Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 184

Ba trăm năm trước.

 

Vực sâu vĩnh sinh.

 

---

 

Bạn đã từng nhìn thấy bóng tối vô tận chưa?

 

Thứ bóng tối có thể nuốt chửng tất cả, vô hình nhưng lại hiện diện khắp nơi.

 

Chúng giống như vô số thực thể tụ lại với nhau, những quái vật sống bằng cách nuốt chửng nỗi cô đơn, chờ đợi giây phút bạn gục ngã.

 

Nhưng bạn sẽ không chết.

 

Càng mạnh mẽ, càng dễ rơi vào điên loạn.

 

---

 

Tử Thần.

 

Đó từng là cái tên của y, hoặc ít nhất là ID y sử dụng trong học viện.

 

Nhưng tên thật của y là gì?

 

Ngay cả bản thân y cũng không còn nhớ.

 

Để giữ lại chút lý trí cuối cùng, y đã từ bỏ quá nhiều thứ, những ký ức của nửa đời trước, cha mẹ y, những người từng kề vai sát cánh chiến đấu, và cả thân phận con người mà y từng có.

 

Bây giờ, y chỉ có thể đứng trên đỉnh tòa tháp cao, nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt.

 

Thời đại này cần anh hùng, nhưng lại chẳng bận tâm đến tên tuổi của họ.

 

Thứ họ cần là sự cứu rỗi, rồi sau đó quỳ xuống cầu nguyện một vị thần chưa từng tồn tại.

 

“Vì một đám kiến mà đến mức này, mày nghĩ đáng sao?”

 

Giọng nói vang lên bên tai y, là một phần nhân cách đã bị y tách ra, kẻ gánh vác toàn bộ phần điên loạn của y.

 

Quỷ Tước gần như dán sát vào y, hơi thở nhẹ tựa như gió thoảng.

 

“Mày hối hận rồi.”

 

Ngay sau đó, kẻ ấy bật cười điên dại.

 

“Mày hối hận rồi.”

 

“Cho dù toàn bộ thế giới này có sụp đổ, thì liên quan gì đến chúng ta? Sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”

 

Những lời của hắn đầy ý mê hoặc.

 

“Thật là một kẻ đáng thương, một kẻ tuẫn đạo vì hạnh phúc và sự tồn vong của nhân loại.

 

Mày không giữ lại thứ gì cho riêng mình.

 

Tồn tại như vậy, khác gì đã chết?”

 

Tử Thần lặng lẽ nhìn bóng tối trước mặt.

 

Phía sau y, một lưỡi hái khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

 

Trong đó, vô số cặp mắt đỏ như máu lóe lên, giống như những vì sao lộn ngược, nhuốm màu tàn sát.

 

Chúng là lũ ác thú ẩn mình trong bóng đêm.

 

Chúng đang chờ y chết đi.

 

Y là bức tường băng duy nhất ngăn cách giữa Quỷ Triều và nền văn minh nhân loại.

 

Vậy nên, y không cần cảm xúc.

 

“Nhàm chán thật.”

 

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

 

Quỷ Tước buông tay, rơi xuống hố đen vô tận.

 

Trước khi biến mất, hắn dang rộng vòng tay, như một con chim được tự do bay lượn.

 

Nhưng Tử Thần biết, Quỷ Tước chưa chết.

 

Vì kẻ ấy là một phần của y.

 

Chỉ cần y còn sống, Quỷ Tước sẽ vẫn dây dưa không dứt, trở thành cơn điên loạn của y, trở thành d*c v*ng của y.

 

Một đóa hoa trắng vươn lên từ bức tường đá, chạm vào Tử Thần.

 

Những cánh hoa mỏng manh khẽ run rẩy, một giọt sương sớm rơi xuống cánh hoa.

 

Những bông hoa này bám chặt lấy cột đá nơi y bị giam cầm.

 

Có lẽ, đây không phải là hoa hồng, chỉ là một loài hoa giống vậy, vì không loài hoa nào có thể sống ở nơi này.

 

Chúng chỉ có thể tồn tại nhờ hấp thụ năng lượng từ cơ thể y, như những ký sinh trùng bám riết không buông.

 

Nhưng Tử Thần không để tâm.

 

Sau khi đã nhìn đủ bóng tối, y sẽ quay lại ngắm hoa.

