Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 121

“Tống Cư, sao chưa vào?”

Độc Mỗ nhìn Huống Hàn Thần qua cánh cửa sổ bằng ánh mắt nham hiểm.

Huống Hàn Thần thoáng chần chừ trước lúc bước vào phòng trừng phạt, sau đấy thong thả thi lễ với bà ta.

Hắn thừa biết mà vẫn hỏi, “Độc Mỗ, mấy kẻ này là?”

“Còn ai ngoài đám lâu la do Lâm Thành Tử phái đến,” Độc Mỗ cười gằn.

Bà ta bắt khoảng bảy, tám tu sĩ chính đạo; Huống Hàn Thần biết mỗi Tuân Từ với Từ Viện.

Hắn từng lẻn vô Thanh Kiếm Tông và moi quá trời tin tức từ Từ Viện. Tuân Từ à… Đại sư huynh của Sở Nhược Đình, người đã giúp nàng chặn đòn trí mạng của Vương Cẩn tại bữa tiệc linh quả.

Huống Hàn Thần nhớ rõ tướng mạo Tuân Từ khá bảnh bao, mới mười năm không gặp mà sao hắn mất hết linh lực và trông còn bệ rạc hơn cả mình?

Độc Mỗ xoay người nghịch đuôi bò cạp trên kệ, bà ta nói năng như thể đang tán dóc, “Hôm nay Sở Nhược Đình bảo ta thả ngươi, nhưng ả không biết ngươi chính là kẻ muốn gài bẫy ả.”

Huống Hàn Thần lặng thinh.

“Ngươi đã vẩy Kim Phong Ngọc Lộ lên người Kinh Mạch chưa?”

“Rồi ạ.”

Độc Mỗ thầm nhủ quái thật, bà ta lẩm bẩm, “Vậy sao tin hắn chết chưa truyền ra, chẳng lẽ bọn chúng xa nhau lâu thế mà nhịn được…”

Hai người trò chuyện to nhỏ, chẳng hề kiêng dè đám tu sĩ trong phòng trừng phạt.

Từ Viện, Tuân Từ, Thập Cửu không biết thân phận Huống Hàn Thần. Song họ thấy một nam tu có bớt thì thào với Độc Mỗ, hình như đang bàn chuyện bất lợi cho Sở Nhược Đình.

Độc Mỗ đào rễ cây hình cầu màu nâu khỏi chậu gốm; rễ cây giống sinh vật sống, nó còn phát ra tiếng “chít chít”.

Bà ta trở tay bẻ miệng Huống Hàn Thần rồi nhét rẽ cây vô miệng hắn. Rễ cây xuống nội tạng thanh niên thông qua yết hầu, nó phát triển mạnh mẽ với vô số chạc cây vươn dài và ký sinh trong lục phủ ngũ tạng.

Huống Hàn Thần vừa che cổ vừa lùi vài bước, đồng thời ho khan dữ dội.

Cảnh tượng trên dọa các tu sĩ chính đạo sợ tới mức lông tóc dựng đứng.

Từ Viện run rẩy nói với Tuân Từ, “Đại…đại sư huynh, mụ yêu quái đáng sợ quá. Mụ cho người kia ăn gì vậy!”

“Im lặng!” Nội tâm Tuân Từ cũng run sợ.

Huống Hàn Thần nghĩ thế này còn tốt chán.

Đấy là rễ cây Báo Trảo Tiên, trông đáng sợ nhưng độc tính bình thường. Độc Mỗ thường xuyên dùng máu thịt hắn nuôi độc, đau cỡ này thì hắn chịu được.

Độc Mỗ lấy ra ba cây kim châm ánh màu xanh lục và có tẩm độc, bà ta bước đến trước mặt các tu sĩ chính đạo.

Mắt bà ta đảo tới đảo lui, bướu thịt trên đầu rung rung theo, “Nào, Độc Mỗ ta đây nên chọn ai để thử độc nhỉ?”

Thập Cửu nhỏ tuổi – còn sở hữu vẻ ngoài ngây ngô đáng yêu – Độc Mỗ nhìn cái là ưng hắn ngay.

“Ngươi đi vậy.”

“Không không không!” Từ Viện cấp tốc ngăn cản, “Mụ yêu…lão tiền bối! Đừng chọn hắn! Ngài xem mặt hắn có tí thịt nào đâu, hắn nào đủ tư cách làm người thử thuốc của ngài!”

Độc Mỗ chĩa kim châm về phía Từ Viện, bà ta khịt mũi, “Thế ngươi làm đi.”

Thập Cửu lập tức phản đối, “Đừng! Từ Viện sư tỷ da dày thịt béo, chọn ta tốt hơn!”

Từ Viện thật lòng nổi đóa, nàng ấy trừng trộ hắn, “Thập Cửu! Ngươi nói ai da dày thịt béo? Sao lại nói con gái như vậy?”

Thập Cửu đáp, “Nhưng sư tỷ không đẹp bằng các nữ tu khác thật mà.”

“Ngươi có gan thì lặp lại coi?”

“Sư tỷ rống lên làm chi?”

“Ta là sư tỷ của ngươi, ngươi là sư đệ của ta! Ta rống ngươi thì sao chứ?”

“Ta gia nhập môn phái trễ thôi chứ chúng ta ngang tuổi nha!”

“Sao hả, ngươi không phục à?”



“Phải! Ta không phục đấy! Ta chướng mắt tỷ từ lâu rồi!”

Nếu không bị trói, chắc hai người đã vung tay đánh lộn. Mấy tu sĩ chính đạo lao nhao khuyên bảo:

“Đừng ầm ĩ nữa.”

“Là sư tỷ với sư đệ thì đừng cãi lộn khó coi vậy.”

“Đúng đó, hà tất phải tranh cãi trước mặt người ngoài…”

Tiếng cãi cọ ồn ào lấp đầy phòng trừng phạt tăm tối y hệt cái chợ.

Tai Độc Mỗ suýt điếc vì tiếng gào thét từ bọn họ. Bà ta cầm kim độc và nhìn hết người này đến người khác nhưng chả thể ra tay.

Cuối cùng bà ta tức giận phát ra uy lực lẫn quát nạt, “Câm miệng hết cho ta!”

Nực cười, đám tu sĩ bị bắt đợt này là cái thá gì? Chúng dám ngó lơ tu sĩ Phân Thần kỳ như bà ta!

Chút uy lực ấy đủ khiến đám Từ Viện phun ra máu. Tuân Từ thì đau tới mức đầu óc giống sắp nứt toác, hắn khom lưng ho bằng giọng khản đặc.

Độc Mỗ bóp cổ Từ Viện, bà ta giơ tay chuẩn bị đâm kim châm xuống huyệt thiên tông của nàng ấy.

“Độc Mỗ!”

Huống Hàn Thần bất chợt cất tiếng.

Bướu thịt trên trán Độc Mỗ rung lắc khi bà ta quay đầu lại, “Gì hả?”

Huống Hàn Thần nhìn Từ Viện run như cầy sấy.

Cái khó ló cái khôn, hắn bình tĩnh nói dối, “Độc Mỗ, ta vừa nhớ ra một việc. Ngài quên bỏ nấm Bích Lạc[1] với dịch nang cá vào Đoạn Cốt Thủy[2] thì phải?”

Độc Mỗ ngẩn người, “Ta đã bỏ vô hồi ba canh giờ trước.”

Đoạn Cốt Thủy là chất kịch độc mà bà ta đang điều chế, bà ta tuyệt đối không thể cho sai lầm phát sinh.

“Vậy à? Nhưng ta đọc Độc Kinh thấy bảo Đoạn Cốt Thủy sẽ hóa tím nếu thêm dịch nang cá.”

“Nó chưa đổi màu?”

“Chưa ạ.”

Độc Mỗ nhất thời bối rối.

Người già thường suy giảm trí nhớ, cũng hay vứt đồ bừa bãi.

“Để ta về xem thử.” Bà ta nhét kim độc vào tay Huống Hàn Thần, “Châm các huyệt thiên tông, thạch quan, thái ất, chương môn của đám này, mỗi huyệt ba lần. Sau đó rạch cổ tay trái bọn chúng rồi nhét trứng Thực Huyết Chu[3] vào.”

“Vâng ạ.”

Độc Mỗ không nghi ngờ hắn, bà ta vứt Từ Viện sang một bên và chống gậy rời đi.

Bà ta vừa đi là tu sĩ chính đạo trong phòng tức khắc náo loạn.

“Xí! Mụ yêu quái!”

“Mụ già ác độc!”

“Gã ma tu kia, biết điều thì thả chúng ta ngay! Mai mốt ta sẽ nói đỡ giùm ngươi với Lâm lão tổ, để ngươi được chết toàn thây!”

Huống Hàn Thần căm ghét liếc bọn họ.

Ba người Thanh Kiếm Tông lại khá yên lặng.

Thập Cửu với Từ Viện bị trói vào nhau, cả hai đều run bần bật. Tuân Từ không biết nghĩ gì mà sắc mặt nặng nề trong lúc nằm co quắp ven tường.

Huống Hàn Thần bắt đầu suy tính.

Hắn trưng vẻ mặt tươi cười thảo mai với mọi người, “Các vị đừng lo, ta sẽ không hại các vị.”

Mọi người thấy hắn thật sự cất kim độc liền thở phào nhẹ nhõm.

Thập Cửu lo sợ hỏi, “Sao…sao ngươi lại giúp chúng ta?”



“Ta xin nói thật nhé. Ban nãy các vị thấy rồi đó, ta cũng bị Độc Mỗ bắt đến đây thử thuốc. Chúng ta đều là tu sĩ, sao ta nỡ trơ mắt nhìn Độc Mỗ sát hại các vị được? Ta chỉ đơn thuần gặp chuyện bất bình và rút đao tương trợ thôi.”

Mọi người gật gù tán thưởng liên hồi, “Đạo hữu đúng là người nghĩa hiệp!”

Huống Hàn Thần sống mấy chục năm nhưng đây là lần đầu được khen “người nghĩa hiệp”, hắn thấy buồn cười quá chừng.

Thanh niên tiến lên nhìn đống dây thừng trói bọn họ rồi lắc đầu, “Dây leo Xà Anh[4] của Độc Mỗ, phía trên có thuật giam cầm nữa nên ta không thể cởi chúng. Hơn nữa bên ngoài phòng trừng phạt dựng thứ trận pháp ta không phá nổi.”

Hắn đang nói thật.

Từ hồi Lâm Thành Tử chuẩn bị thảo phạt yêu ma, cổng ra vào Vô Niệm Cung tăng thêm người tuần tra canh gác; ai không có Huyền Thiết Lệnh sẽ bị bắt cho Độc Mỗ hành hạ.

“Vậy phải làm sao đây?” Từ Viện sốt ruột chảy nước mắt. “Kim đan của sư huynh ta đã vỡ, giờ còn bị giam trong căn phòng u tối chẳng thấy ánh mặt trời, thế này thì toi rồi!”

“Từ Viện!” Tuân Từ tức tốc liếc Huống Hàn Thần. “Đừng nói nữa.”

Mới nãy nam tu kia còn thương lượng việc hãm hại Sở Nhược Đình với Độc Mỗ, bây giờ lại liều mạng giúp đỡ bọn họ… E rằng hắn đang ấp ủ ý đồ xấu xa.

Huống Hàn Thần cũng quan sát hắn.

Bốn mắt giao nhau, đôi bên đều thấy đối phương khó ưa lạ kỳ.

Huống Hàn Thần khẽ cười, “Đạo hữu đừng lừa ta, kim đan nát thì ai lại phái các vị tới Thấp Hải làm quân tiền tiêu?”

Nhắc tới chuyện này khiến Từ Viện tức điên.

Nàng ấy nghiến răng nghiến lợi, “Nam Cung Lương phái đó!”

Cái tên đột ngột xuất hiện làm Huống Hàn Thần sững sờ.

Bóng ma thời thơ ấu ở Nam Cung gia xâm chiếm cõi lòng hắn; hồi ấy Nam Cung Lương góp công lớn trong việc hắn bị chà đạp, coi khinh, và bắt nạt.

Hóa ra Sở Nhược Đình quất bay Nam Cung Lương tại Bách Hoa Thịnh Hội, vụ này hại ông ta mất mặt trước toàn thiên hạ nên ông ta mới ôm hận. Nam Cung Lương không tìm thấy Sở Nhược Đình bèn hỏi thăm khắp nơi về quá khứ của nàng. Khi biết nàng từng là đệ tử Thanh Kiếm Tông, ông ta giận cá chém thớt đám người Tuân Từ bằng cách xếp bọn họ vào đội quân tiền tiêu để họ tự sinh tự diệt. Hình như ông ta cho rằng làm nhục Thanh Kiếm Tông tương đương làm nhục Sở Nhược Đình.

Xảo quyệt ác độc là tác phong xưa nay của Nam Cung Lương.

“Đạo hữu có cách cứu chúng ta không?” Thập Cửu hỏi.

Ánh mắt Huống Hàn Thần lướt nhanh qua ba người Thanh Kiếm Tông, đầu óc hắn không ngừng tính toán.

Tính hắn lạnh lùng bạc bẽo, hắn còn chả có tình cảm gì với đám người này, họ chết thì cứ chết thôi. Tuy nhiên, Tuân Từ và Từ Viện là đồng môn một thời của Sở Nhược Đình… Người như nàng sao mặc kệ bọn họ được?

Chính Huống Hàn Thần cũng không nhận ra vì Sở Nhược Đình mà hắn bắt đầu nghĩ cách bảo vệ người thân cận nàng.

Hắn muốn cứu bọn họ nhưng hành động này nhất định phải mang lại ý nghĩa.

Hắn chẳng đủ sức phá giải trận pháp hay dây leo Xà Anh của cao thủ Phân Thần kỳ như Độc Mỗ, càng không thể lẳng lặng thả chạy nhiều người khỏi một Vô Niệm Cung được canh phòng nghiêm ngặt.

Lát sau, hắn quyết định, “Đừng nóng vội, ta sẽ tìm người hỗ trợ.”

Các tu sĩ nghe vậy liền khấp khởi hy vọng.

Nếu có thể sống thì ai muốn chết chứ?

Huống Hàn Thần cắt cổ tay bọn họ rồi cho ăn loại thuốc giúp tạm thời lừa bịp Độc Mỗ. Bà ta có trở về trước cũng sẽ nghĩ họ đã ăn trứng Thực Huyết Chu.

“Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”

Các tu sĩ chắp tay chào hắn, “Đa tạ nghĩa sĩ!”

Huống Hàn Thần đã đi tới cửa nhưng chợt nhớ một việc, hắn chỉ ngón trỏ vô Từ Viện, “Váy cam đừng phối với áo xanh lá, nhìn không hài hòa.”

Từ Viện đực mặt ra.

Thiếu nữ cúi đầu nhìn bộ xiêm y rực rỡ được mình tỉ mỉ lựa chọn: “…”Chú thích

[1] Nấm trời xanh.

[2] Nước làm gãy xương.

[3] Nhện ăn máu.

[4] Dây rắn.
Bình Luận (0)
Comment