Dùng Cả Đời Để Quên

Chương 14

Tôi tưởng rằng đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, là khởi đầu của hạnh phúc.

Nhưng trên thực tế lại không như thế.

Ông trời luôn thích đùa giỡn bạn.

Dù bạn có đồng ý hay không.

***

Lễ cưới được ấn định vào cuối năm, tôi đã bắt đầu tưởng tượng và thầm mong đợi.

Tôi nhờ người quen tìm cho một tiệm chụp ảnh cưới rất nổi tiếng trên đường Hoài Hải, buổi chiều tranh thủ thời gian bàn với họ.

Sau khi mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, tôi vội vội vàng vàng về nhà.

Từ một con hẻm nhỏ bên cạnh, một vị đạo sĩ đi lướt qua tôi, trông rất quen.

Tôi không quay đầu lại, nhưng ông ấy lại gọi với theo từ phía sau: “Cô nương, xin dừng bước!”

Hình như xung quanh chỉ có mình tôi, có lẽ là gọi tôi nhỉ? Tôi quay người, chỉ chỉ vào mũi mình: “Ông gọi tôi?”

“Đúng thế, cô nương không nhận ra tôi sao?”

Tôi ngượng ngùng đáp: “Trông rất quen, nhưng tôi không nhớ ra là đã gặp ở đâu.”

Lão đạo sĩ vuốt vuốt râu, dáng vẻ đường hoàng đạo mạo: “Cô nương quý nhân mau quên thật.”

Ông ấy nhắc: “Một năm trước, chính ở chỗ này.”

Tôi lập tức nhớ ra, một năm trước tôi đã nhặt được Dận Chân ở đây. Cũng là nhờ phúc của vị đạo sĩ, ông ấy nói rằng người đầu tiên mà tôi gặp sẽ là quý nhân của tôi, có thể giúp tôi hóa giải kiếp nạn. Khi đó tôi đâu ngờ quý nhân ấy lại chính là người yêu mình.

“Nhớ ra rồi chứ?” Ông mỉm cười.

Tôi gật gật đầu.

“Thấy cô nương mặt mũi hồng hào, ấn đường phát sáng, hình như có hỷ sự?”

Tôi đỏ mặt, lão đạo sĩ này cũng có thể coi là ông mai của tôi và Dận Chân, mười tám cái đùi lợn[1] để tạ ơn mai mối không thể thiếu.

[1] Người Thượng Hải thích ăn đùi lợn, nếu mai mối thành công, sẽ được tạ ơn bằng mười tám chiếc đùi lợn.

“Ha ha, một năm rồi, những gì phải trả cũng đã trả xong, đến lúc để cậu ấy về thôi.” Vị đạo sĩ nói vu vơ.

Tim tôi thót lại: “Ông có ý gì?”

“Trong lòng cô nương thực ra rất hiểu những lời tôi vừa nói.”

Tim tôi vô cớ đập thình thịch: “Tôi không hiểu!”

“Nếu đã vậy, tôi sẽ nói thật với cô.” Ông ta liếc nhìn tôi một cái. “Cô và người cô đang thương yêu không thuộc thời đại này, vì kiếp trước cậu ta nợ cô quá nhiều nên kiếp này mới đến để trả.”

Tôi cắn môi, không nói gì.

Lão đạo sĩ thở dài xong nói tiếp: “Tất cả đều là do số phận sắp đặt. Số mệnh của cô vốn đã kết thúc năm cô hai mươi sáu tuổi, bởi vì cô vô tình mở được cánh cửa thời gian, nên cậu ấy mới xuyên không tới nơi này, giúp cô ngăn chặn kiếp nạn năm đó, sau này cô sẽ bình an vô sự, bình an tới già.”

Tôi bất giác cười tự hào: “Tôi vô đức vô tài, sao có thể mở được cánh cửa thời gian.”

“Cô đã đào một nắm đất ở Thái Lăng mang về, còn nhớ không?” Ông ta khẽ chau mày.

“Đúng là có chuyện đó.” Tôi tập trung tinh thần. “Nhưng đâu chỉ có mình tôi đào đất.”

“Nhưng cậu ấy lại chỉ nợ một mình cô mà thôi.” Vị đạo sĩ vẻ mặt nghiêm nghị.

Tôi mấp máy môi, di chuyển ánh mắt. “Nếu đã khó tránh khỏi cảnh biệt ly, đời này sao còn tương hội.”

Ông ta nhướn mày: “Nhân kiếp trước, quả kiếp này.”

Trong lòng tôi rối bời.

“Cô nương, nghĩ kỹ đi rồi đưa cậu ấy tới gặp tôi.” Lão đạo sĩ trầm giọng. “Hai người còn hai tháng nữa.”

Tôi cắn chặt môi dưới khiến dấu răng hằn rõ.

Lão đạo sĩ quay người bỏ đi.

“Đợi đã!” Tôi gọi giật ông ta lại. “Nếu tôi không cho anh ấy đi thì có hậu quả gì không?”

“Quãng lịch sử đó cô rõ hơn tôi.” Hình như ông ta đang cười nhưng ánh mắt thì lại tĩnh lặng. “Lịch sử không thể thay đổi, cho dù cô không muốn, cậu ta vẫn phải trở về thế giới của mình. Có thể biến mất không một lời từ biệt, đây không còn là phạm vi tôi có thể khống chế nữa rồi.”

Tâm trạng tôi càng thêm nặng nề.

“Cô sẽ buồn bã một thời gian thôi, khi cậu ấy đi rồi, quãng ký ức về cậu ấy trong đầu cô sẽ bị xóa sạch.”

Cho dù chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại cũng sẽ buồn bã như vừa mất mát thứ gì, huống hồ đây lại là một người đang sống ngay trước mặt bạn. Tôi có thể chấp nhận việc đưa Dận Chân quay trở lại thời đại của mình, nhưng không thể chịu được việc ký ức bị xóa.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi phải giữ lại đoạn ký ức này.” Tôi phải nhớ thật rõ ràng, tôi đã từng có những thời gian thật đẹp, là khoảng thời gian có Dận Chân ở bên.

Lão đạo sĩ quan sát tôi, giọng nặng nề: “Như thế chỉ khiến cô thêm đau khổ, hà tất làm vậy?”

