Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 45

Anh thốt ra câu này, quả thật đúng là “Ép ngựa quá đáng”.

Bị gọi tên, ngay cả hơi thở của Hạ Ngưỡng cũng vô thức nén lại, cố đè nén lồng ng.ực đang phập phồng kịch liệt của mình.

Mặt cô đỏ bừng, vội nhìn sang Chung Cập Nguy mặt lạnh như băng bên cạnh, lắp bắp giải thích: “Không, không phải, anh Chung, tôi không phải mẹ của nó…”

Đồ thần kinh!

Cô có đẻ con ngựa nào đâu.

Trước đây anh cũng chưa từng gọi cô như vậy.

Đã nói đến nước này, mà còn không nhìn ra chút mờ ám giữa hai người họ.

Thì coi như Chung Cập Nguy đã sống uổng 30 mấy năm nay.

Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện kia lại không có ý định giải thích sau khi thốt ra câu châm ngòi ly gián: “Không phải tổng giám đốc Chung muốn chơi một ván à? Vậy bắt đầu ngay đi.”

Vừa dứt lời, anh đã không cho đối phương cơ hội từ chối, lập tức vụt mạnh roi ngựa trên tay vào mông con ngựa của Chung Cập Nguy.

“Bốp”, tiếng roi vang lên.

Cũng may Chung Cập Nguy kịp thời nắm chặt dây cương, bất lực lao về phía trước cùng con ngựa bị giật mình.

Hạ Ngưỡng sửng sốt, có hơi cuống cuồng: “Này Chung…”

“Em im miệng.”

Đoạn Tiêu liếc cô bằng ánh mắt sắc bén thiếu thiện chí. Anh nhẹ nhàng vứt lại câu đó, rồi nhanh tay vung roi ngựa đuổi theo.

Ở khúc ngoặt đường đua, có một đám đông đang tụ tập trò chuyện thì đột nhiên có người bị hất văng khỏi lưng ngựa.

Ngựa được huấn luyện sẽ không dẫm đạp người trừ khi bất đắc dĩ, khách trên lưng ngựa đều đeo nịt gối và mang nón an toàn nên cũng yên tâm.

Người này ngựa đã quá quen với loại chuyện thế này nên chỉ huýt sáo, thấy không ai bị thương thì không đi qua đó.

Ngược lại, Hạ Ngưỡng bị mấy tiếng la hét đó dọa sợ, cô vội dẫm bàn đạp đứng thẳng lên, mới thấy rõ hoá ra là một người trong nhóm của tổng giám đốc Hồng.

Lại nhìn về phía chướng ngại vật.

Mấy con ngựa đang rượt đuổi nhau trên đường đua, vó ngựa hất tung bụi đất vàng bay mịt mù theo gió, che khuất tầm nhìn phía xa.

Mãi cho đến những chướng ngại vật cuối cùng, Đoạn Tiêu đã vượt lên phía trước. Anh kéo dây cương, đột nhiên quay phắt lại.

Con ngựa Ferghana bên dưới anh nhìn Chung Cập Nguy đang chạy về đích, khi đối phương đến gần nó bỗng dưng thực hiện động tác quỳ gối đầy tao nhã.

Ngựa của Chung Cập Nguy theo sát phía sau, sắp sửa băng qua vạch đích.

Nhưng đúng lúc này, con ngựa của Đoạn Tiêu lại duỗi thẳng chân, nhảy vọt lên, phát ra tiếng hí vang dội đắc thắng.

Loài động vật hoang dã to lớn này mang đến cảm giác sợ hãi cho người xem, vó trước tung lên, vô hình chung nghiền nát sĩ khí của đối phương.

Con ngựa cũng như chủ nhân trên lưng nó, hung hăng và ngạo nghễ.

Hạ Ngưỡng siết chặt dây cương trong tay, kinh hãi khi nhìn thấy độ cong hai chân trước của con ngựa dựng thẳng lên.

Cô không có hứng thú với môn cưỡi ngựa, học rồi cũng không cưỡi thường xuyên, càng đừng nói đến đua ngựa. Cô cũng không cho rằng Đoạn Tiêu thích môn này, nhưng anh thích cảm giác chinh phục và khoái cảm mà tốc độ mang đến.

Anh là một kẻ điên.

Vì chiều nay còn phải tới nghĩa trang nên Chung Cập Nguy không tiếp tục ở lại chốn thị phi này nữa.

