Đừng Buông Tay Anh

Chương 57

Edit: Ngoc Meo Le, Hạ

Beta: Thanh Yên

Follow nhà để ủng hộ nhà nhé ~

4:00, 5199 chữ, xỉu up xỉu đao~~

14/05/2021

- --------------

Hơi thở của Tang Nhược bỗng ngưng trệ, đầu óc bị trống rỗng mất hai giây.

Làm sao mà...

Rõ ràng anh tin rằng cô yêu anh Hành Thời, và anh còn cho rằng cô đang mang thai, đây chính là điều mà trong đoạn ghi âm mà Úc Tùy đưa cho cô, Tưởng Thi Thi sẽ càng không lừa cô. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Cô liền giật mình.

"Tang Nhược, em đang nói dối anh." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chui vào tai cô một lần nữa.

Khoảng cách rất gần nên từng lời nói đều rất rõ ràng.

Tang Nhược định thần lại thì bắt gặp ý cười dưới đáy mắt anh, với khóe miệng cong lên rất rõ ràng, anh vạch trần cô, giọng điệu tự tin khẳng định đột nhiên khiến cô cảm thấy anh đang ép buộc mình.

Anh đang cười nhạo cô.

Bỗng chốc, đầu ngón tay của Tang Nhược bị siết chặt, một cỗ cảm xúc thẹn quá hóa giận dường như không thể kiềm chế được mà tuôn trào ra một chút.

Cô ổn định tâm trí, không tránh không né đối mặt với anh, buộc chính mình phải tuyệt đối bình tĩnh phủ nhận: "Không cần phải nói dối anh làm gì hết, Hạ Cảnh Tây, là chính anh tự cho là thật."

Mắt Hạ Cảnh Tây tối sầm lại.

"Vậy sao?"

"Đúng."

Trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp, Hạ Cảnh Tây nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, giọng nói trầm thấp lại vạch trần cô: "Thế chi bằng em nói cho anh biết một chút, làm sao mà mới hết kinh nguyệt nửa tháng trước lại có thể có thai được?"

Hơi thở của anh phun ra và bao trùm khắp, đầu ngón tay của Tang Nhược đột nhiên siết chặt lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô bất chợt nhớ tới kỳ kinh nguyệt đầu tiên sau khi đến thành phố Tây chính là ngày anh đến tìm cô, anh đứng bên ngoài quan sát toàn bộ quá trình, ngày đó cô nghe Tưởng Thi Thi nhắc tới việc này, lúc đầu cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Giờ thì cô cũng hiểu rồi, anh đã suy nghĩ thông suốt, nhưng cô thì ngược lại nhất thời chủ quan, cho rằng việc nhân tiện thừa nhận mình mang thai sẽ khiến anh không còn dây dưa với mình nữa, vì dù sao thì cô cũng sẽ rời đi sau khi bộ phim kết thúc.

Anh càng là có chuẩn bị mà đến.

Nhịp thở của Tang Nhược hơi thay đổi, nhưng cô kiềm chế lại và vẫn quyết định tiếp tục không thừa nhận.

Nào ngờ...

"Còn nhớ vụ tai nạn xe của Quý Hành Thời không. Lần đó không đơn giản chỉ là tai nạn xe mà anh ta còn đánh nhau với người khác. Em có biết tại sao anh ta lại động tay động chân không? Có biết tại sao lúc trước anh ta làm người đại diện kim bài lại phải rời bỏ làng giải trí không?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Đầu ngón tay của Tang Nhược đột nhiên run lên bần bật.

Cô có linh cảm mạnh mẽ, rằng anh biết được gì đó, cô nhìn Hạ Cảnh Tây.

Đôi môi mỏng không còn cong lên, ý cười cũng đã sớm thu lại, ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn luôn ở trên khuôn mặt cô, không cho cô cơ hội đáp trả, anh nói tiếp những lời còn lại: "Bởi vì một người phụ nữ."

Đột nhiên, thần kinh của Tang Nhược trở nên căng cứng.

"Anh điều tra anh Hành Thời sao?" Cô gần như không suy nghĩ mà thốt lên cùng với một sự tức giận không kiềm chế được.

Cô nói bằng ngữ điệu vừa ấm vừa lạnh (hán việt là ôn lương í), ánh mắt nhìn anh dần trở nên lạnh lùng, cô tức giận.

Vào lúc nhận thức nhạy bén, đôi mắt Hạ Cảnh Tây lặng lẽ trở nên tối sầm, anh cứ như vậy mà nhìn cô thật chăm chú: "Quý Hành Thời là bạn thân lâu năm của anh trai em, Mộ Đình Chu, giống vậy..."

Sau hai giây tạm dừng, anh lặng lẽ kiềm chế nhịp tim đang đập rộn của mình, bao gồm cả những cảm xúc đang bắt đầu rục rịch trong lòng, nhưng giọng anh vẫn trầm xuống hai phần: "Anh ta cũng tính là người nhà của em với anh trai mình, không phải em không biết, trong trường hợp này, em sẽ không chọn ở bên cạnh anh ta."

"Tang Nhược." Hơi thở của anh hơi ngưng trệ, lòng bàn tay đặt ở eo cô nóng bỏng toát mồ hôi, anh thầm thì gọi cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô với vẻ mong đợi mơ hồ: "Tại sao lại lừa anh?"

Anh nhìn cô, ánh mắt tập trung, máu huyết trong người như ngừng chảy.

Tang Nhược lại nhận ra một ý cười kín đáo trong đáy mắt anh.

Trong phút chốc, cô chỉ thấy cảm thấy một cỗ thẹn quá hóa giận kia bỗng trở nên mãnh liệt, trong lòng rất giống như có một mồi lửa muốn bùng cháy, hừng hực thiêu đốt, khiến lửa giận của cô càng ngày càng thêm bùng nổ.

Không cách nào trút ra, lại càng không thể kiểm soát, thậm chí lý do giữ cho cô tỉnh táo cũng đã bị thiêu đốt.

Ý cười nơi đáy mắt anh càng lộ ra rõ ràng hơn, trong mắt anh phản chiếu bóng hình cô, giống như là không hề khách khí mà cười lên lời nói dối bị vạch trần của cô.

Anh đầy vẻ đắc ý.

Lúc này, lồng ngực của Tang Nhược không kiềm chế được phập phồng lên xuống, đầu cô thì ong ong làm cho có chút hỗn loạn, cảm xúc mơ hồ không thể kiểm soát được, cô đúng là trong lúc nhất thời không biết làm sao buột miệng thốt ra lời phản bác: "Không liên quan gì đến anh cả!"

Khi lời nói vừa phát ra, môi mỏng của anh lại cong lên lần nữa.

Anh vẫn cười.

Cảm giác thẹn quá hóa giận lập tức đạt đến đỉnh điểm, thậm chí Tang Nhược còn không chút suy nghĩ liền nhấc chân lên hung hăng đá anh, rút ​​bàn tay đang bị anh nắm lấy ra để thoát khỏi xiềng xích, rồi thừa dịp anh còn bất ngờ mà thô bạo đẩy anh ra.

"Ầm__" Cô đóng sầm cửa phòng tắm một cách nặng nề.

Tang Nhược bước đi nhanh hơn bao giờ hết.

Cô nắm thật chặt hai tay lại, trong lòng rất khó chịu, lúc nãy rõ ràng cô đã rơi vào thế hạ phong, nhưng tận bây giờ cô mới nghĩ ra cách phản bác để gỡ gạc lại thì còn có ích lợi gì nữa chứ?

Càng nghĩ, cô càng thấy bực mình, đến mức không để ý đến xung quanh nên bị người ta va vào.

Cô nhanh chóng ổn định lại người mình rồi ngẩng đầu lên.

"Không xong rồi..."

"Có chuyện gì vậy?" Trước tiên Quý Hành Thời đỡ lấy cánh tay cô, rồi liếc nhìn về phía mà khi nãy cô đến.

Tang Nhược cắn cắn môi.

Cảm nhận được nhịp thở bất ổn của cô, Quý Hành Thời bình tĩnh quan sát cô, anh ta phát hiện ra lồng ngực cô đang phập phồng lên xuống, càng không ngờ hơn là tai cô đều đã đỏ bừng, mà vẻ mặt... Như đang tức giận với ai đó.

Lông mày của anh ta hơi cau lại.

