Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 68

Tối hôm ấy, Sở Nhược Đình ân ái với Kinh Mạch và rời Vô Niệm Cung trong đêm.

Ban đầu Sở Nhược Đình tính đến Tây Giang cướp đất Tái Tức từ tay hồ yêu thành chủ. Song mấy ngày nay, nhờ hấp thu khá nhiều dương tinh của Kinh Mạch lẫn Hách Liên U Ngân mà tu vi nàng sắp đột phá Xuất Khiếu.

Xuất Khiếu kỳ là lĩnh vực quá đỗi xa lạ với Sở Nhược Đình, nàng ngẫm nghĩ rồi quyết định tới gò Côn Luân để nhờ Nhạn Thiên Sơn chỉ dẫn.

Nàng vừa kích hoạt cỏ thi trên lòng bàn tay thì một vòng sáng tức khắc xuất hiện trước mặt. Bên kia vòng sáng là bầu trời xanh thẳm, hạc tiên chao liệng, cùng mây trắng lượn lờ quanh núi tuyết.

Sở Nhược Đình nhấc chân bước vào.

Nữ tử dễ dàng tìm đường tới đỉnh núi Côn Luân, nàng chưa đến gần nhà tranh đã thấy A Trúc chạy về phía mình, trông cậu y hệt cục bột trắng tròn vo.

“Sở Nhược Đình, ngươi về rồi!”

“Nhớ ta dữ vậy hả?”

Sở Nhược Đình tiện tay nhéo gương mặt bụ bẫm của cậu.

Mặt A Trúc đỏ bừng, cậu khoanh tay trước ngực rồi bĩu môi, “Làm gì có!”

Sở Nhược Đình chỉ thấy tếu, nàng ném cửu liên hoàn cho cậu chơi, “Sư tôn của nhóc đâu?”

A Trúc chỉ vô nhà tranh, “Đang vẽ bùa trong đó.”

Nàng giẫm lên lớp tuyết dày để tới nhà tranh, mùi lá trúc đăng đắng tràn ngập bầu không khí lạnh lẽo. Bên cạnh cửa sổ vuông vức, Nhạn Thiên Sơn khoác trên mình bộ áo xanh và tập trung cầm bút vẽ bùa chú.

“Nhạn tiền bối.”

Sở Nhược Đình vừa cười hì hì vừa áp sát cửa sổ, nàng rướn cổ nhìn, “Ngài vẽ gì thế?”

Nhạn Thiên Sơn đặt bút xuống, hắn điềm nhiên ngẩng đầu rồi đưa lá bùa hoàn chỉnh cho nàng, “Ngươi tới đúng lúc đấy.”

Sở Nhược Đình cầm lá bùa, nàng không hiểu hình vẽ huyền ảo trên mặt giấy, “Đây là bùa gì?”

Nhạn Thiên Sơn thoáng trầm ngâm, “Bùa Ẩn Lôi[1].”

Sở Nhược Đình kinh ngạc trợn tròn mắt.

Là bùa Ẩn Lôi thật ư?

Đối với tu sĩ, mỗi lá bùa Ẩn Lôi có thể ngăn cản một tia sét khi thăng cấp. Nhưng bùa Ẩn Lôi cực kỳ phức tạp, nó hao phí tinh thần lẫn linh lực của người vẽ, và người vẽ khác nhau sẽ tạo ra các lá bùa mạnh yếu khác nhau. Nhạn Thiên Sơn đích thân vẽ lá bùa này, Sở Nhược Đình vô cùng cảm kích, “Đa tạ Nhạn tiền bối!”

Nhạn Thiên Sơn lạnh nhạt đáp, “Ừm.”

Hắn nhìn nàng từ khóe mắt, Sở Nhược Đình đang sung sướng lật tới lật lui lá bùa Ẩn Lôi.

Sở Nhược Đình hỏi hắn những tình huống có khả năng phát sinh lúc đột phá, Nhạn Thiên Sơn cẩn thận giải thích mọi thứ. Một lá bùa Ẩn Lôi không hữu dụng lắm, Nhạn Thiên Sơn định vẽ thêm vài lá cho nàng. Hắn nào ngờ tu vi của Sở Nhược Đình gia tăng nhanh chóng, nàng chỉ ngồi thiền một đêm mà lôi kiếp khủng khiếp đã kéo đến vào bình minh hôm sau.

Sở Nhược Đình sợ lôi kiếp phá hủy gò Côn Luân bèn tức tốc chạy ra ngoài vực Ám Thủy, nàng căng dù Bích Vũ rồi giơ tay tạo trận pháp.

Phía trên vực Ám Thủy, mây đen giống y vũng mực đặc sệt. Đám mây âm u xâm chiếm bầu trời một cách hung hăng, còn phát ra ánh lửa màu tím nổ lốp bốp nữa.

Sở Nhược Đình càng nhìn càng thấy kiếp vân đợt này kỳ quái, tiếng sấm chớp khác xa những gì Nhạn Thiên Sơn mô tả. Mây đen mang theo áp lực quái dị, như thể nó thừa sức và cũng thèm thuồng hủy diệt mọi sinh mạng trên thế gian.