Lúc anh ấy đến tìm Hạ Ngưỡng – người đã rời đi từ trước, cô đang ở chuồng ngựa đút cà rốt cho Oa Oa ăn, mấy nhân viên chăm ngựa bên cạnh đang cười đùa và nói chuyện phiếm với cô.

Nắng ấm chan hòa chiếu lên vai cô khiến mái tóc đen dài cũng ánh lên màu hạt dẻ vàng óng, cánh tay thon gầy trắng nõn còn không lớn bằng cây cải xanh bên cạnh.

Điều đáng ngạc nhiên là con ngựa to lớn thế kia lại ngoan ngoãn trước mặt Hạ Ngưỡng, còn thè chiếc lưỡi dày li.ếm bàn tay cô.

Có thể thấy được cô gái này rất dễ làm người ta nảy sinh thiện cảm.

Dù sao đến cả ngựa cũng phải cúi đầu thuần phục.

Hạ Ngưỡng rửa tay xong, được người ta nhắc nhở mới quay đầu nhìn thấy anh ấy: “Anh Chung.”

Chung Cập Nguy gật đầu: “Đi thôi.”

Bộ phận điều hành trường đua đằng sau đang bước vào giờ nghỉ trưa, đàn ngựa được đưa vào chuồng nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng ngoài cửa dần xuất hiện không ít xe hơi, rõ ràng họ là những người đã đặt lịch trước, tới chơi vào buổi chiều.

Hạ Ngưỡng bước theo người đàn ông ra ngoài, mãi đến lúc lên xe vẫn thấy lòng thấp thỏm, thoáng ngẫm nghĩ cô chủ động mở lời xin lỗi: “Anh Chung, xin lỗi anh vì chuyện hôm nay.”

Chung Cập Nguy đưa hộp bánh ngọt đã đóng gói cho cô, vừa lùi xe vừa hỏi: “Sao phải xin lỗi?”

“Tôi biết cưỡi ngựa, con Oa Oa kia cũng là ngựa của tôi. Lúc đầu tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào… Không phải cố tình giấu giếm.”

Chung Cập Nguy bình tĩnh gật đầu: “Vì có liên quan đến cậu chủ Đoạn kia à?”

“Phải.” Sợ anh ấy hiểu lầm, cô vội bổ sung: “Nhưng tôi đã không gặp anh ấy gần hai năm nay. Anh cũng biết đó, anh ấy vừa về nước không lâu.”

Hạ Ngưỡng biết nhất định đây là lần cuối cùng Chung Cập Nguy dẫn cô đến mấy chỗ bàn chuyện làm ăn.

Xét cho cùng, bạn đồng hành nữ mình dẫn tới lại có quan hệ dây dưa không rõ ràng với người đại diện phía bên kia, khó tránh sẽ nghĩ liệu những bí mật thương nghiệp như báo giá dự án có bị tiết lộ hay không.

Cô nhớ trước đây khi đi đàm phán hợp đồng với Đoạn Tiêu, cô cũng từng gặp tình huống tương tự.

Nữ thư ký mới tốt nghiệp bên đối phương là một trong những người bạn gái cũ của Lục Gia Trạch, nên hôm đó cô ta đã làm ầm ĩ rất khó coi ở sân bóng quần*.

(*Bóng quần: hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.)

Nghĩ đến điều này, Hạ Ngưỡng liên tục nhấn mạnh rằng mình sẽ tránh gây hiểu lầm: “Tôi không biết hôm nay anh sẽ dẫn tôi tới đây, về sau sẽ không đến nữa.”

Chung Cập Nguy thoáng dừng lại: “Hạ Ngưỡng, cô biết điều hơn tôi tưởng nhiều.”

Biết điều chính là biết đối nhân xử thế, hiểu nhiều biết rộng cũng là biểu hiện của người biết điều.

Anh ấy vốn tưởng Hạ Ngưỡng chỉ là một cô sinh viên khá xuất sắc, không ngờ cô và cậu cả nhà họ Đoạn đã có duyên nợ từ trước.

“Tôi mạo muội hỏi thêm một câu nhé, Đoạn Tiêu và cô…”

Hạ Ngưỡng cụp mắt xuống: “Anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”

Chung Cập Nguy hiểu ra: “Thảo nào.”

Thảo nào lúc nãy Đoạn Tiêu lại làm anh ấy mất mặt một cách trắng trợn, hóa ra ngoài nợ cũ, anh ấy còn bị người ta đơn phương kết thù mới.