Không phải vì một điều ngoài ý muốn mà cảm xúc của cô đột nhiên giận dữ như thế, nhưng không ngờ bộ dạng cô lúc này, cái loại tức giận đầy sống động này tựa hồ như thứ mà lứa tuổi của cô nên có, là cô nên có.

Anh ta lại một lần nữa nhìn về hướng khi cô đến.

"Không có việc gì đâu." Tang Nhược đã kiềm chế lại cơn tức giận đột nhiên bùng phát do thẹn quá hóa giận kia, lấy lại tinh thần Tang Nhược mím môi dưới, bình tĩnh đổi chủ đề: "Anh Hành Thời, anh đang tìm em à?"

Quý Hành Thời nhìn cô thật sâu, dù sao đây cũng không phải là nơi để nói chuyện riêng tư nên anh ta không gặng hỏi nữa.

"Ừ, có hai việc." Anh ta gật đầu và tiếp tục vẻ nghiêm túc trong công việc: "Về việc làm người đại diện mà chúng ta đàm phán trước khi gia nhập đoàn phim đã có thay đổi. Ban đầu vốn là đại sứ hình ảnh trong nước. Giờ đây, trụ sở chính của thương hiệu hy vọng em có thể trở thành người phát ngôn toàn cầu. Hợp đồng sẽ được thương lượng lại."

Tang Nhược nhất thời không kịp phản ứng lại: "Cái gì?"

Quý Hành Thời kiên nhẫn lặp lại lần nữa, còn nói: "Các sản phẩm và phong cách mà em đại diện cũng sẽ được điều chỉnh. Anh đã cân nhắc qua rồi, điều này càng có lợi cho em. Anh sẽ hoàn thiện các chi tiết liên quan và báo lại em trong thời gian sớm nhất. Đừng lo lắng gì cả, có anh đây rồi."

Cuối cùng Tang Nhược cũng nghe rõ, mớ suy nghĩ có hơi hỗn loạn của cô vì công việc mà đã trấn tĩnh trở lại.

Cô gật đầu và trên môi nở nụ cười yếu ớt: "Vâng, em tin anh Hành Thời mà."

"Để điều chỉnh quan hệ, địa điểm quay quảng cáo cũng sẽ ra nước ngoài, thời gian vẫn như cũ không thay đổi. Anh sẽ giải quyết với đoàn làm phim ở đây để có thêm hai ngày." Quý Hành Thời nói rõ ràng rành mạch.

"Được."

Quý Hành Thời còn muốn nói thêm gì đó. Đột nhiên, điện thoại ở trong túi quần của anh ta rung lên.

Ánh mắt hơi u ám, bất giác liếc nhìn đồng hồ, đôi môi mỏng hiếm khi mím lại thành một đường thẳng.

Tang Nhược phát hiện.

Không hiểu sao những gì Hạ Cảnh Tây nói trong nhà vệ sinh lại hiện lên trong đầu cô.

"Nhược Nhược..." Có một tiếng gọi đột ngột vang lên.

Mí mắt của Tang Nhược khẽ run lên: "Vâng?"

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cổ họng Quý Hành Thời có chút lăn lăn: "Chuyện thứ hai..." Giọng anh ta trầm xuống hơn hai phần: "Anh cũng cần giải quyết một số việc riêng. Mấy ngày này anh không thể ở bên cạnh em, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ không chậm trễ bất cứ điều gì trong công việc của em đâu."

Việc riêng...

Khi hai chữ này văng vẳng bên tai, Tang Nhược lại một lần nữa nghĩ đến lời nói của Hạ Cảnh Tây.

Anh sẽ không chỉ đơn giản là điều tra anh Hành Thời như thế...

Gần như cùng lúc đó, cơn giận dữ kia lại dâng lên trong lòng cô, từng lớp từng lớp một quấn lấy trái tim cô, thậm chí còn nhấn chìm cả cơ thể cô, làm cho cô thiếu chút nữa đã thốt ra mất một vài lời.

Nhưng Tang Nhược đã kìm lại được, cô đã tỉnh táo lại đúng lúc, chỉ là cơn giận của cô chỉ càng tăng thêm chứ không giảm.

"Không sao đâu." Cô kiềm chế cảm xúc nói.

