoa bắt đầu lan dần về phía tim hắn.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, viên ngọc tròn trước ngực hắn bất chợt phát sáng. Những cành hoa hồng như bị buộc phải rút lui, bỏ qua trái tim, vươn về phía cánh tay hắn, bò dọc theo cổ tay, quấn quanh từng ngón tay.

 

Những bông hoa hồng đỏ máu lần lượt nở rộ trên da thịt hắn, và mỗi lần một đóa hoa nở, cơn đau lại càng thêm khốc liệt.

 

Dần dần, mái tóc vốn sẫm màu của Tiêu Tịch cũng bắt đầu nhạt dần, cuối cùng biến thành một màu trắng thuần khiết chói mắt như tuyết. Trên người hắn, những dây leo hoa hồng quấn chặt không rời, trói buộc hắn hoàn toàn, vĩnh viễn không buông tha.

Bình Luận (0)
Comment