Đừng Ăn Nữ Nhi Dấm! - Nhất Vạn Trương Tổng

Chương 108

Nói gì mà đội quân hùng mạnh như hổ báo chứ? Toàn một đám công tử bột, chỉ được cái mẽ ngoài, việc gì cũng khoanh tay đứng nhìn, chỉ chờ người khác hầu hạ.

 

Mã Hưu không còn cách nào khác đành giơ tay lên: "Tôi biết làm."

 

Mâu Chi Thanh – người đã từng được nếm thử món canh cá trích do Mã Hưu nấu từ rất sớm trước đây – cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Bởi vì một kẻ "vụng về" trong bếp như nàng căn bản không biết đi chợ mua cá, thường thì chủ quán sẽ tặng kèm dịch vụ làm cá, nếu thật sự không có, khách hàng thông thường vì muốn đỡ việc cũng sẵn lòng trả thêm một chút phí công. Cho nên, Mã Hưu thật sự đã nắm giữ một kỹ năng vô cùng "độc đáo".

 

Nhưng câu nói "Tôi biết làm" này của Mã Hưu đủ để làm cả đám người ở đó phải kinh ngạc. Bà chủ này bình dân quá đi! Huống chi Mã Hưu lại còn là con gái, sự so sánh này khiến cho những đấng mày râu có mặt ở đây phải tự thấy xấu hổ.

 

Mã Hưu thờ ơ cười nói: "Nước Kho, anh cũng biết làm phải không? Xem ra hai chúng ta phải phụ trách công việc này rồi."

 

Nước Kho gật đầu, anh ta xuất thân nghèo khó, việc làm cá là kỹ năng anh đã nắm vững từ khi còn nhỏ.

 

Tiểu Canh nhân lúc người lớn không để ý, len lén liếm môi. Tay nghề của ba thì cậu bé là người rõ nhất, cậu vô cùng mong chờ món cá nướng hôm nay.

 

Thiệu Thiên đầu óc nhanh nhạy, rất nhanh đã có kế hoạch, anh ta cao giọng nói: "Vậy chúng ta chia làm ba đội nhé! Tiểu Mã tổng và người yêu, cha con Nước Kho phụ trách làm cá, nướng cá. Những người khác nếu có hứng thú câu cá thì cùng tôi đi câu, ai không có hứng thú thì ở lại đây chuẩn bị khu vực dã ngoại."

 

Mọi người không có ý kiến gì, vì thế cứ như vậy mà triển khai công việc một cách rõ ràng, mỗi người một việc suốt cả một buổi sáng, vừa hưng phấn lại vừa phong phú.

 

Lao động và nghỉ ngơi luôn đi đôi với nhau, tuy rằng giờ phút này tay ai cũng đang có việc để làm, nhưng so với việc ngồi ì trong văn phòng vẽ vời, gõ mã, thì đây chính là sự thư giãn, giải trí nhẹ nhàng nhất.

 

......

 

Gió nhẹ hiu hiu, những cành liễu khẽ đung đưa.

 

Dù không giữ lại được khoảng thời gian thoải mái, cũng muốn giữ lại người bên cạnh này.

 

Mã Hưu xin cấp dưới một tấm bạt dã ngoại, trải ra gần bếp nướng, rồi kéo Mâu Chi Thanh ngồi xuống, hai người tựa vào nhau.

 

Mâu Chi Thanh rõ ràng không có được vẻ nhàn nhã, thoải mái như Mã Hưu, nàng chỉ tay về phía Nước Kho đang bận rộn trước bếp nướng: "Không đi giúp một tay, em không cảm thấy áy náy sao?"

 

"Mấy việc nhóm lò, nhóm lửa này em đúng là không biết làm thật nha." Mã Hưu nửa người trên hơi ngả ra sau, hai lòng bàn tay chống xuống đất.

 

Mâu Chi Thanh trợn mắt xem thường, định đứng dậy đi qua bên đó xem có việc gì cần giúp đỡ không.

 

Không ngờ Tiểu Canh – cậu bé vốn luôn tỏ ra sợ sệt, nhút nhát – lại lon ton chạy về phía hai người họ.

 

Nghiêng người về phía trước, dang rộng hai tay định đón lấy "viên đạn" hình người nhỏ bé này, Mã Hưu lại bị hụt một phen.

 

Mục tiêu của Tiểu Canh từ đầu đến cuối không phải là cô, mà là Mâu Chi Thanh – người có duyên với trẻ con gấp trăm ngàn lần cô.

 

Cậu nhóc chạy tới, kéo kéo ngón tay Mâu Chi Thanh, giọng nói mềm mại: "Chị gái xinh đẹp ơi ~"

 

Điều này làm Mã Hưu nhớ lại cu cậu mà năm đó cô đã gặp ở quán KTV, đúng rồi! Chính là cái thằng nhóc đã điên cuồng gào thét gọi cô là "Dì xấu xí" đó! Đối với Mã Hưu mà nói, đây không phải là một kỷ niệm vui vẻ gì, nhưng trong đầu cô vẫn thường xuyên lóe lên hình ảnh nữ thần mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ đó.

 

Thái độ trái ngược của Mâu Chi Thanh khi đối xử với người lớn và khi đối xử với trẻ con cũng là một điểm khiến Mã Hưu say mê sâu sắc. Từ một người lạnh lùng, khó gần trở thành một người dịu dàng, hòa ái chỉ cách nhau một đứa trẻ.

 

Đấy, Mâu Chi Thanh nở một nụ cười mà Mã Hưu vô cùng quen thuộc, nàng ôm Tiểu Canh ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

 

Cuối giọng nói mang theo sự gần gũi, trẻ trung như đang nói chuyện với một đứa trẻ, đó là cách giao tiếp bình đẳng nhất. Tiểu Canh bất giác nắm chặt lấy bàn tay Mâu Chi Thanh đang tùy ý đặt trước người cậu.

 

Mã Hưu bĩu môi ghen tị ở một bên, đùi của nữ thần ngay cả mình cũng chưa từng được ngồi đâu!!! May mà bây giờ thời tiết lạnh, nữ thần không mặc váy, nếu không thì cũng quá hời cho thằng nhóc này rồi, Mã Hưu len lén thở phào nhẹ nhõm.

 

"Ba nói em sẽ làm vướng víu... bảo em tự đi chơi đi." Giọng Tiểu Canh nũng nịu, xen lẫn mười phần ấm ức.

 

Mặc dù Mã Hưu cũng hoàn toàn đồng ý rằng một con quỷ nhỏ trạc tuổi Tiểu Canh mà chạy tới lượn lờ bên cạnh bếp nướng rõ ràng là quấy rối, lại còn cần người lớn phải luôn để mắt đến sự an toàn của cậu, nhưng cô không dám nói ra. Nếu thật sự nói ra, nữ thần chắc chắn sẽ tặng cho cô vài cái nguýt dài.

 

Mâu Chi Thanh xoa xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Canh, nửa đùa nửa thật mà oán giận: "Ở đất nước chúng ta đó nha, phần lớn các ông bố đều chẳng biết cách nói chuyện đâu. Rõ ràng trong lòng là lo lắng con mình bị bỏng tay, mà ngoài miệng lại cứ cố tình chê con vướng víu. Thực ra nhìn thấy em ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, ba em trong lòng cũng thấy ngọt ngào lắm đó."

 

Tiểu Canh nhíu đôi mày nhỏ, ngẩng cổ nhìn về phía Mâu Chi Thanh, dường như đã hiểu ý nàng, nói: "Chị ơi, đây là khẩu thị tâm phi đúng không ạ?"

 

Mã Hưu kinh ngạc chậc lưỡi. Theo như cô biết, Tiểu Canh còn chưa đi học tiểu học đâu, vậy mà đã có thể dùng thành ngữ "khẩu thị tâm phi" một cách chính xác trong hoàn cảnh thích hợp như vậy sao?

 

Cô nhớ lại hồi mình còn học mẫu giáo, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ con ngây ngô, thổi bong bóng nước mũi, rồi chạy theo sau mông mấy cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp như một kẻ ngốc...

 

Đương nhiên thời thế đã khác, vấn đề giáo dục cũng không ngừng đổi mới, phát triển. Trẻ con mẫu giáo bây giờ có thể thuộc cả trăm bài thơ cổ, nói tiếng Anh lưu loát là chuyện thường tình.

 

Đợi đến khi Mã Hưu đã giải quyết xong những thắc mắc nhỏ nhặt trong lòng mình, rồi lại chuyển sự chú ý trở lại Mâu Chi Thanh và Tiểu Canh, thì hai người này đã thân mật nói chuyện trên trời dưới đất rồi!

 

Mã Hưu cố gắng giữ lại tròng mắt suýt nữa thì rớt ra khỏi hốc, len lén nghe lỏm một hồi.

 

Cô buồn cười, Tiểu Canh thật đúng là phiên bản thu nhỏ của mình, mình trước đây cũng "ngầm" như vậy đó.

 

Đối với những người không nói chuyện hợp gu thì giữ im lặng, nhưng khi nói chuyện với những chị gái xinh đẹp, đáng tin cậy thì lại mắt sáng rực, thao thao bất tuyệt.

 

Tên, tuổi, cấu trúc gia đình, sở thích, sở trường đặc biệt, tóm lại là nói đến mức moi ra cả bí mật của tổ tông mười tám đời nhà người ta luôn.

 

Mã Hưu bây giờ vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ. Vừa ghen tị với Tiểu Canh vì được nữ thần đối xử dịu dàng, không chút giữ kẽ, lại vừa ngưỡng mộ nữ thần vì có duyên với trẻ con và khả năng tương tác tuyệt vời đến mức khác thường.

 

Sau đó vẫn là Nước Kho kéo cô đi làm việc mới làm cho tâm trạng cô dịu đi phần nào, cô hung hăng xoa xoa cái "mặt oán phụ" của mình. Về nhà nhất định phải bắt nữ thần dỗ dành mình cho thật tốt, xem thử trong lòng nàng thì mình và thằng nhóc đó rốt cuộc ai nặng ai nhẹ!

 

......

 

Đến giữa trưa, một đám "chim non" đang kêu gào đòi ăn ngoan ngoãn xếp hàng ngồi chờ được cho ăn. Đương nhiên là có mấy cái bụng đói không chịu nổi đã sớm xé bịch khoai tây chiên, bánh quy ra ăn "rôm rốp" rồi.

 

Mặc dù đều không có kinh nghiệm câu cá đáng tin cậy nào, nhưng nhờ sự chỉ dẫn của mấy tay câu lão luyện bên hồ, cuối cùng họ cũng thu hoạch được kha khá.

 

Nước Kho và Mã Hưu hợp sức lại với nhau, một người dùng quạt hương bồ quạt lửa, một người dùng bàn chải phết nước sốt.

 

Những con cá nướng trên bếp than dần dần từ màu trắng bạc chuyển sang màu vàng óng ánh, nhưng Nước Kho – người có kinh nghiệm lão làng – biết rằng như vậy vẫn chưa đủ, thịt cá bên trong có thể vẫn chưa chín kỹ, cho nên anh bảo Mã Hưu tiếp tục lật mặt.

 

Mã Hưu là một tay nấu ăn gia đình cừ khôi, nhưng nướng BBQ thì đúng là không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô, cho nên cô ngoan ngoãn làm theo sự phân công của Nước Kho.

 

Từng cơn gió mát thổi qua, cuốn theo làn khói từ bếp nướng bay hết về một phía.

 

Mã Hưu bị hơi nóng làm cho trán lấm tấm mồ hôi.

 

Mâu Chi Thanh đúng lúc đi tới giúp đỡ, đương nhiên phía sau nàng còn có một cái "đuôi nhỏ" tên là "Tiểu Canh" bám theo.

 

"Em cởi áo khoác ra đi, chị cầm giúp cho." Mâu Chi Thanh vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Mã Hưu, vừa đưa ra đề nghị.

 

"Vâng." Mã Hưu sợ nóng, tự nhiên là đồng ý ngay tắp lự.

 

Mâu Chi Thanh nhận lấy chiếc áo khoác còn vương hơi ấm của Mã Hưu, vốn định tiện tay treo lên cánh tay mình.

 

Tiểu Canh ở phía sau xung phong nhận việc: "Chị ơi, em cầm giúp chị."

 

Mâu Chi Thanh mỉm cười: "Được thôi, nhưng quần áo có hơi dài, để chị giúp em gấp nó lại đã nhé."

 

Tiểu Canh vô cùng vui mừng vì mình có thể giúp đỡ người lớn, cậu bé ra sức gật đầu.

 

"Tiểu Mã tổng," Nước Kho đột nhiên mở lời gọi Mã Hưu, "Tiểu Canh không gây thêm phiền phức gì cho người nhà cô chứ?"

 

"Làm gì có chuyện đó chứ, nếu không phải tuổi tác rành rành ra đó, tôi còn phải nghi ngờ đây không phải là một cặp mẹ con thất lạc nhiều năm nữa đấy." Mã Hưu nói giọng đầy ẩn ý.

 

Nước Kho vui mừng gật đầu, xử lý tốt là anh yên tâm rồi. Đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ, đây có lẽ cũng là lý do cậu bé cứ quấn lấy Mâu Chi Thanh.

 

Đợi đến khi cả nàng và Nước Kho đều cảm thấy đã nướng gần chín, Mã Hưu chịu đựng hơi nóng, gắp một con cá đặt sang một bên.

 

Hôm nay bên ngoài gió lớn, chẳng mấy chốc thịt cá đã nguội đến nhiệt độ thích hợp để ăn. Vì thế Mã Hưu xé đôi con cá ra, lấy phần bụng ít xương nhất, nhiều thịt nhất đưa đến bên môi Mâu Chi Thanh: "Chị thử xem."

 

Ánh mắt mọi người vốn đang thèm thuồng nhìn những thành quả lao động trên bếp nướng BBQ, lúc này lại đồng loạt hướng về phía cặp đôi "ngọt đến chết người không đền mạng" này.

 

Mâu Chi Thanh không chịu nổi nhất là những hành động thân mật trước mặt đông người, nàng nắm lấy cổ tay Mã Hưu, đẩy ra nói: "Em tự thử đi."

 

"Em còn phần này nữa mà," Mã Hưu véo miếng đuôi cá vừa xé xuống, bỏ vào miệng nhai hai cái, rồi đưa ra một lời đánh giá không cao không thấp, "Vừa vị rồi đó, chỉ là thịt hơi già một chút. Cá nướng mà, chủ yếu là ăn cái vị thơm thôi."

 

Mã Hưu dùng ánh mắt ra hiệu, tay mình giơ lên mỏi quá rồi!

 

Mâu Chi Thanh thừa biết cô nàng này một khi đã cố chấp thì mấy con trâu cũng không kéo lại được, huống chi là nàng? Cho nên nàng đành phải khẽ mở môi, cắn một miếng cá nhỏ.

 

Sau một tháng ăn uống thanh đạm, Mâu Chi Thanh vì vị nước tương, muối tiêu và các loại gia vị trong miếng cá mà mắt sáng rực lên.

 

Nàng vén mái tóc dài ra sau tai, cố nén sự ngượng ngùng, ngậm cả miếng cá vào miệng, rồi nói giọng không rõ ràng: "Ngon lắm."

 

Thấy vợ mình thích ăn, trong mắt Mã Hưu tràn ngập sự cưng chiều, cô liếm liếm những giọt dầu mỡ còn sót lại trên đầu ngón tay vừa véo thịt cá lúc nãy, xem như là một cách "ăn chung" trá hình đi.

 

"Đây là cái hiện trường phát 'cẩu lương' gì vậy trời?!" Đám đông bên cạnh xôn xao khác thường, đặc biệt là Thiệu Thiên – người cực kỳ giỏi khuấy động không khí.

 

Anh ta kéo Văn Phi đang đứng bên cạnh đứng dậy, chuẩn bị thông qua kỹ thuật diễn xuất tinh vi để tái hiện lại cảnh tượng Tiểu Mã tổng và phu nhân vừa "phát cẩu lương" lúc nãy.

 

"Cậu là Tiểu Mã tổng, tôi là chị dâu phu nhân, hiểu chưa?" Thiệu Thiên hứng thú phân vai cho hai người.

 

Mọi người hò hét vỗ tay, Mâu Chi Thanh da mặt mỏng, xoay người qua, dùng trán dụi dụi vào vai Mã Hưu.

 

Trong mắt Mã Hưu, đây là sự hờn dỗi đáng yêu nhất, cô cười tủm tỉm ôm lấy vợ mình, tỏ ra vô cùng mong chờ màn kịch vui này.

 

Mâu Chi Thanh dụi đầu vào lòng cô hai giây rồi vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên xem Thiệu Thiên và Văn Phi "diễn lại", nàng quả thực rất tò mò xem trong mắt người khác thì hai người họ rốt cuộc trông như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment