Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 133

Tiêu Tịch nghe vậy thì lập tức giật mình.

 

Bạch Hoàng Đế là hội trưởng của công hội Hoa Hồng Trắng, không biết đã trải qua bao nhiêu kỳ thi trong học viện, hơn nữa còn là một trong những giảng viên cấp I nổi tiếng nhất. Một người mạnh mẽ như vậy sao có thể chết một cách dễ dàng, lại còn để tin tức lan truyền khắp học viện cho tất cả thí sinh đều biết?

 

Lần cuối hắn nhìn thấy Bạch Hoàng Đế là trong kỳ thi tuyển chọn giảng viên. Khi đó, đối phương tiếp cận hắn với tư cách là một thí sinh bình thường, ban đầu hắn cũng có chút thiện cảm với người này. Nhưng sau khi biết được thân phận thực sự của đối phương, cảm giác của Tiêu Tịch liền trở nên kỳ quái.

 

Hắn không hiểu được suy nghĩ thật sự của Bạch Hoàng Đế. Tuy không có ác cảm, nhưng hắn cũng chỉ xem đối phương như một kẻ lập dị có chút điên cuồng, mà loại người như thế trong học viện cũng không phải hiếm gặp.

 

Vậy nên khi nghe tin Bạch Hoàng Đế chết, hắn cũng không cảm thấy quá nhiều rung động trong lòng.

 

“Hắn chết như thế nào?”

 

“Nghe nói chết trong kỳ thi lần trước. Tính theo thời gian, chắc là đúng lúc anh Tiêu bị hôn mê...

 

Quan trọng nhất là, sau khi hắn chết, đám điên bên Hoa Hồng Trắng lại im hơi lặng tiếng, chỉ đơn giản thông báo cái chết của hội trưởng rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, không hề gây ra bất cứ náo động nào. Anh nói xem có kỳ lạ không?

 

Bây giờ hội trưởng kế nhiệm của Hoa Hồng Trắng vẫn chưa rõ là ai. Nói về Hoa Hồng Trắng, ngoài Bạch Hoàng Đế ra thì chỉ còn lại Quỷ Tước, nhưng cũng chẳng thấy Quỷ Tước xuất hiện. Dù sao thì chuyện này đang khiến cả học viện bàn tán xôn xao.

 

Nhiều người còn đoán rằng thực ra Bạch Hoàng Đế chưa chết, tin tức tung ra chỉ là giả.”

 

“Dạo gần đây học viện đúng là xảy ra nhiều chuyện thật. Nhân lúc Bạch Hoàng Đế gặp chuyện, có người nói hội trưởng công hội Eden, Lolita cũng đã chết trong kỳ thi, nhưng phía Eden vẫn giấu kín tin tức, không chịu công khai. Dù sao thì Eden không giống Hoa Hồng Trắng, việc thay đổi hội trưởng có thể gây ra xáo trộn trong công hội, làm lòng người dao động. Bọn họ chắc chắn muốn kéo dài càng lâu càng tốt.”

 

“Nếu vậy thì thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt được đâu là tin thật, đâu là tin giả.”

 

“Nhưng mà vụ Bạch Hoàng Đế chết, em thấy mười mươi là thật!”

 

Tiêu Tịch đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra và nhìn xuống đường phố từ tầng hai.

 

Ngoài kia, trên con đường, từng tốp nam nữ mặc áo trắng đang đứng yên lặng. Trên tay họ cầm những bông hồng trắng, đầu đội mũ trùm che khuất khuôn mặt, lặng lẽ đi qua phố như những hồn ma.

 

Mỗi nơi họ đi qua đều để lại những cánh hoa hồng rơi lả tả.

 

"Họ đang diễu hành."

 

Ảnh Miêu tranh thủ lúc mở game mà xen vào một câu.

 

"Họ đang mặc niệm cho Thần Sứ đã khuất của mình, đồng thời tìm kiếm 'Thần Tử' tiếp theo, người sẽ trở thành hội trưởng kế nhiệm của họ."

 

"Nhưng ai mà biết tiêu chuẩn của cái gọi là 'Thần Tử' này chứ? Chẳng lẽ trên người còn phải có dấu hiệu đặc biệt gì đó? Đúng là không thể dùng tư duy của người bình thường để hiểu đám điên này."

 

Tiêu Tịch nhíu mày nhưng không nói gì thêm.

 

Hắn mở danh bạ liên lạc của mình. Sau khi kỳ thi tuyển chọn giảng viên kết thúc, Bạch Hoàng Đế đã gửi lời mời kết bạn cho hắn, nhưng hắn vẫn chưa đồng ý.

 

Bây giờ, ID của Bạch Hoàng Đế đã chuyển thành màu xám nhạt, có lẽ điều này có nghĩa là nhân vật đã tử vong.

 

Ngón tay Tiêu Tịch dừng lại trên nút bấm một lát rồi mới nhấn xuống.

