Đừng Buông Tay Anh

Chương 118


Đầy ngập cảm xúc hỗn loạn tràn ngập khiến cho cô khó thở, chỉ có người trước mắt mới là cứu rỗi.
Đôi tay đặt lên vai rồi quấn lấy cổ anh một lần nữa, trong mắt óng ánh hơi nước, kiềm chế cảm giác muốn khóc lại, Hứa Lan Thanh lại hôn lên môi Úc Tùy.

Không giống với sự vội vàng vừa rồi, lúc này cô từng chút từng chút một cùng anh thân mật, trằn trọc mà miêu tả môi của anh, hôn thật sâu như muốn cùng anh chìm đắm trong đó.

Môi chạm môi, hơi thở như hòa quyện với nhau, cảm giác khó chịu dần dần được xoa dịu.
“Em muốn anh.” Dán trên môi anh, cô lập lại mơ hồ nhưng kiên quyết trên môi anh, cũng muốn cho anh biết rõ tâm ý của mình: “Úc Tùy, Em muốn anh..…”
Cánh môi ấm áp của cô khẽ run, những giọt nước mắt chảy trên mặt mang theo một cảm giác mặn chát, một khi đụng vào thì nó sẽ chạy dọc theo các dây thần kinh cảm giác và hoà chung với sự đau khổ.
Cô muốn anh… Đầu quả tim như có cảm giác gì đó rất nóng, không có chút do dự, nháy mắt anh đã nắm giữ lại quyền chủ động, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại thì giữ cái ót cô, đáp lại Hứa Lan Thanh bằng nụ hôn sâu hơn.

Nước mắt Hứa Lan Thanh đột nhiên lại trào ra, hoàn toàn không kiểm soát được, không rõ là vì lý do gì, nhưng điều chắc chắn là nó khác xa với nỗi buồn vừa rồi.

Nhưng giây tiếp theo, cảm giác mạnh mẽ hơn chính là nụ hôn của anh, anh rời khỏi môi cô rồi vô cùng dịu dàng mà hôn lên những giọt nước mắt của cô, thành tâm hôn lên những giọt nước mắt như báu vật có một không hai vậy.

Đầu quả tim run lên dữ dội, lông mi không tự chủ được mà chớp chớp, Hứa Lan Thanh mở mắt ra, bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, đang nhìn cô thật sâu.

Trong mắt chỉ có cô, chỉ phản chiếu duy nhất hình dáng của cô.
Cảm xúc trào dâng, nước mắt càng ngày càng chảy ra như những hạt trân châu đua nhau rơi xuống.

Anh hôn càng thêm nhẹ nhàng, thâm tình lưu luyến.

“Đừng khóc nữa.” Trong lòng thở dài, Úc Tùy càng thêm mềm dịu thương tiếc mà hôn lên những giọt nước mắt của cô hơn, bàn tay phía sau lưng cô nhẹ đặt lên đầu cô vuốt ve an ủi.

Hứa Lan Thanh muốn gật đầu đồng ý, nhưng mà cảm xúc lại không hề nghe theo cô, đây là lần đầu tiên mà cô khóc dữ dội đến như vậy.

Úc Tùy không có nói thêm gì, chỉ dùng nụ hôn dịu dàng để an ủi cô, cho cô cảm giác an toàn và ỷ lại, hôn lên những giọt nước mắt sau đó lại một lần nữa hôn lên môi cô.

Dần dần, nước mắt cũng bớt đi.
Những cảm giác khó chịu và nghẹn khuất bị đè nặng ở trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là sự yên tâm mà anh mang đến, Hứa Lan Thanh nhịn không được đưa tay lên ôm cổ anh.


Hôn anh và trao trọn con người cho anh.

Sự yên tĩnh bao trùm lấy phòng ngủ, chỉ có tiếng của môi răng đang giao hòa với nhau là đặc biệt rõ ràng, không biết qua bao lâu, nụ hôn nhẹ nhàng nóng bỏng tạm dừng lại, hai người áp trán vào nhau.

