Nhưng đồng thời, Lolita cũng vô cùng cẩn thận.
Cô không dám nán lại bên cạnh Tiêu Tịch quá lâu, bởi vì cô biết rõ, một khi bị hắn khống chế, cô sẽ rất khó thoát thân.
Lolita không phải kiểu chiến đấu cận chiến*, cô thiên về ám sát hơn, chỉ là kỹ năng của quang tinh linh đã giúp cô tăng cường đáng kể khả năng sinh tồn.
(*cv nguyên văn là "Lolita cũng không phải thịt...", khó hiểu vô cùng ạ. Nghĩ nghĩ một hồi tui nghĩ đang nói đến đấu cận chiến nên tui xin phép để vậy ạ. Bạn nào biết chỉ tui nha:3)
Tiêu Tịch đưa cánh tay đeo giáp lên trước ngực, chặn lại một đòn tấn công nhắm vào mình.
Cô Dâu Đen Trắng Của Gã Đồ Tể tuy chỉ là chú vật trung cấp, nhưng nó từng rớt xuống từ cấp cao, vì vậy có độ phòng ngự rất mạnh.
Dù vậy, cánh tay trên của Tiêu Tịch vẫn bị lưỡi đao lướt qua, để lại một vết thương sâu hoắm.
Lưỡi đao này vừa hạ xuống, lưỡi đao khác đã lại chém tới.
Thiếu nữ trong không trung giống như một con cú săn đêm nhẹ nhàng, linh hoạt vồ lấy con mồi. Mỗi khi tấn công trúng, cô lập tức rút lui.
Những đợt tấn công mãnh liệt này không cho Tiêu Tịch bất kỳ khoảng trống nào để né tránh, hắn chỉ có thể cố gắng dùng giáp tay bảo vệ những vị trí quan trọng, tránh để lại thương tích chí mạng.
Thiếu nữ tinh xảo trong chiếc váy công chúa vung đao liên tiếp, ép Tiêu Tịch lùi về phía một bức tường.
Đúng lúc này, tiếng nhạc phát ra từ chiếc hộp nhạc đỏ như máu bỗng nhiên dồn dập hẳn lên.
Nhịp điệu vốn du dương đột ngột tăng gấp đôi tốc độ, kèm theo những âm thanh rung kỳ lạ, còn có cả tiếng cười khẽ của trẻ con và tiếng cười trầm thấp của đàn ông.
Tầm nhìn của Tiêu Tịch thoáng trở nên mơ hồ.
Hắn nhìn thấy ở cửa sổ của tháp đồng hồ, có một bóng người xuất hiện.
Người đó nằm trên khung cửa sổ với một tư thế nguy hiểm, đưa tay chạm nhẹ vào chiếc kim vàng khổng lồ trước mặt, tựa như đang điều khiển thời gian. Một chân buông thõng xuống, thảnh thơi đung đưa.
Gió lướt qua trán hắn.
Mái tóc của người đó dày và rực rỡ như máu tươi.
Trong màn đêm, tựa như một ngọn đuốc đang bừng cháy.
“Phập——”
Lưỡi đao của Lolita đâm sâu vào vị trí dưới ngực Tiêu Tịch, chỉ cách tim hắn một tấc.
Đúng lúc đó, một tiếng cười khẽ đầy ác ý, không thể kìm nén mà tràn ra.
Âm thanh đó giống như một con sâu nhỏ phủ đầy lông, bò trên da người, k*ch th*ch từng tế bào nhưng lại không thể nào gạt bỏ.
Là người đang dựa vào khung cửa sổ phát ra.
Hắn là ai?
Tiêu Tịch lúc này không có thời gian để suy nghĩ.
Tiếng nhạc vẫn vang lên không ngừng, ngày càng nhanh hơn.
Biểu cảm của Lolita lạnh lẽo, động tác ra tay đột nhiên tàn nhẫn hơn, hoàn toàn không để lại cho Tiêu Tịch bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Sau khi mở kỹ năng cuối cùng, cô phải g**t ch*t Tiêu Tịch trong thời gian ngắn nhất, nếu không người chết sẽ là cô.
Lolita rút từ trong ngực ra một con búp bê em bé, lớn bằng nửa bàn tay của một người trưởng thành, rồi ném xuống đất.
Con búp bê em bé được chế tác vô cùng tinh xảo, đôi mắt xanh thẳm như đại dương sâu hun hút, hàng lông mi vàng óng dài cong vút, đôi má ửng hồng đáng yêu vô cùng.
Sau khi rơi xuống đất, con búp bê khẽ cựa mình, đột nhiên cất tiếng khóc.
Âm thanh của nó giống hệt một đứa trẻ thật sự, non nớt nhưng xé toạc cổ họng, ngửa mặt lên trời há miệng khóc lớn, nước mắt từ từ lăn dài trên gương mặt.
Trong tiếng khóc ấy dường như ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ.
Tiêu Tịch vừa nghe thấy, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cảm giác thương xót. Ánh mắt hắn như bị hút chặt vào con búp bê.
Con búp bê em bé tinh xảo kia trông thật đáng thương và bất lực.
Hắn gần như không thể kìm được mà muốn bước lên, nhặt nó lên, ôm vào lòng, thay mẹ nó nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan nào, đừng khóc nữa.”
Nhưng rất nhanh, cảm giác kích động này liền tan biến.
Tiêu Tịch dùng Ái Đao của mình đâm thẳng vào lòng bàn tay, cơn đau dữ dội khuếch đại gấp đôi lan tỏa, khóe miệng hắn không khỏi co giật.
Phương pháp này vô cùng hiệu quả, chẳng mấy chốc, cảm giác kích động ấy đã bị nỗi đau cùng sự kiệt sức do sử dụng Ái Đao đè nén xuống.
Vết thương trên người hắn bắt đầu hồi phục nhanh chóng, trạng thái chảy máu mà Lolita áp lên trước đó cũng bị xóa đi từng lớp một, nhưng hắn vẫn không quên rằng, sử dụng Ái Đao sẽ tiêu hao thể lực của chính hắn.
Trong trận chiến thế này, nếu cạn kiệt thể lực, đồng nghĩa với cái chết.
【Chậc, ồn ào quá.】
Ngư lên tiếng trong đầu Tiêu Tịch.
【Ghét trẻ con nhất.】
【Mặc kệ nó là thứ gì, bé quạ nhỏ, mau giết đi.】
Bảng hệ thống của Tiêu Tịch lóe sáng một cái.
Viên "Ngọc Vô Tâm" đeo trước ngực hắn đột nhiên trở nên lạnh buốt, giống như một khối băng khô, bám chặt vào làn da trên ngực hắn.
Con búp bê trẻ sơ sinh vẫn không ngừng khóc thét.
【Nhắc nhở: Bạn đã bị tấn công bởi kỹ năng 【Tâm Liệp】, do cường độ linh hồn của bạn cao và có chú vật bảo hộ, đợt tấn công lần này sẽ chỉ khiến bạn bị choáng trong 0.2 giây.】
Lolita đã mất đi ý thức, lúc này hoàn toàn dựa vào bản năng chiến đấu trước đó để tiếp tục chiến đấu, không còn khả năng suy nghĩ thực sự.
Nếu không, chắc chắn cô ta cũng sẽ chửi thầm: Rốt cuộc tên đối diện là cái loại game thủ quái quỷ gì, mà dưới kỹ năng "Tâm Liệp" của cô ta lại chỉ bị choáng chưa đến một giây?
Kỹ năng "Tâm Liệp" thất bại, đòn tấn công của Lolita cũng khựng lại.
Tiêu Tịch nhân cơ hội vung chân, đá bay con búp bê trẻ sơ sinh ra ngoài cửa sổ, tiếng khóc đột ngột biến mất.
Trong đợt tấn công vừa rồi, kỹ năng Quang Dực Thủ Hộ của Lolita lại bị kích hoạt một lần nữa, bị Tiêu Tịch dùng Người Thanh Tẩy bắn trúng, nổ tung giữa không trung.
Tiêu Tịch ước tính lượng máu hiện tại của Lolita có lẽ chỉ còn khoảng hai, ba vạn điểm.
Sau khi kích hoạt kỹ năng tối thượng mang tên "Cuồng Liệp", mỗi giây sẽ thiêu đốt 1% lượng máu, hoàn toàn là phương thức lấy máu đổi lấy sức chiến đấu.
Nhưng lượng máu hiện tại của Tiêu Tịch chỉ còn chưa đến một vạn điểm, hơn nữa thể lực của hắn đang giảm nhanh chóng vì phải sử dụng Ái Đao để tự chữa trị.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, dù gì Lolita đã trở thành giảng viên cấp một nhiều năm, trong khi Tiêu Tịch vẫn chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Số lượng và cấp bậc chú vật của hắn hoàn toàn không thể so bì với cô ta.
Việc Tiêu Tịch cầm cự đến giờ này, hoàn toàn nhờ vào khả năng hồi phục mạnh mẽ của chính hắn.
Mỗi lần Lolita gây cho hắn một vết thương chí mạng, thể chất của hắn lại giúp hắn phục hồi một phần sinh mệnh.
Thêm vào đó là kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cùng với thanh Tội Đao không hề thua kém thanh đoản đao màu vàng trong tay Lolita, hắn mới có thể cầm cự đến bây giờ mà chưa bị g**t ch*t.
Dù vậy, nếu Lolita đâm thẳng vào tim hắn, hoặc sử dụng chú vật nào đó để lập tức quét sạch lượng máu còn lại, Tiêu Tịch cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể sống sót.
Lúc này, Lolita có hai lựa chọn.
Một là tắt "Cuồng Liệp", dù sức chiến đấu giảm xuống, nhưng khả năng duy trì trận chiến sẽ mạnh hơn. Trong tình huống này, Tiêu Tịch có thể có một chút cơ hội xoay chuyển cục diện.
Hai là tiếp tục "Cuồng Liệp", chấp nhận nguy cơ mất máu không ngừng, dốc toàn lực g**t ch*t Tiêu Tịch!
Chiếc váy dài của thiếu nữ tung bay giữa không trung, ánh sáng phát ra từ cơ thể cô ta không những không suy giảm mà còn rực rỡ hơn.
Cô ta chọn phương án thứ hai.
Trong ngôi trường bị bệnh biến này, đánh giá con người qua vẻ bề ngoài mãi mãi là một điều ngu xuẩn.
Ở đây, những kẻ cần phải cẩn thận nhất lại chính là phụ nữ, người già và trẻ em. Nếu những kẻ được coi là yếu ớt trong mắt người thường vẫn có thể sống sót trong nơi nguy hiểm này, thì bản thân điều đó đã chứng minh họ sở hữu sức mạnh đặc biệt nào đó.
Số thí sinh vì xem thường những "kẻ yếu" mà lật thuyền trong mương nhiều không đếm xuể.
Lolita có thể đi đến ngày hôm nay, đã phải trả giá bằng nỗ lực nhiều hơn người khác. Cô ta không chỉ đơn thuần dựa vào sự tàn nhẫn để ngồi lên vị trí hội trưởng của Eden như lời đồn trong trường.
Ở nơi này, nếu chọn do dự, nếu chọn lùi bước, nếu chọn sự ổn định, thì rất nhanh sẽ bị nhóm đầu tiên của cùng cấp bỏ xa. Khi đó, thứ đang chờ đợi thí sinh chỉ là ngày càng ít tài nguyên hơn, chẳng khác nào tự sát từ từ.
Vì vậy, dù lượng máu của mình cũng không còn nhiều, Lolita vẫn không hề lùi bước.
Đây là nguyên tắc đã khắc vào máu thịt cô ta qua nhiều năm chiến đấu trong các kỳ thi của học viện. Dù trong một trận chiến không có ý thức như hiện tại, bản năng của cô ta vẫn trung thành với quy tắc ấy.
Lolita không lùi bước, dĩ nhiên Tiêu Tịch cũng sẽ không lùi bước.
Huống hồ, hắn đã không còn đường lui.
Từ khi sinh ra, hắn chưa bao giờ sợ hãi cái chết.
Hắn chưa từng tìm thấy niềm vui từ việc sống. Trước năm mười sáu tuổi, thầy giáo của hắn đã cho hắn ý nghĩa để tiếp tục sống. Sau năm mười sáu tuổi, ý nghĩa đó biến mất.
Hắn bước vào trò chơi học viện này, ngay từ đầu đã chỉ để tìm kiếm cái chết.
"Xẹt——"
Tia sáng vàng lóe lên giữa hai thanh đao giao chiến, tia lửa bắn lên khuôn mặt Tiêu Tịch.
Tiêu Tịch đột nhiên cúi người, bàn tay vốn đang nắm chặt Tội Đao bất ngờ buông lỏng, miếng giáp tay nứt toác, thanh cốt đao trắng muốt phóng ra, cắm sâu vào bức tường.
Cơ thể Lolita mất thăng bằng, nghiêng sang một bên.
Tiêu Tịch đạp mạnh lên tường, giữ vững tư thế, xuất hiện ngay phía sau cô ta.
Một con ong máy khổng lồ bay ra, nhắm thẳng về phía Lolita.
Dù đang lơ lửng trên không trung, Lolita vẫn nhanh chóng bắt được chuyển động của con ong.
Mũi đao sắc bén chém đôi con ong máy, khiến nó khựng lại giữa không trung, sau đó nổ tung.
Vụ nổ lần này ở khoảng cách cực gần, Lolita bị cơn sóng xung kích đẩy mạnh, đập mạnh vào bức tường.
Áo Choàng Thầy Thuốc Ăn Mòn trên người Tiêu Tịch đã bắt đầu rách nát, bụng dưới, trước ngực, đầy rẫy những vết thương sâu cạn khác nhau. Lớp vải đen thấm đẫm máu, ướt sũng dính chặt vào cơ thể hắn.
Lúc này, hắn hoàn toàn tay không, không còn thanh Tội Đao trong tay làm vũ khí nữa.
Thiết bị đẩy Saint Michael kích hoạt, Tiêu Tịch tung một cú đá thẳng vào bụng dưới của Lolita.
Thân ảnh thiếu nữ đột ngột biến mất khỏi vị trí, chỉ thấy một luồng sáng vàng kim như thể xuyên thủng không gian, đâm thẳng về phía ngực Tiêu Tịch —
Lolita giống như đã xuyên qua không gian trong chớp mắt, biến mất khỏi chỗ cũ.
"Rầm!"
Tiêu Tịch mượn lực ngã xuống đất, hai tay dựng lên che trước ngực, hai chiếc hộ thủ ma sát với lưỡi dao tóe ra tia lửa, kẹp chặt lấy lưỡi dao của đối phương.
Hai gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm đối diện nhau.
Sau khi Tiêu Tịch bị thương, những bông hồng đỏ máu xăm trên người hắn như bị tiêm thuốc k*ch th*ch, điên cuồng run rẩy, dùng nh** h** đỏ tươi cọ sát lên tất cả những phần da lộ ra trên cơ thể hắn.
Chúng quấn quanh vết thương, tham lam hút lấy dòng máu chảy ra từ người Tiêu Tịch.
Trên má trái của hắn bị lưỡi dao của Lolita cứa một vết thương rất sâu, máu đỏ tươi như một con rắn nhỏ trườn vào cổ áo. Một bông hồng đỏ sẫm trồi ra từ cổ hắn, men theo vệt máu bò lên, l**m láp dòng máu trên khuôn mặt hắn.
Tiêu Tịch đã bắt đầu thiếu oxy, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Những vết thương trên cơ thể đau đến mức không thể chịu nổi, cánh tay cũng bắt đầu mất sức.
Lưỡi dao bị hắn kẹp chặt dần dần trượt xuống dưới, như một cuộc giằng co giữa hai nguồn sức mạnh, bằng một tốc độ chậm rãi đủ để khơi dậy nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng người, di chuyển về phía ngực Tiêu Tịch.
Hắn có thể nhìn thấy trên lưỡi dao vàng kim ấy, những dòng chú ngữ màu vàng kim đang chảy tràn, được khắc lên một cách dày đặc bằng một loại ngôn ngữ mà hắn không biết, hư ảo in dấu trên đó.
Thiếu nữ có một khuôn mặt tái nhợt, chiếc trâm cài xinh đẹp vốn trên đầu cô đã sớm rơi rụng trong trận chiến, mái tóc dài xõa tung sau lưng. Đôi mắt trắng dã vô hồn hệt như một hồn ma, trống rỗng nhìn chằm chằm vào Tiêu Tịch.
Chiếc hộp nhạc tám âm màu đỏ thẫm trước ngực cô không ngừng xoay tròn, trên nắp hộp phản chiếu gương mặt của Tiêu Tịch.
Không biết từ đâu, một tiếng cười khẽ mang theo vẻ khinh miệt vang lên.
Cổ tay Tiêu Tịch bỗng run lên một chút, mất đi sức chống đỡ.
Lưỡi dao vàng kim lập tức hạ xuống, như một mũi châm độc chí mạng, đâm thẳng vào ngực hắn.