Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 19

Trong tiết thể dục giữa giờ, học sinh lớp 12 không cần phải tham gia tập trung nữa. Mọi người đều tranh thủ 20 phút này để ngủ bù hoặc đi vệ sinh.

“Những đợt sóng ngầm tuần hoàn trong cuộc sống chỉ là tạm thời. Bạn đang dần chết đi, nhưng rồi sẽ tái sinh.”

Hạ Ngưỡng lẩm bẩm câu nói đó.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Triệu Vân Oánh đang ngủ say bỗng giật mình ngồi dậy, ngáp một cái thật dài: “Cậu đang học gì vậy?”

Hạ Ngưỡng lắc đầu, đóng sách lại, rồi đưa cuốn sách《Mùa hè cuối cùng của Klingsor》cho cô ấy xem: “Tớ không học gì đâu, chỉ là đang xem sách thôi.”

Triệu Vân Oánh uống một ngụm nước: “Trạng thái tinh thần của cậu thật tốt, tớ sắp buồn ngủ chết rồi đây.”

Cô cười, thành thật nói: “Áp lực học tập của tớ không lớn bằng các cậu đâu.”

Là sinh viên Nghệ thuật, vốn dĩ yêu cầu về điểm văn hoá của Hạ Ngưỡng thấp hơn rất nhiều so với phần lớn thí sinh thi đại học.

Thậm chí mỗi ngày cô còn có ba tiết học bỏ trống vào buổi sáng và buổi chiều, có khi còn được nghỉ cả tiết tự học buổi tối vì cô phải đến phòng tập nhảy để học các lớp chuyên môn.

“Nhưng cậu luyện tập vũ đạo cũng rất vất vả đó.” Triệu Vân Oánh đồng cảm thán nói. “Đó thực sự là việc hao tốn thể lực. Nếu mà tớ phải xoạc chân 180 độ mỗi ngày, rồi còn xoay vòng nữa, vậy thì chắc tớ lên thiên đường mất!”

Hạ Ngưỡng không nói gì, cô đã quen với điều đó từ lâu rồi.

Tiết học này là tiết Anh Văn của cô chủ nhiệm. Cô giáo Lữ Trinh đến lớp nhưng không giảng bài ngay mà phát cho cả lớp một bảng xếp chỗ ngồi khi làm bài kiểm tra tháng.

Triệu Vân Oánh xích lại gần nhìn cô: “Trời ơi, cậu được xếp vào phòng thi số một rồi! May mắn thật đấy!”

“Là xếp theo điểm số à?”

“Có tham khảo điểm số, nhưng cũng có phần may mắn. Mười lăm phòng thi đầu tiên đều ở trong các lớp học của tòa nhà chính, nhưng mười phòng thi cuối cùng thì ở hội trường lớn.”

Triệu Vân Oánh thở dài, chỉ vào tên mình: “Hội trường lớn là tệ nhất rồi, nhiều người lắm, mà ai xì hơi cái là cả mấy lớp đều nghe thấy.”

“…”

Hạ Ngưỡng nhăn mũi tỏ vẻ đồng cảm.

Ánh mắt cô dừng lại ở cái tên đầu tiên của phòng thi số một.

Không nghi ngờ gì nữa, Đoạn Tiêu, dù là do may mắn hay thực lực đều có thể ngồi ở vị trí đầu tiên của phòng thi số một.

Triệu Vân Oánh cũng nhìn thấy, trêu chọc: “Cậu ngồi hàng hai chỗ thứ hai đấy, gần Đoạn Tiêu lắm, biết đâu lại thi được hạng nhì thì sao hahaha.”

Biểu cảm của Hạ Ngưỡng cứng đờ: “Tớ không thân với cậu ấy, tớ cũng không bao giờ gian lận.”

Kể từ lần anh cứu cô khỏi đám lưu manh kia, đã hơn một tháng trôi qua. Cô không còn tiếp xúc riêng với anh nữa, chính xác mà nói là cô luôn cố tránh xa anh.

Dù sao thì ấn tượng ban đầu của cô về anh cũng không tốt lắm.

Hơn nữa anh lại là con trai của La Lương Sâm, là anh trai cùng cha khác mẹ của Ôn Vân Miểu. Cô ghét dây mơ rễ má, càng ghét anh hơn.

