Tiêu Tịch mím môi, tiến lên đỡ thiếu niên đứng dậy, rồi cùng cậu giúp người đàn ông bị thương đứng lên.
Người đàn ông rơm rớm nước mắt, liên tục cảm ơn hai người.
"Thật cảm ơn hai người anh em, hai người thật sự là những người tốt bụng. Có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp hai người."
Thiếu niên tóc trắng nở nụ cười nhạt:
"Không sao đâu. Trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, chúng ta càng cần phải giúp đỡ lẫn nhau."
Tiêu Tịch không nói gì, chỉ đẩy cửa phòng ký túc xá ra.
Bên ngoài là một hành lang dài màu bạc, tường và sàn nhà làm bằng vật liệu kim loại sáng loáng như gương, phản chiếu bóng người. Trần hành lang không có đèn, nhưng ánh sáng trắng mờ ảo vẫn bao trùm không gian, phản chiếu trên bề mặt kim loại bóng loáng.
Thí sinh chen chúc trong hành lang, và hình ảnh phản chiếu trong các bề mặt gương càng làm không gian thêm phần ngột ngạt. Ra khỏi hành lang, họ đến một đại sảnh rộng lớn, rồi theo dòng người tìm được phòng học số 107.
Vì ba người đã chậm trễ trong ký túc xá, khi họ tới nơi, phòng học đã gần kín chỗ.
Phần lớn thí sinh đều hành động đơn lẻ, nên khi Tiêu Tịch cùng hai người bạn đồng hành mở cửa bước vào, tổ hợp kỳ lạ này, cộng với vẻ ngoài xuất sắc quá mức của thiếu niên tóc trắng và Tiêu Tịch, đương nhiên thu hút ánh mắt của toàn bộ mọi người trong phòng.
Lúc này, máy quay livestream cũng tập trung vào phòng học, và khán giả bên ngoài màn hình lập tức chú ý đến họ.
【Check-in ở khu thi đấu D ngay nào!】
【Tôi vừa thấy một đại mỹ nhân, hehehe!】
【Đây chính là Chim báo tử? Trông không có gì đặc biệt... Thậm chí còn tốt bụng cứu người trong hoàn cảnh thế này à? Thật ngây thơ!】
【Đẹp thế này, chắc chắn chỉ là một bình hoa thôi. Tôi cược cậu ta chết ngay ngày đầu!】
【Làm sao mà cậu ta có thể vượt qua kỳ thi đầu vào do Quỷ Tước giám sát? Không phải có gian lận đấy chứ?】
【Khu vực thi này chẳng còn thí sinh hạt giống nào. Tôi đi qua khu EV để xem Tội Tích, bên đó chắc chắn kịch tính hơn.】
【Sao tôi không xem được video phát lại của Chim báo tử ta? Hơn nữa, cậu ta chỉ mới tham gia được một kỳ thi nhập học, chưa hề dành thời gian tìm kiếm đạo cụ hay chú vật, vậy mà đã đăng ký tham gia kỳ thi chọn giảng viên rồi? Tôi thực sự sốc đó!】
【Tôi cũng không xem được nữa... Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ cậu ta có thế lực ngầm gì trong học viện?】
Đây là một giảng đường toàn kim loại, ghế ngồi là loại ghế da mềm cao cấp, tay vịn rộng rãi, vừa nhìn đã thấy thoải mái. Ở phía trước lớp học là một màn hình lớn, hiện đang chiếu hình ảnh từ trên cao của một hòn đảo: rừng cây xanh mướt, biển xanh biếc, khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Ba người chọn một chỗ ngồi ở gần phía cuối lớp. Chẳng mấy chốc, toàn bộ phòng học đã chật kín, Tiêu Tịch chú ý thấy trong phòng thi này có tổng cộng 147 thí sinh.
Đoạn Văn Chu không có trong số đó, có vẻ như họ không được phân vào cùng một phòng thi.
"Chào các bạn sinh viên!"
Phía trên bục giảng đột nhiên nứt ra một cái lỗ lớn, một nhánh cây đỏ tươi như máu từ từ hạ xuống. Hai nhánh khác nhanh chóng mở rộng theo sau, rồi đến thân cây.
Chỉ vài giây sau, cái lỗ đen trên trần bục giảng biến mất, thay vào đó là một cây cổ thụ kỳ quái trông như được cấu tạo từ máu thịt, "đứng" vững trên bục giảng. Trên thân cây mọc chi chít những cái miệng người, kích cỡ to nhỏ không đều nhau. Tất cả những cái miệng này đồng loạt mở ra và bắt đầu nói chuyện.