Người trẻ tuổi dễ kích động, nhanh chóng công khai bày tỏ sự bất mãn với anh ấy.

Xem ra, hợp đồng này chẳng thể thương thảo được rồi.

Còn phải đề phòng đối phương có chèn ép anh ấy vì tư thù cá nhân hay không.

“Hạ Ngưỡng.” Chung Cập Nguy thở dài, mang theo đôi chút bùi ngùi của người từng trải: “Bạn trai cũ của cô khá khó nhằn đấy.”

Hạ Ngưỡng không hiểu những tranh chấp hợp tác trong chuyện làm ăn của họ, chỉ xem như anh ấy đang cảm khái cho tình cảnh sau này của mình.

Vừa nãy Đoạn Tiêu đã hùng hổ doạ người ra sao còn rành rành trước mắt.

Dám nói ra những lời lẽ dơ bẩn như muốn làm t.ình nhân của cô.

Cô “Dạ” tán thành, nhìn ra cửa sổ xe với nỗi lòng buồn bực, chẳng biết là đang cầu nguyện hay hoang mang.

Sau khi trở về từ nghĩa trang, quả nhiên Chung Cập Nguy không liên lạc với cô nữa.

Vốn dĩ anh ấy chỉ là một trong số những nhà tài trợ của đoàn múa Tỉnh mà cô từng tham gia trước đây.

Nếu không phải cô con gái vừa qua đời không lâu của anh ấy – Chung Tử Dạng – là người hiến gan cho Ôn Vân Miểu thì họ đã không có cơ hội quen biết.

Mà Hạ Ngưỡng đã được tuyển vào thực tập tại Đoàn ca múa kịch Trung Quốc từ vài tháng trước, đã không còn làm việc và học tập tại đoàn múa Tỉnh nữa.

Chỉ cần kết thúc thời gian thực tập tại Đoàn ca múa kịch Trung Quốc, tham gia và vượt qua kỳ sát hạch nội bộ thì cô sẽ được vào biên chế, trở thành vũ công trẻ chính thức.

Gần đến mùa tốt nghiệp luôn là khoảng thời gian bận rộn.

Hạ Ngưỡng cũng không có thời gian nghĩ về chuyện khác.

Một tuần sau, cô nộp luận văn cho giảng viên  hướng dẫn.

Sửa đi sửa lại bản thảo đầu tiên xong, luận văn lại bị trả về vì luận đề bị lệch hướng, cô tra cứu và sửa chữa nội dung đến gần như gục ngã.

Không chỉ riêng cô, mấy cô bạn cùng phòng còn lại cũng kêu trời than đất vì bài luận văn tốt nghiệp bị rút gọn từ mấy chục nghìn chữ xuống còn tám nghìn chữ.

Trang Tĩnh nhìn lời nhận xét quái gở dở dở ương ương của giảng viên hướng dẫn trên bản thảo luận văn gần nhất của mình, chua xót trào hai hàng lệ. Cô ấy nhìn về phía chiến hữu cuối cùng trong phòng ngủ: “Hạ Hạ, lần này cậu cũng được thông qua rồi à?”

Hạ Ngưỡng mệt mỏi gập máy tính lại: “Qua rồi, chỉ chờ bảo vệ luận văn thôi.”

Không những được thông qua luận văn, cô còn có thêm một nhiệm vụ.

Cô được thầy cô chỉ định là sinh viên ưu tú, phải đăng luận văn của mình lên diễn đàn khoa, làm thành quả trưng bày của sinh viên tốt nghiệp hạng ưu.

Nguyên văn lời giảng viên như sau: Em có kinh nghiệm thực tiễn và lý lịch phong phú nhất.

Hạ Ngưỡng nghe ra hàm ý của cô giáo: Ngoài giải thưởng các cuộc thi múa mà em từng đạt được, em còn làm thêm nhiều nhất. Cũng nổi tiếng nhất trong số những sinh viên cùng khoa. Cũng phải kể đến sự nỗ lực tích lũy và vận may của Hạ Ngưỡng trong những năm qua.

Từ kỳ nghỉ hè lớp 12 cô đã bắt đầu tìm đủ công việc bán thời gian để kiếm tiền tiêu vặt, cũng vào các đoàn phim nhỏ làm diễn viên đóng thế cảnh múa nhiều lần. Không ngờ cuối năm ngoái, nhờ một bộ phim cổ trang mạng bùng nổ mà cô vô tình nổi tiếng một thời gian.

Bộ phim mạng kinh phí thấp đó bỗng dưng nổi tiếng, thậm chí còn lăng xê vài diễn viên trẻ vô danh trong giới thành sao hạng A nổi đình nổi đám.

Cảnh múa Hạ Ngưỡng đóng thế cho nữ chính trở nên nổi tiếng, đoạn video múa đó cũng được cắt ra, lan truyền khắp nơi.

Lượt xem trên các nền tảng lớn vượt hơn 1 tỷ.

Điều nực cười là độ phổ biến này vượt xa các cuộc thi cô từng tham gia trước đây, ngay cả giải quán quân cuộc thi múa cổ điển toàn quốc cũng không nổi tiếng bằng cái danh “Diễn viên đóng thế múa số một trong web drama xx”.

Danh tiếng bay cao, kéo theo những lợi ích công việc.

Khi đó cô vẫn đang thực tập ở đoàn múa Tỉnh, có không ít công ty truyền thông săn tìm ngôi sao tìm đến, đưa ra những khoản hợp đồng hậu hĩnh, đề nghị cơ hội hợp tác với cô.

Có tiền mà không kiếm là kẻ ngu đần, Hạ Ngưỡng không ngu.

Dưới sự giúp đỡ của thầy cô trong đoàn múa, Hạ Ngưỡng đã ký hợp đồng với một công ty có danh tiếng khá tốt trong số đó. Nhờ vậy mà ký được vài hợp đồng quảng cáo và làm gương mặt đại diện cho nhân vật game.

Bắt đầu từ lúc này, cô kiếm được chút tiền, cũng quen thêm không ít bạn. Trong số đó có Đoạn Cận Tình, mối quan hệ giữa hai người cũng dần thân thiết.

Cô kết bạn với Đoạn Cận Tình cũng nhờ cơ duyên khi đóng bộ phim mạng kia. Nhưng khi ấy Hạ Ngưỡng không đóng thế cảnh múa cho Đoạn Cận Tình mà đóng thế cho đàn chị Diệp Nghiên Nghiên.

Hàng năm đều có công ty săn ngôi sao đến học viện múa chọn một số sinh viên nghệ thuật xinh đẹp ăn ảnh để đi đóng phim, Diệp Nghiên Nghiên là một trong số đó.

Cô ta là đàn chị cùng khoa với Hạ Ngưỡng, vốn đã chẳng ưa Hạ Ngưỡng vì nhiều lần xếp hạng thấp hơn cô trong các cuộc thi lớn. Vật đổi sao dời, cũng đến lượt Hạ Ngưỡng làm diễn viên múa thế cho cô ta.

Đó là một điệu múa phải thực hiện dưới nước.

Diệp Nghiên Nghiên đang trong kỳ ‘bà dì’, nói mình không múa được nên bảo đạo diễn đi tìm diễn viên đóng thế.

Khi đó Hạ Ngưỡng mới nhận phim, thù lao cũng thấp, phải bị cắt nhiều lần mới xong cảnh quay.

Không ngờ điệu múa dưới nước này lại được các fan của Diệp Nghiên Nghiên tâng bốc là vừa kính nghiệp vừa chuyên nghiệp, khăng khăng cho rằng Diệp Nghiên Nghiên là sinh viên tài năng của khoa múa, đã tự múa cảnh này.

Mãi đến khi một tay săn ảnh của nam chính trong bộ phim đó tung ra một bức ảnh chụp nghiêng khuôn mặt Hạ Ngưỡng lúc đang mặc trang phục diễn.

Cứ tưởng chuyện này sẽ đổi chiều, nhưng Diệp Nghiên Nghiên lại đăng bài xin lỗi, nói mình bị bệnh, không giải thích kịp thời rằng điệu múa dưới nước đó là do một đàn em đóng thay, đồng thời hào phóng tag tài khoản Weibo của Hạ Ngưỡng vào.

Diệp Nghiên Nghiên có người nâng đỡ, đang dần nổi tiếng.

Nhóm fan kia xót xa cho thần tượng thẳng thắn và lương thiện của mình, mới đưa ra thuyết âm mưu rằng màn kịch này do Hạ Ngưỡng tự biên tự diễn, muốn nổi tiếng đến điên rồi.

Khoảng thời gian đó, Hạ Ngưỡng bị bôi đen thê thảm, không ngóc đầu lên nổi ở đoàn phim.

Nữ phụ Đoạn Cận Tình cũng đóng phim đó, thấy vậy không nhịn được bèn đăng bài chỉ thẳng mặt nữ chính Diệp Nghiên Nghiên, thẳng thừng nói: 【Đủ rồi đó, ai chả biết cô đóng cảnh lăn một vòng dưới bùn cũng phải tìm người đóng thế, ăn một bữa thôi cũng cần ba trợ lý đứng hầu. Trong ngành này có ai bị mù mà khen cô kính nghiệp đâu? Tám chục account marketing của cô đồng loạt đăng bài bôi đen người ta trong một đêm, bắt nạt người ta không phải người trong giới đúng không?】

Đoạn Cận Tình trẻ tuổi nhưng có thâm niên trong nghề, cũng có tiếng nói. Phim gì cô ấy cũng nhận, địa vị trong giới không hề thấp.

Người trong giới đều biết nhà Đoạn Cận Tình giàu có, hậu thuẫn vững chắc. Cô ấy không thiếu tiền tài lẫn mối quan hệ, đều chỉ xem tâm trạng của bản thân khi nhận phim và phát ngôn trước công chúng.

Bấy giờ mùi thuốc súng mới tan, sóng yên biển lặng.

Diệp Nghiên Nghiên và nhóm fan của cô ta biết mình đã đá phải tấm sắt nên im như thóc.

Còn Đoạn Cận Tình, vào ngày quay xong cảnh phim của mình, người trợ lý luôn bất cẩn lại mang cho cô ấy một đôi dép lê bằng lông xù mới tinh.

Đoàn phim đề tài võ hiệp của họ quay trên núi, Đoạn Cận Tình lại vừa quay xong một cảnh đi chân trần trên con đường đầy sỏi đá, đôi dép này đến thật đúng lúc.

Trước khi cửa xe Minivan hạng sang đóng lại, Đoạn Cận Tình nhìn về phía Hạ Ngưỡng lén lút tặng dép xong không để lại tên, gọi to: “Này, cô kia!”

Hạ Ngưỡng ngơ ngác quay đầu, đôi mắt đen trắng mở to, giống một con vật vô hại đang hoảng loạn.

Hiếm khi Đoạn Cận Tình nở nụ cười: “Lên xe đi, cùng về thành phố.”

Trước kia không phải Hạ Ngưỡng biết mặt Đoạn Cận Tình qua màn ảnh, mà biết cô ấy qua Đoạn Tiêu.

Cô chỉ nhớ Đoạn Tiêu từng nói hai người họ là họ hàng, nhưng lại không biết là họ hàng thế nào.

Hạ Ngưỡng không có nhiều bạn, còn Đoạn Cận Tình – một cô tiểu thư nhà giàu chỉ thường đến công viên giải trí cùng chị bảo mẫu khi còn nhỏ – cũng thế. Vì thế, Hạ Ngưỡng không giấu cô ấy về mối quan hệ giữa cô và Đoạn Tiêu.

Có điều sự chú ý của Đoạn Cận Tình lại lệch hướng, sau khi nghe xong, đột nhiên cô ấy nghiêm túc hỏi: “Cậu biết vì sao Đoạn Tiêu lại lấp lửng bọn tớ chỉ là họ hàng không?”

Hạ Ngưỡng lắc đầu.

Đoạn Cận Tình đắc ý vênh váo: “Nó sinh trước tớ vài tháng, nhưng xét về thứ bậc, thằng nhóc này phải gọi tớ bằng cô nhỏ đấy.”

“…”

Điện thoại rung lên vài lần, có tin nhắn mới.

【Đoạn Cận Tình】: Họ Hạ kia! Đêm nay là sinh nhật tớ, cậu lại quên rồi hả?

【Cấm Tiêu】: Không quên đâu, tớ sắp đến nơi rồi.

Quán bar mới khai trương ở trung tâm khu phố ngầm này tên là: 【Gặp nhau cuối tuần】.

Chỉ dành cho hội viên, kiểm tra khách vào rất nghiêm ngặt. Nhưng điều này không có nghĩa khách trong bar là quan to cao quý, chỉ vì quán này làm tốt khâu bảo mật mà thôi.

Xét cho cùng, gần như tất cả khách đến chơi đều là người nổi tiếng trên mạng, nên phải phòng ngừa nghiêm ngặt ống kính của paparazzi.

Hạ Ngưỡng gọi cho Đoạn Cận Tình ở cổng chính, rất nhanh đã có barkeeper đích thân ra đón cô vào trong.

DJ đang chơi nhạc trên sân khấu, phát bài《Starboy》sôi động. Đèn laser và đèn nhấp nháy đỏ đậm mờ ảo của sàn nhảy đồng thời chiếu xuống, quét qua quét lại trong đám đông.

Sàn nhảy chật kín người, trai gái say sưa nhảy múa trong tửu sắc, hôn nhau say đắm.

Đoạn Cận Tình là chủ party đã chơi một vòng, đang ngồi tám chuyện với bartender ở quầy bar thì bartender nhìn về phía cửa, nháy mắt với cô ấy: “Cuối cùng thiên thần nhỏ của cô cũng tới.”

Thiên thần nhỏ ý chỉ Hạ Ngưỡng, cô chỉ sinh sau Đoạn Cận Tình hơn nửa tháng, nhưng lại kém xa Đoạn Cận Tình trong chuyện hòa nhập như cá gặp nước với xã hội.

Đoạn Cận Tình ung dung nhìn về phía bóng người mảnh khảnh.

Phải nói rằng, Hạ Ngưỡng thật sự là cô gái càng giản dị càng đẹp nhất mà cô ấy từng gặp. Cô mặc một chiếc váy trắng dịu dàng xuất hiện ở nơi ăn uống linh đình này, dù không trang điểm cũng đủ khiến người ta ngỡ ngàng.

Thấy cuối cùng Hạ Ngưỡng cũng chú ý đến mình, mặt Đoạn Cận Tình lập tức đổi sắc, bất mãn càu nhàu: “Giờ này mới tới!”

Hạ Ngưỡng đưa món quà giấu sau lưng cho cô ấy rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Xin lỗi nha, chúc mừng sinh nhật.”

Cô cố tình đến vào lúc này, đương nhiên là muốn tránh lúc sôi động nhất, vì những người trong giới của Đoạn Cận Tình đều chơi rất bạt mạng.

Đoạn Cận Tình nhận hộp quà: “Coi như cậu biết điều. Nặng đấy, là gì vậy?”

Hạ Ngưỡng thần thần bí bí: “Một hòm vàng.”

“Cậu đừng có mơ.” Đoạn Cận Tình liếc cô với vẻ chán ghét, “Chút tiền bé tẹo của cậu, lại dám mua vàng tặng tớ à?”

Hạ Ngưỡng không thường xuyên làm diễn viên đóng thế cảnh múa hay nhận hợp đồng quảng cáo.

Đóng thế còn đỡ, không cần lộ mặt tiếp xúc với truyền thông.

Nhưng nhận hợp đồng quảng cáo lại khác, làm gương mặt đại diện là việc đứng mũi chịu sào, lãi mẹ đẻ lãi con.

Công ty quản lý cho rằng cô vốn muốn theo con đường nghệ sĩ múa, dính líu đến lợi ích trong giới quá nhiều thì sẽ phản tác dụng, ảnh hưởng hình tượng.

Ngay cả bản thân cô, ngoài nghiêm túc trong chuyện múa thì vào những lúc khác tính tình đều nhạt nhẽo. Cũng nhấn mạnh nhiều lần rằng cô không muốn làm minh tinh, không muốn kiếm tiền từ fan.

“Đúng á, tớ kiếm không được nhiều lắm.” Hạ Ngưỡng cười ngại ngùng: “Nên tớ mua Lego đèn kéo quân mà cậu làm đại diện đó, ủng hộ việc làm ăn của cậu.”

Đoạn Cận Tình trưng vẻ mặt “Quả nhiên”, nhìn cô: “Lắp xong chưa đấy? Chưa lắp xong xuôi thì tớ chả thèm.”

Cô vội nói: “Lắp ráp rồi, tớ liều mạng nửa tháng đấy.”

“Cảm ơn.” Bây giờ Đoạn Cận Tình mới hài lòng, bảo người đem cất đi rồi đưa cho cô một ly rượu tự pha: “Thưởng cho cậu.”

Hạ Ngưỡng không phát hiện bartender đang âm thầm ra hiệu ngăn cản. Cô bưng ly rượu lên, uống một hơi gần hết nửa ly, vẻ mặt lập tức trở nên khó tả.

“Là Vodka…”

Cô thè lưỡi “Phì phì” mấy tiếng, cố xua vị cay nồng vừa rồi.

Thấy dáng vẻ này của cô, Đoạn Cận Tình bật cười, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, cô ấy đẩy ly nước đá trên bàn qua: “Uống đi, uống rồi thì lên lầu bắt gian với tớ.”

Hạ Ngưỡng suýt bị sặc khi nghe cô ấy nói vậy: “Khụ khụ, bắt gì cơ?”

“Người khác gửi cho tớ.” Cô ấy đưa đoạn chat ra, “Cậu xem đi.”

Trong ảnh là cảnh một nam một nữ đang hôn hít trong phòng VIP, tuy ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhận ra nam chính là Tỉnh Tu.

Tỉnh Tu – bạn trai của Đoạn Cận Tình – cũng là một nam minh tinh.

Đây là tin nhắn người khác gửi cho cô ấy năm phút trước.

Lén lút với nhân tình ngay trong bữa tiệc sinh nhật của bạn gái, lại còn ở ngay trên lầu, thật biết cách tìm k.ích th.ích.

Đoạn Cận Tình nhấp ngụm rượu: “Có lẽ do tớ xấu tính quá, tạo áp lực cho anh ta, đúng không?”

“Nếu xét về tính tình, hình như mấy người họ Đoạn nhà các cậu đều thế cả.” Hạ Ngưỡng nghiêm túc mà nói. “Nhưng đó không phải lý do để một người đàn ông ngoại tình.”

Bị lời nói đằng trước của cô chọc cười, Đoạn Cận Tình xoa tay: “Hạ Ngưỡng, cháu trai tớ đã khoan dung cậu tới mức nào vậy, mắng người ta mà không thốt ra một lời tục tĩu nào?”

Không nhắc cháu trai của cô ấy thì thôi.

Vừa nhắc tới, Hạ Ngưỡng lại buồn rầu.

Cô đã không gặp lại Đoạn Tiêu sau ngày trở về từ trường đua ngựa. Duy nhất chỉ có một lần, cô nghe bạn cùng phòng nói anh đến trường để tìm viện trưởng giải quyết chuyện học bạ.

Giờ nhớ lại mấy câu uy hiếp trước lúc anh đi mà cô còn chấn động. Huống hồ vừa gặp lại ở trường đua ngựa, đã có thể nhận ra anh vẫn chứng nào tật nấy.

Uống cạn ly rượu, Đoạn Cận Tình đặt mạnh ly xuống, kéo tay cô lên lầu: “Lấy điện thoại ra, quay lại toàn bộ cảnh tớ đánh gã tồi đó.”

“……”

Hạ Ngưỡng im lặng mở bàn phím, trước tiên nhấn sẵn số điện thoại khẩn cấp của nhân viên bảo vệ ở lầu một.

Quán bar này vốn được xây dựng dưới lòng đất.

Tầng hai là phòng VIP, tất nhiên tầng ba là tầng trệt khách sạn.

Theo lời khách quen ở đây thì rất tiện cho “Tình một đêm”. Nhảy xong lên tầng trên uống rượu tâm sự, tâm sự xong lại lên tầng trên nữa “Vào phòng”.

Chủ kinh doanh sở hữu toàn bộ tòa nhà, cũng hiểu rõ sở thích của một bộ phận giới trẻ thành thị.

Đoạn Cận Tình hùng hổ tìm đến số phòng VIP kia, ra hiệu cho nhân viên tiếp rượu lui ra trước. Rồi cô ấy giơ chân đạp thẳng cửa phòng.

Tiếng trò chuyện bên trong lập tức im bặt, mấy tên đàn ông ngẩn tò te nhìn ra cửa. Vừa thấy Đoạn Cận Tình, Lục Gia Trạch biết ngay lý do cô ấy đến đây, lắc đầu bất lực: “Tôi nói này, cô nhỏ à, số phòng là 21, không phải 12. Tôi đã cho người khóa cửa rồi, muộn tí nữa thì bọn họ xong việc mất.”

Đoạn Cận Tình trừng mắt nhìn anh ấy, quay đầu bỏ đi.

Đều quen mặt cả, Hạ Ngưỡng cũng đang định thừa dịp không ai chú ý để chuồn đi thì đột nhiên bị kéo tay lại.

… “Lại giả vờ không thấy anh?”

Đoạn Tiêu hơi nhíu mày, bình tĩnh nắm chặt tay cô.

Về nước bận rộn công việc, hôm nay khó khăn lắm Lục Gia Trạch mới tóm được lúc anh rảnh rỗi để tổ chức tiệc tẩy trần, không ngờ lại đụng mặt cô ở đây.

Ôm cây đợi thỏ, thật chẳng uổng công.

Đoạn Cận Tình đã khuất xa nơi hành lang, tất nhiên mấy người trong phòng sẽ không giúp cô.

Hạ Ngưỡng bị giữ chặt, đứng yên tại chỗ. Chỉ cảm thấy giọng anh vừa dứt thì trái tim cô cũng đập mạnh.

Cô quay đầu né tránh ánh mắt anh, lại cất giọng lạnh nhạt: “Em không rảnh nói chuyện phiếm với anh.”

Đoạn Tiêu khẽ cười, lúc cúi người xuống chợt ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô: “Vội đi đâu thế?”

“Cận Tình, cô ấy……”

“Em lo cho cô ấy?” Đoạn Tiêu vòng tay qua vai cô, dùng tư thế nửa ôm nửa kéo đưa cô xuống lầu: “Chẳng bằng lo lắng cho chính em đi.”

Hôm nay anh ăn mặc thoải mái, tùy tiện xắn tay áo sơ mi lên, mấy cúc áo trước ngực bị kéo bung ra trong lúc cô giãy giụa. Áo càng thêm lỏng lẻo, mơ hồ để lộ đường nét cơ bắp săn chắc bên trong.

Cảnh tượng này thật sự quá phổ biến ở quán bar, huống hồ Đoạn Tiêu ăn mặc như vậy, rõ ràng không giàu cũng sang.

Hạ Ngưỡng chẳng ngờ anh càng ngày càng quá đáng, còn tưởng rằng ít nhất có thể nói chuyện bình thường vài câu. Cô không thoát được khỏi tay anh nên tức giận: “Anh bị điên rồi hả? Buông em ra!”

“Vậy nói xem em muốn đi đâu?”

“Em về nhà.”

Anh khàn giọng: “Số 1401 chung cư Phạn Triệu?”

Nghe thấy địa chỉ căn hộ mà mình đang thuê, Hạ Ngưỡng lập tức im lặng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Ở góc rẽ hành lang chẳng còn ai nữa.

Đoạn Tiêu xác định cô sẽ không chạy, mới thong thả cúi đầu ngắm kỹ khuôn mặt này, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không lặp lại lời vô nghĩa.”

Khí thế của anh càng thêm mạnh mẽ hơn hai năm trước, xương mày sắc bén lạnh lùng, tóc đen được cắt ngắn hơn một chút, ngũ quan càng có tính công kích.

Gương mặt với những đường nét trẻ trung sắc sảo ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ, cảm xúc trong đôi đồng tử đen láy khiến người ta hoàn toàn không đoán được.

Cổ tay vẫn bị anh nắm chặt của Hạ Ngưỡng đã đỏ ửng lên, cô dịu giọng: “Đoạn Tiêu, em muốn nói chuyện tử tế với anh.”

Không giống trước kia nữa, cô không còn điểm yếu nào để anh uy hiếp.

Lẽ ra cô cũng không hề sợ bị anh uy hiếp, nhưng anh quả thật có hơi khác trước, vẻ hung hăng trong mắt chẳng những không giảm mà còn tăng lên theo năm tháng.

“Ai muốn nói chuyện tử tế với em?” Anh cười khẩy, hoàn toàn không nói lý lẽ. Cười nhạt, anh nâng cằm cô lên: “Hạ Ngưỡng, bây giờ em chỉ có thể chơi với anh, chờ anh chơi thong thả.”

Nếu anh muốn nói chuyện như thế thì cô không còn gì để nói nữa, nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, lại bị kéo mạnh về.

“Em báo cảnh sát đấy.”

“Báo đi, số của Cục trưởng Liêu ở Tòa thị chính.” Đoạn Tiêu nhấn một dãy số, chìa tới trước mặt cô: “Cần anh gọi giúp em không?”

Hơi thở Hạ Ngưỡng dần trở nên nặng nề, cô quay sang cắn vào cánh tay cứng như thép của anh: “Đoạn Tiêu, đồ khốn nạn!”

“Ừhm.” Anh tỏ vẻ như đã nghe đến nhàm tai, kéo cô đi với thái độ thờ ơ: “Em chỉ biết nói mấy câu này thôi.”

Bình Luận (0)
Comment