 

Một vệt đỏ xuất hiện giữa đóa hoa trắng.

 

Tựa như một giọt máu đỏ tươi, chậm rãi lan ra từ bên trong, dòng máu ấy nhanh chóng thấm ra xung quanh, chỉ trong chốc lát đã nhuộm cả đóa tường vi trắng muốt thành một màu đỏ máu.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, cả cuống hoa và những chiếc lá xanh biếc ban đầu cũng hóa thành sắc đỏ thẫm như máu.

 

Màu đỏ lan dọc theo những rễ cây quấn quanh cột đá, tiến về phía Tử Thần.

 

“Lại một lần nữa, Quỷ Triều đã đến.”

 

Quỷ Tước không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ.

 

“Lần này, mục tiêu là mày.”

 

Hắn bật cười đầy thích thú.

 

“Chỉ cần mày bị lây nhiễm, trở thành một phần của bọn chúng, nhân loại sẽ diệt vong.”

 

“Tận thế này, chẳng phải đáng yêu hơn đám người ngu ngốc ngoài kia sao?”

 

Tử Thần không đáp.

 

Y rất ít khi mở miệng.

 

Đến mức Quỷ Tước đôi khi nghĩ rằng y đã mất đi giọng nói, trở thành một kẻ câm.

 

Nhưng những cánh hoa nhuốm đỏ đã lan đến tận người y.

 

Đã quá muộn rồi.

 

Quỷ Triều lần này đến quá bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước.

 

Quỷ Tước nhìn y đầy hứng thú, đầu lưỡi khẽ l**m qua chiếc mặt nạ quỷ.

 

“Mày sẽ làm gì đây? Tự kết liễu, hay để bản thân phát điên? Kết cục nào cũng rất thú vị đó chứ.”

 

Tử Thần vươn tay, rút ra lưỡi hái vẫn luôn lơ lửng sau lưng.

 

Ánh thép sắc lạnh lóe lên trong bóng tối.

 

Đây là vũ khí đã theo y suốt bao năm, cứu y vô số lần.

 

Nhưng lần này, y lại rút nó ra để làm một chuyện khác.

 

Những ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ lên lưỡi dao, khiến nó rung lên khe khẽ.

 

Lưỡi hái né tránh tay y.

 

“Đừng sợ.”

 

Y cất giọng trấn an, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

 

Máu thấm lên lưỡi dao, phủ lên nó một tầng sắc đỏ quỷ dị.

 

“Rất nhanh thôi… sẽ ổn cả.”

 

Lưỡi hái vỡ vụn.

 

Những mảnh sắc nhọn nhuốm máu rơi lả tả trong không trung.

 

Đây là một chú vật.

 

Y từng dùng nó để giết vô số ác quỷ, biến chúng thành những chú vật khác.

 

Nhưng lần này, hắn muốn làm điều ngược lại.

 

Tạo ra một con người.

 

Bàn tay y lướt qua những mảnh vỡ, một làn sáng trắng lan tỏa.

 

Một hình dáng dần hiện ra giữa không trung.

 

Một thân thể tuyệt mỹ, làn da trắng mịn, mái tóc mềm rũ xuống, hàng mi khẽ rung động.

 

Không còn chút sát khí nào.

 

Từ đôi vai mảnh mai, vòng eo thon gọn, đôi chân dài đến gương mặt tinh xảo, tất cả đều đẹp đến hoàn mỹ.

 

Người ấy khẽ mở mắt.

 

Như một con chim non vừa phá vỏ trứng, lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình.

 

Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay Tử Thần, không chịu buông.

 

Hơi ấm run rẩy phả lên da thịt.

 

Hắn cọ cọ vào lòng bàn tay Tử Thần, như một đứa trẻ tìm kiếm sự bảo vệ.

 

Hắn là một thanh đao.

 

Và một thanh đao phải nằm trong tay người cầm nó.

 

Một đóa hoa hồng trắng mọc lên từ dưới chân hắn, quấn lấy cổ chân thanh mảnh.

 

Trong vực sâu vĩnh sinh này, đó là bông hoa cuối cùng chưa bị nhuốm máu.

 

“Chủ nhân.”

 

Hắn khẽ gọi.

 

Tử Thần thoáng sững sờ.

 

Ba trăm năm qua, đây là lần đầu tiên y gặp một người như vậy.

