Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 24

Quả nhiên, khi nghe thấy cái tên Ôn Nga, vẻ mặt của La Lương Sâm cứng đờ lại. Dường như ông ta đang suy đoán mối quan hệ giữa họ.

Ông ta nhớ rằng Ôn Nga đã từng mang thai.

Nếu không phải để lừa ông ta ở lại trong nước kết hôn với bà ấy… thì đứa trẻ đó cũng không thể lớn như vậy.

Theo lý mà nói, cho dù đứa trẻ đó sống đến bây giờ, cũng chỉ lớn hơn đứa con trai của ông ta là Đoạn Ngật Nhiên khoảng một tháng, nhưng rõ ràng Hạ Ngưỡng trước mắt lại không phù hợp về tuổi tác.

La Lương Sâm nhíu mày, thì thầm: “Cô đến đây để đòi tiền cho người đàn bà đó à?”

Hạ Ngưỡng cười khẩy: “Tôi lấy tiền để làm gì? Tôi không làm việc phi pháp, tôi chỉ muốn biết chủ tịch Đoạn có biết quá khứ của ông không thôi.”

La Lương Sâm có chút áy náy nên chuyển chủ đề: “Ôn Nga ở đâu?”

Cô nhìn vào đôi mắt trợn tròn của người đàn ông, chế giễu cười khẩy: “Chết rồi.”

La Lương Sâm đột ngột kích động đứng dậy: “Khi nào, bà ấy có mang thai không? Có sinh con không, là con trai phải không?”

Hạ Ngưỡng lập tức hiểu được tại sao lúc này ông ta lại mừng rỡ như vậy.

Hai đứa con trai đều họ Đoạn, đàn ông nào mà chẳng có chút tự ái muốn cái gọi là nối dõi tông đường. Nhưng những năm qua ông ta luôn lép vế, chắc chắn là không dám lén lút ngoại tình sau lưng Đoạn Tự.

Vậy thì cũng không cần thiết phải nói cho người đàn ông này về sự tồn tại của Ôn Vân Miểu.

Hạ Ngưỡng liếc ông ta một cái, mở cửa bước ra ngoài không để lại một chút hy vọng nào, nhẹ nhàng buông một câu: “Dì ấy làm sao có thể sinh con cho một kẻ cầm thú như ông.”

Cô đã dự đoán được La Lương Sâm không thể giải quyết được tình huống này.

Từ lúc ông ta cẩn thận hỏi cô về Đoạn Tiêu, Hạ Ngưỡng đã đoán được vị trí của ông ta trong nhà họ Đoạn.

Sau khi gặp Đoạn Tự, cô càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Hạ Ngưỡng vừa rời đi không lâu thì Đoạn Tự nổi trận lôi đình gọi điện đến, bảo La Lương Sâm nhanh chóng về nhà.

Điều này nằm trong dự toán, những người trong phòng chủ nhiệm vốn đã không ưa ông ta, đừng nói gì đến chuyện sẽ giúp ông ta giấu giếm chuyện này trước nhà họ Đoạn.

Một tin đồn hấp dẫn như vậy, tất nhiên sẽ nhanh chóng được chuyển đến văn phòng thư ký của Đoạn Tự để bà xem xét.

La Lương Sâm căn bản không dám kéo Hạ Ngưỡng vào cuộc, chưa kể đến chuyện dám lôi cô ra đối chất trước mặt mọi người.

Thứ nhất ông ta sợ cô sẽ nói lung tung, phanh phui chuyện ông ta bỏ rơi người vợ Tào Khang. Hiện tại ông ta còn chưa lo xong chuyện của mình, chưa chắc đã có thể điều tra kỹ càng mối quan hệ giữa Hạ Ngưỡng và Ôn Nga, cũng không biết cô còn thủ đoạn gì khác.

Thứ hai ông ta e ngại không biết mối quan hệ giữa cô và Đoạn Tiêu đã tiến triển đến mức nào.

Những năm qua ở nhà họ Đoạn, La Lương Sâm một là sợ Đoạn Tự, hai là sợ Đoạn Tiêu. Mẹ con họ quá giống nhau, khi đối phó với người khác đều có thể khiến cho họ sống không bằng chết.

Có thể làm sao bây giờ?

Hạ Ngưỡng không cần gì cả, tiền cũng không lấy.

Cô dường như đã tích tụ rất nhiều oán khí lâu năm, chỉ muốn hủy hoại danh tiếng của ông ta, khiến ông ta sống không thoải mái.

