Đừng Buông Tay Anh

Chương 104


Lời nói cường thế, như là có ý muốn vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng cô, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô đầy hăm dọa.
Hứa Lan Thanh bị ép buộc đối diện với anh, hô hấp đan xen, mọi ngóc ngách trong cơ thể dường như đều bị hơi thở của anh xâm chiếm, lồng ngực của cô không ngừng phập phồng lên xuống.
Cô giận dữ bật cười.
“Phải không?” Cô nhếch lên đôi môi đỏ mọng vừa bị anh hôn, không né tránh mà nhìn thẳng vào sâu trong mắt anh, bình tĩnh nói: “Nếu người kết hôn cùng mà chết, cuộc hôn nhân này sẽ tự động kết thúc.”
Cô cười nhạt: “Người cũng đã chết, anh còn quản được tôi là người của ai chắc”.
Khoảnh khắc câu nói kết thúc, gương mặt dưới mái tóc ngắn kia của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ hung ác nham hiểm yên lặng phủ lên khuôn mặt, dường như là bị cô làm tức giận không nhẹ.
Nguy hiểm bao phủ.
Hứa Lan Thanh phảng phất giống như chưa hề phát hiện, vẫn như cũ nhìn anh, hai người giống như đang ở thế giằng co.
Đôi môi mỏng của Úc Tùy gần như thành một đường thẳng tắp, lực bóp ở eo của cô cũng đã lặng yên không một tiếng động mà ngày càng mạnh, anh không hề chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm.
Ham muốn hung ác bắt nạt cô lại ngo ngoe rục rịch.
Lưng duỗi thẳng tắp, Hứa Lan Thanh nhìn anh, ý cười không hề suy giảm: “Muốn ở trong này đến phải không? Cần tôi tự mình cởi, hay vẫn là anh ra tay?”
Vẻ u ám chảy xuống đáy mắt, Úc Tùy liếc nhìn cô, giọng nói chế giễu lạnh lùng như từ sâu trong cổ họng tràn ra: “Thật sự tin rằng tôi sẽ không ở chỗ này làm em?”
Lòng bàn tay vẫn ôm lấy khuôn mặt cô, tùy ý để lại nhiệt độ thuộc về anh, lông mi khẽ chớp, giọng nói của Hứa Lan Thanh vẫn ôn hòa như cũ: “Anh đương nhiên sẽ.”
Đôi mắt u ám dày đặc, cuối cùng, anh chỉ cười lạnh rồi buông cô ra.
Hứa Lan Thanh vẻ mặt bình tĩnh sửa sang lại quần áo, rồi sau đó cầm lấy túi và rời khỏi phòng thử đồ trước, còn những thứ bị anh ném vào thùng rác, cô cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Thái dương nhảy nhảy, Úc Tùy u ám xoay người, đôi chân dài bước nhanh cố ý muốn đuổi kịp nắm lấy tay cô.

Đúng ngay lúc này, khóe mắt liếc nhìn thấy một vài đứa trẻ ồn ào nhốn nháo đang hướng về phía cô mà chạy tới.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng đồ lót, điện thoại di động của cô rung lên, Hứa Lan Thanh lấy ra thấy là tin nhắn WeChat, đang cúi đầu trả lời đột nhiên cổ tay cô bị một lực mạnh mẽ nắm chặt.
Sau một hồi lảo đảo, cơ thể cô bị ấn vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, lại bị hơi thở quen thuộc mạnh mẽ bao phủ.
Theo bản năng muốn giãy giụa, một trận gió mạnh cùng tiếng ồn ào thổi qua, khóe mắt nhìn thấy một vài đứa trẻ đang nhanh chóng chạy qua, giây tiếp theo đã thấy chúng đụng phải những người đi đường khác.
Nếu cô không bị Úc Tùy giữ chặt…
Hứa Lan Thanh nhắm mắt lại.
Định giãy giụa thoát khỏi lồng ngực của anh một lần nữa, nhưng anh đã giam cầm cô chặt chẽ, cô liền dứt khoát ngẩng mặt lên trong tư thế này, môi khẽ nhếch, nói: “Cảm ơn.”
Mặt Úc Tùy vẫn tối sầm, anh đương nhiên có thể nhìn ra lời cảm ơn của cô chỉ đơn giản là vì lễ phép, căn bản không phải là thật lòng, tâm trạng không tốt ở trong phòng thử đồ hình như lại muốn trào dâng.
“Cảm ơn như thế nào?” Ánh mắt sâu thẳm, anh hỏi.
Hứa Lan Thanh liếc anh một cái.
Chỉ với cái liếc mắt này, sức nắm của eo cô đã được thả lỏng, lời nói đã đến bên miệng của Úc Tùy đột nhiên trở thành: “Nếu muốn cảm ơn, dù sao vẫn phải có thành ý.” Khói mù trong ánh mắt lặng lẽ giảm bớt, anh nhìn cô chằm chằm, “Hôn tôi một cái.”
Hứa Lan Thanh cho rằng bản thân nghe nhầm, cho đến khi đầu ngón tay của anh không chút để ý mà vuốt ve làn da của cô qua làn váy, môi mỏng của anh rõ ràng gợi lên một đường cong.

Phía sau lưng là tường, Úc Tùy thản nhiên ôm eo cô, cô lùi ra phía sau hai bước rưỡi, dựa hẳn vào tường.

Đôi mắt sâu thẳm từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt cô, anh nói với giọng điệu lười biếng: “Hôn anh một cái, xem như em trả ơn anh.”
Khẽ cúi người, anh cúi đầu chậm rãi đến gần cô, giọng nói cố ý hạ thấp không thèm che giấu mà mê hoặc cô: “Bà Úc, anh đang đợi thành ý của em đấy.”
Khoảnh khắc hơi thở của anh trở nên dày đặc, tim Hứa Lan Thanh đột nhiên đập hụt một nhịp, muốn giãy dụa lùi về phía sau một bước, thế nhưng anh trước sau vẫn luôn ôm eo cô, nhìn sức lực có vẻ ít nhưng thực ra rất chặt chẽ.
Ánh mắt anh sâu thẳm, nói rõ cô nhất định phải hôn anh để biểu đạt thành ý.

Cho dù cô từ chối, với tính cách của anh cũng sẽ tìm mọi cách bắt cô hôn.

Giống như đêm qua, cô có từ chối hay không thật ra cũng chẳng có gì khác biệt.
Xung quanh người đến người đi, đã có vài ánh mắt tò mò lâu lâu lại lướt qua.
Lông mi khẽ run lên, Hứa Lan Thanh liếc mắt nhìn anh, cuối cùng ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm vào anh, định qua loa rồi rời đi, nhưng vừa chạm vào ngay lập tức đã bị anh giữ chặt sau đầu không cho cô rời đi.
Anh mở mắt ra, ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô, cạy môi của cô ra tiến hành công thành đoạt đất, như muốn kéo cô chìm đắm.
Hô hấp Hứa Lan Thanh dồn dập.
Một tay để trên ngực anh muốn phản kháng, nụ hôn đột nhiên trở nên dịu dàng như nước, thân mật mà thương tiếc cọ xát môi cô, tay anh đặt trên eo cô siết chặt lại, nhìn qua giống như là cô nhào vào lòng anh.
Bên tai là tiếng ồn ào của các trung tâm mua sắm, có xa có gần, ở nơi đông người, một tay anh tựa vào trên tường, một tay ôm lấy cô cùng cô hôn môi.
Tim Hứa Lan Thanh đập nhanh hơn, vẫn còn đang muốn giãy dụa, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Tập trung.”
Anh lại ôm cô vào lòng, càng thêm thành thạo mà trằn trọc cọ xát.
Dù chỉ ngắn ngủi trong chốc lát mà thôi, cả người Hứa Lan Thanh đã như không còn sức.

Ngay khi hô hấp của cô sắp bị đoạt mất, cuối cùng anh cũng tốt bụng mà buông cô ra.
Lòng bàn tay ở phía sau đầu chậm rãi tiến lên nâng lấy khuôn mặt cô, đầu ngón tay dao động nghiền trên môi cô, anh nhìn cô chằm chằm: “Thành ý không đủ.”
Giọng nói trầm ấm từ tính kèm theo ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng giống như ở trong phòng thử đồ nữa.
Hứa Lan Thanh lặng lẽ nhìn anh, kiềm chế thở gấp rồi thờ ơ thoát khỏi lồng ngực anh, đứng thẳng thân thể.

Lần này trái lại cô lại thoát ra một cách dễ dàng.
Chẳng qua vừa mới rời khỏi lồng ngực anh, tay anh lại một lần nữa ôm lấy cô, nhanh và chặt chẽ.
Lồng ngực khẽ phập phồng, Hứa Lan Thanh lạnh lùng thu hồi tầm mắt, lại bất ngờ nhìn thấy một cô gái nhỏ đối diện với bọn họ ở cách đó vài bước chân cất điện thoại, giống như đang quay video vậy.
Nhận ra ánh mắt của cô, cô gái nhỏ nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn cô mỉm cười hâm mộ, thoáng cái đã kéo cô về lại nụ hôn vừa rồi.

Đột nhiên, đầu ngón tay của người đàn ông chậm rãi vuốt ve mu bàn tay cô, sự thân mật không báo trước không hiểu sao lại khiến làn da Hứa Lan Thanh phát run, phản xạ có điều kiện muốn rút tay về.
Nhưng anh đã nhanh chóng giữ chặt cô.
“Em trốn cái gì?” Cô nghe thấy anh lười nhác hỏi, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, giống như thể người bắt nạt cô trong phòng thử đồ vừa rồi vốn không phải là anh.
Hứa Lan Thanh hoàn hồn, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi nhỏ dài che giấu cảm xúc trong mắt, cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh anh, cười nhẹ: “Không trốn.”
“Thật không?” Úc Tùy nhìn cô.
Hứa Lan Thanh cũng lười bận tâm, đang muốn rời đi, lại bị anh nắm cổ tay tiến vào một cửa hàng giày sang trọng cách đó không xa.

Vừa bước vào cửa liền có nhân viên chào đón.
“Ở đây chờ anh.” Anh cúi đầu, ghé sát tai cô nói.
Hứa Lan Thanh trả lời cho có lệ, quay đầu liền bắt đầu xem giày được nhân viên giới thiệu.

Cô có thể cảm nhận được Úc Tùy trước khi rời đi có nhìn cô một cái, nhưng cô không nhìn lại anh.
Sau khi dạo qua một vòng, cô chọn một vài đôi giày bệt để chuẩn bị thử, mới vừa ngồi xuống ghế sô pha, bên cạnh đã lõm xuống, hơi thở quen thuộc bao phủ, anh đã trở lại.
Hứa Lan Thanh không có quay đầu lại, cúi người chuẩn bị lấy giày, thân hình người đàn ông cúi xuống nhanh hơn cô một bước, giây tiếp theo, gót chân phải của cô đã bị anh giữ lấy nâng lên.
Cô cau mày muốn ngăn cản, thế nhưng đã thấy anh nửa khuỵu xuống bên cạnh cô, chân phải bị anh nắm chặt đặt trên đùi sát đất.
“Đừng nhúc nhích.” Anh ngăn cản.
Lập tức, ngay sau đó cô phát hiện băng cá nhân ở trong tay anh.

Anh cúi đầu xuống, ngón tay thon dài xé miếng băng cá nhân, dán vào gót chân phải của cô.
Tim Hứa Lan Thanh đập lỡ một nhịp, bàn tay đặt trên ghế sô pha lặng lẽ cuộn lại.
Gót chân phải của cô đúng là đã bị thương một chút.

Cả ngày hôm qua cô đều đi đôi giày cưới mà Cố gia chuẩn bị, bàn chân có bị cọ xát một chút.

Vốn định sau khi trò cười kia kết thúc thì đổi lại, không ngờ tới Úc Tùy sẽ xuất hiện rồi sau đó kéo cô đến Cục Dân Chính, lại không thèm nói rõ ràng đã mang cô trở lại thành phố Tây.
Cho tới bây giờ, trên chân của cô vẫn mang đôi giày cưới.
Có một luồng cảm xúc không thể giải thích được lặng yên không một tiếng động mà sinh sôi và lan ra khắp thân thể cô.


Đầu ngón tay của Hứa Lan Thanh nắm quá chặt, hô hấp vô thức ngừng lại.
Sau khi dán xong băng cá nhân, vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại, Úc Tùy nâng mắt liếc cô một cái, nhận thấy cô muốn thu chân lại, anh hừ cười nhẹ ấn xuống.
Hứa Lan Thanh thoát không được, chạm phải ánh mắt của anh, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn thử giày.”
Ngón tay thờ ơ xoa nhẹ mắt cá chân cô, Úc Tùy liếc cô, môi mỏng hơi cong lên: “Được thôi, trả ơn.”
Trả ơn…
Hai từ này anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại kéo Hứa Lan Thanh về với nụ hôn kia, cô ngay lập tức hiểu được anh có ý gì.
Cô không nhúc nhích.
Đầu ngón tay di chuyển, cứ giữ nguyên tư thế như vậy, Úc Tùy lại nhắc nhở: “Trả ơn.”
Hứa Lan Thanh lại nắm chặt các ngón tay, bình tĩnh hít thở sâu, cô cười với anh, “Tôi là bà Úc của anh, không phải nên làm chuyện này cho tôi sao?”
Anh cười cười, giọng điệu càng thêm lười biếng, giống như chuyện không vui giữa hai người trong phòng thử đồ chưa hề xảy ra: “Chuyện này cũng không làm trở ngại tình thú vợ chồng.”
Hai chữ “tình thú” như là bị anh cố tình nhấn mạnh.
Anh nhìn cô, không hề chớp mắt, đầu ngón tay vẫn còn chậm rãi di chuyển, giống như nếu cô không làm theo ý anh, anh sẽ tiếp tục chuyện tiếp theo.
Cắn môi, nhịp tim mơ hồ tăng tốc, Hứa Lan Thanh nhìn anh vài giây, cuối cùng cúi người về phía trước như anh mong muốn để “trả ơn”, có điều lần này cô đã học khôn, trước đó đè tay anh lại.
Môi chạm nhẹ một cái, cô rời đi không chút lưu luyến.
Lần này anh không ngăn cản, chỉ có ánh mắt nhìn theo cô.
Cô quay mặt đi, ánh mắt anh cũng chuyển động theo.

Cô dứt khoát nhìn lại, nhưng anh lại thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống … giúp cô đeo đôi giày cô muốn thử.
Dù trong tư thế nửa khuỵu xuống, anh vẫn không giảm bớt khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân vẫn ưu nhã như được khắc sâu vào xương tủy, bất kể nhìn thế nào đều là hình ảnh đẹp mắt.
Hứa Lan Thanh ngẩng đầu lên, nhưng trước mặt là một tấm gương soi toàn thân, tư thế anh đeo giày giúp cô ở trong gương cực kỳ rõ ràng.

Cuối cùng, cô quay mặt đi nhìn về hướng khác.
“Được rồi.” Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
Ngón tay đang nắm chặt khẽ thả lỏng, Hứa Lan Thanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu, trong tầm mắt, anh đứng dậy, đưa tay về phía cô.
Cô liếc nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Cô bình tĩnh mà đưa tay cho anh, chớp mắt tay đã bị anh nắm chặt, sau đó kéo cô đứng dậy.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Đáp lại cô là nụ cười nhẹ không rõ ý tứ của người đàn ông, cùng với ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Hứa Lan Thanh làm như không biết, đôi giày trên chân cô ấy vừa đẹp lại thoải mái, vì vậy cô liền nhờ nhân viên đem những đôi khác đến để thử.

Còn về phần đôi giày cao gót trước…
Đã nhanh chóng bị người đàn ông lạnh lùng ném vào thùng rác.
*

Sau khi ra khỏi cửa hàng giày, hai người tùy tiện ăn chút gì đó sau đó liền trở về nhà.

Vừa về đến nhà một lát, tất cả những thứ vừa mua ở trong trung tâm thương mại đã được gửi đến, tất cả đều là đồ của cô, thoáng cái phòng để đồ đã được lấp đầy.
Hứa Lan Thanh lấy quần áo ra treo vào tủ.

Tủ quần áo vốn để quần áo của anh, bây giờ nam nữ đặt ngay ngắn cùng nhau, có cảm giác ái muội khó giải thích.
Cô chậm rì rì sắp xếp thật lâu, chờ tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, không nghĩ tới ở trên giường nằm ngủ rồi, lại bị hôn tỉnh.
Lông mi run lên, cô mở mắt ra một chút liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Úc Tùy.
Anh chống hai tay bên người cô, ánh mắt sâu nhìn chằm chằm cô, như muốn nuốt cô vào bụng, ánh đèn vàng mờ mờ như là vì khuôn mặt anh mà phủ thêm một tầng mông lung mê người.
Thấy cô tỉnh, anh lại cúi đầu hôn cô, nói: “Phải trả ơn.”

Kết thúc khi Hứa Lan Thanh đã cực kỳ mệt, trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm giác được anh ôm cô vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, thậm chí giúp cô lau khô người, cuối cùng ôm cô quay lại giường.
Cô được anh ôm vào lòng, lưng kề sát vào trong ngực anh, gắn bó chặt chẽ.
*
Ngày hôm sau, sau khi Hứa Lan Thanh tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Cô ngẩn người một lúc, nhớ đến tin nhắn WeChat ngày hôm qua, cô tìm điện thoại gửi tin nhắn rồi sau đó xuống giường rửa mặt.
Sau khi thay quần áo và trang điểm nhẹ, cô ra khỏi nhà trực tiếp đi thẳng đến sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất vào giữa trưa trở về thành phố Bắc.

Cô không có đến thẳng công ty Hứa thị, mà trước tiên đi gặp Bùi Diên.
Bởi vì hôm qua Bùi Diên đã gửi tin nhắn WeChat nói cho cô hai việc.

Một là cổ phần thuộc về cô ở chỗ cha cô đã được lấy lại, cha cô đã ký tên, hiện tại chỉ cần cô ký nữa là được.
Việc thứ hai đó là đã tìm ra được hung thủ đứng sau tạo ra vụ tai nạn khiến cô mất trí nhớ, thêm bằng chứng xác thực là có âm mưu từ trước.
Cô muốn xử lý chuyện thứ hai trước.
Năm đó lúc cô đi du lịch ở thành phố Lâm gặp chuyện ngoài ý muốn, chính tai nạn ngoài ý muốn đó đã làm cho cô mất trí nhớ, cũng khiến cô gặp Úc Tùy.

Chính xác mà nói là Úc Tùy ngoài ý muốn nhặt được cô, đưa cô về thành phố Tây… nuôi cô.
Sau khi rời đi, cô khôi phục được trí nhớ, cô muốn điều tra lại chân tướng năm đó, có điều bất kể cô có điều tra thế nào cũng không tìm thấy được một chút bằng chứng nào có ích, nhìn qua giống như thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Thật ra cô cũng có nghi ngờ một người, nhưng có điều lại không có bằng chứng.
Hiện giờ, Bùi Diên nói đã tìm thấy được hung thủ phía sau rồi, cô đương nhiên muốn biết chuyện này đầu tiên.
Nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy cô, câu đầu tiên mà Bùi Diên nói lại là hỏi—
“Lan Thanh, em yêu Úc Tùy không?” [Yên: úi đừng nói có biến hhahah~~~]

Bình Luận (0)
Comment