 

Y vẫn còn vương chút máu tươi do lưỡi hái cắt qua. Người kia tiến lên một bước, ngay vị trí trái tim trên ngực xuất hiện một vệt đỏ nhàn nhạt.

 

Y nắm lấy tay người kia, trong mắt ánh lên muôn vàn tia sáng.

 

Một cảm xúc khó gọi thành tên trào dâng trong lòng Tử Thần.

 

Tiếng cười của Quỷ Tước vang lên bên tai y.

 

“Mày tạo ra em ấy, vốn dĩ là để em ấy giết mày——”

 

“Thế mà mày lại yêu em ấy.”

 

“Tôi không có.”

 

Tử Thần khẽ nhắm mắt lại.

 

Trong lòng y, một nhân cách mới ra đời.

 

Không giống với Quỷ Tước điên cuồng nguyên bản, nhân cách này dịu dàng, thiện lương, gánh vác vô số tình yêu.

 

Thiếu niên tóc trắng đứng cạnh mỹ nhân mới sinh. Trên người họ, không biết từ bao giờ đã khoác thêm y phục.

 

“Anh trai?”

 

Cậu bé tóc trắng trông chỉ khoảng sáu, bảy tuổi.

 

Vừa xuất hiện, cậu liền nắm lấy tay mỹ nhân bên cạnh, cuộn tròn bên người hắn.

 

Dù Tử Thần đã cố gắng kiềm chế, đôi mắt của cậu bé vẫn đỏ như máu, chứng minh cậu bị Huyết Dịch ảnh hưởng.

 

Tử Thần nhìn thoáng qua người được sinh ra từ chính vũ khí của mình cùng nhân cách mới của bản thân. Y đưa tay, nhẹ nhàng đẩy lưng bọn họ.

 

“Đi đi.”

 

Rời khỏi nơi này, rồi ngủ vùi chờ đợi.

 

Sau đó, vào thời điểm thích hợp, quay trở lại nơi đây…

 

g**t ch*t y.

 

g**t ch*t kẻ trông cửa không đủ tiêu chuẩn này, hắn hoàn toàn có thể làm được.

 

Hắn vẫn luôn là một thanh đao sắc bén nhất.

 

“Mày yêu em ấy.”

 

Quỷ Tước vẫn đứng bên cạnh, cười lạnh đầy châm biếm.

 

“Tôi đã tước đoạt tình cảm của hắn. Như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu tôi.”

 

Tử Thần khẽ cúi mắt.

 

“Hắn không cần thứ đó. Một thanh đao, nếu hiểu quá nhiều… sẽ bị gỉ sét.”

 

“Hy vọng sau này mày sẽ không hối hận.”

 

Quỷ Tước cười lớn rồi rời đi.

 

Thế giới lại chìm vào bóng tối vô tận.

 

Tử Thần nhắm mắt.

 

Một đóa hồng trắng thuần lướt qua trước mắt y.

 

Ướt đẫm, phảng phất chút hơi ẩm. Những cánh hoa mỏng manh quấn quanh cổ chân của đao linh vừa ra đời, khẽ lướt qua da thịt như một nụ hôn.

 

Hình ảnh ấy cứ thế lưu lại trong lòng y suốt hơn ba trăm năm.

 

Chưa từng có một khắc nào quên đi.

 

---

 

---

 

“Đinh——”

 

Vô số cánh hoa hồng trắng rơi xuống, tựa như tuyết rơi lả tả bao phủ cả con phố.

 

Toàn bộ đường phố ngập tràn mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng.

 

Một bóng người cao lớn sải bước qua con đường, những nụ hoa rơi khẽ đáp xuống đỉnh đầu hắn. Cả khẩu súng bắn tỉa đeo sau lưng cũng bị một đóa hồng phủ lên.

 

Hắn dẫm lên lớp cánh hoa dày đặc, rồi dừng bước tại một nơi nào đó.

 

“Đã lâu không gặp, Xà.”

 

Một người đàn ông tuấn mỹ với mái tóc bạc dài xoay người lại, đôi mắt dựng thẳng như loài rắn, chẳng hề mang chút cảm xúc. Hắn chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn lên đài cao.

 

Đây là Xà Thủy Ngân, người từng chủ trì nghi thức trao quyền, giúp Chim báo tử trở thành viện trưởng.

 

Nơi này là một buổi tiệc ngoài trời, những chiếc bàn tinh xảo trải đầy cánh hoa. Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi.

 

Gần như nửa học viện đều đã tới, đông đúc đến mức khó tin.

 

Sau trận chiến với Quỷ Triều, đã rất lâu rồi học viện mới lại có một buổi lễ chúc mừng long trọng như thế này.

 

Dưới ánh sáng lấp lánh, bên cạnh Xà Thủy Ngân là bạn đời của hắn, một chàng trai trẻ trông như vị thành niên với mái tóc bồng bềnh.

 

Người kia mỉm cười, một nụ cười quen thuộc với sự tàn nhẫn, xem như chào hỏi.

 

Cậu nhận ra Hung dường như có chuyện muốn nói với Xà Thủy Ngân, liền nhún vai, bước đến bàn tiệc lấy ít điểm tâm, để lại không gian cho hai người họ.

 

Yến hội hôm nay rất lớn, nhưng góc nhỏ nơi họ đứng lại tách biệt hẳn.

 

“Lolita không tới sao?”

 

Xà Thủy Ngân nhìn về phía Hung.

 

“Thân thể cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”

 

Hung thở dài, cầm một ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn.

 

Sau khi biết tin chiến tranh sắp nổ ra, dù là Xà Thủy Ngân đã gần như thoái ẩn hay Hung, tất cả đều quay trở lại học viện.

 

Ngay cả Lolita cũng tham gia vào cuộc chiến. Dù trí lực của cô suy giảm nhưng sức chiến đấu lại không hề giảm sút. Hơn nữa, trong trận chiến, cô đã tìm lại được một phần ký ức của mình, có lẽ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn hồi phục.

 

Họ trở về vì biết rằng trận chiến này, tuyệt đối không thể thua.

 

Và may mắn thay, họ đã thắng.

 

Dù phải trả giá bằng một cái giá đắt đỏ, nhưng họ vẫn thắng.

 

Ba ngày trước, bị cáo Huyết Y bị hành quyết ngay trước mặt mọi người. Thi thể hắn bị thiêu hủy hoàn toàn.

 

Huyết Dịch rút lui.

 

Lần này, họ miễn cưỡng vượt qua Quỷ Triều.

 

Những chuyện sau này, hãy để thế hệ sau giải quyết. Họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

 

Hôm nay là yến tiệc ăn mừng chiến thắng, chỉ là Hung đến muộn. Mùi hương hoa hồng tràn ngập khắp nơi, hòa quyện với hương rượu và mùi thịt nướng, cùng với tiếng cười nói rộn ràng. Mảnh đất này, không lâu trước còn vương đầy máu và thi thể, giờ đã được phủ kín bằng hoa tươi.

 

Con người luôn dễ quên.

 

Những ký ức đau thương đặc biệt dễ bị lãng quên, đó cũng là một điều tốt.

 

“Khi anh tuyên bố Chim báo tử trở thành viện trưởng, anh có nghĩ đến cảnh tượng này không?”

 

“Tôi không phải hệ tiên tri.” Xà Thủy Ngân đáp.

 

Đúng lúc đó, tiếng ồn ào trong yến hội dần lắng xuống.

 

Trên đài cao, hai bóng người xuất hiện.

 

Một người mặc trường bào trắng, nửa khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ quạ đen.

 

Người còn lại có thân hình cao lớn, chính là người luôn theo sát Tiêu Tịch.

 

Không gian trở nên yên tĩnh trong chớp mắt.

 

Mọi người chờ hắn lên tiếng.

 

Chim báo tử giơ ly rượu trên tay.

 

Trận chiến này kéo dài suốt 150 năm, nhưng khuôn mặt hắn chẳng hề thay đổi.

 

“Hãy cùng nâng ly chúc mừng chiến thắng này của chúng ta.”

 

“Chúng ta đã thắng, nhân loại đã thắng.”

 

“Mặc kệ cái giá chúng ta phải trả, mặc kệ những đau đớn chúng ta đã trải qua, giờ đây chúng ta có thể tuyên bố —

 

Chiến tranh… kết thúc!

 

Chúng ta… thắng lợi!”

 

Chim báo tử dốc cạn ly rượu trong tay.

 

Tiếng hoan hô bùng nổ như cơn sóng dữ, cuốn phăng tất cả.