 

Nhưng ngay khi hắn vừa chấp nhận lời mời, một yêu cầu giao dịch đã được gửi đến.

 

[Nhắc nhở: Thí sinh ‘Bạch Hoàng Đế’ đã giao dịch cho bạn một chú vật ba ngày trước, có muốn kiểm tra không?]

 

[Tin nhắn để lại: Anh ơi, đây là món quà em tặng anh, mở ra xem thử được không? Làm ơn mà.]

 

Tiêu Tịch thoáng nghi hoặc. Hắn và Bạch Hoàng Đế vốn không có nhiều giao thiệp, vậy mà đối phương lại gọi hắn thân mật như vậy, thậm chí trước khi chết còn gửi cho hắn một chú vật?

 

Tay hắn lơ lửng trên nút kiểm tra một lúc, sắp ấn xuống, nhưng rồi ký ức về một trải nghiệm tồi tệ chợt ùa về...

 

Lần trước gửi chú vật cho hắn theo cách này chính là Quỷ Tước, và đó thực sự không phải một kỷ niệm dễ chịu.

 

Thế là hắn rụt tay lại, để khung chat trống rỗng kia tiếp tục lơ lửng trên màn hình.

 

Thôi vậy, vẫn là không kiểm tra thì hơn.

 

Cả buổi chiều, Tiêu Tịch cùng Đoạn Văn Chu tiêu hao thời gian trong đấu trường, nâng mức dị hóa của hắn lên 15%. Sau đó, hắn tạm thời đăng xuất khỏi học viện, trở về thế giới thực.

 

Khi mở mắt ra, hắn vẫn đang ở trong con hẻm nhỏ hẹp nơi họ từng bao vây Hoa Tượng. Đối diện hắn là Đoạn Văn Chu, còn Hoa Tượng, kẻ từng đứng giữa hai người, giờ đây chỉ còn lại một đống tro bụi xám đen.

 

Gã như thể đã bị thiêu rụi hoàn toàn, trở thành một khúc củi dùng chính thân xác mình làm nhiên liệu, cuối cùng chỉ để lại tro tàn.

 

Tiêu Tịch ngồi xổm xuống bên đống tro đó, ký ức về phó bản quái dị trước đó chợt hiện về trong tâm trí.

 

Vực sâu Vĩnh Sinh...

 

Nơi đó đầy rẫy tro cốt, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì? Còn đứa trẻ bị hắn g**t ch*t kia, nó là ai?

 

Nhưng những câu hỏi này có thể để lại sau, việc quan trọng trước mắt là phải về nhà xem thử đứa nhỏ thế nào.

 

Trước khi rời đi, hắn đã hứa với Trọng Bạch rằng mình sẽ trở về thăm câuh sớm nhất có thể.

 

Chỉ cần nhớ đến nụ cười ngây thơ trên gương mặt Trọng Bạch khi đó, lòng hắn liền bình tĩnh lại.

 

Tiêu Tịch không hiểu thế nào là niềm vui thực sự.

 

Từ khi có ký ức đến giờ, hắn chưa từng cảm nhận được thứ gọi là "hạnh phúc". Tất cả những gì hắn biết chỉ có đau buồn, phẫn nộ, u uất, thống khổ... những cảm xúc tiêu cực đan xen nhau. Nếu là một người bình thường mắc phải bệnh tâm lý như hắn, có lẽ đã chọn tự sát từ lâu.

 

Nhưng Tiêu Tịch có cách riêng để định nghĩa cảm xúc.

 

Trong suy nghĩ của hắn, những khoảnh khắc mang đến sự bình yên và thoải mái chính là niềm vui. Khi ở bên thầy, khi ở bên Trọng Bạch...

 

Có lẽ đó chính là niềm vui của hắn.

 

Nếu hắn biết cười, vậy thì vào những lúc ấy, trên mặt hắn chắc cũng sẽ xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt ẩn chứa ánh sáng dịu dàng.

 

Sau khi chia tay Đoạn Văn Chu, Tiêu Tịch trở về nhà. Nhưng vừa bước vào cửa, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng.

 

"A Bạch?"

 

Hắn gọi tên Trọng Bạch, sải bước tiến vào trong nhà, mở từng cánh cửa, nhưng không có ai.

 

Không có.

 

Không có.

 

Ở bất kỳ đâu cũng không thấy bóng dáng Trọng Bạch —

 

Trọng Bạch đã mất tích.

 

---

 

---

 

Đoạn Văn Chu nằm trên giường, vô cùng chán nản.

 

Ngay cả đồ ăn cũng chẳng thể khiến cậu phấn chấn lên được.

 

Từ sau khi kỳ thi trước kết thúc, đã nửa tháng trôi qua mà cậu vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Tiêu Tịch. Điều này hoàn toàn không giống phong cách của hắn chút nào!

 

Nhưng cũng có thể là do ngoài đời thực bận việc gì đó?

