"Đương nhiên là được~"
Gã hề như thể vừa nghe thấy điều gì đó cực kỳ thú vị, trên mặt hiện lên một vẻ phấn khích tột độ.
Gã nhìn Tiêu Tịch, nụ cười trên khóe miệng khẽ vặn vẹo.
Biểu cảm của gã chỉ có một kiểu duy nhất, nhưng dù cho nụ cười ấy rạng rỡ đến mức nào, thì trong đáy mắt gã vẫn ẩn chứa một tia lạnh lẽo.
Gã cười, nhưng nụ cười ấy chẳng hề mang theo niềm vui.
"Nhưng mà, tôi rất giỏi chơi mấy trò như thế này đấy. Cậu chắc chắn muốn đấu với tôi chứ?"
Theo thời gian trôi qua, tốc độ nói của gã hề cũng nhanh dần lên, như thể hai người chết trong toa tàu này đã cung cấp cho gã một chút "nhiên liệu".
Tiêu Tịch gật đầu bày tỏ sự chắc chắn.
Nụ cười trên mặt gã hề càng trở nên khoa trương hơn.
"Được thôi~ Vậy thì chúng ta~ bắt đầu nào~"
"Búa——"
Gã kéo dài giọng đến mức dường như có thể kéo ra những sợi tơ dính nhớp, mãi cho đến khi không thể kéo dài hơn nữa mới chịu hạ giọng.
Tiêu Tịch cũng giơ tay lên theo, nhưng trong lòng đang suy nghĩ thật nhanh.
Lúc nãy khi gã hề vỗ tay, hắn đã nhìn rất rõ, đôi tay bọc vải của gã vốn không có ngón, trông như hai cục bông tròn.
Nếu vậy, có vẻ như gã chỉ có thể ra "búa".
Nói cách khác, nếu hắn ra "bao", thì chắc chắn sẽ thắng.
Nếu đây là một bài kiểm tra của học viện, từ góc độ "không có thế cục chết" mà phân tích, thì chỉ cần chọn đấu với đồng đội, bất kể thế nào cũng sẽ có một nửa số thí sinh phải chết, và cách phân định này hoàn toàn dựa vào may mắn.
Dĩ nhiên, cũng có thể sử dụng những mánh khóe như nữ nhân viên văn phòng lúc nãy đã làm để giành chiến thắng, nhưng chung quy đó vẫn là kiểu chơi ăn may mà thôi.
Vậy thì con đường sống thực sự hẳn là nằm trong quy tắc mà gã hề đã công bố ban đầu.
Gã chỉ nói được chọn bất kỳ ai trong toa tàu để đấu, mà bản thân gã cũng đang ở trong toa tàu, tức là cũng được tính vào nhóm "bất kỳ ai".
Hầu như tất cả mọi người đều vô thức loại gã khỏi danh sách lựa chọn, nhưng Tiêu Tịch lại chú ý đến điểm này.
Nếu như đấu với gã hề chính là con đường sống—
Về lý thuyết, Tiêu Tịch ra "bao" sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng hắn lại nghĩ xa hơn.
Lúc nãy, gã hề đã nói với hắn rằng gã rất giỏi chơi trò này.
Câu nói đó bao hàm rất nhiều ý nghĩa, với bản tính cẩn trọng của Tiêu Tịch, hắn lập tức phân tích ra hàng loạt khả năng.
"Kéo——"
Hai bàn tay tròn trịa của gã hề vẫn đang vung vẩy trên không trung.
Gã sẽ ra gì?
Búa, kéo, hay bao?
Liệu gã có thực sự chỉ có thể ra "búa" như suy luận thông thường không?
Tiêu Tịch đã có phán đoán của riêng mình.
"Bao——!"
Khi mọi thứ ngã ngũ, cả hai người gần như đồng thời hạ tay xuống, không ai có ý định gian lận.
Chỉ thấy đôi tay bọc vải của gã hề đỏ tươi đột nhiên hé ra một khe hở dài, để lộ hai vật đen như móng guốc dê.
Hai thứ đó tách ra hai bên, tạo thành hình dáng của một cái kéo!
Gã hề đỏ đã ra kéo!
Đôi tay tròn trịa trông như bị giới hạn chỉ có thể ra "búa", thực chất lại chỉ là một lớp ngụy trang!
Nếu đối thủ của gã ra "bao", thì chắc chắn sẽ thua!
Dù chỉ là một trò chơi đơn giản, nhưng đằng sau nó chính là sự phân định sinh tử đầy tàn khốc.
Trong tình huống này, lựa chọn "bao" có vẻ như là phương án an toàn nhất.
