Một bóng tối thuần túy bao phủ khắp nơi.
Trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt, bóng tối dày đặc như muốn bóp nghẹt hơi thở, che mờ cả tầm nhìn.
Bóng tối đặc quánh như hoá thành chất lỏng, tuôn chảy hỗn loạn trong không gian không theo bất kỳ quy tắc nào.
Tiếng thì thầm từ bốn phía vang lên, âm thanh giống như có người đang nói chuyện, lại giống như có những con chuột nhỏ đang gặm nhấm thứ gì đó.
Là xác chết sao?
Thi thể bị bóng tối nuốt chửng, hóa thành tiêu bản, đọng lại giữa màn đêm như những mảnh hổ phách.
Linh hồn vẫn còn giữ nguyên nỗi thống khổ ở khoảnh khắc cuối cùng, không cách nào thoát ra được.
Cậu đã chết chưa?
Kẻ lang thang nơi đây, chính là linh hồn tái nhợt không còn sắc máu của cậu.
Một tia chóp sáng chói xé ngang bầu trời, kéo theo vệt lửa dài, như thắp bùng cả thế giới.
Cậu khẽ nheo mắt lại.
Đây là một vùng hoang dã rộng lớn, phủ kín bởi một lớp bụi dày, bụi ngập đến cổ chân cậu, len qua mu bàn chân.
Ở nơi xa, một cây giá chữ thập khổng lồ bốc cháy rừng rực. Trên đó, bóng người đen sì vặn vẹo thân thể, thân xác bị thiêu đến co rút thành những hình dạng đen nhỏ xíu như côn trùng, cuối cùng cả xương cốt cũng gãy vụn, hóa thành bụi đất giống như lớp bụi dưới chân bọn họ.
“Anh trai.”
Một giọng trẻ con non nớt, mềm mại vang lên.
“Anh trai, anh sẽ đưa em rời khỏi đây đúng không?”
Cậu cúi đầu, nhìn thấy một đôi tay trẻ con.
Đôi tay ấy nắm chặt lấy áo của người bên cạnh cậu.
Hóa ra người nói câu này lại chính là cậu.
Còn người đứng bên cạnh cậu, lại có gương mặt giống hệt Tiêu Tịch, mái tóc bạc trắng như tuyết.
“Anh trai.”
Những giá chữ thập lần lượt bốc cháy lan tới, bụi mù cuốn qua mắt cá chân họ.
Ngọn lửa hừng hực cuối cùng cũng bén lên người họ. Trên cây giá chữ thập trắng toát, thân hình bị đóng đinh vào đó, ánh lửa hắt lên thanh niên bị xiềng xích và đứa trẻ nhỏ tuổi.
Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống từ hoa hồng trắng tinh khiết, những đóa hoa thuần khiết nhất cũng bị ô nhiễm.
Người thanh niên đặt dao vào trái tim Đoạn Văn Chu, thì thầm vào tai cậu.
“A Bạch, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”
“Anh sẽ đưa em rời đi.
Mặt trời rực rỡ sẽ không bao giờ lặn, cái chết sẽ bỏ rơi chúng ta.
Dù phải thiêu rụi cả thân xác này, anh cũng sẽ vì vực sâu bị nguyền rủa bởi sự bất tử ấy mà mở ra một cánh cửa."
Lửa cháy ngút trời, nhuộm đỏ cả chân trời.
Trong ngọn lửa hiến tế, những sinh vật không rõ tên điên cuồng múa loạn, như một mặt trời rực lửa khác.
Giữa màn đêm, mặt trời mang hình chữ thập.
Thiêu rụi con người, chôn vùi con người — mặt trời trở thành mộ phần.
Như bị chôn trong nấm mồ, không thể thở nổi giữa bóng tối, và cả… những đóa hồng nhuốm máu.
---
---
“Phù phù——”
Tại căn cứ của hội, Đoạn Văn Chu tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Trên đầu cậu đã lấm tấm mồ hôi, toàn thân vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng vừa qua.
“Anh Tiêu!”
Cậu mở cửa phòng Tiêu Tịch, nhào vào người hắn, tám chiếc xúc tu sau lưng cũng cùng nhau quấn lấy, trói chặt Tiêu Tịch.
“Ô ô ô anh Tiêu, anh đã nói sẽ đưa em đi mà.”
“Ô ô ô sao chúng ta lại chết chung thế này ô ô!”
Không sai, trong hình ảnh vừa rồi, thứ cuối cùng Đoạn Văn Chu nhìn thấy chính là người có gương mặt giống hệt Tiêu Tịch bị thiêu chết cùng cậu.
Tiêu Tịch bị cậu đè hẳn xuống giường, quyển sách trong tay kẹt giữa xúc tua và thân thể hắn, ướt đẫm dịch nhớp nháp.
Áo blouse bác sĩ của hắn cũng bị Đoạn Văn Chu làm ướt, dính dính vào cơ thể.
Nếu là trong kỳ thi thì cũng đành chịu, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, với tư cách là một cựu bác sĩ, Tiêu Tịch có chút ám ảnh sạch sẽ.
Mười phút sau…
Trên mặt Đoạn Văn Chu xuất hiện vài vết thương, đầu thì sưng lên vài cục, ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt ủy khuất, vừa uống thuốc phục hồi sinh mệnh.
“Ô ô ô, em chỉ mơ một cơn ác mộng thôi, mơ thấy anh Tiêu biến mất…”
“Ha ha ha, cậu đáng đời, ai bảo cậu đi trêu chọc lão đại chứ.”
Ảnh Miêu đứng trên giá cao, cười hả hê nhìn cậu.
Tiêu Tịch không để tâm đến chuyện này, dù sao thì những hành động ngốc nghếch hàng ngày của Đoạn Văn Chu cũng chẳng ít.
Khi ở cùng người này lâu, cho dù cậu làm gì đi nữa, Tiêu Tịch cũng sẽ không coi là thật.
Đoạn Văn Chu quay đầu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy cơn mơ của mình khá kỳ lạ.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu mơ.
Cảm giác thật mới mẻ!
Và hơn nữa, cậu mơ thấy anh Tiêu, dù kết cục cuối cùng không được tốt lắm, nhưng tính trung bình, bỏ qua cái kết, thì cũng coi như một giấc mơ đẹp!!
Đoạn Văn Chu vui vẻ nghĩ.
---
---
Điều Tiêu Tịch để tâm gần đây lại không phải cơn ác mộng vụn vặt của Đoạn Văn Chu.
Công thức thuốc vừa được công bố mấy ngày, nhưng đã nhanh chóng lan truyền trong học viện.
Hầu như mọi dược sư đều bắt đầu chế tạo loại thuốc giải này.
Giải Dược 3.0 cũng được bán trong học viện với giá “hợp lý” là 500 điểm huyết tinh mỗi lọ. Chi phí thảo dược để chế tạo Giải Dược 3.0 khoảng 300 điểm huyết tinh, tức là mỗi lọ có lợi nhuận khoảng 200 điểm huyết tinh.
Mỗi khi bán ra một lọ thuốc, Tiêu Tịch sẽ nhận được 5% lợi nhuận, tức là 10 điểm huyết tinh..
Đừng nhìn 10 điểm là ít, đó chỉ là số điểm thu được từ một lọ thuốc mà thôi.
Nếu dịch bệnh tiếp tục kéo dài, số điểm huyết tinh Tiêu Tịch có thể thu được sẽ là một con số khổng lồ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Tịch đã kiếm được hơn 70.000 điểm huyết tinh từ việc cung cấp công thức thuốc giải.
Chỉ trong vài ngày qua, học viện đã bán ra 7.000 lọ thuốc giải cho dịch bệnh.
Trong tương lai, có thể con số này sẽ còn nhiều hơn nữa.
Cảm giác kiếm tiền mà không phải làm gì, ngay cả Tiêu Tịch cũng có chút nghiện.
Trong thời gian rảnh vài ngày qua, hắn đã mở những chiếc rương từ kỳ thi trước.
Từ rương cốt truyện thế giới (Nguồn ngốc của máu), rương khám phá thế giới (100%) và rương thanh tẩy thế giới (88%), hắn nhận được tổng cộng bốn chú vật cao cấp, sáu chú vật trung cấp.
Những chú vật trung cấp Tiêu Tịch hiện tại không còn dùng đến nữa, hắn đã ủy thác cho hội Cán Cân Vĩnh Hằng bán đi.
Còn lại bốn chú vật cao cấp là:
【Tên chú vật: Chuông Linh Hồn
Loại hình: Tấn công
Cấp bậc: Cao cấp
Hiệu quả: Trong 24h có thể kích hoạt một lần để tạo sóng linh hồn, gây hiệu ứng tiêu cực cho kẻ thù trong phạm vi nhất định.
Mô tả: Chuông vang, linh hồn đứt đoạn.】
【Tên chú vật: Phiến đá tiên đoán
Loại hình: Hỗ trợ
Cấp bậc: Cao cấp
Hiệu quả: Có thể dự đoán những sự kiện sắp tới mà người sở hữu sẽ trải qua (độ chính xác chưa xác định).
Mô tả: Khi tương lai của bạn có thể bị nhìn thấy, cái chết của bạn cũng sẽ bị nhìn thấy.】
【Tên chú vật: Tiên Tri Hắc Ám
Loại hình: Hỗ trợ
Cấp bậc: Cao cấp
Hiệu quả: Tăng 60% tốc độ di chuyển trong bóng tối, tăng 200% tốc độ tấn công, có 70% khả năng cảm nhận nguy hiểm khi gặp tình huống nguy hiểm.
Mô tả: Bóng tối ẩn chứa bóng dáng máu.】
【Tên chú vật: Kẻ Cắn Nuốt
Loại hình: Huyết mạch
Cấp bậc: Cao cấp
Hiệu quả: Khi nuốt máu thịt sinh vật khác, có khả năng thay đổi hình dạng và gen của bản thân, khi sử dụng có 30% khả năng chết.
Mô tả: Kẻ cắn nuốt, kẻ biến hình, kẻ tiến hóa.】
Kẻ Cắn Nuốt và Chuông Linh Hồn không phù hợp với Tiêu Tịch, vì vậy hắn kiểm tra Tiên Tri Hắc Ám.
Tiên Tri Hắc Ám là một trang bị băng chân, làm từ da mềm và dây đai đen, trông rất đẹp.
Vị trí trang bị dưới của Tiêu Tịch vẫn còn trống, Áo Choàng Thầy Thuốc Ăn Mòn chỉ chiếm vị trí trang bị trên, thuộc tính của Tiên Tri Hắc Ám cũng khá ổn.
Vì vậy hắn đã trang bị nó lên.
Sau đó hắn cầm viên đá đen nặng nề, kiểm tra Phiến đá tiên đoán..
Ban đầu, trên bảng không có gì, nhưng khi tiếp xúc với da của Tiêu Tịch, bề mặt của nó xoay chuyển một chút.
Sau đó, giống như có ai đó dùng dao khắc trên đó, một dòng chữ sắc bén xuất hiện trên bảng.
【Bạn nhận được phiến đá này từ rương thưởng hệ thống.
Vốn trời sinh tính cách nghiêm cẩn, bạn không mấy tin tưởng vào mấy chuyện kiểu tiên đoán. Thế nhưng những gì khắc trên phiến đá này lại khiến bạn buộc phải tin.
Bạn quyết định tạm thời không bán nó đi.
Bạn tiếp tục ở lại học viện thêm một tuần.
Bạn nhận được một bức thư do người đã chết gửi đến, trong thư mời bạn tham gia một cuộc thi.
Hắn đưa ra thứ mà bạn hằng mong muốn.
Bạn đi.
Bạn chết trong đó.】
Tiêu Tịch nhíu mày.
Hắn đã thấy dòng mô tả trên phiến đá về hiệu quả của chú vật (độ chính xác chưa xác định), và đã phân loại chú vật này trong lòng.
Rác rưởi.
Hắn tự quyết định tương lai của mình, chứ không phải nghe theo một vật chết không có sinh mệnh đưa ra bản án cho mình.
Hắn tùy ý đặt Phiến đá tiên đoán sang một bên.
Dòng chữ trên bảng xoay chuyển, những chữ cũ bị xóa đi nhanh chóng, và dòng chữ mới xuất hiện.
【Những điều khắc trên phiến đá, bạn chỉ cho là mấy lời nhảm nhí vô căn cứ.
Bạn quyết định bán nó đi.
Bạn nhận được một bức thư do người đã chết gửi tới, trong thư mời bạn tham gia một kỳ thi.
Hắn đưa ra thứ mà bạn mong muốn.
Bạn đi.
Bạn chết trong đó. (bị rơi chết)
Bạn vẫn sống, bạn trở về học viện.
Trong học viện tràn ngập nguy hiểm.
Bạn gặp chính mình.
Bạn bị chính mình g**t ch*t.】
Dần dần, những dòng chữ này cũng biến mất, và tấm đá lại trở về trạng thái trơn bóng không chữ.
---
---
Tiêu Tịch đã bán những chú vật này cho phía Quỷ Thương.
Cùng lúc đó, hắn cũng ủy thác cho đối phương giúp hắn chú ý thêm vài món chú vật mà hắn muốn mua.
Hiện tại, hắn không thiếu điểm huyết tinh, thực tế, chỉ riêng phần chia từ thuốc giải cũng đủ để hắn sống tốt trong học viện rồi.
Tuy nhiên, trong lòng Tiêu Tịch luôn có một cảm giác cấp bách, những ngày gần đây trong học viện thực sự quá yên tĩnh.
