Ngọt ngào sao? Theo Mâu Chi Thanh thấy thì nàng chỉ đang nói sự thật mà thôi, đối phương lúc nào cũng có thể làm cho chăn ấm áp, dễ chịu. Nhưng lúc này, mặt nàng lại lặng lẽ ửng hồng.
Nguyên nhân là do đôi tay nàng đang lướt trên cơ bụng của Mã Hưu, tùy ý xoa nắn, rồi lại chọc chọc, cảm nhận được những đường cong rắn chắc, nuột nà. Cô nàng này rõ ràng trông vừa lười biếng lại vừa thích ru rú ở nhà, vậy mà lại có được một vóc dáng đẹp đến thế.
Mã Hưu bị Mâu Chi Thanh sờ đến mức bắt đầu có cảm giác, cô vội vàng giữ chặt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn trên bụng mình, rồi làm ra vẻ mặt hưởng thụ, nũng nịu: "Ối chao ôi! Nữ thần ơi, cho dù chị có thích đến mức không muốn buông tay, thì cũng phải kiềm chế một chút chứ, em sợ em sẽ "thú tính" quá độ mất ~~~"
"Nào có thích đến không muốn buông tay?" Mâu Chi Thanh hờn dỗi nói, "Chị đã định rút tay ra rồi, là tự em lại nhét vào đấy chứ."
Mã Hưu chỉ nghĩ Mâu Chi Thanh lại nổi chứng "kiêu kỳ" thôi, dù sao thì chính bản thân cô đôi khi cũng phải soi gương rồi chảy nước miếng trước cơ bụng của mình mà!
Đáng tiếc là Mã Hưu không hề biết, nữ thần nhà cô chính là một người khó hiểu phong tình như vậy đó. Việc nàng sờ thêm vài cái hoàn toàn không phải xuất phát từ sự yêu thích, mà là do những lo lắng thầm kín trong lòng đang âm thầm tác quái.
Bản thân Mâu Chi Thanh là người theo chủ nghĩa cấm dục, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng vậy! Mã Hưu trong quá trình hai người xa cách đã âm thầm hội tụ đủ những "phẩm chất" của một tiểu yêu tinh quyến rũ người khác: ba tính chất đặc biệt của một "tinh linh", dung nhan xinh đẹp, thân hình gợi cảm và một chiếc ví rủng rỉnh tiền bạc...
Mặc dù nàng biết Mã Hưu đối với nàng không hề có hai lòng, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh có biết bao nhiêu người cả nam lẫn nữ bên ngoài đang thèm muốn cô, sắc mặt Mâu Chi Thanh lại không tự chủ được mà sa sầm xuống.
Không khí hình như có chút không ổn thì phải? Mã Hưu nhạy bén chớp chớp mắt, sao nữ thần lại đột nhiên hạ áp suất thấp mà không hề báo trước một tiếng nào vậy? Chẳng lẽ là sau khi "kiểm tra" cơ bụng của mình rồi không hài lòng sao? Tiêu chuẩn của nữ thần lúc nào cũng rất cao, xem ra mình luyện vẫn chưa đủ săn chắc rồi. Mã Hưu quyết định giai đoạn tiếp theo sẽ cố gắng luyện tập để có được vóc dáng giống như mấy cô nàng gymer.
"Em còn buồn ngủ không?" Mâu Chi Thanh đẩy vòng tay ôm của cô ra, rồi ngồi thẳng dậy, "Không buồn ngủ thì chúng ta dậy thôi."
"Được thôi, chị đi rửa mặt trước đi, em đi làm bữa sáng cho chị." Lão Mã hiền thục đã online, khoác vội chiếc áo len dệt kim hở cổ, rồi tràn đầy sức sống mà tiến về phía nhà bếp.
"Ừm." Mâu Chi Thanh thuận miệng đáp lại, lúc xuống giường, chân nàng giẫm phải đôi dép lê màu hồng phấn, động tác của nàng khựng lại một chút.
Trên hai chiếc dép lê có in hình một chú thỏ răng hô đang nhảy nhót vui vẻ, mỗi chiếc một tư thế khác nhau. Nếu là ngày thường, ngay cả Mâu Chi Thanh cũng phải thốt lên một tiếng "đáng yêu", thế nhưng nó lại xuất hiện ở nhà Mã Hưu, đối với Mâu Chi Thanh mà nói, chỉ còn lại hai chữ "chướng mắt" để hình dung.
Đôi dép lê này rốt cuộc có phải là do chính Mã Hưu mua không? Mâu Chi Thanh nhớ lại năm đó khi nàng hiểu lầm mối quan hệ giữa Mã Hưu và đồng nghiệp của cô, đối phương đã thẳng thắn, thoải mái giải thích rõ ràng. Có lẽ đúng là như vậy, cứ thẳng thắn hỏi ra còn hơn là cứ giữ trong lòng rồi suy nghĩ miên man...
Bữa sáng, Mã Hưu chu đáo vì biết Mâu Chi Thanh tiêu hóa không tốt, nên đã nấu một nồi cháo loãng ăn kèm với dưa muối thanh đạm.
Trong lúc ăn sáng, Mã Hưu chuyên tâm sắp xếp kế hoạch tập gym trong đầu, tuyệt đối phải luyện đến mức làm cho nữ thần phải thừa nhận rằng "thích đến không muốn buông tay" mới thôi! Chuyện tập gym này một khi đã kiên trì được rồi, sẽ dần dần khiến người ta nghiện, đặc biệt là khi làm điều đó vì muốn được người mình yêu công nhận.
Ngồi bên cạnh cô, Mâu Chi Thanh lơ đãng khuấy bát cháo nóng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Mã Hưu một cái.
Mã Hưu nhai xong một miếng dưa chuột muối giòn tan, cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt kỳ lạ của nữ thần, cô đưa tay lên sờ sờ mặt mình: "Mặt em có chỗ nào không ổn sao chị?"
Giọng Mã Hưu vẫn bình thường, nhưng trong lòng cô đã sớm rối như tơ vò. Chẳng lẽ sau khi vóc dáng bị chê bai, nữ thần đến cả mặt mình cũng thấy phản cảm rồi sao??? Hai người mới gặp lại nhau ngày thứ hai thôi mà, không đến mức đã bỏ qua giai đoạn "tình yêu sét đánh" mà trực tiếp tiến vào giai đoạn "nhìn nhau không vừa mắt" đấy chứ... Với lại, mình nhìn khuôn mặt nữ thần vẫn thấy cảm giác quen thuộc, rung động như ngày nào, không có lý nào đối phương lại chán nhanh như vậy...
"Không, chị chỉ có chuyện muốn hỏi em thôi." Mâu Chi Thanh lần này không bị những hành động có phần "thần kinh" của đối phương làm cho bật cười, mà chỉ múc một thìa cháo cho vào miệng, khẽ nhấp một cái, cháo nhừ đến mức tan ngay trong miệng.
"Vậy chị cứ hỏi đi." Chỉ cần không phải là chuyện "nhan sắc tàn phai, tình yêu phai nhạt" gì đó, Mã Hưu liền thấy yên tâm rồi.
"Hai đôi dép lê này, ý chị là hai đôi chúng ta đang mang ấy, là do chính em mua à?" Ánh mắt Mâu Chi Thanh nhìn thẳng vào Mã Hưu, sắc như hai ngọn đèn pha khi cảnh sát thẩm vấn tội phạm.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Mã Hưu vừa mới đang vui vẻ xì xụp húp cháo, đột nhiên bị hỏi như vậy, hạt cơm sặc cả vào khí quản, ho sặc sụa một trận.
Mặc dù người mua dép lê không phải là mình mà là Mâu Duyệt, nhưng cũng hoàn toàn không có gì phải chột dạ cả! Sao nữ thần hỏi chuyện cứ như đang bắt gian vậy, làm cô lúng túng muốn chết...
Cô nàng này phản ứng mạnh như vậy là không đánh mà đã khai rồi sao? Mâu Chi Thanh vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng mà vỗ lưng cho cô, tiện thể còn rút khăn giấy cẩn thận lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như hoa lê dính mưa của đối phương.
Quá uất ức!!! Mã Hưu căm ghét sự yếu đuối của mình, vậy mà lại bị chính nồi cháo mình nấu làm cho sặc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, trước mặt nữ thần, cô phải là một "đại công quân" không gì không làm được chứ!
"Khụ khụ khụ..." Qua một lúc lâu, Mã Hưu mới dịu lại.
Thấy sắc mặt cô nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt ươn ướt, hoe hoe đỏ, Mâu Chi Thanh không đành lòng.
Cho dù là người khác tặng cô ấy dép lê cũng không sao, cho dù là dép lê người khác đã từng mang cũng không sao, cho dù bây giờ mình đang mang đôi dép lê người khác đã từng mang cũng không có gì cả. Mâu Chi Thanh hết lần này đến lần khác tự thôi miên bản thân, xây dựng tâm lý vững vàng, chỉ cần người trước mặt này vẫn còn yêu nàng, thì những thứ bên lề, nàng đều có thể xem nhẹ, không bận tâm.
Bên cạnh, Mã Hưu cố gắng hỉ mũi, rồi đắn đo nói: "Vừa rồi chị hỏi em về đôi dép à..."
"Chị không có ý gì khác đâu, chị chỉ cảm thấy họa tiết trên hai đôi dép lê này rất đáng yêu thôi." Mâu Chi Thanh cụp mắt xuống, thản nhiên nói.
"Ủa? Vậy sao? Thì ra nữ thần nhà mình thích những thứ đáng yêu à?" Vừa mới trải qua một trận ho sặc sụa kinh hoàng, đầu óc Mã Hưu vẫn chưa được lanh lợi cho lắm, suy nghĩ của cô đã bị đối phương dẫn dắt đi chệch hướng, lại còn nắm bắt được một thuộc tính dễ thương một cách bất ngờ nào đó của nữ thần nữa chứ!
Mặc dù Mã Hưu là một fan cứng của thế giới anime, manga, nhưng dù là trong việc trang trí nhà cửa hay cách ăn mặc của bản thân, cô hoàn toàn không hề theo đuổi những yếu tố đáng yêu, tất cả đều lấy sự đơn giản và tiện dụng làm chủ đạo.
Nhưng nếu nữ thần thích những thứ đáng yêu, thì mọi chuyện lại phải khác. Mã Hưu chợt lóe lên một ý nghĩ, rồi đề nghị với Mâu Chi Thanh: "Lát nữa chúng ta ra phố đi dạo một chút nhé, chị ở lại đây thì cũng cần phải sắm thêm ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt chứ."
Đến lúc đó có thể mua thêm cho nàng vài bộ đồ mặc ngoài đáng yêu, he he he!
"Ừm, nghe em." Vẻ mặt cụp mi rũ mắt của Mâu Chi Thanh lại một lần nữa làm Lão Mã mê mẩn đến thất điên bát đảo.
Hai chữ "nghe em" này nghe sao mà giống giọng điệu của một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn đến thế, trước ngày hôm nay, Lão Mã hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được nữ thần lại có thể nói ra những lời như vậy!
Mâu Chi Thanh giả vờ cúi đầu uống cháo để che đi vẻ ngượng ngùng của mình. Người này thật là chẳng phân biệt ngày đêm, chẳng phân biệt hoàn cảnh mà cứ "phạm hoa si" hoài. Nhưng mà, trái tim đang treo lơ lửng của Mâu Chi Thanh cũng lặng lẽ hạ xuống, xem ra tạm thời không cần phải lo lắng về sức hấp dẫn của mình đối với Mã Hưu nữa rồi. Một người giỏi thể hiện tình yêu thường sẽ mang lại cho nửa kia của mình nhiều cảm giác an toàn hơn.
......
Trước khi ra phố còn phải làm một vài công việc chuẩn bị. Vì tối hôm qua mới giặt quần áo của Mâu Chi Thanh rồi phơi lên, cho nên sáng nay chắc chắn là vẫn chưa khô.
Mã Hưu lấy chúng từ trên giá phơi đồ xuống, rồi ôm đến chỗ máy sấy.
Thấy Mã Hưu bận rộn tới lui, Mâu Chi Thanh có chút ái ngại: "Để chị tự làm cho."
"Không cần đâu, bây giờ phần lớn việc đều có máy móc làm rồi, không tốn sức mấy đâu. Chị mau ngồi xem TV đi." Mã Hưu nửa ngồi nửa xổm thao tác chiếc máy sấy trước mặt.
Mâu Chi Thanh lặng lẽ đi đến phía sau cô, dựa vào lan can ban công nói: "Suốt ngày em cứ bắt chị xem TV, xem TV, làm gì có nhiều chương trình TV hay để mà xem chứ?"
Mã Hưu bị nghẹn họng một chút, ý tốt của cô không phải là muốn để nữ thần nghỉ ngơi cho khỏe sao... Nhưng đầu óc lanh lợi của cô rất nhanh đã tìm lại được "sân nhà", cô quay đầu lại, cười một cách gian xảo với Mâu Chi Thanh: "Em biết em đẹp hơn TV mà. Xem vợ yêu của mình làm việc nhà có phải là rất thú vị không?"
Nói xong còn tự luyến mà nháy mắt một cái đầy khêu gợi.
"......" Mâu Chi Thanh quyết định vẫn là quay về xem TV thì hơn, mặc dù vừa mới xoay người đi, mặt nàng đã đỏ lên một cách đáng ngờ.
Có người thích bày trò làm không biết mệt là vì đối tượng của người đó rất hưởng ứng những trò này mà!
Lề mề gần một tiếng đồng hồ, hai người cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra cửa. Mã Hưu còn không quên lén gửi tin nhắn WeChat cho con gái, báo cáo cho cô bé biết tiến trình hẹn hò của hai người mẹ.
Vừa định đặt điện thoại xuống, Mã Hưu chợt vỗ đầu một cái, hôm qua đã hứa sẽ gửi cho Triệu An Kỳ mười vạn tệ tiền lì xì, đừng để chị ấy hiểu lầm mình là kẻ nói không giữ lời.
Mã Hưu nhanh chóng chuyển khoản cho chị ấy.
......
Bắt xe đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, sau khi Mã Hưu "chi mạnh" mười vạn tám ngàn tệ để chúc mừng nữ thần trở về, cô thề sẽ phải "phô trương lãng phí" đến cùng. Mua quần áo cho nữ thần thì nhất định phải đến những cửa hàng của các thương hiệu tốt nhất, nếu không những bộ quần áo bình thường mà so với vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của nàng thì sẽ trở nên ảm đạm, thất sắc ngay.
Dọc đường đi, Mã Hưu đảm nhận vai trò của một chiếc "máy hát hình người", à không, phải là một chiếc "máy hát hình người mất kiểm soát" mới đúng.
Mâu Chi Thanh vốn chẳng có bài hát nào muốn nghe, vậy mà Mã Hưu cứ nhất quyết phải lồng ghép từng câu từng chữ yêu thương vào trong lời bài hát rồi hát cho nàng nghe.
"Yêu ai cũng không bằng yêu chị, tất cả của em đều thuộc về chị ~~~"
"Đưa chị đến bờ biển, em đã lặng lẽ chọn nơi đó làm địa điểm tổ chức hôn lễ của chúng ta rồi ~~~"
"Chị hỏi suy nghĩ của em ư? Em chỉ muốn ba năm ôm hai đứa thôi ~~~"
Mâu Chi Thanh ngao ngán hạ cửa kính xe xuống để hít thở chút không khí, đây là cái gì với cái gì vậy chứ, thật sự có lời bài hát "ba năm ôm hai đứa" kiểu này sao... So với Mã Hưu – "kho tàng ca khúc Trung Hoa" này, trong cuộc sống của Mâu Chi Thanh hoàn toàn không có sự tham gia của âm nhạc, cho nên nàng chỉ có thể bán tín bán nghi.
"Ong ong ong ——" Mã Hưu hát say sưa quá, không để ý đến điện thoại đang rung.
Mâu Chi Thanh lấy điện thoại của cô từ hộp đựng đồ phía trước ra, chỉ rung một chút, chứng tỏ là tin nhắn chứ không phải cuộc gọi.
"Ai vậy chị? Chị xem giúp em đi." Mã Hưu đang lái xe, để đảm bảo an toàn thì không thể sử dụng điện thoại được.
"Chị không xem điện thoại của em đâu, lát nữa em tự xem đi." Mâu Chi Thanh là người có nguyên tắc, xem trộm điện thoại tương đương với việc xâm phạm quyền riêng tư.
Vợ mình làm cái gì cũng nghiêm túc như vậy, Mã Hưu không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cười cười một lúc, Mã Hưu mới đột nhiên nhận ra, người gửi tin nhắn cho mình không phải là Mâu Duyệt đấy chứ???