Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 22

Tiếng chuông tan học buổi tối chợt vang lên, lần lượt các sinh viên trong ký túc xá bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, tiếng bước chân xen lẫn tiếng trò chuyện ríu rít.

Người gọi Hạ Ngưỡng ở cầu thang là Đỗ San ở chung phòng ký túc xá.

Cô ấy vẫn đang cầm tờ đề thi thử chưa làm hết trong tay, mỉm cười nhìn sang: “Sao cậu lại đội mũ ngược thế kia? Tóc tai còn rối tung nữa.”

Hạ Ngưỡng đang mím môi ngẩn ngơ, hơi khựng lại một chút, ngơ ngác. Sau khi đối phương chỉ vào đầu cô, cô mới nhận ra trên đầu mình đang đội một chiếc mũ lưỡi trai ngược.

Nắm chặt chiếc mũ trong lòng bàn tay, thoáng thấy trên vành mũ có hai chữ cái được thêu bằng chỉ vàng: DX.

Phần lớn trang phục cá nhân của Đoạn Tiêu đều được chế tác riêng, khi đội chiếc mũ lên đầu cô, như thể anh đang đánh dấu cô vậy.

Cô lo lắng dùng hai ngón tay ấn lên che đi hai chữ cái kia, coi như không nhìn thấy.

Cũng may sau khi cô lấy chiếc mũ xuống Đỗ San cũng không phát hiện ra đó là món đồ của con trai, thản nhiên hỏi: “Tập múa xong rồi hả? Hôm nay về muộn thế.”

Bình thường Hạ Ngưỡng đều về phòng trước nửa tiếng, bốn người ở chung một phòng, làm vậy có thể tranh thủ thời gian vệ sinh cá nhân.

Cô không viện cớ mà nói thẳng: “Tối nay tớ ra ngoài ăn cơm…”

“Thảo nào tớ ngửi thấy mùi rượu trên người cậu hahaha…”

Đỗ San không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô đi ăn với nhóm bạn học múa chung.

Đầu Hạ Ngưỡng còn hơi choáng váng, nhưng cô cảm thấy xúc cảm trên môi chưa từng rời đi, cơn buồn ngủ nhạt dần nhưng trên mặt vẫn nóng bừng.

Cô cắn vào đầu lưỡi mấy cái, cố giữ tỉnh táo, thuận miệng đổi chủ đề: “Vừa nãy mấy cậu tám chuyện gì thế?”

“Ý cậu là chuyện hồi nãy tớ tám với Mộng Lư và đám bạn à?” Đỗ San nhìn trái ngó phải, ghé sát vào cô nói: “Cậu biết Viên Oanh Như, hoa khôi lớp kế bên không?”

“Có chút ấn tượng.”

Triệu Vân Oánh từng kể cô nghe về người này, nói cô ấy xinh đẹp nhưng không chung tình, yêu đương nhăng nhít.

“Nghe nói cậu ấy mới gặp chuyện khi yêu đương qua mạng, tên con trai kia bảo cậu ấy gửi ảnh, Viên Oanh Như gửi rồi thì bị tống tiền, 8 nghìn tệ.”

Hạ Ngưỡng khó hiểu: “Sao lại bị tống tiền?”

“Cậu ngốc thế? Hai người đó yêu nhau, cậu nghĩ ảnh chụp sẽ là ảnh mặc quần áo à?”

“Ra vậy… rồi sao nữa?”

“Cậu ấy chuyển tiền rồi! Nhà Viên Oanh Như giàu lắm, cậu ấy không để ý tới mấy nghìn tệ này.”  Đỗ San lắc đầu, thở dài, “Nhưng bọn tớ đều cho rằng tên kia sẽ không chỉ tống tiền một lần này như vậy, nên chúng tớ đang khuyên cậu ấy tốt nhất nên đi báo cảnh sát.”

Hạ Ngưỡng cụp mắt, trầm tư gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngày mai không chỉ là cuối tuần mà còn là ngày nghỉ hàng tháng của học sinh lớp 12. Bình thường chỉ được nghỉ một ngày, nhưng giờ có thể nghỉ hai ngày liên tục.

