Đừng Buông Tay Anh

Chương 26

Ấn đường hơi nhăn lại, Tang Nhược từ từ mở mắt ra nhìn vào màn hình điện thoại, mặc dù đèn tường đang sáng, cô vẫn cảm thấy hơi chói mắt và khó chịu, sau đó cô lập tức nhắm mắt rồi lại chậm rãi mở ra một lần nữa.

__________Hai giờ sáng.

Cô nhận được cuộc gọi từ thư ký Tạ, xin cô đi gặp Hạ Cảnh Tây.

"Tang tiểu thư..."

Giọng của thư ký Tạ ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên, khiến cho cô đau đầu.

Đầu ngón tay vuốt một cái, Tang Nhược kết thúc cuộc gọi không chút do dự, máy từ từ chuyển sang màu đen sau đó tắt hẳn, đưa tay lên bàn cạnh giường mà lần mò tìm miếng bịt mắt để đeo vào, cô lại nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

***************

"Tút tút tút..." Từng âm thanh vang lên, đột ngột đến mức chưa kịp chuẩn bị.

Những lời còn chưa nói của Thư ký Tạ trực tiếp bị chặn lại trong cổ họng, khiến hơi thở của anh ta vô thức bị kìm lại, anh ta chết lặng tại chỗ và trong vô thức chỉ nghĩ rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn, vì vậy anh ta lại bấm máy lần nữa.

[Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.] Giọng chăm sóc khách hàng máy móc lạnh như băng và có thể nói là không có chút cảm xúc nào.

Thư ký Tạ cuối cùng cũng có phản ứng, nắm chặt lấy điện thoại.

Anh ta mở to miệng mà không nói được thành lời.

Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bấm số điện thoại của Úc Tùy, trong giọng lộ rõ ​​vẻ lo âu uể oải rõ ràng: "Đạo diễn Úc, cô Tang cúp điện thoại của tôi rồi tắt máy đi, anh có thể..."

Úc Tùy nhướng mi liếc nhìn thời gian, lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Trừ phi cô ấy vẫn là Tang Nhược trước kia, còn lúc này, cô ấy có quan hệ gì với Cảnh Tây, tại sao lại phải đến bệnh viện?"

Thư ký Tạ nghẹn họng.

Úc Tùy ấn mi tâm, trực tiếp chặn lại lời mà anh ta có thể nói tiếp theo: "Cho anh số điện thoại của Tang Nhược đã là ngoại lệ, chỉ có một lần này thôi, đừng hi vọng tôi sẽ gọi điện cho Tang Nhược giúp anh."

Thư ký Tạ: "..."

Anh ta vẫn không bỏ cuộc, thấp giọng nói: "Nhưng tình hình của Hạ tổng thật sự là rất nguy cấp. Tôi đi theo bên cạnh anh ấy lâu như vậy nhưng tới nay chưa bao giờ trông thấy bộ dạng của anh ấy như hôm nay. Tôi nghĩ nếu cô Tang có thể đến..."

"Không chết được đâu."

Cuộc gọi bị cắt đứt.

[Truyện chỉ đăng tại Wattap @yennhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Úc Tùy thản nhiên ném chiếc điện thoại lên tủ đầu giường nghe cái "Ba", cơn buồn ngủ bị gián đoạn, ngón tay thon dài chạm vào hộp thuốc lá và rút ra một điếu. Ngọn lửa xanh lam sẫm nhảy nhót, khói bốc lên, anh ta rít nhẹ một hơi rồi từ từ nhả ra một vòng khói.

Khói thuốc mờ nhạt tràn ngập, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh ta thêm chút mờ mịt.

Đột nhiên, bản nhạc violin du dương trong điện thoại di động vang lên lần nữa.

Anh ta chạm vào nút kết nối, giọng điệu rất lạnh lùng và mơ hồ không có kiên nhẫn: "Nói."

"Cậu Úc, chúng tôi đã tìm thấy tin tức về cô Hứa."

Hành động muốn đưa điếu thuốc lên môi của Úc Tùy bỗng nhiên dừng lại.

***********************

Ngày hôm sau.