La Lương Sâm không hiểu tại sao Hạ Ngưỡng không trực tiếp dùng chuyện cũ để tố cáo ông ta, mà lại vòng vo một cách phức tạp như vậy.

Nhưng không thể phủ nhận, chiêu này quả thực đã khiến ông ta tạm thời không thể làm gì.

Năm mới đến gần, công việc của tập đoàn vô cùng bận rộn, gần một trăm ngàn nhân viên cần nghỉ phép và nhận thưởng cuối năm. Đoạn Tự không thể sắp xếp thời gian để ngay lập tức xử lý và điều tra kỹ càng chuyện của ông ta, đành tạm thời gác lại vấn đề này, để ông ta chờ ngày bị trừng phạt.

Phía nhà trường cũng rất coi trọng danh tiếng, họ nhận thấy bức thư tố cáo ẩn danh này không gửi cho toàn trường mà chỉ gửi cho riêng họ.

Điều đó có nghĩa là người gửi thư đã cho nhà trường một cơ hội để xử lý.

Mấy ngày sau, phòng giáo vụ đã đưa ra một thông báo điều động nhân sự, mơ hồ ghi rằng “Chủ nhiệm hành chính La Lương Sâm có hành vi không đúng mực, không được trường tiếp tục tuyển dụng”.

Tin tức dường như không quan trọng này nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám học sinh.

Các em học sinh lớp 12, đã không còn quan tâm đến một chủ nhiệm hành chính có cũng được không có cũng chả sao.

Ngày tuyết đầu mùa rơi, tuyết bắt đầu rơi từ buổi đọc sách buổi tối và kết thúc vào tiết 2 của buổi tự học tối. Bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày, mỗi bước đi đều sẽ in lại những dấu chân nhỏ trên tuyết.

Âm nhạc trong phòng khiêu vũ dần im bặt, giáo viên dạy nhảy đã ra về một giờ trước, kỳ thi sắp đến gần, tất cả đều phụ thuộc vào ý thức tự giác của học sinh.

Một trong những bạn cùng tập múa đẩy nhẹ Hạ Ngưỡng, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài: “Chàng trai đẹp trai lớp 12/1 kia có phải lại đến đón cậu không?”

Đèn trong phòng tắt dần, cả lớp đều chuẩn bị tan học và ra về.

Hạ Ngưỡng thường là người ở lại phòng luyện tập muộn nhất trong lớp, cô cũng phụ trách việc tắt đèn và khóa cửa.

Cô mặc bộ đồ tập múa cổ điển bằng vải lụa mỏng, bó sát cơ thể. Lúc này cô đang ngồi vắt chéo chân trên sàn gỗ, đầu hơi cúi xuống, một vài sợi tóc dính vào má vì mồ hôi.

Hành lang được chiếu sáng bằng đèn cảm ứng, khi trời tối chỉ có thể nhìn thấy đường bằng ánh sáng đèn đường và ánh trăng bên ngoài.

Tối nay tuyết vẫn rơi lất phất, có thể mơ hồ nhìn thấy những cành cây khô phủ đầy tuyết trắng. Tiếng bước chân trên cầu thang dần biến mất, mọi người đã ra về hết.

Hạ Ngưỡng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đoạn Tiêu?”

Trên cửa kính mờ đi vì hơi nước, đột nhiên xuất hiện một chiếc cốc thủy tinh trong suốt, kích thước bằng cốc uống nước thông thường.

Bên trong cốc, có một người tuyết vừa mới nặn.

Người tuyết nhỏ trông rất sống động, cái mũi được làm từ một viên phấn màu đỏ.

Cô đã nhìn thấy ống tay áo của chiếc áo khoác đen kiểu cài nút của anh, khẽ cười: “Anh đang làm gì ở ngoài vậy?”

Đoạn Tiêu không nói gì, đèn hành lang tắt ngóm. Người tuyết trong cốc thủy tinh bỗng phát sáng, xung quanh có một lớp ánh sáng mờ ảo.

Hóa ra đó là một chiếc đèn ngủ hình người tuyết.

“Nhìn xem có đẹp không?” Chàng trai chậm rãi lộ mặt ra từ cửa sổ.

Anh cao lớn, chiếc áo khoác dáng rộng càng tôn lên vẻ anh tuấn. Màn đêm mờ ảo bao phủ lấy dáng người cao gầy ấy, khuôn mặt anh những đường nét góc cạnh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo.

Hạ Ngưỡng gật đầu, mỉm cười đứng dậy: “Đợi em một chút, em đi thay giày.”

