Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 153

Sau khi hải quái bị thương, rất nhiều con trùng nhỏ màu đỏ thẫm từ trong nước biển chậm rãi bám lên cơ thể nó, hút lấy máu tươi.

 

Tốc độ di chuyển của hải quái ngày càng chậm lại.

 

Một ngày sau, con quái vật khổng lồ cuối cùng cũng gục ngã. Cơ thể to lớn của nó đè nát rạn san hô bên dưới, tựa như một trận động đất dưới đáy biển.

 

【Sinh vật cấp sử thi 【Lịch Ngạc (nhiễm trùng mức trung)】 đã chết!

 

Đang kiểm tra… Chim báo tử và triệu hoán vật đóng góp 82.7% sát thương trong lần tiêu diệt này…

 

Bạn nhận được phần thưởng: Tinh hạch sinh vật cấp sử thi ×1, đá huyết tinh ×3】

 

Tiêu Tịch và Tu La nhảy xuống khỏi thân hải quái. Dưới sự dẫn dắt của Tâm Rừng, Tiêu Tịch rạch bụng con quái vật, tìm đến vị trí dạ dày.

 

Một xác khô quắt bị bao bọc bởi một khối cầu trong suốt lăn ra ngoài.

 

Thi thể này đã khô héo biến dạng, làn da nhăn nheo đến mức khó phân biệt được tuổi tác ban đầu. Nửa th*n d*** của người chết là một cái đuôi cá co quắp, một bàn tay nắm chặt thứ gì đó cắm sâu vào lồng ngực mình.

 

Lẽ ra sau khi bị hải quái nuốt vào bụng, thi thể này đã sớm bị tiêu hóa, nhưng lớp màng trong suốt giống như nhựa cây bao quanh bên ngoài đã bảo vệ nó.

 

Tiêu Tịch dùng Tội Đao rạch dọc theo khe hở, phá vỡ lớp vỏ ngoài của khối cầu.

 

Hắn nắm lấy cổ tay của cái xác, rút vật mà người này đã nhét vào bụng ra ngoài. Đó là một cánh tay khô quắt gầy guộc có hình dáng kỳ lạ, các đốt ngón tay uốn cong bất thường, tạo thành hình dạng của một chiếc chìa khóa.

 

Ánh sáng phát ra từ Tâm Rừng lúc này đã gần như chói mắt.

 

【Bạn đã nhận được chú vật đặc biệt 【Chìa khoá – Thủy Cung】.

 

Số lượng chìa khóa hiện có: 2/3.

 

Nhắc nhở: Khi thu thập đủ ba chiếc chìa khóa, bạn có thể tiến vào khu vực trường thi sâu tầng đặc biệt “Thị trấn Cổ Tích”.】

 

Cùng với chìa khóa, còn có một bức thư. Tiêu Tịch cầm lên đọc, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

 

Thi thể này vốn là một tế ti của Hội Thánh Hắc Ám. Một ngày nọ, khi đang cầu nguyện như thường lệ, hắn đột nhiên nhận được sự đáp lại từ thần linh. Vị thần ấy bảo hắn lấy trộm chìa khóa trên tế đàn, tiến vào khu rừng Hắc Ám, dùng chìa khóa để mở cánh cổng dẫn đến một nơi gọi là “Thị trấn Cổ Tích”.

 

Vị tế ti làm theo lời dặn, nhưng vì thực lực quá yếu, hắn bị hải quái nuốt chửng trong rừng. Hội Thánh Hắc Ám đã che giấu chuyện thánh vật bị mất, chỉ có rất ít người biết đến sự thật này.

 

Những năm qua, bọn họ đã nhiều lần cử người vào rừng Hắc Ám để thu hồi thánh vật, nhưng lần nào cũng thất bại. Dù vậy, tầng lớp lãnh đạo vẫn chưa từ bỏ, khiến Tiêu Tịch phải tốn không ít công sức mới tìm ra vị trí của chiếc chìa khóa thứ hai.

