Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 48

Quay ngược thời gian về nửa tiếng trước.

 

Lúc này, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng khu vực thi FII đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù máu đặc quánh. Nơi nào bị lớp sương này xâm chiếm, cây cối lập tức khô héo, mặt đất nứt nẻ, ngay cả những sinh vật đã dị biến cũng không thể chống cự, chỉ có thể giãy giụa trong đau đớn rồi chết đi.

 

Nó tựa như đang cướp đoạt toàn bộ sức sống xung quanh, chỉ để lại cái chết và sự tanh nồng của máu.

 

Giữa cánh rừng, bóng dáng một pháp sư khoác áo bào trắng chớp lóe không ngừng, vừa xuất hiện đã lập tức biến mất.

 

Người này chính là giảng viên của "Bì Phu Nhân", Thánh Vu.

 

Là một giám thị, hắn ta vốn có một số đặc quyền nhất định, hầu hết thí sinh không thể nào là đối thủ của hắn. Nhưng lúc này đây, kẻ đang bám chặt phía sau hắn như chó săn lại không phải là thí sinh.

 

Thánh Vu liếc nhìn người phía sau, sắc mặt ẩn dưới lớp áo choàng của hắn ta không được tốt cho lắm.

 

"Ngài Tử Thần, vì sao ngài lại truy sát tôi? Tôi tự thấy mình chưa từng vi phạm bất kỳ quy tắc nào của học viện."

 

Người đang đuổi theo hắn ta suốt ba khu vực thi liên tiếp, chính là một vị giảng viên cấp I khác, ID: Tử Thần.

 

Đây là một cái tên mà rất ít thí sinh dưới năm ba từng nghe qua.

 

Lai lịch của y cực kỳ thần bí, chưa từng gia nhập bất cứ công hội nào, bên cạnh cũng không có đồng đội. Y là một kẻ đơn độc chính hiệu.

 

Nhưng chỉ riêng việc có thể tồn tại một mình trong kỳ thi sinh tử này đã chứng minh, y đủ mạnh.

 

Thánh Vu còn biết một bí mật nữa—

 

Tử Thần chính là một "Đao Phủ" của học viện, chuyên săn lùng và xử lý những thí sinh có mức độ dị hóa quá cao.

 

Quyền hạn của y cực kỳ cao, đến mức địa điểm tổ chức kỳ thi tuyển giảng viên lần này cũng chính là do y đề xuất thay đổi, từ một khu vực thông thường sang hòn đảo bị nguyền rủa "Đảo Chú Dữ ".

 

Không gian chấn động, một bức tường trong suốt chặn trước mặt hắn, Tử Thần đã kích hoạt chú vật, hạn chế phạm vi di chuyển của không gian.

 

Thánh Vu buộc phải đáp xuống đất, chiếc xích dưới chân hắn vang lên "keng" một tiếng.

 

Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, trong tay cũng xuất hiện một bản hợp đồng.

 

"Ngài Tử Thần, nếu tôi hoặc hội Vĩnh Sinh đã từng đắc tội với ngài, xin ngài đừng để tâm. Tôi sẵn sàng trả một cái giá nhỏ để vun đắp tình hữu nghị giữa chúng ta."

 

Nếu không phải tình huống bắt buộc, hắn thực sự không muốn đối đầu với kẻ đúng như cái tên của y, Tử Thần.

 

Trong những kỳ thi trước, hắn đã từng chạm trán với đối phương vài lần và hiểu rõ nỗi đáng sợ của y.

 

Trong một lần thi, vì giám thị thiên vị thí sinh của hội mình, Tử Thần đã trực tiếp vung lưỡi hái màu máu của mình, chém chết giám thị lẫn nửa số thí sinh trong khu vực thi. Thậm chí còn có tin đồn rằng, không lâu sau khi nhập học, y đã g iết chết chính người thầy của mình, sau đó nhảy thẳng lên năm tư.

 

Một kẻ ngay cả giám thị và giảng viên cũng dám giết, tại sao lại nhằm vào hắn? Kỳ thi lần này chẳng qua cũng chỉ là một cuộc tuyển chọn giảng viên bình thường, nếu không phải do Thánh La Bàn đưa ra chỉ dẫn về chú vật, hắn có khi còn chẳng muốn tham gia. Dù bên trong có một vài thí sinh tiềm năng, nhưng suy cho cùng chúng vẫn chỉ là những hạt giống chưa kịp phát triển, chẳng đáng để hắn bận tâm.

 

Hắn không nghĩ rằng một chút tiểu xảo trong kỳ thi lại là chuyện gì to tát. Hơn nữa, Tử Thần đã nhiều năm không tham gia kỳ thi tuyển giảng viên, cũng không còn nhận học trò.

 

Vậy tại sao lần này y lại xuất hiện? Chẳng lẽ y đã chọn được một thí sinh để thu nhận?

 

Thánh Vu nhanh chóng tính toán trong đầu.

 

Huyết vụ tản ra, một lưỡi hái đỏ thẫm vươn ra trước tiên. Sắc bén, lạnh lẽo, ngập tràn tử khí, như thể có thể cướp đi toàn bộ sinh mệnh. Từng giọt máu đặc sánh tí tách rơi xuống từ lưỡi hái.

 

"Cộc cộc cộc—"

 

Tiếng bước chân vang lên. Một bóng người cao lớn bước ra từ trong màn sương.

 

Y có một mái tóc ngắn đỏ sẫm, gương mặt điển trai như một cỗ máy, không hề có biểu cảm. Cánh tay đang nắm chặt lưỡi hái của y, toàn bộ là kim loại bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

 

Y thậm chí không thèm liếc nhìn bản hợp đồng trên tay Thánh Vu, cũng chẳng hề quan tâm đ ến những tài nguyên mà đối phương hứa hẹn.

 

Y chỉ lặng lẽ tiến lên một bước.

 

Lưỡi hái vung lên, bổ xuống, chém ra một luồng huyết quang chói mắt. Sát khí sắc bén đến cực hạn, với cơ thể bị áp chế hiện tại của Thánh Vu, chỉ cần bị dính một chút, hắn chắc chắn sẽ chết!

 

Đồng tử Thánh Vu co rút kịch liệt, hắn không ngờ Tử Thần lại trực tiếp ra tay với mình!

 

Hắn muốn kích hoạt kỹ năng dịch chuyển lần nữa, nhưng hệ thống lại nhắc nhở rằng pháp lực của hắn đã bị hút cạn nên không thể sử dụng kỹ năng. Rõ ràng, đây chính là tác dụng của huyết vụ xung quanh Tử Thần. Nó không chỉ hút cạn sinh khí, mà còn có thể hấp thụ mọi dạng năng lượng có thể xác định được, bao gồm cả pháp lực và tinh thần lực.

 

Quá mạnh mẽ.

 

Hoàn toàn không thuộc cùng một cấp bậc.

 

Tử Thần... y đã mạnh như vậy từ năm nhất sao?

 

Trong đầu Thánh Vu, mức độ nguy hiểm của Tử Thần lại tăng thêm một bậc. Nhưng trong tình trạng bị áp đảo hoàn toàn, hắn không thể né tránh, giờ phút này giãy giụa cũng vô ích.

 

Huyết quang lóe lên. Một đường cắt đỏ sẫm xuất hiện từ đỉnh đầu Thánh Vu, chẻ đôi cơ thể hắn thành hai nửa đối xứng.

 

Nhưng hắn vẫn chưa chết.

 

Cơ thể của hắn như một con rối có thể tháo rời, phần đầu tách rời khỏi thân thể một cách chủ động, sau đó lại hợp lại với nhau.

 

Trong kế hoạch ban đầu của hắn, Thánh Vu dự định chờ đến phút cuối của kỳ thi, sau đó để Bì Phu Nhân gi ết chết ba vị giám thị. Như vậy, hắn có thể khiến những người khác lơ là cảnh giác, và càng về cuối kỳ thi, việc tăng điểm số càng khó khăn, điều này sẽ đảm bảo chắc chắn rằng Bì Phu Nhân đạt hạng nhất.

 

Nhưng hắn không ngờ lại gặp phải Tử Thần.

 

Kế hoạch ban đầu bị phá vỡ, nhưng Thánh Vu không hề tức giận. Thậm chí hắn còn nở một nụ cười nhạt.

 

"Dù ngươi có giết ta cũng vô ích, chẳng qua chỉ khiến kế hoạch của ta được đẩy nhanh một chút mà thôi. Tử Thần, chắc hẳn ngươi đã để mắt đến một thí sinh nào đó đúng không?

 

Nhưng xin lỗi nhé, dù ngươi có mạnh đến đâu, thí sinh mà ngươi chọn cũng sẽ không thể đạt hạng nhất. Bởi vì hạng nhất... đã thuộc về hội Vĩnh Sinh chúng ta—"

 

Trước khi hắn kịp nói hết câu—

 

"Rắc!"

 

Một chiếc giày giẫm xuống đầu hắn.

 

Cái đầu của Thánh Vu nổ tung như một quả dưa chín. Trước khi bị nghiền nát, một con sâu nhỏ màu đen bò ra từ lỗ tai của xác chết.

 

Hệ thống không hề thông báo điểm tiêu diệt. Rõ ràng, Thánh Vu đã cài đặt sẵn trên người hắn, đảm bảo rằng điểm hạ sát sẽ rơi vào tay Bì Phu Nhân. Con sâu đen kia chắc chắn là thứ mà Bì Phu Nhân đã để lại.

 

Gần như ngay lập tức—

 

Điểm số của Bì Phu Nhân tăng vọt lên vị trí số một!

 

+1500 điểm!

 

Cùng lúc đó, không chỉ có Thánh Vu bị g iết chết, mà hai vị giảng viên khác cũng đã chết. Có lẽ, đây cũng là một phần của thỏa thuận.

 

Rào—

 

Không gian phong tỏa bị gỡ bỏ, huyết vụ xung quanh cũng dần dần tan biến.

 

"Xì—"

 

Một bóng người thấp bé chui ra từ bụi rậm.

 

"Thánh Vu đúng là chịu chi, ngay cả [Hung] cũng đồng ý bán điểm thế này... Quả là gian lận đến tận cùng rồi."

 

Người này có làn da ngăm đen, cao chưa đến 1m6, đội một chiếc mũ phù thủy tam giác, trên đó có một biểu tượng thảo dược gấp khúc, huy hiệu của Liên minh Dược Sư.

 

Tên hắn là Amitriptyline.

 

Hội trưởng của Liên minh Dược Sư.

 

Tử Thần vung lưỡi hái, hất sạch vết máu trên đó trước khi thu hồi nó. Trong khoảnh khắc y hạ tay xuống, cả cánh tay kim loại còn lại cũng lộ ra. Hai cánh tay đều là kim loại bạc. Chúng hòa hợp hoàn hảo với cơ thể y, cho phép y cử động linh hoạt, thậm chí sử dụng vũ khí một cách thuần thục.

 

Lớp kim loại lạnh lẽo này lại có vẻ rất hợp với khí chất của Tử Thần. Nếu không phải một người sống, thì y giống như một cỗ máy thu hoạch vô tình, không hề có cảm xúc của con người.

 

"Chủ tịch [Eden] Lolita, tình hình của cô ta đã trở nên nghiêm trọng hơn. Thánh Vu đã hứa sẽ tặng [Hung] một chú vật có thể làm giảm triệu chứng bệnh của Lolita."

 

"Oh, ra vậy, thế thì không có gì lạ cả!"

 

Amitriptyline cười hì hì, chỉnh lại chiếc mũ của mình.

 

"Vậy thì vị giảng viên thứ ba chắc hẳn là Hồng Đào! Người phụ nữ đó rất giỏi nắm bắt thời cơ, chỉ cần đưa ra giá đủ cao, chuyện gì cô ta cũng làm."

 

"Sáu giám thị, hiện tại đã bị loại ba người, cộng thêm hai chúng ta—

 

Vậy thì chỉ còn Bạch Hoàng Đế, chủ tịch của [Hoa Hồng Trắng] vẫn còn sống? Heh, không biết lần này hắn ta lại trốn ở đâu để tiếp tục cái trò 'Thành phố Vô Tội' của hắn đây?"

 

Nhắc đến Bạch Hoàng Đế, Amitriptyline vốn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại nhớ ra rằng người bạn già của mình vốn không hợp với tên này, thậm chí trong mấy kỳ thi còn đánh nhau không ít lần. Vì thế, hắn ta nhanh chóng ngậm miệng lại.

 

Cả học viện đều biết người của [Hoa Hồng Trắng] toàn mấy kẻ đầu óc có vấn đề, Quỷ Tước là một ví dụ, nhưng Bạch Hoàng Đế thì còn nghiêm trọng hơn.

 

"Nhưng mà Quỷ Tước lại không tham gia tuyển chọn giảng viên lần này à? Hắn ta chẳng phải lúc nào cũng hăng hái nhất trong mấy chuyện thế này sao?"

 

"Bởi vì Bạch Hoàng Đế đã đích thân đến."

 

Tử Thần dường như không hề ngạc nhiên.

 

"Oh, hội trưởng mà đã đến, thì đám đàn em không cần ra tay nữa à?"

 

Amitriptyline tỏ vẻ ngộ ra, sau đó nhìn vào bảng xếp hạng hiện tại.

 

[Bảng Xếp Hạng Hiện Tại]

 

Hạng 1: Bì Phu Nhân - 3320 điểm

 

Hạng 2: Xạ Thủ - 2145 điểm

 

Hạng 3: Người Sống Sót - 1895 điểm

 

Hạng 4: Chim báo tử - 1770 điểm

 

Hạng 5: Mang Điệp - 1645 điểm

 

"Làm sao đây?"

 

Amitriptyline nhún vai, nở một nụ cười gian xảo.

 

"Bé chim nhỏ mà ngươi coi trọng, hình như không thể giành được hạng nhất đâu!

 

Hay là thế này đi, đưa ta hai món chú vật mà ngươi lấy được từ Ác Mộng Sâu lần trước, ta sẽ 'tận tình' đem đầu tới biếu, thế có phải là một vụ làm ăn quá lời không?"

 

"Không cần." Tử Thần lạnh lùng đáp.

 

"Wow, người ta đã gian lận rồi, ngươi còn không ra tay sao?

 

Nếu vậy, bé chim nhỏ mà ngươi coi trọng sẽ thực sự bị ép xuống dưới mất thôi."

 

Amitriptyline không bỏ qua cơ hội kiếm chác, tiếp tục xúi giục.

 

Người đàn ông cao lớn ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mắt đen láy hơi nheo lại.

 

"Chọn cách vi phạm quy tắc, đó là chuyện của bọn chúng. Ta sẽ không làm như vậy."

 

"Nhưng nếu Chim báo tử không đạt hạng nhất thì sao? Cái chú vật mà ngươi giao cho học viện làm phần thưởng sẽ bị rơi vào tay của bọn họ mất!

 

Như vậy chẳng phải quá thiệt thòi sao?"

 

"Hắn sẽ là hạng nhất." Người đàn ông khẳng định chắc nịch.

 

"Hả?" Amitriptyline sửng sốt.

 

"Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?"

 

Tử Thần xoay người rời đi, tấm áo choàng đen dài quét qua một đường sắc bén.

 

"Bởi vì hắn là học trò của ta."

 

---

 

---

 

Tiêu Tịch ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Trên bầu trời không có lấy một con chim nào dám bay ngang qua nơi này.

 

"Anh Tiêu, làm sao đây?"

 

Đoạn Văn Chu nằm rạp dưới đất hỏi. Sau lưng cậu ta, hai chiếc xúc tu đỏ sẫm mở ra, miệng trên đó cũng mấp máy như thể đang lên tiếng theo. Nhưng người ngoài lại chẳng nghe thấy gì cả.

 

"Làm tốt nhất những gì chúng ta có thể làm, cố gắng đạt được nhiều điểm hơn."

 

Tiêu Tịch cũng đoán được rằng thí sinh có ID Bì Phu Nhân kia có thể đã dùng cách nào đó để gian lận điểm số. Nhưng Bì Phu Nhân có thể giết ba giám thị thì đã sao?

 

Hắn nhất định sẽ đuổi kịp điểm số, bởi vì hắn là học trò của người đó.

 

Hắn nhất định, và cũng chỉ có thể, là hạng nhất.

 

Tiêu Tịch nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, giơ tay lên nổ súng không chút do dự.

 

Họng súng lia qua một bụi cây trông có vẻ bình thường trước mặt.

 

Hai thí sinh bị ép phải nhảy ra khỏi chỗ nấp dưới làn đạn.

Bình Luận (0)
Comment