“Hạ Hạ, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Trang Tĩnh ở đầu dây bên kia có chút vội vàng.
Cô ngẩng đầu nhìn biển tên ga tàu điện ngầm: “Còn một trạm nữa là về tới trường rồi, sao vậy?”
“Cậu không trả lời tin nhắn, tớ còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi!” Trang Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không yên tâm mà giọng điệu càng lo lắng hơn: “Cậu xem link tớ gửi cho cậu trước đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Ngưỡng vẫn không hiểu chuyện gì, mơ màng mở wechat lên.
Một tiếng trước, Trang Tĩnh thật sự đã gửi cho cô đường link về một bài đăng trên diễn đàn của Đại học Kinh Châu, nhưng khi cô ấn vào link bài viết thì lại nhận được thông báo nội dung không tồn tại.
【Cấm Tiêu】: Tớ không xem được, đã xảy ra chuyện gì vậy?
【Trang Tiểu Tĩnh】: Giải quyết nhanh thế à? Hẳn là do Đoạn Tiêu ra tay rồi! Tớ nhớ cậu ấy cũng có quan hệ khá tốt với mấy thiên tài bên khoa Máy tính kia mà…
【Trang Tiểu Tĩnh】: Mặc dù bài viết không còn nữa, nhưng tớ có chụp lại vài tấm, cậu xem trước đi. Đám người này nói năng thô lỗ lắm, cậu cũng đừng tức giận quá nhé.
Hình ảnh nhanh chóng được gửi tới, người đăng là một ID ẩn danh.
Bài viết có tiêu đề k.ích th.ích trí tò mò rất lớn: [Khám phá sự thật tại sao “Bạch Phú Mỹ’ của khoa Múa lại “giàu” đến vậy!]
Chủ topic là một sinh viên năm nhất khoa Múa, từ lâu đã nghe nói đến tên tuổi của một đàn chị khóa trên. Chị ấy giành được rất nhiều giải thưởng, là viên ngọc quý của khoa múa chúng tôi, chuyên nghiệp, thành tích ưu tú, lại còn xinh đẹp, nghe nói còn vô cùng giàu có.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ chị ấy, nhưng tôi lại vô tình phát hiện ra tờ đơn đăng ký tham gia tranh tài ở giải thưởng Hoa Sen sắp tới của chị ấy. Trên đó viết, hộ khẩu của chị ấy hoàn toàn không phải ở Kinh Châu, mà là ở vùng ngoại ô Thân Thành, người giám hộ lại là cô của chị ấy.
Tôi có hơi tò mò, buổi tối chị ấy còn thường xuyên xin nghỉ, rời trường thì sẽ ở đâu? Có một lần tôi đã nhìn thấy chị ấy bước xuống từ một chiếc xe thể thao trị giá hàng chục triệu ở sân golf gần đây…
Đó không phải là loại xe mà một chàng trai cùng tuổi chị ấy có thể mua được, golf cũng không phải bộ môn vận động mà nam sinh trẻ tuổi yêu thích. Là bố chị ấy hay là chú bác của chị ấy đây nhỉ? Tôi không có ác ý, chỉ muốn hỏi một chút thôi.
Bài đăng này rất lươn lẹo, có lẽ vì lo sợ phải chịu trách nhiệm pháp lý, nên không chỉ đích danh ai. Nhìn qua thì có vẻ thật sự chỉ là thắc mắc của một “Đàn em vô tri”.
Nhưng câu chữ rõ ràng đều đang dẫn dắt dư luận.
Đúng như dự đoán, bình luận dưới đã được chủ bài đăng thả tim.
Lầu 1: Hóng drama, khó mà lý giải được, cái này chẳng phải là nói tới mấy “sugar baby” được bao nuôi sao? Hahahahaha đúng là cái gì cũng làm được! Ở Đại Học Kinh Châu mà cũng có loại người này á? Tôi nhớ khoa Múa bên cạnh có rất nhiều người đẹp.
Lầu 2: Trang phục biểu diễn đều là lụa tơ tằm, làm bằng vải voan, một bộ cũng phải mấy ngàn, có khi hơn một vạn, trong khoa múa có bao nhiêu người giàu đến thế? Tới Thân Thành thi đấu thì lại càng rõ ràng, có phải là cái người họ Hạ kia không?
Lầu 3: Nói thật, tôi cũng từng nhìn thấy cô ấy được đưa đón bởi vài chiếc xe sang, tuy không rõ hãng xe gì, nhưng nhìn qua là thấy đắt tiền rồi! Hơn nữa lần nào cũng thả cô ấy cách trường một đoạn. Nếu như yêu nhau bình thường thì cũng không đến mức lén lút như vậy đâu.
Lầu 4: Không phải chứ… Cô ấy còn là nữ thần mối tình đầu của tôi đấy! Đàn ông lớn tuổi thì hẳn cũng phải có gia đình rồi, chẳng lẽ là tình nhân bên ngoài?
Lầu 5: Nhưng chẳng phải trước đấy đã có nói cô ấy từng quen với Đoạn Tiêu của khoa Toán học à?
Lầu 6: Mau ôm anh Đoạn đẹp trai của chúng ta đi thôi, đừng dính líu tới kẻ thứ ba! “Từng quen” kia đều là giả thôi? Đoạn Tiêu cũng đã có bạn gái rồi, đã thấy anh ấy để mắt đến cô ta bao giờ chưa?
Lầu 7: Đừng kéo người khác vào nữa, sỉ nhục đại học Kinh Châu đấy! Nữ thần bí ẩn của khoa Múa thế này đây sao? Chẳng trách trước đây tôi từng nhìn thấy có một dì mang canh gà tới cho cô ta vài lần, còn gọi cô ta là “Cô Hạ”, bây giờ xem ra, là bảo mẫu trong nhà vị “Daddy” kia rồi?
Vì chỉ có ba, bốn tấm ảnh chụp màn hình, vậy nên Hạ Ngưỡng không thể xem được phần bên dưới nữa.
Nhưng sau khi đọc những bình luận cố ý dẫn dắt bên trên, không cần nghĩ cũng biết phần bên dưới chắc chắn chỉ toàn là những suy đoán khó nghe và đáng ghét.
【Trang Tiểu Tĩnh】: Cậu xem xong chưa? Tớ biết mấy chuyện bọn họ nói đều không phải sự thật, nhưng cậu cũng đã nói cậu với Đoạn Tiêu không phải đang yêu nhau… Hạ Hạ, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?
Có lẽ do mấy ngày gần đây, những việc bản thân cô làm cũng khá lén lút, nên trong thoáng chốc Hạ Ngưỡng lại có cảm giác bài đăng này là do Đoạn Tiêu tung ra.
Cố ý muốn nhờ vào đó để ép cô công khai.
Ở bên anh cũng tốt hơn ở với những người khác, có thể diện hơn nhiều.
Nhưng Đoạn Tiêu chưa bao giờ là người cô muốn.
Nếu lúc đầu anh không dùng sự kiện đó để ép cô, Hạ Ngưỡng vốn dĩ chẳng bao giờ nghĩ đến việc “ở bên ai đó” để trả nợ.
Ngay cả khi không thể rút được số tiền tiết kiệm mà bố mẹ để lại trước khi qua đời, cô cũng sẽ chọn cách bán căn nhà ở Thân Thành đi để trả nợ.
Nếu lúc đó cô có sự lựa chọn…
Cô chỉ đơn giản muốn có sự lựa chọn của riêng mình, muốn sống nhẹ nhàng, thoải mái, không bị ràng buộc bởi bất cứ người nào.
Mi mắt Hạ Ngưỡng khẽ run, dần dần áp chế cảm xúc trong lòng mình.
【Cấm Tiêu】: Tớ không để ý đến mấy tin đồn này đâu, xóa rồi thì thôi, cũng không cần thiết phải đi giải thích dây dưa làm gì.
Việc đầu tiên sau khi Hạ Ngưỡng quay lại trường học không phải là tới ký túc xá dọn đồ, mà là đến phòng thay quần áo trong phòng tập múa để lấy giày múa đang được cất trong tủ đồ.
Nhưng cô phát hiện ra trên cửa tủ đồ của mình đã bị người nào đó dùng bút lông đỏ viết lên: Sugar Daddy, cô tình nhân thối tha.
Màu đỏ tươi vô cùng chói mắt, vết mực còn chưa khô.
Bài đăng trên diễn đàn đã được xóa bỏ nhanh chóng, lan truyền cũng không rộng. Nhưng ở trong lòng những người đã xem, họ nhận định Hạ Ngưỡng là một người như thế.
Ở cách đó không xa, có một cánh cửa tủ khác cũng đang mở, trên hành lang yên tĩnh, bóng của hai người bị ánh hoàng hôn kéo dài trên nền đất.
Hạ Ngưỡng quay đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt thẳng thắn không chút kiêng nể của Chân Đông Nhi.
Nhưng đó không phải là ánh mắt thù địch và ganh đua như trước đây.
Lần này, ánh mắt của cô ta lúc nhìn Hạ Ngưỡng lại mang theo vẻ dò xét và cảm thông, thản nhiên nói: “Nhìn tôi làm gì? Cũng không phải tôi viết.”
Có rất nhiều người tự xưng mình là “tam quan đứng đắn”, nghĩ rằng bản thân là người của chính nghĩa. Nhưng lại chẳng hề hay biết, họ chỉ là những kẻ ngu ngốc, tiếp tay cho cái ác, tự nguyện trở thành một con dao sắc bén cho những lời đồn ác ý.
Hạ Ngưỡng quay đầu lại, lấy khăn ướt lau chữ trên cánh cửa tủ.
Cô lẩm bẩm nói: “Một con chó sủa, trăm con chó hùa.”
“Đúng vậy, bản chất con người là như thế mà.” Chân Đông Nhi đồng ý, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cậu ấy lựa chọn thà rằng xóa bài đăng đó đi, nhưng lại không chịu giải thích rõ ràng? Xem ra đối với cậu ấy, cậu cũng không quan trọng lắm.”
Hạ Ngưỡng không cần thiết phải nói chuyện với cô ta, nên quay người muốn rời đi.
Chân Đông Nhi gọi cô lại, giống như nhắc nhở cô: “Đàn chị Diệp Nghiên Nghiên đang ở bên ngoài.”
Khi đi ra cửa, quả nhiên Hạ Ngưỡng nhìn thấy Diệp Nghiên Nghiên.
Chị ta giống như vừa làm chuyện trái lương tâm, nhìn thấy cô không chào hỏi cũng không ý kiến, chỉ quay đầu đi hướng khác.
Nhưng người bạn của Diệp Nghiên Nghiên thì vẫn đứng yên tại chỗ, cũng là người bạn trước đó của Đoạn Tiêu: Chu Tê Mạn.
Nhìn thấy cô, Chu Tê Mạn bình tĩnh nhét chiếc bút đỏ trong tay vào túi, cười chào hỏi cô: “Hạ Ngưỡng, còn nhớ chị không?”
Hạ Ngưỡng nhìn thẳng cô ta: “Nhớ.”
“Chị đến tìm Nghiên Nghiên, không ngờ lại nghe được vài tin đồn liên quan đến em.” Cô ta hời hợt nói, “Yên tâm, chị đã giải thích với chị ấy giúp em vài câu rồi.”
Hạ Ngưỡng cong môi: “Giải thích xong rồi, đàn chị Diệp cũng không định nói với tôi lời xin lỗi đấy.”
Khi Chu Tê Mạn còn đang ngây người, cổ tay cô ta đã bị một sức lực lớn nắm chặt, cây bút đỏ trong lòng bàn tay cô ta rơi xuống tay Hạ Ngưỡng.
“Mặc dù không tìm thấy nhân chứng nhưng vật chứng còn ở đây.” Hạ Ngưỡng vu.ốt ve cây bút, lắc lư rồi chậm rãi nói, “Vậy thì chỉ còn cách kiểm tra lại camera giám sát trên hành lang thì đàn chị Diệp mới thừa nhận mình viết vẽ linh tinh nhỉ.”
Chu Tê Mạn không có ý định phủ nhận, chỉ cau mày: “Không cần đâu. Chút chuyện nhỏ này, chỉ cần tôi nói với A Tiêu một tiếng thì cậu ấy cũng sẽ nói không sao.”
“Tại sao anh ấy nói không sao thì là không sao? Anh ấy có đại diện cho tôi không?” Hạ Ngưỡng nhìn thì ôn hòa nhưng từng câu từng chữ hiện tại đều mang ý bật lại.
