Duncan's Bride

Chương 4

Họ sẽ kết hôn ở Billings mười hai ngày sau đó, Madelyn mệt lử bởi thời gian làm đám cưới, khi tiến hành những thủ tục ở văn phòng luật. Cô chỉ được ngủ vài tiếng mỗi đêm kể từ khi Resee gọi điện, bởi thật mất nhiều thời gian cho việc khăn gói chuẩn bị một cuộc đời mới, sắp xếp mọi thứ, loại bỏ những gì cô không thể mang đi, và đóng gói những gì mà cô không thể chịu đựng được nếu thiếu nó. Cô cũng đã lấy giấy chứng nhận sức khoẻ và gửi nó cho Resee , và cô không ngạc nhiên khi nhận được kết quả của anh bằng thư tốc hành trong cùng ngày.

Cô đã vận chuyển nhiều chiếc hộp bao gồm sách, albums, băng nhạc, CD, thiết bị nghe và quần áo mùa đông đến nông trại, cô tự hỏi liệu Resee sẽ nói gì về việc ngôi nhà của mình nhận được đồ dùng cá nhân của một người xa lạ. Nhưng khi cô nói chuyện với anh trong suốt hai cuộc điện thoại vắn tắt, anh đã không hề đề cập đến nó. Trước đây cô biết rằng mình sẽ bay đến Billings một lần nữa, nhưng lần này cô đi mà sẽ không trở laị New York.

Resee không hôn cô khi họ gặp nhau ở sân bay ,và cô thấy vui mừng vì điều đó. Cô mệt mỏi, bực mình, và tự cảm thấy nghi ngờ chính mình. Từ cái nhìn trên gương mặt anh, khi anh bắt đầu hôn cô một lần nữa thì anh sẽ không có ý định dừng lại, và cô chưa sẵn sàng cho điều đó. Tim cô như nhảy lên bởi cái nhìn của anh, làm cô càng tin chắc điều mình làm là đúng.

Cô dự định sẽ trọ ở một nhà nghỉ tại Billings năm ngày cho đến khi họ chính thức kết hôn. Reese cáu kỉnh với cô khi cô nói dự định đó. “ Không việc gì phải mất tiền để nghỉ trọ khi mà cô có thể ở nông trại”.

“Đúng là như vậy, nhưng toàn bộ quần áo của em ở New York đều đã vô dụng, em cần phải có quần áo để sống ở Montana, quần jean, giày ống và những thứ tương tự. Không việc gì phải tới đây thêm một chuyến nữa để mua chúng trong khi mà em đã ở đây rồi. Hơn nữa, em khônng thể sống một mình với anh ngay bây giờ, và anh biết vì sao rồi đấy.”

Anh đặt tay lên eo cô và kéo cô sát vào mình. Đôi mắt anh trở nên xanh thẫm, “Bởi vì anh muốn em ở bên dưới anh ngay khi chúng ta về đến nhà.”

Cô chịu đựng, bàn tay mảnh khảnh đặt lên ngực anh, cô cảm thấy nhịp đập dữ dội của tim anh dưới lòng bàn tay mình, chúng đập mạnh mẽ biểu lộ sự căng thẳng tình dục mà anh cố giữ bằng sự tự chủ. “ Vâng, nhưng em chưa sẵn sàng cho điều đó trong mối quan hệ của chúng ta, em mệt mỏi và lo lắng, và chúng ta thực sự chưa hiểu rõ về nhau,”

“ Chúng ta sẽ kết hôn trong năm ngày nữa, và đến lúc đó cũng chưa thể hiểu nhau nhiều hơn ,em yêu, anh không dự định đêm tân hôn phải nằm một mình đâu.”

“ Anh sẽ không phải ở một mình”. Cô thì thầm.

“ Vậy một trong những điều kiện để có thể đưa em vào giường là phải đeo nhẫn lên ngón tay em trước?”. Giọng của anh trở lên nặng nề.

Anh giận dữ, và cô không hề muốn anh như vậy. Cô chỉ muốn anh hiểu. Cô nói một cách bình tĩnh. “Điều đó không phải là tất cả. Nếu đám cưới tổ chức trong hai tháng nữa, thậm chí là chỉ một tháng ,em chắc chắn rằng chúng ta…chúng ta có thể làm tình trước lễ cưới, nhưng nó không phải như thế, vì vậy em chỉ xin anh một chút thời gian để nghỉ ngơi và lấy lại sức khoẻ .”

Anh quan sát gương mặt ngẩng lên của cô, nhìn thấy bóng mờ dưới đôi mắt và sắc thái nhợt nhạt yếu ớt của làn da, cô đang tựa người lên anh, để thân thể anh chống đỡ cô, và anh thấy căm ghét sự thèm muốn của mình khi nhận ra cô thực sự mệt mỏi. Cô đã nhổ bật toàn bộ cuộc sống của mình chỉ trong vòng một tuần, và sự căng thẳng cũng làm con người kiệt sức giống như công việc nặng nhọc.

“Vậy sẽ ngủ”. Anh nói với giọng trầm và sâu lắng. “ Hãy ngủ thật nhiều, em yêu,và nghỉ ngơi, em cần điều đó. Anh có thể đợi năm ngày- chỉ thế thôi.”

Cô đã ngủ một chút, nhưng sự căng thẳng vẫn tồn tại trong cô. Cô chuẩn bị kết hôn, lo lắng là chuyện đương nhiên, cô tự nhủ với bản thân mình.

Ngày họ kí vào hợp đồng hôn nhân tại văn phòng luật sư lại là một ngày căng thẳng khác. Reese có tâm trạng tồi tệ khi anh đón cô tại khách sạn, càu nhàu và chặn đứng mọi điều cô nói , vì vậy cô rơi vào sự im lặng. Cô không nghĩ đó là dấu hiệu tốt cho cuộc hôn nhân của họ.

Bản hợp đồng hôn nhân ngắn gọn và dễ hiểu. Trong trường hợp li dị, cả hai đều được giữ lại đất đai và tài sản mà họ sở hữu trước cuộc hôn nhân này, và Madelyn từ bỏ mọi quyền lợi về tiền cấp dưỡng ở bất cứ dạng nào. Cô do dự, tuy nhiên, về điều kiện anh được giữ lại và chăm sóc bất kì đứa con nào thì cần phải có kết quả từ sự thống nhất của họ.

“Không”. Cô nói dứt khoát. “ Tôi không rời bỏ những đứa con của mình”

Reesse dựa lưng vào và đưa cho cô một cái nhìn như muốn đốt cháy kim loại. “ Em không thể mang những đứa con đi khỏi anh.”

“ Bình tĩnh nào”. Người luật sư xoa dịu. “ Tất cả chỉ là giả thuyết. Cả hai người nói giống như chắc chắn sẽ li dị vậy, và nếu thật sự là như vậy, tôi khuyên rằng hai người không nên kết hôn. Theo thống kê cho thấy một nửa các cuộc hôn nhân mới kết thúc bằng sự li dị, nhưng điều đó cũng có nghĩa nửa còn lại không như vậy. Anh có thể có một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho cả cuộc đời còn lại của mình, và như thế sẽ không phải phân chia bất cứ đứa trẻ nào cả.”

Madelyn lờ anh ta đi. Cô chỉ nhìn vào Reese. “ Em không hề có ý định mang những đứa con đi khỏi anh, nhưng em cũng không có ý định rời bỏ chúng. Em nghĩ chúng ta phải chia sẻ sự chăm sóc con cái, bởi chúng cần cả mẹ lẫn cha. Và đừng cố gắng bắt em phải trả giá cho những gì April đã làm.” Cô cảnh cáo.

“ Nhưng em muốn chúng sống với em”

“Đúng, em muốn thế, cũng giống như em muốn chúng sống với anh, Chúng ta sẽ không thay đổi điều đó bằng cách thương lượng. Khi chúng ta li dị, em sẽ không bao giờ cố gắng làm cho những đứa trẻ chống lại anh, hay mang chúng đi nơi khác, đó là những điều anh phải tin tưởng vì em sẽ không kí vào bất cứ tờ giấy nào viết rằng em sẽ rời bỏ những đứa con của mình.”

Đó là lúc, anh gật đầu, khi đôi mắt xám lơ mơ trở nên sắc sảo và sáng sủa. Cô gần như nở một nụ cười với anh.

Đó dường như là một điều đủ quan trọng để đánh thức thói quen lười quan tâm của cô.Một sự cam đoan kì quặc về vấn đề những đứa trẻ của họ, tuy nhiên chúng chỉ là giả thuyết, một trong những giả thuyết. Nếu anh và Apirl có với nhau một đứa con, cô ấy sẽ muốn chăm sóc chúng chỉ vì đó là một cách để quay lưng với anh, chứ không phải vì thực sự muốn bản thân chúng. April hoàn toàn không muốn có con, thực tế giờ đây anh thấy biết ơn sâu sắc điều đó.Madelyn không chỉ có vẻ muốn có những đứa con, cô còn sẵn sàng chiến đấu vì chúng thậm chí trước khi chúng tồn tại.

“Được thôi”. Cuối cùng anh nói, và gật đầu với vị luật sư “ Hãy gạch điều khoản đó trong bản hợp đồng, nếu có sự li dị, chúng ta sẽ bàn đến nó sau ”.

Madelyn cảm thấy kiệt sức khi họ rời khỏi văn phòng luật sư. Cho đến lúc này, Madelyn vẫn chưa hiểu hết bề sâu của sự cay đắng trong lòng Reese. Anh kiên quyết không để một người phụ nữ khác đặt tay lên mình, điều đó khiến Madelyn không thể chạm tới toàn bộ tâm hồn anh. Một sự thực là cô đang đấu tranh trong một trận thua, nó đè lên vai cô như một gánh nặng.

“ Khi nào anh trai và bạn thân của em đến đây? ”

Anh hỏi cộc lốc. Anh không thích ý tưởng Robert và Christine có mặt trong đám cưới của họ, và giờ cô đã biết tại sao. Sự có mặt của bạn bè và người thân khiến đám cưới của họ dường như giống một đám cưới thật hơn là một hợp đồng hôn nhân, và một hợp đồng hôn nhân với những đặc quyền trên giường ngủ là tất cả những gì Reese muốn, tất cả những gì anh có thể chấp thuận.

“Trước lễ cưới một ngày,họ không thể ở lại sau đấy,vì thế chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối vào đêm trước đó, anh sẽ đi cùng chứ?”

“Không. Không có ai ở nông trại để cho lũ gia súc vào chuồng ban đêm và làm những công việc vặt, thậm chí nếu anh về ngay lập tức thì cũng phải mất gần ba tiếng, vì vậy không có thời gian dành cho việc đó.”

Cô xúc động. Cô nên nghĩ về quãng đường dài và công việc nặng nhọc anh phải làm. Đó là một dấu hiệu về việc cô phải học hỏi nhiều về cuộc sống ở nông trại. “Em xin lỗi, đáng lẽ em nên suy nghĩ về điều đó. Em sẽ gọi điện cho Robert và – ”Anh ngắt lời cô. “ Không có lý do gì để huỷ cuộc hẹn chỉ vì anh không thể ở đó, hãy ra ngoài cùng họ và tận hưởng nó, chúng ta không có nhiều cơ hội để ăn ở bên ngoài sau khi kết hôn.”

Nếu anh chờ đợi cô phản ứng một cách chán nản bởi những thông tin đó thì anh đã bị thất vọng. Cô đã hình dung ra việc ăn tối bên ngoài một mình, và cô không quan tâm. Cô đã dự định trở thành cộng sự của anh trong việc xây dựng lại trang trại, có thể khi nó thịnh vượng trở lại anh có thể bớt đi chút cay đắng trong lòng mình. Cô có thể thôi bữa ăn tối một cách vui vẻ để đạt đến điều đó.

“ Nếu anh chắc chắn….”

“Đã nói rồi, đúng không?” . Anh ngắt lời.

Cô dừng lại và chống tay lên hông. “ Em chỉ muốn biết vấn đề của anh là gì. Em đã từng chứng kiến những người đàn ông có vấn đề về tuyến tiền liệt và những phụ nữ bị bệnh ở giai đoạn cuối, nhưng không ai cáu gắt giống anh cả. Có phải anh vừa ăn thuốc súng hay cái gì đó không?”

“ Anh sẽ nói cho em biết có chuyện gì”. Anh hét lên “ Anh đang cố gắng bỏ hút thuốc”

Rồi anh bước đi về phía xe tải một cách giận dữ bỏ mặc cô đứng đó. Cô chớp mắt, một nụ cười chậm rãi trên môi cô. Cô thong thả đi về chiếc xe và trèo vào, “ Vậy , có phải anh muốn giết người hay chỉ đơn thuần là cáu kỉnh như một con trâu nước bị thương ?”

Cả hai ”. Anh nói qua hàm răng nghiến chặt

“Vậy em có thể làm gì để giúp anh?”

Đôi mắt anh nheo lại và trở nên mãnh liệt “Nó không chỉ bởi thuốc lá, hãy cởi chiếc quần lót của em ra và ghì chặt đôi chân xung quanh anh, anh sẽ chỉ cho em cách.”

Cô không hề muốn từ chối anh. Cô yêu anh, và anh cần cô, thậm chí nếu nó chỉ đơn giản là tình dục. Nhưng cô không muốn lần đầu tiên của họ trở thành sự kết hợp vội vã trong nhà nghỉ. Đặc biệt là khi cô vẫn bồn chồn lo lắng bởi sự căng thẳng và anh đang cáu kỉnh bởi thiếu chất nicotin.

Cô không biết liệu mọi chuyện có khá hơn bởi ngày cưới hay không, nhưng cô hy vọng mình sẽ bình tĩnh hơn.

Anh nhìn thấy câu trả lời trong mắt cô và gắt lên trong khi dùng tay bóp mạnh sau cổ, “ Hai ngày quái quỉ”

“Cho cả hai chúng ta”. Cô nhìn ra ngoài của sổ, “ Em thừa nhận, em đang cố gắng tránh khỏi nó, em thấy hoảng sợ vì điều đó.”

“ Tại sao? Anh không ngược đãi phụ nữ, nếu lần thứ nhất anh không tự chủ được , anh sẽ cố gắng ở lần thứ hai. Anh sẽ không làm tổn thương em, Maddie, và anh chắc chắn là em sẽ thích thú”

“Em biết,” cô nói một cách dịu dàng, “ Chỉ là, về cơ bản anh vẫn là một người lạ”

“ Rất nhiều phụ nữ bò vào giường người đàn ông họ vừa mới biết ở quán Bar”.

“Em không như vậy”

“Rõ ràng là em còn không bò vào giường với người đàn ông mà em sắp cưới cơ mà”

Cô quay lại phía anh. “Điều đó thật là bất công và anh biết thừa là như thế, bởi vì chúng ta không hề kết hôn trong một hoàn cảnh bình thường. Nếu anh không dự định làm bất cứ thứ gì ngoài việc cáu kỉnh và ép buộc em vào giường thì có lẽ chúng ta không nên nhìn thấy nhau cho đến khi làm lễ cưới.

Hàm răng anh nghiến chặt cùng sự cáu bẳn “ Nghe như một ý tưởng tốt đẹp khốn kiếp.”

Và thế là cô trải qua hai ngày cuối cùng trước khi đám cưới một mình, ít nhất là cho tới khi Robert và Christine đến vào buổi chiều hôm cuối cùng. Cô không mong đợi Reese sẽ lái xe đến Billings mỗi ngày, và thực tế anh không làm như vậy, trừ lần anh đón cô ở sân bay và lần đi đến văn phòng luật, tuy nhiên nó làm cô bối rối bởi họ vừa mới cãi nhau. Nếu cuộc hôn nhân của họ có thể tồn tại, nó có vẻ sẽ là một cuộc hôn nhân đầy giông tố.

Khi cô đón Christine và Robert ở sân bay, Christine nôn nóng nhìn xung quanh “Uhm, anh ta đâu?”

“Ở nông trại, làm việc. Anh ấy không có ai để chăm nom lũ gia súc, vì vậy anh ấy không thể đến đây tối nay được”

Christine nhăn mặt, nhưng Robert sải bước đều khiến Madelyn ngạc nhiên,trong một khoảnh khắc cô đã nhận ra, Robert đã hiểu rõ mọi chuyện.

Cô vòng tay qua họ và ôm chặt cả hai người. “ Rất vui mừng vì hai người đã ở đây, chuyến bay thế nào?”

“Thật thú vị”. Christine nói. “Mình chưa bao giờ đi du lịch với sếp cả, anh ấy có cách đối đãi thật lịch sự, cậu biết điều đó không?”

Thật bực mình”. Robert nói một cách nhẹ nhàng “Cô ấy luôn mồm bình luận về mọi thứ, giống như em vậy. Anh liên tục phải nghe thấy những lời nhận xét rót vào tai mình mỗi khi có người phục vụ đi qua”.

“ Họ không chỉ đi qua”. Christine giảng giải. “ Họ dừng lại, họ nấn ná, họ mê mẩn”.

