Dực Thủy

Chương 5



“A? Con bướm đâu rồi?” Thất Dạ khó hiểu nhìn ngó xung quanh một chút, vừa nãy còn bay tới bay lui, như thế nào lại biến mất được? Tìm mãi không thấy cánh bướm nào, Thất Dạ lắc lắc đầu, “Quên đi, quản nó làm chi, trở về tiếp tục ngủ thì hơn”.

Vừa mới quay đầu lại, Thất Dạ mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng – nơi này là chỗ nào? Từ ma ma quản hắn rất chặt, từ trước đến giờ không cho phép hắn chạy đi chơi xa, phạm vi được phép đi tới chỉ có phòng bếp và khu tiểu viện mà thôi. Với lại hắn cũng chưa lúc nào trái lời Từ ma ma bao giờ. Cho nên bây giờ lạc đường, hắn không biết phải trở về như thế nào.

“Ngọc hồn, ngươi có nhớ đường về không?”

Ngọc hồn theo vòng tay thò đầu ra lắc lắc đầu rồi lại rụt trở về.

Nhìn dãy hành lang dài vô tận, Thất Dạ bất đắc dĩ men theo hành lang, mong gặp được ai đó để hỏi đường trở về. Chân bước đi mà lòng bồn chồn không yên. Kỳ quái thay, hắn đi cả nửa ngày trời mà vẫn không gặp một bóng ma nào, chứ đừng nói là người.

Với một đứa trẻ ba tuổi như Thất Dạ mà nói, quãng đường quả là một lộ trình dài. Thấm mệt, Thất Dạ chạy ra bãi cỏ gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi. Dương quang mãnh liệt làm cho hắn phải nheo mắt lại đánh giá xung quanh.

“Phong cảnh bên ngoài này thật đẹp, phụ thân thực sự ngụ tại nơi như thế này sao? Mà phụ thân đẹp như vậy thì đương nhiên phải ở nơi này mới phù hợp chứ.” Trong đầu Thất Dạ lại hiện lên hình ảnh Lãnh Dực Lăng với dung nhan tựa thiên tiên ngày hôm đó. Tuy mới chỉ trông thấy phụ thân một lần duy nhất, lại còn cách đây ba năm, nhưng Thất Dạ vẫn nhớ rõ dung mạo của phụ thân. Cho dù ai cũng vậy, một khi đã gặp phụ thân thì sẽ không bao giờ quên được.

“Thật muốn gặp lại phụ thân quá.” Ba năm qua, cơ hồ ngày nào hắn cũng mong ngóng được gặp phụ thân dù chỉ một lần cũng được. Nhưng hi vong càng nhiều thì thất vọng càng lớn, hắn mãi mãi không có diễm phúc đó. Ngay cả muốn lén nhìn hắn cũng không làm được. Lãnh Nguyệt cung lớn vậy, lại không biết phụ thân ở chỗ nào, liệu có phải phụ thân đã quên mình có một đứa con là hắn không?

“Phụ thân…..” Thất Dạ nhắm mắt thì thào gọi.

Đứng từ xa, Lãnh Dực Lăng nhìn thấy có vật lạ đang nằm trên bãi cỏ. Nghi hoặc, y tiến gần lại mới nhìn rõ vật kia chính là một tiểu hài tử chừng hai, ba tuổi. Đứa nhỏ sở hữu một khuôn mặt nho nhỏ như trăng non, làn da trắng trẻo nõn nà, hàng lông mi đen dày cong cong, cái mũi thanh tú hít thở đều đặn, còn cái miệng thì nhỏ nhắn hồng nhuận đang chu lên. Dưới nắng của buổi chiều tà, cả người đứa nhỏ như phát ra một tầng hào quang, chỉ thiếu một tầng mây đặt phía dưới nâng hắn lên là không khác tiểu tinh linh là mấy.

Lãnh Dực Lăng tiến đến, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Thất Dạ. Ngay lập tức, y ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng. Cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên vì phơi nắng, y không khỏi thầm khen đáng yêu. Hàng lông mi cong cong hơi động, Lãnh Dực Lăng bỗng muốn xem ánh mắt của đứa trẻ này. “Một đứa nhỏ sẽ có đôi mắt ra sao?”  Y kiên nhẫn bảo trì im lặng, ngồi yên chờ Thất Dạ tỉnh lại.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Thất Dạ phải cuộn tròn người lại. Lúc này, Lãnh Dực Lăng mới chú ý tới xiêm y của Thất Dạ thực cũ nát đơn bạc. Y tự hỏi không biết quản gia có phải đã không phân chia vật phẩm cho mọi người hay không?

“Dương Liễu.” Lãnh Dực Lăng hạ thấp giọng gọi vì sợ đánh thức người bên cạnh.

“Có nô tỳ.” Bên cạnh Lãnh Dực Lăng bỗng xuất hiện thêm một thân ảnh thiếu nữ cúi đầu.

“Đi lấy một cái chăn lông đến.”

Dương Liễu lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh sau đó đã xuất hiện tại vị trí ban đầu, trên tay còn cầm theo một cái chăn.

Lãnh Dực Lang tiếp nhận tấm chăn, nhẹ nhàng phủ lên người Thất Dạ.

Dương Liễu đứng bên cạnh không khỏi giật mình, “Cung chủ, cung chủ….. trước nay đâu có ôn nhu như thế này bao giờ.”

Hàng mi hơi rung động, con ngươi khẽ đảo, Thất Dạ chậm rãi mở mắt ra, mang theo chín phần mơ màng. Lãnh Dực Lăng hoàn toàn bị rung động trước đôi mắt đó: trong suốt, sáng ngời, không gợn một chút tạp chất nào, tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu lòng mình nếu nhìn vào nó.

Thất Dạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên thấy ngay một góc xiêm y trắng tinh. Hướng lên trên một chút, hắn nhìn thấy dải dây lưng nhỏ đồng màu cuốn quanh lưng áo.“Ừm, dáng người không tồi”, lại hướng lên trên một chút, mái tóc đen nhánh rủ xuống trước ngực. “Oa, thực lộng lẫy, thực đẹp, không biết khuôn mặt như thế nào đây?” Tầm mắt kéo dần lên, vừa nhìn thấy người trước mặt, Thất Dạ lập tức ngây dại tại chỗ, hai mắt vội cụp xuống. “Phụ thân? Là phụ thân thật sao?” Gõ gõ cái trán, hắn thầm mắng chính mình, như thế nào có thể là phụ thân, nhất định là ngày nghĩ nhiều quá nên mới nằm mộng thôi! Người ta thường nói, ‘ngày nghĩ sao đêm mơ vậy’ mà. Thất Dạ vội nhắm chặt mắt lại mong mau chóng tỉnh lại.

“Ha ha…..” Lãnh Dực Lăng không khỏi bật cười. “Tiểu gia hỏa này thực sự rất thú vị. Lúc đầu là mơ màng, sau lại nghi hoặc, rồi tò mò để rồi đến bây giờ là khiếp sợ. Sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn trở mình.” Y chưa bao giờ gặp qua người nào lại có nhiều biểu tình như vậy cả.

Dương Liễu từ nãy vẫn đứng bên cạnh không khỏi bàng hoàng chấn động, “Cung chủ, y….. y….. đang cười?”

“Tiếng cười? Chẳng lẽ không phải là mộng”, Thất Dạ mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Nghĩ muốn vươn tay sờ thử khuôn mặt của Lãnh Dực Lăng nhưng lại không dám. Hắn lo sợ hết thảy mọi thứ lúc này chỉ là một giấc mộng. Hắn tình nguyện mãi mãi không thức dậy, chỉ mong sao phụ thân không biến mất.

Lãnh Dực Lăng tò mò nhìn bàn tay nhỏ xíu bất động giữa không trung của Thất Dạ.

“Tiểu gia hỏa, làm sao vậy?”

Thất Dạ chớp chớp mắt, lại bấu mạnh một cái vào tay mình.

“Ai u, đau.”

“Ha ha…..”

Thấy bộ dạng ngốc lăng của Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng vui vẻ cười lớn.

“Tiểu gia hỏa, ngươi rốt cuộc làm sao vậy.”

“Nguyên lai không phải nằm mơ, là phụ thân thật.” Cố kìm ném cảm xúc muốn bổ nhào vào người Lãnh Dực Lăng mà khóc lớn một hồi, Thất Dạ chỉ có thể làm ra vẻ không có vấn đề gì.

“Không….. Không có việc gì.”

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trưởng của Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng bỗng nhiên rất muốn trêu đùa hắn một chút. Y khẽ vươn đầu ngón tay nâng cằm Thất Dạ lên để nhìn cho rõ.

“Nói, là ai phái ngươi tới, có phải là đến ám sát ta không?”

Ám sát? “Không, không, ta không phải tới ám sát, ta chỉ là, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là lạc đường thôi.” Vốn không muốn nói ra cái lý do dở người này, nhưng Thất Dạ không muốn để phụ thân phải hiểu lầm, hắn gục đầu vo vo góc áo, “Con như thế nào nỡ ám sát người chứ.”

Câu sau mặc dù Thất Dạ nói rất nhỏ nhưng với nội lực thâm hậu, Lãnh Dực Lăng cũng dễ dàng nghe thấy.

“Vì cái gì không nỡ?”

“Ặc~ Y cư nhiên nghe được”. Mặt mũi Thất Dạ thoáng chốc nóng bừng bừng, tựa hồ có thể rán chín một quả trứng.

“Bởi vì….. Bởi vì con….. cho tới tận bây giờ chưa gặp qua ai đẹp như vậy.”

Nếu bình thường có kẻ nào trước mặt y thốt ra mấy câu này, thì kết cục của người đó chỉ còn nước đi gặp ông bà ông vải, nhưng Thất Dạ lại là một trường hợp ngoại lệ hiếm hoi. Lãnh Dực Lăng sau khi nghe Thất Dạ ca ngợi lại không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng cao hứng. Điều này cũng làm chính bản thân y giật mình, hoài nghi bản thân có bị đụng chỗ nào không.

“Ngươi từ đâu đến?”

“Phòng bếp.”

“Các cơ quan mật trong Lãnh Nguyệt cung rất nhiều, cơ hồ mỗi bước chân đều có thể kích hoạt chúng. Hạ nhân trong nơi này chỉ được phép hoạt động trong phân vùng của riêng mình, nếu không may bước ra ngoài mà động mở cơ quan mật thì chỉ có nước bỏ mình dưới mật đạo. Ngay đến nhóm hộ pháp cũng không dám tùy ý đi lại. Trong khi đó, phòng bếp cách Ngưng Yên các xa nhất, tiểu gia hỏa này cư nhiên có thể toàn mạng một mình chạy đến đây. Là vận khí của đứa nhỏ này rất tốt hay các cơ quan mật bị hỏng nơi nào?” Lãnh Dực Lăng thầm nghĩ.

(Tác giả: trên thực tế là do vận khí của Thất Dạ quá tốt, hắn căn bản không biết Lãnh Nguyệt cung có cái cơ quan gì, đến cả ngọc hồn cũng không hề nói cho hắn biết.)

“Việc kia, có thể giúp con trở về không?”

Tuy rằng muốn ngồi cùng phụ thân chút nữa, nhưng Thất Dạ lại nhớ tới mình đã đi rất lâu rồi, Từ ma ma khẳng định rất lo lắng.

Thấy Thất Dạ nói muốn trở về, trong lòng Lãnh Dực Lăng lập tức trùng xuống không ít.

“Dương Liễu, đem hắn trở về.”

“…..Con sau này còn có thể đến tìm người không?”

“Đương nhiên có thể.”

Lời này nói ra, Lãnh Dực Lăng không khỏi kinh hãi chính bản thân mình.

“Như vậy, hẹn gặp lại.”

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Thất Dạ dần khuất xa, Lãnh Dực Lăng lại khôi phục lại bộ mặt núi băng ngàn năm thường ngày.

“Lãnh Phong.”

“Có thuộc hạ.”

“Điều tra lai lịch đứa nhỏ kia.”

“Rõ.”

Lãnh Phong thập phần khó hiểu nhìn Lãnh Dực Lăgng, “Cung chủ sao tự nhiên lại có hứng thú với một đứa nhỏ?” Nhưng việc chủ tử giao, thân là thuộc hạ không được phép hỏi nhiều, hắn chỉ có thể im lặng mà lĩnh mệnh.

Thất Dạ trở lại tiểu viện, Từ ma ma lập tức quát lớn một tiếng.

“Đồng nhi, con đã đi đâu? Nói rõ cho ma ma.”

“Đồng nhi xin lỗi, là Đồng nhi lạc đường, vị này…..”

Thất Dạ muốn giới thiệu vị tỷ tỷ xinh đẹp vừa dẫn mình về thì đã không thấy nàng đâu.

“Vị tỷ tỷ dẫn Đồng nhi về chắc đã rời đi rồi.”

“Sau này không được chạy loạn nữa biết chưa?”

“Dạ.”

Thấy tiểu thiếu gia không có việc gì, Từ ma ma cuối cũng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cont…
Bình Luận (0)
Comment