ẦM!

Tia sét đầu tiên giáng xuống.

Oo———oOo———oΟ

Tại gò Côn Luân, Nhạn Thiên Sơn nhìn chằm chằm không trung. Khi thấy tia sét tím rộng cả trượng, hắn lập tức phát hiện điểm bất thường.

Tại sao lôi kiếp của Sở Nhược Đình hung hãn đến vậy? Cứ như Thiên Đạo ngăn cấm nàng tồn tại và phẫn nộ tới mức tia sét nào cũng có thể đánh nàng tan xương nát thịt.  

Sở Nhược Đình chỉ giữ một lá bùa Ẩn Lôi, nhưng sấm sét sẽ giáng xuống chín mươi chín lần!

“Sư tôn! Sở Nhược Đình sẽ không chết chứ?” A Trúc cầm cửu liên hoàn mà lo lắng nhìn xung quanh.

Nhạn Thiên Sơn trầm mặc giây lát rồi bỗng đứng dậy.

Hắn rời gò Côn Luân để tới mép vực Ám Thủy, sau đó lấy ra Vô Tự Thiên Thư. Cuốn sách lơ lửng trên đầu hắn cùng lúc với một vầng sáng bao phủ quanh người. Song lôi kiếp dữ tợn kia vẫn khiến hắn chật vật di chuyển.

Chín mươi chín tia sét không những tàn nhẫn mà còn tấn công với tốc độ cực nhanh, hình như chúng sợ Sở Nhược Đình có thời gian nghỉ lấy hơi. Lúc tia sét cuối cùng đánh xuống, Nhạn Thiên Sơn vận chuyển pháp lực toàn thân và gấp rút vẽ trận pháp bảo vệ khổng lồ.

Trận pháp màu vàng kim được dựng nên, nó ngăn cản thứ lôi kiếp hủy diệt trời đất. Giây phút kiếp vân tan biến, Nhạn Thiên Sơn nhanh chân bước vô trung tâm trận pháp. Hắn thấy Sở Nhược Đình đã bị thiêu thành một bộ xương, lòng bàn tay cháy đen vẫn nắm lá bùa Ẩn Lôi chưa kịp sử dụng.

Những luồng khói nhợt nhạt bốc lên từ bộ xương.

Nhạn Thiên Sơn đứng chết lặng như bị thôi miên.

Hắn nghĩ đến quá khứ thê thảm trong cả hai kiếp của Sở Nhược Đình, nữ tử cứng cỏi thông minh ấy đã chết dưới lôi kiếp do Xuất Khiếu kỳ tạo thành. Trái tim tĩnh lặng bất chợt sản sinh nỗi buồn mà hắn lâu rồi không gặp.

“Nhạn tiền bối…”

Đột nhiên, khe hở trên vách vực Ám Thủy truyền đến một tiếng kêu yếu ớt.

Nhạn Thiên Sơn tới gần và thấy bàn tay bong tróc da thịt thòi ra từ khe hở.

Hắn chẳng hề chần chừ khi túm lấy bàn tay để kéo nữ tử.

Dù Bích Vũ bị phá hủy hoàn toàn, bộ váy đỏ trên người Sở Nhược Đình cũng rách bươm, làm vai lẫn bụng nàng lộ gần hết.

Cô gái nửa nằm trong lòng Nhạn Thiên Sơn với đôi môi tái nhợt cùng hơi thở mong manh.

“Sở Nhược Đình?”

Nhạn Thiên Sơn chau mày, hắn nhét đan dược vào miệng thiếu nữ rồi đặt tay lên đan điền nàng để truyền Đạo khí thuần khiết.

Môi Sở Nhược Đình run run, nàng cố gắng mỉm cười, “Ta không sao… Chưa chết được.”

Bây giờ Nhạn Thiên Sơn mới nhận ra lúc lôi kiếp công kích, nàng đã vẽ hai trận pháp: một ảo giác và một phòng ngự. Bộ xương trong trận pháp phòng ngự là con rối do Hách Liên U Ngân sáng tạo, Sở Nhược Đình lấy máu nuôi con rối nên nó mang hơi thở giống hệt nàng. Nàng gánh chịu hơn tám mươi lôi kiếp bằng cách vận dụng tất cả pháp bảo. Cuối cùng, nàng đẩy con rối vào trận pháp phòng ngự còn mình thì che dù Bích Vũ và trốn trong trận pháp ảo giác.

Đây là lần đầu Nhạn Thiên Sơn chứng kiến phương thức thăng cấp như vậy, hắn nhất thời chẳng biết nói gì.

Hắn bế ngang một Sở Nhược Đình với vết thương chồng chất và quay về gò Côn Luân.

Trốn thoát lôi kiếp lần hai khiến Sở Nhược Đình hơi đắc ý. Nàng ráng nhịn đau để tay phải nhẹ nhàng túm vạt áo Nhạn Thiên Sơn, thiếu nữ chớp chớp mắt lúc tìm kiếm một câu khen ngợi, “Nhạn tiền bối, ta…có thông minh không?”



Nhạn Thiên Sơn dừng bước rồi cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình. Sắc mặt nàng trắng bệch, môi cắt không còn giọt máu, nhưng cặp mắt trong veo lại cong thành hình trăng non.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên khi gật đầu, “Thông minh.”

Oo———oOo———oΟ

Lôi kiếp làm bộ váy pháp bảo của Sở Nhược Đình rách tả tơi, nàng nhìn mà vô cùng đau lòng.

Hách Liên U Ngân tự tay sáng chế bộ váy này, hắn toàn dùng nguyên liệu hiếm có khó tìm. Trong tám năm qua, nó đã cứu mạng nàng vô số lần. Nhạn Thiên Sơn thấy vậy bèn chủ động đề nghị, “Ta có thể sửa nó.”

Sở Nhược Đình nhướn mày, “Nhạn tiền bối cũng luyện khí à?”

Nhạn Thiên Sơn khiêm tốn đáp, “Không bằng Hách Liên U Ngân nhưng ở mức chấp nhận được.”

Có ai ở Phù Quang Giới luyện khí sánh ngang Hách Liên U Ngân đâu? Tu vi Nhạn Thiên Sơn hùng mạnh nên chắc chắn hắn cũng thông thạo luyện khí.

Sở Nhược Đình chẳng hề hoài nghi trình độ của hắn, nàng đang định đưa nam tử bộ váy đỏ thì chợt nhớ một chuyện.

Nàng có mỗi chiếc váy này, nếu cởi ra là hết đồ mặc…

Sở Nhược Đình nằm trên giường, nàng nhìn cái cằm góc cạnh của Nhạn Thiên Sơn lúc hỏi, “Nhạn tiền bối cho ta mượn váy mặc được không?”

Nhạn Thiên Sơn: “…”

Nhạn Thiên Sơn lẫn A Trúc đều là đàn ông, có xới tung gò Côn Luân cũng chả moi ra nổi một cái váy. Vóc dáng A Trúc quá bé nên Nhạn Thiên Sơn hết cách, hắn đưa quần áo của mình cho Sở Nhược Đình. Hắn xoay người bảo, “Không phải chờ lâu đâu, ta sửa nhanh thôi.”

Dứt lời, Nhạn Thiên Sơn rời đi cùng chiếc váy đỏ rực.

Sở Nhược Đình giũ bộ trang phục xanh nhạt giản dị, cổ tay áo còn thêu hoa văn lá trúc. Bộ quần áo toát ra sự sạch sẽ, khoan khoái, tao nhã, và thần tiên giống con người Nhạn Thiên Sơn.

Nàng tròng cái áo rộng lên người rồi khoanh chân ngồi thiền trên giường.

Ở gò Côn Luân, Sở Nhược Đình ngày ngày ăn đan dược thay cơm nên hồi phục cấp tốc. Sau khi tu vi đạt Xuất Khiếu kỳ, nguyên anh của nàng hóa thực thể và đủ sức rời người nàng trong thời gian ngắn. Thức hải của nàng cũng được nới rộng, giờ nó mênh mông vô hạn. Linh khí dồi dào tỏa ánh sáng vàng kim tại đan điền, Sở Nhược Đình cảm nhận rõ sức mạnh bản thân đã bước lên nấc thang mới.

Bộ váy pháp bảo bị tổn hại nghiêm trọng, Nhạn Thiên Sơn tận lực sửa chữa và gắn thêm mười sáu lá bùa phòng ngự, nhờ vậy mà món pháp bảo kiên cố gấp bội.

Hắn cầm chiếc váy lành lặn tới bên ngoài nhà tranh, bên kia rừng trúc là cánh cửa sổ thấp thoáng đằng xa. Nhạn Thiên Sơn thấy Sở Nhược Đình ngồi trên giường, tay nàng đang lật sách.

Thân hình người con gái nhỏ xinh nên lọt thỏm giữa bộ quần áo thùng thình của hắn. Tay áo được xắn mấy lần đến tận khuỷu tay, để lộ cánh tay nõn nà tựa ngọc. Không biết nàng đọc gì mà bỗng nở nụ cười rạng rỡ, hai cái đùi gác lên cao lắc qua lắc lại. Tà áo mềm mại trượt tới đầu gối nữ tử, phơi bày mắt cá cùng cẳng chân thon thả. Đôi chân nàng mịn màng và cân xứng, làn da trắng như viên ngọc quý trông hết sức bắt mắt.

“Sư tôn nhìn gì thế?”

A Trúc thấy Nhạn Thiên Sơn đứng ngẩn ngơ ngoài sân bèn nhón chân ngó dáo dác.

Mặt Nhạn Thiên Sơn cứng đờ, hắn vội vàng ấn cái đầu nhỏ của cậu xuống rồi lạnh lùng hỏi, “Con làm bài xong chưa?”

A Trúc khoái chí ưỡn ngực, “Con mới làm xong đó!”

“Làm lại lần nữa.”

“???”Chú thích

[1] Bùa che giấu sấm sét.
Bình Luận (0)
Comment