Thậm chí, những bài đăng trên diễn đàn cũng ít đi rất nhiều, và cả dòng bình luận trong buổi phát sóng kỳ thi cũng vậy.
Mặc dù có thuốc giải, nhưng các thí sinh vẫn quen ở lại trong ký túc xá thí sinh.
Mỗi ngày, mặc kệ gió mưa, những người xuất hiện trên đường phố chỉ có thí sinh của hội Hoa Hồng Trắng khoác áo choàng trắng, và thí sinh của hội Vĩnh Sinh mặc áo choàng đen, bày quán ở ven đường.
Tựa như hai dòng sông dài song song, ranh giới phân định rõ ràng.
“Bọn họ vẫn đang tìm kiếm cái gì đó gọi là Thiên Tử thuần khiết gì đó, quả thật là một lũ điên.
Liệu có phải những người tin vào thần linh đều bị hỏng não rồi không.”
Ảnh Miêu lười biếng nhấm nháp cá khô, lướt qua cửa sổ, liếc nhìn cảnh tượng phân rõ đen trắng dưới phố, rồi lại chui vào cái giá cào mới mua để xem phim.
Người trong hội Vĩnh Sinh thì đang bán Giải Dược 3.0 với giá 450 điểm huyết tinh, rẻ hơn một chút so với giá ở chợ giao dịch.
Mỗi thí sinh đến mua thuốc giải đều được tặng kèm một cuốn sách quảng cáo tuyển sinh.
Còn có một người mặc áo choàng đen đứng gần các thí sinh đang mua thuốc, chỉ vào những thi thể chết vì Huyết Dịch và khuyên họ gia nhập hội, tin vào vị thần tên là Toại Phụ của họ, truyền bá ngọn lửa thánh.
Tiêu Tịch đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, rồi kéo rèm lại.
Hắn có một linh cảm rằng, trong sự yên tĩnh thái quá này đang ẩn chứa một cơn bão khổng lồ, có thể phá hủy toàn bộ học viện.
Sau khi rời khỏi Chuyện cổ sa đọa, Tiêu Tịch còn làm một số việc vặt, như bổ sung vật tư cho bản thân, sửa chữa chiếc Áo Choàng Thầy Thuốc Ăn Mòn bị hư hại trong trận chiến, và gửi vài món chú vật đi sửa chữa.
Hắn bổ sung năng lượng sinh học cốt lõi cho Tu La, đến đấu trường tự mình dạy Ảnh Miêu kỹ năng chiến đấu, hoặc cho Đoạn Văn Chu và Ảnh Miêu luyện tập đối kháng, nâng cao sức chiến đấu của Ảnh Miêu, để tránh việc không biết lúc nào sẽ chết trong kỳ thi.
Hắn cũng tìm kiếm các chú vật mình và các thành viên trong hội cần trong học viện, chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng gặp phó hội trưởng của Eden là Hồng Đào. Người hướng dẫn này từng có một lần gặp gỡ Tiêu Tịch lúc tuyển chọn giảng viên.
Xạ Thủ là học viên của cô ấy.
Sau khi gặp mặt, Tiêu Tịch không nói nhiều, mà trực tiếp đưa ra lệnh triệu tập hội Eden.
Hồng Đào thoáng ngưng lại một lúc, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười.
Tuy nhiên, trong ánh mắt cô lại lộ ra chút cảm thán.
“Cậu…”
Cô dừng lại một chút.
“Chỉ mới nhập học chưa đến nửa năm thôi nhỉ.”
Các tân sinh viên bây giờ quả thực là những quái vật!
Tiêu Tịch dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy huy hiệu bạc có hình cây táo, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Hắn không lên tiếng.
Hồng Đào hít một hơi thật sâu, tựa lưng vào ghế, cả người trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Vậy là Hung vẫn quyết định dẫn Lolita đi rồi sao?”
Mặc dù Tiêu Tịch vẫn chưa trả lời, nhưng cô như đã biết câu trả lời.
“Cậu muốn gì?
Cậu đã có được lệnh triệu tập hội này, vậy thì về mặt danh nghĩa cậu chính là hội trưởng của Eden rồi. Nhưng từ trước đến nay, Eden chưa từng có hội trưởng là nam giới. Nếu cậu dám thừa nhận thân phận này, cả hội sẽ rối loạn lên.
Tôi không biết liệu cậu có bị loại trong cuộc bầu cử lần tới không, nhưng hiện tại tôi tuyệt đối không thể giao hội này, vốn là tâm huyết của tôi vào tay cậu.”
Tiêu Tịch ngừng động tác gõ bàn.
“Tôi sẽ không thay đổi hiện trạng, thậm chí đồng ý để cô tiếp tục giấu kín tin tức về việc Lolita đã rời đi. Cô có thể tiếp tục làm hội trưởng của Eden.
Nhưng cô cần phải cung cấp cho tôi những chú vật tôi cần mỗi khi có yêu cầu, nếu không có, thì có thể dùng điểm huyết tinh để thay thế.”
Hồng Đào hơi ngạc nhiên.
“Chỉ có vậy thôi?”
Cần biết rằng, sau khi Bạch Hoàng Đế chết đi, hội Eden hiện tại là hội lớn nhất trong học viện, chức hội trưởng của hội lớn nhất có thể làm được rất nhiều việc.
“Tôi không quan tâm đến những thứ đó.”
Tiêu Tịch thẳng thắn.
“Tôi đã có hội của mình, và cũng không muốn dính vào những tranh chấp nội bộ của Eden. Cô chỉ cần định kỳ cung cấp cho tôi điểm huyết tinh hoặc chú vật, chỉ vậy thôi. Thỏa thuận chứ?”
Hồng Đào đương nhiên đồng ý.
Dù sao hiện tại cô cũng không có sự lựa chọn khác.
Sau đó, Tiêu Tịch từ kho lưu trữ của Eden chọn vài món chú vật, rồi định rời đi.
“Đợi đã.”
Hồng Đào vuốt lại mái tóc dài của mình, do dự một chút, đôi môi đỏ mở ra, gọi Tiêu Tịch lại.
“Giảng viên của cậu, tôi là nói đến Tử Thần, gần đây có liên lạc gì với cậu không?”
“Không.”
Tiêu Tịch trả lời một cách thành thật, hắn có lẽ là người duy nhất đã học đến năm ba mà vẫn chưa gặp mặt giảng viên của mình.
Thậm chí hình như hắn còn chưa thêm bạn bè, cũng không có một dòng tin nhắn trao đổi.
Hệ thống giáo dục này thực sự là kiểu giáo dục thả lỏng đến cực điểm, nếu là thí sinh bình thường thì có lẽ đã chết trong kỳ thi rồi.
“À, không sao.”
Hồng Đào rõ ràng đang do dự, có vẻ như cô muốn nói điều gì đó.
Tiêu Tịch quay lại nhìn cô.
Cuối cùng Hồng Đào cũng quyết định.
“Dù tôi biết với thân phận của mình thì không nên nói như vậy, nhưng Chim báo tử...
Hãy cẩn thận với thầy của cậu.”
Ánh mắt cô ấy lảng tránh, nhưng giọng nói lại rất kiên định.
“Cô biết gì rồi?”
Tiêu Tịch tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt của Hồng Đào.
“Tôi không thể nói cho cậu biết, nhưng hãy cẩn thận với thầy của cậu...
Cậu nhất định phải cẩn thận!
Tử Thần, người đàn ông đó.
Anh ta… có thể sẽ giết cậu.”
---
---
Sau khi rời khỏi hội Eden, Tiêu Tịch nhớ lại những lời Hồng Đào đã nói và thần thái lúc đó của cô, hắn suy đoán rằng cô chắc chắn đã biết hoặc chứng kiến điều gì đó.
Hắn cũng biết danh tiếng của vị giảng viên trên danh nghĩa của mình không được tốt, nhưng từ những kỳ thi trước đây, hắn thấy đánh giá của người thầy này vẫn khá công bằng.
Tiêu Tịch không có cảm giác đặc biệt gì với Tử Thần, sự tiếp xúc duy nhất giữa họ chỉ là trong kỳ thi đó.
Sau đó không rõ vì lý do gì, hắn lại không bao giờ gặp mặt thầy của mình.
Nhưng giờ đây Hồng Đào lại bất ngờ xuất hiện và nói rằng Tử Thần muốn giết hắn…
Tử Thần...
Tiêu Tịch lẩm bẩm cái ID này, ánh mắt từ từ trở nên trầm tĩnh.
Ngày không thi trôi qua rất nhanh, một tuần sau, khi Tiêu Tịch chuẩn bị tham gia kỳ thi tiếp theo, hắn lại nhận được một tin nhắn bất ngờ từ một người mà hắn không ngờ đến.
【Bạch Hoàng Đế: Anh… chào anh, anh có ở đây không? Ừm, em tìm anh không phải vì chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi xem, ừm… anh có muốn tham gia một kỳ thi không?
Là Quỷ Tước bảo em nhắn, anh ấy nói nếu em hỏi thì anh có thể dễ dàng đồng ý hơn...】
【Bạch Hoàng Đế: Là kỳ thi em làm giám thị.】