Dùng Cả Đời Để Quên

Chương 11

Sáng sớm, tôi mang món quà Dận Chân tặng dịp lễ Tình nhân đi đóng khung.

Ông chủ già đeo kính lão cúi đầu ngắm nghía hồi lâu: “Tiểu cô nương, đây là bút tích thật hay giả?”

“Giả ạ, bút tích thật cháu có dám mang ra ngoài không?” Tôi vờ vịt.

“Cũng phải!” Ông chủ gật gật đầu. “Ba ngày sau đến lấy.”

“Thời gian và chi phí không thành vấn đề, bác cố gắng làm cẩn thận giúp cháu!”

“Yên tâm, tôi không dám đập bát cơm của mình đâu.” Ông chủ cười ha ha.

Câu nói đó của ông ta khiến tôi có cảm giác như mình nuốt phải định tâm hoàn vậy.

***

Tôi luôn cho rằng hai từ vận may này chẳng có duyên với mình, nhưng bỗng đột nhiên lại may mắn liên tiếp.

Không chỉ nhặt được Tứ Gia, vừa rồi Tiêu tổng thông báo rằng tôi đã chính thức được thăng chức thành phó giám đốc bộ phận thị trường của công ty, có thể tự mình dẫn một tổ, độc lập tác chiến.

Tôi giống như gà chọi, hưng phấn tới mức chân cũng phát run.

Giáo sư Mục luôn chê bai tôi không có tham vọng nghề nghiệp, giờ thì ngài mở mày mở mặt rồi nhé.

Niên đại phu nhân hoàn toàn ngược lại với chồng, bà hy vọng tôi có thể sớm xuất giá, phụ chồng dạy con.

Về điểm này, quan điểm của bà mẹ hiện đại và ông bố cổ lỗ hoàn toàn trái ngược.

Hai người nay dường như không có tiếng nói chung trong bất kỳ vấn đề nào, sống với nhau trong bão táp mưa giông suốt mười năm, thật không dễ dàng.

Tôi gọi điện cho Niên phu nhân và giáo sư Mục, người đầu tiên không có phản ứng gì, chỉ buông một câu: “Thiếp mời viết xong hết chưa?” rồi lại hỏi thêm “Các con chuẩn bị bao giờ thì tổ chức?” khiến tôi buồn bã.

Giáo sư Mục lại khen ngợi tâng bốc tôi lên tận mây xanh, nhưng sau đó nói: “Con gái, bố vẫn cảm thấy trước đây con không chịu thi vào khoa sử, thật đáng tiếc!” Tôi nói quấy quá thêm vài câu nữa, rồi vội vàng cúp máy.

Trong nhà đã có một người cổ hơn ba trăm năm rồi, nếu tôi lại học sử thì tôi và Ân Chân là đôi vợ chồng sớm tối bên nhau mạn đàm về cầm kỳ thi họa mất.

Tôi nói với Tiểu Thanh, Tiểu Vân về việc thăng chức của mình, họ đều mừng cho tôi, nhưng lại nhõng nhẽo đòi tôi phải mời cơm, tôi vui vẻ đồng ý.

Mục Hàn đứng cạnh lạnh lùng nói: “Cố lên, đừng làm anh mất mặt.”

Nhìn thấy anh ấy, mà tôi tức tới mức không thở được. Tặng gì không tặng, lại tặng “đồ chơi” đó cho Dận Chân. Tôi ra sức lườm nguýt anh: “Đi chết đi!”

“Làm gì có cô em gái nào trù ẻo anh trai mình. Mục Hàn chậm rãi đáp lại.

“Hừ, trong lòng anh tự hiểu.”

Anh nói khẽ. “Anh nghĩ cho em mà.”

Tôi lạnh lùng trào phúng. “Cám ơn!”

Da mặt anh thật dày. “Đừng khách sáo.”

Sau đó Mục Hàn lại nói tới việc ngày mai phải tới Tân Cương công tác, than thở: “Không mua được vé máy bay, đi về đều phải ngồi tàu.”

Tôi hoàn toàn không có chút khái niệm nào về địa danh anh đến, thuận miệng đáp: “Đi tàu hỏa cũng tốt chứ sao, ngắm phong cảnh dọc đường.”

“Không có ghế mềm, ngồi chín, mười tiếng liền, em thử xem.” Mục Hàn không khách khí đáp.

Tôi còn chưa phản ứng lại được, Tiểu Thanh đã xen vào: “Cái này, ngồi mãi thế đau lưng lắm.”

Tôi bịt miệng cười thầm. “Không sao, anh chị tuổi trẻ còn tráng kiện lắm.”

Tiểu Thanh cũng cười quỷ dị. “Lưng của đàn ông rất quan trọng”

Nghe xem, ngữ khí này, giống hệt giọng điệu của Mục Hàn. Hai người họ không thành một đôi quả đáng tiếc.

Tiểu Vân lạ lẫm. “Liên quan gì đến lưng.”

Tiểu Thanh và tôi cười thành tiếng.

Mục Hàn vòng tay ôm eo Tiểu Vân, ám muội nói: “Anh sẽ cho em biết.”

Tiểu Thanh ngốc nghếch đáp: “Vâng!”

Chúng tôi cười bò cả ra.

Buổi tối, khi tôi kể cho Dận Chân nghe tin tốt này, anh suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu rồi hỏi: “Em thấy, nếu anh đến công ty em làm thì sẽ làm được chức vụ gì?”, rồi bổ sung thêm một câu: “Anh muốn nghe lời nói thật.”

Tôi tay chống nạnh cười: “Anh không học hành không bằng cấp, đến làm tạp vụ cũng chẳng ai cần.” Tôi kiêu ngạo và tự mãn.

Tôi coi việc trêu chọc Tứ Gia làm vui, mặc dù biết như thế là không tốt, nhưng vẫn không nhịn được.

Dận Chân tái mặt.

Sao tôi lại quên mất, lòng tự trọng của người này rất cao, tôi vội vàng vuốt đuôi: “Không có bằng cấp, không học hành cũng không sao, anh có thể tự mở công ty.”

“Tự mở công ty?” Dận Chân tỏ vẻ hoài nghi.

“Ừm!” Tôi nói tiếp. “Nhưng anh không có hộ khẩu cũng không có chứng minh thư, điểm này hơi phiền phức.” Tôi tự giả tưởng một hồi, mắt sáng lên. “Em có thể làm người đại diện hợp pháp, cũng có thể nói tài sản của anh là của em, ha ha ha.”

Tôi quá đắc ý, cười nghiêng ngả.

Dận Chân liếc tôi: “Việc chưa đâu vào đâu mà em cũng có thể cười tới mức ấy?”

Tôi cong môi, vui vẻ một chút cũng không được sao. “Hoặc anh có thể mở một cửa hàng ảo trên mạng.

“Mở cửa hàng ảo?”

Tôi mở link Taobao ra, chỉ cho anh từng bước thao tác.

Anh hào hứng, không chỉ đăng ký mà còn dùng tài khoản của tôi để học cách mua hàng.

Tôi ngáp liên tục. “Anh tự mình từ từ mà tìm hiểu đi.”

Anh chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Em ngủ trước đi.”

Tôi nhớ rất rõ rằng, Tứ Gia nhà tôi rất ham học.

***

Giáo sư Mục mặt mày đau khổ tìm tôi: “Tiểu Dĩnh, bố nghĩ kỹ rồi, bố không thể từ bỏ mẹ con được.”

“Hai hôm trước bố nói chỉ cần mẹ hạnh phúc là bố cũng sẽ vui, sao bố có thể thay đổi nhanh như thế.” Tôi nửa đùa nửa thật.

“Cũng có thể bà ấy sống với bố sẽ càng hạnh phúc hơn.” Giáo sư Mục buồn bã.

Tôi cảnh giác đáp. “Không phải Mục Hàn lại rót vào đầu bố cái gì đấy chứ?”

“Chỉ một phần thôi, nhưng quan trọng nhất là bố đã nghĩ thông rồi.” Nụ cười của giáo sư Mục có nét gì đó khiến người khác không nắm bắt được.

Tôi vò đầu bứt tai, cái mồm quạ đen của Mục Hàn cuối cùng đã ứng nghiệm. “Bố, bố định làm gì? Định cướp dâu thật ạ?”

“Bình thường đầu óc con rất nhanh nhẹn, con hãy nghĩ giúp bố, có cách gì để giành lại trái tim của mẹ con không?”

Tôi tuân lệnh, toàn thân căng ra, tìm mưu nghĩ kế.

Tiểu Vân gợi ý. “Chú Mục biết gảy đàn ghi ta không, chú đứng dưới nhà thím vừa đàn vừa hát, nhất định thím sẽ cảm động.

“Đi ra, đi đi.” Tôi đuổi Tiểu Vân sang một bên, mẹ tôi có cảm động hay không tôi còn chưa biết, nhưng nhà hàng xóm chắc chắn sẽ đi báo cảnh sát.

Tiểu Thanh nói: “Chú Mục, chú hãy gấp một bình sao may mắn, trên mỗi ngôi sao viết một lời tỏ tình. Phụ nữ thích lãng mạn.”

Chủ ý này còn nghe được, nhưng đợi giáo sư Mục hoàn thành nhiệm vụ to lớn này thì Niên phu nhân đã biến thành Thẩm phu nhân rồi. Tôi tuyên dương Tiểu Thanh: “Rất tốt, em hãy nghĩ ra cách gì hiệu quả cao hơn đi.”

“Thế ạ!” Tiểu Thanh gãi đầu. “Để em nghĩ xem.”

Dận Chân xen vào. “Viết mấy bài thơ tặng bác gái cũng không tệ, nếu bác trai thấy khó, cháu viết giúp bác.”

Tôi liếc xéo anh. “Mẹ em không thích trò này đâu, nếu anh có thời gian, viết tặng em còn hơn.

Anh cười ẩn ý sâu xa. “Thế thì càng đơn giản, em muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.” Ánh mắt anh sáng trong, không sao che giấu được sự dịu dàng trong đó.

Tôi bỗng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Các con đừng có cãi vã nữa, bố đang lo muốn chết đây này.” Hiếm khi thấy giáo sư Mục thấp thỏm bất an, ngược lại hoàn toàn với hình tượng điềm tĩnh thường ngày của ông.

Tôi thở ngắn than dài, Mục Hàn đáng chết, bình thường anh ấy mới nhiều chiêu trò nhất, đúng lúc quan trọng lại đi công tác.

Tôi suy nghĩ một lúc. “Thực ra mẹ thích nhất là sự quan tâm của bố, nếu ban đầu bố tình ý hơn một chút thì bố mẹ cũng không đến nỗi phải ly hôn.” Hai người với tính khí giống hệt nhau lại sống cùng nhau, không ai nhường ai, như thế sẽ càng sống càng xa.

“Vậy giờ còn kịp không?”

Câu hỏi này khiến tôi ngẩn người. Họ chia tay bao nhiêu năm như thế, nhưng lại giống như chưa từng thật sự chia tay. Bên cạnh giáo sư Mục chẳng có người phụ nữ nào khác, còn Niên phu nhân gần đây mới tìm mùa xuân thứ hai của mình. Mỗi năm chỉ gặp nhau có một lần vào dịp Tết, lần nào cũng sẽ cãi nhau, nhưng cãi thì cãi, mẹ ngoài miệng thì nói sẽ đuổi bố đi, trên thực tế lại chưa từng đuổi bao giờ. Bố nhìn mẹ thấy chỗ nào cũng không thuận mắt, nhưng lại lúc nào cũng nhớ nhung. Giáo sư Mục vẫn chưa hoàn toàn dứt được tình cảm với Niên phu nhân, đấy là sự thật, còn mẹ có còn tình cảm với bố hay không, tôi không dám chắc. Đôi oan gia già này khiến tôi tức chết.

Tiểu Vân hào hứng: “Vừa rồi con vừa gửi tin nhắn cầu cứu Mục Hàn, giờ anh ấy đã trả lời.”

“Anh ấy nói gì?” Tôi hỏi.

Giáo sư Mục cũng vội hỏi.

Trịnh Tiểu Vân cầm di động vừa đọc vừa cười: “Bảo bố tìm một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, tuổi tác trẻ trung làm bạn gái, trêu tức mẹ, mẹ ghen rồi sẽ dễ giải quyết.”

Giáo sư Mục không nói gì, quay sang nhìn tôi, tôi cảm giác như ông đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi không nói không rằng, lập tức gọi điện cho Mục Hàn, phủ đầu mắng: “Anh, việc đó mà anh cũng nghĩ ra được. Tính của mẹ anh không hiểu chắc, mẹ mà tức lên không chừng còn tổ chức đám cưới sớm hơn ấy.” Trong lúc tức giận tôi không còn thời gian mà lựa chọn từ ngữ. “Anh ở bên Tiểu Vân lâu, cũng trở nên ngốc nghếch rồi à, cả hai đều ngốc.” Mắng xong tôi thấy thật thoải mái, nhưng lại nghĩ thật có lỗi với Tiểu Vân, vội vàng bồi thường cho cô ấy: “Tiểu Vân ngại quá, không phải chị định mắng em đâu.”

Tiểu Vân ấm ức nói: “Em cũng không muốn, nhưng từ nhỏ bố mẹ đã dạy em ngốc thế rồi.”

Chúng tôi hóa đá tập thể.

Dận Chân lẳng lặng kéo tôi sang một bên: “Anh có một ý này.” Anh do dự. “Nhưng cảm thấy không thỏa đáng sao ấy.”

“Nói ra nghe xem.”

“Để bác trai vờ ốm.”

“Vờ ốm?”

Dận Chân cong khóe môi. “Ừm, sau đó để lộ một chút tin tức ra với bác gái, có thể phóng đại hơn, anh nghĩ nếu bác gái còn quan tâm tới bác trai, nhất định sẽ tới thăm ông, đến khi ấy bác trai cố gắng, chúng ta cũng nói giúp vào, không phải không có khả năng thành công.”

“Được đấy.” Tôi cười.

“Anh chỉ lo bác gái không mắc mưu, hoặc bác nhất định không đến thăm.” Dận Chân chau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi thoải mái. “Nếu thật sự là thế, bố cũng phải cam lòng,”

Anh vò vò tóc tôi. “Vậy giờ chúng ta nói với bác trai kế hoạch này, càng nhanh càng tốt.”

Tôi chớp mắt. “Không vội, để em nghĩ đã.” Đột nhiên, tôi nói: “Cách của anh mặc dù tốt nhưng mẹ em không phải người bình thường, chỉ lừa bà đến không thôi cũng vô ích.”

“Vậy… ra tay mạnh hơn chút.” Dận Chân mỉm cười.

“Cách gì?”

Dận Chân ngẩng đầu nhìn tôi. “Tý nữa đừng mắng anh đấy!”

“Không mắng, anh nói đi!”

“Cứ nói bác trai bị tai nạn xe hơi rất nặng, có khả năng không tỉnh lại được.” Ánh mắt Dận Chân lóe lên một chút thần thái. “Chỉ có người thân ở bên cạnh mới có thể đánh thức ý chí muốn được hồi sinh của bác ấy.”

Hai mắt tôi sáng rỡ. “Nếu mẹ để lộ chân tình, bố sẽ nhân cơ hội mà tỉnh dậy, hai người thổ lộ tấm lòng, kết cục đoàn viên.” Tôi càng nghĩ càng thấy đẹp, cười ngây ngốc.

Ân Chân buồn cười quá bẹo má tôi một cái.

Tôi né, sờ mũi nói không khách khí. “Ngộ nhỡ âm mưu bại lộ, em sẽ tố cáo anh.” Tôi phá lên cười. “Đến khi ấy để mẹ xử lý anh, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến em.”

Dận Chân bất giác buồn phiền, có lòng đưa ra sáng kiến còn phải gánh chịu nguy cơ.

Tôi nói với giáo sư Mục về mưu kế này, ông chỉ do dự một lát rồi đồng ý ngay.

“Bố, phía bệnh viện bố tự lo đi nhé.”

“Bố sẽ nhờ chú Hoàng giúp, chắc không sao.”

Chú Hoàng là bạn thân của giáo sư Mục, một khi bạn bè đã mở miệng nhờ thì có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối.

Tôi đã bắt đầu mong chờ được chứng kiến khả năng diễn kịch của bố và thái độ của mẹ, đương nhiên hậu quả kinh khủng mà vở kịch đầy kịch tính này mang lại, tạm thời không tính tới.

***

Ba ngày sau, tôi đúng hẹn đến cửa hiệu lấy bức tranh mang đi đóng khung.

Ông chủ cửa hàng đẩy gọng kính vàng trên mũi hỏi lại tôi lần nữa: “Tiểu cô nương, có thể cho tôi biết chữ này là ai viết không?”

Tôi ngượng ngùng: “Bạn trai cháu.”

“Họa đã là cực phẩm, chữ lại càng mạnh mẽ phóng khoáng, tiểu cô nương, cô có thể nhờ cậu ấy viết giúp tôi một bức tranh chữ không?” Ông chủ vẻ mặt thành khẩn.

Tôi có chút bối rối, dù sao trong việc này tôi cũng không thể đứng ra quyết định thay cho Dận Chân được.

Ông chủ lại nói: “Tôi làm ngành này lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một món hàng giả giống hệt hàng thật như thế.”

Xì, câu này nghe sao mà ấm ức thế chứ.

Có lẽ thấy bộ dạng chần chừ không dám quyết của tôi, ông chủ bắt đầu dùng lợi nhuận để dụ dỗ: “Tôi không lấy tiền đóng khung tranh của cô, được không?”

Có trời đất chứng giám, tôi chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng ông ấy, tôi bĩu môi: “Không phải vấn đề tiền nong.”

Nét bút của Tứ Gia, đâu có thể dùng tiền để định giá.

Ông chủ hết cách, gãi gãi đầu, lại bứt bứt tai, đi đi lại lại.

“Hay là, để cháu về hỏi anh ấy rồi sẽ trả lời bác?” Tôi cười nói.

“Thế thì nhờ cô đấy.” Ông chủ cuối cùng cũng chịu buông tay cho tôi đi.

Tôi trả tiền rồi vội vàng chạy biến.

Thực ra Dận Chân đang đứng ở tiệm sách cách đó không xa đợi tôi, tôi đúng là có khả năng lường trước được tương lai, nếu cứ để anh theo tới đó chắc chắn ông ta sẽ quấn lấy không tha.

Dận Chân đón lấy bức tranh, bên tay đã chất một chồng sách, không quyển nào không liên quan tới triều Thanh. Còn có một cuốn sách ảnh Viên Minh Viên được phục hồi lại bằng công nghệ 3D, sống động như thật, đẹp vô cùng.

Tim tôi thoáng run rẩy, thấy sắc mặt Dận Chân không có biến đổi, mới yên tâm. Khi anh xuyên không tới đây, Hoàng đế Khang Hy chưa tặng Viên Minh Viên cho anh, vì vậy chắc sau này việc khu vực đó bị hủy hoại cũng không khiến anh buồn phiền lắm.

Anh tay trái cầm túi sách vừa mua, tay phải ôm tranh, có chút vất vả, tôi chủ động nói: “Để em cầm bức tranh.”

Dận Chân như cười như không. “Tại sao em không cầm sách?”

“Sách mất rồi còn có thể mua được, còn bức tranh này em biết đi tìm ở đâu?” Tôi nở một nụ cười hài lòng trước câu trả lời của mình.

“Anh lại vẽ tặng em bức khác.” Lông mày anh giãn ra.

Tôi lắc đầu: “Ý nghĩa không giống nhau.”

“Sao lại không giống nhau?”

Quà Valentine, đương nhiên là vô cùng ý nghĩa. Nhưng tôi không nói ra.

Ánh mắt Dận Chân càng sâu thẳm và tĩnh mịch.

Đột nhiên, anh dừng lại trước một quầy hàng, ngồi xổm xuống, lật tìm và chọn ra một chiếc đĩa nhìn rất bình thường.

“Cái này bán thế nào?” Anh hỏi.

Chủ quầy hàng mắt sáng rỡ: “Cậu thật có mắt nhìn, đây là cổ vật triều Khang Hy đấy.”

Tôi cười, trước mặt Dận Chân mà lại bàn về đồ cổ đời Thanh, cũng giống như múa đao trước mặt Quan Công vậy, không biết tự lượng sức.

Dận Chân chẳng muốn nghe ông ta lảm nhảm: “Bao nhiêu tiền?”

Chủ quầy hàng xoa xoa tay. “Một nghìn, hai nghìn, cậu xem trả được thế nào thì trả.”

Ông ta còn muốn coi chúng tôi là gà để chăn nữa.

Tôi đang định mở miệng, Dận Chân đã ngăn lại, cười cười móc ra một tờ năm mươi tệ. “Tôi thấy chỉ đáng từng này thôi.”

Chủ cửa hàng mặt nhăn mày nhó. “Cậu trả thấp quá.”

“Vậy thì thôi, Tiểu Dĩnh chúng ta đi.” Dận Chân vờ bỏ đi.

Tôi phối hợp. “Ừm, phía trước còn có rất nhiều quầy hàng như vậy, chúng ta từ từ chọn.”

“Được, một trăm bán cho cậu.”

Dận Chân không nói không rằng, ném xuống tờ một trăm tệ, rồi cầm chiếc đĩa lên cẩn thận như cầm bảo bối, dùng giấy báo thận trọng bọc lại.

Tôi giật giật tay áo anh, khẽ nói: “Không phải là đồ cổ thật đấy chứ?”

Anh liếc tôi: “Thật trăm phần trăm.”

Tôi suýt nữa thì nhảy dựng lên. “Vậy mà anh trả giá thấp thế?”

“Ông ta là kẻ ngoại đạo, để ở đó thật lãng phí.” Dận Chân cười nhướn mày. “Huống hồ một trăm tệ đối với ông ta mà nói, e là cũng kiếm được kha khá rồi.”

Tôi quay người nhìn, thấy ông chủ quầy hàng đó đang dùng hai ngón tay miết miết lên tờ giấy bạc một trăm tệ, vẻ mặt rất đắc ý. Tôi im bặt, không thể không thừa nhận rằng Dận Chân nói đúng.

Chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ, phía sau vọng tới tiếng bước chân gấp gáp.

Có người hét xé gan xé phổi: “Hắn cướp túi xách của tôi, giúp tôi chặn hắn lại!”

Tôi vô thức giơ chân ra, tên trộm đó ngã sõng xoài trên mặt đất.

Không ngờ, tên kẻ cắp cũng có chút võ công, hắn bật người một cái đứng dậy, hung hăng nhìn tôi, rồi giật lùi bỏ chạy.

Tôi ném bức tranh cho Dận Chân: “Anh trông đồ, em đuổi theo.”

“Này!” Dận Chân kéo tay tôi lại. “Em mặc váy ngắn.”

“Mặc kệ đi!” Tôi nhanh nhẹn lao theo, tung chân đá, trúng ngay ngực tên cướp kia.

Hắn đau đớn la oai oái, tức tối quay phắt lại: “Muốn chết à! Còn không cút tao không khách khí đâu đấy.”

Tôi chẳng hoảng sợ nheo mắt lại: “Cút bằng cách nào, mày thử thị phạm cho tao xem.”

Tên cướp kia tức tới muốn thổ huyết, vung chiếc túi trong tay lên lao tới phang xuống người tôi.

Tôi hoàn toàn không yếu thế, nhấc chân, nhắm trúng chỗ yếu nhất của đàn ông mà hạ xuống.

Hắn đau nghiến răng nghiến lợi, không thể nói thêm được câu nào nữa.

Tôi thản nhiên bẻ quặt hai tay hắn ra sau.

Lúc này Dận Chân và chủ nhân chiếc túi cũng chạy đến.

Người bị hại run rẩy nói: “Cảm ơn!”

Tôi dùng ngón chân móc chiếc túi lên rồi đá về phía cô ta đầy kỹ thuật: “Báo cảnh sát đi.”

Người bị hại vội vàng làm theo.

Cho đến khi cảnh sát xử lý xong vụ việc, đưa tên cướp về đồn, Dận Chân không nói không rằng.

Tôi lạ lẫm hỏi: “Anh sao thế?” Tôi làm được một việc tốt, anh nên vui mừng mới phải, mặt mày cau có thế bày ra cho ai nhìn?