 

Giờ đây, khi đã có chìa khóa trong tay, Tiêu Tịch cất nó vào tủ trữ vật, sau đó mới có thời gian quan sát tình hình xung quanh.

 

Hải quái đã không biết kéo họ đến nơi nào. Dù bốn phía vẫn là những rạn san hô đen, nhưng trong bóng tối, thỉnh thoảng lại có những bóng dáng mơ hồ lướt qua, tạo ra dòng nước chảy nhẹ.

 

Một cảm giác bị theo dõi mơ hồ lan tỏa.

 

Vài tiếng huýt sáo vang lên, phá tan sự yên tĩnh của đáy biển.

 

“Không được chủ nhân mời mà tùy tiện g**t ch*t thú cưng của người khác, hành động này chẳng lịch sự chút nào.”

 

Một cái bóng đội mũ trùm đen bất ngờ hiện ra từ sau một khối san hô khổng lồ.

 

Tiêu Tịch nhìn về phía kẻ vừa đến. Người như thế nào mà lại coi một con quái vật như vậy là thú cưng?

 

Sau lưng kẻ trùm đầu, hàng chục nhân ngư cường tráng tay cầm vũ khí xuất hiện, bao vây Tiêu Tịch và Tu La vào giữa.

 

Tu La không nói lời nào, lặng lẽ tiến lên một bước, chắn Tiêu Tịch ra sau lưng.

 

Rõ ràng, người đến không có ý tốt.

 

Tiêu Tịch nhanh chóng đánh giá thực lực hai bên. Nếu xét theo tiêu chuẩn chiến đấu của một binh sĩ nhân ngư trưởng thành, số kẻ vừa xuất hiện này vẫn nằm trong khả năng đối phó của hắn và Tu La. Nhưng điều phiền phức hơn là không biết còn bao nhiêu kẻ khác ẩn nấp trong bóng tối.

 

Sau khi nghe thấy câu trả lời, hắn xác định —— phải giải quyết nhanh gọn.

 

Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Tịch hơi nheo lại, nhưng giọng điệu lại trở nên ôn hòa.

 

Hắn đẩy vai Tu La ra, bước lên phía trước. Mái tóc dài màu bạc của nhân ngư trong thế giới thiếu sáng này trông vô cùng nổi bật.

 

“Tiền bối.”

 

Hắn vừa lên tiếng, người khoác áo choàng đen đối diện đã bật cười.

 

“Nhóc con, ta thấy ngươi có chút quen mặt, ngươi tên gì?”

 

“Ariel Ashburn.”

 

Tiêu Tịch đọc ra tên đầy đủ của thân phận hắn trong thế giới này.

 

“Tốt lắm, tốt lắm... Hóa ra họ Ashburn vẫn chưa bị diệt vong sao...”

 

Người áo choàng đen tiến gần hơn một chút, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, dường như chìm vào hồi ức xa xăm.

 

Một lưỡi dao sắc bén lặng yên không một tiếng động đâm vào dưới xương sườn của gã.

 

Tội Đao xoay một vòng rồi biến mất, trên tay Tiêu Tịch xuất hiện khẩu súng lục màu đen, Người Thanh Tẩy.

 

【Đạn·Sứ Giả Cầm Tù】 — b*n r* một viên đạn có thuộc tính 【Cầm Tù】, tốc độ bay của đạn tăng 300%, sau khi trúng mục tiêu sẽ khóa chặt đối tượng cùng không gian xung quanh trong 3 giây.

 

【Đạn·Sứ Giả Vực Sâu】 — b*n r* một viên đạn có thuộc tính 【Vực Sâu】, sau khi trúng sẽ gây ra vụ nổ hủy diệt, đồng thời dẫn dắt sức mạnh vực sâu ăn mòn xung quanh.

 

Hai viên đạn xé gió bay ra, cắm thẳng vào cơ thể đối phương.

 

Cùng lúc đó, Tu La ra tay, đôi tay hóa thành móng vuốt xương trắng, trực tiếp đâm xuyên lồng ngực người áo choàng đen.

 

Sắc mặt Tiêu Tịch trở nên lạnh lùng, hắn giật chiếc mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt bên dưới. Đó là một gương mặt trắng bệch nhưng anh tuấn, không thể xác định được tuổi tác, song ánh mắt lại chất chứa những năm tháng thăng trầm. Mặc dù chịu công kích nghiêm trọng như vậy, nhưng gã vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

“Khụ khụ khụ!”

 

Gã ho khan hai tiếng, nhổ ra một ngụm máu xanh biếc.

 

“Xem ra, đại ca của ta, Gresham đã dạy dỗ ngươi rất tốt.”

 

Tiêu Tịch lục lọi ký ức của cơ thể này trong thế giới này, xác nhận cái tên vừa nghe được, Gresham Ashburn, là cụ tổ của vị quốc vương già, tức là cụ kỵ của hắn.

 

Người đàn ông trước mặt vậy mà lại có quan hệ huyết thống với hắn.

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

 

Kẻ đó cũng có mái tóc bạc như hắn, nhưng khô xác như một loài thực vật thiếu dinh dưỡng, sắp sửa héo tàn.

 

“Tên... Tên à...?”

 

Người áo choàng đen như bị câu hỏi này làm cho bối rối, ngẩn người một lúc lâu.

 

“Ta tên là Murphy, Murphy Ashburn.”

 

---

 

---

 

Hai giờ sau, Tiêu Tịch ngồi trước một chiếc bàn đá đen, trên bàn đặt vài con cá xông khói có màu xám đen.

 

Rõ ràng là cá, nhưng phần bụng của chúng lại mọc đầy những xúc tu nhỏ, liên tục co giật, trông vô cùng sống động.

 

Đối diện hắn, người tự xưng là Murphy, trên ngực vẫn còn quấn băng gạc, hào hứng mời họ thưởng thức đặc sản của khu rừng Hắc Ám. Nhưng cả Tiêu Tịch lẫn Tu La đều không hề có chút cảm giác thèm ăn.

 

“Thật không ngờ, hóa ra đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.”

 

Sau khi nghe Tiêu Tịch thuật lại tình hình, Murphy thở dài cảm thán.

 

“Gần một nghìn năm nay, ta chưa từng rời khỏi khu rừng này. Nói mới nhớ, vừa rồi ngươi bảo tên gì ấy nhỉ, Errol hay Eiffel? Ta lại quên mất rồi.”

 

“Ta muốn tiến vào Thị trấn Cổ Tích.”

 

Tiêu Tịch trực tiếp vào thẳng vấn đề.

 

“Hãy nói cho ta biết vị trí của chiếc chìa khóa cuối cùng.”

 

“Thị trấn Cổ Tích à?”

 

Ánh mắt Murphy thoáng tối sầm.

 

“Rất nhiều người muốn đến đó, nhưng phần lớn bọn họ đều bỏ mạng trước khi kịp chạm tới cánh cửa của nơi ấy. Chỉ có số ít thực sự bước vào được, nhìn thấy chân tướng đằng sau lớp sương mù.”

 

Tiêu Tịch nhạy bén cảm nhận được một loại cảm xúc nào đó trong lời nói của đối phương.

 

“Ngươi là một trong số những người từng tiến vào Thị trấn Cổ Tích?”

 

“Đúng vậy.”

 

Murphy nhìn vào khoảng không xa xăm.

 

“Nếu có thể làm lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bước vào nơi đó.”

 

Hắn chậm rãi kể lại.

 

Trước đây, ở đại lục Cổ Tích, ma pháp từng tồn tại.

 

Những kẻ có thể điều khiển ma pháp được gọi là pháp sư.

 

Bất kể chủng tộc nào, pháp sư đều có thể xuất hiện.

 

Pháp sư thường là thiên phú bẩm sinh, họ giao tiếp với năng lượng nguyên tố xung quanh để thi triển pháp thuật. Tuy số lượng không nhiều, nhưng họ có hệ thống truyền thừa riêng biệt.

 

Thế nhưng theo thời gian, các pháp sư phát hiện thế giới này dường như đang bước vào kỷ nguyên khô cạn nguyên tố.

 

Dù ở đồng bằng, lục địa hay rừng sâu, năng lượng nguyên tố đều ngày càng ít đi, số lượng pháp sư trẻ ra đời mỗi năm cũng giảm dần.

 

Cứ tiếp tục như vậy, đại lục Cổ Tích sẽ không còn pháp sư nào xuất hiện nữa.

 

Khi đó, một trong những pháp sư mạnh nhất lục địa phát hiện ra rằng, một lượng lớn nguyên tố ma pháp dường như đã bị hút về một nơi nào đó.

 

Xét về tỷ lệ, toàn bộ năng lượng nguyên tố trên đại lục Cổ Tích chỉ chiếm khoảng 5% tổng số ma lực của thế giới này, còn 95% còn lại lại tập trung tại một nơi vốn không hề tồn tại trên bản đồ.

 

Các pháp sư mơ ước có thể tìm đến nơi đó, họ đặt tên cho nó là Thị trấn Cổ Tích.

 

Pháp sư phát hiện ra sự tồn tại của Thị trấn Cổ Tích đầu tiên là một con người, tên là Abel. Khi đó, tộc Tinh Linh và Nhân Ngư cũng có hai pháp sư xuất sắc nhất trong mấy trăm năm qua.

 

Để tìm kiếm con đường cứu vãn pháp thuật, cũng để khám phá chân tướng ẩn giấu trong sương mù, dưới sự đề xuất của Abel, ba người họ chia nhau hành động, mỗi người dùng toàn bộ ma lực của mình để tạo ra một chiếc chìa khóa.

 

Chìa khóa của tộc Tinh Linh tên là 【Tâm Rừng】.

 

Chìa khóa của tộc Nhân Ngư tên là 【Thủy Cung】.

 

Chìa khóa của con người tên là 【Kim Thời Gian】.

 

Bằng cách sử dụng 【Tâm Rừng】 để truy vết dòng chảy của ma pháp nguyên tố, 【Thủy Cung】 để phong tỏa không gian, cuối cùng dùng 【Kim Thời Gian】 ổn định đường hầm thời gian, bọn họ đã thành công tìm ra nơi được gọi là Thị trấn Cổ Tích…

 

"Rồi sao nữa?" Tiêu Tịch hỏi.

 

Murphy rùng mình, trong đôi mắt trống rỗng thoáng qua một tia sợ hãi.

 

"Sau đó, chỉ còn mình ta sống sót trở về..."

 

"Nếu từng vào đó, vậy chắc hẳn ngươi biết chìa khóa để đi vào nằm ở đâu."

 

Murphy cười khổ, lắc đầu.

 

"Đứa trẻ à, để vào được Thị trấn Cổ tích cần đủ ba chiếc chìa khóa. Ta chỉ có một. Nếu không gom đủ, hoàn toàn không thể tìm ra cổng vào..."

 

Lời còn chưa dứt, một luồng sáng chói lòa suýt làm lóa mắt y.

 

Tiêu Tịch cầm Tâm Rừng trong một tay, Thủy Cung trong tay còn lại, bình thản nhìn y.

 

Tu La đã nhanh chóng tiến lên, xương gai trắng toát chỉ còn cách cổ Murphy trong gang tấc.

 

"Chiếc chìa khóa thứ ba, ở đâu?"

Bình Luận (0)
Comment