Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 57

Ở trên giường bệnh đợi một ngày, Hướng Nhất Phương có thể vui vẻ xuống giường, có lẽ là lo lắng cho Lạc Tư, hắn liền chạy tới phòng bệnh cách vách của Lạc Tư.

"Khỏe hơn nhiều không ?" Hướng Nhất Phương ngồi ở một bên hỏi.

Lạc Tư chỉ chỉ chân mình, "May là lúc đó ngươi lấy viên đạn ra, bằng không lúc này thật sự phải cắt bỏ đôi chân này." Nháy mắt, Lạc Tư hé miệng khẽ cười, "Chỉ là hiện tại chân không động đậy, có hơi lạnh lẽo không thoải mái, Nhất Phương à, Trung y có thực chú ý mát xa phải không ? Lại đây giúp ta nắn một chân."

"Được." Hướng Nhất Phương thực tự nhiên đồng ý.

Vì thế, ở việc lợi dụng bị thương của Lạc Tư, Hướng Nhất Phương đã bận việc bên cạnh, một đôi tay thon dài sạch sẽ thuần thục ở chân Lạc Tư xoa bóp, khi thì vuốt ve, khi thì kiềm, cứ thế mà bóp chân.

Nhìn lại vẻ mặt cùng bộ dáng của Lạc Tư, đủ biết tay nghề của Hướng Nhất Phương thế nào, Lạc Văn ở bên cạnh bĩu bĩu môi không nói chuyện, cậu thực muốn đem thằng anh đang cười rộ lên này đánh cho một quyền ? Rất giống như người vợ nhỏ nhìn hai người hết "ngọt ngọt mật mật" lại "ân ân ái ái" mắt đi mày lại.

"Đinh Ốc này, ngươi thật đúng là biết hưởng thụ !" Gác chân ngồi ở một bên, Hắc Ngân hắc hắc cười nói, "Lúc trước nên phải mạnh tay với ngươi một chút, tốt nhất làm cho toàn thân tê liệt, tứ chi tàn phế, không thể nhúc nhích, làm cho Trung y đại thúc phải xoa bóp toàn thân ngươi mới đúng ? Đúng đúng ! Ý kiến của ta thật là hay."

Lạc Tư thực hữu hảo hòa thuận đắc ý nhìn chùm nho bên cạnh rồi lại nguyền rủa kẻ ăn nho, nói : "Nói rất đúng, nói rất đúng." xong rồi lại quay đầu buồn cười nói với Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à, ta nằm khó chịu, có thể xoa bóp chỗ khác không ?"

Lên tiếng, Hướng Nhất Phương từ chân Lạc Tư đi lên các chiến trường khác như bả vai của Lạc Tư, lúc ấn xuống còn hỏi : "Lực đạo được không ?"

"Ừm, không tồi, rất tốt." Nói xong, hướng Hắc hồ ly cười một cái đắc ý, giống như đang nói : Thế nào ? Thế nào ? Ta không cần toàn thân tê liệt cũng có thể xoa bóp toàn thân !"

"Trung y đại thúc à ! Đinh Ốc đáng chết này có tiền như vậy, đi mời một chuyên gia mát xa cũng được, ngươi giúp hắn làm gì ! Làm người không thể tốt như vậy !" Hắc Ngân ở bên cạnh thầm nói.

"Ta nhàn rỗi cũng không có việc gì làm", Hướng Nhất Phương cười cười, đẩy đẩy cái mắt kính trên mũi, "Làm việc khiến ta không cảm thấy minh là phế nhân, còn có thể làm chút chuyện." Nói xong lại tiếp tục xoa xoa bóp bóp, kìm kìm ấn ấn.

Hắc Ngân hừ lạnh một tiếng, lại liếc Lạc Tư vài lần, trong con mắt hồ ly là nỗi hận không thể thể bắn vạn mũi tên để đem Lạc Tư thành tên mặt thủng.

"Họ Lạc kia, đừng có sai bảo Nhất Phương nữa !" Cửa truyền đến một thanh âm, Hướng Nhất Phương mới quay đầu về, nam tử anh tuấn đi nghênh ngang vào phòng bệnh xa hoa, từ phía sau liền kép Hướng Nhất Phương lại, đè môi của nam nhân xuống, rõ ràng trước mặt mấy tình địch còn diễn vở hôn hít nóng bỏng.

"A.... A Phi à !" Mộ Phi biến mất cả ngày giờ mới xuất hiện, không như vẻ vui sướng của Hướng Nhất Phương, ba kẻ kia lại âm thầm nguyền rủa Phế Mộc Đầu này cư nhiên không bị bão thổi đi.

Người ta nói ba người đàn bà một bàn diễn, năm người đàn ông trong cái phòng bệnh này, chính là rõ ràng một cái chiến trường.

"Có chút việc bận, anh không có việc gì là tốt rồi !" Nói xong lại hôn nồng nhịt, vẻ im lặng kỳ cục này khiến trong phòng tựa hồ nghe được vô số thanh âm, tiếng ghế dựa, tay vịn kẽo kẹt vang lên, sàn nhà bị giày giày xéo.

Lạc Văn ở một bên hừ một câu : "Như thế nào, lo hậu sự của nữ nhân kia xong rồi à ? Một chút thời gian cũng không đến nhìn đại thúc ?"

Sau một trận hôn nồng nhiệt, Hướng Nhất Phương có chút choáng váng đầu, nghe được lời Lạc Văn liền cả kinh, lôi kéo Mộ Phi hỏi : "Hậu sự của ai ?"

"tv, xe trở mình rơi xuống triền núi, nàng mất nhiều máu, lúc tìm được đã chết rồi." Nhìn đến sắc mặt không còn chút máu của Hướng Nhất Phương, Mộ Phi thở dài an ủi nói : "Tôi đã lo hậu sự cho cô ấy."

"Đứa nhỏ.... đứa nhỏ cùng người mẹ đều chết ?" Hướng Nhất Phương có chút lăng lăng nhìn Mộ Phi.

"Ừm," gật gật đầu, Mộ Phi đỡ lấy bả vai của Nhất Phương.

"Nha ! Nói ra vấn đề trầm trọng đó để làm gì !" Hắc Ngân nhảy ra đem Hướng Nhất Phương từ tay Mộ Phi kéo lajki, sờ sờ hậu diện của nam nhân hướng Mộ Phi đang thâm mặt nói : "Phế Mộc Đầu, ta nghĩ ngươi sẽ không đến đây !"

"Không đến ? Không đến để các ngươi khi dễ Nhất Phương sao ?" Hừ một câu, Mộ Phi chỉ vào Hắc Ngân nói, "Cánh tay ôm heo của ngươi, không được sờ loạn ! Cẩn thận ta chặt chân !"

"Vũ phu thật vũ phu ! Trung y đại thúc à, người như vậy ngàn vạn lần không thể ở chung, hay là theo ta đi, thế nào ?" Hắc Ngân cười hì hì nói.

"Đầu gỗ ngu ngốc, hồ ly lòng dạ hiểm độc, cũng chẳng có gì tốt." Lạc Văn ở bên cạnh nói.

"Thằng con nít không lớn nổi, ngươi có năng lực chăm sóc cho Nhất Phương sao ?" Mộ Phi trừng mắt nhìn Lạc Văn.

"Các người đang nói cái gì thế !" nhìn thấy mấy người đàn ông như muốn tranh nhau đồ chơi nói qua nói lại, Hướng Nhất Phương cười nói, "giống như đám con nít ấy." Vì thế Hướng Nhất Phương thực kinh ngạc khi mấy người vừa rồi còn cãi nhau lập tức nhất trí bất mãn nhìn hắn.

"Nhất Phương à, ta đói bụng." Lạc Tư không tham chiến khẽ nhếch môi cười, "Trong bệnh viện cái gì ăn cũng chẳng ngon, ngươi làm cho ta được không ?"

Khá lắm, một tấc lại muốn tiến một thước, tên Lạc Tư không biết thỏa mãn này ! Hắc Ngân hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Tư, thật có chút chuẩn bị không kịp, Mộ Phi tâm tình không tốt lại ở bên cạnh lộ ra nụ cười gian trá.

"Ta.... ta làm cơm ?" Hướng Nhất Phương lắc đầu, "không được đâu, ta...."

"Nhất Phương à ! Nếu người bệnh đã nói như vậy, anh liền giúp hắn thực hiện giấc mơ đi." Vừa nói vừa giúp Hướng Nhất Phương ra khỏi phòng bệnh, Mộ Phi ở trong lòng cười trộ, Lạc Tư đáng chết, ngươi cứ ở đó cười đi, nhìn ngươi còn được tiện nghi khoe mẽ nữa không.

Đại khái qua một giờ, Hướng Nhất Phương cùng Mộ Phi khoan thai đi vào phòng bệnh.

"Ai da da, trễ như vậy, hai người các ngươi là không lấy phòng bếp làm cái kia cái kia chứ ?" Hắc Ngân híp mắt cười nói.

"Ngươi ghen tị hay là hâm mộ đây ?" Trên thực tế Mộ Phi căn bản không đi vào phòng bếp, về phần nguyên nhân..... chàng không thể trở ngại đại tác phẩm của Hướng Nhất Phương, cho dù Hướng Nhất Phương đã rất nhiều lần lo lắng gọi chàng đi vào hỗ trợ.

Trên mặt có chút hưng phấn, Hướng Nhất Phương đem cái bàn che để trên bàn giường bệnh, thử hỏi : "Lạc Tư.... cái kia, ưm, ngươi thật sự ăn được không ?"

"Cái gì ngươi làm, đương nhiên phải ăn." Lạc Tư thực ôn nhu nói, sau khi mở ra lồng bàn, trong nháy mắt, nụ cười nhất thời kết băng.

Đây.... đây là cái gì ? Đen như mực trộn lại với nhau ?! Ăn vào liệu có bị độc chết hay không ?!"

"Cái kia, xì dầu có hơi quá tay, có hơi đen...." Hướng Nhất Phương có chút quẫn bách nhìn Lạc Tư.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt vừa lo lắng vừa hưng phấn của Hướng Nhất Phương, Lạc Tư cười trừ một tiếng ôn nhu, lại thực ôn nhu nói : "Có vẻ ăn rất ngo
Bình Luận (0)
Comment