Sau khi Tang Nhược tập thể dục buổi sáng và tắm xong thì Quý Hành Thời đã đến.

"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Đặt bữa sáng vừa mua lên bàn trà, Quý Hành Thời ôn tồn hỏi.

Trước tiên Tang Nhược uống một ly nước đun sôi, rồi sau đó thoải mái xếp bằng ngồi xuống thảm, không chút khách sáo nào mà cầm lấy đôi đũa anh ta đưa cho, ngước mắt lên hỏi: "Anh nghĩ rằng em sẽ bị mất ngủ vì sự xuất hiện của Hạ Cảnh Tây sao?"

Quý Hành Thời lắng nghe và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen như mực.

Cô mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, với búi tóc được tùy ý buộc trên đỉnh đầu, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên cùng bốn mắt nhìn nhau, nụ cười nhạt vô tư tự nhiên yếu ớt lan ra, tôn lên cho khuôn mặt trắng trẻo của cô càng thêm rạng rỡ.

Cô đang ở trong trạng thái rất tốt, cùng ngày thường không khác mấy.

"Đúng." Anh ta không phủ nhận.

Tang Nhược hừ cười ra tiếng, bộ dạng không để ý: "Không hề, em ngủ rất ngon."

"Vậy là tốt rồi." Quý Hành Thời vừa nói vừa mở đũa của mình ra.

Tang Nhược thuận miệng hỏi: "Còn anh Hành Thời thì sao, anh ngủ thế nào?"

"Cũng được." Đẩy món ăn Tang Nhược yêu thích đến trước mặt cô, lại rút ra một tờ khăn giấy đưa qua, Quý Hành Thời nhắc nhở: "Ăn trước đi, sau khi ăn xong chúng ta sẽ bàn chuyện sắp xếp công việc tiếp theo."

"Được."

Bữa sáng toàn là những món Tang Nhược thích ăn, nhưng cô luôn không ăn được nhiều lắm, khi cô ăn xong định thuận tay dọn dẹp, Quý Hành Thời ngăn cô lại theo thói quen.

"Để anh."

Sau khi dọn dẹp xong thì Quý Hành Thời liền bắt đầu nói về công việc.

Dự định của anh cho Tang Nhược chính là con đường thời trang và màn ảnh rộng, hiện tại chỉ nhận phim điện ảnh và các chương trình truyền hình tạp kỹ, còn show thực tế thì chưa có trong phạm vi suy nghĩ, ngoài ra cũng sẽ chỉ chọn những nhãn hiệu phù hợp để làm người đại diện.

Lần này tới thành phố Tây thì ngoài việc chụp hình tạp chí với Lam Nhiên, chuyện quan trọng nhất phải nói đến là chuyện hợp tác làm một bộ phim.

Đạo diễn là một trong bốn đạo diễn nổi tiếng có sức ảnh hưởng nhất của làng giải trí hiện nay, nếu như hợp tác, các diễn viên khác nếu không phải là có kỹ năng diễn xuất thì chính là nhận được giải thưởng, có thể nói là đội ngũ sản xuất rất hùng hậu.

Quý Hành Thời cảm thấy bộ phim này rất phù hợp với Tang Nhược, Tang Nhược sau khi xem xong cũng thấy rất hứng thú và muốn thử thách bản thân, tuy nhiên vì một số lý do nên thời gian có chút eo hẹp, nếu kí hợp đồng hôm nay thì sẽ vào tổ quay và bắt đầu bấm máy vào mười ngày sau đó.

Hầu hết các địa điểm quay đều ở thành phố Tây.

Sau khi xác nhận hợp đồng này, vẫn còn phải đi chụp tạp chí, ngoài ra còn có đi gặp đại diện phát ngôn.

"Có vấn đề gì sao?" Quý Hành Thời ngước mắt hỏi.

Tang Nhược lắc đầu: "Đương nhiên là không có vấn đề gì."

"Tốt."

"Ừm."

Hai người lại thảo luận ngắn gọn, sau đó Tang Nhược quay trở vào phòng ngủ thay quần áo, trang điểm để chuẩn bị đi ra ngoài, khi Quý Hành Thời ngồi trên ghế sô pha đợi cô, ánh mắt vô tình quẹt qua thuốc Ibuprofen bị ném trên bàn.

Anh ta lại ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.

Khi cả hai hoàn thành xong công việc thì trời đã chạng vạng tối.

Đoạn Du gọi điện thoại tới, nói là mới mở quán lẩu nên mời sang ăn, nhân tiện gửi địa chỉ cho cô, sau khi Tang Nhược đồng ý thì mới nhớ ra hôm qua mình phải uống thuốc vì bị đau bụng.

Khi quay đầu lại, cô đối mặt với Quý Hành Thời trông như không định ngăn cản mình nhưng kỳ thực thì ánh mắt tỏ vẻ không đồng tình.

[Truyện chỉ đăng tại Wattap @yennhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Cô hơi chột dạ.

"Đừng nói với anh trai em." Cô nháy nháy mắt, chắp tay lại trước ngực. "Em để chị Đoạn Du gọi món Lẩu Vịt Uyên Ương, bọn họ ăn cay, còn em chịu trách nhiệm về nước lèo thanh đạm, như thế thì có được không, anh Hành Thời?"

Quý Hành Thời liếc nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: "Địa chỉ."

Tang Nhược vui vẻ cong môi, sợ anh ta sẽ đổi ý nên nhanh chóng nói ra địa chỉ.

Quý Hành Thời trực tiếp đi về phía trước.

"Tôi có chút chuyện cần phải giải quyết. Khi nào xong thì gọi điện cho tôi, đừng đi lung tung, tôi sẽ đến đón em." Anh ta nói.

Tang Nhược ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Không đầy một lát sau đã đến nhà hàng lẩu, chuẩn bị kỹ khẩu trang, Tang Nhược xuống xe, đi tới phòng bao mà Đoạn Du đã đặt trước, cô gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại, báo là đã đến.

*************************************************

[Còn có mười phút.] Đoạn Du nhận được tin nhắn WeChat của cô, khi trả lời tin nhắn xong thì thuận tay ném điện thoại sang bên cạnh.

Không ngờ điện thoại ở nhà gọi tới, cô cúi đầu cầm lên nhìn lên, cau mày rồi thẳng thừng cúp máy, nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô không để ý đến có một chiếc xe đột ngột xuất hiện trước mặt.

"Ầm" một tiếng.

Âm thanh tông vào đuôi xe.

Đoạn Du: "..."

Cô ấy vội vàng cởi dây an toàn và bước xuống xe để kiểm tra tình hình.

Hạ Mạnh vừa mới bị đánh ngày hôm qua, chỉ cần anh nghĩ đến câu nói kia của anh Hạ là không khỏi cảm thấy rất khó chịu, cho tới bây giờ tâm tình vẫn buồn bực.

Đột nhiên lại còn bị đâm vào đuôi xe, lập tức nổi lên tính khí đại thiếu gia, anh nhếch mép cười lạnh mà xuống xe, cũng không nhìn kỹ người kia đã trực tiếp giận dữ chửi bới: "Con mẹ nó chứ, cô có biết lái xe không thế? Cô..."

Đoạn Du ngẩng đầu lên.

Lời nói của Hạ Mạnh bị chặn lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này rồi nhíu mày.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc anh cũng nhớ ra, chỉ vào Đoạn Du, vẻ mặt khó coi: "Tôi nhớ ra cô rồi, lúc trước không phải là cô đỡ rượu thay cho Tang Nhược sao? Chính là người đại diện kia? Tên là gì ấy nhỉ?"

Đến bây giờ Đoạn Du vẫn còn nhớ rõ khi đóng phim ở thành phố Đông lúc ấy, cậu ấm Hạ Mạnh khốn nạn này ỷ vào thân phận nhà đầu tư của mình để ép rượu Tang Nhược, lại còn nghĩ tới tác phong thường ngày của anh ta rất là chướng mắt, chưa kể anh ta còn là bạn của Hạ Cảnh Tây, thì đột nhiên càng cảm thấy mất cảm tình.

"Để cảnh sát giao thông xử lý rồi đi bảo hiểm." Cô ấy nói với bộ mặt lạnh lùng, ngữ khí không có nửa điểm tốt.

Hạ Mạnh nhìn cô ấy chằm chằm.

"Thôi quên đi." Trong đầu anh chợt lóe lên thứ gì đó, anh liếc nhìn rồi nói với cô ấy bằng giọng cao cao tại thượng: "Tôi không cần cô chịu trách nhiệm, chỉ cần cô đưa số điện thoại của Tang Nhược... À không, gọi được Tang Nhược ra đây thì chuyện tối nay coi như giải quyết xong."

Lúc này sắc mặt Đoạn Du lập tức chìm xuống.

"Đồ thần kinh." Cô ấy không kìm được tính khí của mình, cô bỗng nhiên phá tan sự kiêu ngạo của anh, chỉ tay vào anh ta mà chửi.

Hạ Mạnh: "..."

Mẹ kiếp.

Sắc mặt anh cũng đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi: "Cô........"

Đoạn Du mặc kệ anh ta, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Hạ Mạnh trực tiếp kìm lại trong một hơi thở, không trên không dưới vô cùng khó chịu.

Cảnh sát giao thông đến nhanh mà xử lý cũng nhanh.

Xe đưa đến cửa hàng 4S, Đoạn Du chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà hàng lẩu rồi liền rời đi, không thèm nhìn Hạ Mạnh đang hung hăng trừng mắt với mình.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc taxi, Hạ Mạnh giống như mới phản ứng kịp, đỏ bừng mặt và phát ra một câu chửi thề bị kìm nén trong lồng ngực.

Anh đi thẳng vào vòng xoay trong sự tức giận.

**********************

Khi Đoạn Du đến nơi, Châu Châu cũng đã tới rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô ấy, hai tay Tang Nhược chống cằm, cười khanh khách hỏi: "Làm sao vậy, là ai đã khiến chị Đoạn Du của chúng ta tức giận rồi?"

Đoạn Du buột miệng: "Còn không phải là..."

Khi đang định nói ra thì hai chữ Hạ Mạnh thì nghẹn lại ở cổ, cô ấy đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa Hạ Mạnh và Hạ Cảnh Tây, vì vậy mà đột ngột cứng rắn kìm lại, thay đổi lời nói: "Một cái loại ngu xuẩn bị bệnh thần kinh."

"Đã gọi món chưa?" Cô ấy ngược lại đổi chủ đề "Nhân tiện lấy hai chai rượu, trở về chị sẽ không lái xe."

Cô ấy ngồi xuống, trừng mắt nhìn Tang Nhược.

Tang Nhược chớp chớp mắt nhìn cô ấy với sức quyến rũ đầy mê hoặc, thì thầm nhỏ nhẹ, khoe tài làm nũng: "Chị Đoạn Du..."

[Truyện chỉ đăng tại Wattap @yennhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Đoạn Du trừng mắt nhìn khuôn mặt hoạt bát và sinh động của cô: "Tôi với cô thân nhau lắm sao mà kêu Chị Đoạn Du? Lúc đó hủy hợp đồng với công ty mà không xuất hiện cũng không tính, ngay cả đổi số điện thoại lẫn WeChat, rồi lại còn đến đây làm việc cũng không nói cho tôi biết một tiếng?"

Tang Nhược biết ngoài mặt cô ấy vẫn luôn nói năng chua ngoa nhưng thực chất rất mềm lòng, lập tức lấy ra món quà đã chuẩn bị tốt từ lâu, cùng với Châu Châu mỗi người một túi, nịnh nọt tỏ vẻ yếu đuối: "Em sai rồi, đừng nóng giận nữa mà."

Nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu, thật sự là làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.

Đoạn Du làm sao có thể thật sự tức giận với cô được.

"Coi như nể mặt túi quà mà tha thứ cho em đấy." Cô ấy cố ý hừ một tiếng, vươn tay ra nhéo nhéo mặt của cô. "Nếu mà còn có lần sau nữa thì nhất định phải tặng biệt thự mới có thể."

Dứt lời xong, chính cô ấy nở nụ cười trước.

Nhìn thấy Tang Nhược dường như trở thành một con người khác và càng ngày càng xinh đẹp hơn so với trước khi rời đi, trong nội tâm Đoạn Du cảm thấy có chút ít vui mừng, nhân tiện đưa tay sờ soạng mặt cô, vẻ mặt trêu chọc: "Cho chị sờ sờ cái nào, cảm giác cũng không tệ đâu."

Ánh mắt của Tang Nhược vừa uất ức vừa oán trách: "Không ngờ được chị Đoạn Du lại là người như vậy."

Hai người nhìn nhau rồi tức khắc cùng bật cười.

Người phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn và rượu vào, đáy nồi sôi trào, hương thơm dần dần lan tỏa ra tứ phía, ba người vừa đun lẩu ăn, vừa tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.

Rượu cũng không rót ra.

Đoạn Du đích thân rót ba ly rượu, mỗi người một ly.

Tang Nhược không muốn làm hỏng bầu không khí nên không từ chối, ba người cùng cụng ly.

Không ngờ tới Đoạn Du không nhịn được uống không ngừng.

Tang Nhược nhận được cuộc gọi từ Mộ Đình Chu giữa chừng, khi cô quay lại phòng bao thì thấy Đoạn Du đã đỏ bừng cả mặt vì uống rượu, vừa thấy cô ngồi xuống liền nóng lòng nắm chặt tay cô.

Tang Nhược để mặc cô ấy nắm: "Có chuyện gì vậy, chị Đoạn Du?"

Đầu Đoạn Du choáng váng, không nhịn được phun ra một câu: "Loại người ngu ngốc mà chị gặp phải trước khi đến đây là Hạ Mạnh, em còn nhớ Hạ Mạnh chứ hả, anh ta cũng không phải giống tốt đẹp gì, lại thật sự còn có mặt mũi để nghe ngóng về em trước mặt chị. Cũng không phải là Hạ Cảnh Tây."

Khi cô ấy uống say, thường là một bộ dạng không biết gì.

"Nói thật với chị Đoạn Du đi, em còn chưa buông bỏ đúng không?" Sau khi nhìn chằm chằm đánh giá Tang Nhược hồi lâu, Đoạn Du than thở. "Cái lão già xấu xa cặn bã Hạ Cảnh Tây kia, em cũng không được lại yêu anh ta nữa, nghe không?"

Cô ấy vẫn nhớ rõ lúc trước Tang Nhược đã dứt khoát đi thẳng đến sân bay sau khi rời khỏi biệt thự Vận Hà, cái bộ dạng thương tâm muốn chết, lòng như tro tàn kia cho đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ ràng, ngay cả khi lúc đó Tang Nhược không rơi một giọt nước mắt nào.

Rượu mạnh có chút bốc lên đỉnh đầu, cô ấy cau mày suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Em biết không, vào ngày em rời đi ấy, chị đã nhìn thấy Hạ Cảnh Tây đến biệt thự, chị còn mắng anh ta nữa cơ."

"Chị mắng anh ta là đồ đàn ông cặn bã, lại còn già." Cô ấy bá vai Tang Nhược, mặt tỏ vẻ khinh thường. "Anh ta lại còn có mặt mũi để hỏi chị là em đang ở đâu, hừ, nếu anh ta thật sự muốn tìm em, làm sao lại có thể không tìm được?"

"Chị đã nói với em từ rất lâu rồi, cái người Hạ Cảnh Tây kia, em chơi không lại đâu, trong cái hoàn cảnh như nhà họ Hạ mà anh ta có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay thì sao có thể thật tình được đây? Chỉ là em ngốc thôi."

Như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ấy khinh thường: "Có mấy lần Gia Gia xong việc rất muộn nên chị đưa cô ấy về. Tình cờ cô ấy lại sống ở Quan Hải. Em có biết chị đã đụng mặt ai không? Là Hạ Cảnh Tây, một chiếc xe dừng ở dưới lầu hút thuốc, cũng không biết là đang đợi người yêu mới nào nữa, hừ."

Gia gia chính là nghệ sĩ mà hiện tại cô đang quản lí, thiên kim tiểu thư đến giới giải trí vì muốn thể nghiệm chơi đùa.

[Truyện chỉ đăng tại Wattap @yennhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

"Tang Nhược" Cô ấy nhìn Tang Nhược, rõ ràng là đã say, lại còn nghiêm túc nhắc nhở. "Miệng đàn ông đều là lừa người gạt quỷ, không thể để bị anh ta lừa dối lần nữa, biết không? Triệu Thiên Mạn trước đây..."

Đoạn Du dừng lại, đột nhiên không nhớ ra rốt cuộc mình muốn nói cái gì.

Cuối cùng, cô ấy chỉ là dặn dò: "Không nên thích anh ta."

Lông mi dài và rậm chuyển động tạo thành một bóng râm nhỏ hình vòng cung xinh đẹp, Tang Nhược mỉm cười: "Em biết rồi."

Đoạn Du lại nói luyên thuyên về những chuyện khác, cuối cùng chấm dứt khi Tang Nhược đưa cô và Châu Châu lên xe của mình, chịu khó phiền Quý Hành Thời đưa từng người một về nhà, sau đó họ mới ra sân bay.

Tang Nhược đang ngồi ở cạnh ghế lái, tuy rằng không phải say rượu, vì không uống nhiều lắm, lúc ấy cô cũng không có cảm giác gì, nhưng dường như ngấm chậm nên giờ phút này đã phát tác, cô lấy đầu ngón tay ấn chặt mi tâm, có cảm giác hơi chóng mặt và khó chịu.

"Phía trước có một hiệu thuốc, tôi đi mua thuốc giải rượu." Quý Hành Thời liếc cô một cái, chậm rãi dừng xe bên đường, dùng ngón tay thon dài cởi dây an toàn ra rồi nói với giọng trầm thấp: "Ở trên xe chờ tôi."

Màu đỏ hồng nhàn nhạt nhuộm lên mặt Tang Nhược, cô có chút khó chịu nhắm nghiền hai mắt lại, gật gật đầu: "Được."

Quý Hành Thời xuống xe.

Vì lo lắng cho cô nên anh ta đi rồi nhanh chóng quay trở lại, đưa cho cô thuốc giải rượu cùng chai nước khoáng đã vặn nắp: "Uống đi."

Tang Nhược mở mắt ra và nhận lấy.

Sau khi nuốt xuống, cô định trả lại chai nước khoáng, nhưng lại vô tình nhìn thấy Quý Hành Thời đang nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.

Cô hơi nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Quý Hành Thời thu hồi ánh mắt lại, liếc cô một cái rồi nói: "Hình như có một chiếc xe đang đi theo chúng ta."

"Phóng viên?" Tang Nhược phản ứng trước.

Hai tay lại một lần nữa nắm lấy vô lăng, Quý Hành Thời khởi động xe, lời ít mà ý nhiều: "Có lẽ thế." Ngừng một chút, anh ta còn nói: "Ngủ một lát đi, khi nào ra đến sân bay tôi sẽ gọi em."

Tang Nhược hiểu rõ ý của anh ta, nếu như là phóng viên săn ảnh thì anh ta sẽ xử lý.

"Được." Cô gật đầu, liền không khách sáo bởi vì cô quả thực vẫn có chút không thoải mái.

Cô tin tưởng Quý Hành Thời nên cũng cảm thấy yên tâm.

Vầng trăng khuyết bị che khuất, màn đêm bao trùm, xe vẫn tiếp tục vững vàng chạy về phía trước.

Tuy nhiên, Tang Nhược còn chưa nhắm mắt được bao lâu...

Một tiếng "Kít" sắc bén cắt ngang vùng trời.

Do quán tính, cơ thể cô không thể kiểm soát nên nghiêng về phía trước và bị siết lại nặng nề do dây an toàn.

Hô hấp ngưng trệ và cô bỗng nhiên mở to mắt.

Một chiếc ô tô đen chạy ngang xe mà không hề cảnh báo trước, buộc bọn họ phải dừng lại, nếu như không phải Quý Hành Thời phanh gấp thì có thể đã đâm vào.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bình Luận (0)
Comment