Nhưng chính vì thế mà nó trở thành cái bẫy của gã hề đỏ.
Đây chính là sức hút của trò chơi tâm lý này, một trò chơi tưởng chừng đơn giản nhưng lại kéo dài suốt bao thế hệ.
"Tôi thắng rồi."
Tiêu Tịch giơ tay lên, đôi mắt hờ hững nhìn xuống gã hề.
Hắn ra búa.
"Kéttt——"
Một âm thanh chói tai vang lên, từ trần toa tàu rơi xuống một chiếc móc khổng lồ, lần này mục tiêu của nó chính là gã hề đỏ!
Dù là gã, trong con tàu này, cũng phải tuân thủ chính quy tắc mà gã đặt ra.
Chỉ cần thua trong trò chơi oẳn tù tì, thì sẽ chết!
Chiếc móc câu khổng lồ đỏ như máu xuyên thẳng qua cổ gã hề đỏ, đâm xuyên qua cằm và hộp sọ của gã.
Lưỡi móc sắc bén đâm xuyên qua bộ đồ hề, lộ ra một đoạn sáng loáng phía trên đỉnh đầu gã.
Nhưng bên trong cơ thể gã lại không có chút máu nào chảy ra, gã thực sự giống như một thú bông vải, hoàn toàn không có máu thịt.
【Nói sao nhỉ, bác sĩ vẫn là đỉnh nhất! Bác sĩ yyds!】
【Chậc chậc, gã hề đỏ bị ngu à? Bình thường thấy hắn chơi trò gì cũng chưa từng thua, vậy mà nay thấy trai đẹp cái là thua sấp mặt. Đúng là đẹp trai có lợi thế!】
【Chứ gì nữa, nhìn mặt bác sĩ thử xem, ai mà không choáng váng】
【Cười chết, giờ điểm của bác sĩ là sáu rồi, gã hề đỏ đúng kiểu tự nạp mạng! Có thể report không vậy】
【Bác sĩ cố lên! Mau giành chiến thắng đi, tôi muốn thấy bác sĩ thắng một lần quá!!】
【Chậc, trên kia b**n th** ghê】
【Gã hề phế vật!】
【Hi hi, mấy người bây giờ xem vui lắm nhỉ? Không biết nếu là ngoài đời thật gặp họ, chắc giờ các người cũng thành xác chết cả rồi!】
【Nói kiểu mỉa mai vậy? Thích thì xem, không thích thì cút đi!】
Sau khi gã hề chết, tốc độ của con tàu cũng dần chậm lại, thân tàu trở nên bất ổn rõ rệt.
Vách toa tàu bắt đầu trở nên trong suốt, Tiêu Tịch có thể mơ hồ thấy vô số gương mặt người hiện lên trên đó.
Con tàu này được tạo thành từ thi thể của những người từng chết tại đây, không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người bỏ mạng.
Chỉ nhìn thoáng qua những bàn tay chen chúc vươn ra từ trần tàu cũng đủ khiến người ta tê dại da đầu.
Giờ đây, khi kẻ chủ trì trò chơi đã chết, trò chơi đẫm máu này tất nhiên cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Thoát khỏi một kiếp nạn, chàng trai áo đen và người đàn ông trung niên đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra chút vẻ may mắn.
Trong ánh mắt chàng trai áo đen nhìn Tiêu Tịch, ngoài sự mê luyến còn có thêm một chút biết ơn. Bản chất con người luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh, đặc biệt là những người vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ, lại càng dễ dàng khơi dậy lòng h*m m**n.
"Cảm ơn cậu."
Chàng trai áo đen nghiêm túc nói với Tiêu Tịch.
"Không có gì."
Tiêu Tịch tránh đi cánh tay rủ xuống bên cạnh mình. Hắn cảm thấy con tàu xương người này sắp sụp đổ đến nơi rồi, bọn họ cũng không biết có thể trở về ga tàu điện ngầm ban đầu không.
Nếu không quay lại được, có lẽ hắn sẽ phải gọi xe về nhà, thật phiền phức.
Giữa vô số bộ hài cốt đã phân hủy hoặc chưa kịp phân hủy, thi thể của gã hề đỏ lủng lẳng rủ xuống.
Trên mặt gã vẫn giữ nguyên nụ cười ngay cả khi đã chết, thậm chí vào thời khắc này cũng khó có thể phân biệt được gã thực sự đã chết hay chưa.
Trong lòng Tiêu Tịch chợt có một linh cảm, hắn bước đến bên dưới thi thể gã hề, đưa tay ra, muốn vạch lớp ngụy trang bên ngoài để xem khuôn mặt thật sự ẩn bên trong.