Búi tóc tròn trên đầu cô bị xẹp xuống một chút, cô mặc một chiếc áo khoác bông màu trắng ngà. Vốn dĩ cô càng ăn mặc giản dị thì càng nổi bật, khiến cô trông dịu dàng và rạng rỡ hơn.

“Cái này em mang về nhé.”

Hạ Ngưỡng cầm chiếc cốc thủy tinh, ngắm nghía người tuyết bên trong, thật sự rất tinh xảo và đáng yêu.

Đoạn Tiêu lắc đầu, nắm lấy tay cô và bảo cô đặt cốc xuống: “Tối nay anh đưa em đi chơi, mai nhớ thì dọn sau.”

Tay anh lạnh buốt, bị bao phủ một lớp tuyết. Các ngón tay thon dài trắng hồng như vừa nhúng vào nước đá.

Hạ Ngưỡng vừa tập luyện xong nên lòng bàn tay nóng ran, cô vội dùng cả hai tay ôm lấy bàn tay phải của anh: “Anh ở ngoài lâu lắm phải không?”

Đoạn Tiêu cúi đầu nhìn hành động của cô, khóe môi khẽ cong lên. Nhưng giọng điệu lại có chút mệt mỏi, lười nhác đáp: “Không đâu, chỉ một lát thôi.”

Cả tòa nhà khiêu vũ này bốn mùa xuân hạ thu đông đều không bao giờ bật hệ thống sưởi, cũng sẽ không bật điều hòa. Tập luyện là phải ra mồ hôi, những thiết bị đó là vô dụng.

Đó là lý do tại sao sau khi xuống lầu, gió đông vừa thổi qua thì hơi ấm trên tay cô đã tan biến hết.

Chỉ có hai tòa nhà dạy học vẫn sáng đèn, các học sinh lớp 12 đang học tiết tự học cuối cùng, cả khuôn viên trường trở nên vô cùng yên tĩnh.

Mặt tuyết vẫn còn tương đối mịn, chưa có dấu chân nào in hằn lên. Nhưng khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên thì không chắc sẽ còn như vậy.

Những mảnh tuyết vụn lấp lánh dưới ánh đèn đường.

Hạ Ngưỡng cảm thấy hơi lạnh, cô rụt cổ lại, nhìn xuống mặt đất trống trải: “Tuyết ngoài trời dày thế này, muốn nằm xuống tuyết quá.”

“Nằm đi.” Anh nói. “Anh sẽ nằm cùng em.”

Cô lưỡng lự: “Nhưng tuyết bẩn mà… Á!”

Người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngã xuống.

Toàn bộ phần trên cơ thể đè lên người anh, khuôn mặt cô vùi vào ngực anh.

Chiếc áo khoác đắt tiền của Đoạn Tiêu đã mở ra, trở thành tấm đệm cho cô, chiếc áo khoác rộng thùng thình bao bọc lấy cô.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh khẽ cười: “Anh làm đệm cho em rồi, đè lên người anh thì không bẩn nữa.”

“Nhưng áo của anh sẽ bẩn, anh…”

Cô cau mày, chống tay ngồi dậy nhưng lại bị anh kéo trở lại.

Đoạn Tiêu nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô: “Nhìn lên đi.”

Hạ Ngưỡng không hiểu ý: “Tối om, có gì đẹp đâu?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh đêm. Những những dây leo quấn quanh thân cây già khô cằn trơ trụi, tuyết vẫn rơi xuống trắng xóa, dưới ánh đèn đường màu vàng cam chúng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Những bông tuyết rơi vương lên mi, cô chớp mắt vài cái.

Đoạn Tiêu xoa xoa lòng bàn tay cô: “Tay em lạnh quá.”

Cô không chịu thua: “Anh cũng chỉ ấm hơn em một chút thôi.”

“Có một chỗ ấm.” Chàng trai bỗng cười gian xảo, kéo tay cô vào trong áo: “Em sờ thử xem.”

Bàn tay cô bị kéo và đặt vào bên trong chiếc áo len của anh, cơ bụng săn chắc của anh cảm nhận được sự lạnh buốt, lập tức căng cứng. Nhiệt độ lan tỏa, không khí bên trong lớp vải trở nên nóng bức.

Anh đang dùng cơ bụng của mình để sưởi ấm bàn tay cô.

