Cô gửi ba chữ, anh cũng trả lời ba chữ. Mặt Hạ Ngưỡng đỏ bừng lên khi nghĩ đến những gì anh thường làm với ba chữ kia.
Sau câu nói đe dọa đó, Đoạn Tiêu gửi cho cô ảnh chụp màn hình một đoạn chat.
Hạ Ngưỡng phóng to hình ảnh ra mới thấy được tên của người kia.
Cô đã thầm nghĩ tại sao cô lại bị bắt quả tang nhanh thế được, hóa ra là tên nghiện mạng Lục Gia Trạch đã gửi cho anh.
Cô cố gắng đánh chữ để phản kháng.
【Cấm Tiêu】: Mọi người đều chửi anh mà, tại sao lại bắt mình em tính sổ?
【Tiêu】: Em nghĩ tại sao?
“Vì em là quả hồng mềm dễ bắt nạt thôi.”
Hạ Ngưỡng khẽ lẩm bẩm nhưng không trả lời.
Giây tiếp theo Đoạn Tiêu đã gọi video đến.
Lúc này cô vừa tắm xong, đang leo lên giường chuẩn bị ngủ, các bạn cùng phòng cũng đang nằm trên giường.
Nhưng đèn chưa tắt, mọi người vẫn đang chơi điện thoại.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hạ Ngưỡng, ai cũng hiểu ngay là ai gọi.
Hạ Ngưỡng thấy không cần phải trốn xuống dưới giường hay chạy ra ban công để nghe điện thoại nữa. Cô ấn nút kết nối, mới thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo bên kia, anh không lộ mặt.
Đã khuya rồi mà Đoạn Tiêu vẫn chưa về nhà.
Nhìn thấy khung cảnh chuồng ngựa, Hạ Ngưỡng tò mò hỏi: “Anh đang ở bãi tập cưỡi ngựa à? Đang xem con ngựa ‘Oai Oai’ sao?”
Bãi tập cưỡi ngựa là trang trại ngựa của gia đình Nhậm Hàng bạn anh, còn “Oai Oai” là con ngựa mà Đoạn Tiêu mua cho cô.
Mặc dù nói là ngựa của cô, nhưng Hạ Ngưỡng lại không thường xuyên đến thăm nó, lần cuối cùng cô cưỡi con ngựa này là vào đầu năm ngoái.
Thông thường, ngựa được nuôi dưỡng tại bãi tập cưỡi ngựa sẽ có những người chăm sóc ngựa chuyên nghiệp và bác sĩ thú y chăm sóc, cũng có huấn luyện viên chuyên nghiệp huấn luyện để duy trì trạng thái của ngựa.
Nó giống như một đứa con nuôi của cả hai tại bãi tập cưỡi ngựa, nhưng Hạ Ngưỡng lại là một người chủ thất trách, bởi vì tất cả các chi phí nuôi dưỡng, chăm sóc và huấn luyện đều do Đoạn Tiêu trả.
Đó là một con ngựa thuần chủng.
Màu nâu sẫm, vừa oai vệ vừa đẹp.
Đặt một cái tên dễ nhớ như vậy là vì lúc đầu Hạ Ngưỡng hơi sợ nó. Chân nó còn to hơn cả eo của cô, thân hình to lớn và khỏe mạnh.
Rõ ràng rất hợp với gu của Đoạn Tiêu, anh thích cảm giác điều khiển.
Lúc Hạ Ngưỡng tập cưỡi ngựa thường xuyên kéo nhầm dây cương, khiến mặt nó bị lệch đi.
Nên cứ gọi nó là Oai Oai*.
(*Oai Oai: có chữ Hán là ‘歪歪’ nghĩa là lệch, xéo xẹo)
“Ừm.” Đoạn Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng, camera không còn rung nữa mà hướng thẳng về phía con ngựa. “Để anh cho em xem cái này hay lắm.”
Hình ảnh chuyển hướng, Hạ Ngưỡng che miệng kinh ngạc: “Nó sinh con rồi à?”
“Ừhm.”
