Dục Vọng Cố Chấp Của Anh

Chương 24

Edit: Tiểu Màn Thầu

Giọng nói của Kiều Trăn có chút run rẩy: “ Em, em lui về sau một chút đi…..”

Người đứng phía sau vẫn không nhúc nhích, dường như không nghe thấy gì cả.

Mùa hè, Kiều Trăn chỉ mặc một cái váy dài liền thân màu trắng mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng rực của người đứng ở phía sau xuyên thấu qua không gian bao quanh lấy con người cô.

Cô khẩn trương khẽ cử động đôi chân tê cứng của mình, không cẩn thận lại đụng trúng vào người cậu, lập tức cảm nhận được cỗ cơ bắp nam tính, nóng rực, cường tráng, cứng rắn, đặc biệt mang theo hơi nóng của mùa hè.

Kiều Trăn không dám cử động nữa, cố gắng chịu đôi chân tê mỏi, thẹn quá hoá giận nói: “ Em mau tránh ra đi.”

Hơi thở của cậu gần trong gang tấc, Kiều Trăn sợ hãi không dám quay đầu, sợ mặt mình sẽ va vào đôi môi cậu. Với khoảng cách hiện giờ, dường như khuôn mặt cô đã nóng bừng.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng Hàn Tư Hành cũng cử động. Hai cánh tay cậu lướt qua vai Kiều Trăn chống lên thành tủ giày, đem cô giam lỏng trong vòng tay của mình.

Theo sau, cậu cúi người kề sát tai cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “ Trăn Trăn, quay người lại.”

“ Em, em muốn làm cái gì?” Điều hoà trong nhà sớm đã được Hàn Tư Hành mở lên từ sớm, nhưng nhiệt độ không cao, Kiều Trăn còn bị cậu ép sát như vậy cơ thể đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

“ Quay lại đi.” Giọng nói của cậu có chút không kiên nhẫn.

“ Chị không muốn. Em tránh ra đi.” Kiều Trăn dùng sức đẩy cánh tay cậu, nhưng cho dù như thế nào cũng không lay chuyển được.

Cánh tay thiếu niên tuy gầy nhưng rắn chắc, mặc dù đứng trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay đó, ẩn chứa một sức mạnh chỉ chờ thời điểm mà bộc phát.

Kiều Trăn buồn bực, cô bất chấp tất cả xoay người đối mặt với cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh đó.

“ Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Vì sao lại tắt đèn?” Phần eo của Kiều Trăn tựa vào tủ giày, cánh cửa tủ làm tay và eo của cô bị đau. Nhưng khoảng cách của hai người quá gần, cô không có cách nào tiến về phía trước, chỉ có thể hơi ngã người về phía sau, rồi lên tiếng chất vấn.

Hàn Tư Hành nhìn cô không nói gì. Đèn phòng không được bật mọi thứ đều tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng của ánh trăng ở nơi ban công. Trải qua một khoảng thời gian, đôi mắt của Kiều Trăn đã thích ứng với bóng tối.

Giống như hiện giờ, dường như cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Hàn Tư Hành chất chứa rất nhiều cảm xúc.

Cậu cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt. Trong đôi mắt có sự quật cường, ủy khuất, ghen ghét, còn có vài phần yêu thương không thể che giấu được…

Không hiểu vì sao Kiều Trăn cảm thấy bản thân mình có thể nhìn thấu mọi cảm xúc trong đôi mắt cậu. Có lẽ vì quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ với một ánh mắt trần trụi của cậu, cô cũng hiểu cậu muốn nói cái gì.

Bỗng nhiên cô không còn dũng khí đối diện với cậu, hơi quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt cậu.

“ À, cũng đã tối rồi…..” Trong lòng Kiều Trăn chợt có một dự cảm gì đó, theo bản năng muốn trốn tránh.

Nhưng Hàn Tư Hành không cho cô có cơ hội này. Cậu đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn thấy rõ sắc mặt bối rối của cô không bỏ sót điều gì.

“ Trăn Trăn, chị nói em phải làm gì đây, hả?”

“ Làm sao chị biết……” Cằm bị cậu nắm trong tay, lòng bàn tay cậu truyền một độ ấm lên khuôn mặt Kiều Trăn, cô thoáng nhìn qua cái mũi, đôi môi, cằm và yết hầu của cậu, lại dừng mắt nơi lồng ngực cậu, bởi vì cô không dám đối diện với cậu. Giọng nói cũng nhỏ dần đến mức không nghe thấy.

“ Sao chị không biết được….” Hàn Tư Hành thấp giọng nói một câu có chút tự giễu.

“ Trăn Trăn, chị nói cho em biết, chị sẽ không thích người đàn ông kia đi.” Giọng nói của cậu cực kỳ trầm khàn, mang theo một sự khẩn cầu.

Lúc trước cậu không dám nói rõ, vì sợ Kiều Trăn sẽ bị mình hù doạ mà chạy mất, sau đó sẽ không để ý đến mình nữa.

Huống hồ, xung quanh cô cũng chưa xuất hiện người nào có sức cạnh trạnh quá lớn. Cậu còn nhiều thời gian để cô dần dần hiểu rõ bản thân mình không phải là em trai nhỏ, mà là một người thanh niên trưởng thành.

Cậu có thể chờ đợi, chờ đến lúc cô yêu mình. Chẳng sợ thời gian lâu như thế nào, cũng chẳng quan tâm quá trình khó khăn ra sao.

Từ năm 8 tuổi đến năm 17 tuổi, đã trải qua 9 năm. Cậu còn rất nhiều thời gian để trải qua cùng cô. Nhưng hôm nay, khi người đàn ông kia xuất hiện làm cho cậu không thể chờ được nữa.

Người đó và Kiều Trăn làm chung với nhau, lại là người thành thục có mị lực, quan trọng hơn chính là anh ta có ý đồ với Kiều Trăn.

Đều là đàn ông cho nên trực giác của đàn ông nói cho cậu biết điều đó.

“ Chị nói đi.” Xưa nay cậu chưa từng gặp qua nguy cơ như vậy, trái tim khó chịu giống như muốn nổ tung, giọng nói nhỏ dần âm cuối còn mang theo sự run rẩy.

Kiều Trăn hơi giật mình, thì ra là bị đạo diễn Tần kích thích. Anh ta chỉ đưa mình trở về nhà, mà đã khiến cho cậu có phản ứng lớn như vậy sao?

“ Anh ta chỉ là cấp trên của chị mà thôi. Đương nhiên chị không hề thích anh ta.”

“ Có đúng vậy không?”

Hiện giờ không thích, nhưng không phải sau này sẽ không thích.

Hôm nay không thích, ngày mai vẫn sẽ không thích sao? Về sau thì thế nào?

Nghĩ đến việc thời gian nghỉ hè và kỳ thực tập còn rất lâu mới kết thúc, nội tâm Hàn Tư Hành giống như bị kim đâm, cảm giác đau đớn từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể. Trong đầu không ngừng vang lên những tiếng nổ tung, che giấu tình cảm lâu như vậy quả thực rất áp lực, mỗi một tế bào trong cơ thể đều khao khát cô.

Cậu từ từ tiến thân thể đến gần Kiều Trăn, cô đành phải ngã người ra sau, thân thể phía trên dường như sắp đụng vào tủ giày.

Kiều Trăn thực sự đã nổi giận, cô quay đầu sang một bên, đưa tay đẩy cậu ra.

“ Mau tránh ra, bằng không chị sẽ nổi giận thật đấy!”

“ Trăn Trăn….” Kiều Trăn giơ tay đẩy thật mạnh lên lồng ngực cậu làm cậu càng thêm khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung.

“ Em khó chịu quá…..” Hơi thở ấm áp của cậu phả lên khuôn mặt Kiều Trăn, vành tai cô cũng ửng đỏ.

“ Vậy em nghỉ ngơi đi — —”

Lời nói của Kiều Trăn bị hành động của Hàn Tư Hành cắt ngang. Cậu, cậu thế mà lại cúi người, nhẹ nhàng hôn lên giọt mồ hôi trên má cô…..

“ Đùng” một tiếng, Kiều Trăn cảm thấy gương mặt mình nóng đến độ muốn bốc khói.

Rốt cuộc cậu có biết bản thân mình đang làm cái gì không?

Cậu điên rồi sao?

Sau khi sự xấu hổ qua đi, Kiều Trăn càng cảm thấy tức giận. Sức lực của cô đối với cậu không là vấn đề gì cả, cho dù có đẩy như thế nào cũng không thể lay chuyển được cậu, cô gấp gáp đến mức phải dùng tay véo vào ngực cậu.

Ngực cậu thật rắn chắc, dường như không thể tìm ra được chỗ có thể ra tay. Kiều Trăn tức giận di chuyển tay đến eo cậu, dùng sức nhéo một cái — —

Hàn Tư Hành đau kêu lên một tiếng, nhưng cũng không xê dịch, vẫn bao bọc cô ở tủ giày.

Kiều Trăn lại dùng sức hơn, thậm chí còn nhéo thật mạnh, ngẫm lại có lẽ nơi phần eo của cậu cũng sắp bầm tím…..

Cậu vẫn đưa đôi môi kề sát mặt cô, giọng nói ủy khuất cùng quật cường quanh quẩn trong tai cô: “ Trăn Trăn, chị cứ nhéo đi. Em cũng không thả ra đâu.”

Kiều Trăn cảm thấy hít thở không thông, bị cậu giam lỏng trong không gian chậc hẹp như vậy cô không thể cử động.

Trong tình thế cấp bách, cô nhắm chuẩn xác dưới cánh tay Hàn Tư Hành có lỗ trống, nhanh chóng ngồi xổm xuống, dự định tẩu thoát chạy về phòng.

Nhưng đáng tiếc, phản ứng của Hàn Tư Hành nhanh hơn so với cô. Thời điểm cô ngồi xổm xuống, đã một bị cánh tay to lớn ôm ngang người bế bổng cô lên.

Kiều Trăn sợ hãi la lên một tiếng, còn chưa kịp thay giày cho nên đôi chân đá loạn trên không, bàn tay không ngừng đấm vào vai cậu.

“ Em mau bỏ chị xuống đi!”

Hàn Tư Hành không màng cô giãy giụa, bàn tay còn lại nắm lấy đôi chân đang làm loạn của cô, nhấc cô lên vai. Sau đó đưa tay cởi giày trên chân cô, ném ở huyền quan.

Theo sau cậu đá đôi giày trên chân mình ra, đi chân trần bế Kiều Trăn bước vào trong.

“ Này này, em mau bỏ chị xuống!” Kiều Trăn xấu hổ, nhịn không được hô to. Cố gắng giãy giụa trên vai cậu gần nửa ngày, cho dù bản thân toát cả mồ hôi cũng không có gì tiến triển.

Ngoại trừ cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ, Kiều Trăn càng cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt nhiều hơn. Chưa bao giờ Kiều Trăn nhìn thấy Hàn Tư Hành như vậy, cho nên cô không biết phải làm gì.

Hàn Tư Hành không nói lời nào bế Kiều Trăn tiến về phía sô pha rồi đặt cô xuống. Cô không màng đến việc đi chân trần, thời điểm mông vừa đặt xuống ghế sô pha, cô lập tức muốn chạy đi.

Hàn Tư Hành lại ngồi xổm trước mặt cô, hai tay chống lên thành ghế bao bọc thân thể cô ở bên trong, một lần nữa vây chặt lấy cô.

“ Rốt cuộc em muốn làm cái gì?!” Kiều Trăn phẩn nộ ngẩng đầu lên, tức nhiên sẽ nhìn thấy đôi mắt của cậu, liền ngây người.

Vị trí của sô pha rất gần ban công, ánh sáng của trăng xuyên thấu vào ô cửa kiếng, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của cậu trong bóng đêm.

Đôi mắt cậu đã đỏ ngầu, trong mắt ẩn chứa một tầng sương mù dường như sắp tuôn ra ngoài, biểu tình trên gương mặt khó có thể diễn ta bằng hai từ bị thương.

“ Trăn Trăn, nơi này của em đau quá.” Hàn Tư Hành nắm lấy tay Kiều Trăn đặt lên lồng ngực bên trái. Cậu hiểu rõ đêm nay bản thân mình quá liều lĩnh, nhưng cậu không tài nào khống chế bản thân mình được nữa.

Lý trí và sự kiềm chế của cậu sớm đã biến mất từ khi nhìn thấy cô được người đàn ông kia đưa về.

Không biết vì sao khi Kiều Trăn nhìn thấy hành động này của cậu, mặc dù trong lòng rất phẫn nộ tạm thời đã biến mất, chỉ cảm thấy sự xót xa.

“ Tư Hành — —” lòng bàn tay cậu rất nóng bức, cậu nắm chặt làm cho cô vừa đau vừa nóng bức.

“ Chị giúp em đi, Trăn Trăn. Thực sự em khó chịu lắm.” Nước mắt không khống chế được nữa đã rơi xuống, chảy dọc trên khuôn mặt trắng nõn của cậu rồi rơi trên mu bàn tay của Kiều Trăn, vừa ẩm vừa nóng.

“ Em muốn chị giúp như thế nào?” Giọng nói Kiều Trăn cực kỳ nhẹ, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, nặng nề ngừng lại trong nội tâm Hàn Tư Hành.

Cậu ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt nhu hoà, tĩnh lặng như mặt hồ yên ắng.

“ Trăn Trăn, trái tim của em rất đau. Em đố kị, chị có thể ôm em một cái được không?” Nói xong, dường như sợ cô cự tuyệt, cậu đưa tay ôm lấy cô, tựa đầu vào hỏm cổ cô.

Kiều Trăn cảm thấy nơi cổ mình có chút ẩm ướt, vài giọt nước mắt đã thấm vào áo mình. Cô do dư thật lâu, rồi thở dài, đưa đôi tay vỗ nhẹ vào lưng Hàn Tư Hành.

“ Tư Hành, anh ta chỉ là cấp trên của chị mà thôi.” Kiều Trăn bất đắc dĩ nói, cho dù có đố kị cũng không nên phản ứng thái quá như vậy. Lúc trước đối với Chương Du cũng không như thế kia mà…..

Hàn Tư Hành càng ôm chặt hơn, “ Anh ta thích chị.”

Cậu nói rất khẳng định, “ Em sợ chị sẽ thích anh ta, không cần em nữa.”

“ Em suy nghĩ nhiều quá đấy. Hôm nay là lần đầu tiên chị và anh ta gặp nhau.” Kiều Trăn cẩn thận giải thích với cậu.

“ Mới lần đầu tiên gặp mặt đã đưa chị về nhà, vô sự hiến ân cần*!” Hơi thở của Hàn Tư Hành làm cho cổ Kiều Trăn có chút ngứa ngáy, cô hơi nhích người ra một chút. Hàn Tư Hành liền tiến lại cọ cọ vào cổ cô, không để cô rời đi.

( *Vô sự hiến ân cần: Khi không có gì mà lại tỏ ra ân cần như vậy.)

“ Trăn Trăn, chị không thể thích người khác, không thể bỏ mặc em.” Chỉ cần suy nghĩ đến khả năng này, trái tim của cậu giống như bị dã thú cắn xé thật là khó chịu.

Từ năm 8 tuổi đến năm 17 tuổi, trong thế giới của cậu chỉ có một mình cô. Cậu không thể nào tưởng tượng được tình cảnh nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, càng không thể tiếp nhận được việc cô cùng người đàn ông khác kết hôn với nhau. Nếu tương lai của cậu không có cô, vậy cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa?

“ Tư Hành….” Kiều Trăn cảm thấy cần giải thích rõ ràng với cậu một số việc, “ Em ở bên cạnh chị chỉ vì thói quen mà thôi. Dù sao chúng ta cũng đã là hàng xóm nhiều năm, có thể em đã nhầm lẫn tình cảm của mình là….”

“ Em không nhầm lẫn!” Ý thức được việc Kiều Trăn sắp nói ra, Hàn Tư Hành lập tức ngăn cản lời nói của cô, “ Em biết rõ tình cảm của mình!”

Cậu muốn ôm cô, muốn bên cạnh cô, muốn cùng cô làm mọi chuyện thân mật. Từ khi có ý niệm “ ở bên nhau” đến nay, cô luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu. Trong giấc mơ tốt đẹp biết bao nhiêu, khi thức dậy đau khổ biết bao nhiêu.

Chị gái … làm sao có thể? Vĩnh viễn cũng không thể làm chị em với nhau.

Tuy rằng rất khó giải thích, nhưng Kiều Trăn vẫn châm chước lên tiếng, cố nói dịu dàng mềm mỏng để cậu có thể nghe lọt tai, “ Bởi vì ngày thường em rất ít tiếp xúc với phái nữ, cho nên cách em đối xử với chị cũng giống như đối xử với một người chị gái….”

“ Chị gái?” Hàn Tư Hành cười lạnh một tiếng. Cậu đứng lên, cúi người xuống đem những lời Kiều Trăn muốn nói chặn lại.

Kiều Trăn bất ngờ, thân thể ngã về phía sau, cậu cũng di chuyển theo, một bước không rời.

Thân thể của hai người chỉ cách nhau lớp quần áo mỏng manh. Dường như Hàn Tư Hành vẫn có thể nhìn thấy đường cong cơ thể cô. Nhiệt độ trong phòng càng lên cao, khát vọng trong cơ thể cậu cũng dần dần bốc cháy.

Hàn Tư Hành giơ tay gắt gao ôm lấy cổ Kiều Trăn, đôi môi lưu luyến dừng trên cần cổ trắng nõn của cô, tuỳ ý cọ qua cọ lại.

Hơi thở của cậu càng ngày càng trở nên nặng nề, giọng nói trầm khàn mang theo khát khao không thể diễn tả bằng lời, “ Đã như vậy? Chị còn cảm thấy em đối với chị giống như một người chị gái sao?”
Bình Luận (0)
Comment