Khi cảm nhận được chỗ nóng đó là gì, vành tai của Hạ Ngưỡng đỏ bừng: “Em không muốn nữa…”

Đoạn Tiêu nắm lấy bàn tay đang vùng vẫy của cô, cười khàn khàn: “Chưa ấm lên mà.”

“Đoạn Tiêu!” Cô xấu hổ nói lớn, hơi tức giận ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh. “Anh buông tay em ra.”

Anh ung dung gối đầu lên tay, tay còn lại gãi lòng bàn tay cô: “Vậy em qua hôn anh một cái đi.”

“…”

Hạ Ngưỡng không hiểu anh tại sao đột nhiên anh lại phát điên như vậy, bình thường muốn hôn thì anh sẽ tự tiến lại gần, cũng không bao giờ báo trước. Lần này sao lại gọi cô qua một cách kỳ lạ như vậy.

Tay cô vẫn bị kẹp chặt, cô cắn môi nhìn anh: “Chỉ một cái thôi đấy nhé?”

“Ừ.”

“Thôi được.”

Hạ Ngưỡng từ từ cúi xuống, môi vừa chạm vào môi anh thì định rút ra, nhưng đã bị tay anh giữ chặt sau gáy.

So với nụ hôn vụng về chạm nhẹ khi nãy, nụ hôn này mãnh liệt hơn gấp mười lần, ập tới như sóng dữ.

Đôi môi mím chặt của cô bị đầu lưỡi dính đầy sương tuyết mát lạnh của thiếu niên nhẹ nhàng tách ra, mũi chạm mũi, anh nửa li.ếm nửa cắn lấy đôi môi cô, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Đoạn Tiêu đã buông bàn tay đang giữ cô ra, nhưng một tay khác vẫn siết chặt eo cô không cho cô trốn thoát. Nụ hôn khiến gò má cô ửng đỏ, đôi môi cũng ướt át quyến rũ.

Ở bên ngoài như thế này… lại là trên nền tuyết trong trường học.

Quá điên rồ.

Hạ Ngưỡng cảm nhận được bông tuyết rơi vào gáy, cảm giác lạnh buốt kéo cô trở lại thực tại. Đôi mắt cô cay xè vì nghẹn ngào, cô “Ưm” một tiếng đầy xấu hổ, cuối cùng quyết định cắn ngược lại anh.

Môi họ tách ra, nhưng đôi chân mềm nhũn của cô vẫn còn đè lên người anh. Áo khoác của anh xộc xệch, anh lười biếng nhìn cô, dáng vẻ cứ như thể cô ép buộc anh vậy.

Đoạn Tiêu bị cô cắn rách một chút ở môi dưới, nhưng anh vẫn nhìn cô cười với vẻ hài lòng. Không hề kiêng kỵ, không nghiêm túc, thậm chí còn không có chút hối lỗi nào.

Cô phồng má lên, nhìn thẳng vào anh, đến cả câu ‘anh nói là chỉ hôn em một cái thôi mà’ cũng lười không muốn hỏi.

Hạ Ngưỡng ngồi dậy, bực bội đá vào chân Đoạn Tiêu.

Đoạn Tiêu vui vẻ đứng lên, phủi nhẹ những bông tuyết trên đầu cô: “Đi thôi, đi ăn chút gì đó.’

Vì thứ Tư tuần sau là kỳ thi cuối kỳ của lớp 12, trường đã thông báo về kỳ nghỉ, nhưng kỳ nghỉ đông của học sinh lớp 12 lại chỉ ngắn ngủi có một tuần.

Còn nhóm sinh viên Nghệ thuật của Hạ Ngưỡng sẽ rời trường vào chiều mai để tham gia thi tuyển vào các trường Nghệ thuật riêng của mình.

Kỳ thi tuyển sinh Nghệ thuật cấp tỉnh sẽ diễn ra đồng loạt và có giáo viên đi cùng.

Tuy nhiên, kỳ thi tuyển sinh của các trường đại học lại do từng khoa của mỗi trường tổ chức. Theo thông tin trên trang web của từng trường, thời gian và địa điểm thi đều khác nhau.

Vì vậy nếu một thí sinh nghệ thuật không tìm được bạn đồng hành, cũng không có gia đình đi cùng thì sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Nhưng ngay cả khi tìm được bạn đồng hành, điều đó cũng đồng nghĩa với việc các bạn là đối thủ cạnh tranh.

Sinh viên múa sẽ gặp nhiều khó khăn hơn so với các sinh viên nghệ thuật khác, họ phải một mình kéo vali đi thi ở nhiều trường đại học khác nhau trong thời tiết lạnh giá.

Mỗi cô gái đều phải mặc trang phục múa mỏng manh và thậm chí còn phải trang điểm theo yêu cầu của một số trường trong buổi phỏng vấn.

Kết quả thi cấp tỉnh của Hạ Ngưỡng chưa được công bố, số lượng trường đại học tham khảo kết quả thi cấp tỉnh cũng không nhiều, vì vậy cô vẫn phải tham dự kỳ thi tuyển của các trường.

Cô đã đăng ký thi vào tám trường đại học, trong đó chỉ có năm trường ở Kinh Châu, ba trường còn lại ở các tỉnh khác.

Trên đường đến trung tâm thương mại, Đoạn Tiêu hỏi cô: “Em muốn thi vào trường nào?”

“Các trường ở Kinh Châu và đại học Thân Thành.” Cô bổ sung thêm. “Quê em ở Thân Thành… Nhưng thi ở Kinh Châu thuận tiện hơn.”

Xét cho cùng, cô còn phải nghĩ đến Ôn Vân Miểu.

Về mặt tài nguyên y tế thì Kinh Châu vẫn tốt hơn.

Huống hồ, năm đó khi Ôn Nga bị bệnh, gia đình còn nợ bệnh viện và hai người bạn ít ỏi của cô.

Đoạn Tiêu cúi đầu: “Thi vào đại học Kinh Châu đi.”

“Em đã đăng ký thi ở đại học Kinh Châu rồi.” Hạ Ngưỡng không giấu giếm, thẳng thắn nói, “Thực ra, em không lo lắng về thành tích chuyên môn, chỉ cần phát huy bình thường là có thể đậu. Nhưng đại học Kinh Châu là một trường đại học danh tiếng hàng đầu, điểm văn hóa rất cao.”

“Mấy tháng nay anh giúp em ôn thi là vô ích sao?” Anh véo nhẹ tai cô. “Không phải đã có thể vượt qua điểm chuẩn rồi à?”

“Mấy lần gần đây em chỉ vừa đủ điểm qua, nếu như đề thi đại học khó hơn thì sao…”

Nếu có thể thi đỗ, Hạ Ngưỡng tất nhiên cũng muốn vào trường đại học hàng đầu như vậy.

“Vậy thì để nói sau đi, dù sao thì sau khi có điểm rồi mới điền nguyện vọng.”

Đoạn Tiêu không phân vân nữa, anh kéo tay cô đi vào một cửa hàng bánh ngọt mới mở ở tòa nhà thương mại.

Cửa hàng này trang trí rất đẹp, ba mặt đều là cửa kính sát đất, trông giống như một căn phòng pha lê nhỏ, bên trong có những chiếc đèn thủy tinh rất đẹp.

Vì mới khai trương nên ngoài cửa có một chiếc cổng hơi hình vòm hoạt hình.

Có vài người đang xếp hàng gọi món, bà chủ đang chỉnh máy hát đĩa ở bên cạnh nhận ra Đoạn Tiêu, ngẩng đầu chào: “A Tiêu đến rồi.”

Đoạn Tiêu bước vào, gật đầu: “Chị Văn.”

“Đây là bạn gái của em à?” Chị Văn thò đầu ra, vẫy tay chào Hạ Ngưỡng. “Chào em, bạn nhỏ.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Ngưỡng đi cùng anh gặp người lớn tuổi hơn, cô bẽn lẽn cười: “Dạ chào chị, em tên là Hạ Ngưỡng.”

“Vậy chị gọi em là Hạ Hạ nhé. Hai người ngồi bàn bên cửa sổ kia đi, chị sẽ bảo người mang món mới ra ngay.” Chị Văn cười niềm nở nói với Đoạn Tiêu. “Bạn gái của em xinh quá!”

Đoạn Tiêu mỉm cười, đáp lại: “Đương nhiên rồi.”

Họ đang nói tiếng Quảng Đông.

Hạ Ngưỡng hồi nhỏ hay xem phim truyền hình TVB nên có thể hiểu được một chút.

Sau khi ngồi xuống, cô tò mò hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”

“Mẹ của Lục Gia Trạch.”

“Khó trách.”

Lục Gia Trạch là người Hương Cảng, gia đình ông nội anh ấy nói giọng chuẩn Bắc Kinh. Mặc dù bố mẹ anh ấy đã ly hôn, nhưng bình thường nghe anh ấy nói tiếng phổ thông cũng có thể nhận ra một số điểm khác biệt.