Học sinh trong ký túc xá cũng không nhất thiết phải về nhà, quản lý ký túc xá vẫn ở lại trường, căn tin vẫn mở cửa phục vụ.

Lần đầu Hạ Ngưỡng uống rượu nên khó chịu tới mức có thể gọi là say. Cô ngủ một mạch đến gần trưa, sau khi thức dậy ra ngoài ăn trưa, cô gọi điện cho Ôn Vân Miểu.

Thời gian nghỉ hàng tháng của các trường trung học đều gần giống nhau.

Học sinh lớp 12 được nghỉ, đương nhiên Ôn Vân Miểu đang học lớp 10 ở trường học đặc biệt ngoài ngoại ô Kinh Bắc cũng được nghỉ.

Cô Hai là họ hàng bên nội của Hạ Ngưỡng nên từ đầu đã chẳng bận tâm đến Ôn Vân Miểu. Sau khi đón Hạ Ngưỡng từ ngoại ô về thì đã nhiều lần dặn dò không cho cô quay lại đó.

“Nó không bố không mẹ, còn nợ tiền bệnh viện, lại còn là đứa nói lắp thiểu năng… Giờ đã có nhà nước và cộng đồng giúp đỡ rồi! Nếu cháu về đó chăm lo cho tiền thì cái của nợ kia sẽ không được trợ cấp nữa, vì bị xếp vào mục có người thân đấy.”

“Cháu chưa trưởng thành, đừng nghĩ ngợi đến tiền bố mẹ cháu gửi ngân hàng! Giờ cô Hai trông nom hộ cháu, không động tới xu nào, đó đều là tâm huyết cả đời của em trai cô… Tội nghiệp nó mất sớm. Về sau còn phải dùng số tiền này cho cháu vào đại học, có muốn mua nhà cũng chỉ đủ tiền đặt cọc thôi.”

“Nhà cô sẽ không nuôi thêm đứa con của người dưng, đứa em họ kia của cháu có số phận riêng của nó.”

Đây đều là nguyên văn những gì cô Hai đã nói.

Nhưng Hạ Ngưỡng mãi vẫn không yên lòng, cô Hai không có quan hệ họ hàng với Ôn Vân Miểu nhưng cô thì có. Hạ Ngưỡng vẫn thường lén gọi điện hỏi thăm Ôn Vân Miểu, xem con bé có sống tốt không.

Qua đầu dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được Ôn Vân Miểu vui tới mức nào: “Chị… chị chuyển trường, có quen được bạn mới không?”

“Có quen vài người.”

“Tốt quá, em còn lo chị, không thích nói chuyện phiếm.”

Hạ Ngưỡng cười, nói với con bé: “Nói về chị của em thế đấy! Em đừng lo cho chị, em dạo này thế nào? Đứa bạn cướp tiền tiêu vặt của em lần trước có còn bắt nạt em nữa không?”

Ôn Vân Miểu ngập ngừng: “Không, không còn nữa.”

“Thật không đó? Em đừng nói dối chị.”

“Lần trước, cậu ta, cầm ghế đập em.” Ôn Vân Miểu sờ vào chân mình, lắp bắp, “Thầy giáo…”

Chưa nghe hết câu Hạ Ngưỡng đã nóng ruột, hỏi: “Cậu ta cầm ghế đập em? Lúc nào, đập vào đâu?”

Tiếng “tút” vang lên, điện thoại đã bị cúp ngang.

Mấy giây sau Ôn Vân Miểu gửi một tin nhắn dài sang: 【Tuần trước cậu ta nổi điên cầm ghế đập em, bị thầy giáo chuyển qua lớp khác rồi. Xa em lắm, xa lắm rồi, em không gặp cậu ta nữa.】

【Chị, đừng lo, em tránh được, chỉ bị đập vào mu bàn chân thôi. Bị bầm tím một chút, sắp khỏi rồi.】

Nhắn xong cô ấy còn gửi kèm một bức ảnh.

Quả nhiên trên mu bàn chân trắng trẻo của cô bé có một vết bầm tím, vừa được bôi thuốc, hình như đã bị mấy ngày.

