Không khí đối thoại giữa hai người cuối cùng cũng từ trầm lắng chuyển sang nhẹ nhàng hơn, Mâu Chi Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thôi thôi, không nói mấy chuyện có không này nữa. Vốn dĩ chỉ là thử vận may thôi, không ngờ lại thật sự liên lạc được. Hôm nay tớ thành khẩn mời cậu đó, tháng sau chị gái của cậu đây là phải bước vào lễ đường hôn nhân thần thánh rồi!" Hoàng Mộng Hi vui vẻ chia sẻ tin vui.
Mâu Chi Thanh nhếch môi cười, trêu chọc: "Sao cậu lại vội vàng gả đi nhanh như vậy? Trước khi tớ đi, cậu vẫn còn độc thân mà."
Mã Hưu ở phía trước nhạy bén vểnh tai lên, Học tỷ Mộng Hi vậy mà cũng sắp kết hôn rồi sao?!
Nữ thần vừa mới trở về mà chuyện vui bên cạnh cứ ùn ùn kéo đến, đầu tiên là Thu Thu, sau đó là học tỷ Mộng Hi, cũng không biết đến khi nào mới đến lượt hai người mình... Rõ ràng năm đó là hai người bắt đầu trước, sao mới có bốn năm mà lại từ vị trí dẫn đầu một bước rơi xuống cuối cùng như vậy???
Cố gắng chịu đựng một chút đi... Nửa năm nữa sẽ nhanh chóng trôi qua thôi, đến lúc đó mình muốn vận dụng tất cả các mối quan hệ, trở thành cặp đôi đồng tính đầu tiên nhận được giấy chứng nhận kết hôn!!!
Với viễn cảnh tốt đẹp trong lòng, một tay Mã Hưu nắm chặt vô lăng, tay kia thì gõ lên đùi theo nhịp điệu vui tươi.
Cuộc điện thoại của Mâu Chi Thanh vẫn còn tiếp tục, thậm chí còn nói đến cả Mã Hưu.
"Thiệp mời điện tử à? Được, lúc đó tớ sẽ xem," Mâu Chi Thanh dùng ngón tay thon dài cầm điện thoại, "Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đến. Ừm... còn dẫn theo cả Mã Hưu nữa."
"Mã Hưu???" Từ đầu dây bên kia, giữa những tiếng tạp âm ầm ĩ như sóng thần, giọng nói mơ hồ không rõ của Hoàng Mộng Hi bắn thẳng vào tai Mâu Chi Thanh.
Mâu Chi Thanh che đi bên tai hơi khó chịu vì bị âm thanh lớn tác động, rồi dứt khoát bật loa ngoài điện thoại, đặt xuống trước ngực, dù sao trên xe cũng đều là người một nhà.
Sau khi bật loa ngoài, tiếng tạp âm rè rè càng lúc càng lớn hơn.
Đầu dây bên kia, Hoàng Mộng Hi dường như đang di chuyển, khoảng hơn mười giây sau, âm thanh truyền đến mới trở nên ổn định hơn.
Hoàng Mộng Hi có chút áy náy nói: "Vừa rồi tín hiệu điện thoại đột nhiên không ổn định, tớ nghi ngờ phòng ngủ nhà tớ che mất tín hiệu 5G, cho nên tớ bây giờ đang ở ngoài ban công."
"Lên ban công có mặc áo khoác không?" Mâu Chi Thanh – người trước đây thường xuyên vừa đứng ngoài ban công hóng gió lạnh vừa nói chuyện phiếm với Mã Hưu – vô cùng thấu hiểu điều này.
Cảm nhận được sự quan tâm tuy không lộ liễu nhưng lại vô cùng chân thành của Mâu Chi Thanh, Hoàng Mộng Hi vui vẻ nở nụ cười: "Đương nhiên là có rồi, buổi tối bên ngoài nhiệt độ không khí hơi thấp."
Điểm chú ý của Mã Hưu lại không nằm ở vấn đề sức khỏe của Hoàng Mộng Hi, mà là ở...
Cô len lén chen vào: "Học tỷ Mộng Hi moah moah! Chị với anh rể ở chung với nhau rồi nha!!!"
Nghe Mã Hưu nói như vậy, giọng Hoàng Mộng Hi tức khắc vừa có chút ngượng ngùng, lại vừa có chút ngọt ngào: "Thì cũng sắp kết hôn rồi mà... Đâu cần thiết phải giả vờ nữa phải không?"
"Lúc nãy khi chị còn ở trong phòng ngủ, đáng lẽ phải để anh rể nghe điện thoại mới phải." Mã Hưu cứ một câu "anh rể", hai câu "anh rể", gọi một cách say sưa, nhiệt tình, ngọn lửa "hóng hớt" trong lòng bùng cháy hừng hực.
"Anh ấy đâu có ở cùng chị, tụi chị chia nhau thông báo cho người thân của từng người, anh ấy đang ở phòng sách," Hoàng Mộng Hi – người nãy giờ vẫn bị Mã Hưu dắt mũi – đột nhiên tỉnh ngộ ra, phản công lại, "Hay cho nhà ngươi! Em đây là đang tra hỏi phạm nhân đó hả? Tại sao chị lại phải nói chuyện riêng tư của nhà chị cho em biết chứ? Cô nhóc nhà em không phải cũng đang ở chung với Chi Thanh sao? Nếu không sao có thể muộn như vậy rồi mà còn ở cùng một chỗ..."
Cũng đừng nói, sức chiến đấu "võ mồm" của Hoàng Mộng Hi so với Mã Hưu cũng chẳng hề thua kém chút nào, đây có lẽ chính là cảnh giới cao nhất của "gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng".
Điều này làm Mâu Duyệt không khỏi nhớ lại dì Mộng Hi của tương lai, người thỉnh thoảng vẫn dắt chồng đến nhà chơi. Rõ ràng là bạn học của mẹ, mà mỗi lần đến lại cứ kéo Lão Mã lải nhải, nói đông nói tây.
Thực ra nghĩ kỹ lại, dì Viên hình như cũng vậy. Mẹ vốn không phải là người nói nhiều, cho nên bạn bè bên cạnh mẹ tỏ ra thân thiết với Lão Mã hơn cũng chẳng có gì lạ.
Đầu dây bên này, Mâu Chi Thanh tuy cảm thấy có chút thừa thãi, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: "Chúng tớ vừa mới xem phim xong, thực ra bây giờ đang ở trên xe, nhưng... việc ở chung cũng là sự thật, chúng tớ. đã xác định lẫn nhau rồi, sẽ không bao giờ buông tay nữa."
Mỗi khi Mâu Chi Thanh tỏ thái độ trước mặt người khác một lần, Mã Hưu lại thật sự rung động thêm một lần nữa.
Tình yêu là khi đóng cửa lại thì có thể tùy ý làm bậy, nhưng cũng là khi mở cửa ra thì phải đường đường chính chính. Việc Mâu Chi Thanh dám công khai với bạn bè cho thấy trong lòng nàng thừa nhận rằng tình cảm của họ có thể chịu được sự soi xét và thử thách.
Hoàng Mộng Hi vui mừng cho hai người họ: "Như vậy thật tốt... Thực ra ban đầu tớ còn định nhân dịp hôn lễ lần này để tác hợp cho hai người đó. Trước tiên là hẹn Chi Thanh, rồi cô nhóc kia không phải sẽ tung tăng chạy theo sao! Hai người mà gặp lại nhau thì chắc chắn sẽ như củi khô lửa bốc, nối lại tiền duyên thôi."
"Học tỷ Mộng Hi, chị thật có lòng quá," Mã Hưu vô cùng cảm động, "Chúng em nhất định sẽ gửi một phong bì đỏ thật lớn trong đám cưới của chị!"
Qua kính chiếu hậu, Mâu Chi Thanh mỉm cười với Mã Hưu. Gia hoả này lúc nào cũng cố gắng hết sức để suy nghĩ cho những người bên cạnh mình.
"Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, người đến là tốt rồi," cô dâu mới sao có thể bỏ lỡ cơ hội để khoe tình cảm chứ, "Thực ra thì, chị gái đây bây giờ thật sự không thiếu tiền, người đàn ông của chị đã hứa sẽ nuôi chị đến khi tốt nghiệp tiến sĩ rồi."
Mâu Duyệt ở một bên nghe xong thầm than trong lòng: Bạn bè của học bá cũng toàn là học bá... Đối tượng của bạn bè học bá cũng toàn là người vừa có tài vừa có của...
Mâu Chi Thanh cắn cắn môi, chân thành nói: "Thời gian thật là trôi qua nhanh quá, chớp mắt một cái mà việc học và cuộc đời của cậu đều sắp bước sang một giai đoạn mới rồi, chúc cậu tương lai mọi việc đều thuận lợi."
"Cảm ơn, chỉ là bên phía cậu..." Hoàng Mộng Hi thu lại vẻ vui mừng, trịnh trọng nói, "Chi Thanh, hai ngày trước tớ ở trường có gặp giáo sư Tiết, vốn là nói chuyện về đám cưới của tớ với thầy ấy vài câu, nhưng cả hai lại không hẹn mà cùng nghĩ đến cậu."
"À... Giáo sư Tiết..." Giọng Mâu Chi Thanh xen lẫn chút chua xót mơ hồ, ông cụ đó vẫn luôn ưu ái nàng hơn người.
"Ừm, cậu biết đấy, thầy ấy từ lúc còn dạy đại học đã luôn nhìn cậu bằng con mắt khác rồi. Mấy năm nay cậu không có tin tức gì, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, thầy ấy cũng rất sốt ruột. Trước đây thầy ấy có đi hỏi cha của cậu, cũng chính là giáo sư Mâu, về tình hình gần đây của cậu." Hoàng Mộng Hi từ từ kể lại.
"Giáo sư Mâu nói thế nào?"
"Ông ấy nói cậu chuyển chuyên ngành đi tỉnh khác rồi."
"Vậy sao..."
"Giáo sư Tiết rất tiếc cho cậu, thầy ấy biết cậu thật sự yêu thích toán học, đặc biệt là hình học. Chỗ thầy ấy vẫn còn lưu giữ một vài đề tài nghiên cứu mà cậu còn dang dở."
"Tớ quả thực rất có lỗi với giáo sư Tiết."
"Chi Thanh, tớ cảm thấy người cậu phải xin lỗi rõ ràng là chính bản thân mình. Nhưng mà, nếu trong đó có lý do gì khó nói, thì cậu cứ coi như tớ chưa nói gì cả nhé."
"Mộng Hi, cảm ơn cậu đã hiểu."
Hoàng Mộng Hi lại trở về với giọng điệu phấn chấn, tràn đầy sức sống: "Được rồi, mấy chuyện không vui đó tạm thời gác lại đi. Cậu xem, nói mấy chủ đề nặng nề này làm cho Mã Hưu nhà cậu bị bỏ rơi rồi kìa. Tóm lại,tớ kết hôn hai người nhớ đến nhé!"
Mâu Chi Thanh biết điều, đồng ý xong liền cúp máy.
"Chuyên tâm, dốc lòng nghiên cứu học vấn" là những lời đánh giá trước đây của giáo sư Tiết dành cho nàng. Lúc đó nàng nhận lấy mà không hề hổ thẹn, nhưng hôm nay...
Cho nên sự thật chứng minh giáo sư Tiết đã nhìn đúng người, phải không... Nàng chỉ là một hạt cát nhỏ bé, không chút nổi bật giữa thế gian này, trong trăm ngàn cảnh đời có bóng hình nàng đang giãy giụa, chìm nổi.
......
Về đến nhà, mặc dù đã hơn 9 giờ rưỡi tối, nhưng Mâu Duyệt – người sống có kỷ luật – vẫn kéo Mã Hưu lên lầu tập thể dục.
"Hôm nay đơn giản làm bài tập tạ tay thôi nhé." Mâu Duyệt lướt qua danh sách video.
"Tùy con thôi, tốt nhất là mười lăm phút có thể kết thúc, Mâu Mâu sắp đến giờ đi ngủ rồi, ta còn vội ôm ôm nàng ngủ nữa!" Mã Hưu vừa điều chỉnh miếng tạ tay, vừa lẩm bẩm.
"Lão Mã, người thật là càng sống càng thụt lùi, 'ôm ôm'??? Mấy từ láy kiểu này con sau ba tuổi là không nói nữa rồi..." Mâu Duyệt tỏ vẻ ghét bỏ hết mức có thể, "Với lại... con cảm thấy đêm nay đối với mẹ mà nói rất có khả năng sẽ là một đêm không ngủ được, mommy về rồi thì cố gắng gánh vác nhiều hơn một chút đi."
"Con nói chuyện giáo sư Tiết hả?" Mã Hưu gãi gãi đầu.
"Ừm, nhưng đó nhiều nhất cũng chỉ là mồi dẫn thôi. Giống như thêm một thanh củi vào nồi nước ấm 99 độ của mẹ, vừa đúng lúc là sẽ sôi lên." Mâu Duyệt cởi áo khoác ra, mở nhạc.
"Ta biết trong lòng mẹ con vẫn luôn canh cánh về những nghiên cứu đó, chưa từng buông bỏ... Thực ra hai ngày trước bạn gái cũ của Mâu Mâu còn giới thiệu cho nàng một vị giáo sư thần cấp ở Harvard, mẹ con vì ta mà đã không xem xét đến chuyện đi du học nữa rồi." Tâm trí Mã Hưu đã hoàn toàn không còn ở việc tập luyện nữa, mà đã bay hết xuống chỗ người yêu ở dưới lầu rồi.
"Ai... Cho nên nói mẹ vì mommy mà đã trả giá rất nhiều, mommy cũng đừng có lúc nào cũng vô tâm vô phế như vậy. Mẹ là người theo đuổi thế giới tinh thần, mommy đừng có tưởng rằng chỉ cần cung cấp cho mẹ cơm ăn áo mặc là mẹ có thể hạnh phúc đâu." Mâu Duyệt tận tình khuyên bảo, nghĩ lại những năm tháng mẹ cam tâm làm bà nội trợ trong gia đình cũng thật làm khó cho mẹ.
"Ừm... Biết rồi." Mã Hưu buồn bã cắn móng tay, đã đến lúc phải đưa kế hoạch đánh bại Mâu gia một cách chính diện vào chương trình nghị sự rồi, cô đã sớm không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy bộ dạng tức đến ngã trái ngã phải của lão già đó!
......
Trở lại tổ ấm tình yêu của hai người, Mâu Chi Thanh không ngoài dự đoán mà không ngồi ngay ngắn xem TV trong phòng khách như mọi khi.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Mã Hưu rón rén đi tới rồi đẩy cửa ra.
Mâu Chi Thanh một tay cầm chuột, một tay buông thõng đặt trên bàn máy tính, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ánh mắt lướt qua của nàng chú ý đến dáng vẻ thập thò của Mã Hưu, nàng nhẹ giọng nói: "Cho chị mượn máy tính của em dùng một chút."
"Của em cũng chính là của chị, nói mượn thì khách sáo quá rồi." Mã Hưu giả vờ đi đến trước tủ quần áo lấy đồ tắm, nhưng thực ra mắt nhỏ lại liếc ngang liếc dọc khắp nơi. Bất kỳ một chút khác thường nào trong không khí cũng có thể phản ánh tâm trạng không bình thường của Mâu Chi Thanh.
Nhưng Mâu Chi Thanh lại trầm ổn hơn cô nghĩ, Mã Hưu lề mề trước tủ quần áo, dây dưa lằng nhằng cả mười mấy phút mà cũng chẳng nhìn ra được manh mối gì.
Sau khi yên lặng làm xong việc của mình, Mâu Chi Thanh rút USB ra, quay đầu lại kỳ quái hỏi: "Em còn chưa đi tắm sao? Em không tắm thì chị đi trước đây."
Ngay sau đó nàng đứng dậy lướt qua Mã Hưu, liếc nhìn đôi tay trống không của đối phương, rồi nhướng mày: "Em đi tắm rửa hay là đi tuyển tú vậy? Lựa chọn cả buổi trời mà một món cũng chưa lấy được à?"
Mã Hưu thầm bực bội trong lòng: Còn không phải chỉ lo quan tâm nhất cử nhất động của vợ yêu hay sao...
"Vậy chị đi tắm trước đây, khụ khụ, cửa phòng tắm chị sẽ khóa kỹ." Mâu Chi Thanh cầm áo ngủ rồi xoay người rời đi. Trước khi đi, Mã Hưu phát hiện trên mặt nàng thoáng hiện một nét hồng không tự nhiên...
Cho nên... không lẽ nào... thật sự là như cô nghĩ sao?
Có cần phải đề phòng vợ yêu của mình như đề phòng tên sắc lang không???
Mặt Mã Hưu đầy những vạch đen, mấy ngày nay cô căn bản là chưa từng nghĩ đến việc xông vào phòng tắm lúc vợ đang tắm đâu nhé! Mặc dù phần lớn nguyên nhân là do có lòng tà mà không có gan tà...