Hạ Ngưỡng lại tò mò hỏi: “Cô ấy là mẹ của Lục Gia Trạch, tại sao anh lại gọi cô ấy là ‘Chị’?”

Đoạn Tiêu liếc nhìn về phía quầy thu ngân, thận trọng nói: “Gọi cô ấy là ‘Dì’ thì dì ấy sẽ tức giận.”

“…”

Cô mỉm cười, cảm thấy chị Văn rất dễ thương.

Nhân viên phục vụ mang đến cho họ một vài món tráng miệng và đồ uống, trông rất tinh xảo, hương vị ngọt ngào, rất thích hợp để chụp ảnh.

Hạ Ngưỡng sắp thi rồi, sợ ảnh hưởng vóc dáng nên cô chỉ dám nếm thử mỗi món một chút. Ăn được vài miếng rồi không ăn nữa, cô đẩy qua cho Đoạn Tiêu.

Trong tiệm đang phát một bài hát cũ:《Khu vui chơi vô hình》.

Ca sĩ đang hát đến câu “Cuộc sống đôi khi thật tàn khốc, ít nhất thì khu vui chơi này, không bao có giờ giới nghiêm”.

Hạ Ngưỡng chống cằm nhìn người đối diện, chợt nảy ra ý tưởng: “Tại sao một người Kinh Châu như anh lại nói được tiếng Quảng Đông?”

Đoạn Tiêu hỏi ngược lại: “Có gì lạ đâu? Anh với Lục Gia Trạch quen nhau đã năm sáu năm rồi.”

Cô nhíu mày: “Thôi được rồi, cảm giác anh học cái gì cũng quá dễ.”

Anh phủ nhận: “Cũng không phải, anh không nói được tiếng Thân Thành của em đâu.”

“Có lẽ sau khi ở bên nhau khoảng năm sáu năm, anh cũng có thể——”

Hạ Ngưỡng thuận mồm nói tới đây, nhận ra mình vừa đưa ra lời hứa hẹn với anh, bèn vội vàng im lặng.

Làm sao họ có thể ở bên nhau lâu đến vậy…

Cô thật hồ đồ, nên cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên, vội vàng liếc nhìn Đoạn Tiêu.

Đoạn Tiêu dường như không hề để ý đến việc cô dừng lại đột ngột, anh cười nhạt, sau đó bình tĩnh uống một ngụm nước táo như không có chuyện gì.

Vừa lúc chị Văn gọi anh, bảo anh qua giúp bê máy pha cà phê.

Anh vừa đi, Hạ Ngưỡng mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ bé đến lớn cô chưa từng làm điều gì xấu, ngoại trừ việc gài bẫy La Lương Sâm.

Dù có thể tìm ra rất nhiều lý do chính đáng cho bản thân, nhưng sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy ‘sự trả thù’ về bản chất là một hành vi thấp kém.

Điện thoại rung lên hai cái.

Là một email và một thông báo chuyển khoản.

Bức ảnh lúc trước tất nhiên không chỉ gửi cho trường học, cô tiện tay gửi thêm một bản sao vào phòng thư ký của trụ sở tập đoàn Đoạn Thị.

Đã qua một thời gian dài, không ngờ lúc này lại nhận được hồi âm.

Hạ Ngưỡng không nghĩ rằng việc kể lại chuyện nhiều năm trước, sẽ khiến Đoạn Tự có bất kỳ xúc động nào. Dù sao thì Đoạn Tự cũng không hề chịu thiệt hại gì từ việc La Lương Sâm bỏ rơi vợ con.

Nhưng nếu là một vụ “Ngoại tình” mới xảy ra, Đoạn Tự chắc chắn sẽ không thể thờ ơ.

Cô muốn đánh cược xem vị chủ tịch họ Đoạn có vẻ ngoài mạnh mẽ ấy, liệu có thể nuốt trôi được cục tức này hay không. Nếu không thể, vậy thì cuộc hôn nhân tưởng chừng êm đẹp của La Lương Sâm cũng coi như bị cô đâm thủng một góc.

Nhưng khi nhìn vào màn hình điện thoại, Hạ Ngưỡng lại cảm thấy khá bất ngờ về kết quả này.

Đoạn Tự đã dùng danh nghĩa của mình, gửi một email xin lỗi đến địa chỉ email ẩn danh. Hơn nữa bà ta còn tìm ra số tài khoản ngân hàng của Hạ Ngưỡng bằng một cách nào đó, chuyển cho cô 20 vạn.

Bà nói đó là sự bồi thường của mình.

Điều đó có nghĩa là thông tin của Hạ Ngưỡng đã bị lộ.

Nhưng thay vì tìm đến gây sự, bà ta lại thành thật xin lỗi và chủ động đền bù.

Hạ Ngưỡng không hiểu rốt cuộc La Lương Sâm đã dùng cách gì, giải thích chuyện này thế nào mà lại khiến người vợ chính thức hào phóng đến vậy.

Cô cảm thấy thật trớ trêu, vừa kinh ngạc trước sự ‘rộng lượng’ của Đoạn Tự, vừa cảm thấy thủ đoạn của mình quá tầm thường, đến nỗi công cốc một trận.

——”Nếu em nhận số tiền này, mẹ anh có thể dễ dàng đưa em vào tù.”

Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Tiêu đột nhiên vang lên sau lưng cô.

Hạ Ngưỡng giật mình, hoảng hốt cất điện thoại đi, sắc mặt tái nhợt nhìn anh.

Đoạn Tiêu lại tỏ ra bình tĩnh, vẻ mặt như đã biết rõ mọi chuyện cô làm.

Anh cúi đầu, liếc nhìn ngón tay run rẩy của cô, thản nhiên nói tiếp: “La Lương Sâm là bố dượng của anh.”

Toàn thân cô như hóa đá, như đôi mắt cô cũng đỏ hoe.

“Thì ra em không biết à.” Đoạn Tiêu đưa tay ra nâng cằm cô lên. Đáy mắt anh chứa đầy sự bực tức và lạnh lùng. “Nhưng dù không biết, em vẫn làm như vậy.”

Hạ Ngưỡng bị anh kéo ra khỏi cửa hàng, cả hai đều có vẻ mặt khó coi. Một người như sắp bùng nổ cơn thịnh nộ, người còn lại thì sợ hãi đến mức không còn đường lui.

Đi về phía trước tới một đoạn đường vắng vẻ, họ dừng lại bên lề đường.

Đoạn Tiêu buông tay cô: “Mẹ anh khi tức giận thường ném đồ đạc, tối hôm đó bà ta đã ném một chiếc ghế tròn bằng gỗ hoàng đàn vào La Lương Sâm.”

Ý là: Ở nhà ồn ào như vậy, anh không thể không biết chuyện này.

“Các bức ảnh xử lý không tệ. Theo lý mà nói ảnh mờ như vậy, anh cũng sẽ không nhận ra đó là bóng lưng của em.”

Anh bước từng bước đến gần cô, khẽ nắm chặt những ngón tay đang đút trong túi quần, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, đêm đó là ngày đầu tiên của chúng ta.”

Cô mặc cùng một bộ quần áo, vội vã chạy ra khỏi khách sạn. Đợi anh ở quảng trường, đồng ý hẹn hò với anh.

Hạ Ngưỡng cụp mi xuống, khuôn mặt tê dại vì gió.

Cô không dám tưởng tượng được rằng những ngày qua Đoạn Tiêu vẫn có thể bình tĩnh đối xử với cô sau khi biết rõ những việc cô đã làm.

Cô nghe giọng nói bị gió lạnh bao bọc của anh, thậm chí không dám nhìn vào khuôn mặt xa lạ của anh lúc này.

Tại sao La Lương Sâm lại sợ hãi và xa lạ với anh như vậy, tại sao em trai ruột của anh, Đoạn Ngật Nhiên lại có thể phỏng đoán về anh như vậy…

Có lẽ đây là một mặt khác mà Đoạn Tiêu chưa bao giờ bộc lộ ra.

Cô nên tin vào trực giác của mình.

Lúc đầu, cô sợ Đoạn Tiêu, rõ ràng anh đánh người rất tàn nhẫn, coi người yếu đuối như con kiến.

Chính sự thân mật những ngày qua đã khiến cô có phần tự mãn.

Gió mang theo một mùi thuốc lá nồng nặc, điếu thuốc trên tay Đoạn Tiêu tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Hai má anh hơi hóp vào, anh hít sâu vài hơi vào phổi, cố gắng dập tắt ngọn lửa vô hình.

Anh đột ngột nắm chặt cằm cô, trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu giọt nước ở khóe mắt cô: “Anh cũng là một phần trong kế hoạch của em sao?”

Mùi khói thuốc nồng nặc theo gió bay vào mũi Hạ Ngưỡng.

Cô không dám cử động, sợ chỉ cần động nhẹ một chút điếu thuốc sẽ chạm vào mặt mình.

Hạ Ngưỡng cúi đầu, cắn chặt môi. Những giọt nước mắt đã kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài theo đường cong trên mu bàn tay anh.

Đoạn Tiêu bất giác thở dài, bỏ bàn tay đang cầm điếu thuốc khỏi mặt cô. Anh cúi người xuống, vẻ mặt vẫn còn u ám: “Em có bao giờ nghĩ đến anh không? Nói đi.”

“Em, em có nghĩ tới … Nhưng không phải anh và ông ta không hợp sao? Anh vừa nói, ông ta là bố dượng của anh.”

Giọng nói của Hạ Ngưỡng run rẩy không kiểm soát được, nước mắt cô rơi lã chã như những hạt châu không xâu chuỗi.

“Em không tính đến anh, chính là anh tự dính lấy em mà.”

Nói đến đây, cô càng khóc lớn hơn, nghẹn ngào nức nở.

Hạ Ngưỡng lúc này không còn sợ nữa, cô chỉ cảm thấy mình chưa đạt được mục đích mà còn tự chuốc lấy nhục nhã.

“Anh nói muốn yêu, em không có cách nào khác mới đồng ý. … Anh không vui, thì chia tay đi! Sao lại buộc tội em.”

Đoạn Tiêu nhìn cô khóc, cổ họng nghẹn lại.

Điếu thuốc đã cháy đến tận đầu ngón tay, cảm giác bỏng rát khiến anh lấy lại lý trí, đôi mắt sắc lạnh và thờ ơ cũng dần trở nên ấm áp hơn.

Anh đưa tay ra nắm lấy sau gáy cô, dùng đầu ngón tay thô ráp lau đi nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa, đưa điện thoại cho anh.”

Hạ Ngưỡng không nghe thấy, vẫn khóc không ngừng.

“Bảo bối, đừng khóc nữa.” Đoạn Tiêu cúi người xuống, hôn nhẹ lên mí mắt sưng húp của cô. Ánh mắt anh thăm thẳm sâu sắc, thậm chí còn nở một nụ cười. “Em khóc thảm thương thế này, anh có làm gì em đâu.”

Lúc này, anh lại trở về hình ảnh một chàng trai trẻ ngỗ nghịch, môi hồng răng trắng, đẹp trai kiêu ngạo, hoàn toàn khác với vẻ mặt như Diêm Vương lúc nãy.

Anh đẹp trai như vậy, khi dịu dàng thì rất biết cách dỗ dành con gái, mà việc đeo bám thì lại là sở trường của anh.

Nhưng Hạ Ngưỡng đã bị anh hù dọa, mặc dù đã ngừng khóc nhưng đó là vì nỗi sợ hãi mà anh mang lại khiến cô buộc mình cố gắng bình tĩnh.

Cô hít hít mũi: “Em, em không có xin mẹ anh tiền.”

Đoạn Tiêu mỉm cười, lấy điện thoại của cô rồi chuyển lại số tiền đó, vẻ mặt thờ ơ nói: “Anh biết, mẹ anh đang gây khó dễ cho em.”

Nếu cô nhận số tiền này, sẽ ngay lập tức trở thành kẻ mang tội tống tiền.

Hạ Ngưỡng: “Tại sao bà ta lại làm như vậy? Bà ta tin La Lương Sâm vô tội sao?”

“Cho dù bà ta có tin hay không… Bà Đoạn rất coi trọng danh dự, nếu danh tiếng của La Lương Sâm bị ảnh hưởng, sẽ đe dọa đến cả nhà.” Đoạn Tiêu nói nhẹ nhàng. “Vì vậy bà ta nhất định sẽ bày trò chỉnh đốn người gây rối.”

“…”

Đoạn Tiêu chuyển các tệp đính kèm từ hộp thư ẩn danh của cô vào tài khoản của mình, rồi trả lại điện thoại cho cô: “Còn em thì sao?”

“Trước đây La Lương Sâm với dì của em đã từng…”

Cô kể vắn tắt về chuyện cũ, rồi lại có chút lo lắng nói thêm: “Em chỉ cảm thấy cuộc đời của ông ta quá suôn sẻ, thật không công bằng.”

“Anh sẽ giúp em.”

Hạ Ngưỡng ngạc nhiên: “Cái gì?”

Đoạn Tiêu cười khẽ, các khớp ngón tay cuộn lại, chạm vào giọt nước mắt còn đọng lại trên mi của cô: “Anh sẽ giúp em trả thù ông ta.”

Bình Luận (0)
Comment