Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 124

Sở Nhược Đình dư sức chữa khỏi vết thương trên bụng Tuân Từ, nhưng không có xe lăn là hai chân hắn run lẩy bẩy và đi đứng cực kỳ khó khăn.

Cô gái đành luồn tay phải dưới nách chàng trai để dìu hắn.

Nàng cảm nhận được xương hắn cấn tay mình qua lớp quần áo mỏng.

Sở Nhược Đình nhớ đã cho Tuân Từ một bình đan dược cực phẩm, tại sao hắn chẳng những chưa giải độc Lộ Thứu mà còn mất luôn kim đan?

Không lẽ hắn nói dối vụ trúng độc Lộ Thứu?

Nàng có rất nhiều câu hỏi nhưng không nói thành lời.

Thiếu nữ cứu hắn vì nàng chả tài nào vứt bỏ sự lương thiện của một tu sĩ, hay lòng chính nghĩa được phụ mẫu tận tâm chỉ dạy; nàng đâu thể trơ mắt nhìn Độc Mỗ sát hại người vô tội. Còn những chuyện khác…chẳng đến lượt nàng lo.

Tuân Từ gần như dồn hết sức nặng cơ thể lên vai Sở Nhược Đình, áy náy lẫn xấu hổ đan xen làm tâm trạng hắn bất an và buồn khổ. Tại Bách Hoa Thịnh Hội, hắn chỉ biết đứng trong biển người mà lẳng lặng nhìn nàng ở trên trời. Giờ gặp lại còn làm phiền nàng nghĩ cách cứu viện, hắn quả thật muốn độn thổ cho xong.

Đôi bên trầm mặc suốt quãng đường.

Da thịt tiếp xúc song trái tim hai người như có trời đất chắn giữa.

Tuân Từ gục đầu xuống, mái tóc rối bù che khuất ánh mắt hoảng loạn. Hắn trộm dùng ngón út móc lấy tay áo Sở Nhược Đình.

Hắn khao khát nói câu gì đó để được nghe giọng nàng.

Song hắn không biết mở miệng thế nào.

Hiện tại dĩ nhiên chẳng phải lúc thích hợp nói mấy câu như “đã lâu không gặp, muội vẫn khỏe chứ”, tán gẫu chuyện quá khứ lại càng kỳ cục. Tuân Từ lưỡng lự hồi lâu mới dè dặt bắt chuyện, hắn cố tình bỏ qua xưng hô, “Từ Viện với Thập Cửu vẫn đang bị giam trong phòng trừng phạt à?”

Tuân Từ nói lí nhí, chính hắn cũng không nhận ra giọng mình vừa căng thẳng vừa run run.

Sở Nhược Đình đang sử dụng lồng ẩn nấp.

Nàng trừng mắt với hắn, “Lo giữ im lặng đi!”

Tuân Từ nghẹn họng.

Sở Nhược Đình liếc hắn từ khóe mắt.

Gương mặt nam tử trắng bệch hệt tờ giấy, thành thử lông mày lẫn lông mi hắn nhìn đen như mực, còn đôi mắt thì ảm đạm.

Sở Nhược Đình nói xong liền thấy mình nặng lời, nàng nghĩ ngợi giây lát rồi khẽ đáp vì thương tình hắn lo cho Từ Viện với Thập Cửu, “Tống Cư đã cứu họ trước.”

Nàng dìu hắn nên trông hai người như đang thân mật dựa sát vào nhau. Miệng nàng phả ra hơi thở ấm áp đượm hương hoa lan, luồng khí lướt qua tai Tuân Từ làm một bên má hắn đỏ ửng.

Tuân Từ lẳng lặng gật đầu, hắn tạm yên tâm khi biết Từ Viện và Thập Cửu bình an vô sự.

Hóa ra nam tu giỏi cải trang kia tên Tống Cư.

Tống Cư chắc thích nàng lắm.

Bao cảm xúc rối bời chồng chéo trong Tuân Từ, đồng thời hắn thấy được an ủi phần nào. Suy cho cùng, càng nhiều người yêu nàng thì càng nhiều người bảo vệ nàng, vậy là…quá tốt rồi.

Sở Nhược Đình tập trung tránh né lính gác của Vô Niệm Cung, nàng chả hề nhìn Tuân Từ lấy một lần.

Sau ngày Vương Cẩn chết, mọi chuyện liên quan đến Thanh Kiếm Tông đã thành dĩ vãng. Nếu Độc Mỗ không bắt bọn họ tới thử thuốc thì nàng đâu tính gặp lại đồng môn xưa.

Đồng môn thuở thiếu thời rất tốt đẹp là sự thật, nhưng nỗi bi thương thống khổ cũng là thật.

Sở Nhược Đình không tháo gỡ nổi đám dây mơ rễ má giữa hai người, vì vậy nàng quyết định cắt đứt toàn bộ và chẳng hồi tưởng nữa.

Họ vừa đi ngang một bức tường cung điện xám đậm là Sở Nhược Đình phát hiện đằng trước có biến. Nàng mau chóng khiêng lồng ẩn nấp cùng Tuân Từ ra sau một bụi linh thực cao bằng nửa người.

Tuân Từ yếu ớt dựa vô vai Sở Nhược Đình, hắn định hỏi có chuyện gì thế nhưng nàng tức tốc lấy tay che kín miệng hắn.

Bàn tay mềm mại mát lạnh bao trùm đôi môi tái nhợt, trái tim Tuân Từ ngừng đập vì nó.

Phía bên kia lồng ẩn nấp, một con Minh Lang với cái miệng tỏa ánh sáng xanh lá đang cúi đầu đánh hơi khắp nơi. Minh Lang cao cỡ một trượng và sở hữu cơ thể khổng lồ, nó cứ tuần tra miết ở vùng phụ cận.

Trời ban cho ma thú khứu giác nhạy bén, Sở Nhược Đình đổ mồ hôi ròng ròng.

Nàng thầm cầu nó đi lẹ lẹ lên, ai ngờ ghét của nào trời trao của đó, Độc Mỗ đột ngột xuất hiện từ ngã rẽ phía sau bức tường. Một tay bà ta cầm ngọc trai Độc Xa, một tay chống gậy đầu rắn mà run rẩy đi về phía cặp nam nữ.

Sở Nhược Đình cúi đầu, mặt Tuân Từ đỏ gay do ngộp thở dưới bàn tay nàng.

Cô gái tức khắc buông tay, Tuân Từ không kìm nổi cơn ngứa ở cổ họng bèn cố gắng ho thật khẽ.

“Kẻ nào đó?”

Độc Mỗ và Minh Lang nhìn cùng lúc về phía này.

Lưng Sở Nhược Đình như có kim chích, nàng cảm giác lồng ẩn nấp đang mất tác dụng. Thiếu nữ lập tức nảy ra sáng kiến, nàng trở tay đè Tuân Từ xuống cỏ rồi lột cái áo dính máu của hắn. Sau đấy, nàng tháo lỏng vạt áo mình và vén váy ngồi lên chàng trai.

Lưng Tuân Từ đập mạnh vào lớp cỏ, hắn đau đớn nhíu mày.

Hắn đã mất tu vi nên không hiểu sao Sở Nhược Đình lại đối xử thô bạo với hắn. Tuân Từ vừa định hỏi thì nàng đã ghé đầu sát tai hắn, gấp gáp thì thầm, “Mau sờ ta.”

Tuân Từ ngây như phỗng.

Sờ? Là kiểu sờ hắn đang nghĩ sao?

Tuân Từ chưa kịp hiểu nàng có ý gì thì một luồng linh lực hung tàn đã đánh bay lồng ẩn nấp, cái lồng vàng kim vỡ thành sắt vụn.

Độc Mỗ dắt Minh Lang, ánh mắt bà ta giao với Sở Nhược Đình qua bụi linh thực cao đến eo.

“Là ngươi?” Độc Mỗ không ngờ hơi thở lén lút kia thuộc về Sở Nhược Đình. “Ngươi làm gì ở đây?”

Sở Nhược Đình phải diễn đầy đủ tiết mục trước đôi mắt soi mói của cao thủ Phân Thần kỳ.



Nàng gần như lột sạch Tuân Từ, chỉ chừa cho hắn cái quần trong trắng tinh. Sở Nhược Đình khom lưng, mái tóc đen lẫn cơ thể nàng che kín mít khuôn mặt Tuân Từ. Một bên tay cô gái miết dọc xương quai xanh cồm cộm của đối phương, tay còn lại đút vô quần hắn để xoa nắn dương v*t mềm oặt giữa lớp lông khô cứng.

Nỗi sợ hãi khiến Tuân Từ cương lên.

“Bộ Độc Mỗ không thấy ta đang làm gì ư?” Sở Nhược Đình khiêu khích liếc xéo Độc Mỗ khi đùi nàng lẳng lơ cọ tới lui trên thân nam tử. “Ma tu trẻ tuổi trong Vô Niệm Cung ngày càng ngon miệng.”

Độc Mỗ vỡ lẽ tức thì.

Sở Nhược Đình lại đùa bỡn nam tu!

“Ngươi không thể mang về chỗ ngươi làm hả?” Độc Mỗ nghiến răng nghiến lợi. Bà ta nhìn qua lớp linh thực thưa thớt, Sở Nhược Đình đang uốn éo trên người một nam tu để trần phần thân trên. Ban ngày ban mặt mà làm bại hoại thuần phong mỹ tục thế đấy.

“Độc Mỗ thừa biết Kinh Mạch đang ở đó mà, ta nổi hứng chơi thôi…nào dám đưa người về.” Độc Mỗ cùng Minh Lang ở ngay trước mặt làm tim Sở Nhược Đình đập điên cuồng. “Ta có dùng lồng ẩn nấp nhưng ai ngờ lại bị Độc Mỗ đánh bay.”

Tay nàng trêu ghẹo bộ phận dần phình lên từng chút một, cây gậy thô dài tỏa nhiệt bên dưới lòng bàn tay mềm mại.

Tuân Từ hổ thẹn cùng cực.

Hắn đã đoán ra nguyên do và cũng muốn phối hợp diễn kịch với Sở Nhược Đình, song thân thể hắn phản ứng một cách mất kiểm soát.

Tuân Từ hoảng sợ nhìn đôi mắt Sở Nhược Đình, hắn quay đầu sang một bên rồi nhắm nghiền mắt với toàn thân run bần bật.

Độc Mỗ chưa bỏ đi.

Bà ta nhìn chòng chọc đôi nam nữ, bởi vì bà ta cứ thấy việc đụng trúng Sở Nhược Đình chim chuột với nam tu ở ngoài trời có gì đấy kỳ quặc.

Dĩ nhiên Sở Nhược Đình cũng ý thức được điều đó.

Nàng sợ mọi việc bại lộ nên diễn rất thật. Thiếu nữ kéo quần Tuân Từ khỏi hông hắn và lợi dụng tà váy đỏ che giấu vùng kín của hai người. Nàng nâng mông vặn eo, bắp đùi liên tục chà xát dương v*t đã ngẩng đầu, thậm chí nàng còn cố tình phát ra tiếng rên dâm đãng chói lói.

“Ưm…sâu hơn nữa.”

“Sướng quá đi mất.”

“Khá đấy, ta sẽ cho ngươi làm thánh sứ kế nhiệm.”

Sở Nhược Đình ca hết bài ca dâm dục này đến bài ca dâm dục khác. Tuân Từ không nhìn nàng nhưng vẫn mường tượng ra cảnh nàng cưỡi trên người hắn quyến rũ đẹp đẽ cỡ nào.

Bông hoa mềm mịn cọ dương v*t và kích thích nó tiết vài giọt chất lỏng, dẫn đến phía trong chân nàng ướt hết cả.

Kim đan của Tuân Từ nát bấy suốt mấy năm qua, cơ thể hắn cũng tàn phế nhiều năm liền, hắn còn chẳng biết mình vẫn cứng nổi. Chắc vì kẻ làm loạn trên người hắn là Sở Nhược Đình, là người con gái duy nhất hắn từng tiến vào; cả hai đã trao nhau lần đầu tiên tốt đẹp lẫn vui sướng nhất. Bên cạnh có kẻ địch như hổ rình mồi làm tâm trạng Tuân Từ bất ổn. Dưới sức ảnh hưởng từ áp lực, dục vọng, chật vật, tự ti, cùng động tác cọ mạnh dương v*t của Sở Nhược Đình, Tuân Từ nhịn hết nổi bèn run run bắn tinh.