Sắc mặt Dận Chân hết trắng lại xanh: “Em là phụ nữ, phải để anh có cơ hội phát huy chứ.”

Tôi cười gập cả người. “Thì ra là vì em cướp cơ hội của anh, em hứa lần sau nếu còn có cơ hội nữa sẽ nhường cho anh.”

Dận Chân bị chọc tức sắp phát điên: “Còn có lần sau!”

“Không có, không có.” Lúc này nhất định muôn sự phải thuận theo anh.

Anh tức tối quay đi, tôi vỗ trán, tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa.

Về đến nhà Dận Chân vẫn im lặng, không nói không rằng.

Tôi đi đến trước mặt anh, anh nhìn sang chỗ khác.

Được lắm, muốn đọ tính nhẫn nại với tôi phải không? Tôi tắm rửa xong lên mạng, chat chit, chẳng ai can thiệp vào việc của ai.

Tôi vào Google tìm kiếm thông tin về chiếc đĩa mà Dận Chân vừa mua, ngay lập tức đã có kết quả, chiếc đĩa đó có cái tên rất hay: Đĩa hình nam nữ quấn quýt hoa xanh. Tôi cầm đồ thật ra so sánh với hình ảnh trên mạng, thấy rất thú vị.

Vẻ mặt Dận Chân giãn ra một chút, muốn cười nhưng lại cố nhịn.

Tôi bắt đầu gõ lạch cạch, kể lại cho Hoài Ngọc nghe chuyện xảy ra hồi chiều, còn đắc ý tự khen ngợi mình: “Mình lợi hại không? Yêu cầu biểu dương!”

Nghe nói sinh một đứa con phải ngu ngốc ba năm. Câu nói này áp dụng vào trường hợp Hoài Ngọc đúng không còn chỗ nào mà chê nữa. Bình thường cô ấy phản ứng rất nhanh nhạy với những thông tin mình nghe được, giờ phải tới mười mấy phút sau mới trả lời tôi: “Ồ!”

“Ồ cái đầu cậu ấy!” Tôi tức tối.

Cô ấy gửi cho tôi một icon mặt cười: “Mình phải thoát đây, Thập Nguyên hạn chế giờ lên mạng của mình.

Tôi chẳng còn gì để nói nữa. Trước khi thoát, Hoài Ngọc còn gửi cho tôi một đường link: “Đây là cuốn tiểu thuyết mình đang theo dõi, rất hay.”

Thấy bộ dạng quỷ dị của cô ấy, tôi biết nội dung của nó chẳng có gì tử tế cả.

Nhưng vì tò mò, tôi vẫn mở ra xem.

Đấy là một cuốn tiểu thuyết đăng trên mạng có số lượt xem rất cao, kể về Bát A Ca Dận Tự sau khi được hồi sinh vì tránh giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, vờ ngu giả dại, không thể hiện sự sắc sảo của mình, ngược lại còn cư xử chân thành với Tứ A Ca. Hai người đều nghĩ cho đối phương.

Khi tôi đọc đến đoạn Dận Chân nảy sinh tình cảm với Dận Tự, da đầu tôi ngứa ngáy, tim đột nhiên nhảy thình thịch.

Hoài Ngọc đáng ghét lại dám giới thiệu chuyện đam mỹ cho tôi đọc, trước kia thì không sao, nhưng giờ đương sự đang ngồi lù lù trước mặt tôi thế này.

Tôi lẳng lặng quan sát Dận Chân, anh ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì.

Tôi chậm rãi thở hắt ra, tiếp tục đọc. Mặc dù tiểu thuyết này hư cấu những tình tiết có liên quan tới lịch sử xảy ra trước tận hơn mười năm, nhưng giọng văn và ý tưởng tương đối hay, cuốn hút, tôi đọc chăm chú không rời.

Mỗi lần đọc đến đoạn Dận Chân có những cử chỉ thân mật với Dận Tự, tôi liền len lén liếc Dận Chân đang ngồi đối diện với mình, trong đầu hiện ra vô số cảnh tượng, và cố gắng nhịn cười. Đặc biệt là hình ảnh Tứ Gia đường bệ đạo mạo mỗi khi có cơ hội ở riêng với Dận Tự là lập tức hóa thân thành sói, rất giống với hình ảnh của người đàn ông ngồi trước mặt tôi đây, tôi bịt miệng cười, vai khẽ rung rung, nín nhịn thật khổ sở.

Nếu để Dận Chân đọc cuốn tiểu thuyết này, sau này khi nghĩ đến Bát Đệ chắc chắn sẽ gặp trở ngại về mặt tâm lý.

Tôi nghĩ xiên xẹo, miệng lại muốn ngoác ra.

Dận Chân vẫn chiến tranh lạnh với tôi.

Tôi không lo cũng chẳng buồn, lúc cảm thấy đói bụng bèn vào bếp nấu mỳ.

Có lẽ ngửi thấy mùi thơm, Dận Chân cũng vào theo, tôi cứ vờ như không biết, ngân nga vừa hát vừa đập trứng, rắc hành.

Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi, hít hít: “Thơm quá!”

Tôi cầm đũa, chỉ vào anh: “Nói cho rõ, là cái gì thơm?”

“Đương nhiên là…” Anh ngập ngừng.

Anh dám nói là mỳ thơm, tôi sẽ đánh anh.

Dận Chân sắc mặt không đổi. “Đương nhiên là em.”

Tôi hài lòng.

Anh thơm vào miệng, vào má tôi, thơm mãi thơm mãi, tay bắt đầu vô kỷ luật, từ từ luồn vào dưới áo tôi. Tôi như muốn ngừng thở: “Đừng gây chuyện nữa.” Nói rồi tôi nhảy sang một bên né, nhưng sau lưng là bồn rửa bát, tôi không muốn bổn cũ soạn lại.

Mắt Dận Chân thấp thoáng ý cười.

Tôi lùi một bước, anh bèn tiến một bước, tôi càng lùi, anh càng tiến, tôi tức giận nói: “Anh định làm gì?”

“Em đang sợ cái gì?” Anh hói.

“Em không sợ.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Thế sao em phải tránh?”

“Em đang nấu mỳ, nước sắp sôi rồi.” Tôi cứng cỏi đáp.

“À.” Anh giơ tay tắt bếp ga, khẽ tóm lấy cổ tay tôi, vừa khẽ dùng lực, tôi đã ngã nhào vào lòng anh, đôi môi anh lập tức tìm tới.

Tôi vội vàng xin tha, ậm ờ nói: “Em nói thật, em sợ lạnh, sợ cứng, hơn nữa bồn rửa bát này rất lâu rồi em chưa cọ, bên trên dầu mỡ, sẽ làm bẩn quần áo.” Tôi không còn biết xấu hổ nữa, nói liền một hơi.

Mắt Dận Chân cong lên thành một đường thẳng, chân giậm giậm, cố nhịn cười. Anh vô tội nói: “Em đang nghĩ đi đâu thế?”

Là tôi nghĩ xiên xẹo sao, rõ ràng anh khiến tôi hiểu lầm.

Dận Chân dùng tay nâng cằm tôi lên: “Vừa rồi em đọc gì mà bộ dạng mập mờ thế?”

Đấy là chuyện tối mật, tôi đâu dám nói, bèn nói lảng: “Không có gì, đọc vớ vẩn ấy mà.”

Anh cười, ánh mắt sâu thẳm như biển, mút lấy môi tôi, ý như trừng phạt, giày vò không thương tiếc.

Khó khăn lắm tôi mới thoát ra được, thở đứt quãng nói: “Em nói cho anh biết, anh phải bình tĩnh.”

“Được!”

Tôi kéo anh tới ngồi trước máy tính, tìm ebook truyện: “Anh từ từ đọc đi.” Nói rồi tôi vội vàng nhảy vào bếp, chỗ này không ở lâu được.

Tôi cố ý ngồi lại trong bếp một lúc, khi tôi mang mỳ ra, vẻ mặt của Dận Chân giống như bị ăn gậy vậy. Không thể trách tôi, là tự anh muốn đọc, còn dùng thủ đoạn không chính đáng ép tôi. Đáng đời lắm!

Sắc mặt Dận Chân hết đỏ lại trắng: “Ngày nào em cũng đọc mấy thứ vớ vẩn này à?”

Đương nhiên tôi không thừa nhận: “Đâu có, hiếm lắm mới đọc.” Tôi vạch trần kẻ gieo mầm tội ác: “Hoài Ngọc giới thiệu cho em.”

Tâm trạng Dận Chân có vẻ rất phức tạp. Im lặng hồi lâu, anh mới lên tiếng: “Xem ra sau này anh phải hạn chế, không cho em tiếp xúc với cô ấy, toàn học cái xấu.”

Tôi: “…”

Dận Chân tiếp tục kể tội tôi: “Còn nữa, ai cho phép em mặc váy ngắn? Để đùi lộ ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa?”

Tôi chính vì sợ đầu óc anh cổ hủ không thể chấp nhận được nên mới mặc váy liền, đến thế rồi mà anh còn tìm được lỗi?

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Em còn mặc váy ngắn đá người ta!”

Tôi chợt hiểu ra, đây mới là nguyên nhân chính khiến anh tức giận. Tôi cười: “Sau này em sẽ chú ý.”

Mắt Dận Chân tối như đêm đen, không thèm nhìn tôi.

Tôi ôm một cục tức, nếu là bạn trai trước kia của tôi, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, cùng lắm là chia tay.

Nhưng ai bảo anh là Tứ Gia chứ, không thể mang tiêu chuẩn thời nay ra mà yêu cầu anh. Tôi đành dịu giọng: “Em biết sai rồi, cùng lắm sau này em chỉ đánh người, không đá nữa, được chưa?” Tôi lao vào lòng anh nũng nịu.

“Không được!” Anh nói.

Tôi nghiến răng: “Vậy sau này em không mặc váy ngắn nữa.”

“Em nói đấy nhé!” Cuối cùng Dận Chân cũng chịu cười.

Tôi quyệt mồ hôi, dỗ anh thật chẳng phải việc dễ dàng gì, hũ giấm này lớn quá.

Nhưng tôi thích.

Dận Chân mím môi nhìn tôi, mắt như có ý cười.

Tôi đẩy bát mỳ đã chín nhũn cho anh, không cam tâm bị anh khống chế, cố ý trêu anh: “Này, nói cho em nghe cảm giác của anh đối với Dận Tự đi!”

Một miếng mỳ như bị tắc nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được, anh ho mạnh mấy tiếng, tôi vội vàng rút khăn giấy cho anh: “Anh cẩn thận một chút!”

“Sớm muộn gì em cũng làm anh tức chết!” Dận Chân ảo não.

Tôi cười như không. “Thực ra em vẫn luôn có thiện cảm với lão Bát, anh ta ít vợ hơn anh nhiều.”

Dận Chân cười nhẹ như gió: “Tâm tư của hắn không đặt ở đó.”

Tôi trợn trừng mắt: “Ý anh là tâm tư của anh đều đặt vào quan hệ nam nữ sao?”

Dận Chân cười ngất: “Kết cấu não em quả nhiên khác người thường!”

Mặt tôi nóng bừng.

“Gia Hòa vạn sự hưng, nếu phúc tấn của hắn ngày nào cũng ghen tuông gây chuyện thì hắn chẳng yên ổn được.”

Tôi cười tinh quái: “Xem ra anh là người khá nhiều thủ đoạn.”

Anh liếc tôi, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung: “Tuyển tú nữ là quy định của tổ tông, chỉ hôn là ân điển, anh không có lý do gì mà lại từ chối, cũng chẳng có thời gian mà để ý tới mấy chuyện đó, việc trong phủ có người lo liệu rồi.

Anh không cần giải thích, tôi cũng hiểu anh không phải là người ham mê nữ sắc, thiếp thê đối với anh mà nói thêm một người không nhiều lên mà bớt một người cũng không thiếu, nhưng phụ nữ lại là động vật cảm tính, luôn vô cớ nảy sinh những tâm lý cổ quái, tâm trạng bỗng dưng thấy ngột ngạt. Có điều tôi chỉ có một ưu điểm duy nhất đó chính là tự điều chỉnh tâm trạng của mình, đặt bản thân vào địa vị của anh mà suy nghĩ thì cũng không còn cảm thấy khó chịu nhiều nữa. Xã hội mà anh sống thời đó đều như vậy cả, phụ nữ địa vị thấp kém, giờ anh đã bị đưa tới đây, chấp nhận thay đổi theo quan niệm tư tưởng thời hiện đại, thế là tôi lời quá rồi! Có một câu nói rất hay, em không thể tham gia vào quá khứ của anh, nhưng hiện tại và tương lai của anh em sẽ nắm giữ thật tốt.

Tôi chăm chú nhìn anh: “Tứ Gia, em rất muốn biết tên của vị Bát phúc tấn lợi hại kia.”

“Quách Lạc La Thanh Lê.” Dận Chân cong miệng.

Tôi cười rất tươi: “Tiểu Thanh nhất định sẽ rất hài lòng.”

“Nghĩa là sao?”

“Ít nhiều cũng có một chữ tương đồng.”

Dận Chân cười một tiếng.

Tôi cắn môi suy nghĩ. Vậy Tứ phúc tấn thì sao?”

Dận Chân chăm chú nhìn tôi: “Em muốn biết thật à?”

“Ừm!” Miệng tôi vẫn cười, tôi có thể viết tiểu thuyết xuyên không về thời Thanh đấy, đây là tư liệu đầu tiên.

“Nàng ấy tên là Nạp La Cẩn Ngọc.” Khóe miệng Dận Chân vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc.

Tôi gật đầu: “Vậy còn Thập Tam phúc tấn?”

“Em vẫn chưa xong à?”

Tôi cười hì hì, thôi câu này không quan trọng, tạm gác lại đó đã. Tôi còn một việc nữa muốn biết hơn: “Vậy trong tất cả các thê thiếp của mình, anh thích ai nhất?”

Vốn tưởng rằng anh sẽ thấy khó xử, không ngờ anh đáp rất thẳng thắn: “Không thể so sánh được.”

“Thế nào gọi là không thể so sánh?” Tôi băn khoăn.

“Đều như nhau.” Vẻ mặt anh lãnh đạm.

Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt sâu hút của anh, đột nhiên phá lên cười. “Anh đối với Lão Bát thật sự không có tình cảm đặc biệt gì chứ?”

Dận Chân cười mà như không cười: “Xem ra anh phải chứng minh cho em thấy anh là một người đàn ông chân chính mới xong.”

Tôi tự tạo nghiệt, chẳng có gì để nói nữa.
Bình Luận (0)
Comment