Không ai nói gì.
Lòng bàn tay vuốt ve mặt cô, khi cái tay còn lại chạm vào quần áo cô mới bắt đầu nhớ tới cô bị dính mưa, Úc Tùy dụ dỗ cô giống như mấy đứa con nít: “Đi tắm một cái, được không?”
Hai đồng tử ửng đỏ, Hứa Lan Thanh gật đầu, ngoan ngoãn mà đáp lại: “Được.”
Úc Tùy cười khẽ.
“Anh ôm em.” Khẽ hôn lên mặt cô, anh liền bế cô lên như tư thế mà hai người ôm nhau, Hứa Lan Thanh vậy mà lại ăn ý dùng hai chân ôm lấy eo anh, đôi tay vòng qua cổ.

Vài bước đã đi vào phòng tắm, nhìn lướt qua một vòng, trước tiên Úc Tùy để cô ngồi trên ghế, rồi sau đó thay cô xả nước đầy một bồn tắm, thử nhiệt độ của nước rồi anh xoay người trở lại trước mặt cô.

“Muốn anh ở lại giúp em không?” Anh theo thói quen mà ôm lấy cô và hôn môi rồi hỏi.
Hứa Lan Thanh muốn lắc đầu theo bản năng, nào ngờ bụng lại kêu “Ục ục” trước cô một bước, cô ngại ngùng mà đỏ ửng hết cả má.

Sâu trong mắt tràn đầy ý cười nhẹ nhàng, Úc Tùy nhịn không được mà hôn cô: “Muốn ăn gì để anh đi làm.”
Vừa nói anh vừa di chuyển, thậm chí cả hơi thở của anh cũng đều cứ như là cùng nhau từng chút một mà xâm nhập vào thế giới của Hứa Lan Thanh, đem tới cái sự nhiệt tình và ấm áp tràn ngập trong trái tim cô.

Cảm giác chua xót nơi lồng ngực giờ đã không còn, chỉ để lại cảm giác ngọt ngào mang tên hạnh phúc, cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh khi gặp lại đêm hôm đó.

“Cơm chiên trứng.”
“Cơm chiên trứng?”
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, như là tâm đầu ý hợp.

Hứa Lan Thanh nở nụ cười như sau một cơn mưa đi qua, cô gật đầu, giọng nói rất nhẹ: ” Được.


Úc Tùy cũng cười: “Còn muốn ăn thêm gì không?”
Đột nhiên nhịp tim như mất khống chế, đầu quả tim run rẩy đến mấy phần, Hứa Lan Thanh cứ tựa như bị trúng bùa chú mà nhìn anh không hề chớp mắt, cũng không dời đi nửa tấc.

“Tôm kho dầu.” Nhớ đến đêm đó ở căn nhà cũ, cô lại nói.


“Được, còn gì nữa không?”
Hứa Lan Thanh lắc đầu.
Lồng ngực tràn đầy cảm giác thỏa mãn, hận không thể cứ như vậy mà đem hết tất cả đưa cho cô, Úc Tùy nhìn chăm chú vào cô, cuối cùng hôn lên môi cô: “Ngoan ngoan đi tắm, khi nào xong rồi anh sẽ kêu em.”
“Ừm.”
Bóng dáng của anh rời đi rất nhanh, chỉ là trước khi đóng cửa lại, anh xoay người nhìn cô một cái, giống như là đang nói, anh sẽ không đi đâu hết, chỉ ở chỗ này chờ cô.

Đến tận lúc rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy nữa, Hứa Lan Thanh mới lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt, đã qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên trái tim cô tràn ngập tầng tầng lớp lớp cảm giác an toàn và ỷ lại ấy.

Cô thấy, cũng có chút tham lam.

*
Tòa chung cư nằm ở ngay trung tâm thành phố, ở gần tòa có một cái siêu thị lớn, Úc Tùy phân phó cho Ngô Dịch đang chờ ở dưới đi mua các nguyên liệu nấu ăn, còn mình thì đi tìm cách vo gạo nấu cơm.

Năng suất làm việc của Ngô Dịch cực cao nên rất nhanh đã mua xong hết đồ đem tới, còn chuẩn bị thêm cho anh một bộ quần áo để tắm rửa rồi thay.

Nhưng Úc Tùy không đi tắm, nấu cơm đòi hỏi cần có thời gian, đầu tiên anh sơ chế mấy con tôm trước, loại bỏ phần tuyền cùng đầu tôm, đợi chuẩn bị ổn thỏa hết thảy để làm món tôm kho dầu thì mới chợt cảm nhận được cái gì đó.

Anh xoay người.
Đột ngột không kịp phòng bị, Hứa Lan Thanh chưa kịp thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người va chạm nhau, trong tức khắc, người đàn ông đó rửa sạch tay từ phòng bếp đi ra.

Đi từng bước tới bên cô.

Thân hình cao và thẳng trước sau như một, nhưng mà hình ảnh Hứa Lan Thanh nhớ đến lại chính là một màn…
Anh khom lưng đứng ở bếp cẩn thận xử lý mấy con tôm, chúng nó trông rất nhiều, xử lý cũng tương đối tốn thời gian, mà anh lại cao như vậy nên đương nhiên là không còn cách nào đứng thẳng người.

Cô nhìn sườn mặt anh từ đầu đến cuối không có chút mất kiên nhẫn.

Bất chợt tay bị anh nắm lấy, cô mới hoàn hồn, cô bị anh kéo trở lại ngồi lên mép giường ở trong phòng ngủ, anh bước vài bước vào toilet, trở ra trên tay có thêm cái máy sấy tóc.

Mái tóc của cô chỉ tùy ý mà dùng cái mũ xoa xoa.

“Sấy cho khô tóc trước.” Tuy nói như vậy, nhưng lông mày Úc Tùy lại có chút hơi nhăn lại không thể nào xuống tay được, anh chưa bao giờ sử dụng qua cái này.

Hứa Lan Thanh nhìn thấy, đầu quả tim ẩn ẩn phiếm ấm.

“Trước tiên sấy từ sau rồi tới phía trước, sau đó thổi vào hai bên sườn.” Cô nhỏ giọng nói, do khóc hơi lâu nên giọng có chút ồm ồm, nói xong cô dừng một chút, cuối cùng vươn tay: “Em tự mình…”
“Anh có thể học.” Không cho cô chạm vào máy sấy, Úc Tùy thấp giọng nói.

Bỗng chốc tim chợt đập nhanh Hứa Lan Thanh nhìn anh, một giây sau đó dịu dàng hôn lên trán cô, cô nghe được anh hỏi: “Đi vào toilet hay ở đây?”
Cô đáp lại anh: “Toilet.”
Ngay sau đó người đàn ông to lớn nắm lấy bàn tay cô, anh dắt cô đi vào toilet, cô theo bản năng mà rũ mắt nhìn chỗ hai bàn tay đang nắm kia, bỗng nhiên ở nơi nào đó trong lòng trở nên rất mềm.

Dắt cô đi tới bồn rửa tay rồi sau đó đứng phía sau lưng cô, Úc Tùy liếc nhìn mái tóc xoăn tuyệt đẹp của cô, nghiêm túc mà đặt câu hỏi học tập: “Có cần chú ý nhiệt độ không?”
Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau trong gương, khóe môi Hứa Lan Thanh không cầm lòng nổi mà cong lên một chút: “Trước tiên thì để nóng, cuối cùng thì chỉnh nhiệt độ xuống thấp.
Úc Tùy hiểu rõ, nhớ kỹ ở trong lòng: “Được.”
Thấy cô đem mặt sau tóc xoăn ra phía trước, anh lập tức bật máy sấy lên chế độ nóng với sức gió lớn nhất, bắt đầu thay cô sấy tóc.

Một bên sấy, còn một bên tay anh khảy khảy tóc cô, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên làm cái chuyện này, chẳng sợ anh tự nhận là việc đơn giản, nhưng thật ra động tác của anh thập phần vụng về.

Sợ hơi nóng sẽ ở quá gần da đầu cô, lại sợ động tác của mình không đủ dịu dàng, chỉ có thể dùng hết mọi khả năng mà kiên nhẫn nhẹ nhàng.

Hứa Lan Thanh cảm giác được, nhưng cô không có lên tiếng, bên môi lặng im mà nhẹ cong lên.

Sấy đến khi cô mở miệng nhắc nhở anh đổi qua hai bên, chính mình thì nghiêng đầu chờ anh, rất nhanh anh đã học được, động tác không còn vụng về như lúc đầu nữa.

Sấy hai bên xong, không đợi cô nhắc nhở, anh bắt đầu có chút thuần thục thay đổi nhiệt độ thấp xuống rồi sấy tiếp.
Nhất thời trong toilet chỉ có tiếng của máy sấy, một chút tiếng động lạ cũng không có, ngược lại làm Hứa Lan Thanh cảm thấy an toàn.

“Được rồi.” Chờ sấy xong, cô tự nhiên mà duỗi tay muốn lấy lược.

Anh nhanh hơn cô một bước, thật cẩn thận mà giúp cô chải tóc từ trên xuống, cô trộm ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ở trong gương tràn đầy nghiêm túc cùng chuyên chú.

Lúc đầu tiên chải tóc, không biết như thế nào mà trong đầu Hứa Lan Thanh lại nhớ đến cảnh tân nương chải tóc xuất giá đã từng thấy ở trên TV, lúc ấy cũng chải tóc như vậy, đồng thời còn có câu tục ngữ này:
“Một chải phu thê ân ái, hai chải răng long đầu bạc, ba chải trăm năm hoà hợp…”

Trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng, một loại cảm xúc khác lặng lẽ xuất hiện, cô nhịn không được lại liếc mắt nhìn anh một cái, nghĩ là chỉ liếc nhìn một cái rồi sẽ thu tầm mắt về liền, ai ngờ đâu bị anh bắt thóp.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh thâm thúy, cô thì gợn sóng.

Vành tai mơ hồ mà nóng nóng dần lên, muốn giả đò bình tĩnh mà dời tầm mắt đi, lại thấy môi mỏng của anh bất chợt nói: “Đột nhiên nhớ đến một câu, một chải phu thê ân ái, hai chải răng long đầu bạc…”
Tiếng nói trầm thấp, nghe rất quyến rũ, thế nhưng ngoài ý muốn làm nội tâm cô cũng suy nghĩ.

Tâm linh tương thông ư?
Tim Hứa Lan Thanh không chịu khống chế mà đập nhanh hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt tiếp theo, cô chính mắt thấy anh nhíu mày lại, có chút ảo não còn thêm chút xấu hổ mà hỏi cô: “Ba chải thì là cái gì? Tự nhiên nhớ mãi không ra.”
Anh nhìn chăm chú vào cô, chờ cô nói cho anh đáp án, ánh mắt kia không chút lay động mà quyến rũ làm say đắm lòng người.

Nhất thời bị mê hoặc, tim lại đập quá nhanh, Hứa Lan Thanh không chút suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: “Ba chải trăm năm hoà hợp.”
Dứt lời, trong gương thấy bên môi anh có hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt.
Có thế mà lại nghĩ không ra, đây rõ ràng là đang lừa cô nói mà.

Mím môi, Hứa Lan Thanh có chút xấu hổ, buồn bực muốn quay mặt đi, chỉ là chưa kịp di chuyển anh đã cúi người tới gần, hơi thở nóng bỏng quen thuộc bao trùm lấy cô, đầy tình cảm mà nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt cô.

“Ừm, ba chải trăm năm hoà hợp.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, nhanh chóng khắc sâu vào lòng cô, không cách nào xoá bỏ.

Một tầng hơi mỏng đỏ ửng phủ lên khuôn mặt Hứa Lan Thanh.

Úc Tùy thoáng nhìn, trong lòng khẽ động, cổ họng có chút khó chịu mà lăn lộn, ngay bây giờ rất muốn hôn cô liền, nhưng anh nhớ rõ cô đang đói bụng.

“Nghỉ ngơi một chút đi, anh đi nấu cơm.”
Kiềm chế chồng kiềm chế, cuối cùng anh vẫn buông cô ra.

Hứa Lan Thanh rũ mắt không đáp lại.
Biết cô đang thẹn thùng, hôm nay cũng muốn cho cô chút thời gian xoa dịu lại, không có bắt hay ép cô, chỉ hôn cô một chút, Úc Tùy sẵn tiện đi ra khỏi toilet trở về phòng bếp.

Nhưng chưa được một lúc, thân hình mềm mại đã dính lấy phía sau, cánh tay cô tinh tế mà ôm eo anh, khuôn mặt áp vào lưng anh.
“Một sơ phu thê ân ái, nhị sơ đầu bạc tề mi, tam sơ bách niên hảo hợp” tham khảo Baidu
– –

Bình Luận (0)
Comment