Quý Hành Thời nhận thấy điểm kỳ lạ ở cô.

Anh ta dường như còn điều gì đó muốn nói, nhưng điện thoại trong túi quần lại rung lên lần nữa, từng hồi từng hồi một, nếu anh ta không trả lời thì rất có thể vẫn sẽ tiếp tục rung.

Theo khuynh hướng đi xuống.

Tang Nhược cũng nghe thấy.

"Anh Hành Thời, điện thoại kìa." Cô nhắc nhở.

Những cảm xúc hiếm hoi trong mắt bị che giấu, Quý Hành Thời lấy điện thoại ra tắt nó đi, sau đó lại nhìn vào mắt cô lần nữa và dặn dò: "Ngoài ra, bộ phim em và Úc Tùy cùng hợp tác sẽ được công bố là phim được lọt vào danh sách liên hoan phim trong hai ngày này. Em cứ việc tập trung quay phim. Mấy việc vặt đó yên tâm giao cho anh. "

Đây cũng là thói quen của hai người họ, bắt đầu từ khi Quý Hành Thời trở thành người đại diện của cô, tát cả công việc đều do một tay anh quản lý, cô chỉ cần tập trung vào việc đóng phim là được.

Tang Nhược sợ anh ta phải giải quyết việc riêng mà vẫn còn lo chuyện của cô sẽ bị choáng ngợp, cô còn muốn nói gì đó thì Qúy Hành Thời đã nhanh hơn cô một bước: "Bây giờ anh có việc phải đi khỏi đây một chuyến, có việc gì thì anh sẽ gọi cho em."

"Được." Tang Nhược không muốn làm chậm trễ thời gian của anh ta.

Quý Hành Thời giữ chặt điện thoại của mình rời đi.

Đột nhiên, anh ta dừng lại.

"Nhược Nhược." Anh gọi nhũ danh của cô, ánh mắt hơi trầm xuống: "Sau khi đã xử lý xong tất cả mọi chuyện... Anh sẽ trở lại."

Nghĩ đến lần phát ngôn này bị thay đổi, lại nghĩ đến cả những chuyện khác, anh ta dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào cô rồi cuối cùng nói ra hai chữ khàn khàn: "Chờ anh."

Tang Nhược còn chưa kịp nói gì thì Qúy Hành Thời đã vội vàng rời đi trước, kể từ khi quen biết anh đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vội vàng như vậy.

Cô khẽ nhíu mày.

"Chị Nhược Nhược!" Giọng nói của Châu Châu vang lên từ xa, cô ấy lon ton chạy tới thở phào một hơi: "Cảnh diễn của Tần lão sư đã kết thúc rồi. Đạo diễn Lữ đang gọi chị đến để thảo luận kịch bản đó."

Mí mắt Tang Nhược giật mấy cái, không hiểu sao cô lại có một cảm giác mạnh mẽ rằng đạo diễn Lữ sẽ yêu cầu cô thảo luận những chuyện có liên quan đến cảnh hôn.

Đúng như dự đoán.

Khi cô vừa đến, đạo diễn Lữ đã trực tiếp nói với cô và Tần Đông: "Vừa rồi tôi và biên kịch đã bàn bạc là sẽ xóa cảnh hôn này đi. Nếu cô biểu đạt tốt thì sẽ dễ xúc động hơn."

Biên kịch thuận thế giới thiệu.

Tần Đông suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Có vẻ như vậy cũng không tệ, Tang Nhược, cô nghĩ như thế nào?"

Cô không trả lời.

Tần Đông cười một cái, quơ hai tay trước mắt cô: "Tang Nhược?"

Tang Nhược đột nhiên hoàn hồn lại: "Tần lão sư."

Tần Đông trêu ghẹo: "Đang nghĩ gì mà như người mất hồn vậy. Tôi nghĩ sau khi chỉnh sửa, cảm xúc có lẽ sẽ bị kiềm chế một chút, nhưng sức công phá cũng rất lớn, cô nghĩ sao?"

Lông mi khẽ run mấy cái, Tang Nhược bình tĩnh hít sâu một hơi.

"Nhất định phải đổi sao?" Có một ý nghĩ muốn đối nghịch dâng lên, cô hỏi đạo diễn Lữ.

Trái tim của đạo diễn Lữ không hiểu sao nhảy lên một cái.

Cô đã biết chuyện rồi sao?

"Tôi cũng nghĩ sau khi thay đổi sẽ tốt hơn nhiều." Anh lảng tránh ánh mắt của cô, làm bộ nhìn sang nhà biên kịch rồi nói.

Tang Nhược siết chặt các đầu ngón tay.

Cô cắn lấy môi dưới, sau khi buông ra thì mới cười nhẹ: "Tôi không có vấn đề gì hết. Tất cả đều nghe theo sắp xếp của đạo diễn Lữ vậy."

Đạo diễn Lữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ có thể bàn giao lại với bên Hạ tổng rồi, cuối cùng thần kinh cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

"Được, vậy thì mỗi người tự chuẩn bị phần của mình đi."

"Được."

Tang Nhược xoay người, trong nháy mắt cô xoay người lại ấy, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, cuối cùng cô không chịu đựng được mà mắng thầm người đàn ông kia một câu——

Tên khốn!

Thái dương giật giật mấy cái, cô lại hít thở sâu một lần nữa.

*

Phòng vệ sinh.

Tiếng đóng sập cửa vẫn còn văng vẳng bên tai, chỗ bị cô đá vẫn còn đau nhức, Hạ Cảnh Tây dựa lưng vào tường, khóe miệng tràn đầy ý cười không thể che giấu.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên.

"Hạ tổng, bây giờ chúng ta cần phải đi ngay." Lời nhắc nhở của thư ký Tạ truyền từ đầu dây bên kia.

Hạ Cảnh Tây cong môi, tâm trạng anh rõ ràng tốt hơn trước: "Ừ."

Anh cúp máy, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Thư ký Tạ đã đợi cách đó không xa, vừa nhìn thấy anh xuất hiện là lập tức tiến đến.

"Hạ tổng."

Hạ Cảnh Tây vừa đi vừa nói: "Sau khi kết thúc, anh đi cùng tôi đến Thâm Thành. Tôi muốn hợp tác với Mộ thị trong dự án kia."

Thư ký Tạ trong nháy mắt đã hiểu.

Tổng giám đốc của Mộ thị ở Thâm Thành không phải là anh trai của Tang tiểu thư sao?

Anh còn nhớ rõ khi Tang Nhược vừa rời đi một thời gian, hai dự án mà Hạ tổng phụ trách đều bị cướp mất, đó là Mộ thị ở Thâm Thành, mà Mộ thị ở Thâm Thành cũng chỉ có một.

Lúc đó anh và Hạ tổng đều không biết mối quan hệ giữa Mộ thị với Tang tiểu thư, mãi đến gần đây mới biết được.

Anh lại nghĩ đến thông tin tra được về người đại diện của Tang tiểu thư...

"Đã rõ." Anh cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi lên xe, thư ký Tạ nhanh chóng đưa tài liệu cho Hạ tổng, Hạ Cảnh Tây nhận lấy, chẳng qua anh cứ nghĩ mãi về chuyện trong nhà vệ sinh nên hiếm khi thấy được anh lại thất thần vài lần.

Anh cười cười.

Thư ký Tạ vô tình liếc thấy, trong lòng cảm thấy hết sức kinh hãi nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra quan hệ với Tang tiểu thư đã bớt căng thẳng hơn lúc trước, không chừng còn có tiến triển.

Anh ta không khỏi mừng thay cho Hạ tổng.

Rất nhanh, chiếc Bentley màu đen đã phi nhanh như tên rời khỏi phim trường.

*

Trong thời gian kế tiếp, Tang Nhược vô cùng bận rộn, chân không chạm đất. (Câu này muốn diễn tả sự vô cùng bận, chứ không phải là bay trên trời không đâu hihi)

Cường độ quay của đoàn phim đã nâng lên một mức cao mới, yêu cầu của Lữ đạo diễn ngày càng cao, là nữ chính, Tang Nhược phải đóng nhiều hơn so với những người khác, hơn nữa cô còn phải dành thêm hai ngày trống vì bay sang nước ngoài nửa tháng để quay quảng cáo, yêu cầu đối với bản thân lại cao nên cô càng trở nên bận rộn hơn.

Ngày nào cũng đi sớm về muộn, đôi khi bận đến mức thời gian nghỉ ngơi uống nước cũng không có.

Mặc dù như thế, nhưng cô lại rất vui vẻ, rất hưởng thụ.

Điều duy nhất cô không thích là mặc dù người đàn ông kia không xuất hiện, nhưng anh ta vẫn kiên trì gửi cho cô hai tin nhắn mỗi ngày, trước kia là một tin nhắn mỗi tối, bây giờ thì khi cô thức dậy và chuẩn bị đi ngủ, toàn là những câu nói câu ria.

Ví dụ như giải thích anh đang ở đâu, hôm nay anh đã xử lý những việc gì, thời tiết ở nơi anh đang ở như thế nào và đôi khi còn đính kèm một bức ảnh phong cảnh.

Có hai lần, trước khi đi ngủ anh chỉ gửi tin nhắn vỏn vẹn ba từ: [Anh nhớ em.]

Nếu cho anh vào danh sách đen, anh dường như sẽ phát hiện ngay lập tức rồi đổi sang số mới và lại nhắn tin cho cô, thậm chí còn gọi điện cho cô, cuối cùng, Tang Nhược dứt khoát mặc kệ anh, cô cũng không động tới điện thoại của mình nữa.

Tuy nhiên, anh lại được voi đòi tiên.

Trong khi đó, bộ phim "Không tư cách" mà cô và Úc Tùy hợp tác cuối cùng cũng chính thức công bố, đồng thời, liên hoan phim quốc tế có ảnh hưởng nhất thế giới cũng đã công bố danh sách phim rút gọn, trong đó đáng chú ý nhất là "Không tư cách" của họ.

Không ngoài dự tính, ngay sau khi thông báo thì nó chính thức trở thành chủ đề nóng trên Weibo, danh tiếng của Tang Nhược đã tăng lên rõ rệt.

Nhưng cô tương đối bình tĩnh, chỉ có chút phấn khích khi biết mình được lọt vào danh sách rút gọn, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm lý tiếp tục chuyên tâm đóng bộ phim hiện tại, còn lại mọi việc cứ để Quý Hành Thời lo.

*

Hơn nửa tháng sau.

Đoàn phim đã sắp xếp ổn thỏa từ sáng sớm, Tang Nhược, người trống lịch trình, đưa Châu Châu Đào Đào và Dương Bình bay sang nước ngoài chụp quảng cáo phát ngôn, Quý Hành Thời có việc nên chưa thể đi cùng, khi đến nơi sẽ tụ họp với bọn họ sau.

Sau khi lên máy bay, Tang Nhược ngồi vào chỗ của mình ở khoang hạng nhất.

Khoảng thời gian này thực sự quá mệt mỏi, vừa xuống máy bay là bắt đầu một lịch trình bận rộn, cô định dành thời gian trên máy bay này để nghỉ ngơi, đang cúi đầu bịt mắt trong túi xách thì một bóng đen đã ập xuống bên cạnh cô.

Có người ngồi.

Tang Nhược không để ý, cho đến khi mùi nước hoa thoang thoảng lành lạnh của phái nam vốn không hề xa lạ với cô, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Cô hơi khựng lại.

"Tang tiểu thư!" Đào Đào, người đang ngồi sau lưng cô, thấp giọng nhắc nhở cô, như thể gặp phải đại địch.

Tang Nhược ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.

Quả nhiên, người ngồi bên cạnh cô là Hạ Cảnh Tây.

"Tang tiểu thư, có cần đổi chỗ không?" Đào Đào hỏi lại.

Tang Nhược khẽ khép mi, nhìn bản thân mình phản chiếu trong mắt Hạ Cảnh Tây, đột nhiên nhếch môi cười nhẹ: "Không cần đâu."

Dứt lời, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi để bản thân thoải mái hơn, đắp một chiếc chăn mỏng lên, mở bịt mắt xông hơi rồi đeo vào, thẳng thừng không để người bên cạnh vào mắt.

Đào Đào vẫn chăm chú nhìn Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt, đề phòng anh.

Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây hiện lên một vòng cung khó thấy, ý cười nhàn nhạt thoáng qua trên khuôn mặt anh. Sự mệt mỏi do làm việc cường độ cao trong nửa tháng qua ngay lập tức biến mất.

Anh không làm phiền cô, chỉ là không chớp mắt nhìn cô, cái nhìn gần như là tham luyến, không có dời đi dù một chút.

Mặc dù trên máy bay không thể so sánh được với cảm giác nằm trên giường, nhưng trong khoảng thời gian này, Tang Nhược quá thiếu ngủ, cô vừa bịt mắt đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ một mạch hơn mười tiếng.

Khi cô mở mắt tỉnh dậy, máy bay đã sắp hạ cánh xuống sân bay Paris Charles De Gaulle.

Cô chầm chậm tỉnh táo lại.

Một cốc nước ấm được rót ra từ phích nước đưa tới trước mắt Tang Nhược, là từ người đàn ông bên cạnh cô, Hạ Cảnh Tây.

Tang Nhược quay đầu.

"Không nóng." Hạ Cảnh Tây nhìn vào mắt cô trầm giọng nói, như thể đang dỗ dành vậy.

Vài giây sau.

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành vòng cung, Tang Nhược cười rạng rỡ: "Được."

Cô đưa tay nhận lấy.

Không ngờ đầu ngón tay lại chạm vào anh, thời điểm da thịt hai người chạm nhau dường như có dòng điện chạy qua, đây là lần đầu tiên tay Hạ Cảnh Tây cực kỳ không có tiền đồ mà run rẩy, may mà anh phản ứng lại kịp.

Tang Nhược giễu cợt, không hề che giấu mà khiêu khích: "Sao lại cầm không chắc vậy?"

Ánh mắt bỗng dưng tối đi mấy phần, dày đặc như mực nước, Hạ Cảnh Tây nhìn nụ cười của cô thật sâu, giọng nói khẽ căng cứng: "Không có."

Tang Nhược liếc anh một cái, thản nhiên uống xong, cô tiện tay đưa lại cho anh: "Uống xong rồi."

Ánh mắt của cô chuyển động, sáng và rực rỡ, mang theo chút phong tình độc đáo.

Hạ Cảnh Tây khép hờ đôi mắt, nhỏ giọng nói: "Em còn muốn nữa không?"

"Không cần nữa."

"Được."

Hạ Cảnh Tây cất cái ly đi, trong tầm mắt, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng vui vẻ.

Một lát sau, máy bay thuận lợi hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, Tang Nhược lấy hành lý rồi đưa Châu Châu và những người khác lên xe, không hề quay đầu lại, nhưng dù vậy, cô vẫn biết rằng Hạ Cảnh Tây vẫn một mực duy trì khoảng cách, không nhanh không chậm đi theo cô.

Trong xe.

"Tang tiểu thư, có một chiếc xe đang bám theo chúng ta." Đào Đào nhắc nhở, nói rõ: "Người ngồi trong xe nhất định là Hạ Cảnh Tây. Tôi đã nhìn thấy anh ta khi lên xe, ngay sau xe của chúng ta."

Lúc này Paris đã về đêm.

Tang Nhược ngắm cảnh bên ngoài cửa xe, nghe vậy thì giương môi lên, hờ hững cười: "Cứ để anh ta đi theo đi."

Châu Châu và Dương Bình nhìn nhau, nhưng cũng không nói thêm câu nào: "Vâng."

Chiếc xe chuyển động vững vàng trên quãng đường về khách sạn.

Nhận phòng xong, một đoàn người lên lầu, cùng nhau bước vào thang máy, bóng dáng kia cũng không nhanh không chậm mà bước vào theo.

Tang Nhược liếc nhìn anh một cái, không thèm quan tâm.

Khi đến tầng nơi cô ở và bước ra khỏi thang máy, anh cũng bước ra theo.

Tang Nhược quay lại nhìn anh.

Ánh mắt của Hạ Cảnh Tây khóa chặt khuôn mặt cô, đôi môi mỏng nở một nụ cười yếu ớt, nói: "Anh sẽ ở bên em 24/24, gọi một cái liền xuất hiện, em thu nhận anh được không?"

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nguồn: Yên Nhiên

04:00 14/05/2021
Bình Luận (0)
Comment