Madelyn gật đầu. “Một điển hình.” Cô cảm thấy hài lòng vì Christine không hề bị dọa dẫm bởi Robert, giống như những người khác. Christine không bao giờ suồng sã trong công ty, và thực tế Madelyn nghi ngờ rằng hai người còn chưa bao giờ gặp gỡ trước đó, nhưng trong hoàn cảnh này, anh đơn thuần chỉ là anh trai của cô dâu và cô là bạn thân nhất của cô dâu, và cô đã đối xử với anh đúng như thế. Cũng có thể nói điều gì đó trong phép lịch sự của Robert đã khiến Christine cảm thấy thoải mái với anh. Một khi đã muốn, anh trai của cô có thể khiến mọi người trở thành đá với cách cư sử lạnh lùng của mình. Bây giờ chỉ cần hai người cô thân thiết nhất trên trái đất có thể hợp với người đàn ông cô đã yêu. Cô hy vọng anh đã bình phục lại từ việc cai thuốc vào sáng mai, nếu không nó có thể là một dịp thú vị.

Họ đi tắc xi đến nhà trọ nơi cô đang ở và Robert lấy một phòng, Madelyn nhất định đòi Christine ở chung phòng với cô. Trong buổi tối cuối cùng là người độc thân, đầu óc cô như bị rối loạn, và cô muốn một ai đó để nói chuyện, mọt ai đó có thể thức trắng đêm nếu cô không thể ngủ. Rốt cuộc, cô luận ra, bạn bè là gì nếu không phải là để cùng nhau chia sẻ sự đau đớn.

Họ cùng nhau thưởng thức và chia sẻ bữa ăn thú vị, thâm tâm Madelyn ước gì Reese có thể ở đó. Vào khoảng 10h Christine ngáp một cách công khai và nhận ra rằng lúc này ở New York đã là nửa đêm. Robert ra hiệu tính tiền, trông anh vẫn tươi tắn giống y như buổi sáng, vì anh đã quen làm việc trong nhiều tiếng đồng hồ và thường xuyên chỉ ngủ 4 tiếng mỗi đêm.

“Tối nay em sẽ ngủ chứ?” anh hỏi Madelyn khi họ quay trở lại nhà trọ và để ý thấy điểm tối trong đôi mắt cô.

“ Có thể là không, em không nghĩ một cô dâu có thể tưởng tượng đến việc ngủ vào đêm trước lễ cưới của họ”.

“Em yêu, đấy là đêm cô ấy vừa kết hôn nên cô ấy không thể tưởng tượng đến việc ngủ”.

Cô hếch mũi mình về phía anh “ Sau đó cũng vậy. Em mệt, nhưng em quá lo lắng và kích động để có thể ngủ, đêm nào cũng thế kể từ khi anh ấy gọi điện.”

“Em không suy nghĩ lại sao?”

“ Nghĩ lại? Có suy nghĩ bao nhiêu lần em cũng quay về một thực tế là em không thể bỏ qua cơ hội này.”

“ Em có thể hoãn lại một thời gian”.

Cô nghĩ về việc Reese đã sốt ruột như thế nào và bộ mặt thất vọng của anh khuấy động cô.

“ Không, em không thể, dù chỉ là một ngày.”

Anh ôm cô thật chặt, tựa má mình nên mái tóc óng ả , “hãy sống với tất cả những gì em có,em yêu, và anh ta sẽ không hiểu mình đã may mắn thế nào đâu, nếu mọi chuyện không tốt đẹp, đừng hành hạ bản thân mình, hãy trở về nhà".

Khi cô vừa bước vào phòng, Christine đã sẵn sàng chui vào giường ngủ, Madelyn cầm chiếc gối lên và đập nó vào cô ấy, “Cậu không thể ngủ tối nay được, cậu phải nắm lấy tay mình và làm cho mình bình tĩnh”.

Christine ngáp dài “ Uống một chút bia, quên nó đi và lên giưòng đi ngủ”

“ Mình cảm thấy khó chịu trong ngày cưới của mình, mình cần một sự đồng cảm chứ không phải là bia.”

“ Cái duy nhất mình có thể đưa cho cậu bây giờ là 2 viên aspirin, mình quá mệt để đưa ra sự đồng cảm với cậu, mà tại sao cậu lại lo lắng, cậu muốn lấy anh ta cơ mà, đúng không?’

“Rất muốn, nhưng chỉ khi nào cậu gặp anh ấy, cậu mới biết tại sao.”

Một bên mắt của Christine mở ra và nhướng lên. “ Đáng sợ à ?”

“ Anh ấy rất…đàn ông”

“Àh”

“Hay phê phán”

“ Cái đó bao gồm nhiều mặt, vậy cậu chờ đợi cái gì – ”Cô dừng lại và nhìn đồng hồ, “ Một giờ sáng ? một nhà thơ theo kiểu Shakespear chăng? ”

“Ở đây mới chỉ là 11h thôi”.

Thân thể của mình ở đây, nhưng đầu óc mình tuân theo quỹ đạo thời gian ở phía đông, chúc ngủ ngon, hay chào buổi sáng, cho cả hai trường hợp.”

Bật cười, Madelyn để yên cho Christine và cũng chuẩn bị vào giường, sau đó cô thức đến tận khi trời gần rạng sáng, cả thân thể và đầu óc đầy căng thẳng.

*************************

Chiếc váy cô mua cho lễ cưới là một chiếc váy cổ điển, dài gần đến mắt cá, với những mắt nhỏ ren xung quanh viền cổ và đường riềm, cô kẹp tóc theo kiểu cô gái Gibson(???) , buộc một dải dây trắng và đi đôi giày trắng. Mặc dù nghĩ đây chỉ là một nghi lễ bình thường, cô vẫn muốn mình trông như một cô dâu . Bây giờ khi ngày đó thực sự đến, cô thấy bình tĩnh, và đôi tay cô trở nên vững vàng khi trang điểm. Dường như cô đã quá mệt mỏi bởi sự lo lắng.

“ Trông cậu thật lộng lẫy,” Christine nói, bản thân cô cũng thật xinh đẹp trong một chiếc váy xanh nhạt khiến làn da màu oliu trở nên thật đặc biệt.

“ Mát mẻ, mong manh và cổ điển”.

Mong manh là một từ mà Madelyn không bao giờ dùng để miêu tả bản thân mình, cô nhìn trả lại Christine một cáhc hoài nghi.

“ Mình không hề nói rằng cậu mong manh, mình chỉ nói cậu trông có vẻ như vậy, đó chỉ là phong cách cậu chờ đợi trong ngày cưới của mình.”

“ Cậu có vài ý tưởng thú vị đấy, mình biết có những thứ vay mượn, những thủ tục chán ngắt, nhưng mình luôn nghĩ về một cô dâu được chờ đợi với phong cách rực rỡ, không phải mong manh.”

“Xì ! rực rỡ thì quá dễ, chỉ cần vài động tác đánh phấn hồng, để đạt được vẻ mong manh khó hơn nhiều. Mình cá là cậu đã thức đêm liên tiếp để hoàn thiện nó,”

Madelyn thở dài và nhìn mình trong gương, “ Mình không nghĩ trông nó rõ đến thế.”

“Cậu có ngủ chút nào không?”

“Khoảng một tiếng ”

“Nó hiện rõ mà.”

Khi Reese gõ vào cánh cửa , Madelyn lạnh cứng người. Cô biết đó là Reese, không phải Robert. Tim cô bắt đầu đập chậm, mạnh mẽ khi cô ngang qua căn phòng để mở cửa.

Reese nhìn xuống cô, sự biểu lộ của anh được che phủ bởi chiếc mũ xtetxon màu xám. Với đôi bốt cùng chiều cao sáu fit bốn, gần sáu fit năm, anh gần như chạm cửa ra vào, đằng sau Madelyn cô nghe thấy Christine thở gấp, nhưng Reese thậm chí còn không liếc cô ấy một cái, đôi mắt anh không rời Madelyn “ Em sẵn sàng chưa?”

“ Vâng ” cô thì thầm, “ em chuẩn bị xong rồi ”.

“Anh sẽ để vali của em trong ôtô.”

Reese mặc một bộ quần áo sọc nhỏ màu tím than với chiếc áo sơmi trắng tinh. Madelyn nhận ra rằng cả tiền vải lẫn tiền công may đều rất đắt, và cô biết chắc chắn rằng anh sắm bộ quần áo này trước khi li dị. Trông anh thật hấp dẫn khi mặc nó. Cô liếc về phía Christine, người vẫn đang nhìn anh kinh ngạc.

“Christine, đây là Reese Duccan. Reese , đây là bạn thân nhất của em, Christine Rizzotto."

Reese trao cho cô một nụ cười và đưa ngón tay lên vành mũ “ Rất vui được gặp cô, thưa cô”

Cô vẫn nhìn anh chằm chằm, đáp lại một cách yếu ớt “ Tôi cũng vậy, ông Duccan”.

Anh xách lấy hai vali của Madelyn, gật đầu với Christine và mang chúng ra ngoài. Christine thở hắt ra “ Người đàn ông này thật là… thật là có uy lực”

Cô gần như thở gấp “ Giờ thì mình đã hiểu”. Madelyn biết Christine cảm thấy thế nào, cô vân vê chuỗi ngọc trai trên cổ mình, sự căng thẳng đã quay trở lại.

Đôi mắt xanh xám của Robert lạnh nhạt khi được giới thiệu với Reese, điều đó làm Reese gần như khó chịu. Họ cư xử lịch sự với nhau. Madelyn không hy vọng bất cứ điều gì hơn thế. Tính cách của cả hai người đều quá mạnh mẽ để có thể chấp nhận một tình bạn dễ dàng.

Khi mọi người chưa trả phòng Madelyn chợt hiểu rõ những gì anh nói và đến bên anh với sự hoang mang. “ Anh nói là anh đặt vali trên ôtô, nhưng anh không có ôtô mà.”

“ Giờ thì có rồi. Em cần cái gì đó để chạy khi anh mang xe tải ra ngoài nông trại, nó không là xe mới, nhưng nó đáng tin cậy.”

Cô bị áp đảo và cổ họng như nghẹn lại. Đó là chiếc xe Ford chở hàng màu trắng, một chiếc xe tiện hữu ích với công việc ở nông trại. Cô đã từng có một chiếc ôtô khi cô học đại học ở Virginia, nhưng đó là nhiều năm trước đây, cô không cần thiết phải có một chiếc khi ở thành phố. Với túi tiền quá eo hẹp của Reese, đó là một chi phí lớn đối với anh. Nếu Madelyn nghĩ trước về điều này, cô sẽ tự mua một chiếc xe cho mình, nhưng cô không nghĩ đến.

Vị mục sư chờ họ trong phòng làm việc của ông. Madelyn mở chiếc ví ra và lấy chiếc nhẫn được mua cho Reese, đeo vội vào ngón tay cô và nắm chặt tay lại để giữ nó. Mục sư nhìn thấy cô làm điều đó và mỉm cười. Christine cầm lấy chiếc ví từ tay cô , và sau khi hắng giọng, vị mục sư bắt đầu.

Đôi tay cô trở nên lạnh cóng, Reese cầm lấy một tay cô, bao phủ những ngón tay ấm áp, mạnh mẽ lên ngón tay cô , chia sẻ sức nóng cơ thể mình với cô, và khi cảm thấy cô run nhẹ anh vòng cánh tay mình quanh eo cô. Anh lặp lại lời thề, giọng anh trầm ấm và vững vàng. Cô đã biết Gideon là tên thánh của anh , có một số điều cô chưa hề biết và cũng không được ở gần để hỏi. Khi đến lượt mình, cô ngạc nhiên khi nghe thấy lời thề của mình lặp lại chỉ là như nhau. Anh đeo một chiếc nhẫn vàng trơn lên ngón tay cô, vị mục sư tiếp tục một cách trôi chảy khi thấy Madelyn tháo chiếc nhẫn của Reese ra. Reese bắt đầu ngạc nhiên khi vị mục sư làm nghi lễ trao nhẫn một lần nữa, và Madelyn đẩy nhẹ chiếc nhẫn vàng qua đốt tay anh. Nó là một chiếc nhẫn vàng, giống của cô, nhưng anh không hề chờ đợi một chiếc nhẫn. Anh không hề đeo nhẫn trước đó. Chiếc nhẫn cưới trông thật lạc lõng trên bàn tay anh, một chiếc nhẫn vàng nhỏ bé báo hiệu rằng bây giờ anh là một người đàn ông đã kết hôn.

Sau đó anh hôn cô, đó chỉ là cái chạm nhẹ lên môi, kéo dài chỉ trong khoảnh khắc, vì anh không muốn bắt đầu hôn cô bây giờ. Anh đang rất tự chủ, và anh muốn mình giữ vững điều đó. Tất cả đã xong. Họ đã kết hôn.

Madelyn im lặng khi họ đưa Robert và Christine trở lại sân bay, chuyến bay đã sẵn sàng được gọi , vì thế họ không có nhiều thời gian để làm gì hơn việc ôm cô thật dữ dội. Reese bắt tay Robert, và một cái nhìn rất nam tính xuyên qua hai người đàn ông. Madelyn long lanh những giọt nước mắt khi cả Robert và Christine quay lại vẫy tay trước khi họ biến mất khỏi tầm nhìn.

Chỉ còn hai người. Reese giữ chặt tay mình quanh eo cô khi họ đi trở lại ôtô. “ Trông em giống như sắp sụp dổ”.Anh càu nhàu.

Cô cảm thấy mình nông nổi. “ Có thể, em chưa bao giờ kết hôn cả, đó là một công việc tra tấn thần kinh.”

Anh đưa cô vào ôtô. “ Ngày hôm nay em đã ăn gì chưa?”

Cô lắc đầu.

Anh chửi rủa khi ngồi vào sau tay lái, “ Chẳng có gì ngạc nhiên khi em run rẩy quá như thế, chúng ta sẽ dừng lại và ăn cái gì đó.”

“Không phải lúc này, xin anh. Chúng ta có thể dừng khi gần về đến nhà, lúc này em quá căng thẳng để ăn bất cứ cái gì.”

Cuối cùng, họ lái xe thẳng về nông trại, Reese mang chiếc valy của cô lên phòng ngủ của anh. “Ở đây có một cái tủ quần áo lớn có thể bước vào”

Anh nói, mở cánh cửa để chỉ cho cô chiếc tủ khổng lồ, nó to như một căn phòng nhỏ. “ Nhưng đừng mở đồ đạc bây giờ, em cần ăn trước đã”. Cô chỉ vào quần áo mình “ Em cần phải thay đồ trước khi bắt đầu nấu ăn.”

“ Anh sẽ nấu ”.Anh nói một cách rõ ràng.

Không cần phải nấu nướng gì nhiều, chỉ là súp và bánh sandwich.

Madelyn ép mình ăn nửa cái bánh và một bát súp. Tất cả dường như quá ảo tuởng .Cô đã kết hôn. Bây giờ nơi đây là nhà của cô. Reese lên gác và thay sang bộ quần áo làm việc của anh. Ngày cưới hay không, các công việc nhà đều cần phải hoàn thành. Madelyn dọn dẹp nhà bếp ,sau đó lên gác và treo quần áo mới của mình lên. Phòng ngủ của anh rộng hơn rất nhiều so với căn phòng cô ngủ trước đây , với một phòng tắm riêng lớn bao gồm cả bồn tắm và vòi hoa sen. Chiếc giường có kích cỡ khổng lồ.Cô nghĩ về việc nằm trên chiếc giường đó với anh và cảm thấy mình choáng váng. Đó là lúc chiều muộn.

Cô lại ở trong nhà bếp, ăn mặc một cách thích hợp với bây giờ hơn trong chiếc quần jean và chiếc áo len ngắn tay, khi anh trở về trong tình trạng mệt mỏi và đầy bụi bẩn . “Anh có muốn ăn gì không?”. Cô hỏi. “ Em có thể làm nhanh thứ gì đó trong khi anh tắm rửa”.

“Chỉ cần một ít sandwich cho tối nay” Anh nói. “ Bây giờ anh không hứng thú lắm với chuyện ăn uống.” Anh cởi khuy áo khi đi lên cầu thang.

Cô làm bánh sandwich và ngồi xuống bàn với anh, uống một cốc sữa trong khi anh ăn. Cô chưa bao giờ nghĩ về việc một người đàn ông làm việc nặng nhọc cần ăn bao nhiêu, nhưng cô có thể thấy cô nên làm gấp đôi những gì cô tưởng tượng. “Anh có một số công việc sổ sách cần phải làm.”Anh nói khi anh ăn xong và mang chiếc đĩa đến bồn rửa bát. “ Sẽ không mất thời gian lắm.”

Cô hiểu. Sau khi rửa vài chiếc đĩa, cô lên gác và đi tắm. Cô vừa rời khỏi phòng tắm, làn da cô đỏ bừng bởi hơi nóng, khi anh bước vào phòng ngủ.

Cô dừng lại, cắn nhẹ môi trước cái nhìn như đốt cháy anh dành cho cô từ mái tóc rối bù cho đến những ngón chân trần, giống như anh có thể nhìn thấu suốt cô qua chiếc áo dài coton trắng. Anh ngồi xuống giường và cởi giày, sau đó đứng dậy và kéo chiếc áo, đôi mắt anh không rời khỏi cô khi anh cởi khuy áo và bỏ nó ra.

Ngực anh rám nắng, vạm vỡ và được bao phủ bởi đám lông đen quăn. Làn da mượt mà của anh lấp lánh khi anh tháo thắt lưng, và bắt đầu cởi chiêc quần jean của mình.

Madelyn lấy một hơi thở sâu và ngẩng đầu lên. “ Có một số điều anh cần phải biết,”

Anh tạm dừng, đôi mắt nheo lại, cô đang đứng ngay trên nòng thuốc súng, mái tóc màu nhạt của cô cuộn sóng quanh vai và thả rơi xuống lưng. Chiếc áo dài không tay, lùng nhùng, không phải bằng bất cứ chất liệu nào giống như chiếc váy lụa trong suốt mà April đã mặc. Nhưng Madelyn không cần phải dùng đến lụa để có sức quyến rũ. Hình bóng những núm vú của cô hằn lên chiếc áo cotton đã đủ quyến rũ rồi. Liệu cô có thể nói điều gì với anh khi cơ thể cô căng ra như một hàng rào sắt?

Anh nói nhẹ nhàng. “đừng nói với anh là em vừa quyết định đợi sang một đêm ân ái khác, bởi anh không dự định điều đó, tại sao em lại căng thẳng như thế?”

Cô nhìn về phía giường “ Bởi vì em chưa bao giờ làm điều này cả.”

Anh không thể nghe rõ .Sững sờ, anh thả chiếc khoá kéo.

“Em chưa bao giờ quan hệ trước đó?”

“ Chưa, thành thực mà nói, em không thực sự trông chờ điều đó, em muốn anh, và em muốn trở nên thân thiết với anh, nhưng em không mong đợi để tận hưởng lần đầu tiên.” Cô nhìn chằm chằm một cách thẳng thắn.

Một sự giận dữ làm anh run người. “ Khốn kiếp, Maddie, nếu em còn trong trắng sao em không nói thẳng ra, thay vì chịu đựng cái tâm lý căng thẳng quái quỉ đó.”

Cô giống như một cô gái kiêu kì “ Điều thứ nhất, chúng ta chưa kết hôn trước đó, đến tận khi anh trở thành chồng em sáng nay thì nó vẫn không là gì trong công việc của anh. Hơn nữa, anh không hề tin tưởng em, còn lúc này anh biết rõ là em không có lý do gì phải nói dối, vì chỉ vài phút nữa anh sẽ tự mình tìm ra sự thật .” Cô nói với vẻ nghiêm trang lạnh lùng, đầu ngẩng cao.

“ Chúng ta đã lên kế hoạch kết hôn rồi.”

“ Nhưng nó cũng có thể bị huỷ bỏ”

Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách im lặng. Một phần cơ thể anh sững sờ và hãnh diện. Chưa một người đàn ông nào có được cô, cô hoàn toàn là của anh. Anh quá ích kỉ, quá nam tính, quá cổ hủ để sung sướng khi có quyền lấy đi sự trinh bạch đầu đời của cô.

Nhưng một phần khác cảm thấy thất vọng, vì điều này đã loại bỏ ý định về một đêm làm tình mãnh liệt của anh. Anh sẽ trở thành một kẻ đáng khinh, một kẻ vô tâm đối với cô nếu làm như thế. Cô sẽ rất đau đớn và nhạy cảm cho một cuộc ân ái kéo dài. Có lẽ đó là cách tốt nhất. Anh sẽ yêu cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng anh không nên và không thể để mất sự tự chủ với cô, không thể để mình bị chìm đắm với cô. Anh chỉ nên hoàn thành đêm tân hôn một cách mau lẹ và thoải mái nhất có thể , và duy trì một khoảng cách giữa họ. Anh không muốn bộc lộ hết sự khao khát mãnh liệt của mình, anh chỉ muốn bản thân mình thoải mái và giữ cô ở vị trí anh đã dành cho cô. Anh quá ham muốn cô, cô là một mối đe doạ cho lời thề không bao giờ quá say đắm phụ nữ của anh. Chỉ cần anh có thể kiểm soát những cảm xúc mạnh mẽ của mình thì cô không thể đâm thủng thành luỹ của anh, vì vậy anh nên cho phép bản thân mình chỉ làm một cuộc ân ái bình thường.

Anh không chần chừ đến bên cô , say mê cô, một khi anh đã muốn. Madelyn bắt mình không được run rẩy khi anh bước về phía cô. Một sự thật tồi tệ là không có gì sai khi cô nói rằng mình không chờ đợi lần đầu tiên.. Một cách lãng mạn, cô muốn một đêm đầy phấn khích. Thực tế cô chờ đợi nó ít hơn nhiều. Sau khi cùng chia sẻ một nụ hôn, bản năng tình dục của Reese sẽ bùng nên, sự tự chủ của anh có giới hạn, cô sắp phải mở rộng thân thể mình với một người lạ, và cô không thể giúp mình thôi sợ hãi.

Anh nhìn thấy cách cô dốc hết sức mình để bình tĩnh khi anh lại gần, và anh lướt tay mình lên mái tóc cô “Em không cần phải sợ ”.Anh thì thầm. “Anh không định nhảy bổ vào em như một con bò đực đâu ”. Anh nâng đầu cô lên bắt cô phải nhìn thẳng vào anh, mắt anh chưa bao giở xanh hơn thế “Anh có thể làm chuyện đó tốt mà, em yêu”

Cô nuốt nước bọt, “ Em muốn anh không phải gắng sức, em nghĩ, bây giờ không phải lúc, em quá căng thẳng , việc đó có thể không hiệu quả, rồi em sẽ thất vọng. Hãy yêu em và lấy những lo lắng ấy đi.”

Một nụ cười nhẹ trên môi anh. “Đó là điều cuối cùng một người phụ nữ nên nói nhất với một người đàn ông”. Nó gần như một sự đo lường nỗi sợ hãi của cô .“Anh càng chậm rãi bao nhiêu thì càng tốt cho em bấy nhiêu”.

“Trừ khi em bị suy nhược thần kinh giữa chừng”

Cô không hề nói đùa.Anh chà ngón tay cái lên môi trên của cô, cảm thấy sự mềm mại của nó. Nó bắt đầu đánh thức những gíac quan. Một người phụ nữ 28 tuổi vẫn còn trong trắng cần phải có những cảm giác mạnh mẽ, dành riêng cho việc thân mật với một người đàn ông. Cái cách cô đã hôn anh đã đốt cháy anh, nhưng bước cuối cùng này không phải là một bước cô dễ dàng đón nhận. Cô thích được từ từ làm quen với sự thân mật mạnh mẽ mới mẻ này, hơn là tự ném toàn bộ mình vào một chơi thiếu kinh nghiệm.

Anh bế cô lên và đặt lên giường, rồi tắt toàn bộ ánh sáng trừ một chiếc đèn. Madelyn thích bóng tối hơn ,nhưng cô không nói gì cả. Cô không thể ngừng nhìn chằm chằm khi anh cởi chiếc quần jean và trèo lên giường với cô. Cô đã từng nhìn thấy những người đàn ông trần trụi trước đó. Những em bé, cậu bé và những người trên tạp chí. Cô biết cơ thể đàn ông có những chức năng gì. Nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông sống động hoàn toàn. Và Reese rõ ràng rất sống động. Cô đánh mất niềm hi vọng của mình cho một thứ không thể tồi tệ hơn, đó là sự lo lắng.

Anh là một người đàn ông to lớn. Anh trườn lên người cô, và cô thấy mình hoàn toàn nhỏ bé bởi bề rộng của ngực và vai anh, bởi những cơ bắp mạnh mẽ của anh. Cô có thể thở vừa đủ, lồng ngực cô lên xuống cho những hơi thở nhanh, và gấp gáp. Bởi chính những ý định và hành động của bản thân đã mang cô đến đây, đặt cô trên giường với một người đàn ông cô không hề biết. Anh trượt bàn tay mình dưới chiếc váy ngủ và lướt lên đùi cô, bàn tay ấm áp, cứng rắn khích động làn da trần của cô, chiếc váy ngủ bị kéo lên cao bởi hành động của anh, đều đặn phơi bày cơ thể cô mỗi lúc mỗi nhiều hơn cho đến khi chiếc váy đến thắt lưng cô và cô phơi trần với anh. Cô nhắm chặt mắt, tự hỏi mình có thể vượt qua điều này không.

Anh cởi toàn bộ chiếc váy ra. Cô rùng mình khi cảm thấy anh áp vào mọi điểm trên cơ thể trần trụi của cô. “Đó không phải là một điều khủng khiếp” Anh thì thầm khi chà lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. “ Anh chắc chắn là như thế”. Rồi cô cảm thấy anh khép môi trên núm vú cô, và một sức nóng không thể tin được cùng sự gấp gáp khiến cô phải rên rỉ. Cô vẫn nhắm chặt mắt trong khi anh vuốt ve và mơn trớn thân thể cô cho đến khi sự căng thẳng dần dần dịu bớt và cô oằn mình dưới đôi tay anh.

Các giác quan của cô không thể chạm đến mức độ bị kích thích. Cô quá mệt mỏi và lo lắng. Anh trượt đôi tay mình vào giữa hai chân cô và cô giật nảy người , cơ thể cô lại trở nên căng thẳng mặc dù cô mở rộng đùi và chấp nhận sự thân mật của anh. Ngón tay dài của anh nhẹ nhàng dịu dàng tách cô ra và vuốt ve, thăm dò mức độ sẵn sàng và cả sức bền của sự trong trắng. Khi ngón tay anh trượt vào bên trong, cô nao núng áp đầu mình lên vai anh.

“ Uhm, sẽ ổn thôi ” anh thì thầm dịu dàng. Anh vươn ra để với đến chiếc tủ bên cạnh và mở ngăn trên cùng và lấy một tuýp thuốc bôi trơn anh đã đặt sẵn trước đó. Cô nao núng một lần nữa bởi sự trơn lạnh khi ngón tay anh đi vào cô sâu hơn và chuyển động một cách nhẹ nhàng.

Tim cô giội mạnh vào sườn khiến cô nghĩ mình sẽ bị ốm, anh trườn lên cô, cặp đùi rắn chắc căng cô rộng ra, đôi mắt cô mở nhanh hốt hoảng, cô làm dịu sự sợ hãi, cố gắng thả lỏng nhiều nhất có thể, “ Em xin lỗi”. Cô thì thầm, “ Em biết anh muốn nó tốt hơn như thế này”

Anh cọ xát môi mình lên môi cô, và cô bám chặt vào anh, những móng tay bấm trên vai anh khi cảm thấy mông anh nâng lên và vật cứng của anh bắt đầu thăm dò cô. “ Anh ứơc gì nó tốt hơn với em” anh nói với giọng trầm, căng thẳng “Nhưng anh sung sướng vì em còn trinh trắng, và lần đầu tiên này là của anh.” Rồi anh bắt đầu đi vào cô.

Cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống thái dương , anh đã dịu dàng nhất có thể, nhưng cô không thể chấp nhận anh một cách dễ dàng. Cơ thể cô căng ra và nhức buốt bởi sự đau đớn ghê ghớm, và nhịp điệu của thân thể anh chỉ làm tăng thêm điều đó, điều duy nhất cô có thể khiến cô chịu đựng được là,thật hư hỏng, sự vô cùng thân mật khi người đàn ông cô yêu ở sâu trong thân thể cô. Cô bị kiệt sức bởi một cách đầy bản năng khi tự dâng mình cho anh và để anh tìm thấy sự thoả mãn bên trong cơ thể mình. Bên cạnh nỗi đau là một sức nóng đang gia tăng mỗi lúc một nhiều hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment