Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 30

Thật ra Đoạn Văn Chu đã nói dối Tiêu Tịch.

 

Quả thật trong ảo cảnh cậu đã nhìn thấy cô nhi viện, nhưng lại không chỉ có cô nhi viện...... Mà còn có nơi cậu ghét nhất và không muốn nhắc lại.

 

Thật ra cậu ta có thể lựa chọn việc "thú nhận", và nếu thực hiện nó, cậu ta gần như chắc chắn có thể vượt qua mật thất lần này mà không một ai bị thương.

 

Nhưng Đoạn Văn Chu lại không chọn cách đó.

 

Bởi vì cậu không muốn, kể cả ở trong mơ...

 

Cậu biết nếu làm vậy cậu sẽ "chết" và không bao giờ gặp lại anh Tiêu của mình nữa.

 

Đoạn Văn Chu mở mắt ra, nhìn Tiêu Tịch, nở nụ cười tỏa nắng đặc trưng.

 

"Anh Tiêu!"

 

"Em có thể đã biết cách thông quan mật thất này rồi!"

 

Trong tầm nhìn của Đoạn Văn Chu, nơi mà Tiêu Tịch Vưu Lâm và đám khán giả trên màn hình không thể nhìn thấy, những cái miệng đang khép chặt trên chín cái dĩa bỗng lần lượt mở ra, để lộ những cái lưỡi đỏ dài đang cuộn tròn lại và bắt đầu nói chuyện.

 

Âm thanh đó non nớt, the thé như giọng trẻ con, nhưng sự ác ý ẩn chứa trong đó lại khiến người nghe phải lạnh sống lưng.

 

[Số 0, bây giờ cậu sống tốt quá nhỉ, có phải đã được tiến sĩ cho phép rời khỏi phòng thí nghiệm để ra ngoài đi học không?

 

Thật đáng ghen tị đấy.]

 

[Ôi trời, sạch sẽ gọn gàng thế này, được cho phép đứng, không cần phải quỳ, cũng không bị nhốt trong một cái lồng bẩn thỉu như súc vật. Không có vòng trên cổ, được ăn những món ngon đến no căng, còn được mặc những quần áo xinh đẹp.

 

Nhìn xem, thế này mà gọi là một mẫu vật thấp kém á? Rõ ràng là một thiếu gia cơ mà!]

 

[Trong số những mẫu thí nghiệm đầu tiên tham gia 【Kế hoạch tạo thần】, chỉ còn mỗi cậu sống sót thôi nhỉ, số 0? Bọn tôi từ từ số 1 đến số 9 đều chết cả rồi! Đều chết cả rồi!]

 

[Thử thách dưỡng cổ mà mười mẫu thí nghiệm chỉ được sống sót một người, cậu đã vượt qua nhờ ăn thịt chúng tôi để sống. Trong lòng cậu chẳng lẽ không có chút hổ thẹn nào sao?]

 

[Quả nhiên mày chỉ là một con quái vật biết giết chóc, ha ha ha!]

 

[Tại sao phòng thí nghiệm lại cho mày tự do đến thế, mày đã trả giá bằng cái gì, giờ mày đang làm gì? Có phải là đang bán mạng cho bọn chúng không, số 0?]

 

[Mày đã phản bội lời thề mà mười người chúng ta đã hứa hẹn, hoàn toàn trở thành một con chó săn của phòng thí nghiệm! Con chó săn!]

 

[Chó con chó con! Gâu gâu gâu! Số 0 là con chó con xấu xa chỉ biết cắn người!]

 

[Ha ha, gâu gâu gâu! Con chó thối! Con chó xấu xa!]

 

Đoạn Văn Chu cảm thấy rất thú vị, liền bắt chước chúng sủa theo.

 

"Gâu gâu gâu!"

 

Tiêu Tịch, người đang đứng một bên đợi cậu ta giải thích: ?

 

Thằng nhóc này bị dọa đến choáng váng rồi à?

 

Đoạn Văn Chu nhìn sang Tiêu Tịch, mặt đỏ bừng.