"Thật vui khi thấy các em đều có mặt đúng giờ. Ta là Thụ Lão Sư. Bây giờ, ta sẽ giới thiệu quy tắc cơ bản của kỳ thi này—"
Giọng nói của nó nghe qua thì như một người đang nói, nhưng nếu lắng nghe kỹ, từng âm tiết lại sắc nhọn đến mức khó chịu, như thể một dàn đồng ca với vô số giọng nói hòa trộn.
Ngay lúc đó, một thí sinh mồ hôi nhễ nhại xuất hiện ở cửa lớp.
"Xin lỗi thầy, em đến muộn—"
Nhưng Thụ Lão Sư trên bục giảng chẳng thèm để ý. Nó chỉ khẽ vung một nhánh cây.
"Ầm!"
Thí sinh đến muộn đó bỗng khựng lại, môi anh ta khẽ động đậy. Ngay giây tiếp theo, cơ thể anh ta nổ tung, như thể hàng trăm quả bom nhỏ giấu trong người đồng loạt phát nổ. Thân thể sống động ấy hóa thành vô số mảnh vụn thịt và xương, bắn tung tóe khắp nơi.
Những thí sinh ngồi gần cửa bị máu thịt bắn lên người. Một nữ sinh còn trẻ há hốc miệng vì sốc, hét lên một tiếng chói tai.
"Ầm!"
Thêm một thí sinh đến muộn nữa nổ tung, máu thịt văng ra khắp nơi. Cánh cửa lớp học giờ đây như bị sơn một lớp đỏ tươi. Những mảnh thịt dính trên khung cửa trượt xuống, hòa cùng dòng máu nhỏ thành từng giọt.
Vài tiếng nổ nữa vang lên, có lẽ những thí sinh đến muộn bên ngoài đã bị giết sạch. Lúc này, Thụ Lão Sư mới hài lòng lên tiếng.
"Được rồi, bây giờ tất cả học sinh trong phòng thi đã có mặt."
Không ai dám mở miệng—
Những người không có mặt ở đây đều đã chết!
"Ta cuối cùng cũng có thể giải thích quy tắc kỳ thi mà không bị gián đoạn."
---
---
"Mỗi ngày sống sót sẽ được 10 điểm. Nhưng nếu giết một thí sinh, các em sẽ được 25 điểm! Thế nào, chỉ cần sống sót đến cuối và tích lũy đủ điểm là được!
Quy tắc này đơn giản chứ?"
Trên màn hình lớn, một người đàn ông mặc vest tím chói lọi, thắt cà vạt hồng tiếp tục giải thích.
"Trong kỳ thi chọn giảng viên lần này, sẽ có 10 giảng viên cấp I tham gia!"
【! 10 người? Tôi không nghe nhầm chứ, làm gì mà nhiều giảng viên cấp I thế này!】
【Tôi sốc luôn .】
【Năm ngoái chỉ có 3 người, mà còn là nội bộ định sẵn.】
【Phải chăng các hội trưởng lớn năm nay đều ra mặt để tuyển người?】
【Không chừng còn có cả những kẻ đơn độc.】
【Chủ tịch của "Hoa Hồng Trắng" – "Bạch Hoàng Đế" liệu có đến không nhỉ?】
【Liên minh Dược Sư đến góp vui đây, hội trưởng chúng tôi cũng tham gia lần này.】
【Haha, tôi đoán trong mười người chắc chắn sẽ có Quỷ Tước.】
【Trước đây người từ chối Quỷ Tước có phải là Chim báo tử không? Tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp, đúng là mỹ nhân lạnh lùng, thích xỉu!】
【Cảnh báo năng lượng cao! Câu chuyện tình gay cấn trong bảy mật thất, với giai điệu bi tráng đến cao trào. Hắn đuổi theo, hắn chạy trốn, hắn kiêu ngạo lạnh lùng, hắn điên cuồng cố chấp. Hắn từ bỏ thân phận giám thị tử vong cấp cao nhất, chỉ để đổi lấy một lần ngoảnh lại dịu dàng của đối phương. Nhấn vào để xem: XXXXX】
【? Mấy người của tờ báo Hải Đường lại đang làm việc à?】
【Sao không thử đoán xem liệu người hướng dẫn của Chim báo tử có phải là Quỷ Tước không?】
【Dạo này sắp có chuyện lớn gì xảy ra sao? Không chỉ có các giảng viên cấp I mà số lượng giảng viên cấp II và III ra mặt tuyển sinh lần này cũng quá đông... khiến tôi phát hoảng luôn.】
【Tôi, một con cá mắm năm 2 đang lướt mạng, thì làm sao biết được những chuyện lớn lao như thế.】
【Xem kịch, hóng drama.jpg】
"Đặc biệt, trong kỳ thi lần này, chúng ta chuẩn bị một bất ngờ lớn. Trong số 10 giảng viên cấp I, có 6 người sẽ hóa trang thành thí sinh và phân tán ngẫu nhiên vào 10 phòng thi.
Sức mạnh của họ sẽ bị hạn chế ở mức độ của học sinh năm nhất. Nếu được một giảng viên cấp I chú ý, thì dù điểm số của thí sinh đó không cao, vẫn có thể trở thành học trò của giảng viên ấy."
Lúc này, người đàn ông trên màn hình nhếch mày nói thêm:
"Nhưng nếu giết được một giảng viên cấp I, các em sẽ nhận được ngay 500 điểm! So với 10 điểm sống sót mỗi ngày và 25 điểm giết một thí sinh, thật sự là một con số khổng lồ, phải không?"
【Chơi lớn vậy luôn sao?】
【Nói nghe dễ, nhưng làm gì có chuyện giết giảng viên lại đơn giản như vậy.】
【Cảm giác việc giảng viên tham gia vào quy tắc này có chút kỳ lạ.】
"Được rồi, không nói nhiều nữa! Bây giờ, hãy cùng chào đón những nhân vật chính của ngày hôm nay xuất hiện nào!"
Màn hình dần tối lại. Khi tấm màn được kéo ra lần nữa, những gương mặt bỡ ngỡ của các tân sinh viên hiện lên trên màn hình lớn.
Camera ẩn lặng lẽ lướt qua từng phòng thi.
"Những thí sinh đến muộn... Họ thật sự chết rồi sao?"
Thiếu niên tóc trắng ngồi bên cạnh Tiêu Tịch thì thầm hỏi.
Tiêu Tịch lắc đầu, tỏ ý rằng hắn cũng không biết.
Thụ Lão Sư lúc này vừa kết thúc phần giải thích cuối cùng về quy tắc.
"Được rồi, cuối cùng, ta cho các em một lời khuyên—
Việc lựa chọn một người bạn đồng hành đáng tin cậy luôn là điều quan trọng! Chúc các em may mắn, các thí sinh!"
Một lỗ đen khổng lồ lại xuất hiện trên trần lớp học. Thụ Lão Sư dùng những nhánh cây bám chặt vào miệng lỗ, với tốc độ nhanh nhẹn không phù hợp với thân hình đồ sộ của mình, leo lên và nhanh chóng biến mất.
Rõ ràng đây là những quy tắc đấu tranh tàn khốc, nhưng lại nói đồng đội rất quan trọng?
Tiêu Tịch nhíu mày. Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ thêm, một chấn động mạnh đột nhiên truyền đến từ dưới mặt đất và nhanh chóng lan rộng. Tiếng hét hoảng loạn của các thí sinh vang lên trong lớp học.
"Chuyện gì vậy, động... động đất sao?"
Cậu thiếu niên tóc trắng hoảng hốt nắm chặt tay vịn rộng lớn bên cạnh.
"Không phải."
Tiêu Tịch nhìn lên màn hình lớn phía trước bục giảng. Bức "ảnh tĩnh" mà bọn họ cứ ngỡ là hình ảnh của một hòn đảo bây giờ đang nghiêng dần, phóng to, trông như một con quái vật dữ tợn lao tới bọn họ.
Thực chất, đó không phải là một bức ảnh mà là cảnh thực tế.
Kể từ lúc tỉnh lại trong ký túc xá, họ đã không còn ở trên mặt đất nữa. Đây là một con tàu vũ trụ khổng lồ, được lập trình để lao vào hòn đảo trước mắt chỉ trong vài phút nữa.
Nếu không tìm được cách thoát khỏi con tàu này trong thời gian ngắn ngủi, họ sẽ cùng con tàu sắp rơi này mà tan biến, bị nghiền nát và ép thành những mảng thịt máu nhầy nhụa trong đống thép lạnh lẽo!
"Làm sao đây?"
Cậu thiếu niên tóc trắng bên cạnh Tiêu Tịch bắt đầu hoảng loạn.
Cả lớp học giống như một tổ kiến bị đổ nước sôi vào.