Có thể kiếp này tôi sẽ chỉ sống trong hồi ức, nhưng đấy là cách duy nhất để bảo lưu tình cảm của tôi: “Đấy là việc của tôi, không cần ông lo!” Tôi thực sự không khách sáo nữa.

Ông ta thở dài, cất bước đi xa dần.

Nước mắt đã phải nín nhịn rất lâu, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vừa vào nhà tôi liền ôm chặt Dận Chân, nước mắt tuôn như suối.

Anh luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Tiểu Dĩnh, em sao thế?”

Tôi càng khóc nhiều hơn, không làm sao ngăn lại được.

Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng khóc, nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi ra sức lắc đầu, dù thế nào cũng không chịu nói.

Dận Chân sờ trán tôi: “Tiểu Dĩnh, em còn không tin anh à?”

“Em tin anh! Em tin anh!” Tôi nói liên tiếp.

“Tiểu Dĩnh!” Anh vẫn gọi tên tôi.

“Dận Chân!” Tôi khe khẽ đáp lại.

Tôi điên cuồng hôn lên môi anh, sự níu kéo đầy tuyệt vọng.

Cuộc đời sẽ có một lần, vì ai đó quên đi bản thân mình.

Cả đời sẽ có một lần, mãnh liệt yêu, không màng tất cả.

Sau đó, lãng quên.

***

Tôi và Dận Chân còn hai tháng nữa, tôi phải trân trọng khoảng thời gian này, tránh phải nuối tiếc về sau.

Tôi không nói với bất kỳ ai, đầu tiên lặng lẽ trả khách sạn, sau đó đến công ty xin nghỉ phép, bây giờ mỗi giây mỗi phút tôi đều không muốn rời khỏi Dận Chân.

Tiêu tổng nhìn giấy xin nghỉ phép, nghi hoặc hỏi: “Hai tháng, tại sao lâu như thế?”

Tôi cười hi hi: “Đi du lịch ạ.”

“Ra nước ngoài cũng không lâu như thế, cho cô nghỉ một tuần, không nhiều hơn.” Tiêu tổng nghiêm túc kết luận.

Tôi nhướn mày: “Vậy tôi xin nghỉ việc luôn.”

Tiêu tổng chau mày, quan tâm hỏi: “Niên Dĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Vẻ mặt tôi thoải mái. “Tiêu tổng, tôi không làm khó anh, nếu không cho nghỉ phép thì cho tôi nghỉ việc đi.”

Anh ta suy nghĩ hồi lâu: “Thế này vậy, cô vào công ty ba năm tính cho cô ba mươi ngày phép, cộng thêm mười ngày nghỉ cưới cho cô tạm ứng dùng trước, tổng cộng là bốn mươi ngày, thế nào?”

Tôi ngang tàng: “Nếu không thể dùng trước cả thời gian nghỉ sinh, thì tính cho tôi phép của hai năm sau vào.”

“Cô...” Tiêu tổng chỉ tôi.

Tôi bất cần nhún vai.

Anh ta liếc xéo tôi, cuối cùng bất lực thở dài: “Được rồi, tôi đồng ý!”

Tôi cười, dùng khẩu hình nói: “Cảm ơn!”

Nghe xong kế hoạch của tôi, Ân Chân nhìn tôi lạ lẫm: “Đi du lịch? Em có thời gian?”

Mấy hôm trước, khi nói tới tuần trăng mật, tôi còn đắn đo suy nghĩ, bởi vì không thể yên tâm về những hợp đồng mà tôi đang quản lý. Mắt tôi thoáng hiện lên ánh cười yếu ớt: “Cái này anh không cần lo, em xin nghỉ phép xong rồi.”

Dận Chân ôm eo tôi: “Sao đột nhiên lại thay đổi thế?”

Tôi cong môi: “Chúng ta còn chưa yêu đương, anh đã lấy em rồi, thế thì dễ dàng cho anh quá!”

Đáy mắt Dận Chân ngập ý cười: “Vậy em muốn anh làm thế nào?”

“Anh phải cùng em có một tình yêu thật đẹp trước đã.” Tôi cười khẽ.

Anh bối rối: “Anh sợ không làm được.”

“Em dạy anh!” Tôi cười tít mắt. “Chẳng phải anh còn có Google sao?”

Anh lập tức đứng dậy mở máy tính, tôi cười: “Quay lại đây.”

Dận Chân hoang mang quay lại nhìn tôi.

Tôi trêu anh: “Cùng em làm những việc mà các đôi tình nhân thường làm là được.”

Anh băn khoăn, cúi đầu xuống hôn tôi, một nụ hôn dài khiến tôi đắm đuối.

Hơi thở hỗn loạn, tôi nói không rõ ràng: “Em không nói tới việc này.”

Anh trêu: “Đây cũng là việc mà các đôi tình nhân thường làm.”

Tôi: “...”

Rút cuộc là ai dạy anh, còn thử nghiệm nữa?

Dận Chân vò vò mái tóc rối bù của tôi: “Vậy em đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?”

Tôi không cần suy nghĩ: “Bắc Kinh.”

Mắt anh sáng lấp lánh, đôi lông mày đẹp nhướn lên.

Mặc dù anh chưa bao giờ nhắc đến nhưng tôi biết anh rất muốn quay về để xem, ba trăm năm rồi, Tử Cấm Thành và Phủ Ung Chính sau bao thăng trầm và thay đổi.

Anh mím chặt môi: “Tiểu Dĩnh!”

Tôi ngăn anh lại: “Em không nghĩ linh tinh, em muốn đi và muốn đi cùng anh.”

“Tiểu Dĩnh, không cần việc gì cũng phải nghĩ cho anh, anh đâu phải không đi không được.” Anh kiên định. “Rất nhiều việc đã qua anh không muốn nhớ lại, giờ anh chỉ cần ở bên em, tốt với em, anh đã thấy rất thỏa mãn rồi.”

Tôi lại muốn khóc. Tôi chỉ muốn lưu giữ thật nhiều lỷ niệm đẹp với anh, đấy là bằng chứng tình yêu của chúng tôi.

Anh đi lần này không uổng phí, mà tình yêu tôi dành cho anh cũng không uổng phí.

Tôi mỉm cười: “Coi như đi trăng mật trước, được không?”

Anh nói: “Cũng không nhất định phải chọn nơi đó.”

Tôi cười, tôi hiểu rằng anh vẫn chưa thể từ bỏ được. Tôi nghịch nghịch cúc áo sơ mi của anh, nhanh như cắt hôn lên má anh một cái: “Anh quên rồi, kiếp trước, đấy có thể đã là nhà của em.”

“Vớ vẩn!” Anh cười, nụ hôn đáp trả nồng nhiệt nóng bỏng.

***

Chúng tôi đi bằng tàu hỏa và sẽ về bằng máy bay, như thế Dận Chân có thể được trải nghiệm qua cảm giác của cả hai loại phương tiện giao thông này.

Còn mấy tháng nữa mới tới Tết, nhưng trên ga tàu đã đông đúc lắm rồi, người người chen chúc xô lấn.

Tôi mua vé đi buổi tối, sáng sớm hôm sau sẽ tới ga tàu của Bắc Kinh. Dận Chân và tôi mỗi người kéo một valy, dáng điệu thong thả tự tại.

Chúng tôi rất may mắn, trong khoang nằm thường có hai giường tầng, nhưng tầng trên mãi không có người lên, điều đó có nghĩa là tôi và anh được ở riêng một khoang.

Tôi nằm trên giường, lòng nặng nề.

Ban ngày tôi phải cố tươi cười vui vẻ trước mặt Dận Chân, chỉ có buổi tối mới có thể cởi bỏ lớp mặt nạ ngụy trang của mình. Mấy ngày rồi tôi chưa có một giấc ngủ trọn vẹn, hễ nằm xuống ngủ là gặp ác mộng, không còn những cảnh tượng dịu dàng êm đềm như trong các giấc mơ trước nữa, chỉ có cảnh từ biệt của Dận Chân và tôi.

Dận Chân rất nhạy cảm, tôi không dám khóc trước mặt anh, chỉ có thể để mặc nước mắt lặng lẽ rơi, bi thương tới tận xương tủy, đau không thể nói bằng lời.

Không nhớ ai đó đã từng nói rằng: Gặp gỡ giây lát, nhung nhớ cả đời. Dận Chân, em không hối hận vì đã quen, đã yêu anh. Cho dù chúng ta chỉ ở bên nhau một năm ngắn ngủi, cũng đủ để em hồi ức một đời.

“Tiểu Dĩnh, em ngủ chưa?” Dận Chân đột nhiên hỏi.

Tôi vội vàng lau nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng đè nén sự nghẹn ngào trong giọng nói: “Chưa.” Dận Chân thoáng lay động, ôm tôi vào lòng: “Tiểu Dĩnh, em có chuyện giấu anh.”

Đôi mắt anh vốn sâu thẳm như màn đêm, lúc này lại vô cùng nhanh nhẹn.

Tôi lắc đầu.

“Vậy em khóc chuyện gì?”

“Cát bay vào mắt.” Lời nói dối này đến bản thân tôi cũng thấy khó thuyết phục.

Dận Chân buồn buồn: “Trước kia em không dễ khóc, bây giờ thì...” Anh dừng lại.

Nước mắt tôi khóc trong mấy ngày nay, cộng lại còn nhiều hơn nước mắt của hai mươi mấy năm qua.

Tôi đã hiểu ra, tình yêu của tôi và anh, là một cuộc gặp gỡ không có kết thúc.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sự sống và cái chết, mà chính là tôi phải đứng nhìn anh rời bỏ tôi mà đi, không thể níu kéo được.

Lực bất tòng tâm, một câu nói khiến người ta quá đau đớn.

Dận Chân cau chặt chân mày, mím chặt môi suy nghĩ hồi lâu: “Em ở bên anh có phải cảm thấy không vui không?”

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

“Em thích anh chỉ là sự sùng bái dành cho thần tượng.” Anh cố nén giọng xuống, buồn bã. “Dù sao cũng là tình yêu giữa nam và nữ, từ trước tới nay anh khiến em phải ấm ức rồi.”

Tôi khổ sở: “Dận Chân, dù thế nào đi nữa anh cũng không được nghi ngờ tấm chân tình của em.”

Đúng thế, tôi đã yêu anh từ lâu. Ngay từ khi thân phận của anh còn chưa rõ ràng tôi đã động lòng với anh rồi, sau đó anh mới từ từ bước vào trái tim tôi, cho đến khi khảm khắc vào con người tôi.

Tôi lẩm bẩm: “Dận Chân, ngay từ khi em chưa biết thân phận thật của anh, em đã quyết định trao trái tim mình cho anh rồi, anh nên tin tưởng em, càng không nên nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.”

Anh ôm chặt lấy tôi, ánh mắt bình thản thoáng hiện lên những nét sợ hãi, anh lần tìm môi tôi, hôn ngấu nghiến. Anh cũng giống như tôi, lo sợ được mất, sợ sẽ mất đối phương.

Anh quấn quýt triền miên trên môi tôi, tôi bám chặt vào vai anh. “Tiểu Dĩnh, đừng rời xa anh!” Anh thì thầm.

Mắt tôi đỏ gay, nước mắt không kìm được trào xuống.

Bây giờ thì không thể giấu diếm được nữa.

Tôi nói từng từ từng chữ một: “Dận Chân, không phải em muốn rời xa anh, mà anh phải quay về thế giới của mình.”

“Em đang nói gì?” Dận Chân phản ứng giống hệt tôi, khẽ sững lại.

Tôi kể lại cho anh những lời của vị đạo sĩ, cùng việc tôi đào đất ở Thái Lăng mang về.

Anh lẩm bẩm mấy lần, rồi nói ngắn gọn: “Nếu anh từ bỏ cơ hội quay về thì sao?”

“Không ích gì!” Tôi nhớ khi tôi nói những lời này tâm trạng vô cùng bình tĩnh. “Anh vẫn sẽ biến mất, em thậm chí còn không biết bao giờ anh sẽ biến mất nữa cơ.”

Ánh mắt anh lộ vẻ kinh hoàng: “Vì vậy em mới xin nghỉ phép, để cùng anh sống trọn vẹn hai tháng cuối cùng, đúng không?”

“Không phải!” Tôi cắn môi. “Là anh cùng em.”

