Đừng Buông Tay Anh

Chương 18

Khuôn mặt dưới mái tóc ngắn đen nhánh không hề có biểu cảm gì, nhưng dường như trong đó phảng phất một loại lạnh lẽo âm u thuộc về đêm tối, Mộ Đình Chu môi mỏng mím chặt thành một đường, phát ra âm tiết khàn đặc: "Hết hy vọng cũng tốt, anh trai mang em về nhà."

Thân thể trong lòng anh đang run rẩy.

Ngón tay cô vô thức siết chặt lấy áo sơ mi của anh. Nước mắt không ngừng tuôn ra cuả cô nhanh chóng làm ướt cả một vùng rộng lớn trên lồng ngực anh, nhiệt độ nóng hổi.

Mộ Đình Chu vươn tay xoa nhẹ lên đầu cô.

"Chúng ta về nhà."

Anh tạm thời buông lỏng cô. Đề phòng ngộ nhỡ có người phát hiện, anh đem chiếc áo khoác vest của mình khoác lên người cô, che đi khuôn mặt. Sau đó anh ôm ngang lấy người, vùi đầu cô sâu vào lồng ngực rồi sải bước đi.

Lúc này ở sân bay Thâm Thành vẫn còn rất nhiều hành khách, xung quanh không hề yên tĩnh, cô cũng chưa từng khóc thành tiếng, nhưng Mộ Đình Chu dường như có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh nghẹn ngào mà cô cố gắng kiềm chế.

U ám cuộn trào nơi đáy mắt, đôi môi mỏng dần dần mím chặt, hô hấp dường như trở nên nặng nề thêm hai phần

Anh bước rất nhanh.

"Mộ tổng." Thấy anh xuất hiện, dù khoản cách rất xa nhưng anh ta vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra từ Mộ tổng, anh ta nhanh chóng mở cửa.

Lập tức khởi động xe.

Mộ Đình Chu cẩn thận đặt người trong ngực xuống ghế, lấy âu phục ra, sau đó anh rút khăn giấy ra giúp cô lau nước mắt. Tuy nhiên ngay lúc đầu ngón tay chạm vào da thịt, anh mới nhận ra mặt cô rất nóng..

Sờ trán một lúc, cô phát sốt.

Mà tinh thần bây giờ đang hoảng hốt, nhìn có chút ngơ ngơ ngác ngác.

"Lái xe nhanh hơn." Mộ Đình Chu đột nhiên lạnh giọng ra lệnh, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Áp suất trong xe ngay lập tức giảm xuống mức thấp nhất.

Tài xế vội vàng tăng tốc. Quãng đường từ sân bay về tới biệt thự lẽ ra còn hơn bốn mươi phút, nhưng dưới hơi thở bức người của Mộ Đình Chu đã giảm đi gần một nửa.

Về tới biệt thự thì bác sĩ đã đến rồi.

Mộ Đình Chu đặt Tang Nhược lên giường. Trong ánh mắt anh, cô cắn chặt môi, phảng phất như đang ẩn nhẫn khắc chế. Ánh mắt tối sầm, anh nhắm mắt lại, sau đó tạm thời rời khỏi, chờ ở bên ngoài.

Dù là anh em nhưng cuối cùng vẫ là nam nữ khác biệt.

"Thế nào?" Mộ Đình Chu áp chế cảm xúc, trầm giọng hỏi sau khi bác sĩ bước ra.

Giọng nữ bác sĩ nhẹ nhàng: "39 độ, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Ngoài ra, mắt cá chân trái có chút sưng, trên da có vết trầy do ma sát. Tôi đã xử lý nó rồi. "

Sau khi suy nghĩ, nữ bác sĩ lại nói: "Cô ấy có vẻ sợ đau. Mấy ngày nay đừng để chân hoạt động mạnh hoặc dùng sức."

Vẻ mặt Mộ Đình Chu khẽ biến sắc, hai phút sau mới trầm giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Nữ bác sĩ lại dặn dò thêm vài việc cần chú ý, rồi sau đó được tài xế của Mộ Đình Chu chở cô ta rời đi.

Mộ Đình Chu đứng ở ngoài một lúc mới đẩy cửa bước vào.

"Tiên sinh." Dì Thu - bảo mẫu trong nhà đang chăm sóc ở một bên, thấy Mộ Đình Chu đi vào liền đứng dậy an ủi: "Ngài đừng quá lo lắng, đại tiểu thư ngủ xong một giấc dậy sẽ hạ sốt thôi."

"Để tôi trông cô ấy một lúc." Mộ Đình Chu nói.

Dì Thu gật đầu, tạm thời rời đi.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên sàn nhà. Mộ Đình Chu đứng bên giường nhìn đôi mắt đang nhắm của cô, lông mày hơi nhíu lại, nhìn khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không còn chút huyết sắc, sắc mặt anh lại một lần nữa chìm xuống.

Không biết đã qua bao lâu, lại thấy nước mắt từ khóe mắt cô, một đường lặng lẽ trượt dài trên gương mặt, cuối cùng chìm vào trong gối chỉ lưu lại một vệt hơi sậm màu. Chiếc gối nhanh chóng bị nước mắt làm ướt.

Tang Nhược vẫn khóc ngay cả trong giấc ngủ. Nhưng cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt chứ không hề phát ra một âm thanh nào.

Mộ Đình Chu mím chặt môi mỏng.

Anh xoay người đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn sạch sẽ thấm nước rồi lau mặt cho cô. Sau đó để dì Thu vào phòng chăm sóc rồi mình mới rời đi.

Sau khi rời khỏi, anh liền đến thư phòng.

Mộ Đình Chu không nghiện thuốc lá, nhưng hiện tại, anh đã hút liên tiếp ba điếu.

Màn hình điện thoại dần dần mờ đi và cuối cùng chuyển sang màu đen hoàn toàn, không còn nhìn thấy giao diện Weibo nữa.

Nhưng Mộ Đình Chu vẫn nhớ rõ những gì anh vừa nhìn thấy, một tài khoản Weibo được chỉnh sửa vào đêm khuya ngày hôm qua--

[@Muốn đi vào trong lòng anh: Tôi không muốn yêu anh ấy nữa. ]

Chỉ câu này.

Đây là tài khoản Weibo phụ của Tang Nhược.

Anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh biết tài khoản Weibo của cô, và biết rằng Weibo này ghi lại tất cả cảm xúc của cô sau khi gặp Hạ Cảnh Tây.

Yêu thầm, vui vẻ, ngọt ngào, hạnh phúc, đau lòng, khổ sở...

Cuối cùng là mất hết hi vọng như bây giờ.

Mộ Đình Chu tàn nhẫn nhả ra một vòng khói. Nghĩ đến giọt nước mắt lặng lẽ vừa rồi của cô, lồng ngực anh càng thêm ngột ngạt, vừa tức vừa đau lòng.

Một lúc sau, anh dùng sức dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, lại lấy điện thoại bấm số của trợ lý. Trong phòng làm việc rộng lớn, giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh lẽo:

"Kiểm tra xem gần đây Hạ thị có những hạng mục đầu tư nào."

*************

Rạng sáng, Tang Nhược phát sốt liên tục.

Nữ bác sĩ lại được Mộ Đình Chu đón đến. May mắn thay, Tang Nhược không có triệu chứng gì khác ngoài phát sốt nên nữ bác sĩ đã truyền hai lọ nước biển một lúc cho cô, đồng thời hướng dẫn dì Thu cách hạ nhiệt độ vật lí.

Tuy nhiên, đến trưa, Tang Nhược vốn đã hạ nhiệt lại bắt đầu lên cơn sốt. Mặc dù không còn nóng đến 39 độ như lúc rạng sáng nhưng dường như cô vẫn chưa thoát khỏi cơn mê mang, chưa tỉnh lại lần nào.

Dì Thu đã cố gắng nghĩ cách cho cô uống thuốc, lo lắng không biết tại sao cứ lại lặp lại bệnh trạng của mình và hỏi ý kiến của Mộ Đình Chu xem có nên mang cô đi bệnh viện không.

Mộ Đình Chu nhìn Tang Nhược giây lát.

"Không cần." Anh chỉ nói vậy.

Anh biết rõ đó là tâm bệnh của cô đang quấy phá. Nhưng cô sẽ khỏi bệnh và phải khỏi bệnh, không ai khác có thể giúp cô.

Cứ như vậy, Tang Nhược bị sốt ròng rã hai ngày.

Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu, thậm chí không biết mình đang ở đâu, chỉ mơ hồ biết mình có chút đau, nhưng đến tột cùng là đau ở chỗ nào, dường như cô không tìm được.

Cuối cùng khi Tang Nhược tỉnh dậy, mở mắt ra, tinh thần vẫn có chút suy sụp, đầu óc choáng váng, cả người không còn chút sức lực. Mái tóc đen nhánh trên cổ đã ướt đẫm mồ hôi, bộ đồ ngủ dính dính khiến cô khó chịu.

Cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng vừa nhẹ nhõm đi của dì Thu, muốn đỡ phiền hà nên cô vào phòng tắm, tự mình tắm rửa đơn giản. Sau đó cô mới nhận ra rằng giọng nói của mình đã khản đặc.

Chờ cô sau khi tắm rửa đi ra, Mộ Đình Chu bước vào.

Anh đặt cái gối sau lưng Tang Nhược và lấy cháo sang để tự mình đút cho cô ăn.

Thật ra Tang Nhược không có chút khẩu vị nào, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn xong cháo.

Trong suốt quá trình, cả hai đều không nói một lời nào.

Cho đến khi bát cháo đã thấy đáy.

"Đau không?" Mộ Đình Chu liếc mắt nhìn cô một cái, không có cảm xúc nói.

Tang Nhược hiểu ý anh.

Cô gật đầu thừa nhận, rồi lại lắc đầu.

"Anh à, em thực sự không sao." Cô nhìn anh và nhẹ nhàng nói.

"Còn muốn tìm anh ta sao?"

Trái tim Tang Nhược bất ngờ run lên, như là bị dao đâm xuống.

Cô lắc đầu.

"Uống thuốc đi, nghỉ ngơi thật tốt." Mộ Đình Chu đặt bát xuống: "Anh tới công ty, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."

"...Được."

Mộ Đình Chu đứng dậy, mãi cho đến khi bóng dáng biến mất hẳn, anh cũng không nói gì với cô.

Tang Nhược biết anh tức giận, giận cô liều lĩnh đến đầu rơi máu chảy mới mất hết hi vọng, nhưng cũng đau lòng cho đứa em gái này.

******************

Trong những ngày kế tiếp, Tang Nhược ngoan ngoãn ở trong biệt thự để tĩnh dưỡng. Mộ Đình Chu bộn bề nhiều việc, nhưng dù bận đến đâu, anh cũng sẽ trở lại ăn tối với cô mỗi ngày, mặc dù thế anh vẫn rất ít nói chuyện với cô.

Và trong một tuần dưỡng thương, biệt thự đón một vị khách không mời mà đến _______

Úc Tùy.

Khi đó, Tang Nhược đang tưới nước cho hoa ở trong phòng hoa, dì Thu nói rằng có một vị đạo diễn đến tìm bà ấy và sau đó thì cô liền nhìn thấy Úc Tùy.

Úc Tùy đi thẳng vào chủ đề, không nói một lời vô nghĩa nào: "Tôi tới đây để mời cô hợp tác đóng phim. Đây là kịch bản và hợp đồng. Hợp đồng là theo phương thức chia lợi nhuận. Nếu cô nghĩ cảm thấy thành ý của tôi chưa đủ, chúng ta có thể bàn lại. "

Tầm mắt hai người giao nhau.

Giọng Úc Tùy vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Tôi muốn hợp tác với cô. Tôi không nghĩ mình sẽ không tìm được nữ chính vừa ý mình hơn, cô chính là cô ấy. Tang Nhược, cô cũng cần bộ phim này."

Từ đầu đến cuối, Úc Tùy đều không nhắc tới Hạ Cảnh Tây, cũng không đề cập tới làm sao anh ta lại biết cô ở Thâm Thành và sống ở đây.

"Cô không cần trả lời tôi ngay bây giờ, xem xong toàn bộ kịch bản rồi trả lời tôi cũng không muộn." Nói xong, Úc Tùy đứng dậy, nhìn cô một cái thật sâu: "Tang Nhược, cô thuộc về màn ảnh rộng... "

Mộ Đình Chu trở lại ngay sau khi Úc Tùy rời đi.

Tang Nhược ngẩn người đọc kịch bản.

"Em còn muốn đóng phim không?" Mộ Đình Chu rót cho cô một cốc nước.

Tang Nhược ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn anh trong hai giây.

"Muốn." Cô thành thật thừa nhận: "Em thích đóng phim. Cho dù hôm nay đạo diễn Úc không tới, em vẫn muốn đóng phim sau khi nghỉ ngơi tốt, không phải là vì đạo diễn Úc đã tới đây."

Mộ Đình Chu cũng nhìn cô.

"Có thể." Anh nói: "Nếu muốn đóng một bộ phim, anh sẽ bố trí những công việc kế tiếp, tìm một người đại diện mới cho em một lần nữa, phòng làm việc cá nhân anh cũng sẽ sắp xếp thay em. Anh sẽ xử lý hợp đồng ban đầu của em."

Tang Nhược ngập ngừng: "Nhưng chị Đoạn Du..."

"Cô ta không đủ khả năng." Mộ Đình Chu ngắt lời cô: "Tang Nhược, em là em gái duy nhất của anh. Nếu em muốn bắt đầu quay lại đóng phim, anh sẽ cho em những gì tốt nhất, nghe lời anh trai, được không?"

Tang Nhược cuối cùng cũng đồng ý.

"Được."

Khóe miệng khẽ câu nhẹ khó có thể nhận ra, Mộ Đình Chu lấy ra thứ gì đó đưa cho cô: "Hôm nay là sinh nhật của em, đây là quà sinh nhật."

Thật ra sinh nhật của cô cách đây một tuần,Tang Nhược chưa từng công bố ngày sinh nhật thật sự của mình, từ đó trở đi, cô chỉ công bố ngày sinh đã qua điều chỉnh ra ngoài.

***********

Quán bar.

Hạ Mạnh ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn thấy Úc Tùy thong dong đến muộn, vội vàng vẫy tay với anh: "Ở đây." Chờ anh ngồi xuống, cậu ta cười hỏi: "Đạo diễn Úc đi đâu trong hai ngày này vậy, tôi không tìm thấy anh."

Úc Tùy nhận lấy ly rượu cậu ta đưa cho, nhướng mi nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tây đang ngồi phía đối diện, không chút để ý cong môi dưới: "Tìm thấy nữ chính, nhân tiện đi thăm bệnh."

Vừa dứt lời, có ánh mắt lạnh quét tới.

Hạ Mạnh khịt mũi, tò mò thuận tiện hỏi: "Là dạng nữ chính nào mà khiến anh phải đích thân đi gặp ghê vậy? Không phải bọn họ đều cố hết sức để gặp anh sao? Có bao nhiêu sao nữ muốn đóng phim của anh mà chả được."

Đề tài câu chuyện vừa chuyển, ánh mắt cậu ta lộ rõ ​​vẻ thèm muốn: "Có đẹp không? Phim mới của anh định quay ở đâu vậy? Để em đầu tư, khi nào thì giới thiệu cho em trai gặp mặt với".

Hầu kết khẽ chuyển động, rượu cồn theo đó xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, Úc Tùy lười biếng ngả người ra sau, nói: "Không thể nào."

Hạ Mạnh: "..."

Anh ta muốn hét lên bày tỏ sự bất mãn của mình, nhưng nhìn thấy Hạ Cảnh Tây vốn nửa người khuất trong bóng tối, đột nhiên đứng lên.

Trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh gần như không chút biểu cảm gì, không hề gợn sóng, nhưng lại như là có một làn khói mù lạnh lẽo và u ám khó tả nhuộm ở trong đó, lặng yên không tiếng động tan ra rồi lại hòa làm một thể.

Hạ Mạnh thắc mắc: "Anh Hạ, anh sao vậy? Có chuyện gì thế?"

Cậu ta luôn cảm thấy anh Hạ trong khoảng thời gian này có gì đó không ổn, mỗi ngày ngoại trừ công việc ra thì vẫn là công việc. Hôm nay là ngày khai trương quán bar, cậu ta phải đích thân đến Hạ thị, cuối cùng vất vả lắm mới mang được anh tới.

Hạ Cảnh Tây mặc kệ, đôi mắt đen của anh chỉ lạnh lùng nhìn Úc Tùy.

Úc Tùy khẽ nhếch khóe môi, hừ cười.

Khuôn mặt vô cảm của Hạ Cảnh Tây càng lộ vẻ âm u. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong giây lát, trong mắt anh dần hiện lên một tầng băng. Hạ Cảnh Tây tức giận đến cười lạnh một tiếng, anh duỗi chân dài của mình rời đi, chỉ để lại một câu nói: "Đi đây."

"Anh Hạ!"

Hạ Cảnh Tây không quay đầu lại.

Hạ Mạnh nhìn chằm chằm bóng lưng của anh hòa trong ánh sáng, dường như vẫn là bóng lưng như thường ngày đó, nhung không hiểu lại có một cỗ khí nguy hiểm mãnh liệt trước vẻ ngoài bình tĩnh.

Cậu ta không thể hình dung được.

"Anh Hạ gần đây rốt cuôc có chuyện gì vậy?" Cậu ta khó hiểu, quay đầu hỏi Tịch Mặc Viễn - người cũng phụ trách công ty cũng như ở nhà "Người nhà họ Hạ lại bắt đầu không an phận mà tính kế với Anh Hạ rồi sao?"

Ở sâu trong nhà họ Hạ là những tính toán mà trong giới thượng lưu đều ngầm hiểu.

Tịch Mặc Viễn không trả lời cậu ta mà nhìn Úc Tùy, người có ẩn ý không rõ ràng.

Đột nhiên, anh có một suy đoán táo bạo ______

Vì Tang Nhược?

Chẳng lẽ anh Hạ...

Anh nhìn về hướng Úc Tùy một lần nữa để xác nhận suy đoán của mình.

Nhưng Úc Tùy thản nhiên đứng lên nói: "Còn có chuyện, đi đây."

Hạ Mạnh: "..."

Mẹ kiếp.

Tại sao ai cũng muốn đi vậy?

**********************

"Hạ tổng, là về biệt thự Vận Hà sao?" Người lái xe bên cạnh cung kính hỏi.

Hạ Cảnh Tây thản nhiên ừ một tiếng.

Thấy vậy, tài xế không nói thêm gì nữa mà khởi động xe một cách thuần thục.

Bên trong xe cực kì yên tĩnh.

Tài xế đã tập thành thói quen, trong thời gian này, lên xe Hạ tổng hầu như không nói lời nào. Mặc dù từ trước đến nay Hạ tổng vẫn luôn như vậy nhưng anh ta vẫn cảm thấy có gì đó khác trước, đặc biệt là...

"Dừng xe." Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn như ngâm rượu vang lên.

Nghe thấy tiếng, tài xế ngay lập tức tấp vào lề và dừng lại.

Anh ta quay đầu lại: "Hạ tổng?"

Nhưng người đàn ông không trả lời, anh chỉ đưa tay lên thô bạo cởi một chiếc cúc áo sơ mi, sau đó lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một cách thờ ơ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng ra phía ngoài cửa xe.

Tài xế nhìn đến sườn mặt của Hạ Cảnh Tây, anh ta có cảm giác cực kì lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Khẽ giật mình, anh ta không dám nhìn nữa, thu hồi tầm mắt, không dám nói một câu.

Không một ai lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đến có chút quỷ dị, áp suất cũng thấp đến kì lạ.

Tài xế ngồi dựa vào ghế lái, một cử động nhỏ cũng không dám.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi làn khói bạc hà tan hết, hắn mới nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng lạnh lẽo của anh: "Đi thôi."

"Vâng." Người lái xe như phản xạ có điều kiện.

Hai tay cầm vô lăng, nhìn vào gương chiếu hậu, trong đầu anh ta chợt lóe lên một điều.

Nếu anh nhớ không lầm thì chỗ đậu xe khi nảy cách không xa chỗ Hạ tổng cùng cô Tang ngày trước hay gặp nhau. Anh ta nhớ rõ lúc đó cô Tang chưa tốt nghiệp đại học, Hạ tổng đi đón cô ấy vào buổi tối.

Khi đi ngang qua nơi này, cô Tang làm nũng muốn cùng anh xuống xe đi ngắm cảnh.

Hạ tổng đồng ý.

Hai người lúc đầu đi ở phía trước còn anh ta điều khiển xe ở sau. Lúc sau không biết cô Tang ôm cổ Hạ tổng nói gì đó, cuối cùng là cô ấy nằm xấp trên lưng Hạ tổng, để anh cõng cô cả một đoạn đường.

Lẽ nào....

Tài xế không nhịn được suy đoán, không biết Hạ tổng vừa rồi chỉ đơn giản là muốn dừng xe lại để hút thuốc, hay... đang nghĩ đến Tang tiểu thư?

Tài xế không dám nghĩ tiếp, huống hồ là hỏi hay nhắc đến tên cô Tang.

Anh ta tiếp tục tập trung lái xe, dưới áp suất bức người cực kì thấp của người đàn ông phía sau.

Lo sợ bất an suốt một đường trở về, cuối cùng cũng đến biệt thự Vận Hà.

Hạ Cảnh Tây đi thẳng tới thư phòng để giải quyết công việc.

Dì Lý được phân phó mang cà phê cho anh, nhưng khi quay người đi ra ngoài, bà nghe thấy giọng nói lạnh lùng: "Dọn dẹp hết mọi thứ cô ấy đã để lại trong phòng ngủ chính."

Dì Lý kinh ngạc.

Tại sao lại...

Bà suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi: "Hạ tiên sinh, ngài thật sự muốn vứt chúng sao? Nếu cô Tang quay lại..."

"Vứt đi." Lời nói lãnh lẽo, thờ ơ phát ra từ cổ họng Hạ Cảnh Tây.

Dì Lý há miệng hốc miệng, cuối cùng nuốt xuống lời nói ban đầu, đổi lời: "Được, tôi đi thu dọn ngay."

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hạ Cảnh Tây trong thư phòng.

Cuộc họp tạm dừng để nghỉ ngơi, anh chạm vào hộp thuốc muốn lấy một điếu ra, nhưng phát hiện hộp thuốc đã hết từ lúc nào. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh chợt nhếch mép cười lạnh một tiếng, ném hộp thuốc trở lại bàn.

Công việc vẫn tiếp tục, đến tận khuya.

*************

Thư ký Tạ là tâm phúc theo bên người Hạ Cảnh Tây lâu nhất, anh ta bên cạnh anh từ lúc anh chỉ có hai bàn tay trắng, không được nhà họ Hạ chào đón còn bị Hạ thị chèn ép, tới khi có được chỗ đứng vững vàng và nắm giữ quyền lực trong gia đình lẫn công ty.

Anh tự nhận là mình rất hiểu rõ Hạ tổng trong công việc.

Thế nhưng, trong khoảng thời gian này, thư ký Tạ đã nhận thấy có gì đó khác biệt, dù là Hạ tổng vẫn như trước đây, một người lấy công việc làm trọng. Lúc nên nghỉ ngơi thì sẽ nghỉ ngơi, nhưng vẫn có gì đó khác biệt.

Chẳng hạn, giờ làm việc ngày càng dài, cường độ công việc ngày càng lớn, một thời gian ngắn anh cũng quen và cảm thấy không sao, nhưng các trợ lý, thư ký khác dường như không thích ứng được.

Anh đã nhiều lần nghe họ than thầm rằng bầu không khí quá áp lực. Mỗi ngày như có một cơn bão ập đến, tăng ca nhiều tới mức không thể cứu vãn quầng thâm ở mắt, thậm chí một số giám đốc cấp cao của công ty cũng đã có lời oán giận.

Không những vậy, Hạ tổng dường như trở nên nghiêm khắc hơn so với ngày xưa.

Trong một số cuộc họp, khi nhân viên báo cáo về công việc của mình đã bị Hạ Cảnh Tây không khách khí chút nào chỉ ra sai sót. Thậm chí có hai lần, Hạ tổng còn trực tiếp ném tài liệu đến trước mặt giám đốc bộ phận và nói một cách lạnh lùng rằng nếu lại mắc lỗi như vậy, ông ấy có thể trực tiếp cuốn gói rời đi.

Những người bị khiển trách nếu không đổ mồ hôi lạnh ròng ròng thì là sắt mặt thoạt đỏ thoạt trắng, xấu hổ không thôi, thậm chí còn có người mắt đỏ hoe, khóc ở ngay trước mặt mọi người.

Ngay cả Thư ký Tạ cũng không được may mắn thoát khỏi.

Lúc đầu, Thư ký Tạ không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hạ tổng cho đến một ngày cuối tháng ấy.

"Hạ tổng." Thư ký Tạ gõ cửa bước vào, dưới áp suất cực kì thấp, anh đem đặt một chiếc hộp nhung lên bàn nói "Đây là chiếc bông tai mà anh đã nhờ người thiết kế cho cô Tang, hôm nay vừa mới... "

Chưa dứt lời, ánh mắt lạnh thấu xương nhanh chóng quét tới.

Thư ký Tạ nghẹn lại.

Ngay sau đó, hình như một cơn ớn lạnh ngay sống lưng đang lan ra, rõ ràng là ánh mắt Hạ tổng vẫn trông nghiêm nghị như mọi khi không khác, nhưng anh không hiểu sao lại có loại cảm giác không rét mà run.

Không đợi Thư ký Tạ dò hỏi thêm chuyện gì, chỉ thấy người đàn ông giơ ngón tay thon dài lên cầm lấy hộp nhung.

"Bịch --"

Chiếc hộp nhung bị ném vào sọt rác không thương tiếc.

Đồng tử Thư ký Tạ hơi co lại, chợt nhớ tới đêm sinh nhật của Tang tiểu thư, Hạ Cảnh Tây cũng có bộ dạng như vậy, lạnh lùng hạ lệnh cho anh ném quà sinh nhật đi.

Tang tiểu thư...

Ngài Hạ cùng cô Tang còn đang cãi nhau, chiến tranh lạnh à?

Thư ký Tạ cuối cùng cũng đã hiểu được và nhận thức sâu sắc về những gì đã xảy ra.

Không đúng.

"Đi ra ngoài." Thanh âm không chút nhiệt độ vang lên.

Thư ký Tạ hơi giật mình.

"Vâng, Hạ tổng." Anh ta len lén nhìn thoáng qua Hạ Cảnh Tây, liền thấy cằm của anh có vẻ căng đến cực điểm, môi mỏng kéo ra một đường cong rất lạnh lẽo.

Có một cỗ khí lạnh đến thấu xương dị thường phát ra từ cơ thể Hạ Cảnh Tây quấn quanh thân anh.

Vô cùng lạnh.

Khi bước ra khỏi văn phòng, anh nghe thấy tiếng bật lửa, chứng nghiện thuốc lá của Hạ tổng cũng trở nên nặng hơn không ít trong khoảng thời gian này.

Thư ký Tạ tất nhiên là không dám nhắc tới Tang Nhược nữa, cũng sớm không có cơ hội nhắc lại nữa, bởi vì mấy dự án đầu tư ở nước ngoài xảy ra vấn đề. Anh phải đi theo Hạ Cảnh Tây để xử lý.

Mà sau này cũng không có cơ hội để nhắc đến. Trong vòng hơn nửa năm tiếp theo, anh ta cùng Hạ Cảnh Tây trong một tháng thì có đến nửa tháng là bay tới bay lui trong và ngoài nước để đi công tác.

Anh ta cũng đã quen với công việc bận rộn đến mức nhiều lần gần như muốn gục ngã, nhưng chỉ có mỗi mình Hạ tổng là không sao cả.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt một cái đã được một năm.

***************

Tháng Chín.

Hạ Cảnh Tây trở về sau một chuyến công tác. Tịch Mặc Viễn đã sớm gọi điện cho anh, nói rằng hôm nay là sinh nhật của tiểu cô nương kia của nhà anh ta, Tưởng Thi Thi, với lại mọi người đã lâu không tụ họp nên nhân cơ hội này cùng nhau chơi một trận cho ra trò.

Hạ Cảnh Tây không từ chối, trực tiếp hỏi địa chỉ để tài xế đi. Sau khi chấm dứt buổi tiệc, Tịch Mặc Viễn nói rằng Tưởng Thi Thi đã đặt bao trước cả rạp để mời bọn họ đi xem phim.

Hạ Mạnh nói chuyện nhanh nhất, cười đến mức có chút muốn bị ăn đòn: "Phim gì?"

Tịch Mặc Viễn vô tình liếc qua Hạ Cảnh Tây, chưa kịp nói gì thì Tưởng Thi Thi đã hào hứng nói: "Tất nhiên là bộ phim của nữ thần Tang Nhược của em rồi, là bộ phim hợp tác với Lam Nhiên trước đây. Hôm nay nó sẽ được công chiếu. Cực xịn đó nha!"

Thanh âm cô rơi xuống, bầu không khí hơi thay đổi.

Hạ Mạnh nhìn vẻ mặt cổ quái của Tịch Mặc Viễn, tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Bộ phim điện ảnh mà chúng ta đầu tư kia?". Truyện Trinh Thám

"Ừ." Tịch Mặc Viễn gật đầu.

Hạ Mạnh nghe vậy thì sắc mặt chìm xuống vô cùng khó chịu, không tránh khỏi nghĩ đến cảnh bị Tang Nhược làm nhục một năm trước, buột miệng nói không đi, nhưng giọng nói của Hạ Cảnh Tây nhanh hơn anh một giây.

"Khó coi." Hạ Cảnh Tây lạnh lùng chế giễu hai chữ.

Hạ Mạnh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy anh Hạ đang ngồi trên ghế sô pha, sau khi nói xong lại cắn điếu thuốc trên khóe miệng, khói thuốc lượn lờ, làm mờ đi ngũ quan tuấn tú trên khuôn mặt anh, chỉ còn lại sự lạnh lẽo hiện rõ ràng giữa lông mày.

Không đợi Hạ Mạnh kịp phản ứng ý trong những lời nói đó thì anh đã đứng dậy rời đi.

"Anh Hạ!" Hạ Mạnh hô lên.

Tưởng Thi Thi bùng nổ.

Nhất thời Hạ Cảnh Tây đã quên mất tính tình bức người của Tưởng Thi Thi, tính khí trẻ con nổi lên, cô tức giận hỏi: "Ý của anh ta là gì? Nói phim truyền hình nữ thần đóng khó coi sao? Anh còn chưa xem nữa mà hô cái gì! Anh ta bị mù à? Quá thối rồi!"

"Thật sự là mắt mù." Úc Tùy, người chưa nói gì, thờ ơ chế nhạo.

Tịch Mặc Viễn: "..."

**************

Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Hạ Cảnh Tây vô cảm lên xe, ra lệnh cho tài xế quay trở lại biệt thự Vận Hà. Nhận thấy tài xế không có lập tức khởi động xe, anh hơi cau mày, trầm giọng hỏi: "Sao còn chưa đi?"

Trong lúc tài xế còn đang khiếp sợ thì chợt nghe thấy giọng nói của Hạ Cảnh Tây, chưa kịp suy nghĩ liền thốt lên: "Hạ tổng, phía trước... hình như tôi nhìn thấy Tang tiểu thư!"

Bầu không khí thay đổi đột ngột.

Đầu ngón tay đang niết ấn đường của Hạ Cảnh Tây hơi ngừng lại.

Cũng chính là một giây này, cuối cùng tài xế cũng muộn màng nhận ra có điều gì đó không ổn, áp suất không khí thấp hơn rất nhiều so với lúc anh lên xe không ít, dường như có một luồng hơi lạnh tràn ngập trong không khí, khiến người ta không rét mà run.

Anh ta quên mất rằng, tên cô Tang không biết từ lúc nào đã trở thành cấm kị.

Tài xế vừa sợ hãi vừa căng thẳng nuốt nước bọt: "Hạ tổng..."

Nhưng sau lưng vẫn thật lâu không có tiếng động.

Áp suất không khí thấp hơn.

"Lái xe." Một hồi Hạ Cảnh Tây mới mở mắt ra ra, vẻ mặt hờ hững nói.

Mồ hôi lạnh trên trán tài xế như túa ra.

"Vâng." Anh thận trọng đáp.

Cảnh vật bên ngoài xe không ngừng lùi về phía sau, đèn đường màu vàng chiếu vào sáng sáng tối tối. Nửa bên khuôn mặt của Hạ Cảnh Tây như đang ẩn hiện trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có u ám đang lặng lẽ quay cuồng trong đáy mắt anh.

"Ong ong ong--" Điện thoại rung lên.

Hạ Cảnh Tây nâng mắt lên liếc nhìn điện thoại, là Hạ Trạch, người anh trai chi thứ hai trong Hạ gia gọi tới. Bố mẹ anh đều đã mất, từ nhỏ cả nhà họ Hạ không ai đối xử tốt với anh, chỉ có Hạ Trạch và vợ của anh ấy là đưa tay ra giúp đỡ.

"Anh hai." Anh bắt máy.

Hạ Trạch là một người tính tình thẳng thắn, sau khi hỏi về tình hình hiện tại của anh, anh ấy nói thẳng: "Cái thằng Tri Yến kia nó lại chọc giận chị dâu em không nhẹ rồi chạy thoát về nước, nhưng mà anh với chị dâu em tháng sau mới về được. Nếu thuận tiện, giúp anh tìm rồi trông chừng tên nhóc đó, đừng để nó lại chạy trốn nữa. "

Hạ Cảnh Tây sẽ không từ chối chuyện nhỏ này.

"Được." Anh đáp lại.

Hạ Trạch lại nói: "Đứa nhỏ đó còn vụgn trộm có bạn gái mới, em cũng giúp anh hỏi thăm, kiểm tra cẩn thận."

"Được."

Sau khi Hạ Trạch giao phó xong, anh ta liền chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi: "Nói mới nhớ, Cảnh Tây, em năm nay ba mươi, sao chưa thấy có bạn gái?"

Hầu kết Hạ Cảnh Tây hơi chuyển động, nói: "Công việc bận rộn."

Hạ Trạch muốn khuyên anh rằng công việc là dù thế nào cũng không làm hết được, nhưng lời còn chưa kịp nói, Hạ Cảnh Tây đã nói còn có việc nên anh cúp máy trước.

Kết thúc cuộc gọi, Hạ Cảnh Tây tiện tay gọi vào điện thoại của Hạ Tri Yến nhưng không có ai trả lời. Anh đành gửi cho anh ta một tin nhắn WeChat rồi thuận tiện nhờ mọi người tìm xem anh ta đang ở đâu.

Sau đó, chiếc điện thoại bị anh ném sang một bên.

Trở về biệt thự Vận Hà tắm rửa, tối nay không có việc gì phải giải quyết, Hạ Cảnh Tây đến hầm rượu lấy một chai rượu, ngồi ngoài sân thượng tự rót cho mình một ly.

Áo ngủ hơi buông lỏng. Trên mái tóc ngắn đen nhánh, thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống, dọc theo đường vân da một đường không hướng chảy xuống, lặng yên không tiếng động toát ra nét quyến rũ gợi cảm của một người đàn ông thành thục trưởng thành, nhưng không hiểu sao lại có một cỗ lãnh ý.

Uống hết một ly rượu, điện thoại rung lên, Úc Tùy gửi tin nhắn WeChat.

Đó là một bức ảnh.

Hạ Cảnh Tây lạnh lùng liếc nhìn, anh kéo khóe môi cười lạnh.

**************

Một tuần sau, chủ nhật.

Ngày sinh nhật của Hạ Cảnh Tây.

Anh bận rộn nhiều việc, đã sớm quên mất chuyện đó lâu rồi. Hạ Mạnh từ rất sớm đã la hét đòi nhân dịp sinh nhật anh phải vui vẻ một phen, còn nói mọi việc cậu ta sẽ thu xếp ổn thỏa, đảm bảo hài lòng.

Hạ Cảnh Tây không quan tâm, tuỳ ý cậu ta.

Hạ Tri Yến cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của anh, Hạ Cảnh Tây nhớ tới lời của Hạ Trạch nên cũng bảo anh ta đến đây chơi. Hạ Tri Yến vui vẻ nhận lời đến buổi hẹn, còn nói là sẽ dẫn bạn gái đến, Hạ Cảnh Tây bảo cứ tùy ý.

Khi màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm ngợp trong xa hoa chính thức bắt đầu.

Trong phòng bao ở hội quán Lan Thanh, sự náo nhiệt cxung chỉ mới bắt đầu.

Hạ Cảnh Tây tùy ý cởi hai cúc áo sơ mi, ngón tay thon dài đang định châm thuốc thì Hạ Tri Yến gọi điện và nói là anh ta đã đến.

*NOTE: Vì chương này quá dài nên phần giới thiệu của tác giả không được beta nên mọi người thông cảm nha!!!!!!!!

Tác giả có chuyện muốn nói: Bài trước "Vượt qua ranh giới và lấy lửa" xin sưu tầm, xem chuyên mục ~

Sau khi vớt được Thẩm Tư ra khỏi sông, Thịnh Thư đột nhiên hiểu được cái gì gọi là gặp sắc thì nổi lòng tham.

Đêm đó, cô ta mượn rượu là loạn, đè Thẩm Tư vào chân tường.

Người đàn ông cụp mắt xuống, lông mày sắc bén, khuôn mặt tỏa ra nồng nặc hoocmon nam tính khiến tim cô đập loạn xạ.

"Làm gì?"

Thịnh Thư dùng đầu ngón tay gõ vào ngực amh, ngơ ngác: "Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, làm bạn trai của ta."

Thẩm Tư ngón tay cầm thuốc, ánh mắt quét nhẹ qua Thịnh Thư, khinh thường chế nhạo: "Tôi không có ý ​​gì với trẻ vị thành niên."

*

Ngay sau đó, người lớn trong gia đình yêu cầu một đứa trẻ tới ở tạm trong căn hộ của Thẩm Tư và để anh chăm sóc nó.

Thẩm Tư thản nhiên đồng ý.

Đêm hôm đó, Thẩm Tư cởi cà vạt bước vào cửa, đèn đột nhiên sáng ngời, Thịnh Thư mặc váy đỏ gợi cảm, nhẹ giọng nói: "Anh đã trở lại?"

Hầu kết Thẩm Tư lăn nhẹ, cười lạnh.

*

Thẩm Tư nổi tiếng là người lạnh lùng cấm dục, đối với phụ nữ anh còn lạnh lùng hơn.

Thịnh Thư tán tỉnh và tán tỉnh, vô ích, cuối cùng vẫy tay từ biệt.

Một ngày nào đó.

Thịnh Thư xong việc, ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Tư đang dựa vào thùng xe cách đó không xa bóp tàn thuốc. Anh sải bước tới chỗ cô, vác cô lên vai, vẻ mặt lạnh lùng ném thẳng người cô vào xe.

Hai bàn tay bị người đàn ông bóp nghẹt trên đỉnh đầu, hơi thở nóng như thiêu đốt tỏa ra——

"Không phải cô muốn thân sao? Cho cô một cơ hội."

Thịnh Thư kiêu ngạo: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đội trưởng Thẩm nhiều như thế."

Thẩm Tư nhìn cô chằm chằm, thở phì phò: "Gọi là anh."

-

Vừa lạnh vừa dục được giải cứu đại đội trưởng X Hung hăng xinh đẹp nữ ngôi sao

Nam và nữ đều đã thành niên và không có quan hệ ruột thịt.

Một câu chuyện ngọt ngào kích thích.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bình Luận (0)
Comment