Cảnh sinh nở có phần hơi đẫm máu và đau đớn, mà Oai Oai lại có thân hình to lớn nên việc sinh con cũng rất khó khăn.
May mắn là Đoạn Tiêu gọi điện cho cô vào những phút cuối cùng, bác sĩ thú y đã bế ngựa con ra, kiểm tra xem chân có khỏe mạnh không.
Đó là một phiên bản thu nhỏ của “Oai Oai”.
Giữa đống cỏ khô, “Oai Oai” sau khi sinh đã đứng dậy một cách dũng cảm, li.ếm láp đứa con mới sinh của mình.
Bác sĩ thú y đang giúp nó vắt sữa.
“Mới sinh xong mà đã phải cho con bú rồi à?” Hạ Ngưỡng nhìn mà xót xa. “Nó có đau không?”
Vì mở loa ngoài nên bác sĩ thú y nghe thấy và trả lời: “Ngựa con phải bú sữa mẹ trong vòng một giờ.”
“Sao ngựa con lại đi loạng choạng vậy ạ?”
“Bây giờ nó vẫn chưa nhìn rõ được, chỉ có thể dựa vào Oai Oai dẫn đường thôi, phải đợi từ 3 đến 6 tháng sau mới có thể rời xa mẹ.” Bác sĩ thú y cười nói. “Cô Hạ có rảnh thì qua đây xem chúng nhé.”
Giọng của Nhậm Hàng vang lên từ bên cạnh: “Cậu đang gọi điện cho ai vậy? Hạ Ngưỡng à? Để tôi chào hỏi chút nào.”
Đoạn Tiêu khẽ tặc lưỡi, đưa điện thoại sát vào ngực: “Cút xa ra một chút, cứ nói như vậy là được rồi.”
“Không phải cậu bị bệnh nặng gì đó chứ, tự mình mở video rồi xem một mình.” Nhậm Hàng bị anh đẩy sang một bên, đứng đó mắng, “Tôi nhìn cô ấy một cái thì có sao đâu? Đã lâu lắm rồi không gặp!”
Trong lúc họ trò chuyện, camera càng lắc lư hơn.
Lúc đầu Hạ Ngưỡng cảm thấy không sao, nhưng ngay sau đó cô mới nhận ra mình đang mặc một chiếc váy ngủ rộng, cổ chữ V, lại còn đang nằm trên giường nghe điện thoại…
Cô chỉnh áo lại, ôm gối vào lòng chào hỏi: “Chào cậu, Nhậm Hàng.”
“Chào bé Hạ Ngưỡng.” Nhậm Hàng vẫn chưa nhìn thấy người, chỉ có thể lớn tiếng hỏi từ xa. “Khi nào cậu qua chơi? Tối nay cậu không tới thật là đáng tiếc, tôi với Đoạn Tiêu đã ngồi ở đây hơn hai mươi phút rồi.”
“Tôi—— để tôi suy nghĩ.”
Hạ Ngưỡng do dự giây lát, không biết phải nói gì.
Hình ảnh trên màn hình đã chuyển sang khuôn mặt của Đoạn Tiêu. Anh mặc áo khoác gió màu đen, khóa kéo được kéo lên tới cổ, làm nổi bật góc cạnh xương hàm sắc nét.
Bãi tập cưỡi ngựa nằm ở vùng ngoại ô, gió đêm rất lớn.
Anh bước ra khỏi chuồng ngựa, đến đoạn hành lang sáng đèn và hỏi cô: “Nghĩ kỹ chưa?”
Khi hỏi về kế hoạch thời gian của cô, anh nhấn mạnh rằng con ngựa không nhất thiết phải là của cô. Nhưng nó là một sinh vật sống, có tình cảm ràng buộc thì sẽ khác.
Hạ Ngưỡng rũ mắt xuống: “Nhưng dạo này em bận lắm, cuối tuần cũng không rảnh.”
“Em hãy đến xem nó trước khi nó bị bán đi.”
“Anh muốn bán con nào?”
“Tất nhiên là con nhỏ.”
Cô nhíu mày: “Bán đi đâu?”
“Anh không biết, bãi tập cưỡi ngựa cần phải hoạt động, nếu có người đến mua thì nó sẽ được bán.” Đoạn Tiêu nói một cách bình thản. “Trừ khi người nào đó cũng muốn gửi ở đây.”
Cô hiểu lý do, nhưng vẫn cảm thấy hơi tàn nhẫn. Mà cũng không thể để Đoạn Tiêu mua luôn ngựa con, điều này hơi quá đáng.
Thoáng nghĩ, Hạ Ngưỡng mở lời: “Chiều Chủ Nhật tuần này em có thể đến được không?”
“Được.” Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ ảo của cô sau tấm rèm giường qua màn hình điện thoại. Anh cố ý hỏi: “Cuối tuần này em bận gì thế?”
Cô cố ý không muốn nói: “Không liên quan đến anh.”
Anh dùng ngón trỏ gõ vào màn hình, chế nhạo: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Nói xong cũng không đợi cô phản ứng mà trực tiếp cúp máy.
Hạ Ngưỡng nhìn chằm chằm vào khung chat trống trơn, phồng má, lại một lần nữa nghi ngờ không biết ai là người có vấn đề khi nói rằng Đoạn Tiêu đang theo đuổi cô.
Ai theo đuổi người khác mà lại không nói lời chúc ngủ ngon bao giờ.
Cuối tuần này Hạ Ngưỡng hẹn gặp môi giới để xem nhà, người môi giới đó chính là chủ nhiệm Tôn của vũ đoàn. Cô ấy rất quen thuộc với đường vành đai ba của thành phố, chuyên về việc cho thuê lại nhà.
Thứ Bảy, cô xem hết một ngày, đi tìm được ba bốn căn nhà cũ kỹ và nhỏ bé nhưng đều không ưng ý. Không phải vì môi trường quá tệ thì là vì không tiện đi lại.
Nếu cứ tiếp tục như này thì hiệu quả quá thấp, Hạ Ngưỡng đành phải tăng ngân sách thuê nhà.
Trước khi ra khỏi nhà vào Chủ Nhật, chủ nhiệm Tôn gửi cho cô một tin nhắn: 【Tiểu Hạ à, hôm nay sinh nhật cháu ngoại tôi. Bạn cũ của tôi sẽ dẫn cô đi xem nhà, cô cứ gọi ông ta là lão Nhạc là được.】
Hạ Ngưỡng đang trên tàu điện ngầm, trả lời hai chữ “Được rồi”.
Cô nhàm chán mở Weibo mà đã rất lâu không đăng nhập vào thì thấy số lượng người theo dõi vẫn tiếp tục tăng, đã gần 50 vạn người rồi.
Đó là tài khoản Weibo mà cô đã mở từ nhiều năm trước với sự giúp đỡ của thầy cô, tài khoản được xác thực là quán quân cuộc thi khiêu vũ toàn quốc.
Bài đăng gần đây nhất là vào cuối năm ngoái khi cô chia sẻ lại danh sách người chiến thắng của giải thưởng Hoa Sen từ Weibo chính thức của cuộc thi.
Tài khoản ít hoạt động bỗng dưng tăng lượt theo dõi, tất cả là vì bộ ảnh gây sốt lần trước.
Đoạn Tiêu không có tài khoản mạng xã hội công khai nên không bị ảnh hưởng, những dân cư mạng muốn tìm hiểu thông tin về anh liền đổ xô đến đây.
Mở hộp tin nhắn riêng ra, toàn là những tin nhắn như “Vợ ơi” hoặc “Chị ơi, bạn cùng trường của chị có Weibo không”. Trong đó, còn xen kẽ một vài tin nhắn mời hợp tác thương mại.
Hạ Ngưỡng không ngờ rằng tài khoản Weibo đầy fan giả này lại có thể kiếm tiền, cô tò mò nhấn vào một tin nhắn trong số đó.
【Thương Vụ】: Chào blogger, chúng tôi có một món đồ chơi rất thú vị muốn hợp tác với bạn. Nếu bạn quan tâm, hãy trả lời lại nhé. Bảng giá quảng cáo mềm sẽ trên 5 con số!