 

Mọi người nâng ly, vui sướng phát tiết cảm xúc của mình. Có người bật khóc, có người cười lớn, có người ôm chặt lấy bạn bè, thậm chí là những người xa lạ.

 

Vì đối phó với Huyết Dịch, suốt 150 năm qua, trong học viện chưa từng tổ chức kỳ thi nào. Sau buổi yến hội hôm nay, có lẽ chế độ học viện sẽ dần khôi phục, họ lại phải quay trở về với những kỳ thi gian nan.

 

Dù vậy, độ khó của những kỳ thi này sẽ giảm xuống. Chúng không còn là những cuộc tuyển chọn tàn khốc, nơi chỉ có người mạnh nhất mới có thể sống sót.

 

Trước đây, những cuộc thi ấy là sự lựa chọn bất đắc dĩ của học viện, vì họ biết trong bóng tối vẫn còn kẻ địch ẩn nấp. Họ buộc phải sử dụng phương thức đào tạo khắc nghiệt nhất để tìm ra những mầm non ưu tú nhất.

 

Nhưng giờ đây, khi nhân loại và Quỷ Triều bước vào giai đoạn yên bình, học viện cũng có thể thay đổi.

 

Là viện trưởng, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng ít ra, mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo.

 

Máu đã được rửa sạch. Trên mảnh đất từng thấm đẫm tử thi, hoa hồng trắng bắt đầu nở rộ.

 

Những đóa hoa tinh khiết, không còn liên quan đến tội ác hay chiến tranh.

 

Tiêu Tịch đặt ly rượu xuống, ngước nhìn bầu trời.

 

Bầu trời sáng rực, không chút khói mù.

 

Một tương lai xứng đáng để bảo vệ.

 

Người bên cạnh tiến lại gần, trong bầu không khí sôi động, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Một cánh tay siết chặt eo hắn, giam cầm hắn trong vòng tay người nọ.

 

Tiếng hoan hô và reo hò xung quanh vang lên mãnh liệt hơn. Có người trêu chọc, có người cũng ôm lấy người yêu của mình, trao nhau những nụ hôn.

 

Tiêu Tịch khẽ động cánh tay, nhưng cuối cùng không đẩy ra. Hắn chớp mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người nọ, nơi vẫn còn vương chút huyết sắc chưa thể xóa nhòa.

 

“Hôm nay không chỉ là ngày lễ lớn của nhân loại…”

 

Người kia nhẹ giọng nói.

 

“Đây còn là hôn lễ của chúng ta.”

 

Tiêu Tịch nuốt khan, hiếm hoi nảy sinh chút cảm giác căng thẳng.

 

Dù trong thân thể người yêu có nhiều nhân cách, nhưng hắn biết rõ, người đang đứng trước mặt mình là thầy.

 

Hoặc có lẽ, tất cả bọn họ đều là thầy.

 

Quỷ Tước cuồng loạn, Bạch Hoàng Đế thành kính và tận tụy, ill dịu dàng và trung thành, Thao tham lam và dối trá…

 

Bọn họ đều là những mảnh vỡ của thần linh.

 

Những mảnh vỡ bị xé rách khỏi linh hồn của Tử Thần, hình thành nên những cá thể riêng biệt.

 

Lẽ ra, y có thể mãi mãi cao cao tại thượng, làm anh hùng, làm thần linh vĩnh viễn không tỳ vết.

 

Nhưng những nhân cách kia, là những phần của y, những phần mà y đã cố gắng che giấu.

 

Những phần biết yêu, nhưng chưa từng dám yêu.

 

“156 năm…” Tiêu Tịch khẽ nheo mắt.

 

Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia thỏa mãn.

 

Dưới ánh sáng rực rỡ, ngay cả linh hồn rách nát cũng dần được chữa lành.

 

Có lẽ, sẽ đến ngày những mảnh vỡ ấy hợp lại thành một.

 

“Đúng vậy.”

 

Y nắm lấy tay hắn, chậm rãi quỳ xuống.

 

Một chiếc nhẫn bạc xuất hiện trên tay thầy, giống hệt chiếc nhẫn mà ill từng đeo.

 

Thần linh vô tình, vì hắn mà tìm lại thất tình lục dục, vì hắn mà bước xuống khỏi thần đàn.

 

Vì hắn, trở thành một con người có thể yêu.

 

“Vậy nên…”

 

“Em có nguyện ý gả cho anh không?”

 

Tiêu Tịch khẽ cười, vươn tay ra.

 

“Em tưởng anh đã sớm biết rồi chứ.”

 

“Ngay từ lần thi đầu tiên, em đã nói rồi mà.”

 

Khi đó, hắn đã nói với Quỷ Tước—

 

Hắn cúi xuống, ghé sát tai thầy, giọng nói hòa lẫn trong ánh mặt trời.

 

“Em yêu anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

 

Chiếc nhẫn bạc lặng lẽ được lồng vào ngón áp út tay trái của Tiêu Tễ.

 

Hai người nhìn nhau cười.

 

Dưới chân họ là vô vàn hoa tươi, là một yến hội tưởng như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

 

Mọi người đang chìm trong cuồng hoan.

 

Ánh sáng quá rực rỡ, nơi này quá nóng bỏng, dường như ngay cả không khí cũng sắp bị hòa tan.

 

Nhưng đây mới là cảm giác của sự sống, không phải mùi máu tanh của chiến trường, không phải mùi sát trùng trong phòng thí nghiệm, cũng không phải sự lạnh lẽo vô tình của điện thờ.

 

Họ chỉ là những con người bình thường.

 

Những con người biết yêu, biết hận, biết tàn nhẫn nhưng cũng biết lương thiện.

 

Không phải anh hùng, không phải dị loại.

 

Cũng chẳng phải thần linh.

 

Ánh sáng trang nghiêm cuối cùng cũng bao trùm nơi đây, thứ ánh sáng đã chờ đợi hàng vạn năm, chẳng dễ dàng mà có được.

 

Tiêu Tịch nắm lấy tay thầy mình, nhẹ nhàng đeo nhẫn cho người kia.

 

Hắn cúi đầu hôn lên ngón tay ấy, trên mặt thoáng hiện một tầng đỏ nhàn nhạt.

 

Có lẽ là vì quá nóng chăng.

 

"Chào anh, lần đầu gặp mặt. Anh nguyện ý yêu em không?"

 

"Anh nguyện ý."

 

Người đàn ông nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ cong lên.

 

Dù linh hồn có bị xé rách, dù như chiếc gương vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, thì trên từng mảnh vỡ ấy vẫn phản chiếu bóng dáng của người kia.

 

Y không thể nào không yêu người ấy.

 

Tất cả các phiên bản của y, tất cả những gì thuộc về y, đều yêu người ấy.

 

"Em vốn nên biết rồi—"

 

"Chỉ cần em lên tiếng gọi anh, anh chưa bao giờ có thể từ chối."

 

"Chỉ cần em cất lời…"

 

Câu nói kế tiếp tan biến trong nụ hôn dịu dàng giữa môi và răng.

 

"Viện trưởng, chúc tân hôn vui vẻ!"

 

Một thí sinh đã uống đến say khướt bỗng nhiên hét lên.

 

Lác đác vài tiếng chúc phúc vang lên, nhưng chẳng mấy chốc đã bị những tiếng ồn ào lớn hơn lấn át.

 

So với niềm hạnh phúc của toàn nhân loại ngày hôm nay, có thể thấy hạnh phúc của họ nhỏ bé đến nhường nào, bé nhỏ đến mức dường như chẳng đáng kể.

 

Nhưng họ đã yêu nhau.

 

Cuối cùng, họ cũng có thể yêu nhau.

 

• HOÀN •

___

Tui thật sự đã rơi nước mắt khi gõ xong những dòng chữ cuối cùng

Tui muốn 10 cái ngoại truyện nữa cơ, cái kết hơi vội nhưng như vậy đã quá ổn với tui rồi. Dù tuyến tình cảm quá ít do tính cách của cả hai quá là lạnh lùng nhưng tui vẫn rất là cảm động vì tình iu của họ.

Chúc hai anh mãi mãi hạnh phúc và đi trên con đường hoa của mình.

Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi truyện từ những chương đầu mình đăng cho đến chương cuối cùng này. Mình rất cảm ơn và trân trọng từng cmt, từng lượt vote đã tiếp thêm rất nhiều động lực cho mình để có thể hoàn thành việc edit bộ truyện này.

Cảm ơn vì tất cả ️

Bình Luận (0)
Comment