“Đừng có hô to gọi nhỏ với tôi!” Chu Tê Mạn không hài lòng với thái độ này của cô, “Cô… cô phải tự hiểu rõ thân phận của mình đi, một tháng cậu ấy cho cô được bao nhiêu?”
Hạ Ngưỡng: “Cái gì?”
“Tôi biết rõ chuyện giữa cô và A Tiêu, cô cho rằng giấu diếm được ai?”
Nói thẳng ra là Chu Tê Mạn cũng lười giả vờ hòa nhã: “Thực ra loại quan hệ này của hai người cũng có chút liên quan tới tôi.”
Cô ta lấy điện thoại di động ra, mở lên một tấm hình đưa cho Hạ Ngưỡng xem: “Cô có chút giống tôi của trước đây.”
Là ảnh chụp cô ta hồi năm ba trung học, cũng là vào năm cô ta gặp Đoạn Tiêu lần đầu tiên.
Khi đó Chu Tê Mạn gầy hơn bây giờ, vẻ ngoài trong sáng sạch sẽ, cô ta mặc bộ đồng phục không nhiễm một hạt bụi, khác xa với dáng vẻ đậm chất nhạc rap như bây giờ.
“Từ năm đầu trung học cơ sở tôi đã quen A Tiêu rồi, đến nay đã tám năm. Cô có thể hỏi Gia Trạch, bọn tôi cũng coi như cùng nhau lớn lên, cậu ấy biết A Tiêu trước đó đã thích tôi đến mức nào.”
Chu Tê Mạn vẫn luôn biết Đoạn Tiêu đối xử khác biệt với mình, khi anh vừa được nhận về nhà họ Đoạn, anh chẳng để ý đến ai cả nhưng lại đối xử với cô ta rất tốt.
Nhưng năm lớp 12 cô ta đã chuyển trường, cũng vì thế mà anh đã rất tức giận.
Vài năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi.
Hạ Ngưỡng kiên nhẫn nghe cô ta tiếc nuối về quá khứ, gật gật đầu rồi hỏi lại: “Từ nhỏ đến giờ tôi không thay đổi nhiều lắm. Tại sao là tôi giống chị mà không phải là chị giống tôi?”
Ít nhiều gì Chu Tê Mạn cũng lớn hơn cô hai tuổi, trong mắt lộ ra ý “Cái con người này thật khó chơi,” cô ta tức giận nói: “Cô…”
“Tôi đùa thôi.” Đúng là cô chỉ tùy tiện nói ra, cô cười cười không thèm quan tâm, “Nhưng chị thật sự uổng công vô ích rồi. Nếu chị đã biết rõ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy rồi thì còn nói với tôi những chuyện này làm gì? Để tôi nói rõ quan điểm của mình à?”
Chu Tê Mạn chớp mắt né tránh: “Tôi chỉ muốn cô nhìn rõ bản thân là ai, đừng sĩ diện trước mặt tôi.”
“Tôi là ai không cần chị quan tâm.” Hạ Ngưỡng tới gần cô ta, nhìn thấy trong mắt cô ta có sự chần chờ, khẽ nói. “Còn chị sao không dám đi tìm Đoạn Tiêu? Bởi vì chị biết những điều chị vừa nói, đều chỉ là bản thân chị tự phỏng đoán thôi.”
…
Chu Tê Mạn gần như chạy trối chết, chạy mà không cãi được câu nào.
Hạ Ngưỡng cũng không định tính toán với cô ta, cô khịt mũi một cái rồi ném cây bút dạ vào thùng rác.
Thế thân ánh trăng sáng cái gì chứ, nếu Đoạn Tiêu thật sự muốn chơi như vậy thì anh sẽ nói thẳng. Nếu anh thật sự tệ đến mức người khác thấy được thì cũng không cần ai phải nói ra thay anh.
Buổi tối khi Đoạn Tiêu trở về, anh thấy dì Vương vẫn ở lối vào chưa đi.
Dì Vương đã làm ở đây cho anh gần hai năm, cũng quen với bọn họ rồi: “Tiểu Đoạn, cháu về rồi, dì cũng có thể tan làm rồi.”
“Đã muộn thế này rồi, sao dì còn ở đây?”
“Chạng vạng tối nay cô Hạ tới thu dọn hành lý, dì thấy sắc mặt con bé không đúng nên mới đo nhiệt độ, 39 độ 3. Nhưng con bé không chịu đi bệnh viện, cũng không cho dì gọi bác sĩ tới nhà truyền nước.” Dì Vương bất lực nói, chỉ xuống thân hình gầy nhỏ nằm trên ghế sofa, “Con bé này… nhiệt độ cứ cao mãi như thế, mà chỉ dùng mỗi miếng dán hạ sốt.”
Nếu động đến kim truyền, trên da cô sẽ xuất hiện vết xanh tím, phải mất vài ngày mới tan đi được.
Ngày mai cô còn phải bay tới Thân Thành, ngày kia chính thức tranh tài, toàn bộ quá trình đều sẽ được truyền hình trực tiếp. Hạ Ngưỡng không cho phép xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Đoạn Tiêu thu hồi tầm mắt: “Cháu biết rồi, vất vả cho dì quá, dì về trước đi.”
Dì Vương: “Được rồi, dì đã nấu cháo rồi, đợi con bé có sức thì cho con bé ăn rồi uống thuốc, mì và trứng dì cũng đã mua thêm trong tủ lạnh.”
Mấy ngày gần đây trời lạnh, virus cảm lạnh lại bắt đầu lây lan.
Hạ Ngưỡng sốt đến mơ hồ, cảm thấy trong miệng có thêm chút nước ấm. Nhưng trong cổ họng lại cảm nhận được mùi thuốc khó chịu nên cô cau mày phun ra.
“Biết ngay là sẽ nhả ra mà.”
Đoạn Tiêu cúi đầu nhéo chóp mũi cô, sau đó lại mướm cho cô vài ngụm nước nữa.
Trước mắt có một dáng hình mờ mờ, đang ngồi bệnh cạnh cô, Hạ Ngưỡng chật vật mở miệng: “Đặt báo thức giúp em…”
“Chuyến bay lúc mấy giờ?”
Đoạn Tiêu đang làm bài tập của khoa, máy tính đặt trên bàn trà mở trang web chứa những mệnh đề Toán cao cấp phức tạp.
Hạ Ngưỡng là một học sinh kém, nhìn màn hình đó càng khiến cô đau đầu hơn nên trút sự tức giận với máy tính lên anh: “8 giờ 30.”
Anh thấy buồn cười nhưng không nói gì, với lấy điện thoại của cô rồi mở khóa.
Nhiệt độ trên đầu đã giảm đi một chút, cô ngồi dậy: “Bài đăng trên diễn đàn là do anh làm à?”
“Giả vờ vào vai một cô gái nhưng người đăng bài lại là một chàng trai tên Mao Vô Kiện ở khoa Xây Dựng.”
…
Đoạn Tiêu nói đến đây, nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô, có vẻ đã hiểu được ý cô nên mỉm cười hỏi: “Hóa ra không phải hỏi cái này à?”
Hạ Ngưỡng mất tự nhiên li.ếm môi, cụp mắt xuống.
“Em nghĩ anh cho người đăng lên sao?” Giọng điệu của anh lạnh lẽo và cứng nhắc, anh bóp cằm cô nhấc lên, “nói chuyện.”
Hạ Ngưỡng thở gấp, chuyển đề tài để lảng tránh anh: “Anh đừng nói to như vậy, làm ồn đến em rồi.”
Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói yếu ớt, một lời vu khống khiến anh tức giận ngút trời, giờ cô lại giả vờ vô tội.
Đoạn Tiêu khẽ thả lỏng tay: “Anh thấy là em sốt đến hồ đồ rồi.”
“Cái tên Mao Vô Kiện kia… có chút ấn tượng, năm nhất khi học quân sự đã viết thư tình đưa cho em. Bị từ chối, nên không cam tâm.” Hạ Ngưỡng lại nằm xuống, uể oải nghiêng người sang một bên, “Thật đáng ghét, em nguyền rủa anh ta đi đường bị rơi xuống cống ngầm.”
“Được rồi.”
Không cần cô mở miệng, Đoạn Tiêu cũng sẽ không dễ dàng tha cho chàng trai đã quạt gió thổi lửa kia.
Hạ Ngưỡng bị sốt đến hồ đồ lại đột nhiên nói ra một câu: “Nếu trả lại tiền cho anh, có phải anh có thể lập tức đi tìm người khác không?”
“Hạ Ngưỡng.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo, “Em đang phát bệnh ở đây phải không?”
Hạ Ngưỡng vẫn không biết ý mà cười khẽ.
Có hơi ngốc, còn chóng mặt nữa nên cô nhắm mắt đi ngủ.
Có lẽ cô thật sự phát bệnh rồi, nếu không thì ban ngày cũng không khó chịu đến mức đi hùng hổ dọa người, lúc này cũng sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra lời trong lòng.
Cả tối chỉ hạ nhiệt vật lý, đương nhiên là hiệu quả không tốt.
Giữa lúc đó, Trang Tĩnh gọi điện thoại tới hỏi cô có về ký túc xá không, lúc đó Đoạn Tiêu đang tắm cho cô.
Anh ngậm điếu thuốc ngồi bên bồn tắm, sương khói lượn lờ quanh đôi môi mỏng, anh nói thẳng: “Không về, phát bệnh rồi. Tôi là người nhà cô ấy.”
…
Trang Tĩnh ở đầu bên kia khựng lại, nhớ rằng giọng nam này cô ấy đã từng nghe vài lần từ hồi năm nhất. Nhưng không hiểu sao đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa nhận ra, cũng chưa bao giờ liên kết Hạ Ngưỡng và Đoạn Tiêu với nhau.
Trang Tĩnh che miệng, hạ thấp giọng nói: “Cậu có phải là Đoạn Tiêu không?”
“Cô ấy đã nói với cậu về tôi rồi à?”
Anh bất ngờ nhận được chút vui vẻ, liếc mắt nhìn về bóng lưng ngồi lặng yên trong phòng tắm.
Giọng điệu như được công nhận này là sao vậy… Trang Tĩnh do dự nói: “Hạ Ngưỡng nói hai người là bạn tình.”
Tút tút tút ——
Trang Tĩnh ngơ ngác nhìn màn hình, lúc này mới phát hiện điện thoại đã trực tiếp bị cúp máy.
Hôm sau Hạ Ngưỡng dậy rất sớm, nửa đêm cơn sốt đã hạ, cũng không bị ngạt mũi, nhưng Đoạn Tiêu hầu hạ cô cả đêm thì vẫn đang ngủ.
Cô liếc nhìn sang phần giường bên cạnh, nhẹ nhàng thay quần áo rồi mang theo vali hành lý đã chật cứng ra ngoài.
Trong tủ quần áo ở tầng dưới, còn có vài cái túi xách và đồ trang sức có giá trị.
Hôm nay trời rất đẹp, nhưng không biết tạo sao chuyến bay đi Thân Thành vẫn lặng im không chuyển động, cũng không cất cánh.
Ngay khi mọi người đang xôn xao thì Ngỗi Mẫn Vận vỗ vỗ cánh tay Hạ Ngưỡng để an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ thuận lợi tới được Thân Thành thôi.”
Mí mắt phải của Hạ Ngưỡng liên tục giật giật, trong lòng có chút bất an.
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Cô Hạ, có vài thông tin cần cô xác nhận lại.”
Ngỗi Mẫn Vận vì bảo vệ học trò của mình, hỏi: “Có thông tin gì sai sao?”
“Không có sai sót gì đâu, chỉ là kiểm tra thí điểm thôi ạ.” Tiếp viên hàng không lịch sự cười cười, ra hiệu Hạ Ngưỡng xuống máy bay, “Cô Hạ, mời theo tôi.”
Bay đi Thân Thành chỉ khoảng hai tiếng, chuyến bay này cũng chỉ có hạng ghế phổ thông.
Sau khi đi xuyên qua hành lang thật dài, Hạ Ngưỡng được đưa tới phòng VIP và nhìn thấy Đoạn Tiêu đang ngồi ở cửa sổ kính sát trần.
Dường như anh ngủ không ngon, cả người lười biếng còn không có tinh thần, vai gầy tựa lên thành ghế, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên.
Thần sắc lạnh lùng, cứ thờ ơ nhìn cô đi vào một cách vô cảm.
Hạ Ngưỡng véo véo vào lòng bàn tay, đi tới hỏi như không có chuyện gì: “Sao đột nhiên lại gọi em tới đây?”
Đoạn Tiêu nhìn bộ đồ cô đang mặc từ trên xuống dưới, nghiêng đầu: “Sao sáng nay không gọi anh dậy?”
Khi bình phục, giọng cô đã trở lại bình thường, ngữ điệu vô cùng mềm mại, dường như đang lấy lòng: “Anh chăm sóc em cả đêm đã rất mệt rồi… Sáng nay cũng không có lớp nên em muốn để anh ngủ thêm một chút.”
Thật ra Hạ Ngưỡng không nhớ rõ tối qua lúc sốt cao đến ngất đi bản thân đã nói gì, nhưng lại mơ hồ nhớ đã hỏi anh sau khi trả hết nợ thì sẽ thế nào.
Nếu cô nói ra sự thật thì lần đi tranh tài này của cô sẽ rất tệ.
Duy nhất có lần này, có thể giúp cô kiếm được phần tiền thưởng nhiều đến mức không phải năm nào cũng có. Nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ phải đợi hai năm nữa, còn chưa nói đến hai năm sau liệu có tổ chức múa cổ điển và vũ đạo dân tộc hay không.
Anh nghi ngờ: “Tiền thưởng của cuộc thi lần này là bao nhiêu?”
“Cũng không nhiều lắm.” Trong lòng cô có chút hồi hộp, sau đó bình tĩnh nói, “Em cũng không nhất định phải giành được giải thưởng.”
“Chuẩn bị vất vả như vậy, sao lại không lấy giải thưởng.” Đoạn Tiêu đứng lên, khép ngón tay đặt lên trán cô, đổi chủ đề, “Bác sĩ Diêm nói mấy hôm trước em từng đi tìm ông ấy.”
Tim Hạ Ngưỡng thắt lại: “Em chỉ muốn hỏi tình hình hiến gan thôi.”
Anh thấp giọng cười, đôi mắt đen láy nhanh chóng lạnh đi: “Không phải đã nói đều giao cho anh sao? Em không tin anh à?”
“Sao có thể? Nhưng anh không nói với em là có hay không.” Hạ Ngưỡng thoáng ngửa mặt lên, quan sát đôi mắt anh, “Có thể để máy bay cất cánh không, sau khi tới Thân Thành em cũng muốn nghỉ ngơi nữa.”
Đoạn Tiêu vẫn bất động, liếc nhìn cô một cái mà không biết anh đang suy nghĩ gì.
Hạ Ngưỡng kéo cánh tay anh, hơi nhón chân, phàn nàn như mọi khi: “Thật sự không hiểu anh đuổi tới đây làm gì, anh cúi đầu xuống một chút đi…”
Chàng trai thuận theo lời cô hạ thấp cần cổ, rồi một cái hôn khẽ rơi lên bờ môi.
Anh vốn nên tin tưởng phán đoán từ trực giác của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Ngưỡng chủ động hôn anh.
Lần này không uống rượu, vào thời điểm cô đang tỉnh táo.
Nhưng Đoạn Tiêu luôn không nhớ được bài học này, mỗi lần cô chủ động lại gần anh đều là đang lừa anh.
Hạ Ngưỡng đạt được ý nguyện, quay lại máy bay.
Khi cô vừa ngồi xuống, Ngỗi Mẫn Vận lập tức lo lắng hỏi: “Không có gì đáng ngại chứ, sao em đi đâu lâu vậy?”
Khi sắp cất cánh, loa phát thanh của máy bay thông báo rằng sẽ có quà lưu niệm miễn phí từ sân bay Kinh Châu vì chuyện bay bị delay.
Đó là đền bù của Đoạn Tiêu vì khiến chuyến bay trễ mất hai mươi phút.
Hạ Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào thanh socola trong tay, khẽ nói: “Không có việc gì, không sao đâu ạ.”
Ngỗi Mẫn Vận không biết chuyện nhưng vẫn lạc quan nói: “Trước khi thi đấu em vừa bị sốt, chuyến bay còn bị delay, đây chắc chắn là sắp có chuyện tốt lắm đây.”
Đúng vậy, làm việc tốt thường rất gian nan.