Vì việc phân ly sắp xảy ra nên tôi mới cố gắng níu kéo từng giây từng phút.

“Tiểu Dĩnh!” Dận Chân mắt ngấn lệ. “Tại sao em không nói với anh sớm hơn?”

Cho dù tôi có nói với anh sớm hơn thì cũng không cách nào để thay đổi sự thật, vì vậy tôi thà một mình chịu đau còn hơn.

Mắt anh cũng đỏ vì khóc, nắm chặt hai tay tôi, cơ thể khẽ run rẩy, cố gắng áp chế. Đột nhiên anh dùng sức ôm chặt lấy tôi, mặt áp vào mặt tôi, không nói gì. Tôi cảm nhận được dòng nước ấm áp nơi má mình.

Đàn ông không phải không thể khóc, mà là vì sự đau thương chưa tới mức phải khóc. Họ chỉ giống như những con thú nhỏ, cô độc ngồi trong một góc để gặm nhấm vết thương của mình.

Tôi chưa bao giờ nghĩ nước mắt của đàn ông lại khiến trái tim mình rung động như thế.

Nước mắt của anh khiến nơi mềm yếu nhất trái tim tôi như rách toạc, xót xa như bị xát muối.

“Dận Chân!” Tôi khó khăn cất tiếng gọi. “Anh còn nhớ lần đầu tiên khi mình gặp nhau em đã nói với anh những gì không. Em nói: Tứ Gia lòng ôm thiên hạ, ý chí quật cường kiên định, chàng sẽ không vì tình cảm nam nữ mà từ bỏ tham vọng của mình. Em vẫn luôn nghĩ như thế. Em mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, vì vậy anh không cần phải lo cho em, một mình em vẫn có thể sống tốt.”

Anh trầm mặc.

Tôi dịu dàng si mê nhìn anh.

“Khi anh cố gắng tìm cách quay về, lại chẳng có cách nào, khi anh đã quyết tâm sẽ ở bên em mãi mãi thì lại bị ép quay về.” Khóe miệng anh nhếch lên cười chua sót.

Tôi vẫn còn đang băn khoăn lựa chọn từ ngữ thì môi anh lại tìm đến.

Môi lưỡi quấn quýt, triền miên đắm đuối như muốn nhấn chìm sự bi ai vô vọng.

Sao có thể không tuyệt vọng? Chúng tôi chỉ có thể ở bên nhau hai tháng ngắn ngủi nữa thôi.

Nếu như ngay từ đầu, tôi không gặp anh thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết được thế nào gọi là tình sâu ý nặng, khắc cốt ghi tâm.

Anh đã cho tôi được trải nghiệm những cảm giác mà tôi chưa bao giờ được biết, nụ cười và sự dịu dàng của anh chỉ dành riêng cho tôi.

Nụ cười hạnh phúc ngập tràn đó, tôi không bao giờ quên được.

Tôi đã từng nghĩ, tôi đã có cả thế giới, tôi cũng đã từng nghĩ, cả đời này tôi sẽ chỉ ở bên anh.

Khi tôi đã quen với sự có mặt của anh mỗi ngày thì anh lại phải ra đi, khiến tôi hụt hẫng.

“Dận Chân!” Tôi nhắm mắt lấy tay che mắt anh.

Ánh mắt anh chất chứa đau thương khiến tâm can tôi nhức nhối.

“Em muốn cùng anh trải qua hai tháng vui vẻ, em sẽ tặng cho anh một hồi ức vui vẻ nhất, đẹp đẽ nhất. Em ích kỷ, em hy vọng sau này mỗi khi nhớ tới em, anh sẽ đều mỉm cười, cười rạng rỡ.” Tôi muốn anh nhớ, dưới cùng một bầu trời sao của ba trăm năm sau, có một người con gái đã si tình, đã yêu anh sâu sắc như thế. Không hối hận, không oán thán.

Anh cố che giấu sự đau buồn của mình, nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó dù đẹp tới mức nào cũng không thể làm lu mờ nỗi buồn trong mắt: “Tiểu Dĩnh!”

Tôi dùng ngón tay đặt lên môi anh. “Em cầm lên được thì đặt xuống được, anh cũng phải như thế.”

Anh hôn lướt ngón tay tôi một cái: “Anh hứa!” Ánh mắt anh sâu thẳm, dịu dàng vô cùng.

Anh có tham vọng, hoài bão lớn, mấy chuyện nữ nhi tình trường, phong cảnh diễm lệ chẳng qua là sự ấm áp nhất thời mà tôi có thể cho anh, tôi biết ý chí anh không dễ dàng bị hủy hoại, chút xúc cảm si tình lúc này, rồi cũng sẽ biến mất thôi.

***

Tám giờ sáng hôm sau, chúng tôi đến Bắc Kinh, vừa ra khỏi ga tàu, đã hứng ngay luồng không khí lạnh thấu xương thấu thịt.

Tôi rụt cổ lại, chúng tôi không ngờ thời tiết ở Bắc Kinh lại khắc nghiệt thế này nên mặc không đủ ấm.

Dận Chân hà hơi, ra sức xoa xoa tay tôi.

Tôi trêu: “Khí hậu so với ba trăm năm trước thế nào?”

Anh cười cười, không đáp.

Chúng tôi thuê một khách sạn gần Ung Hòa Cung, đầu tiên là đi cất hành lý, rồi tìm quần áo ấm mặc vào.

Sau đó đi bộ về phía Ung Hòa Cung.

Trước kia nó có tên là Phủ Bối Lặc, sau khi Dận Chân được phong Thân vương thì đổi thành phủ Ung Thân vương. Dận Chân lên ngôi tới năm Ung Chính thứ ba đổi vương phủ thành hành cung, gọi là Ung Hòa Cung.

Tại vị tới năm thứ mười ba thì Dận Chân qua đời, sau khi qua đời linh cữu vẫn còn được đặt ở đây. Năm Càn Long thứ chín, Ung Hòa Cung bị đổi thành Miếu Lạt Ma.

Vì vua Càn Long được sinh ra ở đây, nên Ung Hòa Cung cũng được coi là nơi sinh ra hai đời hoàng đế, được vinh dự gọi là “Long Tiềm Phúc Địa” [2], lúc nào cũng khói hương nghi ngút.

[2] Nơi đất lành sinh rồng.

Dận Chân đứng trước cửa nhìn vào trong, môi mím chặt, vẻ mặt thản nhiên, không nói lời nào, không biết lúc này anh có cảm nhận gì.

Tôi kéo anh: “Đi thôi!”

Anh đứng bất động.

Cảm giác bồi hồi khi về lại cố hương tôi cũng đã từng trải qua, là xúc động, là ngóng trông.

“Vé đã mua rồi, đừng lãng phí!” Tôi cố tỏ vẻ thoải mái.

Anh cố kìm nén, nhưng vẫn không được, nghiến răng trèo trẹo: “Anh vào nhà mình mà còn phải mua vé.”

Tôi nín cười tới mức bị nội thương.

Dận Chân cầm tay tôi, chầm chậm đi qua từng nhà bia.

Tôi hoảng hốt, ảnh tượng này hình như cũng đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Mùa xuân, vạn vật sinh sôi, tôi vui sướng chạy đuổi bắt bướm, không cẩn thận giẫm vào gấu váy ngã ra đất, anh đỡ tôi dậy, dịu dàng phủi bụi đất dính trên váy áo tôi.

Mùa hạ, anh đứng ở đình hóng mát cầm cuốn sách đọc chăm chú, tôi ngồi bên cạnh quạt cho anh. Khi anh nghỉ ngơi, tôi dùng tăm xiên những miếng dưa hấu đã được xắt nhỏ đút cho anh ăn. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười quen thuộc, dịu dàng tình cảm vô tận.

Mùa thu, hoa quế thơm ngát, khiến trong người vô cùng dễ chịu, tôi và thị nữ chơi đá cầu, vừa khéo lúc anh đi ngang qua, quả cầu đó như mọc mắt rơi vào trúng đầu anh, tôi định bỏ chạy, bị anh kéo vào lòng, ánh mắt đắm đuối, chưa nói đã cười.

Mùa đông, bên ngoài tuyết rơi lất phất, tất cả đều bị bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết, trong phòng chúng tôi kề vai sát má, tình nồng ý đượm. Lò than dù có nóng tới đâu cũng không thể sánh được hai trái tim bừng bừng trong lồng ngực tôi và anh.

Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com

Ra khỏi Ung Hòa Cung, là đến Vĩnh Hữu Điện, thời còn là vương phủ, nơi đây từng là thư phòng và tẩm điện của Dận Chân. Đối với anh mà nói, nơi này có ý nghĩa rất đặc biệt.

Dận Chân chau mày, hình như nơi này gợi cho anh rất nhiều ký ức. Anh vịn vào tường, khẽ lẩm bẩm gì đó.

Tôi nghe không rõ, bèn hỏi: “Có phải thay đổi quá nhiều không?”

“Ừm!” Anh đáp khẽ, thần sắc vô cùng phức tạp.

Tôi không phải là anh, không thể cảm nhận được sự cảm kích của anh. Tôi chỉ là khách tham quan, dù sao anh cũng đã từng có thời gian sống ở đây.

Tay tôi vòng qua ôm eo anh: “Chúng ta đi chỗ khác xem nhé!”

Anh nói: “Được!” nhưng vẫn quay đầu lưu luyến không nỡ rời xa.

Vẻ mặt bình tĩnh của tôi không thay đổi, chỉ có điều trong lòng càng chắc chắn rằng, quyết định để anh quay trở về thế giới của anh là hoàn toàn đúng đắn.

Dòng máu chảy trong huyết mạch của anh hừng hực, ngạo nghễ, đôi môi mỏng mím chặt đầy kiêu ngạo, ở thời đại đó anh sinh ra để làm vua. Sự kiêu ngạo của anh khi ấy đã trở thành lịch sử cho hậu thế.

Nghe nói Hiếu Thánh Hoàng hậu của Ung Chính cũng chính là mẹ đẻ của Càn Long Gia - Nữu Hỗ Lộc Thị rất tin vào đạo Phật. Chiêu Phật Lầu trong Ung Hòa Cung chính là Phật đường riêng của bà năm đó. Lần trước tôi và Hoài Ngọc, Tang Duyệt tới đây, Hoài Ngọc còn còn ngông nghêng không biết xấu hổ nói rằng mình chính là mẹ của Càn Long, ra ý trở về thăm lại nơi cũ, xúc động vô cùng.

Khi ấy chúng tôi cười chảy cả nước mắt.

Bây giờ dù thế nào cũng không cười nổi.

Lịch sử nhợt nhạt và đơn điệu, chỉ dùng vài lời ngắn gọn, vài con số khô khan để đánh giá cuộc đời của cả một con người.

Nếu Dận Chân chỉ là một nhân vật lịch sử không liên quan gì, tôi hoàn toàn có thể cười cười cho qua.

Đáng tiếc anh không phải vậy.

Dấu vết của lịch sử không thể bôi vẽ linh tinh, vòng xoáy của vận mệnh cũng khó lòng trốn thoát.

Dấu tích mà anh để lại trong trái tim tôi, không thể tùy tiện xóa sạch.

Khi rời khỏi Ung Hòa Cung, như lần trước tôi lại mua cho mình mấy chiếc bùa hộ mệnh.

Dận Chân nhếch miệng: “Dùng để làm gì?”

Tôi tiện miệng đáp: “Xin Tứ Gia phù hộ.”

Anh hắng giọng: “Anh ở bên cạnh em đương nhiên sẽ bảo vệ em.”

Tôi im lặng.

Anh đã ý thức được việc mình nói hớ, liền im bặt.

Lòng tôi đột nhiên thấy buồn khổ.

Dận Chân thoáng mím môi thiếu tự nhiên, ôm lấy vai tôi: “Tiểu Dĩnh, anh còn ở đây ngày nào, sẽ bảo vệ cho em ngày đó.”

“Đã thỏa thuận sẽ không nhắc đến những chuyện buồn nữa mà!” Tôi quay người đi, nhân lúc anh không để ý, lau vội giọt nước nơi khóe mắt.

“Anh sai rồi!” Anh kéo đầu tôi áp vào ngực anh.

Tôi khịt khịt mũi. Tôi luôn tham lam và nhớ nhung hơi ấm mà anh cho tôi.

Dù ngàn vạn lần không nỡ thì cũng làm được gì, kết cục đã được định sẵn, không do chúng tôi quyết định.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Hôm sau tôi và anh tới Cố Cung.

Đang là mùa vắng khách du lịch, lại không phải lễ tết ngày nghỉ nên ở đây rất vắng vẻ.

Chỉ có một đoàn làm phim đang quay một bộ phim về triều Thanh.

Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ hào hứng sung sướng, nhưng bây giờ lại chẳng có chút cảm giác nào.

Dận Chân lại đứng xem rất chăm chú, quay đầu sang nói khẽ với tôi: “Các trang sức và lễ phục của cung nhân đều phối sai rồi.”

Tôi cười: “Đừng bới lông tìm vết nữa!” Tôi cho rằng đấy chỉ là chuyện nhỏ, tôi đã từng xem những bộ phim về triều Thanh vừa khoa trương vừa thiếu logic, sau khi hoàng đế băng hà, vị quan đứng đầu triều đình còn đội mũ có tua đỏ đi khắp phố phường.

Dận Chân đứng xem một lúc, rồi lắc đầu thở dài: “Không xem nữa.”

Tôi cười, anh còn kén chọn hơn tôi.

Phía tây của cửa Càn Thanh là nơi quân cơ, được Dận Chân thiết lập vào năm Ung Chính thứ bảy nhằm xử lý những báo cáo về cuộc chiến tranh ở Tây Bắc với Chuẩn Cách Nhĩ.

Vừa vào cửa đã thấy hai bên treo đôi câu đối: Duy dĩ nhất nhân trị thiên hạ, Khởi vi thiên hạ phụng nhất nhân. Ý nói rằng ta vì thiên hạ nhưng thiên hạ chưa chắc đã vì ta, thể hiện tấm lòng của đế vương.

Chính giữa treo một bức họa vẽ Ung Chính Hoàng đế.

Tôi huých Dận Chân: “Đây là anh!”

“Ồ!” Dận Chân buồn bực đến nửa ngày mới đáp lại.

Bên cạnh mọi người lần lượt quay sang nhìn chúng tôi giống như nhìn những kẻ bị thần kinh.

Tôi nghe có người còn thì thầm: “Xem nhiều tiểu thuyết xuyên không quá!”

Tôi bịt miệng khẽ cười.

Tôi đẩy Dận Chân ra đứng phia trước để so sánh, phán xét rằng năng lực của họa sư trong cung cũng chẳng ra sao. “Không giống!” Tôi nói.

Anh không khách khí: “Sau khi quay về em vẽ một bức xem.”

Tôi nghĩ một lát: “Anh soi gương rồi tự vẽ đi, em sẽ đóng khung treo lên tường.”

Anh: “...”

Dưỡng Tâm Điện từ thời Khang Hy đã là nơi chế tác đồ dùng trong cung và những món đồ ngự dụng.

Sau khi kế vị, Dận Chân cải tạo Dưỡng Tâm Điện thành tẩm cung.

Ngai vàng của hoàng đế được đặt ở giữa, bên trên treo một tấm biển “Trung Chính Nhân Hòa”. Đây là ngự bút của Ung Chính.

Tôi lại giật giật gấu áo anh, lần này tôi biết thân biết phận, chỉ nói rất khẽ: “Đây là anh viết à?”

Anh chăm chú nhìn hồi lâu, gật gật đầu: “Chữ rất đẹp!”

Tôi: “...”

Trong lục cung đông tây, có rất nhiều cung điện không mở cửa cho người ngoài vào.

Cũng may mấy cung điện chúng tôi muốn đi không bao gồm trong số đó.

Ví dụ Cung Vĩnh Hòa mà mẹ đẻ của Dận Chân là Hiếu Cung Nhân Hoàng hậu Ô Nhã Thị từng ở.

Dận Chân đứng ở cửa một lúc lâu. Ánh mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Tôi đột nhiên nghĩ ra, Vĩnh Hòa Cung và Ung Hòa Cung khi đọc lên rất giống nhau, điều này lại một lần nữa kể câu chuyện về đứa trẻ đáng thương thiếu tình yêu của người mẹ.

Cuối cùng thì Dận Chân cũng không bước chân vào Vĩnh Hòa Cung, nơi đây lưu giữ rất nhiều những ký ức có lẽ là không được vui vẻ cho lắm của anh.

Đến Dực Khôn Cung, thần sắc anh khá điềm nhiên, vẻ mặt đã dịu đi vài phần.

Dực Khôn Cung là nơi ở của mẹ nuôi anh, cũng chính là Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu Đồng Giai Thị.

Theo sử sách ghi chép, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu coi anh như con đẻ, giữa hai người có tình cảm mẫu tử vô cùng sâu nặng.

Trong lòng Dận Chân, vị trí của người mẹ này không thấp hơn so với người mẹ đẻ chút nào.

Tôi dùng DV ghi lại từng tiếng nói từng nụ cười của anh, thậm chí cả những khi anh cau mày, hoặc cau có với tôi, tôi cũng không bỏ lỡ, tôi muốn từng cử chỉ vẻ mặt của anh đều trở thành ký ức vĩnh viễn không phai nhạt.

Và tôi sẽ mang theo những dấu ấn độc nhất vô nhị mà anh để lại cho tôi, ghi nhớ cả đời.

Buổi tối trong khách sạn, Dận Chân ôm tôi dịu dàng nói: “Mệt lắm phải không?”

Tôi lắc đầu: “Không mệt.”

Anh nghịch nghịch khuyên tai của tôi: “Ngày mai định đi dâu?”

Mắt tôi bỗng sáng rỡ khác thường, nghiêm túc nói: “Em muốn đến huyện Dịch một lần.”

Dận Chân ngẩn người: “Ở đó có gì?”

Tôi cong môi cười: “Thanh Tây Lăng ở huyện Dịch. Vốn lăng tẩm của các hoàng đế Thanh triều ở Tuân Hóa, tục gọi là Thanh Đông Lăng, nhưng đến Hoàn đế Ung Chính, ông muốn được chôn ở huyện Dịch, cũng chính là Thanh Tây Lăng sau này.”

Dận Chân vẫn chưa thật sự hiểu, nhưng mắt lại nhìn tôi không chớp.

Tôi liền chớp chớp mắt: “Em chuẩn bị đi Thái Lăng, tế bái Hoàng đế Ung Chính vĩ đại của chúng ta.”

Lúc này Dận Chân mới hiểu ý của tôi, tức tới muốn thổ huyết. Anh chỉ tôi: “Suy nghĩ của em đúng là cổ quái, mau từ bỏ ngay ý định đó đi cho anh, không được đi.”

Anh phản đối thế nào cũng không thể lay động được quyết tâm của tôi.

Tôi nhất định phải đi, tôi luôn cho rằng anh không tới đó để nhìn tận mắt lăng mộ của mình thì chuyến đi này thật quá uổng phí. “Đi đi, cơ hội này không phải ai cũng có đâu.”

“Không đi!” Dận Chân kiên quyết.

Tôi nhún vai: “Vậy em đi một mình, trừ phi anh trói em lại.”

Dận Chân nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn anh phải tức chết.”

Tôi đột nhiên nói: “Em đã đào một nắm đất ở đó mang về nên mới khiến anh tới đây, bắt đầu từ đâu thì phải kết thúc ở đấy.”

Anh hiểu những ẩn ý tôi muốn nói nên bình tĩnh lại. Đột nhiên, anh vươn tay ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi: “Ngày mai anh đi với em.”

Tôi cũng dang tay vòng ôm lấy anh, dựa đầu vào vai anh: “Vâng!”

***

Chúng tôi thuê một chiếc xe, đặt cọc rồi lên đường.

Từ Bắc Kinh tới huyện Dịch chỉ mất hai tiếng lái xe.

Đương nhiên xe do tôi lái.

Suốt dọc đường Dận Chân không nói gì, vẻ mặt vừa bình tĩnh lại vừa căng thẳng.

Tôi cầm tay anh, hỏi: “Sao thế?”

Anh cười khổ: “Đi tới nhìn lăng mộ của chính mình, cảm giác này không đủ kỳ quái hay sao?”

Tôi cố ý trêu anh: “Thật đúng là một việc chưa ai được trải nghiệm.”

“Đây là lần thứ hai của em còn gì!” Anh điềm đạm liếc nhìn tôi. “Anh đọc được trên mạng thấy nói lăng tẩm của liệt tổ liệt tông đều bị khai thác thành điểm tham quan du lịch, nghe nói địa cung của cha anh còn bị mở cửa cho khách vào thăm, đúng không?”

Tôi gật gật đầu. Về điểm này thì Dận Chân khá may mắn. Thái Lăng vẫn nguyên vẹn không bị tổn lại.

Nếu địa cung ở Thái Lăng cũng bị mở, Ung Chính Hoàng đế và Hoàng hậu Nạp La Thị hợp táng cùng ông bị bày ra trước mắt mọi người thì bây giờ tôi đang đưa Dận Chân thực ra là một người đã chết đi tới tam quan thi thể của chính mình.

Cảnh tượng này quá kỳ dị.

Tôi bất giác rùng mình.

Dọc đường đi đã không còn cảnh tượng canh phòng nghiêm ngặt như hồi đầu nữa, nghe nói không ít hậu nhân của những người canh giữ lăng mộ ở núi thì dựa vào núi, ở sông thì dựa vào sông, ở gần lăng thì sống nhờ lăng, đã mở rất nhiều những quán ăn nhỏ, nhà trọ quầy bán đồ lưu niệm để làm ăn, quang cảnh giống một khu du lịch náo nhiệt hơn.

Sắc mặt Dận Chân trầm xuống, lẩm bẩm: “Còn nói cái gì mà trong vòng một trăm dặm không cho phép người vô can tới gần, mới được bao nhiêu năm chứ!”

Đúng là như vậy, tôi đi xe thẳng vào trong, vòng qua bia thần công thánh đức, lái tới trước cầu Kim Thủy.

Nhất thời cảm khái muôn phần.

Tắt máy xuống xe.

Tôi quay đầu lại hỏi Dận Chân vẫn đang đeo vẻ mặt khó chịu ấy: “Em chỉ mua vé vào Thái Lăng, không vào lăng Thái phi nữa nhé.” Tôi ích kỷ, không muốn nhớ đến những người phụ nữ đó của Dận Chân. Mắt không thấy, tim sẽ không đau.

“Lại phải mua vé!” Mắt Dận Chân như tóe lửa. “Về nhà mình phải mua vé, giờ đến xem... lại phải mua vé.” Anh cằn nhằn. “Tham quan nhà mình thì cũng thôi, đến lăng mộ cũng không tha. Kiếm tiền của người sống còn chưa đủ, muốn kiếm tiền của cả người chết nữa.”

Càng nói càng lạc đề, nếu không phải trong lòng đang thương cảm rối như tơ vò, tôi đã cười thành tiếng rồi.

Tôi để mặc anh xả giận, tự ra mua hai tấm vé, kéo anh vào trong.

Ông trời rất công bằng, cho dù bạn có công danh sự nghiệp lẫy lừng hay bạn chỉ là một người bình thường nhàn nhã vô danh, cuối cùng sẽ bị chôn vùi dưới đất đen.

Ba trăm năm đã qua, yêu hận tình thù đều bị đất đen vùi lấp.

Bao nhiêu tâm trạng phức tạp đan xen, tôi và Dận Chân quay sang nhìn nhau mấy lần, không sao thốt lên lời.

Chúng tôi đến Long Ân Điện trước.

Những màu sắc tinh xảo đẹp đẽ trên điện đã bị thời gian làm cho phai mờ, môn đình cũng tan hoang, dẫu vậy vẫn có thể nhận ra rằng nơi đây đã từng có thời huy hoàng.

Thế gian biến đổi vô thường, bãi bể nương dâu.

Tôi khoác tay Dận Chân, khoác rất chặt.

Bước vào Long Ân Điện, chính giữa là bức họa chân dung hoàng đế và hoàng hậu mặc triều phục.

Dận Chân đứng trước bức họa của hai người rất lâu, vẻ mặt biến hóa khôn lường.

Tôi không cố ý quan sát anh, mà chỉ nhìn lên bức họa, mắt nhìn thẳng.

Dận Chân bỗng bừng tỉnh lại sau một lúc lâu hồi tưởng, anh mỉm cười với tôi, sau đó hít một hơi thật sâu.

Chúng tôi cũng bắt chước những du khách vào trước, đi một vòng quanh Long Ân Điện. Trong chiếc tủ kính được lau sáng bóng lia là tấu chương mà Ung Chính Hoàng đế từng phê duyệt. Trên tường treo hành lạc đồ của ông, trong tủ kính bên trái là y phục mà Càn Long Gia Hoằng Lịch từng mặc, mặc dù chỉ là đồ phục chế.

Đồng tử của Dận Chân đột nhiên co lại: “Không biết tại sao, nhìn thì rất quen thuộc, nhưng lại có chút lạ lẫm.”

Tôi cụp mắt im lặng, bởi vì đấy đều là những thứ mà anh sắp trải qua, thời huy hoàng thuộc về anh còn đang đợi anh sáng tạo.

Chúng tôi chầm chậm đi về phía sau, qua ba cửa chặn, hai cửa vuông, thạch ngũ cung[3], đi thẳng lên Phương Thành, vào Minh Lầu. Trên bia đá trong Minh Lầu khắc dòng “Lăng Thế Tông Tiên Hoàng Đế” bằng cả ba loại chữ Mãn, Hán, Mông.

[3] Là đồ để cúng tế bằng đá, chỉ chỗ để bát hương ngay phía trước.

Kính Thiên Xương Vận Kiến Trung Biểu Chính Văn Vũ Anh Minh Khoan Nhân Tín Nghị Duệ Thánh Đại Hiếu Chí Thành Hiến Hoàng đế.[4]

[4] Thụy hiệu của Ung Chính Hoàng đế sau khi băng hà.

Chỉ vài từ đó thôi cũng đã khái quát được truyền kỳ về Hoàng đế Ung Chính, ngắn ngủi nhưng cuộc đời lại bị tranh cãi nhiều.

Nụ cười khổ thoáng hiện trên môi, tôi ngước mắt nhìn Dận Chân.

Thì ra anh đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình, có lẽ mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận, không sai sót dù chỉ một chút, nhưng anh lại bất ngờ lạc đến thời đại của ba trăm năm sau.

Bản thân tôi trở thành nỗi bất ngờ lớn nhất của anh.

Có lẽ trong lòng anh, tôi chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ, nhưng với tôi mà nói, anh là tất cả.

Nghe nói trí nhớ của cá chỉ tồn tại bảy giây, sau bảy giây nó sẽ không còn nhớ những gì vừa xảy ra nữa.

Tôi không phải cá, không thể quên được người mà mình đã yêu.

Không thể coi quá khứ nhẹ như gió, tan như làn khói.

Điều duy nhất tôi có thể làm được là không thể quên.

Tôi nguyện mang trong tim mối tương tư đau khổ của việc không thể quên được.

“Chúng ta bắt đầu đào từ đây...”

“Cho nổ tung đi thì hay hơn.”

Từ xa chúng tôi nghe thấy một cuộc đối thoại.

Dận Chân nổi trận lôi đình: “To gan!”

Tôi liếc anh: “Mấy người này đọc nhiều “Đạo mộ bút ký” quá rồi!”

Anh cau chặt đôi mày.

Tôi an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không ai đào mộ anh đâu, đại khái những kẻ trộm mộ đều biết anh bủn xỉn, không chôn theo vàng bạc ngân lượng.” Tôi chế giễu. “Ngay cả thời chiến tranh loạn lạc cũng chẳng có ai có ý định đánh vào Thái Lăng, xem ra sự ky bo của anh cũng có ưu điểm đấy,”

Dận Chân lườm tôi: “Em đang an ủi hay đả kích anh đấy?”

***

Tối cuối cùng ở Bắc Kinh, Dận Chân dang tay ôm tôi vào lòng: “Tiểu Dĩnh, bài hát mà lần trước em hát ấy, hát lại lần nữa cho anh nghe đi!”

Tôi nghĩ mãi, không nghĩ ra bèn hỏi: “Bài nào?”

Anh như cười như không: “Trong lòng em biết rõ.”

Tôi đột nhiên mở to mắt, lần trước anh đã nghe hết rồi. Giữ thể diện là quan trọng nhất, tôi vờ ngốc: “Không nhớ!”

Anh cúi xuống hôn lên môi tôi: “Thật sự không nhớ?”

Tôi kiên quyết không cung khai: “Gần đây trí nhớ của em kém lắm.”

Anh bất lực: “Chính là bài Em là người anh yêu nhất, em có hiểu không.”

Tôi vui mừng nói tiếp: “Anh cũng thế.”

Anh ngẩn mặt ra hồi lâu, rồi phì cười.

Tôi nằm dựa vào ngực anh, khẽ ngân nga:

“Em nhắm mắt lại, không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,

Anh chính là người em yêu nhất, anh có hiểu không

Không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng

Anh chính là người em yêu nhất

Xin anh hãy nhìn vào mắt em.”

Môi lưỡi anh khuấy đảo trong miệng tôi, hơi thở bao trùm lấy tôi, dường như có thứ gì đó trong ngực như đang muốn bật ra, tôi vòng tay ôm lấy anh, vừa cắn vừa mút mát nơi xương quai xanh của anh, hơi thở anh bỗng trở nên gấp gáp: “Tiểu Dĩnh, đợi đã!”

“Mặc kệ đi!” Tôi biết anh muốn áp dụng biện pháp tránh thai.

“Nhưng...” Những lời anh định nói bị tôi dùng môi chặn lại.

Tôi tháo bỏ tất cả mọi xiềng xích kìm kẹp giữa chúng tôi, chỉ đi theo tiếng gọi của dục vọng nguyên thủy, liếm mút khắp môi anh.

Anh đâu chịu để tôi chủ động, cắn vào môi tôi một cái rất đau, rồi lật người tôi xuống dưới.

Hôn như mưa như gió, điên cuồng miên man, lực càng lúc càng mạnh.

Tôi không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng trong từng đợt sóng khoái cảm trào dâng, tôi tin chúng tôi đang tìm kiếm sự an ủi lẫn nhau, để che lấp đi sự thương cảm của ngày biệt ly sắp tới, cùng nỗi đau vô tận trong tâm can.
Bình Luận (0)
Comment