 

"Ha ha ha, vừa rồi em chỉ muốn làm bầu không khí sôi động lên thôi! Thật ra cách vượt qua thử thách này rất đơn giản!"

 

Nói xong, cậu trực tiếp bước đến trước một cái dĩa, dùng tay gạt hết đồ ăn trên đó sang một bên. Khi nhận thấy trên cái dĩa không còn đồ ăn nữa, cái miệng lớn trên đó liền há ra, chuẩn bị nôn đồ ăn ra lần nữa.

 

Ngay lúc đó, Đoạn Văn Chu nhanh tay thò tay vào trong miệng, túm lấy cái lưỡi dài bên trong.

 

Cái miệng kia ho khan mấy tiếng nhưng không nôn ra được gì.

 

"Ăn đi." Đoạn Văn Chu cười, nhét tay vào sâu hơn, trông như kiểu đang đút ăn.

 

"Cho mày ăn."

 

Cái miệng cứ mở ra đóng lại, dường như rất muốn chửi thề, nhưng vì bị túm lưỡi nên không nói ra được.

 

Đoạn Văn Chu nhíu mày, nói nói sao vô dụng thế này, ngay cả răng cũng không có. Sau đó cậu ta rút ra một con dao, không chút do dự chặt đứt một đoạn ngón tay cái của mình rồi nhét vào trong.

 

Hành động dứt khoát này khiến Vưu Lâm đứng bên cạnh nhìn mà há hốc mồm.

 

Cái miệng há ra rồi ngậm lại, lần này nó nuốt gọn đoạn ngón tay đầy máu.

 

Sau đó, trong tầm nhìn mà chỉ Đoạn Văn Chu có thể thấy, cái miệng mở ra phát ra tiếng cười the thé.

 

"Không đủ không đủ! Còn muốn nữa!"

 

Thẳng cho đến khi Đoạn Văn Chu chặt đứt cả ngón trỏ và ngón giữa, ném tất cả vào cái miệng đó, cái miệng mới dần dần biến mất, khép lại. Chiếc dĩa cũng trở lại trạng thái sạch sẽ, toàn bộ thức ăn trên đó cũng biến mất theo. 

 

【Thì ra nói là "ăn sạch" hết thức ăn trên cái dĩa này, việc con người "ăn" chả có tác dụng gì, mà phải là để những cái miệng trên dĩa "ăn no"!】

 

【Đã hiểu đã hiểu!】

 

【Èo, xem thôi đã thấy đau rồi, không biết vết thương này phải tốn bao nhiêu điểm huyết tinh mới lành được.】

 

【Sao cậu ta phải chặt ngón tay chứ? Không biết đau hả trời? Thái thịt không phải đỡ đau hơn à, còn không ảnh hưởng đến xương!】

 

Tiêu Tịch cau mày nhìn Đoạn Văn Chu thản nhiên cắt bỏ một phần cơ thể mình, thậm chí còn trực tiếp cắt nguyên nửa bàn tay trái rồi nhét vào cái miệng kia.

 

Cái miệng kia bị nghẹn lại, Đoạn Văn Chu dùng dao đẩy miếng thịt vào sâu hơn, nhét mạnh vào.

 

【Ngài đây là đang đút thức ăn cho chó à?】

 

【Cười chết tôi mất, này cũng quá là tùy tiện rồi.】

 

【Chậc, nhìn mà cổ họng tôi cũng thấy khó chịu.】

 

【Lầu trên nhập tâm quá rồi đấy nhé.】

 

【Không phải chứ, chỉ có mình tui thấy đoạn này đáng sợ thôi sao, hu hu.】

 

【Tên này không có cảm giác đau hay sao mà vẫn còn cười được nữa vậy?】

 

Tiêu Tịch vừa định mở miệng nói, Đoạn Văn Chu như đoán được hắn muốn nói gì, bèn cười trước, nói:

 

"Đừng lo, anh Tiêu cứ để em.

 

Hồi nhỏ em bị bệnh mất cảm giác đau, nên dù bị thương nặng thế nào cũng không thấy đau đâu."

 

Bàn tay trái của chàng thanh niên trẻ toàn bộ đã bị cắt cụt. Đến khi cậu chặt cả nửa cánh tay phải nhét vào những cái miệng kia, mấy cái dĩa cuối cùng mới được ăn no, cùng theo đó là thức ăn biến mất sạch.

 

[Kẻ phản bội!]

 

Cuối cùng, trước khi biến mất, cái miệng cuối cùng hét lên với cậu ta.

 

[Chúng ta đã thề cùng nhau thoát ra ngoài, ăn thịt gã tiến sĩ và tất cả mọi người trong viện nghiên cứu.

 

Vậy mà giờ đây mày lại trở thành con chó săn của bọn chúng, nhờ cắn người cho chúng mà tạm thời được tháo xiềng xích.]

 

[Tự do như thế này.... thì gọi gì là tự do nữa chứ?!]

 

Nụ cười của Đoạn Văn Chu thoáng vụt tắt trong giây lát, nhưng rất nhanh cậu càng cười rạng rỡ hơn, môi nhếch lên thật cao.

 

Dưới đáy những cái dĩa kia, mỗi cái đều khắc một con số màu xám nho nhỏ từ số 1 đến số 9.

 

Còn sau gáy của Đoạn Văn Chu, nơi bị che khuất bởi chiếc áo sơ mi, cũng có một số xám nhỏ giống hệt --- số 0.

 

Ánh mắt cậu càng lúc càng sáng, nhưng đó chỉ là để che giấu sự tăm tối bên trong. Nụ cười càng ngọt ngào, ý nghĩ muốn xé nát và nuốt chửng mọi thứ trong lòng càng thêm mãnh liệt.

 

Thức ăn trên chín cái dĩa đều đã biến mất. Họ đã hoàn thành thử thách của mật thất cuối cùng và có thể rời khỏi nơi này một cách thuận lợi!

 

Qua bảy mật thất khác nhau - đè ép, bão tuyết, bệnh viện, quán bar, công viên giải trí, nhà ma và ảo ảnh của bàn ăn - họ đã phải đối mặt với thử thách sinh tử hết lần này đến lần khác. Chỉ cần có một chút sai sót ở mật thất khác, họ đã không thể sống sót đi được đến đây.

 

Và giờ đây, bảy căn mật thất đã được thông qua, họ cuối cùng cũng đã hoàn thành "bài thi ma quỷ", sống sót rời khỏi đây.

 

Vưu Lâm xúc động ôm mặt, bật khóc nức nở.

 

"Ầm!"

 

Bức tường bên của mật thất đổ xuống, ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả mật thất, như phủ lên ba người một lớp lụa trắng tinh khiết.

 

Giọng nói của Quỷ Tước vang lên.

 

"Wow! Thật không ngờ nha! Các người thực sự đã đi được đến đây. Vậy thì, với tư cách một giám thị giữ lời hứa, tôi tuyên bố, các người có thể rời đi! Sau khi trải qua sự phán xét của bảy căn mật thất, tôi tin rằng các  đã nhận thức rõ hơn về tội lỗi của chính mình rồi, đúng không?

 

Đi đi, cánh cửa đã mở ra trước mặt các bạn! Chỉ cần bước qua cánh cửa đó, các người sẽ không còn là các người của quá khứ nữa. Các người sẽ được thanh tẩy, trở thành phiên bản thuần khiết nhất của chính mình, và đón chào một cuộc đời mới!"

 

Phiên bản thuần khiết nhất của chính mình?

 

Cuộc đời mới?

 

Tiêu Tịch nhận ra có gì đó không đúng, nhưng Vưu Lâm đã không thể chờ nữa mà lao đầu tiên vào ánh sáng trắng, bóng dáng hắn bị ánh sáng nuốt chửng, biến mất hoàn toàn.

 

Nhưng, dường như không còn đường nào khác để đi.

 

Tiêu Tịch rũ mắt xuống, cũng bước vào cửa sáng, Đoạn Văn Chu ríu rít theo sau hắn.