Vì Ôn Vân Miểu bị nói lắp và tự kỷ mức độ nhẹ nên đã được cán bộ khu phố đưa đi kiểm tra chỉ số IQ và được đưa vào trường đặc biệt ở ngoại ô Kinh Bắc.

Đây là cơ sở giáo dục phổ cập dành riêng cho trẻ em và thanh thiếu niên khuyết tật, do chính quyền và các doanh nghiệp ở Kinh Châu lập nên, miễn toàn bộ học phí.

Dù Hạ Ngưỡng không coi cô em gái này của mình là một đứa trẻ bất thường, nhưng chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại mà lòng cô chợt chua xót.

Những đứa trẻ học ở trường đặc biệt đều bị khuyết tật, không ít cũng nhiều, có những đứa bị bệnh tâm lý. Như cậu bé cướp tiền của Ôn Vân Miểu lần trước bị rối loạn lưỡng cực.

Ôn Vân Miểu nhỏ bé yếu đuối, không nơi nương tựa, đương nhiên không thể tránh khỏi việc bị người ta bắt nạt.

Đều tại La Lương Sâm, ông ta chính là nguồn gốc mọi khổ đau của gia đình Ôn Vân Miểu.

La Lương Sâm, La Lương Sâm.

La Lương Sâm chết tiệt.

Hạ Ngưỡng lẩm nhẩm cái tên này, ngẩng đầu lên thì vừa khéo thấy La Lương Sâm đang đi về phía bãi đỗ xe của trường.

Thế giới này thật không công bằng, con gái nhỏ của ông ta bơ vơ một mình, nếm trải mọi cay đắng trên đời.

Còn ông ta lại hưởng phước, sống tốt hơn người thường.

Làm trưởng phòng hành chính của trường trung học trực thuộc đại học danh tiếng, lái xe tiền tỷ. Nghe nói ông ta còn là phó bí thư Đảng ủy, quả nhiên thân phận không thể xem thường.

“Chủ nhiệm La!” Hạ Ngưỡng gọi ông ta, bước về phía trước: “Em có chuyện muốn tìm thầy…”

La Lương Sâm thấy người đến là cô thì không dừng bước, điệu bộ rất vội vàng: “Để sau đi. Bây giờ tôi phải đến Khúc Viên. Hiệu trưởng và những thầy cô khác đang đợi.”

Khúc Viên là nhà hàng nổi tiếng, xem ra hôm nay nhóm công nhân viên chức trong trường có buổi tụ tập.

Hạ Ngưỡng mỉm cười nhìn ông ta rời đi: “Vâng ạ.”

Nhìn theo chiếc xe chạy ra khỏi cổng trường, một ý nghĩ trả thù chưa thành hình nảy nở trong đầu đã dần lắng xuống.

Hạ Ngưỡng mở danh bạ điện thoại, tìm được số của nhiếp ảnh gia trước đây cô từng làm người mẫu parttime.

Bên ngoài nhà hàng Khúc Viên, một nhóm giáo viên uống trà chiều đến gần tối. Nhìn bề ngoài là một buổi liên hoan nội bộ, nhưng thực chất chẳng khác gì đang làm việc.

Trường trung học trực thuộc đại học Kinh Châu là cơ sở giáo dục nằm trong top 10 của thành phố nếu xét về tiềm năng tổng hợp. Dù chọn bất kỳ một giáo viên nào họ cũng có năng lực ngang hàng với giảng viên của những trường đại học top đầu.

Chứ đừng nói đến các bậc lãnh đạo cấp cao quản lý trường.

Ai mà chẳng biết lai lịch của trưởng phòng hành chính La Lương Sâm, ỷ vào sự chống lưng của chủ tịch hội đồng quản trị của trường là bà Đoạn. Nhảy dù vào trường hơn hai năm nhưng chẳng làm được gì nên hồn trong trường.

Xét về học vấn, lúc đầu ông ta chỉ có bằng cấp đại học bình thường, nhờ học tiếp Thạc sĩ mới được cái mác tốt nghiệp trường danh tiếng. Xét kinh nghiệm và lý lịch, tốt xấu gì phòng hành chính cũng là bộ phận tổng hợp, phục vụ Đảng và ban quản lý nhà trường, không phải chỗ cứ thích làm bừa là được.

Phân công và chuyển giáo viên lên chính thức, điều chỉnh mức lương hay phát trợ cấp cho học sinh nghèo là những công việc cơ bản nhất.

Nhưng ở học kỳ vừa rồi, trưởng phòng La đã gây ra một số rắc rối.

Ông ta bỏ số tiền dành để trợ cấp cho học sinh nghèo vào khoản tăng lương cho giáo viên lớp 11, sau đó phải tự móc tiền túi ra bù vào khoản thiếu hụt này.

Tiền bạc là chuyện nhỏ, gây ra trò cười mới là chuyện lớn.

Hiệu trưởng và hiệu phó không dám đắc tội thẳng mặt với nhà họ Đoạn, nhưng bây giờ đã ngà say, họ cũng nói bóng nói gió, mắng ông ta làm ăn không nên thân, chỉ giỏi gây chuyện.

La Lương Sâm hiểu đấy, thì sao, từ xưa đến nay ông ta luôn giữ hình tượng ‘Hổ mặt cười*’.

(*Hổ mặt cười: Hình tượng ‘hổ mặt cười’ là một cách miêu tả người có vẻ ngoài thân thiện, dễ gần nhưng thực ra bên trong có thể rất xảo quyệt và nguy hiểm, giống như một con hổ có vẻ mặt cười. Đây là cách để chỉ những người có vẻ ngoài dễ chịu nhưng thực chất có những mục đích hoặc tính cách không dễ đoán.)

Trên thực tế ông ta cũng biết mình không có khả năng làm lãnh đạo, cũng rất ghét công việc hiện tại.

Năm đó La Lương Sâm cũng được coi là sinh viên hàng đầu, học ngành liên quan đến công nghiệp nặng, những tưởng sẽ có ngày được thể hiện tài năng của mình. Nhưng Đoạn Tự là người phụ nữ có khả năng chống nửa bầu trời ở giới doanh nghiệp tư nhân Kinh Châu, cũng không phải hạng tầm thường.

Bà ta ích kỷ đa nghi, khó như thần giữ của. Tuy đã kết hôn với ông ta, nhưng rất ghét chồng mình nhúng tay vào công việc kinh doanh của nhà họ Đoạn.

Vì vậy mới chèn ép ông ta hết lần này đến lần khác, đẩy ông vào làm lãnh đạo ở trường trung học này. Chừa mặt mũi để người ngoài nhìn vào là được, ai thèm quan tâm đến địa vị của ông ta trong nhà thế nào.

Năm đó Đoạn Tự chọn ông ta, chẳng phải nhờ cái mác sinh viên trường danh tiếng, gia cảnh trong sạch, ngoan ngoãn dễ sai bảo hay sao.

Vì thế La Lương Sâm hoang phí nửa cuộc đời, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cái danh hão tốt số, được “làm rể hào môn”.

Mặt La Lương Sâm đỏ bừng vì rượu, dùng giọng hòa nhã tiễn Hiệu trưởng và đám người kia về, rồi mới bước ra xe mình, lật xem danh thiếp của tài xế lái thuê ngoài cửa sổ xe.

“Chủ nhiệm La!” Một giọng nữ dịu dàng gọi ông ta.

La Lương Sâm quay đầu nhìn sang.

Dưới đèn đường, Hạ Ngưỡng mặc đồng phục, tóc dài buông xõa trên vai, chiếc quần jean cạp cao ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của cô nữ sinh.

Sống mũi cao thẳng thanh tú, gò má đầy đặn, cằm nhọn, nét mặt rất dịu dàng.

Trong khoảnh khắc ấy, La Lương Sâm mơ hồ nhớ đến một người phụ nữ trong ký ức.

Người phụ nữ đó cũng coi như là mối tình đầu của ông ta, yêu ông ta tha thiết. Nhưng về sau thấy La Lương Sâm phất lên, lại không cam lòng mà muốn kéo chân ông lại.

Không biết bây giờ bà ấy ra sao.

