Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 31

Nam tử đứng ở cửa, tay đặt trên cửa, lại chậm chạp đẩy ra không nổi phiến cửa gỗ, vuốt ve mặt cửa bóng loáng, giống như muốn xuyên qua tầng ngăn cách này khẽ vuốt đôi môi mềm mại của kẻ trong cánh cửa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy giờ đồng hồ, cũng không có dũng khí đẩy cửa ra.

Mấy ngày này, Hắc Ngân cũng không dám lại đi vào cái phòng kia, một khi đi vào, gã nhất định phải lựa chọn - thả, hay là không thả. Nam tử luôn luôn tàn nhẫn quyết đoán giờ lại tràn ngập do dự.

Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, gã không có nhiều thời gian. Hạ quyết tâm, ngón tay thon dài trên cửa nhẹ nhàng đẩy, cửa kẽo kẹt một tiếng bị mở ra - căn phòng hắc ám trống trơn, không bóng người. Cửa sổ rộng mở không ngừng thổi vào những đợt gió lạnh thấu xương, từ cửa sổ trông ra, bên ngoài là bầu trời màu xám pha lẫn màu đen.

Đôi mắt dài nhỏ trong phút chốc nhiễm màu sợ hãi, không chút do dự, nam tử xoay người vọt ra ngoài ! Hướng Nhất Phương chạy trốn, trên cái hòn đảo cô lập này hắn có thể chạy trốn đi đâu ? Bốn phía đều là biển.....

"Nhất Phương !" Đây là lần đầu tiên Hắc Ngân gọi lên tên của nam nhân, nhưng không có bất kì ai đáp lại gã.

Mây đen cuồn cuộn của nước trời truyền đến từng đợt sấm rền, Hắc Ngân tìm hơn phân nửa hòn đảo có dự cảm bất tường : "Đáng chết ! Cái tên ngu ngốc kia sẽ không phải là muốn bơi trở về chứ ?"

Ý nghĩ này một khi bay ra, Hắc Ngân đột nhiên muốn khóc, nhưng như vậy cũng không dễ dàng bị bị phát hiện.

"Ngươi nghĩ muốn rời đi như vậy sao ?" Tự nói một câu, Hắc Ngân nắm chặt hai nắm tay, "Ta nhất định phải tìm được ngươi !"



Ầm ầm ! Một tiếng sấm set phá nứt bầu trời xám xịt, sóng biển cuồn cuộn thật lớn, tựa như trong dãy núi phập phồng trong lúc mơ hồ có thể nhìn đến bóng người giãy dụa ở giữa.

“Khụ khụ...." Bị một ngọn sóng đánh úp, nam nhân ăn không ít nước biển gian năn trồi lên mặt nước từng ngụm từng ngụm thở phì phò, không phải ai khác, chính là Hướng Nhất Phương đang chạy trốn.

Ôm lấy một miếng gỗ do bão mang đến, Hướng Nhất Phương giống như chuyến thuyền lá nhỏ phiêu đãng tùy thời bị bầu trời bao mất. Trời mưa rất nhanh.....

Mắt ngẩng đầu nhìn mây đen trên đầu, tia chớp tiếng sấm ngẫu nhiên làm cho nam nhân nhịn không được lạnh run.

Vì cái gì muốn chạy trốn ? Có thể chạy trốn tới đâu ? Kỳ thật Hắc Ngân nói rất đúng, hắn tựa hồ căn bản không có nơi để đi. Nhưng hắn vẫn chạy, chỉ cần tiếp tục ở cạnh Hắc Ngân, hai ngươi bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ giết chết đối phương.

Ta sẽ chết sao ? Tay chân cũng không còn khí lực.

Hướng Nhất Phương ghé vào miếng gỗ, đầu óc bắt đầu mơ hồ, bên tai tràn ngậm tiếng rống giận của đại dương cùng tiếng sấm sét, tựa như đang ở địa ngục.

Không nghĩ tới sẽ chết trong biển, có lẽ như vậy cũng tốt. Trong đầu nhanh hêện lên vô số hình ảnh trong ba mươi hai năm qua, có người yêu, cũng có người để hận, nước mắt cùng nụ cười đều thành trí nhớ, hóa thành tro bụi của ký ức.

Mà khi hắn nhớ lại, phát hiện này chính mình ký ức hận kẻ cho hắn thống khổ, cũng khó có thể hủy đi. Liên lụy đến trái tim của hắn, mỗi một tấc da thịt của hắn, mỗi một cái hỉ nộ ai ố của hắn. Sống ba mươi hai năm, cuối cùng khó có thể quên được mấy tháng kỳ dị gặp gỡ.

Quả nhiên là, bất trị.....

Hắn ở trong lòng cười nhạo chính mình, cùng đợi nước biển đem bản thân nuốt lấy. Không biết có phải hay không do nhớ lại, giống như một điểm xúc động trong trí nhớ, vang lên thanh âm giống như đã từng quen biết, như là.... như là của Hắc Ngân.



Giống như lọt vào một trận ẩu đả, đột nhiên xâất hiện, giống như ánh mặt trời phá tan tầng tầng mây đen đưa hắn vây quanh lấy. nhưng, mỗi ngày chìm trong bóng đêm kia, nam tử chán ghét ánh mặt trời như thế nào sẽ có cảm giác của ánh mặt trời ?

Không phải là ảo giác đó chứ ? Nếu là ảo giác, Hướng Nhất Phương cũng rất muốn cười, nam tử kia rốt cục chịu đi ra khỏi căn phòng hắc ám để tìm ánh mặt trời của chính mình sao ? Tuy rằng hận hắn, nhưng.... vẫn là thật vui, thật vui........

"Nhất Phương ! Tỉnh lại ! Tỉnh lại !" Ôm nam nhân đang hôn mê mà vô ý thức thì thào trong lồng ngực, nỗi sợ sâu thẳm trong tim khiến Hắc Ngân không nhịn được run rẩy.

Nếu.... nếu gã tới muộn một chút, nam nhân này sẽ bị đại dương vĩnh viễn nuốt lấy ! Cuối cùng nhìn không thấy, không bao giờ.... cùng hắn nói chuyện, cùng hắn cười nữa......

Chuyện như vậy, ngẫm lại sẽ khiến gã sống không bằng chết !

Đây là cảm giác yêu một người sao ? Ha hả....

"Tỉnh lại đi, ta không bao giờ..... chọc giận ngươi nữa, ta thả ngươi đi, đi đến bên hắn ! Ta thả ngươi đi, van cầu ngươi ..... Tỉnh lại đi ! Ta không bao giờ.... sẽ làm ngươi bị thương nữa..... vĩnh viễn sẽ không....."

Đang nói cái gì ? Ta nghe không rõ..... Nam nhân bị vây vào trong ngực cố gắng muốn mở mắt ra, lại như thế nào cũng không mở được, chỉ có thể cảm giác được một giọt chất lỏng rơi xuống gương mặt.

Trời mưa sao ? Nhưng.... mưa như thế nào lại nóng như vậy ?

"Ta thả ngươi đi ! Thả ngươi đi ! Thực xin lỗi, ta yêu ngươi....."

Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở than nhẹ, tiếng sấm, tia chớp, đều như dần dần tĩnh lại.

Trong tiếng sấm tia chớp, trong bão táp cuồng loạn, nam nhân trong lồng ngực cho dù mê man, vẫn lạnh run, Hắc Ngân đem Hướng Nhất Phương gắt gao ôm lấy trong lồng ngực ôn hòa hiền hậu, đem tia chớp ngăn cách ra ngoài, nhẹ nhàng hát bài hát mẹ lúc trước thường xuyên hát, áp chế đi tiếng sấm ầm ầm.

Cái ôm ấm áp, giọng hát yên lành, kẻ trong lồng ngực dần dần an tĩnh lại, truyền ra tiếng hít thở âm trầm.
Bình Luận (0)
Comment