Năm ngón tay hắn bấu chặt đống cỏ trên đất, hai gò má trắng nhợt do bệnh tật hồng lên như trong cơn say.

Sở Nhược Đình ngừng chà xát lúc cảm nhận được chất lỏng ấm áp dính trên bắp đùi.

Nàng ngước mắt và cười nửa miệng, đồng thời ngoắc tay với Độc Mỗ, “Độc Mỗ muốn chơi cùng chúng ta không?”

Độc Mỗ vốn còn nghi ngờ nhưng giây phút ngửi thấy mùi tanh nhạt từ tinh dịch đàn ông, cái mặt già nua nhăn lại ngay. Bà ta chửi Sở Nhược Đình, “Hừ, chơi cái gì mà chơi! Tởm lợm!” Bà ta đang bận thử nghiệm ngọc trai Độc Xa, đâu rảnh coi tranh khiêu dâm sống.

Chim chuột cùng nam tu sau bồn hoa giữa ban ngày ban mặt, chỉ có kẻ hoang dâm vô độ như Sở Nhược Đình mới làm ra trò đấy!

Độc Mỗ đã đi vài chục bước nhưng cuối cùng vẫn ngoái đầu lại vì tức quá, bà ta đập gậy thật mạnh xuống đất, “Cư xử cho đàng hoàng đi!”

Sở Nhược Đình cười duyên dáng trên thân Tuân Từ, “Đa tạ Độc Mỗ nhắc nhở, Độc Mỗ đi thong thả nhé.”

Độc Mỗ và Minh Lang đều bỏ đi.

Sở Nhược Đình không có thời gian rửa ráy cho hai người, nàng xách Tuân Từ chạy một mạch. Lúc ra khỏi Vô Niệm Cung rồi dịch chuyển đến bên ngoài Thấp Hải, nàng phát hiện Tuân Từ còn chưa kịp mặc quần.

Tuân Từ ngồi co ro sau tảng đá y chang một cô vợ nhỏ đang tủi thân: “…”

Hắn đã mất pháp lực, giữa hai chân dính tinh dịch khô nhưng không thể rửa sạch; tình cảnh này làm hắn chỉ muốn chui xuống đất trốn.

Sở Nhược Đình cũng hơi ngượng, tuy nhiên nàng là một tu sĩ cấp cao đã nếm trải trăm ngàn lần chuyện nam nữ nên chả ngượng lâu. Nàng tiện tay tạo ấn Tịnh Trần Quyết, sau đấy moi từ túi chứa đồ bộ quần áo mang chức năng tương tự pháp bảo phòng ngự và vo tròn nó trước lúc ném ra sau tảng đá, “Mặc vô!”

“…Ừ.”

Sở Nhược Đình đứng đợi tại chỗ một hồi mà Tuân Từ mãi chưa ló mặt. Nàng lo cho Tống Cư nên quyết định lại xem Tuân Từ sao rồi.

Tuân Từ đang đấu vật với áo trong.

Tứ chi hắn mất hết sức lực, vất vả lắm mới mặc xong quần nhưng tay hắn chẳng nhét nổi vào tay áo; cả người thanh niên run rẩy, trán thì lấm tấm mồ hôi.

Sở Nhược Đình ngứa mắt cực.

Nàng tiến lên vài bước rồi giật tay Tuân Từ nhằm giúp hắn xỏ tay áo, kế tiếp nàng nâng hắn dậy và cúi đầu thắt đai lưng giùm.

Tuân Từ im thin thít, hắn vô cùng hổ thẹn.

Sở Nhược Đình giúp hắn thắt đai lưng gọn gàng xong là lãnh đạm lui về sau mấy bước.

Tuân Từ đau khổ khôn xiết.

Sở Nhược Đình liếc mặt hắn nhưng chẳng nói gì. Nàng tìm thấy Từ Viện cùng Thập Cửu trên một hòn đảo nhờ mở rộng thần thức cũng như dựa theo phương hướng Tống Cư chỉ.

Từ Viện khóc sưng cả mắt, khi thấy một nữ tử áo đỏ dìu Tuân Từ từ xa, nàng ấy đứng bật dậy và ngỡ ngàng hô to, “Đại sư huynh! Nhị sư tỷ!”

Thập Cửu chạy đến nhanh như gió, hắn vui mừng quá đỗi lúc thấy hai người đằng xa đúng là Sở Nhược Đình với Tuân Từ.

“Nhị sư tỷ! Tỷ cứu đại sư huynh hả?” Thập Cửu vừa nói vừa khóc thút thít, “Ta biết tỷ tốt nhất trần, có thế nào cũng sẽ không bỏ mặc Thanh Kiếm Tông…”

Sở Nhược Đình hơi bần thần trước cái xưng hô “sư tỷ” mà lâu lắm nàng chưa được nghe.

Cô gái kiềm chế đống tình cảm phức tạp thoáng trào dâng rồi ném Tuân Từ vô lòng Thập Cửu, nàng lạnh nhạt dặn dò, “Các ngươi mau về đi, mai mốt đừng tới Thấp Hải nữa.”

“Nhị sư tỷ không về cùng chúng ta sao? Tỷ thật sự từ bỏ Thanh Kiếm Tông ư?” Từ Viện khổ sở hỏi.



Ánh mắt Sở Nhược Đình lập lòe, “Thanh Kiếm Tông chẳng còn liên quan đến ta.”

Nàng không muốn hỏi về những gì dính dáng tới Thanh Kiếm Tông.

Bao gồm lý do kim đan của Tuân Từ nát, rồi tại sao bọn họ đến Vô Niêm Cung; nàng hoàn toàn chả muốn hỏi.

“Nhị sư tỷ…”

“Giờ không phải lúc tán gẫu, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào nếu không chịu rời Thấp Hải!” Sở Nhược Đình vừa ngắt lời đối phương thì thần thức bắt gặp một người đang điều khiển pháp khí bay về hướng Vô Niệm Cung ở gần đó. Nàng cẩn thận ngước nhìn, ánh mắt nàng tỏa sáng lúc cất cao giọng, “Đại Anh!”

Người trên pháp khí bay sửng sốt giây lát rồi hóa thành ánh sáng trắng, sau đấy hiện hình trước mặt Sở Nhược Đình.

Đại Anh mặc trang phục đen từ đầu xuống chân, trán cột khăn, tay ôm đao, nói giọng nghe hết sức bình thản, “Sao ngươi lại ở đây?”

Dứt lời, nàng ấy chột dạ cụp mắt xuống một cách vô thức.

Nàng ấy đang trên đường về Vô Niệm Cung để báo cáo với ma quân…

“Ngươi có bận không? Giúp ta một việc với!”

Đại Anh đáp, “Ngươi cứ nói đi.”

Sở Nhược Đình chỉ nhóm ba người Tuân Từ, “Hộ tống bọn họ rời xa Thấp Hải, tốt nhất là đưa về Ba Thục.”

“Được.”

Đại Anh đồng ý ngay tắp lự.

Lát nữa về báo cáo với với ma quân cũng không sao vì nàng ấy đã lấy được món đồ theo lệnh hắn. Đại Anh hổ thẹn với Sở Nhược Đình nên sẵn lòng thực hiện mọi việc người ta nhờ.

Từ Viện thấy Sở Nhược Đình sắp đi liền nháy mắt ra hiệu liên hồi với Tuân Từ, “Đại sư huynh! Huynh đã kể nhị sư tỷ nghe chưa? Những năm qua huynh…”

“Từ Viện!” Tuân Từ lạnh lùng quát nàng ấy.

Ánh mắt luôn ôn hòa của hắn lạnh thấu xương tựa thanh đao, cứ như Từ Viện mà nói thêm tiếng nào là hắn sẽ nổi trận lôi đình.

Hắn dọa Từ Viện sợ chết khiếp, nàng ấy hết nhìn Sở Nhược Đình rồi nhìn Tuân Từ, cuối cùng đành nuốt hết những lời mình định nói.

Sở Nhược Đình căn dặn Đại Anh xong bèn quay đầu lại, “Từ Viện, ban nãy ngươi tính nói gì?”

Từ Viện nào dám trả lời, nàng ấy ngẩng đầu và nghẹn ngào mãi mới khóc lã chã, “Nhị sư tỷ về thăm Thanh Kiếm Tông một chuyến đi. Các sư đệ sư muội trong tông môn đều nhớ tỷ, phần mộ của hai vị trưởng lão cũng chờ tỷ về cúng tế.”

Sở Nhược Đình trầm mặc trong phút chốc rồi ậm ừ đáp lại.

Từ Viện hỏi tiếp, “Nếu về sau chúng ta muốn tìm nhị sư tỷ thì phải làm sao?”

Thập Cửu gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì cũng tiện báo cho tỷ.”

Sở Nhược Đình muốn bảo đừng tìm nàng, nhưng không nỡ làm thế trước ánh mắt mong đợi của sư muội lẫn sư đệ.

Nàng đưa cho Từ Viện lá bùa mình móc từ trong ngực áo.

“Bóp nát nó là được.”

Từ Viện mừng rỡ nhận lấy. Nàng ấy chưa từ bỏ ý định hồi nãy nên nhìn đại sư huynh rồi nhấn mạnh từng chữ một, “Đại sư huynh thật sự không muốn nói gì với nhị sư tỷ sao?”

Dường như có lớp sương mù che phủ con ngươi đen thăm thẳm của Tuân Từ.

Hắn thầm lặng ngắm nhìn Sở Nhược Đình, miệng ho khan, “…Mau về cứu Tống đạo hữu đi.”

Sở Nhược Đình gật đầu và phó thác bọn họ cho Đại Anh, bóng hình đỏ thắm biến mất giữa nơi mặt biển giao với trời xanh.

Tuân Từ dõi theo nàng không chớp mắt.

Hắn bình tĩnh nhìn mặt biển xanh thẳm mênh mông hòa vào màn trời.

Từ Viện thấy thế liền tức giận đá bay cát sỏi dưới chân, “Đại sư huynh! Sao huynh lại giục nhị sư tỷ đi? Sao huynh không nói cho nhị sư tỷ biết huynh vì tỷ ấy mà kim đan nát, trở thành người tàn phế và không bao giờ tu luyện được nữa?”

“Từ Viện.” Tuân Từ cúi đầu, tay hắn túm ống tay áo. “Muội kể ra những việc ấy thì khác gì tạo thêm gánh nặng cho nàng?”

Đời người luôn có vô số lần nói một đằng nghĩ một nẻo.

Lần này hai người run rủi tương phùng tại Vô Niệm Cung đã là trời cao thương hại.

Khoảng thời gian ngắn ngủi được thân mật với nàng đáng giá khắc ghi vĩnh viễn.

Từ Viện chứng kiến hết mọi chuyện trong mấy năm qua, nàng ấy khuyên nhủ, “Đại sư huynh yêu nhị sư tỷ sâu đậm, dù hai người có hiểu lầm thì cứ nói rõ là xong! Hai người là thanh mai trúc mã, nhị sư tỷ hiểu rõ đạo nghĩa nên sao có thể giận huynh? Sao tỷ ấy không quan tâm huynh cho được?”

Tuân Từ biết chứ, chỉ cần tiết lộ với Sở Nhược Đình rằng hắn biến thành dáng vẻ ngày nay là vì nàng, Sở Nhược Đình nhất định sẽ tìm mọi cách cứu giúp.

Hắn thừa sức ỷ vào sự thê thảm của bản thân để bám lấy nàng.

Nhưng sao hắn phải làm thế?

Hắn không muốn gia tăng phiền phức cho Sở Nhược Đình.

Kim đan vỡ vụn khiến hắn chẳng thể bước lên con đường tu tiên, một ngày nào đó hắn sẽ mất đi tuổi xuân. Hắn không muốn người con gái mình thích thấy hắn đầu tóc bạc phơ. Tuân Từ hy vọng ký ức về hắn của nàng mãi mãi dừng ở những năm tháng hắn là vị sư huynh kiếm tu với khí phách tràn trề như vầng trăng trên trời.

Từ Viện cuống quýt nói, “Nhưng…”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”

Gió biển thổi ướt mắt Tuân Từ, đôi mắt nhòe nhoẹt này chẳng thấy rõ sóng biển xanh biếc đằng trước.

Không ai có khả năng quay lại thời niên thiếu.

Giống như quan hệ giữa hắn với Sở Nhược Đình vậy, hắn đánh mất thời gian lẫn bỏ lỡ duyên phận nên không cách nào quay về một thời đã qua.
Bình Luận (0)
Comment