Được anh giúp đỡ lẽ ra cô phải biết ơn. Nhưng khi nghe anh nói một cách hời hợt câu “thích” đó, sự ghét bỏ của Hạ Ngưỡng lại càng tăng lên.

Thích sao?

Vậy là anh chỉ thích kiểu con gái như cô thôi sao?

Anh coi việc yêu đương như sưu tầm tem à!

Hôm thi tháng không cần phải mặc đồng phục như thường ngày, thời tiết Bắc Kinh vào đầu tháng Mười khá dễ chịu, nhiệt độ trung bình là 16,7 độ C.

Hôm nay Hạ Ngưỡng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và quần jean, tôn lên vóc dáng thon gọn. Tóc dài buộc đuôi ngựa cao gọn gàng, trông rất tươi tắn và sạch sẽ.

Cô mang theo hộp bút, đến phòng thi trước nửa tiếng và ngồi xuống.

Trong lớp 12/1, những người Hạ Ngưỡng quen biết chỉ có vài người cùng nhóm, bây giờ họ không ở phòng thi số một, những người lạ khác cũng không chủ động bắt chuyện với cô.

Trong không khí ồn ào náo nhiệt, Hạ Ngưỡng cảm thấy hơi buồn chán nên nằm nghiêng người xuống bàn, dùng ngón tay vẽ vòng tròn.

Ngược lại với cô, là nhóm người vừa bước vào kia.

Bên cạnh bàn của Đoạn Tiêu ngồi có mấy cậu bạn kéo ghế đến tán gẫu, rõ ràng là đám người Lục Gia Trạch từ lớp bên cạnh sang.

Chưa được bao lâu, lại có một cô gái từ lớp khác chạy tới. Cô ấy còn đang ở ngoài hành lang đã gọi to tên Đoạn Tiêu.

Hạ Ngưỡng bị thu hút sự chú ý nhìn sang, đoán rằng đây chắc hẳn là một trong những bạn gái của anh.

Như mọi người nói, quả thật họ rất giống nhau.

Ngay cả kiểu tóc và cách ăn mặc cũng na ná.

Lục Gia Trạch trêu chọc: “Ôi chao, em gái Uyển của tôi, sao em lại chạy từ hội trường lớn sang đây thế này? Đại giá quang lâm, nơi này thật rực rỡ khi em đến!”

Tào Uyển liếc anh ấy một cái, đợi anh ấy tự giác nhường chỗ mới ngồi xuống: “Đoạn Tiêu, dạo này anh có đánh đám Mã Bằng không? Đã hơn một tháng rồi em không thấy anh ta xuất hiện. Hôm qua em tình cờ gặp anh ta thì thấy trên đầu anh ta vừa cắt chỉ.”

Mã Bằng là một trong những thành phần bất hảo nhất của trường cao đẳng nghề bên cạnh, bình thường chẳng ai dám động vào anh ta.

Có thể đánh anh ta đến mức phải khâu vết thương, có lẽ chỉ có Đoạn Tiêu làm được.

Đoạn Tiêu không trả lời, xoay cây bút trong tay hỏi ngược lại: “Cậu ta không tìm cô nữa chẳng phải tốt rồi sao?”

“Đúng rồi, năm ngoái cái tên Mã Bằng đó cứ đeo bám không buông, làm phiền em suốt. Đoạn Tiêu đã hy sinh danh tiếng của mình để giúp em thoát khỏi cậu ta rồi đấy.”

Một cậu bạn khác cười trêu: “Giờ ngoài kia còn đồn rằng Đoạn Tiêu cướp bạn gái của Mã Bằng nữa kìa hahaha!”

“Chưa hết đâu, cậu nhớ lúc hai đàn chị xinh đẹp lớp 12 đến tỏ tình, rồi hùng hổ chất vấn cậu ấy không?”

“Đoạn Tiêu cậu lừa chúng tôi! Không phải nói là không có ý định yêu đương sao? Sao mới đảo mắt một cái là có bạn gái rồi hả?” Lục Gia Trạch biểu diễn nhập tâm đầy cảm xúc, bóp cổ họng hét lên. “Cậu đúng là hai mặt, không đáng tin cậy!”