 

"Anh Tiêu, xong vụ này anh nhất định phải tìm em đấy nhé. Số điện thoại của em là XXXX, anh cứ gọi trực tiếp! Chỉ cần là anh, lúc nào em cũng sẵn sàng!"

 

Khi bóng dáng hai người cũng biến mất trong ánh sáng trắng, màn hình livestream bên ngoài trở thành một khoảng trắng xóa, không còn bất kỳ hình ảnh nào.

 

【Không phải chứ, thế là hết rồi à? Chỉ vậy thôi?】

 

【Khoan đã, vẫn chưa hoàn toàn kết thúc! Bảng hiển thị của tui cho thấy bài thi vẫn đang tiếp tục!】

 

【Chắc không phải là Quỷ Tước lại giở trò gì ở phút cuối nữa nhá?】

 

【Cái này là phong cách bình thường của Quỷ Tước, không bất ngờ lắm.】

 

【Tại sao lại ngắt phát sóng? Hử? Có phải định làm gì không thể công khai với bác sĩ nhỏ không?】

 

【Cho tui xem với, chỉ thích xem đoạn đó thôi!】

 

Sau khi bước qua cửa sáng, Tiêu Tịch phát hiện Đoạn Văn Chu vốn đứng bên cạnh mình đã biến mất.

 

Hắn đứng một mình trên một con đường nhỏ dài, ánh sáng mờ nhạt bên cạnh lờ mờ phản chiếu bóng dáng của những tòa nhà cao lớn. Hắn thấy chúng rất quen thuộc, dường như đều là những nơi hắn từng đi qua.

 

Con đường nhỏ đó là con đường duy nhất hắn có thể đi, hắn chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước. Hắn đi qua căn phòng chật hẹp ở trại trẻ mồ côi, đi qua căn hộ mà hắn từng sống cùng thầy suốt mười năm, đi qua khu giảng đường đại học, đi qua bệnh viện, và cuối cùng đến điểm cuối của con đường.

 

Tại đó, hắn nhìn thấy một cánh cổng nhỏ màu đen xuất hiện, nhưng không chỉ có cánh cổng, mà còn có một con quái vật khổng lồ đứng canh trước cổng.

 

Con quái vật đó cầm trên tay một con dao mổ mỏng, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng dính đầy máu và rách nát. Nó cao ít nhất hai mét, làn da tái nhợt đầy vết thương. Một số vết thương đã thối rữa đến mức không thể nhận ra, mủ xanh nhạt bốc mùi hôi thối chảy ra từ đó.

 

Nhưng nó vẫn giữ dáng đứng của con người. Trên khuôn mặt nó có một vết sẹo sâu kéo dài từ mắt xuống cổ, gần như rạch toạc toàn bộ khuôn mặt.

 

Quái vật giơ cao con dao phẫu thuật trong tay, đôi mắt lạnh lẽo nhợt nhạt nhìn xuống Tiêu Tịch từ trên cao, như thể đang quan sát một con kiến nhỏ bé có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào. Lối thoát duy nhất bị con quái vật kinh khủng này chắn sau lưng, trừ khi giết được nó, nếu không Tiêu Tịch không thể nào bước qua cánh cửa cuối cùng kia!

 

Đúng lúc này, vết thương trên vai trái của quái vật co giật, một cái đầu người đầy máu từ từ trồi ra. Tiêu Tịch nhận ra đó là Trần Thừa, người đàn ông mặc vest đã chết trong mật thất bão tuyết sau khi bị mổ bụng để lấy chìa khóa. Cái đầu của Trần Thừa cúi xuống nhìn Tiêu Tịch, gương mặt phủ đầy sương giá, máu tươi chảy dọc theo má hắn.

 

"Mày...... Vì cái gì không cứu tao?" Hắn cất tiếng chất vấn Tiêu Tịch.

 

"Rõ ràng lúc đó mày biết chìa khóa thứ hai nằm ở đâu... tại sao không nói ra? Mày còn giả vờ thở dài trước thi thể của tao sau khi tao chết, nói rằng tao đạo đức giả. Nhưng mày thì sao? Mày còn đạo đức giả hơn tao! Hành động thấy chết không cứu của mày có gì khác tao?

