Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 10


" Anh hai anh hai, nhanh đưa emmmm.."
" Lêu lêu em chạy nhanh hơn anh rồi lấy nhé nhóc."
Xảy ra cuộc rượt đuổi của hiện tại là do 10 phút trước.

Hàn Bạch Quân vừa ngủ dậy bước xuống lầu lại thấy Hàn Nhất Nhất ngồi sô pha cầm máy xem cái gì đó rất chi là vui vẻ nên tới giật máy trêu cô.
Mẹ Hàn nhìn hai người cứ như con nít lên ba thì cũng vui vẻ vì cái không khí do hai người tạo nên này.
Hàn Nhất Nhất gần đây từ trong ánh mắt mọi người rằng cô đã hồi phục tương đối ổn nên Hàn Bạch Quân mới trêu chọc cô như vậy.
Mẹ Hàn bưng hai dĩa bánh ngàn lớp , sau đó lại có thêm 1 dĩa hoa quả nữa.

Bà để xuống bàn gần sô pha nơi phòng khách, kêu hai anh em đang rượt nhau như chó với mèo kia.
" Hai đứa lại ăn điểm tâm chiều."
Đối với đồ ăn nhất là do mẹ Hàn tự tay làm, Hàn Bạch Quân cùng Hàn Nhất Nhất không bao giờ cưỡng lại được nhất là bánh ngàn lớp mẹ Hàn tự làm.

Very good luôn đấy chứ.
#Hình minh họa:

Bánh ngàn lớp là một trong những món ăn nhẹ phổ biến ở Bắc Kinh.
Mặc dù đang rượt nhau nhưng khi hai người nghe mẹ Hàn gọi thì đồng loạt tiến tới sô pha ăn điểm tâm.

Đến lúc ăn điểm tâm xong rồi thì hai người lại rượt nhau tiếp.
Mẹ Hàn lắc đầu không muốn nói gì với hai đứa con của mình.

Tiếng nói chuyện vang lên, lúc này từ trong biệt thự đến ngoài sân đã nghe loáng thoáng được ba Hàn nói chuyện, hình như có dẫn thêm người.
" Lão già, gia đình tôi đi du lịch mà ông vẫn rảnh rỗi đến chơi đấy haha."
" Từ thời trẻ ông đi đâu tôi đi đó, tôi đi đâu ông cũng đi đó, đến già rồi vẫn không bỏ được hahaha."
Tiếng nói chuyện ngày càng gần, mở cửa ra.

Ba Hàn sắc mặt trầm xuống nhìn hai đứa con nghịch ngợm của mình, nói
" Hai đứa đứng lại cho ba."
Hàn Bạch Quân cùng Hàn Nhất Nhất nghe ba Hàn nói thì nghe lời đứng tại chỗ.

Hàn Nhất Nhất nhìn ba Hàn lại nhìn Hàn Bạch Quân, cô chờ đúng lúc này nhanh tay chạy tới chỗ Hàn Bạch Quân cướp điện thoại rồi chạy thật nhanh.
Khi chạy đã được một đoạn xa, cô quay đầu lại làm mặt quỷ với anh trai: " Lêu lêu, anh hai ngu ngốc hihi."
Anh nhìn tay mình trống không lại nhìn cô em gái đã chạy tới phòng mình rồi đóng cửa lại thì lắc đầu mỉm cười.
Nhiều lúc anh cảm thấy chọc em gái mình đã dần thành thói quen khiến anh vui vẻ rồi.
" Khụ, hai đứa con nhà tôi còn như con nít vậy, ông đừng chê cười."
Ba Hàn nói với người bạn già đứng bên cạnh mình.

Người đứng bên cạnh ba Hàn là Kim Vong Cơ, ông từ thuở niên thiếu đã cùng ba Hàn là bạn thân chí cốt, hồi trẻ nhiều người thấy hai ông thân nhau còn độc thân thì tư tưởng rằng hai người bọn ông yêu nhau.
Đến bây giờ, hai người vẫn giữ vững tình bạn suốt 20 năm đến bây giờ.
Kim Vong Cơ thấy hai người con của bạn già thì ngưỡng mộ không thôi, nghe bạn mình nói vậy thì cười cười vỗ vai bạn.
" Bọn trẻ hoạt bát như này thật tốt, tôi muốn con trai mình như vậy cầu còn không được."
Ông vừa nói vừa liếc tên con trai của mình đã đỗ xe xong đang tiến vào.


Kim Dạ bước vào nhà, lịch sự chào người lớn.
" Cháu chào bác Hàn, dì Hàn."
Mẹ Hàn vừa làm một dĩa trái cây đem ra phòng khách được Kim Dạ chào thì gật đầu mỉm cười đáp lại.
" Chào cháu."
Ba Hàn vỗ vai người bạn già, nói với ông: " Tới ngồi, chúng ta nói chuyện."
Ba Hàn cùng Kim Vong Cơ tiến lại ghế sô pha ngồi xuống, Kim Dạ đi bên cạnh Kim Vong Cơ từ nãy đến giờ cũng ngồi bên cạnh ba mình.
Mẹ Hàn lên tiếng hỏi thăm Kim Dạ: " Dạ Dạ, sống kẻ nước ngoài tốt chứ?"
Kim Dạ ngồi im lặng nghe ba mình cùng ba Hàn nói chuyện thì nghe mẹ Hàn hỏi mình, trả lời: " Vẫn tốt ạ."
Bà nhìn Kim Dạ mỉm cười, cũng không nói gì thêm nữa.
Hàn Bạch Quân lúc nãy vẫn còn ơi phòng khách bây giờ đã đứng ở tầng hai.

Trên vai anh là một chiếc balo, anh đứng trước phòng em gái gõ cửa.
Cửa mở ra, Hàn Nhất Nhất chui cái đầu nhỏ của mình ra cánh cửa, nhìn anh trai mang balo thắc mắc hỏi.
" Anh hai? Tìm em có chuyện gì sao?"
Khi thấy đầu nhỏ của cô chui xe cánh cửa, Hàn Bạch Quân chú ý ra cô em gái anh bối tóc hai bên lên nhìn cứ như một con chuột vậy.
Thế là anh không kìm được tay mình mà xoa đầu em gái.

Hàn Nhất Nhất tức giận trước hành động của anh trai, xoa đầu cô thì thôi đi bây giờ còn nắm hai bối tóc của cô nữa chứ.

Quả nhiên năm giây sau, Hàn Nhất Nhất trừng mắt với anh trai xong đóng cửa cái rầm luôn.
" Không có chuyện gì đừng kêu em!"
Hàn Bạch Quân lúc này mới nhớ tới gõ cửa em gái làm gì, chọc cô vui quá nên anh quên mất.
Sau đó anh gõ cửa lại, đúng như dự đoán, trong phòng cô yên tĩnh không ra mở cửa cho mình, đến nỗi con ruồi đi qua còn nghe tiếng nữa là.
Hết cách, lúc này anh nói vọng vào phòng cô: " Balie, năm ngày rồi em ở nhà dưỡng bệnh chắc cũng ổn rồi nhỉ? Đi biển không anh hai dẫn em đi.

"
Nói xong, Hàn Bạch Quân đứng ngoài phòng cô đếm từng phút: " 5 4 3 2 1.."
" Anh hai, let go."
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán.
Hàn Bạch Quân nhìn bóng lưng em gái mình đã đi xuống lầu liền đi sánh vai với cô.
Đến khi tới phòng khách, Hàn Nhất Nhất đứng ngẩn người khi thấy Kim Dạ ngồi trên ghế phòng khách biệt thự mình.
Kim Dạ hình như cũng phát giác ra rằng có người đang nhìn mình thế là anh ngẩng đầu lên.
Mặt chạm mắt với cô.

Bình Luận (0)
Comment