Nói đến những chuyện thú vị trong quá khứ, cả nhóm cười lớn.

“Hay nhất là cảnh hai đàn chị khóc lóc om sòm bị trưởng phòng hành chính đi tuần bắt gặp! Trưởng phòng La hỏi anh Đoạn đã xảy ra chuyện gì, còn nói đây là lỗi do cậu ấy gây ra.”

“Anh Đoạn của chúng ta chỉ nói một câu: Vậy thì cứ yêu hết.”

“Hahahahahaha thầy La Lương Sâm mới là người hài hước nhất. Gây sự với ai không được, mới nhậm chức chưa đến hai năm mà đã muốn tìm cách đối phó với Tiêu gia rồi!”

“Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cậu thật là si lei gi*, đồ sở khanh! Một lúc đòi yêu đến ba cô bạn gái, kết quả là trong một ngày cả hai người đều bị chọc tức bỏ đi.”

(*si lei gi: đồ tồi)

Lục Gia Trạch dùng tiếng Hàn Quốc giả trân, cười đến không nhặt được mồm, rồi vỗ vai Tào Uyển: “Đừng lo lắng em gái Uyển à, bây giờ em là vợ cả của cậu ấy rồi!”

Tào Uyển da mặt mỏng, nhìn thấy Đoạn Tiêu thờ ơ cũng biết anh không có ý đó. Cô ấy đỏ mặt nói: “Đừng nói lung tung.”

Cô ấy kéo lại chủ đề cũ: “Em đương nhiên rất muốn cái tên khốn kiếp Mã Bằng đó bị đánh rồi, chỉ là tò mò không biết sao anh lại đánh nhau với cậu ta, cậu ta thù dai lắm đấy.”

Đang ở gần đó im lặng nghe hết nửa cuộc nói chuyện, Hạ Ngưỡng bỗng nhiên có chút áy náy.

Đúng lúc này, Đoạn Tiêu liếc mắt sang phía cô ở góc dưới bên phải. Rất chậm rãi, khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhẹ.

Nam sinh lười biếng ừ một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi, chỉ đột ngột nói ra một câu khiến người khác bất ngờ: “Chúng ta chia tay đi.”

Một câu nói vừa ngông cuồng vừa phóng túng.

Anh nói ra một cách thờ ơ, cứ như thể đang nói “Hôm nay trời nắng to”.

Tào Uyển ngây người: “Cái gì?”

“Nửa năm nay tên đó không đến quấy rầy cô nữa, sau này cũng sẽ không đến nữa.” Đoạn Tiêu dựa vào lưng ghế một cách lười nhác, đuôi mắt hơi cong lên. “Sợ người ta hiểu lầm, cứ như vậy đi.”

Sợ ai hiểu lầm chứ… Trước đây sao không sợ, cũng chưa từng thấy anh quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Nhưng cô ấy không nói câu này ra, Đoạn tiêu cũng không phải là người hay thương lượng với ai. Đây chỉ là thông báo cho cô ấy biết về chuyện này, về quyết định này mà thôi.

Mọi người xung quanh đều cười ngây ngô, không ai chen vào làm phiền.

Tào Uyển đứng dậy, gật đầu buồn bã: “Thực ra cũng chỉ là danh nghĩa thôi, vẫn phải cảm ơn anh.”

Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu làm bài thi vang lên, thầy cô giám thị cầm theo đề thi niêm phong bước vào phòng thi. Mọi người tản ra về phòng thi của mình.

Hạ Ngưỡng vô thức dọn dẹp bàn học, cảm giác như có ai đó vỗ nhẹ vào lưng.

Cô quay đầu lại, có chút ngạc nhiên: “Lớp trưởng! Hóa ra cậu ngồi sau tôi à, sao cậu đến muộn thế?”

Cuối cùng cũng có một người mà cô quen biết.

Thiệu Kỳ Dục vừa chạy đến, đúng giờ bước vào cửa vẫn còn đang thở hổn hển. Nhưng vì cậu ấy đẹp trai, trắng trẻo, sạch sẽ nên dáng vẻ này cũng không hề lôi thôi.

Cậu ấy xoa xoa mũi: “Tôi bị nhầm phòng thi. Viết mực cũng không mang theo, cậu có cây nào thừa không?”

“Có, cho cậu.”

Hạ Ngưỡng lấy một cây bút từ hộp bút đưa cho cậu ấy.

Khi quay lại, cô cảm giác có người đang nhìn mình nên vô thức ngẩng đầu lên.

Đoạn Tiêu dựa vào tường, ngón tay thon gầy chống lên mái tóc ngắn. Đôi mắt đen láy sâu thẳm tĩnh lặng, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.

Hạ Ngưỡng không hiểu sao lại có chút căng thẳng, cô cúi đầu không nhìn anh nữa.

Kỳ thi kéo dài hai ngày, tốc độ chấm bài của trường trung học phụ thuộc thật đáng kinh ngạc. Các thầy cô làm việc suốt đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba đã xếp được thứ hạng toàn trường.

Các phiếu trả lời của từng môn học được phát ra một lần.

Nhìn thấy điểm số môn Toán thảm hại của mình, Hạ Ngưỡng đã im lặng một phút để chia buồn cho bài thi kém cỏi này.

“42 điểm? Hahahahaha, điểm này cũng gần bằng tớ mà!”

Đi ngang qua hành lang, Lục Gia Trạch nhìn thấy điểm số của cô qua cửa sổ, cười rất không nể nang: “Bạn học Hạ, cậu đã xinh đẹp như vậy rồi mà điểm thi lại còn thấp thế này nữa chứ!”

“…”

Hạ Ngưỡng lấy vở che lại, lườm anh ấy một cái.

Đoạn Tiêu đi sau Lục Gia Trạch, chắc hẳn cũng nghe thấy rồi. Khóe môi anh vẫn còn cong lên, vai cũng đang run rẩy vì cười.

“…”

Hạ Ngưỡng cũng lườm anh một cái.

Sau đó, cô lấy chiếc túi vải đựng giày nhảy từ ngăn kéo ra rồi đứng dậy, nói với bạn cùng bàn: “Tớ đến phòng nhảy đây.”

“Đi đi.”

Triệu Vân Oánh nhường chỗ cho cô.

Khi bước ra khỏi tòa nhà dạy học, tiếng chuông vào lớp vang lên, khuôn viên trường dần trở nên yên tĩnh.

Ánh nắng buổi trưa rất chói chang, nhưng tiếng ve sầu ở Kinh Châu thường xuất hiện vào giữa tháng Năm và biến mất vào giữa tháng Chín.

Không nghe thấy tiếng ve sầu, Hạ Ngưỡng mới thực sự cảm nhận mùa hè đã qua.

Ban Nghệ thuật của trường trung học phụ thuộc đại học Kinh Châu không có nhiều học sinh học múa, nhưng giờ tất cả đã chuyển về cơ sở chính trong tòa nhà của ban nghệ thuật, phòng học nhảy cũng chỉ có mấy phòng thôi.

Tòa nhà đã có tuổi đời khá lâu, vẫn còn dùng cửa sổ gỗ.

Mọi người đã bàn bạc trước đó và tự giác sắp xếp thời gian tập luyện để tránh trùng giờ, lúc này chỉ có mỗi Hạ Ngưỡng ở đây.

Cô đang tập một điệu múa tay áo dài theo phong cách nhà Đường. Sau khi luyện các kỹ năng cơ bản như động tác đá chân, cô không thay đồ múa dài mà chỉ đeo chiếc tay áo dài hai mét lên.

Việc vung tay áo đòi hỏi kỹ thuật cao, đó chính là tinh hoa của điệu múa tay áo dài.

Vì vậy, cô kiễng chân lên và luyện tập liên tục trong bốn mươi phút mới dừng lại và tạm dừng bản nhạc đàn tranh cổ đang phát trên điện thoại.

Khi nghỉ ngơi uống nước, Hạ Ngưỡng phát hiện trên hành lang bên ngoài có một người đang đứng đó.

Cô giật mình, trên trán còn vương những giọt mồ hôi. Cô dùng khăn vắt trên vai lau mặt rồi đi ra ngoài hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Rõ ràng giờ đang là thời gian học các môn Văn hóa, nhưng Đoạn Tiêu lại ung dung dựa vào lan can, một tay đút túi quần, đuôi mắt có chút lơ đãng.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn trên người cô, không hề có chút xấu hổ nào khi bị bắt gặp đang nhìn trộm mà còn rất tự nhiên trả lời: “Ngoài nhìn cậu ra thì còn có thể nhìn gì nữa?”

“…”

Hạ Ngưỡng không nói nên lời: “Có gì đẹp đâu mà xem. Muốn xem múa, chẳng lẽ cậu không biết về nhà mở tivi mà xem à?”

“Sao cậu biết tôi không xem tivi?” Đoạn Tiêu nói một cách ung dung. “Giải thi múa dân tộc thành phố, cuộc tranh tài Vũ Lâm, giải Đào Lý. Ồ, còn có một bộ phim cổ trang, tên là…”

Cô tức giận: “Cậu im đi!”

Anh nói hết những cuộc thi múa mà Hạ Ngưỡng đã tham gia trong những năm qua, kể cả việc khi cô làm thêm năm lớp 11 được giáo viên dẫn đi làm người diễn thay thế cho một nhóm kịch vô danh.

Dù đây là những thông tin công khai, có thể tìm thấy trên mạng. Nhưng khi bị người khác liệt kê ra một cách rõ ràng như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Hạ Ngưỡng cũng không ngoại lệ.

Thấy cô tức giận đến mức đỏ mặt, Đoạn Tiêu không nhịn được cười. Tầm mắt anh vô tình lướt qua đôi chân của cô, sắc mặt dần tối sầm lại.

Giống như hầu hết các vũ công, Hạ Ngưỡng có dáng người đẹp, chân tay thon dài, làn da trắng và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.

Nhưng mu bàn chân của cô rất xấu xí, có những vết sẹo cũ, các ngón chân đã biến dạng do tập luyện lâu năm, hoàn toàn khác với những cô gái bình thường.

Trên đó còn có những vết sẹo mới, thịt đỏ tươi trông khá đáng sợ.

Hạ Ngưỡng không thoải mái mà co các ngón chân lại, nghĩ rằng anh cảm thấy ghét bỏ. nhưng nghĩ lại đây cũng chỉ là bản tính bình thường của con người.

“Có đau không?” Đoạn Tiêu nhỏ giọng hỏi.

Cô ngạc nhiên đến sững sờ, đây gần như là lần đầu tiên cô được hỏi như vậy, cũng không dám tin rằng cảm xúc trong mắt anh lúc này giống như là … đang xót xa?

Từ bé đến lớn, mẹ cô là một vũ công, cô đối với những vết thương này đều xem như chuyện thường ngày.

Xung quanh cô cũng toàn là những người học múa, cô đã quá quen với điều này.

Một cảm giác khó tả lan tỏa trong lòng, Hạ Ngưỡng lúng túng quay đầu đi, vén lọn tóc bên mặt ra sau tai: “Da chai rồi, không còn cảm giác gì nữa đâu.”

Anh muốn xem cô nhảy, cô cũng không thể đuổi anh đi.

Cô đành coi như anh như người vô hình, tự mình tiếp tục luyện tập.

Sàn nhà bằng gỗ, phòng tập múa cũ kỹ với bốn bề thoáng đãng mát mẻ. Đứng trên hành lang là một chàng trai trẻ đang yên lặng quan sát, phía sau anh là những cây bồ đề cao lớn xanh tốt. Gió thổi tung rèm cửa, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống đất.

Cô đứng trên mũi chân, xoay tròn liên tục, nhẹ nhàng như một con bướm lướt trên mặt nước.

Không ngờ, chỉ vì một lần cô cho phép, cảnh tượng này lại kéo dài từ đầu học kỳ đến cuối học kỳ.

Sau này, Hạ Ngưỡng thường thắc mắc, rốt cuộc cô đồng ý để Đoạn Tiêu đến gần mình, quen với việc anh luôn đi theo mình từ lúc nào.

Có lẽ là vào một tối thứ Sáu, anh mang đến cả tá túi thuốc bắc đặt từ một thầy thuốc đông y nào đó chế tạo, rồi nhét hết vào túi của cô.

Bắt cô trước khi ngủ phải ngâm chân, nói là có thể làm lành vết thương và giảm đau.

Thuốc có hiệu quả khá tốt.

Kỳ thi giữa kỳ dự kiến diễn ra vào cuối tháng 11, kỳ thi cấp tỉnh của Hạ Ngưỡng và những học sinh nghệ thuật như cũng sắp đến vào đầu tháng 12.

Trước đó, trường tổ chức một giải bóng rổ cấp khối.

Khối 12 chỉ thi đấu một trận, các thầy cô chủ nhiệm bốc thăm để quyết định.

Bốc trúng lớp 12/1 và lớp 12/28 cuối, cũng coi như là lớp chọn Văn và Lý.

Không biết ai truyền tin là Đoạn Tiêu sẽ ra sân, nên buổi chiều hôm đó khá nhiều em học sinh lớp 10, 11 bỏ tiết thể dục chạy lên khán đài tranh giành chỗ ngồi.

Anh rất nổi tiếng, ở khắp mọi nơi.

Hạ Ngưỡng đã biết điều này từ lâu.

Cô không có thời gian để xem bóng rổ, đáng lẽ phải đến phòng tập nhảy, nhưng Triệu Vân Oánh đã nhiệt tình kéo cô đến với lý do kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi.

Còn chiếm luôn được một vị trí có tầm nhìn khá tốt.

Quả nhiên, có hai nhóm người đã đợi ở đó.

Đoạn Tiêu mặc áo bóng rổ màu đỏ, đeo băng tay trắng, mái tóc cắt ngắn, sống mũi cao. Anh ung dung dựa vào tường, nổi bật giữa đám đông, còn cao hơn cả thầy giáo thể dục một chút.

Họ đang bàn chiến thuật bên dưới, còn khán đài thì đang bàn tán về anh.

“Đẹp trai vãi, cái điện thoại cùi bắp của tớ mà chụp anh ấy vẫn đẹp! Gương mặt góc cạnh như được điêu khắc ra!”

“Anh ấy có bạn gái chưa nhỉ? Trông có vẻ rất biết quan tâm người khác!”

“Cậu ấy đánh người còn đau hơn đấy! Ha ha ha ha ha ha ha em gái à, em tưởng cậu ấy hiền lành lắm à?”

“Chưa thấy cậu ấy lên bục giảng đọc bản kiểm điểm bao giờ à? Giờ ngoan ngoãn hơn rồi, có lẽ là không ai dám đến trước mặt cậu ấy tìm chết nữa.”

“Cuối cùng thì tớ cũng hiểu câu ‘Có Tiêu chọn Tiêu, không có Tiêu mở lại’.”

“Đây mới đúng là ánh sáng của trường trung học phụ thuộc đại học Kinh Châu của chúng ta! Cả đời này được cùng lớp với một anh chàng đẹp trai như Đoạn Tiêu, tớ thật may mắn!”

Triệu Vân Oánh nghe đám đông xung quanh bàn tán, cười khẩy rồi đẩy nhẹ Hạ Ngưỡng đang tỏ vẻ không hứng thú bên cạnh: “Để tớ kể cho cậu nghe một chuyện cũ nhé, hồi lên lớp 10 Đoạn Tiêu chưa phân lớp nên lúc đó cậu ấy học lớp 10/18… Lần đó cậu ấy thi đấu bóng rổ, các đàn chị lớp 12, 11 đã làm một cái băng rôn, cậu biết là viết gì không?”

Cô lắc đầu: “Viết gì?”

“Nam thần số 1 của trường, Đoạn Tiêu lớp 10/18!”

Câu nói vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên ồn ào.

Giữa những tiếng reo hò phấn khích, Hạ Ngưỡng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn xuống sân.

Đúng lúc đó, Đoạn Tiêu vừa bước ra sân đã đeo một chiếc băng đô màu đen. Anh cúi đầu, đôi mắt đen láy đảo quanh tìm kiếm, như đang tìm ai đó.

Sau đó, đôi mắt dài hẹp và đen ấy dừng lại trên người cô, chàng trai cong môi, cười nhạt.

Bình Luận (0)
Comment