 

Nếu tao đáng chết, thì mày còn đáng chết hơn!"

 

Trên vai phải của quái vật lại thò ra một cái đầu khác – đầu của cô gái bị khoét mắt, người đã chết thảm trong quán bar. Hốc mắt rỗng không của cô chính xác nhìn về phía Tiêu Tịch.

 

"Ha ha, mày luôn tự đặt mình vào vị trí của một người cứu thế, nói rằng sẽ đưa chúng tao rời khỏi đây. Nhưng tại sao mày lại trơ mắt nhìn tao bị móc mắt, bị g iết chết, mà không ngăn cản?"

 

Giọng nói của cô vô cùng thê lương.

 

"Mày không phải không thể ngăn cản, mà là không muốn ngăn cản! Vì mày không tìm ra cách khác để rời khỏi mật thất! Thế nên mày mới hy sinh tao!

 

Người đứng nhìn còn đáng sợ hơn kẻ hành hình, vì mày chỉ cần đứng nhìn từ trên cao, không cần phải trả giá gì cả, vẫn có thể thoát khỏi mật thất! Mày không tự tay giết người, nhưng bàn tay của mày cũng chẳng sạch sẽ gì hơn!"

 

Phần bụng của quái vật bị xé toạc, một cái miệng khổng lồ đẫm máu mở ra. Từ trong đó, giọng nói của tên tù nhân cất lên:

 

"Tại sao chúng mày không chờ tao? Nếu các người chịu chờ trước cánh cửa, tao cũng có cơ hội chạy thoát! Nhưng bọn mày không làm vậy. Bọn mày không quan tâm tao sống hay chết, bọn mày chỉ quan tâm đ ến việc bọn mày có thể sống sót mà thôi!"

 

Đầu của chàng trai bị giết trong mật thất phim trường nhô ra từ chân của quái vật, đôi mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Tịch.

 

"Trong phim trường, mày biết đèn chùm có vấn đề, đúng không? Nhưng mày lại không nói một lời nào! Mày nhìn tao bị đèn đè chết mà không làm gì cả!

 

Mày là kẻ máu lạnh vô tình, không xem mạng người là mạng người! Đồ đao phủ!"

 

Khuôn mặt của quái vật bắt đầu thay đổi, trở nên đen đúa, khô khốc, lớp da người lỏng lẻo bị cháy xém rồi bong tróc. Khuôn mặt dần bị bệnh nhân Trọng Mặc thay thế, hắn nở một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy ám ảnh với đôi môi khô quắt, héo tàn.

 

"Người yêu ơi, làm ơn chết nhanh lên được không? Tôi đã chờ em lâu lắm rồi..."

 

Trong bảy mật thất trước, bốn người thiệt mạng, và bệnh nhân Trọng Mặc – người đã tự sát ngoài đời thực vì Tiêu Tịch – năm người này kết hợp lại thành cơ thể của con quái vật! Năm cái miệng thi nhau tố cáo tội lỗi của Tiêu Tịch!

 

Tiêu Tịch khẽ cụp mắt, nhìn con quái vật khổng lồ chắn trước cánh cửa cuối cùng.

 

Hắn hiểu ra rằng cái bẫy lớn nhất, cũng là khó nhận ra nhất trong mật  "chuộc tội" này chính là gì.

 

Họ bị đưa vào trò chơi này vì những tội lỗi trong thực tại, và chỉ khi "chuộc tội" trong các mật thất họ mới có thể rời khỏi đây. Nhưng trên con đường "chuộc tội", họ đã vô tình hoặc cố ý sử dụng mạng sống của đồng đội làm bàn đạp.

 

— Điều này chẳng khác nào phạm phải tội ác lớn hơn!

 

Giọng nói của Quỷ Tước vang lên đúng lúc, tràn đầy sự hưng phấn b3nh hoạn khó kìm nén:

 

"Vậy bây giờ... em sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào đây?"

Bình Luận (0)
Comment