Có lẽ đến tuổi trung niên người ta thường hồi tưởng về những chuyện vẩn vơ trong quá khứ.

Thật ra nếu nhìn kỹ thì dung mạo của Hạ Ngưỡng rất giống mẹ cô. Dì và mẹ lại là chị em ruột, có giống nhau cũng dễ hiểu.

Cô bình tĩnh tiến lại gần: “Chủ nhiệm La, thầy uống rượu thì không lái xe được đâu ạ.”

“Tôi gọi tài xế.” La Lương Sâm dựa vào cửa xe, cử chỉ toát lên vẻ nho nhã của người đàn ông trưởng thành, “Sao em lại ở đây? Tôi nhớ lúc chiều em nói có việc tìm tôi?”

“Vâng, thi giữa kỳ xong thì sẽ họp phụ huynh đúng không ạ?” Hạ Ngưỡng nói với vẻ hơi khó xử, “Em không có phụ huynh để đến trường ạ.”

La Lương Sâm đánh giá cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trong hồ sơ của em có ghi tên người giám hộ.”

“Hạ Phùng Bình là tên cô Hai của em, em chỉ ở nhờ nhà cô ấy, cô ấy cũng có con nhỏ phải đi họp phụ huynh…”

“Bố mẹ em đâu?”

“Đã qua đời rồi ạ.” Hạ Ngưỡng ngước đôi mắt đen láy lên, rụt rè nói, “Thầy nói với giáo viên chủ nhiệm giúp em được không ạ? Vì cô giáo nói lần này sẽ bàn về chuyện đăng ký nguyện vọng thi Đại học, nhất định phải có mặt phụ huynh.”

Dáng vẻ yếu đuối của cô nữ sinh như nh.ụy hoa bạch thiên hương ướt đẫm sương đêm mùa xuân, đáng yêu và yếu mềm.

La Lương Sâm mỉm cười: “Tất nhiên là được, đây đâu phải chuyện gì to tát.”

Rất nhanh, tài xế mà ông ta thuê đã đến. Tài xế nhận chìa khóa rồi mở cửa cho hai người.

La Lương Sâm ngồi vào hàng ghế sau, quay đầu nhìn cô: “Trời tối rồi, về trường sớm đi.”

Hạ Ngưỡng chần chừ, rồi gọi ông ta, “Em biết rồi thưa thầy. Còn một chuyện nữa… tối qua thầy đã thấy Đoạn Tiêu, giữa em và cậu ấy không có gì đâu ạ.”

Cô cố ý tạm dừng vài lần trong một câu, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.

“Tối qua tôi thấy em và A Tiêu ở bên cạnh nhau không tệ, ít khi thấy nó gần gũi với con gái như vậy.” Nói tới đây, La Lương Sâm bảo cô lên xe, “Bình thường nó không nói chuyện với tôi, em tâm sự với tôi chuyện về thằng bé được chứ?”

Hạ Ngưỡng mỉm cười: “Vâng ạ.”

La Lương Sâm không về thẳng nhà, trên người ông ta toàn mùi rượu, nếu về mà gặp Đoạn Tự thì chắc chắn sẽ lại bị mắng một trận.

Ông ta đã hoàn thành tốt bốn chữ “Người chồng lý tưởng”, tài xế đưa ông ta tới tận cửa khách sạn năm sao thuộc tập đoàn nhà họ Đoạn.

Sau một lúc lâu, cửa thang máy mở ra.

Hạ Ngưỡng bình tĩnh bước ra khỏi cửa khách sạn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, rồi cô bất chợt chạy như điên trên vỉa hè.

Hơi thở gấp gáp, áp lực cần được giải tỏa thoát hết ra ngoài theo đường mồ hôi.

Chạy mãi đến quảng trường, màn hình tinh thể lỏng to lớn đặt giữa quảng trường đang phát bản tin, một vài nhóm người ngồi lác đác trên cỏ.

Có người dắt thú cưng đi dạo, cũng có đứa bé đang thả diều, mấy món đồ chơi nhấp nháy đèn bay lên trời rồi rơi xuống.

Hạ Ngưỡng dần ổn định cảm xúc, cảm nhận được khói lửa nhân gian ở đây.

Cô mở điện thoại ra, đã nhận được vài tin nhắn.

Hạ Ngưỡng lưu hết mớ tài liệu mà đối phương gửi đến, đồng thời chuyển khoản thù lao đã thỏa thuận trước đó.

La Lương Sâm.

Ông ta phải thân bại danh liệt, mất hết tất cả.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lòng Hạ Ngưỡng run lên khi thấy tên danh bạ chỉ có một chữ: Tiêu.

Cô không nhập tên này vào, chắc Đoạn Tiêu đã tự ghi chú nhân lúc cô không chú ý.

Lần tới cô nên cài mật khẩu điện thoại.

Chuông điện thoại cứ reo mãi, bị tắt máy nhưng vẫn gọi tới, không biết mệt mỏi, không chịu bỏ cuộc.

Hạ Ngưỡng nhíu mày, bắt máy: “Đang làm gì vậy?”

Giọng cô gắt gỏng, có hơi tỏ thái độ giận chó đánh mèo lên Đoạn Tiêu vì chuyện của La Lương Sâm.

Nhưng dường như Đoạn Tiêu hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, giọng điệu còn có vẻ rất vui vẻ, “Cậu đang ở khu Thành phố hiện đại à? Đúng lúc nhìn thấy cậu.”

Hạ Ngưỡng nhìn chỗ mình đang đứng, không nói gì. Cô có kiên nhẫn lề mề thì Đoạn Tiêu cũng có kiên nhẫn chờ đợi.

Cô bất lực “Ừ” khẽ.

Chàng trai lại khoan thai nói: “Đứng đó đi, đừng nhúc nhích.”

Hạ Ngưỡng nhìn màn hình điện thoại đen thui, đúng lúc điện thoại hết pin nên tắt máy. Xem ra vừa nãy đã hao pin quá nhiều.

Ban đầu cô định về trường luôn.

Nhưng Đoạn Tiêu bảo cô đừng nhúc nhích, chắc muốn đến tìm cô.

Hạ Ngưỡng đắn đo hồi lâu, khi vẫn chưa quyết định được có nên bỏ đi hay không thì Đoạn Tiêu đã xuất hiện.

Đêm đông giá lạnh, anh mặc chiếc áo khoác cổ đứng màu đen, mang giày bốt có dây rút. Vóc dáng anh cao ráo lạnh lùng, đường nét cơ thể rõ ràng và sắc sảo.

Bờ vai thiếu niên rộng lớn, áo khoác bị gió thổi dán vào vòng eo thon gọn. Gương mặt nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, không che được ngũ quan nổi bật với sống mũi cao và môi mỏng, đang bước chậm rãi về phía cô.

Hạ Ngưỡng đã quá mệt mỏi, cô ngồi đại xuống một bậc thang, bó gối ngẩng đầu nhìn anh.

Đoạn Tiêu hơi ngồi xổm trước mặt cô, cũng nhìn lại: “Tôi đã chờ điện thoại của cậu cả ngày.”

Một câu không đầu không đuôi,  Hạ Ngưỡng khẽ chau mày: “Sao phải đợi?”

Đáy mắt anh bình tĩnh, giọng nói mang theo gió lạnh: “Không nhớ thật sao?”

“…”

Thấy anh đứng dậy dường như định làm động tác khác, lần này Hạ Ngưỡng vô thức đưa tay lên che miệng anh lại.

Lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào đôi môi mỏng ấm áp, cảm xúc này càng tinh tế hơn.

Như là chưa đánh đã khai, cô bỗng nhiên vội rút tay lại.

Đoạn Tiêu cười khẽ, nhấc mí mắt lên một cách lười nhác, hỏi: “Sao trên người cậu có mùi rượu thế? Của hôm qua à?”

“…”

Chắc bị ám mùi lúc cô đỡ La Lương Sâm lên lầu.

Hơi thở của Hạ Ngưỡng bất giác trầm xuống, cô nhìn thẳng vào mắt anh bằng đôi mắt đen láy, chuyển chủ đề: “Đoạn Tiêu, cậu muốn hẹn hò với tôi đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment