Dục Vọng Đen Tối

Chương 146

Editor: Paris

Beta: Paris & Winnie

Khuỷu tay Dung Ân chống trên mặt đất, rất đau, chỗ khuỷu tay đã bị mài rách da.

Trần Kiều giống như con thú bị bao vây lại, con mắt đỏ bừng, âu phục rộng thùng thình mặc trên người, đầu tóc rối bời, trong ánh mắt lo lắng cùng bất an đều hiện ra dưới ánh đèn sáng.

Ánh mắt Duật Tôn mỉm cười, đang đứng tại trường đài nghịch ngợm khẩu súng, động tác người đàn ông thuần thục, vừa nhìn là biết không phải là đèn cạn dầu*.

*(Không phải là đèn cạn dầu: ý ở đây là để chỉ một người giỏi giang.)

Dung Ân thử vài lần mới đứng lên, vì đau đớn nên cô níu chặt lông mày, “Nam Dạ Tước, anh lại muốn làm cái gì?”

“Ân Ân, anh nói, dẫn em đến đây xem kịch hay.” Nam Dạ Tước đi đến trường đài, Duật Tôn đem súng lục đã lắp đạn đưa cho anh, người đàn ông dùng ngón trỏ thon dài xoay vòng nó sau, giữ chặt trong lòng bàn tay, cánh tay phải anh duỗi thẳng, họng súng hướng thẳng phía Trần Kiều.

“Nam Dạ Tước, anh…” Dung Ân vội vàng nắm lấy cánh tay của anh, Trần Kiều dù có thay đổi như thế nào, cũng không thể lấy mạng của anh ta, “Rốt cuộc thì anh có thù oán gì với anh ta, công ty của anh ta đã bị anh làm cho sụp đổ, anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Ân Ân, không phải là anh có thù oán với anh ta, mà là mấy người có thù oán với nhau.” Cánh tay người đàn ông nhẹ nhàng buông xuống, liền đẩy Dung Ân ra.

Nửa người trên của cô bị quăng lên trường đài, động tác Nam Dạ Tước rất nhanh, mở tủ bảo hiểm ra, chỉ nghe “pằng”, một tiếng vang thật lớn, Trần Kiều lúc này bị dọa đến nỗi ngồi xổm xuống, hai bàn tay che kín lỗ tai.

Người đàn ông bắn súng rất chuẩn, trúng ngay giữa đỉnh đầu anh ta mười vòng, Nam Dạ Tước ném súng vào trường đài, hướng về phía A Nguyên nháy mắt, “Kéo anh ta ra.”

Đôi chân Trần Kiều sớm đã xụi lơ, lúc bị kéo ra thân thể không còn sức lực, toàn thân đếu toát ra sự chật vật.

“Anh… Mấy anh đến đây rốt cuộc là muốn như thế nào?” Giọng nói người đàn ông run rẩy.

Nam Dạ Tước nắm cổ áo anh ta, đem cả người Trần Kiều đè lên trường đài, “Tập đoàn Viễn Thiệp anh đã lấy được, anh còn muốn gì nữa?”

“Tôi muốn lấy mạng của anh!” Ngữ khí Nam Dạ Tước hung ác, Dung Ân thấy thế, vội vàng kéo cổ tay người đàn ông, “Anh điên rồi sao, đây là một mạng người, hơn nữa Trần Kiều không hại anh, Nam Dạ Tước, anh dựa vào cái gì chứ?”

“Em đang cầu xin anh tha cho anh ta sao?” Cặp mắt người đàn ông tràn đầy vẻ tà ác lướt qua, “Dung Ân, em cư nhiên lại muốn cầu xin cho anh ta?”

Dung Ân bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi phải rút tay về, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, tay trái Nam Dạ Tước đè chặt phía sau cổ Trần Kiều, “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nhìn thấy người phụ nữ này chưa?” Tầm mắt anh quét qua Dung Ân sau đó thu hồi lại, “Tôi nhớ, hình như anh một mực muốn cô ấy phải không? Hôm nay, nếu anh mở miệng, tôi sẽ để anh dẫn cô ấy đi, như thế nào? Tôi tặng cô ấy cho anh.”

“Nam Dạ Tước!” Sắc mặt Dung Ân khó coi, hai tay rủ xuống bên người nắm lại thành nấm đấm, thần sắc vừa lo lắng vừa giận, âm thanh hét ra cũng run rẩy.

Nam Dạ Tước liếc mắt, trên người mặc bộ âu màu trắng, nửa người trên cúi xuống, khóe miệng câu lên, mái tóc ngắn màu nho tím dường như áp vào khuôn mặt Trần Kiều, “Tôi cho anh thêm một lựa chọn, tập đoàn Viễn Thiệp và Dung Ân, tôi cho anh chọn một.”

“Nam Dạ Tước, anh nghĩ rằng tôi thực sự dễ bị lừa như vậy sao?” Trần Kiều nghiến răng nghiến lợi, “Anh làm sao có thể đem miếng ăn đã ăn vào rồi lại nhả ra?”

“Vậy ý của anh là…” Nam Dạ Tước mỉm cười, “Không muốn người phụ nữ này, muốn tập đoàn Viễn Thiệp?”

“Nếu tôi thật sự muốn mang Ân Ân đi, anh có thể đồng ý không?” Ánh mắt Trần Kiều lộ ra vẻ châm chọc, đôi mắt đỏ ngầu, “Ai mà tin anh có lòng tốt như vậy.”

“Chỉ cần anh không chê tôi đã chơi đùa qua, anh dẫn đi là được rồi.” Nam Dạ Tước dứt lời thì thật sự đã buông lỏng tay ra, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Dung Ân, đẩy cô về hướng Trần Kiều, “Không phải em luôn nói anh là ác ma, muốn thoát khỏi anh sao? Đi đi.”

Cơ thể bị áp chế của Trần Kiều đã được tự do, sắc mặt anh ta kinh ngạc, khó có thể tin nhìn về phía mấy người bọn họ, Nam Dạ Tước đi đến bên cạnh A Nguyên, anh móc điếu thuốc ra, A Nguyên vội vàng châm lửa cho anh.

Dung Ân thuận theo sức của anh bị đẩy tới trước mặt Trần Kiều, một chân Nam Dạ Tước cong lên, tư thế tùy ý mà lười biếng ngồi ở mép bàn, anh nheo mắt lại khẽ hít một hơi thuốc, tay trái chống bên người, đốm lửa kẹp ở ngón giữa lập lòe lúc sáng lúc tối. Ba người hình như đang thương lượng gì đó, ai cũng không liếc mắt nhìn về bên này, sự không quan tâm trước đó của Trần kiều biến mất, anh vội đưa tay kéo tay Dung Ân, “Ân Ân, chúng ta mau rời khỏi đây.”

Anh ta không hiểu Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ân hiểu rõ hơn ai hết, cô biết rõ cứ như vậy mà bước ra một bước thì hậu quả sẽ là gì.

Trần Kiều kéo cô, muốn đi về phía trước, Nam Dạ Tước khẽ nghiêng đầu, đường cong bên miệng gợi cảm vô cùng, “Tôi nói, vì phụ nữ này, anh thực sự không cần tập đoàn Viễn thiệp nữa?”

Bước chân Trần Kiều dừng lại, Viễn Thiệp đã phá sản, anh biết rõ Nam Dạ Tước không thể nào đem nó trả lại cho anh, nhưng Dung Ân… Người đàn ông cầm tay cô, siết chặt lại.

Khóe mắt Nam Dạ Tước chứa vẻ tà ác, ngón trỏ anh gảy nhẹ tàn thuốc, “Anh đem người phụ nữ này trả lại cho tôi, tôi đem một Viễn Thiệp hoàn hảo như lúc ban đầu cho anh, thế nào? Tôi nói được làm được.”

Thần sắc Trần Kiều có chút hoảng hốt, “Nam Dạ Tước, anh lại muốn chơi trò gì? Mục đích anh làm như vậy là vì cái gì?”

“Không có mục đích gì đáng nói, muốn hay là không muốn, chỉ cần một câu nói của anh, nếu như không cần, dẫn cô ấy đi, cửa chính đang ở đó…” cánh tay người đàn ông chỉ hướng sau lưng hai người.

Lúc Trần Kiều nhìn sắc mặt của Nam Dạ Tước, không thể nhìn được ý đồ trong lòng anh, nhưng người đàn ông này, giới bên ngoài đã nhìn quen cách anh ta không theo như lẽ thường mà ra bài, cánh tay Dung Ân bị lòng bàn tay ướt nhẹp của Trần Kiều nắm lấy, cô vừa muốn rút ra, cũng cảm giác được cánh tay bị hạ xuống, Trần Kiều đã buông lỏng tay cô trước một bước, “Anh muốn như thế nào mới đem Viễn Thiệp trả lại cho tôi?”

Dung Ân ngẩng đầu lên nhìn anh, không có có cảm giác giật mình, càng không cần nói đến là thất vọng.

Sắc mặt Trần Kiều có chút lúng túng, cúi đấu, “Ân Ân, em yên tâm, tương lai anh…” Khách quan mà nói không thể vứt bỏ tập đoàn Viễn Thiệp, chỉ có lấy lại được nó, mới có thể có tương lai.

Khóe miệng Nam Dạ Tước từ từ giương cao có ý châm chọc rõ ràng, anh nhảy về trên mặt đất, hai chân thon dài đi đến trước mặt Trần kiều, đôi mắt u ám hung ác và nham hiểm, cũng không nhìn lấy Dung Ân một lần, động tác người đàn ông ưu nhã hít một hơi thuốc, vòng khói phun ra trên mặt Trần Kiều, anh ta chợt cảm thấy ngạt mũi không thôi, muốn ho khan, nhưng anh ta lại nín nhịn.

Sắc mặt Nam Dạ Tước hay thay đổi, vòng qua bên người Trần Kiều đến phía sau lưng anh ta, anh xoay người đẩy Trần Kiều tới phía trước, người đàn ông không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên ra sức, bước chân không vững ngã xuống, bụng đụng mạnh vào mép màn.

Trần Kiều không chịu được sự đau đớn, cả người xụi lơ xuống, lại bị Nam Dạ Tước nắm lấy cổ áo áp anh ta lên mặt bàn bóng loáng, một tay anh chế ngự tay trái Trần Kiều, tay kia đem đầu thuốc lá dụi xuống tay người đàn ông.

“A…” Tiếng thét đau đớn chói tai, cùng với mùi da bị khét tràn ngập trong không khí, rất rõ ràng có cảm giác ẩm ướt, hai con mắt Trần Kiều trợn tròn, cả một cánh tay run rẩy.

“Cái anh gọi là tình yêu cũng chỉ đến như vậy.” Mặt Nam Dạ Tước lộ vẻ châm chọc, “Tôi nhớ lúc trước nhìn thấy anh, anh còn có lá gan gào thét với tôi, anh nói anh thích Dung Ân, sao giờ không có lá gan ấy? Hay là gan bị chó ăn đi rồi?”

Miệng lưỡi người đàn ông từ trước đến nay đều rất độc ác, sẽ không dễ dàng tha cho người nào.

Nhìn chỗ máu thịt lẫn lộn trên mu bàn tay của Trần Kiều, tim Dung Ân không khỏi đập nhanh, cổ họng truyền đến một cảm giác buồn nôn.

“Nam Dạ Tước, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”

“Tốt, anh đã không chờ đợi được nữa, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề,” người đàn ông đã chơi đùa xong, cầm lấy khẩu súng bên cạnh chĩa vào mu bàn tay Trần Kiều, “Nói, lúc trước anh làm thế nào mà nhìn thấy được Diêm Việt, anh muốn anh ta chết, chính là vì muốn có được tập đoàn Viễn Thiệp?”

Sắc mặt Trần Kiều thay đổi rõ rệt, tinh thần Dung Ân cũng bình tĩnh lại, “Anh nói gì?”

“Nam Dạ Tước, anh thật hèn hạ, là chính tay anh giết Diêm Việt, bây giờ còn muốn đem tội danh này đổ lên đầu tôi, tôi không hề làm qua…” Trần Kiều vẫn như cũ không thừa nhận.

“Là chính miệng Diêm Việt trước khi chết đã nói với tôi, còn chuyện lúc trước anh ta trở thành người thực vật, cũng là tại anh…”

“Không, Việt cũng đã chết rồi, anh nói bừa cái gì mà không được…”

Nam Dạ Tước không nói nhiều lời với anh ta, cầm lấy súng, ấn vào một ngón tay của Trần Kiều rồi trực tiếp bóp cò.

“A…” Tiếng la thê thảm này, so với lúc nãy nghe thấy còn giật mình hơn, cả ngón tay người đàn ông đứt rời, chỉ còn một lớp da còn dính với xương ngón tay, nếu nói tay đứt ruột xót, Trần Kiều đau đến noi634i thiếu chút nữa là ngất đi.

“Tôi khuyên anh hãy khai thật đi, để tránh bị đau đớn da thịt.”

“Nam Dạ Tước… Anh, anh còn có luật pháp sao…” Trần Kiều đau đớn nằm sấp trên mặt bàn không thể động đậy, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống cần cổ, cả thân thể đều đang run rẩy.

“Đừng mẹ nó nói pháp luật với tôi!” Nam Dạ Tước kéo cò, khi bắn tiếp một phát, nửa người trên và đầu của người đàn ông đều ưỡn lên, cần cổ kéo thẳng, có thể thấy được đau đớn đến cỡ nào. Máu tươi văng tung tóe trên tây phục màu trắng của Nam Dạ Tước, đậm đặc mùi máu tanh.

“Này, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Dung Ân không dám dựa gần vào, cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, một tay kịp thời chống đỡ mép bàn.

Không ai trả lời câu hỏi của cô, Trần Kiều dựa trên mặt bàn thoi thóp thở, ý thức hình như đã bắt đầu mơ hồ.

Nam Dạ Tước phế đi hai ngón tay của người đàn ông, nhưng mắt cũng không chớp lấy một cái, anh đem họng súng lại lần nữa nhắm vào Trần Kiều, “Tôi có rất nhiều cách làm cho anh phải mở miệng nói chuyện, anh muốn thử hết từng cách, phải không?”

“Trần Kiều, những gì anh ấy nói là sự thật sao?” Dung Ân nhìn về phía người đàn ông bị áp chế, chỉ thấy ánh mắt né tránh của anh ta, đôi mắt cô đột nhiên tối sầm lại, chợt cảm thấy tối tâm không chút ánh sáng.

Nam Dạ Tước không cho người ta một cơ hội nào, súng lục đã được kéo cò.

“Dừng… Dừng tay,” Ánh mắt Trần Kiều lộ vẻ tuyệt vọng, anh ta biết rõ, hôm nay anh khó mà thoát khỏi. Ngón tay đau giống như là bị dao nhọn chém vào từng nhát, thậm chí anh ta cảm thấy cái chết cũng không khủng khiếp đến như vậy, nhưng mà người đàn ông phía sau là ác ma, anh ta sợ là ngay cả cơ hội được chết một cách thoải mái cũng sẽ không có.

“Tôi nói, tôi nói ra…”

Trần Kiều nghĩ, điều anh ta không nên nhất, chính là sinh ra ở Trần gia.

Diêm Việt tỉnh lại, đúng lúc bọn họ đang cực lực tìm kiếm chứng cứ Diêm Minh nhúng chân vào chợ đen, lại không nghĩ rằng, sẽ còn có thêm một Diêm Việt.

Trần Bách Huy cả đời tinh lực đều đầu tư vô việc làm như thế nào để thâu tóm lại tập đoàn Viễn Thiệp, mà khi Diêm Việt tỉnh lại, đối với Trần gia mà nói không thể nghi ngờ là sự uy hiếp lớn nhất.

Trong bệnh viện trông coi vô cùng nghiệm ngặc, mặc dù người nhà Diêm gia không dễ dàng rời khỏi, nhưng bên ngoài còn có vệ sĩ đứng, mà ngay cả con ruồi cũng đừng hòng bay vào.

Đầu tiên Trần Kiều mua chuộc được bệnh nhân sát vách phòng bệnh Diêm Việt, sau đó mặc y phục bác sĩ, mang khẩu trang để che mắt vệ sĩ, bởi vì là phòng bệnh cách vách, bọn họ sẽ không nhìn kỹ. Hơn nửa, lúc ấy đã gần rạng sáng, cho nên lúc Trần Kiều leo cửa sổ qua, cũng không có người phát hiện.

Diêm Việt chưa ngủ, hai mắt mở to, lúc Trần Kiều tiến vào, anh ấy liền quay đầu và phát hiện.

“Trần Kiều…” lúc Diêm Việt nhìn thấy anh ta, thần sắc phấn khởi, bởi vì người nhà không nói với anh một chữ nào những chuyện xảy khi anh hôn mê trong thời gian hai năm qua, cho nên, anh ấy cho rằng Trần Kiều vẫn còn là huynh đệ tốt của mình trước kia.

“Sao cậu mặc áo bác sĩ vậy?”

Trần Kiều cẩn thận nhìn qua gương mặt này, đúng vậy, đây mới là Diêm Việt, tướng mạo, thần sắc, mỗi thứ đều không thay đổi.

“Việt, cậu không phải là đang ngủ ngon sao? Tại sao lại tỉnh lại?” Trần Kiều đi đến bên giường anh, “Nếu như cậu tiếp tục ngủ, hoặc là cứ chết đi, thì sẽ không còn có nhiều chuyện xảy ra như vậy.”

Mặt Diêm Việt lộ vẻ giật mình, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khó tin, “Trần Kiều…”

“Có phải cậu cho rằng Ân Ân vẫn đang chờ cậu không, cho nên cậu mới tỉnh lại? Tôi nói cho cậu biết, đừng nằm mơ, cậu bây giờ chính là người tàn phế, cũng không nhúc nhích được, nói chuyện cũng không lưu loát, hơn nữa, cậu đã ngủ hai năm, cậu biết được trong khoảng thời gian này một con người đã thay đổi biết bao nhiêu rồi không?” Trần Kiều hai tay chống tại gò má Diêm Việt, “Lúc đó, Ân Ân nghĩ là cậu đã chết, mà người nhà của cậu lại cho rằng cô ấy đã hại cậu thành ra như vậy, em trai ruột của cậu, lúc trở lại lấy thân phận của cậu, anh ta đem Ân Ân ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, trong bữa tiệc đính hôn, nhục nhã cô ấy, nói không chừng, cũng đã lợi dụng thân phận của cậu để chiếm đoạt cô ấy…”

Diêm Việt kích động trên trán gân xanh nổi lên, nhưng lời nói muốn nói ra miệng lại yếu ớt vô cùng, “Cậu… Cậu nói bậy.”

“Ồ, còn nữa,” Trên mặt Trần Kiều mang một nụ cười tàn nhẫn, “Anh ta còn làm cho Ân Ân cùng đường, làm cho cô ấy không thể không đi quán bar phục vụ, khiêu vũ, buông thả trụy lạc, cậu biết không? Mà ngay cả người phụ nữ kiêu ngạo như cô ấy, cuối cùng vẫn phải cúi đầu, để Nam Dạ Tước bao nuôi.”

Gương mặt tuấn tú của Diêm Việt đỏ bừng, bắt đầu ho khan, bởi vì ở đây cách một căn phòng nghỉ với bên ngoài, cho nên vệ sĩ cũng không nghe thấy chút động tĩnh nào, “Quên mất, cậu còn không biết Nam Dạ Tước là ai, hôm nay Dung Ân vội vã trở về, không phải là về nhà mình, mà là người đàn ông đó đang đợi cô ấy, cũng chỉ có cậu, giống như thằng ngốc cái gì cũng chẳng biết, người nhà của cậu cũng đã biết hết…..”

Trần Kiều dừng một chút, một lần nửa mở miệng, “Cậu có biết người đàn ông này có quyền lực lớn như thế nào không? Anh ta đủ sức để hủy diệt Diêm gia của cậu, đến lúc đó, cậu còn muốn thấy mình nhà tan cửa nát sao?”

“Tôi không tin.” Đôi vai Diêm Việt run rẩy, bên trong ánh mắt lộ ra sự kiên quyết, “Cho dù Ân Ân thực sự có đến nước này, tôi vẫn tin tưởng cô ấy.”

“Tin tưởng cái gì?” Trần Kiều cười lạnh, ánh mắt chuyển thành đồng tình, “Tin tưởng cô ấy sẽ trở về bên cạnh cậu sao? Thật là buồn cười, cậu bây giờ là cái gì, một người tàn phế, cậu cho rằng bác sĩ nói đôi câu an ủi rằng cậu có thể đứng lên, cậu tin là thật sao? Cậu có biết hay không, cậu bây giờ chính là gánh nặng lớn nhất, Dung Ân vỗn dĩ có một cuộc sống tốt đẹp, tôi nghĩ, cô ấy đã yêu người đàn ông kia, nhưng trong lúc mấu chốt này, cậu người tàn phế này lại xuất hiện…”

Anh ta mở miệng một tiếng hai tiếng đều là người tàn phế, nơi cổ họng Diêm Việt nghẹn lại, anh muốn nói, anh không phải là phế nhân, anh có thể cho Ân Ân hạnh phúc.

Nhưng mà, anh muốn cử động tay, nhưng lại không nhúc nhích được, anh muốn giơ chân lên cũng không nhấc lên được, Trần Kiều nói rất đúng, anh chính là phế nhân, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích, chẳng lẽ thật sự lại muốn mọi người coi mình là trung tâm chỉ chuyển động xung quanh mình, chỉ vì không biết ngày nào mới có thể khôi phục lại.

“Tập đoàn Viễn Thiệp, sắp xong rồi.” Trần Kiều dứt khoát kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi bên cạnh giường Diêm Việt, “Em trai ruột của cậu, trong lòng anh ta chỉ biết tìm Dung Ân để trả thù, tôi gài bẫy làm cho anh ta nghiện thuốc phiện, hiện tại, chỉ cần nắm giữ chứng cứ anh ta giao dịch với chợ đen là tội có thể lên tiếp nhận Viễn Thiệp, đến lúc đó, Diêm gia mấy người còn có gì chứ?”

Diêm Việt yên lặng gối lên kia, đôi mắt màu trà tinh khiết sáng long lanh, anh cảm thấy được ngực đau đớn khó thở, anh không bao giờ nghĩ tới sau khi tỉnh lại, sẽ có nhiều chuyện đau đớn vô cùng như vậy chờ anh. Trong tưởng tượng của Diêm Việt, từ trước đến nay là rất tốt đẹp, Ân Ân của anh ở đây, người nhà ở đây, bạn bè ở đây, tất cả cũng có thể trở lại như trước.

Con mắt người đàn ông lại từ từ đen tối lại, anh còn chưa kịp nhen nhóm ánh sáng đó, cứ như vậy bị tàn phá sạch sẽ.

Anh không muốn nhìn thấy nước mắt Ân Ân, lúc Dung Ân rời đi, nói là hôm sau sẽ tới, lúc cô đi ánh mắt tránh né, thì ra không phải là muốn về chăm sóc mẹ Dung, mà là… Cô thân bất do kỷ*.

*Thân bất do kỷ: mình không được quyết định chuyện của mình.

“Cho dù tôi không tiếp nhận, tập đoàn Viễn Thiệp cũng sẽ bị sụp đổ trong tay em trai cậu,” Trần Kiều nhìn chằm chằm đáy mắt Diêm Việt thoáng hiện lên trong sáng, anh ta vươn tay, sau khi vén chăn Diêm Việt lên, nhổ những ống kim tiêm cắm trên mu bàn tay của Diêm Việt ra, “Cậu có muốn biết, lúc trước phấn hoa hoa Thiên Điểu* làm thế nào mà có trong sợi dây chuyền của cậu không?”

*Hoa Thiên Điểu (Strelitzia reginae) còn gọi là hoa chim thiên đường là một loại cây thân thảo sống nhiều năm, hình dáng cây này như một con chim vậy rất đẹp, các bạn có thể lên google search ^^.

Tầm mắt Diêm Việt nhìn trên mu bàn tay mình, Trần Kiều đem mu bàn tay của anh để lại bên trong chăn, đem cái ống đè dưới bàn tay anh, cũng nhét vào, nếu như vậy, cho dù có người ngoài cũng không phát hiện được.

Diêm Việt không thể hiện ra bất cứ sự hoảng sợ nào, cặp mắt lưu ly kia chỉ là nhìn hướng Trần Kiều, vẻ chua xót cùng bi thương, đột nhiên lọt vào ánh mắt anh ta có chút nóng lên, không dám nhìn thẳng,cố gắng dời tấm mắt.

“Nói như vậy… Chuyện phấn hoa, cũng là cậu?”

“Việt…” Âm thanh của Trần Kiều cũng không còn bén nhọn như trước, có chút ảm đạm, “Chỉ cấn cậu xảy ra chuyện, Viễn Thiệp một lần nữa mới có thể trở về Trần gia, hơn nữa… Tôi yêu Ân Ân.”

Mắt Diêm Việt không khỏi mở to, Trần Kiều quay đầu qua, nhìn vào hai mắt anh, “Tình cảm này, tôi luôn giấu thật sâu, khi tôi nhìn hai người như hình với bóng, cậu có biết tôi đã ghen tị cỡ nào không?”

“Trần Kiều…” Giọng nói Diêm Việt có chút ngẹt, anh dần dần cảm giác được thể lực chống đỡ hết nổi… “Phấn hoa, là tôi thừa lúc cậu không để ý bỏ vào, còn có thuốc xịt hen xuyễn, cũng là tôi…”

Diêm Việt nhắm mắt lại, đen tối vô tận ào tới, lúc lại mở mắt ra, bạn tốt ngày xưa tại sao lại trở nên ghê tởm như thế, chẳng lẽ, chỉ vì những quyền lực đó sao? Anh cho đến giờ đều là tin tưởng anh ta, lúc trước mua dây chuyền cũng là hai người cùng nhau lựa, có đôi khi, thuốc hen xuyễn đều là do Trần Kiều chuẩn bị cho anh… Diêm Việt ho nhẹ, anh biết cơ thể mình đã có phản ứng, hệ thống dinh dưỡng bị rút ra sau một giờ, thì không thể cứu chữa được nữa.

Trần Kiều ngồi ở bên giường, không có ý rời khỏi “Việt, thực sự xin lỗi, chúng ta đã thay đổi, không thể nào trở về được như trước, cậu yên tâm an nghỉ đi…”

Diêm Việt không sợ chết, thực sự, không sợ chút nào. Anh đã thấy một lần, trong thế giới đen như mực đó, so với chết cũng không tốt hơn, nhưng mà, anh cắn răng chống đỡ, anh biết Dung Ân vẫn còn chờ anh.

Cô gái ngốc nghếch đó, mỗi lần đem cô để lại sau lưng, cô đều khóc, Ân Ân nói, họ muốn nắm chặt tay của đối phương, sánh vai chiến đấu, ai cũng không thể đứng sau lưng ai.

Nhưng mà… Bộ dáng này của anh đã là phế nhân.

Anh được định là sẽ đứng sau lưng của Ân Ân, liên lụy cô.

Thực ra, chết cũng tốt, anh có toàn bộ hồi ức giữa bọn họ, hết thảy những điều này, ai cũng không thể thay thế được.

Trần Kiều nhìn thời gian, bộ dạng bây giờ của Diêm Việt đã suy yếu vô cùng, hẳn là không cách nào kêu được vệ sĩ bên ngoài, anh ta cẩn thận đem cái ghế để lại vị trí cũ, mắt nhìn lần cuối, rồi theo cửa sổ bò ra ngoài.

Diêm Việt không mở miệng kêu la, anh mím chặt môi, không phát ra một tiếng động nào.

Cũng không lâu sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng động, ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Cho đến khi tiếng bước chân đến bên giường, Diêm Việt mới nhìn rõ người đi vào là một người đàn ông xa lạ, mái tóc màu đỏ rượu rũ xuống lộ vẻ xuất chúng, ngũ quan tuyệt mỹ, bộ âu phục thủ công màu trắng cao quý lãnh khốc, anh ta chỉ nhìn chằm chằm, không cất tiếng nói.

“Anh, chính là Diêm Việt?” Con mắt người đàn ông khẽ nheo lại, vẻ mặt ngang ngỗ ngược bất tuân.

Hai mắt trước đó của Diêm Việt nhắm lại, nghe được Nam Dạ Tước nói như vậy, hai mắt không khỏi mở to Một đôi mắt rất đẹp. Đây là cảm giác của Nam Dạ Tước lúc mới gặp anh, trong suốt thấy đáy, tinh khiết sáng long lanh, vừa nhìn có thể trông thấy nội tâm sâu thẳm của anh, hai tay người đàn ông để trong túi quần, anh cho rằng, có thể làm người thừa kế của Diêm gia, ít nhất phải có khí chất lạnh lùng đến thấu xương mới phải, nhưng Diêm Việt trước mắt, hiển nhiên sẽ không làm cho người ta có cảm giác bị uy hiếp. Anh nhìn qua rất yếu ớt, mái tóc ngắn màu nâu sẫm rũ xuống trước trán, sắc mặt tái nhợt.

“Tôi là, Nam Dạ Tước.” Không hiểu sao, người đàn ông nói ra tên mình.

Đáy mắt đen tối của Diêm Việt đột nhiên sáng lên, anh ta chính là người mà Trần kiều đã nói Nam Dạ Tước? Anh cố gắng câu khóe miệng đang trễ xuống của mình, cực lực thành thân thiết, “Chào anh.”

Diêm Việt biết rõ, anh không còn nhiều thời gian.

“Tôi biết bây giờ Ân Ân đang ở cùng anh.” Diêm Việt ho khan, gương mặt đỏ lên, Nam Dạ Tước kéo ghế ngồi bên cạnh giường anh, chờ anh nói tiếp nửa câu sau, “Tôi không thể cùng cô ấy đi tiếp, tôi cảm thấy mệt mỏi quá.”

“Nói như vậy là, anh sẽ từ bỏ cô ấy?”

Diêm Việt có chút khó chịu, thở hổn hển, anh lắc đầu, nhưng không tiếp tục đề tài này, “Anh, anh biết Trần Kiều không?”

Nam Dạ Tước nhíu chân mày, “Biết.”

Bây giờ người Diêm Việt có thể nhìn thấy chỉ có Nam Dạ Tước, hơn nữa, giữa họ lại tồn tại một loại liên kết đặc biệt, anh lựa chọn tin tưởng anh ta, “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”

Người đàn ông không biết anh sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào, “Chuyện gì?”

“Thâu tóm… Viễn Thiệp.”

Đôi mắt Nam Dạ Tước thoáng hiên lên vẻ nghi ngờ, hoài nghi là chính mình đã nghe lầm, khóe miệng anh cười châm chọc, “Thâu tóm tập đoàn Viễn Thiệp?”

“Đối với,” Ánh mắt Diêm Việt tràn đầy sự nghiêm túc, anh đã thấy tay của Diêm Minh, Diêm Việt biết rõ tính tính anh ta đen tối, hơn nữa Trần Kiều vào lúc này sẽ không lừa anh, nội bộ tập đoàn Viễn Thiệp khẳng định là đã chia năm xẻ bảy, anh không muốn Diêm Minh càng lún càng sâu, “Hy vọng anh có thể, tiếp nhận Viễn Thiệp.”

Thay vì đợi đến Trần Kiều nắm được chứng cứ Diêm Minh giao thiệp với chợ đen, chi bằng để cho Viễn Thiệp đổi chủ lần nữa. Ít nhất những chứng cứ kia sẽ không được đưa ra ánh sáng, Diêm Minh sẽ không bị hủy hoại!

Cái công ty này, mọi người không đồng lòng, đã bị phá hủy rồi.

Mà Diêm Việt sở dĩ đưa ra yêu cầu như thế, một mặt, có thể cứu được người nhà của mình, về mặt khác, để cho Nam Dạ Tước thâu tóm, giống như là hợp tác trên thương trường, sẽ không để cho Nam Dạ Tước thua thiệt. Diêm Việt không muốn nợ anh ta.

“Nhưng, tôi dựa vào cái gì giúp anh?” Nam Dạ tước là thương gia, “Hơn nữa, đây là chuyện nội bộ của tập đoàn Viễn Thiệp các anh.”

Diêm Việt lại ho lên, Nam Dạ Tước nhìn thấy có gì không ổn, “Anh làm sao vậy?”

“Nếu như không có chuyện hai năm trước, tôi với Ân Ân, nhất định là cả đời này sẽ không buông tay…” Ánh mắt Diêm Việt mơ hồ, trong cổ họng ho đến nỗi có mùi máu tanh, “Bảo vệ tốt Ân Ân, vĩnh viễn đừng để cô ấy đến gần Trần Kiều…”

Đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước đột nhiên thâm sâu, trong phòng bệnh đèn trắng rất sáng, đừng nói là bệnh nhân, cho dù là người bình thường dưới hoàn cảnh như vậy cũng sẽ rất khó mà chìm vào giấc ngủ, nó giống như là loại dây thần kinh của người lúc nào cũng căng thẳng, không buông lỏng được, “Tại sao?”

Diêm Việt há hốc mồm, trên môi đã khô nứt rách da, “Vừa nãy anh ta đã tới…” thần sắc Diêm Việt dường như rất đau khổ, “Tôi trở nên như thế này, cũng là do, anh ta để loại phấn hoa có thể gây dị ứng cho tôi vào trong sợi dây chuyền tôi tặng cho Ân Ân, mục đích của anh ta, chính là Viễn Thiệp, và cả Ân Ân…”

Nam Dạ Tước không nghĩ tới anh và Diêm Việt lần đầu tiên gặp mặt, sẽ là trong trường hợp như vậy. Anh nghĩ tới sự tranh đấu giữa hai người, nhưng duy nhất không ngờ rằng, Diêm Việt sẽ có thái độ hoàn toàn từ bỏ như vậy. Điều này làm cho Nam Dạ Tước thay Dung Ân cảm thấy không đáng, anh thầm nghĩ, thì ra sống trong quá khứ, chỉ là chính cô mà thôi.

Lúc Trần Kiều đi ra đem tay Diêm Việt nhét dưới chăn, lại quên nhét sâu vào bên trong, lần này, cánh tay trượt ra ngoài chăn, tất cả đều rớt xuống, còn có những cái ống đã bị nhổ ra.

Nam Dạ Tước dời ánh mắt xuống, sự khinh thường trong mắt bị thay thế bằng sự kinh ngạc, anh giật mình ngẩng đầu, nhưng lại thấy thần sắc Diêm Việt cũng không thay đổi, cũng không hoảng loạn như trong tưởng tượng của anh.

“Tôi không biết, rốt cuộc anh yêu Ân Ân nhiều như thế nào, nhưng mà… Tôi xin anh, nhất định phải đối xử tốt với Ân Ân…”

Vẻ hờ hững ban đầu của Nam Dạ Tước vì những lời này của người đàn ông mà biến mất, anh cảm giác cổ họng mình như bị chặn lại, anh vội vàng đứng dậy muốn nhấn vào nút đèn báo hiệu trên đầu giường.

“Vô ích thôi…..” trên mu bàn tay rủ xuống dưới chăn của Diêm Việt, mảng bầm tím lớn lan ra, năm ngón tay có vẻ khô gầy khô héo, Nam Dạ Tước biết rõ hệ thống dinh dưỡng này không thể rút ra quá lâu, “bản thân anh đã biết, vì sao lúc nãy không nói?”

“Tôi muốn ra đi, tôi muốn đem hạnh phúc để lại cho Ân Ân…”

Nam Dạ Tước ngồi lại trên ghế dựa, sắc mặt chán nản, anh ta thử dùng một loại ánh mắt khác để nhìn Diêm việt, thật người đàn ông trên chiếc giường bệnh này rất chói mắt, ai cũng không đoạt được phong thái của anh ta, mà ngay cả Nam Dạ Tước cũng không được, “Vậy anh dựa vào điều gì mà cho rằng, không có anh, cô ấy sẽ hạnh phúc?”

Sự cố chấp của Dung Ân đối với Diêm Việt, Nam Dạ Tước đều để hết thảy vào trong mắt.

“Tôi không muốn làm liên lụy đến hạnh phúc của cô ấy…” Trần Kiều có một câu nói rất đúng, hai năm rồi, thời gian cứ chạy, mọi thứ đều đã thay đổi, “Thiết yếu, là để cho Ân Ân sống thật tốt…”

Anh cũng đoán được, anh đi, cô sẽ đau lòng tuyệt vọng như thế nào?

Nam Dạ Tước không khỏi bị người đàn ông này làm cho cảm động, cảm giác thật kì diệu, “Anh cần phải sống, ai hại anh, anh cần phải mở to mắt nhìn thấy người đó bị báo ứng.”

Mà Diêm Việt, không thích hợp nhất chính là những cuộc đấu đen tối, “Tôi hy vọng Trần Kiều có thể bị trừng phạt xứng đáng, mặc kệ như thế nào, tôi tin tưởng luật pháp…”

Diêm Việt chưa kịp nói những lời khác, anh ra đi rất nhanh, điều duy nhất anh cảm thấy nuối tiếc đó là trước khi chết không được nhìn lại Ân Ân một lần nữa.

Cho nên, đôi mắt anh vẫn mở to, không nhắm lại.

Nam Dạ Tước ngồi trước giường của bệnh Diêm Việt thật lâu, ánh mắt của anh rơi trên mu bàn tay bầm đen của Diêm Việt thật lâu, anh muốn cứu anh ta, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Cơ hội tiếp tục sống, là bị Trần Kiều phá hủy, nhưng cũng là chính Diêm Việt buông tay.

Có lẽ, anh còn rất nhiều lời muốn nói cùng Dung Ân, nhưng đã không kịp nữa rồi, ông trời chỉ cho anh thời gian ngắn như vậy, anh đã tỉnh, đã nhìn thấy nụ cười của Dung Ân, anh cảm thấy đã đủ.

Anh không phải không tin tình yêu giữa bọn họ, anh chỉ là, không muốn để cho tình yêu này trở nên quá mệt mỏi, quá nặng nề.

Ân Ân của anh, cần phải được trưởng thành dưới sự chở che của ánh mặt trời, nhưng anh vĩnh viễn chỉ có thể nằm trong bóng tối như thế này, không thể cho cô nắng ấm.

Tin tưởng luật pháp?

Nam Dạ Tước buồn cười, lại phát hiện động tác khóe miệng như thế nào cũng không nâng lên được, anh và Diêm Việt không quen biết, thậm chí, hẳn là mối quan hệ tình địch giương cung bạt kiếm *, người đàn ông đứng dậy, ánh nắng rơi vào gương mặt an tường của Diêm Việt.

* Giương cung bạc kiếm ý nói quan hệ của 2 người rất căng thẳng, lúc nào cũng có thể xảy ra tranh đấu.

Trong phòng bệnh, chỉ có hai người bọn họ, chuyện Trần Kiều hại chết Diêm Việt, ngoại trừ Nam Dạ Tước ra, ai cũng không biết.

Anh mặc dù không nói đáp ứng yêu cầu của Diêm việt, nhưng bản thân Nam Dạ Tước biết, anh đã ngầm chấp nhận.

Thiết yếu, để cho Dung Ân tiếp tục sống tốt.

Tiếp theo, thâu tóm Viễn Thiệp, ngăn cản Trần Kiều, nếu như dùng thủ đoạn lúc trước của Nam Dạ Tước, anh muốn đùa chết một người Trần Kiều, không cần phải tốn thời gian công sức. Nhưng mà, ánh mắt Nam Dạ Tước liếc về phía cặp mắt không nhắm lại của Diêm Việt, màu trà tinh khiết, vẫn như cũ lộ ra ánh sáng như ngọc lưu ly. Anh đột nhiên có chút hiểu sự kiên trì của Dung Ân, vẻ sáng ngời và thanh khiết này, anh hoàn toàn chưa từng thấy qua.

Diêm Việt nói, anh ta tin tưởng luật pháp, để cho pháp luật trừng trị Trần Kiều.

Trong mắt Nam Dạ Tước lộ ra một loại ẩn nhẫn đau thương, người đàn ông toàn thân đếu lộ ra loại ấm áp, cư nhiên vào lúc chết cũng còn kiên trì, muốn dùng thủ đoạn luật pháp để trừng phạt Trần Kiều, mà không phải, giống như anh ăn miếng trả miếng, thậm chí Nam Dạ tước cảm thấy, bất kỳ thủ đoạn đen tối nào, đối với anh ta đều là một loại xúc phạm.

Lúc anh đi ra khỏi cửa, anh phá lệ một lần, Nam Dạ Tước dự định cho Trần Kiều nhiều thời gian một chút, dùng con đường luật pháp, đưa anh ta vào tù.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, A Nguyên cùng Lý Hàng canh giữ bên ngoài, tấm mắt Nam Dạ Tước bị chiếu rọi có chút mông lung, anh giơ cánh tay lên, lại cảm giác toàn thân không có chút sức lực.

Diêm Việt cô đơn nằm đó, còn tốt, lúc anh đi về phía trước sẽ không còn đen như mực, nhưng, anh ta luôn cảm thấy rất trống trải, giống như là thiếu cái gì đó. Đoạn thời gian tốt đẹp đó đã qua, anh để lại sự trẻ trung trong sân trường, để dưới cây bạch quả màu vàng kim.

Cũng để lại tất cả những gì anh ta và Ân Ân cất giấu ở trên núi.

Nam Dạ Tước lần đầu tiên bỏ đi bản chất của ác ma, Diêm Việt là người bám sâu vào đáy lòng Dung Ân, anh không muốn thừa nhận mình đã bị anh ta làm lung lay, nhưng, tại sao anh lại làm như vậy, Nam Dạ Tước thật sự không tìm ra được một lý do có thể thuyết phục bản thân mình.

Có lẽ, anh là muốn mượn tay của mình, đích thân viết lên dấu chấm hết cho quá khứ của Dung Ân và Diêm Việt.

Anh bắt đầu việc lên kế hoạch thâu tóm tập đoàn Viễn Thiệp, chuyện Trần Kiều, anh cũng âm thầm phái người đi điều tra, nhưng chuyện năm đó đã chết không còn đối chứng, tất cả trong phòng bệnh, càng không thể phát hiện ra bất kỳ chứng cứ nào.

Mà mấu chốt nhất chính là Dung Ân, cho dù anh nói ra là Trần Kiều, cô cũng sẽ không tin.

Các vài viết trên tin tức đã chỉ thẳng hung thủ chính là Nam Dạ Tước, nỗi tuyệt vọng cùng bi quan chán đời của Dung Ân làm anh sợ, lúc trong phòng bệnh Diêm Việt đi ra, anh cũng đã nghĩ kĩ sẽ ôm toàn bộ tội lỗi lên người. Nam Dạ Tước tin rằng, anh sẽ mau chóng phơi bày chân tướng sự việc ban đầu,chỉ cần Dung Ân sống sót qua cửa ải này, giữa họ, có thể rất tốt đẹp.

Anh bắt đầu thâu tóm Viễn Thiệp, Dung Ân nói, anh bỏ đá xuống giếng, Diêm Việt chết rồi, ngay cả Diêm gia anh ta cũng không buông tha.

Nam Dạ Tước đã nắm chắc phần thắng trước khi Trần Kiều tìm đủ bằng chứng thì đã thâu tóm được Viễn Thiệp, nhưng mà, một chiếc CD được đưa ra, đem kế hoạch tỉ mỉ tất cả đánh nát, những gì anh làm, gần đến giờ chót đều mất hết.

Viễn Thiệp nằm trong tay Trần Kiều, Diêm gia, từ đó cũng càng thất bại, toàn bộ chuyện của Diêm Minh thì bị Trần Kiều đưa ra ngoài.

Nam Dạ Tước đem súng từ trên tay Trần Kiều dời đi, anh nghe được một tiếng thét chói tai từ Dung Ân, hai tay làm rối tung đầu tóc ngã xuống ngồi trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment