Dục Vọng Đen Tối

Chương 120

Cái gì cũng có thể trì trệ không tiến, chỉ có thời gian gian là không thể nào.

Lúc Dung Ân ngẩng đầu, mặt trời đã xuống phía tây, cô xem lại thời gian, hẳn là nên trở về thôi nếu không Nam Dạ Tước sẽ phát hiện.

Diêm Việt cho là cô sẽ ở lại đây, lúc Dung Ân nói muốn rời đi, đôi mắt màu trà của người đàn ông ảm đạm xuống.

“Việt, ngày mai em sẽ trở lại thăm anh được không?”

Diêm Việt biết mình không thể quá ích kỷ, Dung Ân cũng mệt mỏi rồi, “Ngày mai lúc nào em đến?”

“Anh mở mắt ra là có thể thấy em.”

Diêm Việt nhàn nhạt nở nụ cười, khóe miệng cong lên làm cho tâm tình của Dung Ân cũng tốt lên. ”Thật, em đảm bảo.” cô giống như là một học sinh tiểu học đem tay phải giơ lên ở bên cạnh khuôn mặt tuyên thệ.

“Được rồi, anh không nhắm mắt lại, em có phải hay không sẽ không đi nữa?”

Dung Ân ngồi ở bên giường Diêm Việt, cô cũng không nỡ đi, cảm giác quen thuộc, hai năm rồi không có trở lại, chỉ có vào lúc này, Dung Ân cảm thấy trái tim mình dường như vừa lại nhảy lên,”Việt, anh vừa mới tỉnh cũng không nên nói nhiều lời quá, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, không được phát cáu.”

“Được” Diêm Việt rất cưng chiều cô, từ trước đến giờ Dung Ân nói cái gì cũng nghe, “Anh sẽ giữ sức khỏe, đợi ngày mai em đến rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

Dung Ân vén tóc trên trán anh ra, khẽ hôn xuống.

Vương Linh thu dọn toàn bộ đồ, xong rồi dồn tất cả vào một cái rương da, cô thích ở lại Ngự Cảnh Uyển không phải chỉ vì nơi này trả lương cao nhất thành phố, mà chủ yếu là Dung Ân rất tốt, nên không cần phải lo lắng về quan hệ chủ tớ.

Lúc cô ra khỏi phòng, Nam Dạ Tước đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách hút thuốc lá, anh đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy được thần sắc trên mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy màng sương trắng quanh quẩn trên đỉnh đầu Nam Dạ Tước, chung quang anh, bao phủ là không khí u ám tối tăm.

Vương linh đi tới trước mặt anh, dừng lại ở bên cạnh bàn trà, “Thiếu gia, tôi đi đây.”

Nam Dạ Tước không nói gì. Khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón giữa thon dài, nơi tàn thuốc còn lác đác ánh lửa lập lòe. Anh hướng mắt về phía điện thoại trên bàn trà, lúc này Dung Ân hẳn là nên trở về rồi.

Vương Linh kéo rương da chuẩn bị rời đi, mới vừa xoay người, dường như là nhớ tới cái gì đó muốn nói, bây giờ rời đi, cô sau này sợ là rất khó có cơ hội nhìn thấy Nam Dạ Tước. Mà sự việc đó, đã đặt ở trong lòng cô lâu như vậy, cô cảm thấy anh nên biết,” Thiếu gia. tôi nghĩ nên nói cho anh biết một chuyện.”

Nam Dạ Tước cũng không ngẩng đầu lên,”Nói.”

“ Khi Dung tiểu thư mang thai, tôi nhìn ra được cô ấy là thật tâm vui mừng, ngày đó, cô ấy biết rõ là thiếu gia cùng Hạ tiểu thư ở chung một chỗ, mà còn để cho tôi nói là Hạ tiểu thư đẩy cô ấy, cô ấy biết anh sẽ không tin tưởng. Mặc dù, tôi cũng không biết tại sao tiểu thư lại làm như vậy, cô ấy nói với tôi là bởi vì cô ấy yêu anh, sau lại cùng với tôi nói chuyện, cô ấy đem việc làm mất đứa nhỏ đều do chính mình, nhưng tôi biết là cô ấy không có sai, lúc trước nếu không phải do người khác đẩy cô ấy…, đứa bé cũng sẽ không mất đi…”

Vương Linh tự mình nói xong, hoàn toàn không có phát hiện sắc mặt Nam Dạ Tước đã ảm đạm, khuôn mặt anh hung ác, xoay người ngẩng đầu, mang theo thanh âm lạnh lẽ khiến người khác phải run rẩy, “Người kia, là ai?”

Vương Linh thật ra cũng không hề nhận ra, cô lắc đầu,”Lúc đầu tôi cùng với tiểu thư đi đến một trang viên biệt thự, bên trong rất lớn, nhưng mà tôi nhìn thấy trước cửa có hai chữ ‘Diêm Gia.’”

Nam Dạ Tước kìm nén nhắm mắt lại, một lần nữa trong lòng cảm giác như bị đâm một dao, “Chuyện là thế nào mà phát sinh.”

“Cụ thể tôi cũng không nói được, lúc ấy chúng tôi chuẩn bị qua đường đi ăn cái gì đó, sau đó tiểu thư lại chạy đuổi theo chiếc xe kia, mãi cho đến căn biệt thự đó, người nhà này rất hung hăng, người đẩy tiểu thư chính là một người đàn ông. Tôi nghe Má Lưu gọi ông là lão gia, lúc đó còn dùng chén đĩa nện chúng tôi, tiểu thư van xin ông ta, nói là cho tiểu thư gặp một người…”Vương Linh đến nay không biết Dung Ân muốn gặp người kia là người nào, “ Sau đó ông ta thấy chúng tôi không đi, liền một lực đẩy tiểu thư ra, lúc ấy phía sau cô ấy là bậc thang, té xuống cũng không lâu lắm, cô ấy đã chảy máu không ngừng, lúc đưa vào bệnh viên thì đứa nhỏ đã không giữ được.”

Nam Dạ Tước cầm lấy ly nước, mà ném ra, thủy tinh bắn tung tóe, vỡ ra. “Cô tại sao không nói sớm?”

“Thật xin lỗi thiếu gia, tôi hôm nay nói ra, là không muốn bí mật này sẽ im lặng đi xuống, càng không muốn người hiểu lầm Dung tiểu thư, tôi nhìn ra được tiểu thư là rất quan tâm đến đứa bé.”

Thật sự là quan tâm sao? Nam Dạ Tước cười lạnh, nếu là có, cô có thể nào cam lòng để con của họ chết đi một cách không rõ ràng như vậy

Vương Linh nói xong những lời này, cũng cảm thấy an lòng không ít, kéo rương da chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã,” Nam Dạ Tước đốt lên một điếu thuốc, Dung Ân vốn đã quen với Vương Linh, anh vốn là muốn cho cô một bài học, nhưng sau này cũng cần chăm sóc, sợ là không thể thiếu Vương Linh, “Cô trở về phòng đi, khuya hôm nay bất kể là phát sinh chuyện gì, cô cũng không được bước ra khỏi phòng một bước.”

“Thiếu gia?” Vương Linh có chút ngạc nhiên, vừa hết sức lo lắng, cho là lời của cô khiến cho anh trút giận lên người Dung Ân, “Tiểu thư không phải là cố ý muốn giấu diếm người mà bởi vì cô ấy quá yêu cậu…”

Nói dối như vậy, cũng chỉ có Vương Linh mới tin được.

“Đi vào.” Nam Dạ Tước hung hăng hít một hơi khói, cô xem thấy tàn thuốc lửa vẫn lóe lên, ở người đàn ông hô mưa gọi gió, nửa đoạn khói trên người nhanh chóng trở thành tro bụi.

Dung Ân ở trong phòng bệnh lau tay cho Diêm Việt, nhìn xuống đồng hồ, lúc này ra đón xe là vừa đúng, không thể chậm trễ hơn.

Má Lưu đi vào, trên mặt cười đầy hiền lành, “Được rồi, chứng kiến niềm vui này ta cùng mọi người cũng trẻ thêm vài tuổi, Ân Ân đi về trước đi, mẹ con thân thể không tốt cũng cần người chăm sóc, thiếu gia buổi tối có ta, sáng mai con đến đây.”

Dung Ân biết Má Lưu có dụng ý, cô liền cảm kích gật đầu “ Việt, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước.”

Lúc đi ra cô không mang theo gì cả, đi tới cửa, vẫn còn lưu luyến, cô không muốn rời đi, cô có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Diêm Việt, cô muốn nói cho anh biết, sau khi anh ngủ, cô nhớ anh biết bao…Nhưng hiện tại cô phải trở về rồi, ngộ nhỡ bị Nam Dạ Tước phát hiện…cô về sau cũng đừng nghĩ sẽ ra đi ra ngoài nữa.

Sau khi Má Lưu cùng Diêm Việt nói vài câu, mới cùng Dung Ân đi ra phòng bệnh, “Ân Ân, con hiện tại ở đâu?”

Dung Ân đem địa chỉ cho bà biết, “Má Lưu, người đi chăm sóc Diêm Việt đi.”

Ra khỏi bệnh viện, vội vàng đón xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không dám đi cửa chính, cô vòng qua vườn hoa dưới ban công,

Dung Ân ở trên cây leo xuống, Nam Dạ tước không biết là khi nào đã đến phía sau cô, “Ân Ân.”

Dung Ân phía sau lưng cứng ngắc, xoay người đã thấy người đàn ông đã bước đên gót chân của cô, cô không khỏi lui về phía sau, lưng chống đỡ lên cây, “Anh, anh trở về khi nào.”

Nam Dạ Tước liếc nhìn đôi mắt của cô cũng không nói gì, dắt tay cô hướng phía cửa đi tới, “Hôm nay Vương Linh có việc phải ra ngoài, rất trễ mới quay lại, tôi cũng vừa về tới nhà.”

Dung Ân cảm thấy rất kỳ quái, anh sao lại không hỏi cô tại sao ra ngoài. Ngẩng đầu nghiêng mặt nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt anh hẹp dài, đang đi ra ngoài sau vườn hoa, một cánh tay đột nhiên khoác lên bả vai cô, Dung Ân ở rất gần anh, lần này không có đẩy anh ra, phối hợp nhịp nhàng với anh đi vào bên trong nhà. Cô chỉ không có phát hiện, đáy mắt giận dữ của người đàn ông đã khéo léo giấu đi.

“Không muốn đi ra ngoài ăn, tùy tiện chuẩn bị một chút đi.”

Dung Ân ban ngày chăm sóc Diêm Việt cũng mệt mỏi rồi, Nghe Nam Dạ Tước nói như vậy, tự nhiên thấy rất vui mừng, “Vậy anh ngồi đó, tôi đi xem có cái gì ăn không.” Cô đi vào nhà bếp, đeo tạp đề vào, mở tủ lạnh ra, may mà Vương Linh cái gì cũng đã chuẩn bị xong, mọi thứ đều đủ.

Nam Dạ Tước tiện tay bật TV, anh một tay đặt trên ghế salon, có thể nhìn ra được, tâm tình Dung Ân hôm nay rất tốt, cô từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, thân thể bận rộn xuyên qua phòng bếp, tóc đuôi ngựa cột đơn giản ở sau ót theo cô nhẹ nhàng lắc lư, nghiêng đầu nhìn lại, cô gái khóe miệng thủy chung nhàn nhạt khép lại, nhớ tới cái gì đó, khóe miệng tuyệt đẹp kéo ra.

Nam Dạ Tước biết, cô là nhớ tới ai, nhưng chắc chắn sẽ không là anh.

Khoảng nửa giờ sau, Dung Ân đã làm xong vài món ăn, có cả hải sản, trong nồi đang hầm xương. Dung Ân rửa sạch hai tay, chỉ cần đợi hầm xong là có thể ăn cơm tối.

Khi cô trở lại bên cạnh Nam Dạ Tước, thấy anh đang xem một chương trình, bên trong người dẫn chương trình đang dạy cách thay tã lót cho em bé, cùng với pha sữa bột, nước ấm phải được điều chỉnh vừa đủ.

“Ân Ân,” Dung Ân cho là Nam Dạ Tước tùy ý chỉnh đến, lại không phát hiện ra anh nhìn rất chân thành, “ Con của chúng ta nếu như sinh đến bây giờ, hẳn là đã biết đi đúng không?”

Nụ cười trên mặt Dung Ân dần thu lại, tia sáng bên trong con ngươi cũng như vậy mà biến mất sạch sẽ, Nam Dạ Tước vươn tay, làm cho cô kề sát bên mình, “Ân Ân, chúng ta sinh một đứa bé đi.”

Hai vai cô không khỏi co rúc “ Anh không phải nói là không thích em bé sao? Tại sao đột nhiên lại muốn như vậy?”

“Anh hiện tại suy nghĩ, con của chúng ta, anh sẽ cho nó thứ tốt nhất, đem nó nâng ở trong lòng bàn tay” đầu Nam Dạ Tước hướng về phía Dung Ân, dựa vào trán của cô suy nghĩ “Ân Ân, đứa nhỏ lúc trước, thật là do em không cẩn thận để mất con sao?”

Dung Ân buông thỏng mi mắt, “Đúng”

Nam Dạ Tước hiện lên ánh mắt lạnh thấu xương, khóe miệng có chút tự giễu mà cong lên, cô không phải là bảo vệ Diêm Thủ Nghị, là Diêm Việt.

Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông rõ trên mặt của cô, hôm nay tâm tình của Dung Ân không tệ,liền tiện thể nói, “Nam Dạ Tước, anh đừng nhốt tôi, tôi sẽ không làm loạn nữa, tôi cũng sẽ không quên lời đã hứa với anh, anh cho tôi một chút tự do được không?”

Người đàn ông khóe miệng kéo ra độ cong càng lúc càng lớn, mang theo tràn đầy giễu cợt. Cô sở dĩ lấy lòng, bao gồm bữa cơm tối, cũng là vì muốn anh cho cô được tự do ra ngoài, nói cho cùng, vẫn là vì Diêm Việt.
Bình Luận (0)
Comment