 

Trong thời gian này, cậu đã thử gọi cho Tiêu Tịch rất nhiều lần, nhưng chỉ nhận lại tin nhắn tự động: "Người nhận không thể nghe máy, vui lòng để lại lời nhắn." Giọng nói máy móc dịu dàng bảo rằng đối phương sẽ sớm hồi âm. Thế nhưng cậu đã để lại hàng chục tin nhắn rồi, vẫn không nhận được dù chỉ một phản hồi.

 

"Chẳng lẽ anh Tiêu chán mình rồi? Anh ấy lại có 'người mới' ở đâu rồi sao?!"

 

[Cái gì? Người mới?! Mau bắt hắn lại ăn đi! Đúng là mèo chó gì cũng dám tranh người với tụi mình, có mắt nhìn không thế hả?!]

 

[Đúng rồi đúng rồi! Đã 1.296.056 giây rồi mà chưa thấy anh Tiêu! Nếu còn không được ôm anh ấy một cái, tôi đói chết mất!]

 

[Số 3, từ khi nào cậu giỏi toán thế? Đếm ra được con số dài như vậy luôn hả?]

 

[Hu hu hu tôi muốn anh Tiêu hôn hôn ôm ôm! Mau cho tôi gặp anh ấy!]

 

[Nếu không thì đi thi chơi một chút đi, ăn chút đồ, vẫn vui hơn nằm nhà chán nản chứ?]

 

[Anh Tiêu! Tôi muốn anh Tiêu! Tôi cứ muốn cứ muốn thôi!]

 

"Yên lặng một chút coi!"

 

Đoạn Văn Chu mắng.

 

"Các người biết tiết chế không hả? Mới có nửa tháng mà đã chịu không nổi rồi? Không có chút kiên nhẫn nào cả, như vậy thì làm sao theo đuổi anh Tiêu được?!"

 

"Chẳng lẽ anh Tiêu không có công việc của mình sao? Anh ấy sinh ra là để suốt ngày kè kè bên tụi mình, yêu chiều tụi mình chắc?! Thật sự là... chẳng có chí khí gì cả!"

 

"Mình biết anh Tiêu chắc chắn đang bận. Đợi anh ấy lo xong việc, anh ấy sẽ nhớ đến mình ngay thôi! Đúng, chắc chắn là vậy..."

 

[Được rồi, Số 0 cậu nói đúng... Nhưng mà tớ vẫn rất muốn có anh Tiêu...]

 

[Anh Tiêu mềm mềm trắng trắng, có thể ôm quấn ngủ bằng xúc tu...]

 

"Haiz, ai mà không muốn chứ..."

 

Đoạn Văn Chu chán nản nằm bẹp xuống giường, quyết định biến bi thương thành cơn thèm ăn, đi làm một bữa no đã.

 

---

 

---

 

Vào ngày thứ 20 kể từ khi không gặp được anh Tiêu, cuối cùng điện thoại của Đoạn Văn Chu cũng nhận được một tin nhắn từ Tiêu Tịch.

 

Tin nhắn rất ngắn, chỉ có một địa chỉ và một câu đơn giản:

 

[Đến nhà tôi ngay.]

 

Đoạn Văn Chu lập tức bật dậy khỏi giường, bất chấp việc bây giờ đã là 11 giờ đêm.

 

Nhưng khi đến nơi Tiêu Tịch nói, cậu mới nhận ra tình hình có chút bất thường.

 

Căn phòng yên tĩnh đến mức lạ lùng, trên sàn nhà và mặt bàn sạch bóng như mới. Cửa sổ mở toang, gió lạnh ban đêm ùa vào, thổi rối mái tóc của người đàn ông đang tựa nghiêng bên khung cửa.

 

Chiều cao của hắn chưa bao giờ thấp, vẫn là vóc dáng cao gầy ấy.

 

Hôm nay hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, cổ áo hiếm khi không được cài kín mà buông lỏng hai cúc, để lộ ra phần xương quai xanh gầy guộc, sạch sẽ.

 

Với một người luôn chú ý đến ngoại hình như Tiêu Tịch, điều này gần như không thể tưởng tượng nổi.

 

Hắn cúi đầu, trong tay cầm một con thỏ bông. Bầu trời phía sau hắn đã sẫm tối. Ở thị trấn ven biển này, màn đêm là một màu xanh thẫm xám xịt, mênh mông vô tận, lạnh lẽo vô cùng.Gió đêm thổi qua, càng làm cho vòng eo hắn mảnh đến mức như thể có thể gãy bất cứ lúc nào.

 

Không biết từ bao giờ, mái tóc hắn đã trở thành một màu trắng xóa như tuyết.

 

Bất chợt, Đoạn Văn Chu nhớ lại vụ án bắt cóc mà bọn họ từng trải qua trong trường thi của Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn. Kẻ bắt cóc "Ngư" ngày đó... Bây giờ nhìn lại, trông anh Tiêu của cậu chẳng khác gì hắn ta khi đó.

 

"Em đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment