Đừng Buông Tay Anh

Chương 114


Sau cái liếc mắt đó, hàng mi cô khép lại, rơi vào hôn mê, mơ hồ cảm nhận được có người bế mình lên, cô biết đó là Úc Tùy, người đàn ông đã khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hơi thở lành lạnh trên người anh dường như có thể làm cho cô cảm thấy an tâm, cơ thể vốn đang căng cứng dần dần thả lỏng, cô nhớ kỹ mùi hương này.

Hồi sau cô lấy lại được ý thức và tỉnh lại thì trong lúc mơ mơ màng màng như nghe thấy tiếng ai đó đang thấp giọng nói chuyện, khi mở mắt ra đã thấy Úc Tùy ngồi trên ghế sô pha.

Với điếu thuốc còn chưa tắt kẹp bằng ngón tay giữa, tay còn lại của anh thản nhiên nghịch bật lửa, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm nào khác ngoài sự lạnh nhạt.

Anh đột nhiên nhướng mắt liếc qua, bắt gặp ánh mắt của cô.

Hàng mi khẽ động, định ngồi dậy nhưng cơ thể có chút đau nhức làm cô cắn môi nhíu mày, chính vào lúc này, cô thoáng thấy anh đứng dậy đi tới chỗ mình từ khóe mắt.

“Em tên gì?” Anh đứng yên trước giường, như là rất hứng thú, bình tĩnh hỏi cô.

Đầu óc cô trống rỗng, sau khi nghe anh nói cô cũng muốn suy nghĩ, nhưng không nhớ được gì cả, tất cả kí ức của cô đều đọng lại từ khoảnh khắc nhìn thấy anh.

Cô cau mày, nhưng lại thốt ra theo bản năng: “Hứa Lan Thanh.” Nói xong, chính cô cũng choáng váng, tên cô là Hứa Lan Thanh sao?
Cô muốn tiếp tục suy nghĩ thêm về nó, nhưng ngoại trừ cái tên này ra thì mọi thứ đều trống rỗng.

Vậy mà tất cả những thứ khác cô có thể nghĩ đến và nhớ rõ lại chỉ có người đàn ông trước mặt này.

Cô chậm rãi lắc đầu, có chút mông lung.
“Hứa Lan Thanh…” Đột nhiên, cô nghe thấy anh gọi tên mình, thật trầm thấp và thật êm tai.

Hai ánh mắt va vào nhau, cô nhìn đôi môi mỏng của anh động đậy, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp đang mê hoặc mình: “Cùng anh về nhà nhé?”
Tim đập thình thịch, cô cũng nghe thấy giọng nói của chính mình, hơi khàn và có chút run rẩy, cứ như bị ma xui quỷ khiến, nhưng cô không mảy may do dự: “Được…”

“Ri…ng…gg…” Tiếng kêu đột ngột của điện thoại kéo Hứa Lan Thanh trở lại từ trong ký ức.

Tim đập loạn nhịp, cô nhắm mắt lại, thuận tay lấy điện thoại đặt ở bên cạnh, vừa mở mắt ra đã thoáng thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Úc Tùy”, hô hấp của cô như khựng lại mất vài giây.

Vừa nghĩ tới anh, anh liền gọi điện thoại, điện thoại có chút nóng,không thể giải thích được.

Nhịp tim mơ hồ tăng tốc, có xu hướng càng lúc càng nhanh, tay đang cầm chặt điện thoại buông lỏng, nhẹ nhàng thở ra lấy hơi, một lúc lâu sau, cô mới nhấn nút kết nối: “Alo.”
Đầu dây bên kia chỉ im lặng.

Hứa Lan Thanh nghi hoặc, cau mày, cô muốn bỏ điện thoại ra để xem cuộc gọi còn kết nối không, hay là anh gọi nhầm.

“Lan Thanh.” Có một giọng nói trầm thấp vang lên bất chợt.

Qua điện thoại, ở một khoảng cách không xác định được cụ thể, hai từ này tràn ra từ đôi môi mỏng của anh đúng là dễ dàng khắc thật sâu vào tim Hứa Lan Thanh.
Đỉnh trái tim run lên dữ dội, một cảm giác khó tả tuôn trào ra, quấn lấy từng lớp từng lớp trong trái tim cô, chỉ trong khoảnh khắc, năng lực tư duy đã bị tước đi mất, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Đêm đó anh cũng gọi cô như thế này ở nhà cũ của nhà họ Úc, nhưng vào giờ khắc này, anh rất tỉnh táo, chủ động gọi cô là Lan Thanh, thấp giọng như thì thầm, cô cũng không thử thăm dò.

Lực cầm điện thoại bất giác tăng lên thêm chút ít, hơi thở ban đầu vốn nông không tự chủ được mà dần trở nên nặng nề và gấp gáp, Hứa Lan Thanh nhắm mắt lại.


Tuy nhiên, một khi nhắm mắt lại, các giác quan khác cũng càng trở nên nhạy cảm thấy rõ.

“Lan Thanh.” Lại là một âm thanh vang lên.

Bên trong giọng nói trong trẻo kia dường như đan xen với một sự vui vẻ mờ nhạt, còn gợi cảm và mị hoặc hơn tiếng nói đầu tiên, và nó thực sự đã mang đến một loại chấn động khác khi truyền vào trong tai cô.

Trong phút chốc, lồng ngực của Hứa Lan Thanh không ngừng phập phồng lên xuống, cô mím chặt môi.

“Lan…”
“Chuyện gì?!” Da đầu tê dại đi, cô thốt lên và cắt ngang lời anh, kịp thời nhận ra sự thất thố của mình khi vừa nói ra lời đó.

Cô cắn cắn môi cố gắng để trấn tĩnh lại: “Có việc gì à?”
“Nhớ bà Úc.”
“…”
Hứa Lan Thanh đã đỏ mặt ngay khi nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt cô, bao gồm cả vùng da lộ ra ngoài, đều lập tức đỏ bừng hoàn toàn.
Trong một giây tiếp theo, nhiệt độ nóng hổi dâng lên trên mặt cô, nhịp tim của cô điên cuồng, hoàn toàn không tự chủ được mà đập thình thịch thình thịch, hết sức rõ ràng trong không gian yên tĩnh này.

Rời mắt khỏi màn hình máy tính, khóe miệng mang theo ý cười, Úc Tùy tỉnh bơ tiếp tục mê hoặc: “Lan Thanh…”
Trong tiềm thức Hứa Lan Thanh muốn nhắm mắt lại, nhưng nghĩ đến cái cảm giác khác sau khi nhắm mắt thì cô cứng rắn kìm lại, khi ý thức được là anh sẽ tiếp tục, cô khẩn trương ngắt lời anh: “Em… Em đang bận.”
Úc Tùy hỏi lại cô: “Em đang làm gì?”
Hứa Lan Thanh không thể diễn tả được cảm giác lúc này, rõ ràng là anh không ở bên cạnh mình, nhưng lại cứ có ảo giác rằng hơi thở của anh đang bao quanh và đang ôm cô từ sau lưng.

Cô vừa xấu hổ vừa căng thẳng.

Đây là tình huống trước đây chưa từng có, tất cả sự thay đổi đều từ cái đêm ở nhà cũ của nhà họ Úc, không, có lẽ… Là đã lặng lẽ thay đổi từ lúc anh bơi lội cùng với cô.

Quay mặt đi, cô không trả lời mà thay vào đó lại hỏi: “Anh không làm việc à?” Không có tiếng trả lời.

Tim Hứa Lan Thanh lại đập nhanh hơn một ít, cô liếm liếm đôi môi không biết đã khô nẻ từ bao giờ, lấy hết can đảm để chủ động mở miệng nói: “Anh…”
“Có muốn nhìn thấy anh không?”
Suy nghĩ bị đình trệ mất hai giây, Hứa Lan Thanh sững sờ: “Cái gì…”
Cho dù tự dặn lòng là phải từ từ tiến tới, nhưng mà nỗi nhớ vô cùng mãnh liệt, từng tế bào trong cơ thể cũng đều như muốn kêu gào vì nhớ cô, cuối cùng Úc Tùy cũng không kìm lòng được, dụ dỗ: “Còn mười phút nữa, gọi video nhé?”
Hứa Lan Thanh cảm thấy mặt mình dường như càng nóng hơn.

Với một tiếng “buzz”, điện thoại rung lên.

Hứa Lan Thanh như né tránh, lấy điện thoại xuống và cúi đầu, phát hiện trên thanh thông báo có hiển thị tin nhắn WeChat, tim bỗng nhiên lạc mất một nhịp, cô có linh cảm mãnh liệt rằng chính là anh.

Đầu ngón tay hơi run run ấn mở ra…
Quả nhiên, đó là yêu cầu kết bạn của anh.

Chẳng hiểu sao âm thanh trầm lặng và nhẹ nhàng vang lên bên tai lại mang đến cảm giác râm ran, và dấy lên những gợn sóng trong lòng cô: “Đừng từ chối anh, được không?”
Hứa Lan Thanh phát hiện ra rằng căn bản mình không có cách nào từ chối.

Đầu óc choáng váng, cô chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh và đồng ý lời mời kết nối gọi video WeChat của anh, cho đến khi khuôn mặt quen thuộc kia xuất hiện trên màn hình và đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chăm chú vào cô, cô mới tỉnh táo lại.

Không ai nói lời nào.


Đôi mi Hứa Lan Thanh cụp xuống che đậy cảm xúc dưới đáy mắt, cố gắng hết sức để ngăn chặn một dòng căng thẳng trong lòng, cô muốn nói gì đó, nhưng vô tình nhướng mắt lên lại phát giác ánh mắt của người đàn ông kia có vẻ tối đi.

Nhìn xuống theo tầm mắt của anh, giây tiếp theo, sự nóng rực trên mặt lan đến khắp xương cốt tứ chi của cô.
Cô quên mất mình đi tắm xong chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây ra ngoài, bây giờ…
Ham muốn hiện rõ trong mắt anh.

Cảm giác xấu hổ dâng trào, cô thở gấp hơn một chút, đang muốn che camera đi thì giọng nói của đàn ông nhanh chóng vang lên trước: “Mặc áo khoác vào đi, cảm lạnh đấy.”
Động tác của Hứa Lan Thanh hơi khựng lại.

Úc Tùy nhắm hờ mắt, nhưng cảnh xuân loáng thoáng lúc thiếu đi thị giác lại càng hiện lên trong đầu rõ ràng hơn, kích thích anh.

Yết hầu không nhịn được di chuyển lên xuống, anh kiềm chế mở mắt ra lần nữa, giọng nói khàn đi hai phần: “Đừng làm việc muộn quá, nghỉ ngơi sớm đi.”
Chớp chớp mắt, nhất thời quên cả xấu hổ, Hứa Lan Thanh nhìn anh, cũng đúng lúc này cô mới nhận ra, hình như trong mắt anh có tia máu đỏ.

Cô sững người.

Từ tận đáy lòng cô chợt có tiếng nói như đang chỉ đường dẫn lối, nói rằng anh đang quan tâm cô, có qua có lại cô cũng nên nói lời quan tâm đến anh.

Trong tầm mắt, anh nhìn cô không chớp, ánh mắt nhất thời rực cháy, như đang mong đợi điều gì đó.

Hứa Lan Thanh không khỏi nắm chặt đầu ngón tay, nhịp tim lại khẽ tăng nhanh, đôi môi đỏ mọng mấp máy vài cái, hơi thở cũng chậm lại, cuối cùng cũng nói ra: “Anh cũng vậy, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Úc Tùy thoáng mỉm cười.
“Được.” Anh nói, dừng một chút mà nhìn cô chằm chằm và nói thêm: “Cám ơn bà Úc.”
Một loại rung động khác lướt qua đỉnh trái tim, Hứa Lan Thanh nheo mắt không nhìn anh.

Đầu bên kia mơ hồ truyền đến tiếng gõ cửa nhỏ và một giọng nói trầm thấp, cô nghe thấy Úc Tùy trả lời, giọng lạnh lùng và trầm khàn.

Cô nhận ra được điều gì đó nên ngước mắt lên, và tình cờ bắt gặp đôi mắt u tối nhưng biết cười của anh.

“Ngày mai lại gọi video, được không?” Cô nghe thấy anh hỏi.

Nhìn thì có vẻ như đang hỏi ý kiến của cô, nhưng thực ra lại thầm cực kỳ không mong cô từ chối, hoặc ngay cả khi cô từ chối luôn bây giờ thì khả năng cao là ngày mai anh vẫn sẽ gửi lời mời gọi video.

Những ngón tay đang nắm chặt được thả ra, Hứa Lan Thanh nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Ý cười trong mắt của Úc Tùy không khỏi tăng thêm: “Đợi anh.”
Rõ ràng chỉ đơn giản hai từ, thế mà Hứa Lan Thanh lại cảm thấy tai mình bỗng nhiên nóng ran lên, nhất là vành tai, không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng được ở nhiệt độ này sẽ đỏ đến mức nào.

Giây sau, cô đã làm một việc mà mình chưa từng làm trước đây…
Gần như bối rối hoặc có thể nói là hoảng loạn bỏ chạy, ngắt cuộc gọi video.

Với một tiếng “bíp”, trong tầm mắt không còn thấy khuôn mặt mà mình luôn nghĩ tới nữa, thoáng bắt gặp vẻ bối rối cùng với vành tai ửng đỏ của cô làm tâm trạng của Úc Tùy tốt hơn hẳn, môi hơi cong lên.
Cất điện thoại, mắt anh quay lại màn hình máy tính, email gửi đi kia vẫn chưa kịp đóng lại, mở đầu email là lời tâm sự của anh: 【Tôi đã yêu vợ mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.】
*
Sau khi màn hình điện thoại tối đi hoàn toàn, Hứa Lan Thanh mới ý thức được hành động của chính mình bối rối đến mức nào, và một lần nữa đã hoàn toàn mất đi lý trí và sự tỉnh táo vốn có.


Cô xấu hổ buồn bực, lại bị anh ảnh hưởng.

Nỗ lực hít thở sâu để bình thường trở lại, nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn nóng như cũ, đầu ngón tay đặt trên màn hình còn hơi run, hiển nhiên là cảm xúc của cô vẫn còn đang dao động.

Một lúc lâu sau, cô cắn môi gục xuống bàn, cho rằng như vậy sẽ tốt hơn, cô không muốn trong đầu cứ phát lặp đi lặp lại đoạn hội thoại vừa rồi với anh, đặc biệt là hai từ “Lan Thanh” trong trạng thái tỉnh táo kia, và cả câu “Nhớ bà Úc” nữa.

Không thể tránh khỏi, cô lại nghĩ đến cái đêm ở nhà cũ.

Bỗng cô không nhịn được mà suy nghĩ, nếu sáng hôm đó cô lấy hết can đảm hỏi anh tại sao lại sợ cô bỏ đi, hỏi cho rõ xem anh có thật sự say vào đêm hôm trước, liệu anh có nhớ những gì mình đã nói không…
Sẽ như thế nào nhỉ?
Nhưng ngay sau đó cô đã lập tức phủ nhận chuyện vướng mắc hiện tại của mình.

Chờ thêm một chút, cho đến khi cô có thể chắc chắn hơn, chờ cho đến khi cô có thêm vài phần dũng khí.

Thật lâu sau, rốt cuộc mặt cô cũng không còn nóng nữa, Hứa Lan Thanh đứng thẳng người, vỗ nhẹ lên mặt, hít sâu một hơi rồi lại nhìn vào màn hình máy tính.

Tiếp tục đọc email từ khách hàng mới.
Cũng không biết là do câu chuyện tình yêu của khách hàng mới đã gợi lại ký ức, hay cuộc gọi video với Úc Tùy đã làm tâm trí cô xáo trộn mà giấc mộng đêm nay toàn là về Úc Tùy.

Ngày hôm sau khi vừa thức dậy, cô liền quay trở lại làm việc.

Mà một khi đã bắt tay vào làm thì cô rất dễ quên mất những chuyện khác, mãi đến khi mẹ Úc đến thăm mới nhớ ra mình đã quên lời hẹn với bà, làm cô rất là ngại.

Từ trước đến nay mẹ Úc vẫn luôn hiểu lòng người, lại chân thành quý mến và yêu thương Hứa Lan Thanh, sao có thể để bụng được?
“Ăn cơm trước đã.” Bà cười rồi lấy thức ăn mang theo trong hộp giữ nhiệt ra, sau đó dẫn cô ngồi xuống ghế: “Con nếm thử xem thế nào, còn muốn ăn thêm gì thì cứ nói với mẹ, tối mẹ lại mang qua cho.”
Hứa Lan Thanh mấp máy môi, định uyển chuyển từ chối: “Không thể phiền mẹ thêm nữa, con…”
“Úc Tùy dặn mẹ đấy, con xem, xem này, đây đều là những món nó nói con thích ăn.” Mẹ Úc kéo dài giọng, nháy mắt đầy ẩn ý với cô: “Con mà từ chối thì mẹ biết giải thích với nó như thế nào?
Hứa Lan Thanh suýt nghẹn, một vầng phiếm hồng lặng lẽ phủ lên trên má cô.

Mẹ của Úc thấy vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng vì đoán được rằng chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người đã ở vào trạng thái ổn hơn, tuy không thể làm cho họ mặn nồng ngọt ngào ngay tức khắc, nhưng bà biết là người ngoài cuộc không thể can thiệp nhiều hơn nên bà không làm gì thêm nữa, mà bà cũng sợ rằng Hứa Lan Thanh sẽ ngượng ngùng.

Hứa Lan Thanh ngượng ngùng, dứt khoát che giấu nó bằng cách ăn.
Cô nếm thử và quả thật rất là ngon…
Thời gian kế tiếp, Hứa Lan Thanh gần như chỉ ở nhà thiết kế váy cưới, Tưởng Thi Thi tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có những kỳ vọng mới, khi ấy hai người sẽ kịp thời trao đổi, nhiều khi cũng nhờ vào ý tưởng của cô ấy mà cô có được không ít cảm hứng.

Cứ thế mà đã qua gần một tuần.

Đó lại là một đêm khác khi Hứa Lan Thanh đang tập trung vẽ bản vẽ thiết kế thì nhận được cuộc gọi từ Bùi Diên, hỏi cô rằng có còn cần anh ấy đi cùng trong ngày giỗ năm nay không, hay liệu cô định để Úc Tùy đi cùng mình.

Mí mắt run lên, cô định thần lại từ sau cơn hoảng hốt thì không nhịn được mà nắm chặt điện thoại, suýt chút nữa quên mất, ba hôm nữa là đến ngày giỗ của mẹ cô rồi, những năm trước vào ngày này Bùi Diên đều sẽ cùng cô đi cúng bái.

Nhận thấy được sự trầm mặc của cô, Bùi Diên nói: “Đừng lo, cứ nói nếu muốn tôi đi cùng.

À mà nhân tiện, khi nào quay về thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đến đón em.”
Hứa Lan Thanh ừm một tiếng.

Bên kia chợt có ai vừa gọi Bùi Diên, và anh ấy bảo là có việc nên bảo nói chuyện sau rồi cúp máy trước.

Hàm răng cứ cắn rồi lại cắn môi, đầu ngón tay không tự chủ được mà vuốt qua vuốt lại trên màn hình, cuối cùng cô bấm vào WeChat, ánh mắt rơi vào hộp thoại với Úc Tùy.

Sau lần gọi video đầu tiên vào tối hôm đó, hai người họ đã gọi lại lần nữa vào ngày hôm sau, nhưng có lẽ anh còn bận rộn nhiều việc nên không có lựa chọn nào khác ngoài kết thúc mà không nói chuyện được quá hai câu, và mặc dù cô đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng sẽ không quá chủ động khi chưa xác thực nó.
Nhưng tuy thời gian ngắn ngủi, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi giữa mình với Úc Tùy, cảm nhận được… Mỗi lần đều có một cảm giác ngọt ngào lẳng lặng len lỏi vào trái tim cô, thậm chí cô còn bắt đầu mong chờ.

Mà đêm nay anh không tìm cô.


Có muốn… Chủ động liên lạc với anh hay không?
Ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu, thì tên anh liền nhấp nháy trên màn hình khi cuộc gọi đến, một cảm giác khác thường quấn lấy đầu quả tim, tim Hứa Lan Thanh đập nhanh hơn chút ít.

Cô nhấn kết nối.

Nội dung cuộc điện thoại cũng không khác mấy so với lúc gọi video, đều là anh chủ động hỏi cô đang làm gì, Hứa Lan Thanh đáp lại từng câu một, mà cuối cùng anh còn nói thêm gì đó nữa.

“Cái gì cơ?” Cô bị lơ đãng nên chưa nghe rõ.

Úc Tùy chỉ im lặng.

“Không có gì.” Nhạy bén nhận ra cô có vẻ hơi mất tập trung, rốt cuộc anh cũng không lặp lại câu nói đó.

Thư ký mà ba sắp xếp cho anh đang ra hiệu.

Anh nhẹ gật đầu, hạ mắt xuống rồi dịu giọng nói với Hứa Lan Thanh: “Anh còn việc phải làm ở đây, đi ngủ sớm chút đi nhé.”
Kết thúc cuộc gọi, anh bước đến chỗ thư ký và cùng đi vào khách sạn nơi tổ chức buổi đấu giá tối nay.
Hứa Lan Thanh cất điện thoại đi, theo thói quen lại nằm xuống bàn, dán mặt lên bản vẽ thiết kế, cắn môi cũng không biết là giờ phút này sầu não hơn hay là bối rối nhiều hơn một chút.

Một lúc sau, cô đứng dậy và tiếp tục làm việc, nhưng tâm trí lại bị Úc Tùy chiếm đóng hiếm thấy, mà khi cô vẽ và vẽ thì chợt nhận ra chiếc váy cưới hiện tại mình đang thiết kế cho vị khách hàng mới càng giống như… chiếc váy cưới vừa thấy đã yêu mình chờ mong.

Đồng thời thoáng cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Lan Thanh lại như bị thiêu đốt, càng ngày càng trở nên nóng bừng bừng, tim cũng đập nhanh hơn.

Cô dứt khoát đứng dậy đi tắm, mà sau khi tắm xong cô cũng không có đụng vào thiết kế nữa, bên tai văng vẳng lời Úc Tùy bảo cô đi ngủ sớm, cuối cùng chọn nghe lời anh.

Chỉ có điều là cô cứ trằn trọc trở mình, mãi mới chìm được vào giấc ngủ, giấc mơ của cô cũng chỉ toàn về Úc Tùy.

Anh đã khiến cô trở nên tham luyến sự dịu dàng, tính xấu của anh, sự ức hiếp từ anh, những thay đổi của anh…
Hết thảy đều là anh.

*
Cuối cùng sau một ngày đấu tranh tư tưởng cô cũng đã đưa ra quyết định.

Đó là vào lúc chạng vạng tối khi cô với Tang Nhược và Tưởng Thi Thi vừa uống trà chiều xong thì cô một mình đi dạo mà chẳng có mục đích gì, sau khi lấy điện thoại ra, cô liền đứng lại và ngập ngừng ấn mở hộp thoại mất mấy lần.

Hô hấp có chút không tự chủ được mà dồn dập, đầu ngón tay hơi có vẻ run rẩy, sau khi kiềm chế rồi lại kiềm chế, cô mới đè nén vẻ căng thẳng xuống, cùng với sự chờ mong mà chính cô cũng chưa nhận ra, nhắn một câu: 【Việc của công ty tiến triển tốt chứ, khi nào anh về?】
Nhấp gửi, dẫu biết rằng anh sẽ không trả lời nhanh như thế, nhưng cô vẫn không thể không nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí bàn tay cầm điện thoại cũng dùng thêm một chút lực.

Bất thình lình, có một tiếng rung và tin nhắn hồi đáp của anh xuất hiện ngay trong tầm mắt: “Có thể là ngày mốt.”
Nụ cười nơi khóe miệng dần bị thu hồi lại, loại cảm giác mất mát lập tức quét qua toàn thân Hứa Lan Thanh, cô mím môi, dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình vài lần, cuối cùng đáp: “Được rồi.”
Vừa trả lời xong, cô dãn nhẹ ngữ điệu rồi cất điện thoại, ngẩng đầu lên, nhưng chính trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cơ thể cô cứng đờ, nụ cười duy nhất còn sót lại nơi khóe miệng đã biến mất sạch.

…Nơi góc đường đối diện, cô trông thấy chiếc Maybach của Úc Tùy, lại phóng tầm mắt về phía trước, là một bóng hình đã quá đỗi quen thuộc, nhưng chính Úc Tùy vừa mới nói với cô là ngày mốt mới có thể về nước mà.

Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.

Cho dù chỉ mới nhìn thấy một lần vào năm ấy, song Hứa Lan Thanh vẫn nhớ như in.

Người phụ nữ đó, không phải là anh…
Hai từ “Thế thân” đột nhiên không thể khống chế được mà điên cuồng hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu Hứa Lan Thanh, hết lần này đến lần khác đều như thể đang nhắc nhở cô, cho dù cô vốn không hề nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.

Gió thổi qua mang theo một tia se lạnh, cô quay người lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu cảm.

Bình Luận (0)
Comment