Dực Thủy

Chương 47

CHƯƠNG 47

 

Tác giả: Mị Hồn

Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.

Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum

Mặt trời bắt đầu rời chăn thức dậy tỏa ánh sáng tinh khiết của ngày mới lên những giọt sương long lanh đọng lại trên lá sau một đêm. Từ cánh cửa sổ khép hờ chỉ để lại một khe nhỏ nhìn vào, người ta có thể nhìn thấy một bức tranh tuyệt trần.

Trong phòng, có hai người đang ôm nhau ngủ. Một là thiếu niên thoạt nhìn ngủ rất ngon giấc, trên môi vẫn còn vương nụ cười. Một là nam tử đang hạnh phúc ôm trọn thiếu niên vào ngực, bộ dạng như không muốn rời khỏi thiếu niên.

Lãnh Dực Lăng mở mắt nhìn dung nhan của Hoàng Tự Thủy gần trong gang tấc, đây là sự thật, chuyện tối qua không phải là mộng, hắn thực sự đã tha thứ cho ta.

Ngón tay hơi run, khẽ chạm lên cánh môi hồng nhuận kiều diễm của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng cúi đầu bắt lấy trái ngọt đó. Hương vị thơm thơm ngọt ngào như mật khiến Lãnh Dực Lăng tham lam mà tiến sâu vào hơn.

Bởi vì ngạt thở, Hoàng Tự Thủy mơ màng mở mắt , yếu ớt đẩy Lãnh Dực Lăng ra.

Biết tiểu bảo bối của mình sắp thở không nổi, Lãnh Dực Lăng mới chần chừ rời đi đôi môi căng mọng ướt át đó.

Nhưng, tiên cảnh trước mắt thực muốn xin tí huyết của Lãnh dực Lăng. Tiểu bảo bối trong lòng không khỏi thở gấp, vì tinh tú sáng lấp lánh như còn đọng lại sương, xiêm y không biết tự khi nào trượt xuống quá nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn.

“Mỹ nhân trước mắt” hỏi được mấy ai tâm không loạn, lòng không rối? Vả lại, “mỹ nhân” đây lại chính là tiểu bảo bối tâm can của y. Lãnh Dực Lăng y cũng không phải thánh nhân, làm sao có thể chống cự nổi sự hấp dẫn phía trước. Toàn thân y tức thì nổi lên một cỗ nhiệt khí.

Hôn nhẹ lên cổ Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng bạo dạn một đường đi xuống dưới, day cắn lên xương quai xanh tinh xảo, ương ngạnh lưu lại một dấu răng hồng nhạt. Hôn ngân hồng nhạt xuất hiện trên làn da trắng mịn càng làm cho Lãnh Dực Lăng muốn trở thành tội nhân.

Hoàng Tự Thủy loáng thoáng biết Lãnh Dực Lăng muốn làm gì, vội đẩy y ra mà lui đến góc giường.

“Xin lỗi, ta… ta còn chưa chuẩn bị tốt.”

Lãnh Dực Lăng giật mình bừng tỉnh sau chuỗi hành động của mình. Y nhẹ nhàng ôm Hoàng Tự Thủy vào lòng, kéo lại xiêm y cho hắn.

“Không, là ta không tốt, ta quá nóng vội.”

Hai người lại ôm nhau nằm xuống, Hoàng Tự Thủy nhắm mắt lại, lặng nghe tiếng tim đập của Lãnh Dực Lăng, giờ khắc này có được thực khó khăn.

Như nhớ tới vấn đề gì đó quan trọng, Hoàng Tự Thủy bật người ngồi dậy.

“Nếu nữ nhân kia không chết, người dựa vào lòng ngươi lúc này hẳn là nàng.” Cuối cùng cũng tới lúc ta đòi nợ.

Lãnh Dực Lăng bị hành động bất ngờ của hắn làm cho giật mình, y nhíu mày suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ ra nữ nhân trong lời nói của Hoàng Tự Thủy là ai. Chỉ là sau khi hiểu rõ, y thực không giữ hình tượng mà cười ngặt nghẽo.

“Cười cái gì?”

Hoàng Tự Thủy tức giận trừng mắt.

“A~! Dạ nhi thù lâu nha.”

Hoàng Tự Thủy phát cáu đấm mấy cái vào ngực Lãnh Dực Lăng, “Đúng đấy, thì sao. Ta vốn thù lâu đấy, ta còn nhớ rõ khi đó ngươi có bao nhiêu tuyệt tình với ta nữa cơ.”

Nói xong, nước mắt của hắn lại bắt đầu rơi xuống. Lãnh Dực Lăng thấy vậy, tay chân luống cuống, vội lau đi những giọt nước mắt của hắn.

“Dạ nhi, xin lỗi, lúc đó là do ta quá ích kỉ, không để ý đến cảm thụ của ngươi, ngươi nếu tức giận, muốn đánh ta thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa được không?” 

Nguôi giận vài phần, Hoàng Tự Thủy nghẹn ngào nói: “Có phải nếu nữ nhân kia không chết, ngươi sẽ lấy nàng ta?”

Thấy Hoàng Tự Thủy ngừng khóc, Lãnh Dực Lăng nhẹ nhõm thở ra, trên môi lại xuất hiện ý cười, không nghĩ tới Dạ nhi vẫn còn lưu tâm tới chuyện đó.

Sủng nịnh xoa nhẹ đầu Hoàng Tự Thủy: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”

Tuy khẩu khí của y rất kiên định, nhưng Hoàng Tự Thủy tựa hồ còn chưa tin tưởng lắm.

“Hừ, đừng hòng lừa gạt ta, rõ ràng các ngươi sắp bái đường…”

Lãnh Dực Lăng bị lời nói của Hoàng Tự Thủy làm cho dở khóc dở cười.

“Ta đã lệnh cho Lãnh Phong dẫn người mai phục sẵn tại lễ đường, chỉ cần đến lúc bái đường, bọn hắn sẽ ra tay hành động. Việc thành hôn đó bất quá cũng chỉ muốn kéo ngươi trở về, rồi đem mọi việc giải thích rõ ràng với ngươi thôi. Đáng tiếc mọi việc lại càng trở nên tồi tệ.” Nghĩ đến chuyện đó, Lãnh Dực Lăng đến nay vẫn còn rất hối hận.

“Nàng là do Lãnh Phong giết?” Hoàng Tự Thủy kinh ngạc nói.

Lãnh Dực Lăng nhíu mày lắc đầu, “Lãnh Phong thất thủ.”

“Kì quái, ám vệ ta phái tới cũng thất thủ, rốt cuộc là ai đã ra tay hạ thủ đây?”

Không muốn hắn vì sự tình kia mà hao tâm tổn ý, Lãnh Dực Lăng kéo hắn dựa vào vai mình.

“Mọi việc đều đã qua, giờ không ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau được nữa.”

Hoàng Tự Thủy hạnh phúc nở nụ cười đầy quến rũ, vòng tay quanh cổ Lãnh Dực Lăng, kêu lên một tiếng, “Lăng…”

Thanh âm ngọt lịm như mật khiến Lãnh Dực Lăng có điểm khống chế không nổi, nhưng y lại sợ dọa tiểu bảo bối nên đành phải ủy khuất chính mình nhịn xuống dục vọng đang dâng trào.

“Lăng, ngươi yêu ta từ lúc nào?”

Đều nói nữ nhân khi yêu thường hay hỏi những câu rất ngốc nghếch, xem ra với vấn đề này nam nhân cũng không ngoại lệ.

Lãnh Dực Lăng có chút đỏ mặt.

Từ khi nhận thức Lãnh Dực Lăng đến nay, đây là lần đầu tiên Hoàng Tự Thủy nhìn thấy biểu tình đó của y, cảm giác của hắn lúc này cứ như phát hiện một đại lục mới vậy.

“A~! Lăng, ngươi đỏ mặt nha. Ta nghe Thượng Quan thúc thúc nói ngươi từ nhỏ đã yêu ta rồi, hóa ra Lăng cũng có sở thích luyến đồng.”

Khuôn mặt mới ửng hồng của Lãnh Dực Lăng thoáng chốc chuyển sang trắng bệch, hơn nữa còn có khả năng sẽ biến thành đáy nồi. Ở trong lòng, y sớm đã đem Thượng Quan Tử Duyệt ra lăng trì một lượt.

Càng thấy biểu hiện kỳ quái của Lãnh Dực Lăng, Hoàng Tự Thủy càng không chịu buông tha.

“Lăng, ngươi nói mau, ngươi yêu ta từ lúc nào?”

Trước sự làm nũng của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng trước sau vẫn không có biện pháp chống đỡ.

Hơi nghiêng người ghé sát vào một bên tai Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng thủ thỉ nói một câu. Một câu, chỉ một câu thôi đã khiến cho tiểu bảo bối của y cười đến hạnh phúc.

Không biết nảy sinh từ khi nào, chỉ biết xuất phát từ trái tim.

Cont…

Bình Luận (0)
Comment