Hạ Ngưỡng bị lòng tham xúi giục, trả lời một câu: Món đồ chơi gì vậy?
【Thương Vụ】:Có một điều kiện là bạn phải cùng bạn trai của mình hoàn thành việc quảng bá.
【Hạ Ngưỡng】:Bạn trai của tôi?
【Thương Vụ】:Chính là người đã chụp ảnh cùng bạn và gây sốt trên mạng đó~Nếu không phải bạn trai cũng không sao đâu, chỉ cần chụp một vài bức ảnh mang không khí tình tứ là được.
【Hạ Ngưỡng】:??
【Thương Vụ】:Nội dung quảng cáo như sau: Đồ chơi đôi, tình cảm sâu đậm, bí mật nhỏ của chúng ta. Cảm nhận niềm vui khác biệt bằng cả trái tim.
Sau đó, đối phương phớt lờ những dấu hỏi của cô, gửi đến một vài hình ảnh.
Trong một loạt những thứ kỳ lạ đó, Hạ Ngưỡng chỉ nhận ra còng tay.
Nghi ngờ nghiên cứu quảng cáo và hình ảnh trong nửa phút, cô lập tức thoát khỏi Weibo, tắt màn hình, hoảng hốt nhìn quanh.
Trong tàu điện ngầm, mọi người đều bận rộn với việc của mình, không ai để ý đến phản ứng bất thường của cô.
Bản thân Hạ Ngưỡng cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn dùng ngón chân bám vào mặt đất, đó rõ ràng là quảng cáo đồ chơi tình dục người lớn.
Cô biết mà! Liên quan đến Đoạn Tiêu thì làm sao có chuyện tốt được!
Thôi vậy.
Số tiền này cô không kiếm được.
Đến địa điểm hẹn với môi giới, Hạ Ngưỡng không kết bạn với lão Nhạc, chủ nhiệm Tôn chỉ đưa số điện thoại cho cô.
Mấy phút sau, điện thoại đổ chuông, đầu dây bên kia là giọng nói lạ lẫm của lão Nhạc, nghe không rõ là người vùng nào, chỉ biết tiếng phổ thông không chuẩn.
“Cô Hạ à?” Người đàn ông cười sảng khoái, nói: “Tôi mặc áo ghi lê màu xanh, đang đứng đèn giao thông ở ngã tư.”
Cô đứng ở ngã tư đường đảo mắt tìm kiếm một vòng, rồi nhìn thấy người đàn ông như miêu tả. Chỉ có điều bên cạnh người đàn ông trung niên đó còn đứng thêm một người đàn ông khác, trông trẻ hơn nhiều.
Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ kéo thấp che gần hết mặt, chỉ lộ ra một chút phần râu ở cằm. Chiều cao chắc khoảng một mét tám, nhưng lưng hơi còng như thể không thẳng được.
Hai người đàn ông lạ mặt làm môi giới…
Hạ Ngưỡng hơi do dự: “Ông có dẫn theo người khác không ạ?”
“Ồ, có dẫn theo một học trò. Nhưng hôm nay cậu ấy không rảnh đi cùng tôi được, cậu ấy hẹn khách khác xem nhà.”
Nói rồi, người đàn ông bên cạnh ông ta nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở hướng của Hạ Ngưỡng.
Ánh nắng buổi trưa chói chang, cô không nhìn rõ mặt anh ta.
Ngay sau đó, người đàn ông đó vẫy một chiếc taxi rồi đi mất.
Lão Nhạc lại hỏi: “Cô ở đâu vậy?”
“Tôi… ở phía sau ông.”
Những căn nhà ở trung tâm thành phố, dù cũ kỹ vẫn có giá trị rất cao. Khu vực gần bệnh viện càng đắt đỏ hơn, nhà cũ, thiết bị lạc hậu.
Nhưng cây xanh ở đây rất tốt, khắp nơi là những cây hoàng đàn lớn với bóng mát dày đặc.