Một số thí sinh đã rời khỏi chỗ ngồi, chạy ra khỏi lớp học. Có người lao lên bục giảng, dùng ghế đập vào màn hình lớn, cố gắng tìm lối thoát từ đó.
"Một lũ ngu xuẩn."
Tiêu Tịch nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.
Hắn quay lại nhìn.
Đó là một thiếu niên có diện mạo đáng yêu, mái tóc đen mềm mại, trên đỉnh đầu có một nhánh tóc bướng bỉnh vểnh lên. Khi nhận thấy ánh nhìn của Tiêu Tịch, cậu ta liền liếc nhìn lại với ánh mắt đầy thách thức. Đôi mắt màu xanh lục sáng như ngọc bích, nổi bật khác thường.
"Chào anh đẹp trai!"
Cậu thiếu niên cười rạng rỡ với hai lúm đồng tiền nhỏ trên má.
"Sao rồi, anh đã nghĩ ra cách thoát chưa?"
Tiêu Tịch cụp mắt, không đáp lại lời nói đầy vẻ khiêu khích của cậu thiếu niên.
Ngón tay thon dài của hắn lướt qua tay vịn rộng lớn bên cạnh, gõ nhẹ ba lần.
Một chiếc đồng hồ đếm ngược đỏ rực hiện lên giữa màn hình.
4:48.
Những con số tiếp tục giảm dần.
Chưa đầy năm phút nữa, con tàu họ đang ngồi sẽ đâm vào mặt đất.
Tuy nhiên...
Với việc đây là bài kiểm tra vòng đầu tiên do học viện tổ chức, và thời gian lại ngắn ngủi như vậy, rõ ràng đường sống phải ở đâu đó ngay trong lớp học này hoặc ngay bên cạnh họ.
Khi vừa bước vào lớp, Tiêu Tịch đã nhận thấy rằng chiếc ghế ngồi của họ có vẻ rất khác thường. Lưng ghế cao một cách quá mức, tay vịn bên cạnh cũng rộng đến kỳ lạ.
Hắn đưa tay dò tìm bên hông ghế và quả nhiên phát hiện ra một nút bấm ẩn.
"Tách——"
Tiêu Tịch nhấn nút.
Tay vịn bên cạnh mở ra, bốn cánh tay máy từ lưng ghế vươn ra, ôm chặt lấy vai và eo hắn như một cái ôm bảo vệ.
Một cánh cửa ngầm dưới chân hắn từ từ mở ra, và chiếc dù được nén bên trong cũng bung ra.
Hóa ra chiếc ghế họ ngồi chính là một khoang thoát hiểm mini! Chỉ cần nhấn nút, khoang thoát hiểm sẽ tự động khởi động, giúp họ rời khỏi con tàu an toàn!
"Hừ!"
Thiếu niên mắt xanh khẽ hừ lạnh.
"Xem ra không phải ai cũng ngu ngốc."
Cậu ta cũng nhấn nút và nhanh hơn Tiêu Tịch một bước, đạp mạnh chân xuống và nhanh chóng rơi ra khỏi khoang.
Chiếc dù trắng kéo theo một đường cong dài phía sau cậu.
"Tạm biệt nhé, anh đẹp trai! Tôi đi trước đây!"
Nụ cười của cậu thiếu niên mang theo chút nghịch ngợm, đầy ác ý.
Nhìn thấy thao tác của cậu và Tiêu Tịch, những thí sinh xung quanh cuối cùng cũng nhận ra.
Họ vội vàng trở về chỗ ngồi và nhấn nút. Từng khoang thoát hiểm được b ắn ra ngoài, giống như những viên đá rơi xuống nước, lan ra những gợn sóng nhỏ. Mọi người đều đã hiểu cách thoát thân một cách chính xác.
Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ những thí sinh đã chạy ra khỏi lớp học, tất cả mọi người còn lại trong lớp đều đã vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên một cách an toàn.
Tiếng gió rít gào lướt qua khuôn mặt Tiêu Tịch. Khoang thoát hiểm không được thiết kế hoàn toàn kín, hắn cố mở mắt ra để nhìn xuống bên dưới.
Từ xa, hòn đảo với những tán cây xanh tươi trông thật bí ẩn, nhưng khi nhìn gần, màu xanh ấy lại có vẻ không tự nhiên, như thể được tô bằng những mảng màu đậm mà không được tán đều.
Hòn đảo giống như một con quái vật khổng lồ, lặng lẽ chờ đợi bọn họ đến.