Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 156

Vách đá trước mắt trông không giống như hình thành tự nhiên. Đường nứt cực kỳ gọn gàng, như thể bị một lưỡi dao sắc bén chém xuống. Có lẽ năm đó, để trốn thoát khỏi truy binh, Abel và đồng đội đã dùng ma pháp để tạo ra nó.

 

Không biết trong Thị trấn Cổ Tích rốt cuộc có thứ gì đang chờ đợi.

 

Khoảng cách giữa hai bên vách đá không xa lắm, chỉ tầm hơn mười mét. Với thiết bị đẩy Saint Michael dưới chân, Tiêu Tịch có thể lơ lửng trong một thời gian ngắn, nhảy qua cũng không phải việc khó khăn.

 

Tu La nhảy qua trước một cách nhẹ nhàng, sau đó đến lượt Tiêu Tịch.

 

Hắn ngước nhìn khu rừng tĩnh lặng và yên bình trước mặt, nhưng cảm giác bất an trong lòng lại càng nặng nề hơn. Không những không lơi lỏng cảnh giác, hắn còn tập trung tinh thần đến mức cao nhất.

 

Nếu để bản thân dễ dàng bị cảnh vật trước mắt đánh lừa, vậy cái chết cũng sẽ chẳng còn xa nữa.

 

Tiêu Tịch nghiêng tai lắng nghe, ngoài tiếng chim hót và âm thanh của những loài động vật nhỏ trong rừng, mọi thứ đều im ắng lạ thường.

 

Ở phía xa, vài làn khói bếp lượn lờ bay lên, dường như có người sinh sống ở đó. Tiêu Tịch đoán nơi đó hẳn chính là "Thị trấn Cổ Tích".

 

Bọn họ tiến về phía làn khói, đi được khoảng mười phút thì từ trong bụi cỏ vang lên những tiếng sột soạt. Tiêu Tịch lập tức dừng bước.

 

"Xin chào~"

 

Một bóng dáng khoác áo choàng đỏ nhảy ra từ bụi cây.

 

Đó là một cô bé đáng yêu với đôi má đỏ hây hây, sau lưng đeo một chiếc giỏ lớn.

 

"Các anh là ai vậy~ Trước đây Khăn Đỏ chưa từng thấy hai anh trong Thị trấn Cổ Tích nha."

 

Giọng cô bé trong trẻo, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngây thơ.

 

Tiêu Tịch suy nghĩ một lát.

 

"Anh là Tiểu Mỹ Nhân Ngư, còn đây là hộ vệ của anh. Bọn anh vừa mới đến, vẫn chưa có chỗ ở, em có thể cho bọn anh tá túc một đêm không?"

 

"Được chứ, được chứ~"

 

Khăn Đỏ gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào.

 

"Em tên là Khăn Đỏ, sống với bà ngoại trong khu rừng gần thị trấn.

 

Chào mừng hai anh đến Thị trấn Cổ Tích~ Mọi người ở đây đều rất hiếu khách! Hai anh muốn ở bao lâu cũng không thành vấn đề đâu."

 

Nói xong, cô bé vui vẻ tung tăng dẫn đường phía trước.

 

Tu La im lặng đi bên cạnh Tiêu Tịch, luôn chú ý đến từng hành động của Khăn Đỏ.

 

Chiếc giỏ sau lưng cô bé đong đưa theo từng bước chân, phía trên phủ một lớp vải đen. Tiêu Tịch đi phía sau, tinh ý nhận ra khi lớp vải khẽ bay lên, dường như có thứ gì đó lóe lên bên trong.

 

"Giỏ của em đẹp thật." Tiêu Tịch thản nhiên nói, tiện thể mở giao diện thông tin của đối phương.

 

[Tên: Cư dân Thị trấn Cổ Tích · Khăn Đỏ]

 

HP: ???

 

Đặc tính: ???

 

…]

 

Dưới đó toàn là dấu "???", chứng tỏ hắn không thể tra được thông tin.

 

"Phải không, phải không!"

 

Khăn Đỏ hào hứng đáp lời.

 

"Bà ngoại em cũng rất thích cái giỏ này đấy!"

 

Tiêu Tịch suy nghĩ một lát nhưng không nói thêm gì.

 

Bọn họ đi khoảng hai mươi phút thì đến nơi khói bếp bốc lên.

 

Giữa khu rừng rậm rạp ẩn giấu một thị trấn nhỏ sạch sẽ và xinh đẹp. Nhà cửa mới tinh, đường phố sáng bóng, hàng rào đỏ thắm ôm lấy bãi cỏ xanh mướt, tạo nên khung cảnh ấm áp và tươi sáng.

 

"Chúng ta đến rồi!"

 

Khăn Đỏ dang rộng hai tay.

 

"Hoan nghênh đến với Thị trấn Cổ Tích!"

 

[Thông báo: Bạn đã tiến vào khu vực siêu nguy hiểm của thế giới này: Thị trấn Cổ Tích · Khu vực trung tâm.]

 

[Phát hiện độ chênh lệch lớn giữa cấp bậc của thí sinh và độ khó của phó bản, nhận được 300% phần thưởng tiêu diệt.]

 

Ngay tại cổng thị trấn có một tấm bia đá khắc dòng chữ "Thị trấn Cổ Tích". Nhưng Tiêu Tịch chú ý thấy đằng sau lớp chữ này còn có một dấu vết màu trắng mờ nhạt, như thể nó từng bị sửa đổi.

 

Nơi này… dường như ban đầu không phải gọi là Thị trấn Cổ Tích.

 

"Em về rồi à, Khăn Đỏ!"

 

Tiếng cửa sổ mở vang lên, một thiếu nữ xinh đẹp đội khăn voan trắng xuất hiện nơi khung cửa, lộ ra khuôn mặt của mình.

 

"Đúng rồi đấy, Bạch Tuyết! Em còn mang theo khách mới về nữa!

 

Là Tiểu Mỹ Nhân Ngư đó!"

 

Khăn Đỏ hào hứng vẫy tay.

 

"Tuyệt quá! Đã bao năm rồi Thị trấn Cổ Tích mới có khách mới đến!"

 

Vừa rồi Khăn Đỏ gọi cô gái kia là Bạch Tuyết, vậy hẳn là "công chúa Bạch Tuyết" trong truyện cổ tích.

 

Khăn Đỏ… công chúa Bạch Tuyết…

 

Xem ra cư dân của thị trấn này đều là những nhân vật trong các câu chuyện cổ tích.

 

Tiêu Tịch khẽ gật đầu, coi như đáp lại đối phương.

 

Công chúa Bạch Tuyết thè lưỡi l**m nhẹ đôi môi, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt Tiêu Tịch, lộ ra vẻ thèm thuồng.

 

"Tiểu Mỹ Nhân Ngư, cậu có muốn ở nhà tớ không? Nhà tớ rộng hơn nhà của Khăn Đỏ, ở sẽ thoải mái hơn đấy."

 

"Sao chị lại như vậy, Bạch Tuyết!"

 

Sắc mặt Khăn Đỏ đột nhiên lạnh xuống.

 

"Tiểu Mỹ Nhân Ngư đã đồng ý ở nhà em rồi. Hơn nữa, dù chị không chiếm nhiều chỗ, nhưng nhà chị còn có tận bảy chú lùn, chắc chắn không đủ không gian đâu!"

 

Khuôn mặt công chúa Bạch Tuyết cũng thay đổi.

 

Cả đầu cô ấy đột nhiên lắc lư một cái, như thể sắp ngã về phía trước, nhưng ngay sau đó lại trở về vị trí cũ.

 

Chiếc mũ đội trên đầu cô hơi dịch xuống, che đi nửa khuôn mặt.

 

Bởi vì Bạch Tuyết đứng ở cửa sổ, nên Tiêu Tịch và mọi người chỉ có thể nhìn thấy đầu của cô ta.

 

Từ đầu đến cuối, đối phương không hề dùng tay đỡ lấy chiếc mũ.

 

"Để chào mừng sự có mặt của khách mới, chiều nay chúng ta tổ chức một buổi tiệc chào đón đi! Chị sẽ đi thông báo cho mọi người ngay."

 

Không thể mời được Tiêu Tịch về nhà mình, Bạch Tuyết lập tức đổi giọng.

 

"Cái gì, có khách mới à? Vậy tôi cũng tham gia cho vui!"

 

Một cánh cửa bị đẩy ra, một chàng trai trẻ mặc bộ vest màu xanh lục đứng trước cửa. Trên đầu anh ta đội một chiếc vương miện vàng, diện mạo tuy anh tuấn nhưng làn da lại toát lên một màu xanh nhợt nhạt kỳ lạ.

 

Một luồng hơi ẩm nhàn nhạt tỏa ra từ căn phòng sau lưng anh ta.

 

Người này có lẽ chính là "Hoàng tử Ếch".

 

Thị trấn rất nhỏ, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ cư dân đều biết tin có người mới đến.

 

Bọn họ hăng hái chuẩn bị cho buổi tiệc chào đón chiều nay.

 

Trước tiên, Khăn Đỏ dẫn Tiêu Tịch về nhà mình, một căn nhà gỗ sạch sẽ, xinh xắn.

 

"Khoảng thời gian này, anh cứ ở nhà em nhé."

 

Cô đẩy cửa một căn phòng, để Tiêu Tịch và Tu La bước vào.

 

"Bọn anh chỉ cần một phòng là được." Tiêu Tịch nói.

 

Trong tình huống nguy hiểm như thế này, hắn đương nhiên không muốn tách khỏi Tu La.

 

"Được thôi."

 

Khăn Đỏ dường như hiểu ra điều gì đó, chớp chớp mắt, nở nụ cười tinh quái.

 

Sau đó, cô đóng cửa lại rồi rời đi.

 

Căn phòng khá nhỏ, chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông. Ở giữa đặt một chiếc giường gỗ, bên cạnh là một vài món đồ nội thất bằng gỗ.

 

Tiêu Tịch đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhà của Khăn Đỏ ngay cạnh nhà của Bạch Tuyết.

 

Hắn vừa vặn chạm phải một đôi mắt xanh biếc.

 

Bạch Tuyết không biết từ khi nào đã dịch chuyển từ cửa sổ chính sang cửa sổ bên hông, chăm chú nhìn về phía nhà của Khăn Đỏ.

 

Khi thấy Tiêu Tịch phát hiện ra mình, Bạch Tuyết liền nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.

 

Cô ta lại l**m môi, ánh mắt tham lam càng thêm rõ rệt.

 

Tiêu Tịch kéo rèm lại, ngồi xuống giường, trầm ngâm suy nghĩ.

 

ill cũng xuất hiện trong phòng, thả ra vài chiếc máy giám sát để kiểm tra xem có ai đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ không.

 

"Chủ nhân, thị trấn này không ổn."

 

Ngay cả Tu La cũng nhận ra nơi này có vấn đề.

 

Hơn nữa, vấn đề còn rất nghiêm trọng...

 

"Tôi nhìn thấy trong cái gùi sau lưng Khăn Đỏ có một cái đầu của người già."

 

Tu La tiếp tục nói.

 

"Đó có lẽ là đầu của bà ngoại cô ta."

 

Tiêu Tịch siết chặt tay vịn giường.

 

"Khăn Đỏ nói rằng cô ta sống cùng bà ngoại, nhưng trong căn nhà này hoàn toàn không có dấu vết nào chứng tỏ có một người già khác từng sinh hoạt ở đây."

 

Cách giải thích duy nhất là bà ngoại của cô ta đã chết, hoặc đang trong trạng thái sống dở chết dở.

 

Với tư cách là một cái đầu bị chặt đứt, bị Khăn Đỏ mang theo bên người, ngày ngày ở bên cạnh cô ta.

 

Một con ong máy đáp xuống ngón tay của trí tuệ nhân tạo màu lam u tối, đôi mắt của ill khẽ nhắm lại, rất nhanh sau đó mở ra.

 

Từ khi Tiêu Tịch bước chân vào thị trấn đến bây giờ, y đã sử dụng ong máy để dò xét toàn bộ nơi này.

 

"Thị trấn có tổng cộng ba mươi bảy cư dân, trong đó có mười bảy nam, hai mươi nữ.

 

Sau khi biết tin chủ nhân đến đây, có đến ba mươi hai người trong số họ tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

 

Trong vòng mười phút, có năm cư dân nhiều lần nhìn về phía chủ nhân, ba người giả vờ đi ngang qua cửa nhà Khăn Đỏ.

 

Còn một người vẫn đang lảng vảng ngoài cửa."

 

ill khẽ cụp mắt.

 

"Qua phân tích của tôi, tôi cho rằng bọn họ đang có mưu đồ bất chính với chủ nhân."

 

"Cách tốt nhất là giết sạch."

 

Tiêu Tịch không lên tiếng, hắn ngồi trên giường, rút ra khẩu Kẻ dọn dẹp, chậm rãi dùng vải lau chùi nòng súng màu đen.

 

Hiện tại đã là buổi chiều, hắn có dự cảm rằng khi màn đêm buông xuống, nhất định sẽ có kẻ không nhịn được mà tìm đến hắn

 

Nhưng trước đó, hắn vẫn phải ứng phó với buổi tiệc chào đón này đã.

 

"Cộc cộc cộc~"

 

Cửa phòng bị gõ vang.

 

Giọng nói ngọt ngào của Khăn Đỏ vọng đến từ bên ngoài.

 

"Tiểu Mỹ Nhân Ngư, Tiểu Mỹ Nhân Ngư, mau mở cửa đi nào, buổi tiệc chào đón đặc biệt tổ chức vì anh sắp bắt đầu rồi~

 

Mọi người đều đang chờ anh đó!"

Bình Luận (0)
Comment