Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 104

Người đàn ông mới tới là lão tổ Lâm thị – Lâm Thành Tử!

Kiều Kiều đứng cạnh Lâm Thành Tử, nàng ta cũng thành trung tâm cho mọi ánh mắt ngỡ ngàng.

Lâm Thành Tử lướt mắt qua chỗ nào là người có tu vi thấp sẽ run chân và lưng đổ môi hôi lạnh đầm đìa.

Hắn ngó lơ Lâm Tiêu Phong để hỏi, “Ai là Sở Nhược Đình?”

Nội tâm Kiều Kiều căng thẳng.

Nàng ta khẽ khàng trả lời bằng giọng run run, “Thành ca ca, nữ tử áo đỏ kia là nhị sư tỷ thuở xưa của muội… Chính nàng ta giết sư phụ muội!”

Nói xong, nước mắt Kiều Kiều rơi lã chã.

Nàng ta đâu muốn thành kẻ địch với Sở Nhược Đình.

Có lẽ hồi nhỏ nàng ta ngốc nghếch nên không ý thức được mình làm sai một số việc. Vì vậy dù Sở Nhược Đình vạch trần bê bối giữa nàng ta với Vương Cẩn trước mặt mọi người, và hại nàng ta rời khỏi Thanh Kiếm Tông trong nỗi ô nhục, thì suốt mười năm qua nàng ta chưa từng oán trách hay muốn giết chết Sở Nhược Đình.

Song sự lương thiện rộng lượng này được đền đáp bằng việc Sở Nhược Đình chém đầu Vương Cẩn.

Mỗi lần nhắm mắt lại, cái xác không đầu của Vương Cẩn sẽ hiện lên trong tâm trí Kiều Kiều, khiến nàng ta hoảng sợ và thương tâm. Lúc nhìn Cù Như nằm tê liệt trên giường, nàng ta còn lấy nước mắt rửa mặt cả ngày.

Kiều Kiều nhu nhược, ngây thơ, sống mơ màng nhưng nàng ta không phải cục đá.

Nàng ta cũng biết hận.

Nếu bản thân vô năng thì nàng ta sẽ nhờ Thành ca ca báo thù giùm mình.

Du Nguyệt Minh không ngờ Lâm Thành Tử lại đột ngột xuất hiện ở thời khắc sống còn thế này. Tâm trạng hắn nặng trịch khi thúc giục Sở Nhược Đình, “Nàng mau đi đi!”

Sắc mặt Sở Nhược Đình trắng bệch hệt tờ giấy.

Nàng gian nan chuyển động con ngươi, “…Nguyệt Minh, ta không thể cử động.”

“Cái gì?”

Sở Nhược Đình nhắm mắt với nỗi sợ hãi trào dâng, “Uy lực từ Lâm Thành Tử đã khóa chặt ta.”

Đây là thực lực của cao thủ Độ Kiếp kỳ.

Ban nãy thiếu nữ đánh lộn điêu luyện với Bích Lạc Song Anh, nhưng nàng vẫn vô cùng nhỏ bé trước một Lâm Thành Tử sở hữu sức mạnh cao hơn nàng hai cấp; nàng chẳng có đường phản kháng nữa là.

Sở Nhược Đình tính âm thầm trộm ngọc trai Tử Dương rồi âm thầm rời đi, ai dè trời xui đất khiến thế nào lại lâm vào hiểm cảnh. Hay thật, giờ Lâm Thành Tử tới thì nàng mất luôn đường lui.

Cơ thể nàng đóng băng, ba trên năm giác quan bị phong ấn.

Thính giác, khứu giác, và thị giác đều trở nên mơ hồ. Du Nguyệt Minh ở sát cạnh mà nàng thấy mặt hắn cực kỳ nhòe nhoẹt.

“Nhược Đình!”

Lâm Thành Tử phóng lên vị trí cách Sở Nhược Đình hơn mười bước.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ giơ tay lăm le loại trừ đối phương. Hà Oánh vọt tới từ bên cạnh, bà cất cao giọng, “Xin Lâm lão tổ giơ cao đánh khẽ! Con ta sao giữ nổi mạng sống nếu trúng một chưởng của ngài?”

Du Nguyệt Minh ôm chặt Sở Nhược Đình vào lòng, thái độ hắn cương quyết như sắt.

Ánh mắt Lâm Thành Tử đen tối, hắn biết Hà Oánh là Du phu nhân nhưng vẫn đáp trả hờ hững chứ không hề tôn trọng bà, “Hắn kết bạn với tà ma ngoại đạo mà Du phu nhân còn tính bao che ư?”

Hà Oánh nhìn vào mắt Du Nguyệt Minh.

Bà giơ ngang thương, vừa rơi lệ vừa cắn răng nói, “Phải! Ta muốn bao che con mình!”

Lâm Thành Tử mất kiên nhẫn nhướn mày, hắn đang định đẩy bà ra thì Du Hạc Niên đứng dậy. Đầu tiên ông chắp tay thi lễ với Lâm Thành Tử rồi ngập ngừng đề nghị, “Lâm lão tổ rồng đến nhà tôm là vinh dự cho chúng ta. Nhưng suy cho cùng, việc yêu nữ ăn trộm ngọc trai Tử Dương là chuyện nhà Du thị. Nếu thằng con bất hiếu của ta thích yêu nữ…thì hãy cho chúng đi.”

Du Hạc Niên nói xong liền thở dài.

“Hạc Niên, nói ra thì ta cũng nhìn ngươi lớn lên. Tiểu bối không hiểu chuyện nhưng ngươi già đầu vậy mà cũng thế sao?” Lâm Thành Tử chắp tay sau lưng, giọng hắn từ tốn lại quyết đoán, “Chuyện hôm nay không phải chuyện nhà Du thị, nó liên quan đến đại hội phạt ma. Ta cần chém đầu yêu nữ này để răn đe lão yêu ma Hách Liên!”

Nghe đồn lão yêu ma rất thích ả yêu nữ, chưa biết chừng giết ả sẽ khiến lão kinh hồn bạt vía và lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Hồi nãy Sở Nhược Đình đánh cho Nam Cung Lương rớt xuống sông, lớp trang điểm trên mặt ông ta đã trôi hết.

Ông ta giận dữ quát, “Lâm lão tổ còn dài dòng với bọn họ làm gì, cứ giết yêu nữ để cảnh cáo đám yêu ma!”

Mọi người ngửa đầu theo dõi và thì thầm to nhỏ.

Đối đầu với một Lâm Thành Tử sát khí bừng bừng thì Sở Nhược Đình chết chắc!

Tuân Từ hoảng loạn cùng cực.

Thanh niên lo lắng ho sù sụ, ánh mắt hắn vô tình bắt gặp thiếu nữ mặc váy hồng phấn đứng gần đó. Hắn suy nghĩ giây lát rồi gấp gáp đẩy xe lăn tới trước mặt nàng ta.

“Kiều Kiều.”

Kiều Kiều nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, nàng ta tự dưng thấy chột dạ, “Đại sư huynh?”

Tuân Từ nhớ đến vô số việc đã qua.

Hồi Kiều Kiều mới gia nhập Thanh Kiếm Tông, nàng ta chả dám nói chuyện lớn tiếng và nhu nhược y hệt dây tơ hồng. Thời thiếu niên mới biết yêu, ai mà không thầm thương trộm nhớ tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu.

Tuân Từ cũng giống các sư đệ trong tông môn: hắn thích săn thú, luyện kiếm, rèn kỹ năng cùng Kiều Kiều. Nữ đệ tử Thanh Kiếm Tông phần lớn có tính cách thẳng thắn và sôi nổi như Sở Nhược Đình. Một Kiều Kiều hướng nội lẫn dịu dàng mang đến cảm giác mới mẻ cho đám con trai, thành thử Tuân Từ chìm đắm trong sự mới mẻ đấy suốt một thời gian dài.

Về sau, nếu hắn đã giúp Sở Nhược Đình giải độc thì nên gánh vác trách nhiệm.

Cuối cùng hắn khắc cốt ghi tâm thứ tình yêu không được đáp lại mà mình dành cho nàng. Tuân Từ dần dà phát hiện rằng, bất kể mình ngây thơ yêu thầm Kiều Kiều hay cầu hôn Sở Nhược Đình làm đạo lữ thì đều là tình cảm đơn phương từ phía hắn.  

Người đời chỉ biết khen ngợi đại đệ tử Thanh Kiếm Tông khiêm tốn, quân tử, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận; song thực chất con người hắn đầy khuyết điểm.

Do dự, thiếu quyết đoán, quá ôn hòa, không chí tiến thủ, toàn nghe theo ý trời.

Nay ý trời phán hắn thành kẻ tàn phế cũng là một sự trừng phạt.



“Rốt cuộc đại sư huynh muốn nói gì?” Kiều Kiều liếc gương mặt ốm yếu của hắn, đau lòng với oán giận đan xen trong lòng nàng ta.

Vẻ ngoài Kiều Kiều giống y lúc trước – vẫn đáng yêu ngọt ngào – nhưng Tuân Từ cảm thấy nàng ta thay đổi rất nhiều.

Tương tự, Sở Nhược Đình đã thay đổi trong mười năm hai người không gặp mặt.

Các đệ tử một thời của Thanh Kiếm Tông đều trưởng thành và có con đường riêng, mỗi mình Tuân Từ giậm chân tại chỗ.

Tuân Từ thở dài rồi cụp mắt xuống, “Kiều Kiều, hãy buông tha Nhược Đình.”

Kiều Kiều chế giễu, “Đại sư huynh có biết nàng ta giết sư phụ không!”

Tuân Từ bình tĩnh đáp, “Vương Cẩn đáng chết.”

Ơn là ơn, oán là oán, Sở Nhược Đình muốn giết ông ta để báo thù cho phụ mẫu là lẽ thường tình.

Nước mắt Kiều Kiều tuôn rơi trước những lời đấy, nàng ta che ngực mình và thét lên, “Nhưng muội khổ sở khi sư phụ chết! Muội rất hận!”

Tuân Từ chậm rãi quan sát nàng ta, hắn nghiêm túc nói, “Kiều Kiều, đừng lừa mình dối người. Kỳ thật lòng ngươi biết rõ ai đúng ai sai.”

Tình yêu của Vương Cẩn làm mờ mắt Kiều Kiều, dẫn tới nàng ta cố tình không phân biệt đúng sai.

Câu nói ấy trúng tim đen Kiều Kiều, thế là nàng ta im thin thít.

“Kiều Kiều, xin ngươi hãy khuyên Lâm lão tổ dừng tay.” Hắn ngừng nói giây lát rồi chống tay đứng dậy. “Coi như…ta cầu xin ngươi!”

“Đại sư huynh! Huynh cầu xin nàng ta làm gì?” Từ Viện lẫn Thập Cửu hấp tấp chạy đến rồi ấn hắn xuống xe lăn. “Nàng ta muốn nhị sư tỷ chết quách đi! Người như vậy sao có thể mở miệng khuyên can!”

Vừa rồi Tuân Từ tính làm gì?

Huynh ấy định quỳ lạy mình sao?

Kiều Kiều lảo đảo lùi về sau vài bước, nước mắt rơi như mưa, “Sở Nhược Đình chẳng thấy huynh cầu xin muội đâu! Nàng ta sẽ vĩnh viễn không biết huynh trả giá đắt cho nàng ta!” Kiều Kiều chỉ lên trời, “Người ta có Du thiếu chủ liều mạng bảo vệ, còn huynh? Huynh là cái thá gì chứ?”

Tuân Từ nghiêm nghị bảo, “Ta chỉ muốn nàng sống sót. Còn ta là cái thá gì thì…không quan trọng.”

Hắn đã thành kẻ tàn phế.

Sở Nhược Đình là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, nàng bế quan mấy lần là trăm năm trôi qua trong một cái búng tay. Khi ấy hắn đã sớm hóa thành bộ xương khô dưới nấm mồ.

Nhân lúc còn sống, hắn sẽ vì nàng làm chút gì hay chút ấy. Quỳ xuống van xin Kiều Kiều đâu có gì to tát?

Kiều Kiều ngồi xổm trước xe lăn mà ôm mặt khóc thút thít.

Đại sư huynh đang khổ cực cầu xin nàng ta.

Nếu Cù Như lành lặn, nếu Vương Cẩn chưa chết, liệu có người đàn ông nào tình nguyện làm đến mức này vì mình?

Thôi… Thôi…

Trong nháy mắt, Kiều Kiều nghĩ hay là cứ bỏ qua mọi chuyện.

Nàng ta ngước nhìn và lắc đầu với Lâm Thành Tử, đồng thời nghẹn ngào cất tiếng, “Thành ca ca…”

Nhưng Lâm Thành Tử đã ra tay.

Năm ngón tay dửng dưng siết lại như đang khống chế cả đất trời.

“Đừng hòng đả thương cha ta và mẫu thân!” Thanh Thanh xông ra, nó phun ngọn lửa xanh lá dữ dội về phía Lâm Thành Tử.

Lâm Thành Tử híp mắt khinh thường, “Thanh Long con chưa trưởng thành mà dám múa rìu qua mắt thợ!” Hắn nâng tay phải, đòn tấn công chớp nhoáng nhuộm đầy sát khí đánh bay Thanh Thanh.

Thanh Thanh gào thê thảm, nó bay cái vèo vào lòng Du Nguyệt Minh rồi khóc nức nở, “Cha, hắn lợi hại quá.”

Du Nguyệt Minh căng thẳng tột độ.

Người kia đứng đầu Phù Quang Giới thì đương nhiên lợi hại.

Thanh Thanh tức giận định biến thân nhưng Du Nguyệt Minh ngăn lại, “Đừng biến hình…vô ích thôi.”

Một ý niệm từ Lâm Thành Tử đủ để giết sạch mọi người ở đây.

Nội tâm Du Hạc Niên nóng như lửa đốt khi thấy sát khí của Lâm Thành Tử chẳng suy giảm, ông tiến lên dập đầu và gằn từng chữ, “Lâm lão tổ, lão tổ Du thị sắp xuất quan, xin ngài hãy nể mặt ông mà tha cho con ta lần này!”

Ông có thể nghoảnh mặt làm ngơ nếu Lâm Thành Tử muốn giết Sở Nhược Đình.

Song thằng nhóc Du Nguyệt Minh chết tiệt lại chăm chăm che chở yêu nữ, nó có bất hiếu thì vẫn là cốt nhục của ông.

Tất nhiên Lâm Thành Tử nghe hiểu lời uy hiếp ẩn chứa trong những gì Du Hạc Niên nói, hắn cười lạnh lùng, “Khỏi cần lôi Du Thừa Nghiệp ra dọa ta, hôm nay yêu nữ kia nhất định phải chết.”

Đây là bước thứ nhất trong công cuộc thảo phạt Hách Liên U Ngân của hắn: giết thánh nữ Vô Niệm Cung để đánh đòn phủ đầu.

Hà Oánh cuống cuồng đến độ nước mắt chảy ròng ròng, bà quỳ xuống và chắn trước Du Nguyệt Minh cùng Sở Nhược Đình, “Lâm lão tổ! Cầu xin ngài nương tay!”

Thương thay cho tấm lòng các bậc phụ mẫu trong thiên hạ.

Dù nói cứng cỡ nào thì cả bà lẫn Du Hạc Niên đều chẳng thể trơ mắt nhìn Du Nguyệt Minh chết.

“Cha! Nương!” Du Nguyệt Minh nhìn Hà Oánh với đôi mắt đỏ hoe.

Sở Nhược Đình mất ba giác quan nên không biết gì về tình hình quanh mình.

Nhưng nàng cảm nhận được cánh tay run rẩy liên hồi của Du Nguyệt Minh, cũng như sờ trúng vài miếng vảy tróc ra từ người Thanh Thanh; nàng biết tình thế hết sức nguy hiểm.

Lòng bàn tay nàng túm chặt lá bùa màu vàng.

“Ồn ào!”

Lâm Thành Tử đâu rảnh tới mức tán dóc với bọn họ, hắn thống trị vạn vật tại Phù Quang Giới bằng tu vi đạt đến đỉnh cao. Hắn muốn giết người mà còn bị cản trở thì đúng là trò hề lớn nhất thiên hạ!

Tay hắn bổ xuống tựa đao, ánh sáng xanh lam tỏa ra khắp màn trời, nó mang theo sự sắc bén khiếp đảm.

“Không!”



Hà Oánh thét chói tai, bà giơ thương hồng anh cản đòn.

Lâm Thành Tử tấn công nhanh như chớp, hắn chém cây thương ngọt xớt khiến tiếng gãy giòn tan vang lên. Gan bàn tay Hà Oánh nứt toác, bà bị thổi bay hàng chục thước rồi được Du Hạc Niên đỡ vào lòng.

Mắt hai người như sắp lòi khỏi tròng.

Họ thấy Sở Nhược Đình đẩy Du Nguyệt Minh với Thanh Thanh ra sau, ánh sáng vàng kim bùng nổ giữa kẽ ngón tay nàng. Cô gái quăng một lá bùa tới chỗ Lâm Thành Tử–

Lấy trứng chọi đá!

Tất cả mọi người đều nghĩ thế.

Một lá bùa sao cản nổi chưởng đánh của lão tổ Độ Kiếp? Thật tiếc cho yêu nữ ma cung với nhan sắc tuyệt trần, hôm nay nàng sẽ bị bêu đầu trước công chúng.

Tuy nhiên, tình huống bi thảm mọi người dự đoán không xảy ra.

Chân trời truyền đến tiếng hét thảm thiết. Những hoa văn cổ kính thần bí hiện trên lá bùa, luồng khí mạnh hệt thủy triều càn quét toàn thành Vân Thăng! Đất nứt, núi sụp, tòa nhà Du gia hoành tráng cũng gặp vận xui khi lớp gạch ngói bắn tung tóe.

“Chạy mau–”

Các tu sĩ nhốn nháo tung pháp bảo phòng ngự, sự hỗn loạn tràn lan trong lúc mọi người ôm đầu tránh né.

Nhóm Tuân Từ đứng ở vị trí trống trải, Lý Phúc sử dụng pháp bảo cao cấp nên họ không chịu ảnh hưởng từ đòn công kích. Lúc mọi người hồi phục tinh thần thì bốn phía đều hoang tàn, khói bụi bốc mù mịt trên đống phế tích.

Mí mắt Lý Phúc giật giật, ông tỏ vẻ mình đã lường trước mọi chuyện, “Ta biết ngay mà.”

Lư Thường Xuân líu lưỡi, “Đây là thực lực của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ á? Đỡ đòn của Lâm lão tổ? Không thể nào!”

Tuân Từ phủi tro bụi rồi đưa mắt nhìn lên trời, hắn chỉ thấy vài bóng người mờ ảo.

Hắn nôn nóng hỏi, “Sở Nhược Đình sao rồi?”

Từ Viện vội đáp, “Có vẻ…có vẻ tỷ ấy không sao!”

Tuân Từ ngẩn ngơ, “Thật à?”

Từ Viện nheo mắt nhìn thật kỹ, nàng ấy gật đầu lia lịa, “Nhị sư tỷ bình an vô sự! Người bị thương là…lão tổ Lâm thị!”

Mọi người im phăng phắc.

Ai cũng vô thức hít hà một cách kinh hãi và mặt mũi biến sắc vì thông tin trên.

Cái gì? Lâm Thành Tử mà bị thương á?

“Nói bậy!”

Lâm Tiêu Phong giận dữ xô đẩy đám đông để tập trung nhìn bầu trời. Đập vào mắt ông ta là Sở Nhược Đình và Du Nguyệt Minh hoàn toàn lành lặn. Trong khi đấy, máu chảy dọc cánh tay phải lão tổ nhà ông ta, búi tóc hắn rối bù còn hai mắt tràn đầy khiếp sợ.

“Thành ca ca bị thương thật sao?”

Kiều Kiều bàng hoàng trợn tròn mắt.

Lâm Thành Tử mãi mới hoàn hồn.

Lá bùa ban nãy chứa trọn pháp lực từ cao thủ Độ Kiếp kỳ! Ngoại trừ hắn, bất kỳ ai chiến đấu với Sở Nhược Đình cũng sẽ tan thành mây khói vào khoảnh khắc nàng ném lá bùa!

Lâm Thành Tử sợ hãi không thôi.

Pháp lực tinh khiết còn sót lại trong không khí sạch sẽ quá đỗi, nó tuyệt đối chẳng thuộc về lão yêu ma Hách Liên.

Lâm Thành Tử nghĩ đến một người.

Hắn hung ác nhìn Sở Nhược Đình, rồi hất cằm và căm hận nói, “Yêu nữ, ta không biết ngươi trộm từ đâu ra bùa chú của Côn Luân. Nhưng nếu ngươi nghĩ một lá bùa nhỏ nhoi sẽ cứu mạng mình thì quá ngây thơ rồi!”

Sở Nhược Đình làm hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ, Lâm Thành Tử không thể nhẫn nhịn!

Uy lực từ hắn bao trùm Sở Nhược Đình, nó đè ép nàng lẫn Du Nguyệt Minh đến mức hai người nôn ra máu.

Hà Oánh với Du Hạc Niên thậm chí chẳng tiếp cận được bọn họ.

Dưới cơn thịnh nộ, Lâm Thành Tử giơ ngón cái tay phải và sử dụng toàn bộ công lực. Hắn chỉ tay lên trời rồi tung đòn đánh khủng khiếp về phía Sở Nhược Đình, quả thật không khác gì giẫm bẹp một con giun.

Người con gái không tránh đòn nổi hay có năng lực xoay chuyển tình thế.

Vào giây phút sống chết, Du Nguyệt Minh vừa ôm chặt Sở Nhược Đình vừa nhắm nghiền mắt.

ẦM–

Tiếng nổ rung chuyển đất trời, luồng khí mãnh liệt bóp méo không gian xung quanh. Trời đất bỗng hóa tĩnh lặng, ngọn gió rét thấu xương thổi khắp nơi.

Cơn đau không ập đến như dự đoán.

Du Nguyệt Minh run run mở mắt, hắn thấy ánh sáng thần thánh bao bọc mình cùng Sở Nhược Đình. Cách ba thước phía trên là Vô Tự Thiên Thư đang lật trang ầm ĩ.

Tuyết bay lả tả đầy trời.

…Tuyết?

Bốn mùa ở Bắc Lộc đều là mùa xuân thì sao lại có tuyết rơi?

Trước ánh mắt kinh ngạc khôn xiết của đám đông, một bóng người cao ráo chợt hiện thân giữa làn tuyết bay.

Nam tử mặc trang phục xanh, mái tóc đen được búi hờ bằng cây trâm ngọc, còn tay phải thì cầm bút. Hắn sở hữu diện mạo tuấn tú thoát tục và chẳng khác gì một vị thần hạ phàm khi đứng yên trong gió tuyết.

Uy lực hùng mạnh quấn quanh ngón tay Lâm Thành Tử.

Nam tử giữ vẻ mặt bình tĩnh dù phải đối đầu với chiêu thức kinh khủng như thế. Bút phán quan trên tay hắn múa may giữa không trung, động tác này tựa nước chảy mây trôi và không nhiễm chút phàm tục nào. Rõ ràng hắn cử động cực kỳ thong thả nhưng đầu bút lại chặn đứng lòng bàn tay Lâm Thành Tử.

Hắn dễ dàng hóa giải pháp lực đối thủ thành hư vô, tu vi cao thâm đó chấn động mọi người.

Nam tử nhẹ nhàng ngước nhìn, hắn lãnh đạm bảo Lâm Thành Tử, “A Thành, dừng tay.”
Bình Luận (0)
Comment