Lão Nhạc rất hòa đồng, khi nhìn thấy cô còn hơi ngạc nhiên: “Chủ nhiệm Tôn nói là một sinh viên đại học Kinh Châu, không ngờ lại xinh đẹp như vậy. Cô ở một mình à?”
Hạ Ngưỡng ngập ngừng một chút: “Không, ở với bạn cùng phòng.”
“Ở ghép à, nhưng cô yêu cầu phải có một phòng ngủ, một phòng khách, tức là ngủ chung rồi.” Lão Nhạc liếc nhìn về phía sau cô. “Bạn cùng phòng của cô chưa đến à?”
Cô bình tĩnh trả lời: “Bạn ấy đang làm việc gần đây, lát nữa sẽ đến đón tôi.”
Các căn hộ trong khu chung cư này nằm rải rác ở tầng 16 và tầng 9, chỉ là không ngờ vừa đến tầng 9 đã thấy cửa thang máy có chút trục trặc, mở ra mở vào mấy lần mới được.
Hạ Ngưỡng do dự nhìn vào thang máy phía sau.
Lão Nhạc còn lo lắng hơn cô, quay đầu lại giải thích: “Các khu chung cư cũ thường như vậy, thỉnh thoảng sẽ có một số vấn đề nhỏ, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả.”
Hành lang không được chiếu sáng tốt, cả hành lang tối om. Không có chút hơi người nào, tiếng bước chân vang vọng, biểu tượng người đàn ông nhỏ xíu trên biển báo “Cửa thoát hiểm” phát ra ánh sáng xanh lè.
Lão Nhạc dẫn cô đi về phía trước, đến căn hộ số 914, lấy chùm chìa khóa ra mở cửa: “Cô vào xem đi.”
Căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Hướng căn hộ là phía Nam, bên trong sáng hơn hành lang rất nhiều.
Các căn nhà ở Kinh Châu đều như vậy, bên ngoài nhìn tường cũ kỹ, nhưng bên trong lại được trang trí khá đẹp.
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là cách âm không tốt lắm.” Lão Nhạc nói thẳng. “Nếu cô muốn nấu ăn thì chỉ có thể tìm căn hộ chung cư có ga, mà lại muốn một phòng ngủ, một phòng khách thì chỉ có thể chọn loại căn hộ ngăn cách như thế này. Hơn nữa cô chỉ thuê có hai tháng, thời gian quá ngắn, chủ nhà nào cũng ngại cho thuê.”
Ông ta mở cửa phòng: “Vào xem thử xem được không?”
“Không có đèn ạ?”
Hạ Ngưỡng đứng ngoài cửa nhìn vào phòng ngủ tối om.
“Hết tiền điện rồi, nhưng nếu cô quyết định thuê thì chủ nhà sẽ thanh toán.” Ông ta vừa nói vừa định kéo cô vào.
Hạ Ngưỡng phản ứng mạnh mẽ tránh ra: “Không, không cần đâu, nhìn thế này tôi cũng thấy được rồi.”
“Cô bé sợ tối à?” lão Nhạc vẫn nhiệt tình, “Dùng điện thoại soi sáng đi.”
“Căn hộ này xem đến đây là được rồi.”
Hạ Ngưỡng cảm thấy không thoải mái, nói xong bèn vội vã bước ra ngoài. Điện thoại trong tay rung lên, cô vội vàng bắt máy.
Đoạn Tiêu ở đầu dây bên kia nói: “Em xong việc rồi à, anh bảo này…”
“Em đang ở khu chung cư Hoa Mân, tòa nhà 3, căn hộ 914, người môi giới dẫn em đến là Nhạc Sung Đức.”
Hạ Ngưỡng vội vàng ngắt lời anh, đi đến hành lang, tựa lưng vào tường, cảnh giác nhìn vào phòng nơi lão Nhạc đang đứng.
Đoạn Tiêu im lặng hai giây: “Biết rồi, hai phút nữa anh đến.”
“A, nhanh vậy sao?”
Cô cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao cảm thấy hơi thở của mình bỗng nhiên được thả lỏng hơn.
Tiếng ga xe vang lên nhanh hơn cả câu trả lời của anh, anh nói nhỏ: “Đừng cúp máy.”
Lão Nhạc đi ra ngoài, cũng nghe thấy cô vừa nói chuyện với ai đó, bèn hỏi: “Là bạn cùng phòng của cô đến à?”
Hạ Ngưỡng mím môi: “Bạn tôi nói sắp đến rồi.”
Lão Nhạc dừng lại một chút, nhìn vào điện thoại vẫn còn kẹp trên tai cô: “Vậy chúng ta đi xem căn hộ ở tầng 16 trước hay ở đây đợi bạn cô?”
“Xuống dưới đợi đi.”
Hạ Ngưỡng ra hiệu cho ông ta đi trước.
Lão Nhạc ấn nút thang máy, quay đầu hỏi cô: “Không thích căn này à?”
Hạ Ngưỡng không trả lời trực tiếp mà cố tình kéo dài câu chuyện: “Ở đây có bao nhiêu hộ gia đình vậy?”
“Cả tòa nhà có 200 hộ, ít nhất có 100 căn cho thuê.”
“Trông có vẻ hơi vắng vẻ, không nhìn ra.”
“Hôm nay cuối tuần mà, mọi người đều đi chơi hết rồi.”
Vừa bước vào thang máy, cô tình cờ nghe thấy Đoạn Tiêu nói bên tai: “Anh đang ở dưới lầu rồi.”
Hạ Ngưỡng “Ừ” khẽ: “Chúng em đang xuống.”
…
Cho đến khi xuống dưới lầu, Hạ Ngưỡng vẫn cảm thấy có lẽ mình đã quá lo lắng, chỉ là linh cảm không tốt từ lúc lên tầng đã khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Lão Nhạc bên cạnh cũng không có vẻ gì là vui vẻ, cả buổi sáng coi như đi chơi không công.
“Bạn cùng phòng của cô là con trai sao?” Với giọng điệu chua ngoa của lão Nhạc vang lên bên cạnh.
Hạ Ngưỡng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đoạn Tiêu đang đứng cách đó vài mét.
Anh mặc một bộ vest, sơ mi trắng quần tây đen, dáng người cao lớn thẳng tắp dưới bóng cây xanh. Từ mái tóc chia ngôi ba bảy có thể thấy hôm nay anh đã cố tình chải chuốt, cả người toát lên vẻ quý phái lại sắc sảo.
“Vậy tôi đi trước.” Hạ Ngưỡng nghiêng đầu. “Sau này tôi vẫn sẽ liên lạc với chủ nhiệm Tôn, hôm nay đã làm phiền ông rồi.”
Lão Nhạc không trả lời cô, chỉ hừ lạnh một tiếng trong mũi. Mới chỉ vài phút trước khi ở trên lầu còn đối xử với cô rất hòa nhã, bây giờ lại đột ngột thay đổi thái độ.
Giọng điệu của cô vừa nãy trong điện thoại, vội vã hoảng hốt thế kia, ai nghe cũng thấy không ổn, huống chi là Đoạn Tiêu.
Lên xe rồi, Hạ Ngưỡng mới thả lỏng trái tim đang đập thình thịch, cài dây an toàn, nói: “Em đang đi tìm thuê nhà, anh vừa nãy ở gần đây à?”
“Ừhm.” Đoạn Tiêu liếc qua gương chiếu hậu nhìn bóng lưng của lão Nhạc. “Chưa thuê được sao?”
“Em thấy căn nhà bên trong khá ổn, nhưng bên ngoài tối quá.” Hạ Ngưỡng cắn môi, vẻ mặt lưỡng lự, “Có phải em hiểu lầm người trung gian kia rồi không…… Em cảm thấy ông ta hình như không phải người xấu.”
Đoạn Tiêu dùng tay đang rảnh xoa đầu cô, mái tóc xõa xuống bị anh xoa đến rối tung hết: “Loại chuyện này thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, sao lại đi xem nhà một mình?”
“Hôm qua không phải là ông ta, mà là chủ nhiệm hậu cần của đoàn múa em quen, em nghĩ người quen thì có sao đâu…”
Hạ Ngưỡng giải thích vắn tắt vài câu, rồi mở điện thoại nhắn tin cho chủ nhiệm Tôn.
Trong xe, điện thoại reo lên. Đoạn Tiêu liếc mắt nhìn màn hình hiển thị trên xe, không có ý định bắt máy, anh đánh lái ra khỏi cổng khu chung cư.
Hạ Ngưỡng vô thức giúp anh ấn nút nghe.
Anh đã không kịp ngăn cản.
Giọng mắng mỏ giận dữ của Đoạn Tự lập tức vang lên, bao trùm cả chiếc xe: “Đoạn Tiêu, con tưởng chuyện này là trò đùa à? Mẹ thấy xe con đã đến dưới lầu, bây giờ lại đi đâu mất rồi?”
“Con bình thường lơ là vô trách nhiệm cũng được thôi, nhưng hôm nay là tiếp đón ai mà con còn không rõ sao? Cần mẹ tát cho con vài cái con mới tỉnh ngộ à?”
“Một bàn toàn là các bậc trưởng bối đang đợi con, mà con không hề nói trước gì cả! Dáng vẻ chết tiệt này của con là sao đây, con muốn chọc mẹ nổi giận đúng không! Đừng có tưởng công ty nhỏ của con có chút thành tựu thì……”
Giọng nói bị cắt ngang, là Đoạn Tiêu trực tiếp cúp máy.
Im lặng chưa được hai giây, điện thoại lại không ngừng reo lên.
Lần này, Hạ Ngưỡng không động đậy.
Cô tiếp xúc với Đoạn Tự rất ít, chỉ biết bà ta có tính tình nóng nảy. Mỗi khi anh về nhà là tâm trạng lại tồi tệ, hoặc là lại mang theo những vết thương vì bị đánh.
Hôm nay lần đầu tiên cô nghe thấy bà ta nổi giận, chỉ nghe thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Hạ Ngưỡng lắp bắp: “Không nghe, không sao chứ?”
Đoạn Tiêu cười: “Em thật xấu xa, muốn nghe anh bị mắng lắm sao?”
“Không phải.”
Mặc dù anh đang đùa nhưng cô không thể nào thoải mái được.
Rõ ràng là cô đã làm chậm trễ công việc của anh.
Hạ Ngưỡng bối rối kéo góc áo: “Xin lỗi, em không biết anh đang bận, anh thả em ở ven đường được rồi.”
“Anh đi bây giờ thì cũng bị mắng thôi.” Đoạn Tiêu nói một cách thờ ơ, chỉ vào tủ đựng đồ trong xe: “Lần trước tiện tay mua.”
Cô mở ra thì thấy một chiếc túi đựng đồ trang sức, bên trong là chiếc móc treo quần áo trong phòng thay đồ. Anh vẫn luôn quên mang cho cô, cô cũng luôn quên mua món đồ nhỏ nhặt này.
Hạ Ngưỡng nắm chặt túi, nói lời cảm ơn, nhìn đường rồi nghi ngờ: “Không đi đến trường đua ngựa nữa à?”
“Ở trường đua nói rằng Oai Oai đang trong giai đoạn trầm cảm sau sinh, thậm chí còn đá cả ngựa con.” Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường: “Một thời gian nữa hãy đi.”
“Trầm cảm sau sinh…” Hạ Ngưỡng khá xa lạ với từ này, nhưng vẫn tiếc nuối nói: “Thật tội nghiệp.”
Đoạn Tiêu khẽ lay động đôi mắt.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng đáp: “Thật đáng thương.”
Hạ Ngưỡng im lặng một lúc, chờ tiếng chuông điện thoại ngừng lại mới hỏi: “Vậy anh đưa em đi đâu?”
“Đi ăn cơm.” Anh dừng lại một chút, nghiêng đầu. “Được không?”
“Được.”
Cô muốn nói là cô sẽ trả tiền.
Nhưng Đoạn Tiêu lại bổ sung: “Về căn hộ của anh ăn, được không?”