Dục Vọng Đen Tối

Chương 89

Giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, đây đúng là lần đầu tiên.

Nam Dạ Tước có chút mơ tưởng, người con gái này chuyển biến thật sự là nhanh, Dung Ân thấy anh ta không nói lời nào, cho là anh không đồng ý,” Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

” Ân Ân, em có phải là đang ghen?” Người đàn ông giọng nói mang theo sự vui sướng.

Dung Ân trả lời dứt khoát,” Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy thôi, tôi muốn yên tĩnh ở chỗ này.”

Nam Dạ Tước tâm tình đang khá lên cũng không phải vì lời nói này của cô mà giảm đi chút nào bởi vì Dung Ân nói là cô muốn yên tĩnh ở chỗ này,” Được, Ngự Cảnh Uyển là của em, em nói cái gì chính là cái đấy, nói không muốn ai đi vào, ai cũng đừng nghĩ sẽ được đi vào.”

Dung Ân sắc mặt thả lỏng ra, Nam Dạ Tước thấy thế, được một bước lại muốn tiến lên hai bước, đi tới mép giường ngồi xuống,” Chuyện của công ty Sang Tân bên kia đã được giải quyết, Tước thị cũng đang hợp tác với bọn họ, việc bồi thường, Tước thị cũng sẽ chịu hết”

Anh mặc dù không nói rõ ra, nhưng trong lời nói cũng thể hiện rất rõ ràng sự đắc ý, thấy Dung Ân không nói lời nào, Nam Dạ Tước nghiêng nghiêng thân thể, hai tay vừa muốn vươn ra về phía trước, anh nghĩ lại, hai tay lại khó khăn thu lại về bên đùi mình,” Ân Ân?”

Dung Ân nhìn nhìn về phía anh,” Chuyện gì?”

” Em đừng có nhìn chằm chằm vào tôi như thế,” Nam Dạ Tước thấy vẻ mặt của cô tràn đầy sự cảnh giác, giống như là anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy,” Tôi chỉ muốn em điều trị bệnh thật tốt, phối hợp với bác sĩ tâm lý”

Dung Ân kéo chiếc chăn choàng lên trên bả vai,” Tôi đang chữa bệnh, cũng phối hợp rất tốt.”

” Thật vậy không?” Nam Dạ Tước thấy cô như thế này, lại nghĩ tới lời nói lúc trước của Diệp Tử,” Ân Ân, chờ em khỏe lại, tôi sẽ không đối xử với em như vậy nữa, một lần cũng không.”

Dung Ân ánh mắt đang nhìn cửa sổ trên cao chỉ bởi vì những lời nói này của anh mà thu hồi về, vết thương trên người có thể lành lại được, trên cơ bản cũng không phải lo lắng gì nhiều, chỉ là vết thương do tâm lý để lại quá nặng, Diệp Tử nói, nếu không kịp thời chữa trị, sẽ có chuyển biến xấu, đến lúc đó, cô sẽ không cho bất kỳ người đàn ông nào đụng vào được, thậm chí chính mình có thể tự kỉ trở nên bế tắc không lối thoát.

Cô lặng im ở trên giường, Dung Ân còn muốn mình có thể đi ra ngoài làm việc một lần nữa, hòa nhập vào vòng luẩn quẩn của xã hội, nhưng cô lại không tin Nam Dạ Tước.

Diệp Tử đi ra từ Ngự Cảnh Uyển không lâu, liền nhận được điện thoại của Hạ Phi Vũ.

Hiện tại đúng là giờ tan tầm cao điểm, các cô hẹn tại quán cà phê “0 Giờ”.

Hạ Phi Vũ tới trước, nhìn thấy Diệp Tử thì đứng dậy,” Chào cô, tôi là Hạ Phi Vũ.”

” Chào chị.”

Ly cà phê đươc đặt trên bàn,Diệp Tử hai bàn tay chạm nhẹ vào ly cà phê, dáng ngồi rất đoan trang,” Xin hỏi Hạ tiểu thư hẹn tôi tới đây, là có chuyện gì muốn nói?”

” Cô cũng biết, chúng tôi là những người đi làm văn phòng, bình thường áp lực tâm lý cũng rất lớn, nếu như có thể, tôi cũng hi vọng cô tư vấn cho tôi một chút, muốn cùng cô làm bạn.”

Diệp Tử cười làm cho người ta hết sức dễ chịu,” Nếu tôi có khả năng gì có thể giúp đươc chị, tất nhiên là tôi sẽ giúp rồi.”

Diệp Tử cùng cô trò chuyện có một chút ngượng ngập, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cô cho dù muốn biết chuyện của Dung Ân, Diệp Tử cũng sẽ không nói, dù sao quen biết nhau bây giờ, sau này có rất nhiều cơ hội.

Sau bữa ăn chiều, đèn các phòng cao thấp của Ngự Cảnh Uyển đều thắp hết lên, lộ ra sự ấm áp.

Dung Ân ăn xong cơm chiều thì lên lầu trước, Nam Dạ Tước đi lên sau, chỉ thấy cô đang thu thập chăn,mền, đóng gói, bộ dáng này rất giống như muốn trốn đi, anh vội vàng đi tới,” Em đang làm cái gì đấy? Muốn đi cũng không cần mang theo chăn,mền.”

Dung Ân giật lấy cái chăn từ tay anh, lúc này, cô mới bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của anh,” Tôi muốn chăn mền của anh làm cái gì chứ?”

” Vậy em làm gì vậy?”

Hai người dường như mỗi người một bên của cái chăn kia, giằng tới giằng lui, Dung Ân thấy trong mắt anh có chút khẩn trương, liền buông lỏng tay,” Tôi chấp nhận trị bệnh thật tốt, nhưng trong thời gian này, tôi muốn đổi chỗ ngủ, không muốn mỗi ngày ngay cả lúc ngủ cũng đều căng thẳng.”

Nam Dạ Tước nghe vậy, lông mày cũng dãn ra không ít, bộ dạng của cô như vậy không khác gì đề phòng một con sói háo sắc “Tôi sẽ không đụng vào em, cũng không có chạm qua em, em làm gì mà căng thẳng vậy.”

” Anh ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không ngủ được.”

Nam Dạ Tước không nói gì, nhưng còn muốn cố chấp nói,” Vậy em cứ coi như là tôi không có ở đây.”

Dung Ân có chút tức giận,đứng cách anh rất xa,” Anh cũng không phải là không khí, anh trở mình một cái cả giường đều rung động, Nam Dạ Tước, anh không phải để cho tôi tiếp nhận trị liệu một cách tích cực sao? Anh như vậy tôi làm sao có thể phối hợp được chứ?”

Người đàn ông có chút yên lặng, cũng tìm không ra cái cớ nào khác, đột nhiên khom lưng đi xuống ôm mền gối đi ra ngoài,”Vậy tôi ngủ chỗ khác,” Trước khi ra cửa thì, còn vứt ra đằng sau dưới một câu,” Được rồi chứ?!”

Chu kỳ tâm lý trị liệu rất dài, Diệp Tử đều đúng 9h là tới nơi, Dung Ân cũng tránh thái độ tiêu cực, cùng cô nói chuyện, làm cho cô tự có thể mở lời, Tuy Diệp Tử tuổi còn rất tuổi trẻ, nhưng về trình độ chuyên môn rất chuyên nghiệp. Cô đưa đến rất nhiều đạo cụ, tính tình cũng rất hòa đồng, cực kỳ kiên nhẫn, Dung Ânlại cảm thấy rất yêu mến cô.

Càng về sau, Diệp Tử cũng không coi Dung Ân là người bệnh của mình, mà là bạn bè, Trời thu đã tới, tầm sau 12 giờ, thời tiết chuyển sang ấm áp, trong chén cà phê, chất lỏng màu nâu nhạt đang tạo thành một cơn lốc xoáy nhè nhẹ, Dung Ân rất thích ngồi một mình trên ban công, bỗng nhiên có một chiếc lá rụng bay đến lầu hai,rơi xuống chân của cô.Trong hoa viên, có những đóa hồng trắng đang nở rộ, Dung Ân không thể nghĩ Nam Dạ Tước làm như thế nào lại có thể trồng được nhiều loài hoa quý như thế này, Diệp Tử đem cà phê đẩy về phía cô,” Sắc mặt của cô hôm nay thật không tồi nha.”

” Nói thật, tôi rất muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Nhưng căn bản là, Nam Dạ Tước sẽ không đáp ứng.

” Tôi cảm thấy, cô có thể nói với Nam Tổng thử xem.”

” Vô dụng thôi,” Dung Ân nhấp ngụm cà phê, không cho đường, đắng đến nỗi làm cho người ta muốn khóc, “Anh ta sẽ không đồng ý.” Nam Dạ Tước sợ cô lại bỏ trốn lần nữa.

” Không thử thử làm sao có thể biết được? Con người Chúng ta chính là như vậy, nhiều khi, suy nghĩ tiêu cực quá nhiều, không xác định được mục tiêu trước, rồi lại áp đặt suy nghĩ của chính mình vào?” Diệp Tử khuôn mặt thanh thoát, lại bỏ vào ly cà phê của mình một cục đường nữa.

Dung Ân không nói gì thêm, bộ dáng vẫn như trước rất yên tĩnh.

Diệp Tử thấy trên mặt cô có chút thỏa hiệp, liền rất biết cách cùng cô nói những chuyện khác, nhiều ngày trôi qua như vậy, vết thương trên người Dung Ân dần dần cũng đã hồi phục, vết máu trước kia ứ đọng lại rất lớn,giờ cũng chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt.

Buổi tối, Nam Dạ Tước chưa trở về, Dung Ân ăn xong bữa cơm chiều lên lầu liền đem cửa phòng ngủ khóa trái.

Khoảng tám chín giờ tối, cô nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh của xe hơi, Dung Ân tắt TV, người chui vào trong chăn.

Mấy ngày nay, Nam Dạ Tước thực sự thành thật, Dung Ân mỗi lần ăn cơm xong đều đem cửa phòng khóa trái, anh buổi sáng thì đi đến công ty sau đó về thì lại vào căn phòng khác ở đấy không chịu đi ra.

Tiếng bước chân truyền đến từ bậc cầu thang, cũng không có đi qua gian phòng của Dung Ân, mà dừng lại ở cửa ra vào.

Cô vểnh tai lên nghe, nghĩ thầm Nam Dạ Tước có thể hay không làm việc mà không suy nghĩ, nói cho cùng, cái phòng ở này là của anh ta, anh ta có chìa khóa. Dung Ân nghĩ vậy, liền có chút ít khẩn trương co hai vai lên, trong phòng yên tĩnh có chút u ám, cô nghe được tiếng âm thanh rất nhỏ đang sột soạt, như là vật gì đó trên sàn nhà đang động đậy bò, ngay sau đó, cánh cửa liền truyền đến tiếng kéo kéo mở mở, còn có rất tiếng đánh đánh vào cửa rất nhỏ.

Dung Ân ngồi dậy, tóc dài mềm mại phủ xuống trên vai, Nam Dạ Tước đập đập cánh cửa,” Ân Ân, mở cửa.”

Cô nhíu mày,” Tôi ngủ rồi.”

” Mở cửa!” Người đàn ông dùng sức đập xuống, nhưng suy nghĩ gì đó, lại thu tay lại, anh cũng không muốn làm cho Dung Ân nghĩ là anh muốn bạo lực.“Tôi không vào đâu, em mở cửa ra đi được không? Có cái gì tìm em này.”

” Anh chính là cái đó phải không?” Dung Ân không nghĩ tới anh nghĩ ra lý do sứt sẹo như vậy.

Ngoài cửa, Nam Dạ Tước sắc mặt bị chọc giận tới tái nhợt,” Em mở cửa ra, em mới là cái đó ấy, tôi sẽ không vào đâu, cùng lắm thì tôi đi.” Nói xong, Dung Ân đúng là nghe được tiếng bước chân rời đi.

Nhưng cửa ra vào tiếng động đó vẫn còn tồn tại, cũng không giống như là tiếng động Nam Dạ Tước làm ra, Dung Ân xuống giường đi tới cửa ra vào, vừa mở cửa ra, chỉ thấy hoảng hốt, một cái bóng đen chui ngay vào. Dung Ân mắt cá chân truyền đến tiếng động, bóng đen kia chạy vòng xung quanh chân của cô, nhất thời thấy không rõ là vật gì, sợ tới mức cô vội vàng nhảy lên giường,” AAAAAAAAAAAAA”

” Làm sao vậy?” Nam Dạ Tước đẩy mạnh cửa ra, bóng đen kia ở ngay trước cửa ra vào quen thuộc địa hình, bỗng chốc bị bay ra thật xa, đau đến nỗi rên lên hừ hừ.

Mở đèn lên, Dung Ân lúc này mới thấy rõ hóa ra vật kia là một chú chó nhỏ, có bộ lông màu nâu nhạt, cặp mắt đen lay láy lộ ra, trên người còn đang mặc một bộ đồ hình hoa, thân hình béo béo tròn tròn thật vất vả lắm mới đứng lên được, dường như cứ lăn vào chân của Nam Dạ Tước mà ra sức nịnh nọt. Anh xoay người đem ôm nó trên tay, Bộ vest màu xám bạc lập tức bị chú chó nhỏ này giơ móng vuốt cào lấy, chú chó nhỏ nằm ngoan ngoãn ở trong lòng anh, điệu bộ cực kỳ thân mật.

Dung Ân vẫn còn đang duy trì bộ dáng lúc trước đứng ở trên giường, nhìn thấy động tác của người đàn ông trước mặt, cô có chút mơ hồ, thử nghĩ xem Nam Dạ Tước giầy Tây, áo vest đứng ôm chó xuất hiện trước mặt người khác, sợ là ai thấy đều phải lăn ra mà cười.

” Đây không phải là thứ mà người phụ nữ nào cũng yêu mến sao? Em làm sao lại ngược lại vậy.”Người đàn ông tiến lên, đem tiểu khách quý đặt lên giường Dung Ân, tiểu tử kia rất biết cách nịnh nọt người, lập tức lắc lắc thân hình béo béo tròn trong thân mật hướng tới gần chủ nhân.(Khoai Môn Kem: tiểu tử chỉ những vật đáng yêu mang tính sủng nịnh. Ở đây chỉ chú chó này rất hay nên tớ cũng không muốn đổi sang nghĩa Việt Nam nên tớ nói trước vì những chương sau tớ vẫn sẽ dùng từ này để chỉ con cún. ^^)

Dung Ân vốn đối với những chú chó con cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng tiểu tử này cứ chạy xung quanh chân cô, cô chỉ cảm thấy trên đùi ngưa ngứa, chú chó nhỏ ngẩng đầu, cọ cọ vào chân cô, phát ra tiếng âm thanh ô ô. Dung Ân ngồi xuống, đem nó ôm lấy, Nam Dạ Tước nới nhẹ cà vạt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người con gái này cười.

Trong đôi mắt sáng lộ ra vẻ trìu mến, Nam Dạ Tước nghĩ, nếu cô có thể ôm chính anh như vậy thì thật là tốt?

Phụt! Người đàn ông tự nhổ vào suy nghĩ của chính mình, nghĩ như thế nào lại đi tranh giành tình cảm với một con chó chứ?

Dung Ân đưa tay đặt trên đầu chú chó nhỏ khẽ vuốt, tiểu tử lập tức vô cùng phối hợp, đầu đặt tại giữa khuôn ngực đầy đặn của Dung Ân cọ cọ, Nam Dạ Tước mí mắt giật giật, nó thật đúng là biết cách chọn nơi, may mà, anh mua lại chính là một con cún cái.

Người đàn ông hai mắt cứ nhìn chằm chằm trước ngực cô, Dung Ân lơ đãng ngẩng đầu, chỉ thấy trong cổ họng anh ta đang nhấp nhô lên xuống, trong hai mắt hình như có để lộ ra thú tính,” Anh còn có chuyện gì?” Nam Dạ Tước có chút không cam lòng thu hồi ánh mắt,” Em thích không?”

” Thích.” Dung Ân vén chăn lên, mang chú chó nhỏ đi vào, các cô rất nhanh ở chung một chỗ, duy chỉ có Nam Dạ Tước đứng ở đó, thành kẻ dư thừa.

Hôm nay nghe Diệp tử nói Dung Ân rất phối hợp trị liệu,anh không ở nhà một mình sinh ra nhàm chán,” Tôi vừa đặt cho nó một cái tên, lúc trên đường trở về nghĩ cái tên đó cũng không tồi.”

Dung Ân ngẩng đầu, thấy Nam Dạ Tước đứng ở bên giường,” Tên là gì?”

” Ân Ân.”

Dung Ân trả lời,” Có chuyện gì?”

Nam Dạ Tước nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cười, lộ ra mấy phần gian xảo, anh ngồi ở mép giường, thừa dịp Dung Ân không để ý, vươn tay ra,” Tôi không có gọi em, tôi gọi nó.”

Cuối cùng, còn thêm vào một câu,” Tôi gọi con chó này tới.”

Dung Ân ôm con chó nhỏ nghiêng thân mình đi, Nam Dạ Tước vươn tay ra chỉ thiếu chút là có thể chạm được bờ vai của cô,” Nam Dạ Tước, anh không thể thành thật một chút nào à?”

” Ngườithật thà thường thua thiệt, từ nhỏ đã có người nói với tôi như vậy.”

Được rồi, hắn đùa giỡn thật thái quá.

Anh nhìn xuống Dung Ân, tay của anhkhựng lại giữa không trung vẫn là chậm rãi thu trở về, ánh mắt của Dung Ân cũng theo động tác đó mà rơi trên đùi anh ta

” Tôi ngồi ở đây được không?” Mép giường, bởi vì tư thế ngồi của anh mà lõm xuống một vùng, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên trái người của Dung Ân,” Đêm nay, tôi ngủ ở đây nhé, tôi khẳng định không đụng vào em!”

” Nam Dạ Tước!” Dung Ân mặt lạnh lùng, Lạ thật, anh tuy rằngkhuôn mặtrất đẹp,nhưng một khi thay đổi, liền cócảm giácnhư loại mây đen bao phủ, rất hung dữ, trước kia, Dung Ân ở trước mặt anh luôn bày ra bộ mặt rất giống nhau, cô nói cái gì đi chăng nữa đều là chọc giận anh, bây giờ, Dung Ân nói anh ta là vô lại, Nam Dạ Tước cũng không quan tâm, không để ý, thân thể cao lớn này, thôi thì cứ nằm xuống giường đã rồi mọi việc tính sau.

Chân Dung Ân vốn cô muốn cho vào trong chăn, động tác của anh vừa vặn ngăn chặn hai chân của cô, Nam Dạ Tước đầu gối lên trên mắt cá chân của cô, nghiêng đầu đi cười nói,” Ân Ân, đừng nhúc nhích, để cho tôi nằm một lúc.”

Những dây thần kinh ở chân của cô dường như kéo căng ra, Nam Dạ Tước biết rõ cô sẽ giãy dụa, liền đem thân thể nằm nghiêng hướng về phía cô, tay trái cách lớp chăn mỏng đặttrên mắt cá chân của Dung Ân, bàn tay bao vây lấy đôi chân trắng nõn của cô, vuốt ve vài cái, dường như có thể cảm giác đượckhung xương mảnh khảnh,” Ân Ân, em tin hay không thì tùy, nhưng hình như thời giannày, tôi có thói quen mang em về đây bênh cạnh tôi, dường như nếu tôi ôm em, sẽ ngủ rất ngon, giống như cái gì cũng có thể không cần nghĩ đến, loại cảm giác này, tôi trước kia chưa từng trải qua bao giờ”

Người đàn ông ánh mắtsáng lên, trong mắt âm u mị hoặc lộ ra mấy phần thành khẩn, anh đúng là cảm giác mình có cái gì đó khác thường, bằng không, cũng sẽ không vì chỉ muốn cô đi khám bác sĩ tâm lý màăn nói khép nép, càng sẽ không vùi đầu vào công việc.

Dung Ân trước mặt anh chăm chú nhìn xuống,chỉ cần ánh mắt kia đừng nhìn mình, cô sẽ không vì lời nói thổ lộ này của Nam Dạ Tước mà giữ trong lòng, làm tâm tư bị xáo trộn, loại cảm giác này của anh ta là động lòng hoặc là yêu?

Quá hoang đường.

Nàng đá đá mắt cá chân, người đàn ông thấy cô chỉ lo đùa với con chó nhỏtrong ngực, liền chống người đứng lên, bóng lưng dưới ánh đèn được kéo dài ra có chút tiêu điều, đừng nói phản ứng của Dung Ân như vậy, mà ngay cả Nam Dạ Tước mình cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, như thế nào, lại nói ra như vậy chứ? Hay là, trong nội tâm đã sớm nghĩ như vậy.

Anh đem hai tay để vào trong túi quần, nghĩ đứng lên một lúc, có thể Dung Ân sẽ có chút ý tứ nào đấy giữ anh lại, lại cứ đứng trơ trơ đợi ở đấy, bỗng nghĩ da mặt mình thật là dày, mặc dù, chính anh cũng cảm thấy so với tường da mặt anh còn dày hơn. Nam Dạ Tước ho nhẹ hai cái, nhưng Dung Ân cứ thế chơi với con chó nhỏ ở trong ngực mình “ Chịgọi em là Bối Bối nhé, tuy tên này nhiều người gọi, nhưng rất là dễ nhớ.”

” Không cho phép gọi Bối Bối,” Nam Dạ Tước thay mặt con chó nhỏ lên tiếng, kháng nghị,” Khó nghe muốn chết, con chó nào cũng gọi Bối Bối, emkhông có ý tưởng nào khác sao?”

Dung Ân ngẩng đầu, môi nhếch lên, cũng không phản bác, dường như cứ như vậy yên lặng nhìn anh.

Nam Dạ Tước thật sự không được chịuánh mắt như vậy, thật giống như anh là người đã phạm phải tội ác tày trời vậy, Dung Ân thấy anh muốn xoay người, miệng côkhẽ nói,” Nam Dạ Tước?”

Người đàn ông xoay người, trong ánh mắt rực sáng.

” Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, nếu như anh lo lắng, tôi có thể cho Diệp Tử đi cùng tôi.” Dung Ân không ôm hi vọng gì, nhưng Diệp Tử nói đúng, cô phải nói với Nam Dạ Tước một câu xem sao.

” Đi đâu?”

” Tôi muốn đi trên đường dạo chơi, anh yên tâm đi, tôi cũng không đi nơi khác đâu.”

Nam Dạ Tước đi đếnbên giườngDung Ân, anh cúi người, thấy trong mắt cô tồn tại sự lo âu và sợ hãi, anh chậm rãi đứng thẳng người dậy,

” Đi Đi,” – Anh từ trong chiếc ví lấy ra tầm thẻ vàng đặt trên tủ đầu giường,” Muốn mua cái gì, thì hãy mua cái đó.”

Dung Ân ánh mắt giật mình, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng của Nam Dạ Tước đã đi ra khỏi cửa,vừa rồi cô nói như vậy là hoàn toàn không có ôm hi vọng, anh rõ ràng đồng ý rồi?

Nam Dạ Tước đã ra khỏi cửa, Dung Ân vẫn cảm giác trong phòng có hỗn hợp mùi thuốc lá và mùi nước hoa trộn vào nhau vẫn còn phảng phất đâu đây, đây là mùi của Nam Dạ Tước, linh hồn của cô dường như cũng không còn ở đây nữa.

” Gâu gâu——-” Trong ngực con chó nhỏ chạy tán loạn, nghịch ngợm cực kỳ, Dung Ân suy nghĩ, khóe mắt giơ lên, lấy tay đặt ở đầuchú cún nhỏ vỗ nhẹ,” Dạ Dạ, từ nay về sau em sẽ tên là Dạ Dạ”

Ngày hôm sau, Nam Dạ Tước không có nuốt lời, Dung Ân cùng Diệp Tử ăn cơm xong, cũng rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.

Người Dung Ân tìm đầu tiên là mẹ, cô dùngchiếc thẻNam Dạ Tước cho để mua một chiếc điện thoại, ra chợ lớn, liền đem điện thoại gọi đến cho Bùi Lang để sắp xếp cho cô và mẹ gặp nhau trong khu nhà nhỏ của cô.

Nhưng, qua sau một hồi chuông, đều không có người tiếp.

Dung Ân trong thâm tâm rất bấy an,cô nhớ rõ điện thoạicủa Bùi Lang, vừa gọi lại lần nữa thì người đàn ông nhận vô cùng nhanh,” A lô?”

” A lô, chào anh, tôi là Dung Ân.”

” Dung Ân, em hiện tại ở đâu?”

” Bùi Lang, tôi rất khỏe, xin hỏi, mẹ của tôi?” Giọng điệu của cô vẫn như trước rất khách khí.

” Em đừng lo lắng, anhđã đưa bác gái đến ở một nơi khác, khu nhà đó đã không an toàn, Dung Ân, những ngày này em đi đâu?” trong lời nói của người đàn ông lộ ra tràn đầy lo lắng.

” Bùi Lang, thực sự xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi, tôi tạm thời không thuận tiện để gặp mặt anh, cám ơn anh đã chăm sóc ẹ tôi, tôi nợ anh một ân tình, sau này, tôi sẽ cố hết sức để trả lại cho anh.”

” Dung Ân, anh không cần em trả cái gì cả, em có khỏe không?”

” Tôi rất khỏe, chỉ là hiện tại không được đi lại nhiều, chờ tôi,tôi sẽ gọi điện lại, cứ như vậy đi.” Dung Ân nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cô tin tưởng Bùi Lang là người tốt, bây giờ có thể giúp cô chăm sóc mẹ cô, cũng chỉ có anh ta.

Tấm chi phiếu kia, cô đã để lại ẹ Dung, trong thời gian ngắn này, cuộc sống chắc không có vấn đề gì.

” Dung Ân, cô không sao chứ?”

Diệp Tử tiến lên, chỉ thấy ánh mắt cô hồng hồng, khóe mắt có chút ẩm ướt.Côđể điện thoại di động vào trong túi, lắc đầu cười yếu ớt,” Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Nói là đi ra dạo chơi, Dung Ân kỳ thật cũng không nghĩ kỹ là đi đâu, chỉ là khi ở Ngự Cảnh Uyển bị hạn chế đi lại, bây giờ nghĩ ra chẳng biết đi đâu.

Diệp Tử muốn cho cô buông lỏng tâm tình, liền dẫn cô đi trung tâm Thương Mại, chỗ nhiều người náo nhiệt, có thể làm cho Dung Ân không buồn bực ởtrong không giannhỏ hẹp.

Vô số các cửa hàng lớn nhỏ tại đây Diệp Tử đều lôi kéo tayDung Ân đi vào dừng lại một chút.

Nhìn qua những sản phẩm muôn màu rực rỡ, Dung Ândừng lại tại một chiếc tủ,” Mua cho bạn trai của cô phải không?”

Diệp tử xoay người nhìn xem cà- vạt, khóe miệng cô mỉm cười,” Tôi làm gì có bạn traichứ?Là giúp cô mua.”

” Tôi?” Dung Ânngoảnh đầu lại,” Tôi cũng không có.”

Diệp Tử bỗng đứng thẳng người, ánh mắt có chút khó hiểu,” Cô mua cho Nam tổng ấy.”

Dung Ân ánh mắt miết qua tủ sắp xếp những chiếc cà- vạt cao cấp, cô chưa bao giờ nghĩ qua cái ý nghĩ kia, những quà tặng này, là phải đưa cho người mình thích, mới có thể tỉ mỉ chọn lựa, bên cạnh, có người con gái trên cánh tay treo hơn mười chiếc cà- vạt đang thử cái đẹp nhất cho bạn trai của mình, như vậy, mới là hạnh phúc.

Dung Ân đi ra ngoài cửa hàng, Diệp Tử cũng vội vàng theo sau,” Dung Ân, quan hệ của cô và Nam Tổng cũng không thể mãi như thế được.”

Cô dẫm vào những vạch trắng, dừng lại tại đường dành riêng cho người đi bộ,” Diệp Tử, anh ta nhiều phụ nữ như vậy, trên người mặc trang phục hay phụ kiện gì sớm có người chuẩn bị tốt rồi, tôi làm việc thừa làm cái gì?”Huống chi, cô bây giờ cũng chẳng là gì của anh ta.

” Vậy chúng ta dạo chơi nơi khác đi a, mua vài thứ cho chính mình.”

Thật vất vả mới được đi ra khỏi nhà, Dung Ân tự nhiên rất thích, Thành phố Bạch Sa cũng không phải lớn, nhưng vẫn là làm cho cô gặp được Trần Kiều.

” Ân Ân?”

Người đàn ông đi nhanh đến trước mặt Dung Ân,” Những ngày này, em đi đâu vậy?”

Cô ngửa mặt, những lời này, dường như là tất cả mọi người thấy cô đều phải hỏi một lần.

” Trần Kiều, thật trùng hợp a.”

” Ân Ân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trần Kiều ánh mắt quét nhẹ lên người Diệp Tử,” Cô ta là ai?”

Theo lời của Diêm Việt, anh đã biết Dung Ân bị Nam Dạ Tước mang đi, chỉ là những ngày này, cô ở đâu anh lại tìm không thấy, có thể thấy được Nam Dạ Tước đem cô giấu đi rất kỹ.

” Emkhông sao, em bây giờ không phải rất tốt sao?”

” Ân Ân, đi theo anh,” Trần Kiều kéo tay của cô, nhìn về phía Diệp tử sắc mặt tràn ngập đề phòng,” Ở đây đã có anh, không ai dám làm gì em đâu.”

” Trần Kiều,” Dung Ân bước chân cũng không động đậy, giằng tay về, tránh tay của anh ra,” Em thật sự không có việc gì, đây là bạn của em, bọn em chỉ là đi dạo phố thôi.”

” Vậy được, em nói cho anh biết, em giờ đang ở đâu?” Người đàn ông này cũng không buông tha, lại nắm chặt tayDung Ânlần nữa, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi trơn trượt.

” Em khi dàn xếp tốt mọi việc sau đó sẽ nói cho anh biết, Trần Kiều, anh không cần lo lắng.” Bùi Lang còn chẳng mang cô đi được, chứ đừng nói là Trần Kiều, cô liên luỵ người khác đã quá đủ rồi, kỳ thật nếu bình tĩnh mà ngẫm lại, cũng không cần cốvùng vẫy như vậy, cùng lắm là không có tự do, để tất cả mọi người đều tốt đẹp, chính là cách tốt nhất.

” Mình đi về thôi.” Diệp tử ở đó nhìn ra chút khác thường, biết ý mở miệng.

” Ừm.” Dung Ân nhẹ nhàng gật đầu, vừa muốn đi, Trần Kiều lại ngăn ở trước mặt cô cũng không nhượng bộ.

” Trần Kiều, em chỉ là có một chút không tiện nói, nhưng chúng ta không phải bây giờ rất tốt sao? Chờ có thời gian, em nhất định đem toàn bộ sự tình nói cho anh biết, được không?” Dung Ân ôn nhu nói, Trần Kiều cũng không có chuyện gì để ngăn cô lại, nhưng cũng không nghĩ làm cô khó xử.

Thân hình anh tránh ra bên cạnh, đồng thời xoay qua chỗ khác, Dung Ânnhìn từ ánh mắt anh có một loại đau khổ không nói nên lời.

Trở lại ngự cảnh uyển thì trời cũng đã tối, mặt trời chiều ngả về tây.

Dung Ân đứng ở cửa ra vào, nhìn Diệp Tử lái xe đi về, cô mới đi vào trong nhà.

Trong không khí, hương hoa phảng phất thoang thoảng đâu đây, đây là suối nhân tạo, cô cũng không để ý lướt qua, trước mắt, là một cảnh sắc mơ hồ hiện ra trước mắt cô, có cái gì đang bay tới chân cô, cô cúi đầu xuống, thấy một chiếc lá bạch quả vàng chói lọi.

Đưa mắt trông về phía xa xa, một cái bóng lưng xuất hiện ở dưới tán cây bạch quả, trên mặt đất, trải đầy những chiếc lá cây vàng óng, cực kỳ đẹp mắt.
Bình Luận (0)
Comment