Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 47

Lúc Đoạn Tiêu vào phòng tắm, đúng lúc họ hàng của anh là Đoạn Cận Tình gửi tới một đoạn video.

Lúc này Hạ Ngưỡng mới nhớ ra cô đã bỏ rơi người bạn này trên đường đi đánh ghen, mặc dù ở buổi tiệc đều là người của cô ấy, không cần lo lắng.

Nhưng người nhà họ Đoạn luôn rất thích làm lớn chuyện. Huống chi lần này lại là chuyện quá đáng như vậy, tính cách Đoạn Cận Tình trước giờ luôn kiêu ngạo, dám cắm sừng cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ làm lớn chuyện lên rất khó coi.

Cô lo lắng, sợ hãi bấm mở video.

Trong cảnh quay lắc lư có âm thanh giận giữ đập vỡ chai rượu. Có tiếng phụ nữ hét chói tai, còn Tỉnh Tu quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin tha thứ.

Ngoài khung hình, còn có tiếng cười ồn ào khoái trá của Lục Gia Trạch – người chỉ đứng ngoài xem kịch hay mà không can thiệp.

Khuôn mặt cô gái bên cạnh chỉ được lướt qua trong giây lát.

Hạ Ngưỡng vốn không quen biết nhiều minh tinh, ngoại trừ cảm giác thấy khá quen thì cô không nhận ra đó là ai.

“Anh ta nói mình chỉ đang chơi trò “Đại mạo hiểm*”, quả thực trong phòng VIP còn có một cô gái khác.”

(*Đại mạo hiểm: 大冒险” (dà mào xiǎn) trong tiếng Trung có nghĩa là “Trò chơi mạo hiểm” hoặc “Trò chơi dám làm”, thường được chơi trong các buổi tiệc hoặc nhóm bạn bè. Trong trò chơi này, người chơi sẽ phải thực hiện các thử thách hoặc hành động mà họ không muốn làm, và nếu không làm thì sẽ phải chịu hình phạt. Tùy vào ngữ cảnh, “大冒险” có thể ám chỉ các trò chơi khác nhau, nhưng nhìn chung, nó liên quan đến việc thử thách bản thân hoặc thực hiện điều gì đó mạo hiểm.)

Đoạn Cận Tình gọi điện thoại tới, trong giọng nói vẫn còn lộ rõ sự tức giận: “Nhưng ai biết chỉ hôn thôi hay đã lên giường? Trước mặt mọi người còn dám hôn hít, ai biết sau lưng còn làm những chuyện gì!”

“Cậu bớt giận đi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu…” Hạ Ngưỡng ôn tồn hỏi: “Vậy bây giờ thế nào rồi?”

“Tớ về nhà rồi. Anh ta bị tớ đánh cho mặt mũi bầm dập, bây giờ đang đi theo phía sau xe tớ.” Đoạn Cận Tình cười khẩy: “Muốn tớ nghĩ bọn họ trong sạch à, nhìn tớ giống bị ngu lắm hả? Đàn ông ấy à, phải bị treo lên tường thì mới thành thật được!”

Trong ấn tượng của Hạ Ngưỡng, hình như hai người họ đã yêu nhau hơn một năm, là Tỉnh Tu chủ động theo đuổi. Là duyên phận anh ta hạ mình thành tâm cầu được, nhưng lại không biết quý trọng.

Tỉnh Tu ra mắt ở Hàn Quốc, sau khi về nước đi theo con đường thần tượng, ngoài ca hát nhảy múa còn đóng phim thần tượng.

Anh ta có gần chục triệu fan nữ nên chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm. Dù đã bị chụp lén vài lần, nhưng đều giả ngơ lấp li.ếm cho qua chuyện.

Trong ngành giải trí, Đoạn Cận Tình được xem là diễn viên trẻ phái thực lực, hoàn toàn khác biệt với giới thần tượng.

Không ai có thể nghĩ rằng bạn gái của Tỉnh Tu chính là cô ấy.

Hạ Ngưỡng cảm thấy tiếc thay cho cô ấy.

Tính cách Đoạn Cận Tình hơi kiêu ngạo thật, nhưng cô ấy chưa từng can thiệp vào sự nghiệp của bạn trai.

Nghĩ đến đây, cô an ủi: “Đừng buồn quá.”

Bên kia im lặng một lúc, giọng điệu khinh thường của cô gái vang lên: “Tớ đâu rảnh buồn phiền vì thứ đàn ông tồi tệ đó! Người tiếp theo sẽ đẹp trai hơn! À phải rồi, cậu thế nào?”

“Tớ thì sao?”

“Lục Gia Trạch bảo cậu bị cháu trai tớ bắt cóc sao!” Đoạn Cận Tình cao giọng nói với vẻ khó tin. “Nó say rồi à! Chuyện trẻ trâu vậy mà cũng làm ra được? Thiệt tình tớ không biết lúc yêu đương thì nó sẽ hành xử thế này đấy, nó biết yêu không vậy? Không biết cách yêu thì đừng có chiếm bồn cầu mà không thải.”

Hạ Ngưỡng nhíu mày: “Cậu nói gì vậy hả, ai là bồn cầu…”

“Hahaha tớ ít đọc sách mà! Cậu phải tha thứ cho vốn từ nghèo nàn của tớ chứ!” Tâm trạng Đoạn Cận Tình tốt hơn đôi chút, lại buông lời châm chọc: “Khuyên nó đổi tên đi, đừng lấy tên Đoạn Tiêu nữa, mà hãy gọi là Đoạn Thổ Phỉ.”

Hiếm có ai dám mắng anh như vậy. Cho nên Hạ Ngưỡng cũng bật cười vì cách dùng từ của cô ấy, mặt mày tươi tắn hẳn.

Đoạn Cận Tình trở lại chủ đề chính: “Nói thật đi, cần tớ giúp cậu thoát khỏi nó không?”

Cuối cùng con mèo tê liệt kia đã tỉnh táo trở lại, nó chẳng hề sợ người lạ mà cứ cào góc váy Hạ Ngưỡng.

Vòng cổ chống li.ếm đeo quanh cổ quá lỏng nên nó vừa động đậy đã bị lệch, làm đầu cũng nghiêng nghiêng.

Cô nửa ngồi xổm xuống, đặt điện thoại lên bàn trà, vừa giúp mèo điều chỉnh vòng cổ chống li.ếm vừa thuận miệng hỏi: “Cậu có thể giúp tớ thế nào?”

“Tớ gửi số điện thoại của mẹ nó cho cậu nhé!” Đoạn Cận Tình đắc ý, “Cậu không biết đấy thôi, người lớn nhà bọn tớ rất thích bắt bẻ khuyết điểm của đám con cháu lúc ăn cơm tân niên, nhưng không ai trong nhà dám trêu vào nó cả… Cả Kinh Châu này, chỉ có mẹ nó mới trị được nó.”

“Tớ…”

Hạ Ngưỡng buông con mèo ra, đang định cầm điện thoại, nhưng bàn tay phía sau đã nhanh hơn cô một bước.

Đoạn Tiêu chỉ quấn chiếc khăn tắm, còn chưa lau khô tóc nên vài giọt nước nhỏ xuống. Không biết anh đã ra ngoài từ lúc nào và nghe được bao lâu.

Sắc mặt anh lạnh lùng, nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm lại nhìn cô chằm chằm.

Giọng anh lạnh như băng: “Đoạn Cận Tình, nếu cô còn can thiệp vào việc của người khác, thì cháu sẽ khiến cô phải kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.”

Bên kia sững sờ, gần như cúp điện thoại ngay lập tức.

Anh đột nhiên xuất hiện từ đằng sau làm Hạ Ngưỡng sợ tới mức không kịp phản ứng, cô lúng túng vươn tay ra: “Điện thoại của em.”

Đoạn Tiêu nhìn cô dò xét, đột nhiên mỉm cười: “Em thật sự cho rằng mẹ anh có tác dụng?”

Cô gần như câm nín: “Em không hề nghĩ vậy.”

Năm ấy lúc rời đi, anh còn dám buông ra những lời uy hiếp đó trước mặt Đoạn Tự, nghĩ lại quả thật anh chẳng kiêng dè gì.

Sau này Lục Gia Trạch cũng từng nói với cô, sở dĩ Đoạn Tiêu ngoan ngoãn ra nước ngoài là vì thời cơ và nguy cơ cùng ập đến.

Ngày ấy công ty dính vào dự án bất động sản vượt quá giới hạn, Đoạn Tự lại lấy chuyện cô vu khống La Lương Sâm ra để uy hiếp.

Nhưng bây giờ anh đã về Đoạn thị nhậm chức, thậm chí đã có ý định tiếp quản sản nghiệp gia đình, Đoạn Tự không thể làm căng với người thừa kế của mình nữa.

Mỗi bước đi của anh từ trước đến nay luôn nhìn xa trông rộng, suy nghĩ thấu đáo.

Điện thoại bị ném lên sofa bên cạnh, Đoạn Tiêu không nói một lời, nhặt chiếc khăn kế bên lên lau khô tóc.

Giữa hai người yên tĩnh đến mức hơi lúng túng, mà dường như chỉ mình Hạ Ngưỡng xấu hổ.

Dù sao anh cũng mới từ phòng tắm ra, đang để trần nửa thân trên. Những giọt nước chưa lau khô uốn lượn xuống dưới theo đường nét cơ bắp săn chắc, toát lên vẻ mờ ám khó tả giữa đêm khuya.

Hạ Ngưỡng đỏ mặt nhặt điện thoại lên, đứng dậy: “Em đi đây.”

Không định chờ câu trả lời của anh, nhưng cô vừa nhấc chân thì con Năm Giờ Rưỡi đã kêu “Meo” một tiếng đầy kích động, cũng cào móng vuốt tới.

Đoạn Tiêu dừng động tác, liếc nó và cất giọng cảnh cáo: “Ngũ công công.”

Hạ Ngưỡng: “…”

Sao lại đặt biệt danh này cho mèo chứ, anh thật xấu xa.

Trong khoé mắt cạn kiệt linh hồn của Năm Giờ Rưỡi lại hiện lên vẻ tuyệt vọng vì bị giẫm trúng chỗ đau, cùng sự phẫn nộ đầy bất lực. Nó cụp đuôi quay đầu đi, không thèm nhìn người chủ ác độc lấy một lần.

Hạ Ngưỡng đá nhẹ, không hất nó ra được, bèn do dự: “Hình như nó không muốn ở cùng anh?”

Đoạn Tiêu cười lạnh: “Trong căn nhà này, người không muốn ở cùng anh thật đúng là không ít.”

Hạ Ngưỡng tự động lược bỏ lời lẽ lạnh lùng của anh, suy đoán: “… Có thể vì nó biết anh đưa nó đi triệt sản, trước đây em từng nghe bác sĩ nói mèo sẽ hận chủ một thời gian.”

Đoạn Tiêu mặc kệ nguyện vọng của một con mèo, anh thẳng tay túm gáy con Năm Giờ Rưỡi một cách thô bạo rồi ném nó lên sofa.

Con mèo còn hơi loạng choạng, co tứ chi run rẩy nằm úp sấp ở đó. Nó hơi sợ chủ, lại thấy khó chịu về chuyện mình bị ép trở thành “Ngũ công công”.

Hạ Ngưỡng thấy vậy cũng không nói gì, chỉ đi đến cửa, con mèo kia lại kêu “Meo” và đuổi theo cô.

Cô chưa bao giờ đủ sức chống cự trước những con vật bé nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu thế này.

Ngồi xổm xuống, cô khẽ sờ cằm nó an ủi.

Đoạn Tiêu ngồi xuống sofa, nheo đôi mắt hẹp dài nhìn một người một mèo kia: “Thích cô ấy thế à, vậy đi đi.”

Bỗng chốc Hạ Ngưỡng không phân biệt được câu này anh nói với ai, chậm chạp vài giây mới hiểu ý anh: “Em được dẫn nó đi thật à? Ngày mai em sẽ mang sang đây trả anh.”

Dù sao mèo không được ăn gì trong vòng 12 tiếng sau phẫu thuật, thế nên Năm Giờ Rưỡi không cần mang gì theo qua chỗ cô.

Nhà họ ở gần nhau, mượn mèo chơi quả thật rất tiện.

Đoạn Tiêu lười phản ứng trước những lời vô nghĩa của cô.

Cô biết anh đồng ý, bèn ôm mèo đứng dậy. Trước khi đi còn liếc nhìn Melatonin và thuốc ngủ trên bàn, nhắc nhở anh: “Tối nay anh uống rượu rồi, đừng uống thuốc trước khi ngủ.”

Cửa đóng lại, trong phòng càng trở nên yên tĩnh.

Đoạn Tiêu thoáng nhìn về phía đó.

Không cần phải uống thuốc nữa, có lẽ đêm nay anh sẽ ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, Hạ Ngưỡng đang ngủ nướng.

Tối qua cô chơi đùa với Năm Giờ Rưỡi rất lâu, gần sáng mới lên giường.

Trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc nuôi mèo, nhưng tiếc là ở ký túc xá không tiện. Cô thích những con vật lông xù, đi trên đường gặp bé mèo nào đáng yêu đều sẽ vu.ốt ve một chút.

Nhưng Đoạn Tiêu không thích mèo, anh hay xét nét, lại còn mắc bệnh sạch sẽ, không thích cô chơi với mèo hoang bên đường.

Cho nên lúc thấy con mèo Anh lông ngắn mà anh nuôi, cô có cảm giác rất vi diệu. Cho nên cô tin nhất định Năm Giờ Rưỡi có “Điểm hơn mèo” nào đó thì mới được anh thương.

Quả nhiên đúng vậy.

Mới sáng sớm, Năm Giờ Rưỡi đã cho cô một bất ngờ rất lớn.

Hạ Ngưỡng vừa thức dậy, rửa mặt xong đi ra phòng khách gọi mèo, kết quả lại thấy nó đang ngồi xổm trên bàn trà chỗ bàn phím máy tính.

Máy tính ở trạng thái chờ cả đêm, cũng không cài mật khẩu.

Mèo con nghịch ngợm ấn loạn xạ, gõ một đống ký tự, còn gửi cho những người bạn trong danh sách trò chuyện gần đây.

Wechat của Đoạn Tiêu vẫn được ghim trên cùng trong danh sách.

Nhưng hai năm nay cả hai đều ngầm hiểu, không nói chuyện với nhau lần nào.

Gần hai năm, nói dài cũng không dài, rất nhiều thứ không cần phải thay đổi. Nhưng nói ngắn cũng không ngắn, vòng giao thiệp và trạng thái cá nhân của hai người đã sớm khác xưa.

Tin nhắn được gửi đi lúc này là một chuỗi các chữ cái lộn xộn.

【Cấm Tiêu】: xyxhnnsbdma.

【Cấm Tiêu】: dxnjsbdcjdbdbsl.

【Cấm Tiêu】: nlsmshnhh.

Trong khi Hạ Ngưỡng còn đứng yên tại chỗ và sững sờ, con mèo đã ấn liên hồi cứ như nó biết chữ, mượn máy tính của cô để trút giận lên chủ nhân.

Cô vội vàng ôm lấy con mèo, thấy bên kia hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập”.

【Tiêu】: ?

【Tiêu】: Năm Giờ Rưỡi, đừng động vào đồ của cô ấy.

Hình như cảm thấy nói câu này ra có vẻ thừa.

Một giây sau, anh lại thu hồi câu đó.

Anh có thể nhanh chóng biết được là do Năm Giờ Rưỡi gửi, xem ra con mèo này đã phạm tội nhiều lần, thảo nào kinh nghiệm phong phú thế.

Hơn nữa sau khi nghịch ngợm, dường như Năm Giờ Rưỡi biết mình đã làm sai nên nó dụi nhẹ cái mũi hồng hồng nhỏ xíu vào cánh tay cô, cảm giác mềm mại mát lạnh.

Thật biết lợi dụng vẻ ngoài đáng yêu của mình để làm nũng.

Bé mèo có lỗi gì đâu.

Người sai là mình, vì đã quên cất máy tính.

Hạ Ngưỡng bất lực xoa đầu nó, ngồi xổm bên cạnh bàn trà gõ chữ giải thích cho từng người một: 【Xin lỗi nhé, không phải tớ gửi đâu, con mèo giẫm phải bàn phím máy tính.】

【Cậu nuôi mèo hả? Mèo gì thế, cho tớ hít hà tí đi! Có muốn cho phối giống với mèo nhà tớ không? Làm thông gia nhé!】

【Chị, chị ở trường hay ở chung cư, sao lại có con mèo dám động vào máy tính của chị thế?】

【Tớ biết ngay là cậu không nổi điên bất chợt mà, chỉ có tớ lên cơn sau khi nhậu say thôi.】

May mà những người trong danh sách trò chuyện gần đây đều là người quen, cười cho qua là được.

Cuối cùng quay lại chỗ Đoạn Tiêu.

Cô chỉ nói:【Trả mèo lại cho anh nhé? Chắc nó đói rồi.】

【Tiêu】: Anh không có nhà.

【Tiêu】: Giờ này em mới dậy?

Hạ Ngưỡng nhìn đồng hồ, vậy mà đã 10 giờ rưỡi. Ngay sau đó cô lại nhìn tin nhắn của anh với vẻ bất mãn, cô không có tiết học, sao lại không thể dậy giờ này?

Anh phải đi làm, không lẽ chướng mắt người ta ngủ nướng?

【Cấm Tiêu】: Vậy phải làm sao? Em đi mua một túi thức ăn cho mèo nhé, nó hay ăn của nhãn hiệu nào?

【Tiêu】: Cửa không khóa, tự vào đi.

“…”

Người này đúng là vô tâm quá thể.

Tuy an ninh ở đây cũng không tệ, một tầng chỉ có hai hộ nên chẳng có ai khác đến, nhưng khó tránh có lúc không may.

Hạ Ngưỡng dứt khoát ôm mèo đứng dậy, đi sang nhà anh.

【Cấm Tiêu】: Chiều nay em cũng phải ra ngoài, hay là anh chuẩn bị sẵn thức ăn với nước cho mèo rồi khóa cửa luôn nhé? Sợ Năm Giờ Rưỡi chạy lung tung.

【Tiêu】: Tưới nước.

【Cấm Tiêu】: Tưới nước gì cơ?

【Tiêu】: Rau xà lách trên ban công, tối qua không nhìn thấy sao?

“…”

Sao có cảm giác bị anh quấy rầy, nhưng lại bất lực không nổi giận được nhỉ.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Ngưỡng đến trường một chuyến.

Vì sắp tốt nghiệp nên tiết học cô tham gia là một tiết hướng dẫn tìm việc làm cho sinh viên sau đại học. Nhưng với cô, nó không giúp ích nhiều.

Thực ra cơ hội việc làm của ngành Vũ Đạo khá rộng.

Có thể đến các trung tâm dạy múa làm giáo viên, thi lấy chứng chỉ Sư phạm rồi đến trường học chính quy làm thầy cô giáo, học lên cao học để nghiên cứu về Lý luận Vũ đạo, làm diễn viên đóng thế cảnh múa, vào các đoàn múa lớn, vân vân.

Nhưng việc kiếm tiền nhiều nhất vẫn là những công việc liên quan đến giới giải trí.

Trong thời đại kiếm tiền nhờ lưu lượng, diễn viên đóng thế cảnh múa không kiếm được nhiều tiền, nhưng những người tài được mời tham gia các chương trình về Vũ đạo với tư cách cố vấn thì mức lương không hề thấp.

Trừ một số bậc thầy về vũ đạo, các chương trình tạp kỹ mới cũng rất cần những gương mặt trẻ trung xinh đẹp để thu hút khán giả trẻ tuổi.

Tuy nhiên ngành này cũng có sự cạnh tranh rất lớn.

Cũng có không ít những nữ minh tinh xuất thân là sinh viên múa như Diệp Nghiên Nghiên, ra mắt bằng cách đóng phim mạng.

Còn ngồi trong giảng đường đông đúc này, người có thể đứng đầu nhóm múa lại có chút danh tiếng trong ngành thường xuyên được các chương trình tạp kỹ về Vũ đạo mời đến, chính là Hạ Ngưỡng.

Điều này cũng không có gì lạ.

Cô đã là người nổi bật trong số các sinh viên múa toàn quốc.

Nếu ngay cả cô cũng không thể phát triển tốt, vậy không cần nói đến những người khác.

Đang nổi tiếng, Hạ Ngưỡng khó tránh khỏi việc bị giảng viên coi là tấm gương điển hình, may mà không yêu cầu cô đứng lên phát biểu vài câu.

Hạ Ngưỡng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học.

Trong điện thoại, Chung Cập Nguy gửi tin nhắn tới.

Anh ấy nói xe đã đợi cô trước cổng trường, cũng chuẩn bị xong lễ phục. Với mong muốn tối nay Hạ Ngưỡng tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện cùng anh ấy.

Mối duyên với Chung Cập Nguy bắt đầu từ ca phẫu thuật ghép gan của Ôn Vân Miểu, lúc ấy cô con gái sáu tuổi của anh ấy mắc bệnh nặng, đã ở giai đoạn cuối không thể chữa trị.

Người vợ đã ly hôn nhiều năm của Chung Cập Nguy là một nghệ sĩ múa, cô bé nhớ mãi không quên người mẹ không muốn về thăm mình kia.

Trời xui đất khiến, anh ấy tìm đến Hạ Ngưỡng của Học viện Vũ Đạo. Anh ấy nhờ cậy cô hãy thay mẹ của con gái anh múa cho cô bé một điệu trước khi cô bé qua đời.

Sau đó không ngờ hai người lại gặp nhau trong một hoạt động từ thiện.

Công ty của anh ấy đã có chút khởi sắc trong vòng hai năm nay.

Làm từ thiện là một trong những cách để nâng cao hình ảnh của doanh nghiệp.

Hôm đó là lần đầu tiên Chung Cập Nguy dẫn nhiếp ảnh gia đến trại trẻ mồ côi. Ban đầu chỉ định quyên góp xong sẽ tiện thể đến thăm bọn trẻ, chụp vài bức ảnh, không ngờ lại gặp Hạ Ngưỡng.

Hạ Ngưỡng biết đến Chứng chỉ tư vấn tâm lý vào cuối học kỳ năm ba đại học, lúc đó cô mới biết ngành học của mình có thuật ngữ mang tên “Liệu pháp khiêu vũ”.

Trong viện mồ côi có rất nhiều đứa trẻ bị trầm cảm khép kín, liệu pháp khiêu vũ có thể giúp các em chữa lành những căn bệnh tâm lý này.

Chung Cập Nguy thấy họ có duyên với nhau, nên quyết định tài trợ lâu dài cho dự án từ thiện của viện mồ côi đó.

Buổi dạ tiệc tối nay cũng không ngoại lệ.

Do chính công ty của Chung Cập Nguy và nhà đấu giá đồng tổ chức.

Có phóng viên ở đó, đương nhiên sẽ có phần phỏng vấn.

Thay vì tìm những cô bạn đồng hành có bề ngoài hào nhoáng nhưng dốt đặc cán mai, chi bằng tìm Hạ Ngưỡng.

Cô đã làm tì.nh nguyện viên trị liệu bằng múa miễn phí ở trại trẻ mồ côi đó hơn một năm, cũng thân với khá nhiều bé.

Để khiến nhiều người quan tâm hơn đến sức khỏe tâm lý của trẻ em trong viện mồ côi và sự nghiệp từ thiện, đương nhiên Hạ Ngưỡng không có lý do gì từ chối.

Quy mô của buổi đấu giá từ thiện này không lớn, nhưng được tổ chức tại khách sạn hạng sang đầu tiên được khai trương ở Kinh Châu. Địa chỉ gần khu vực Đại sứ quán, cũng nằm ngay khu thương mại trung tâm CBD.

Tiệc tối sau buổi đấu giá được dời đến sảnh phụ của khách sạn, Hạ Ngưỡng vừa đọc xong bản thảo do thư ký chuẩn bị trước rất nhiều máy quay của phóng viên, còn tự phát biểu thêm vài câu.

Khi không còn bị người khác nhìn chằm chằm nữa, cô mới bất giác nhận ra mình đang căng thẳng.

Bữa tiệc dần đến hồi kết.

Chung Cập Nguy cũng không cần tiếp tục cụng ly chúc mừng giữa đám đông.

Anh ấy bưng một ly champagne đến chúc mừng: “Cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với ống kính, tôi từng xem quảng cáo cô đóng, sao tối nay lại căng thẳng thế?”

Hạ Ngưỡng nhận lấy ly rượu: “Lúc múa tôi sẽ không để ý đến ống kính, nhưng lần này khác chứ, làm gì có ai quay cận mặt với độ nét cao như vậy đâu.”

“Lúc múa, cái đẹp chính là động tác cơ thể.” Chung Cập Nguy nhìn cô, không tiếc lời khen ngợi: “Đêm nay cái đẹp chính là con người cô. Tôi không nói quá đâu, cô là người đẹp nhất ở đây.”

Câu này không sai, cô mặc một chiếc váy ngắn tua rua hở lưng màu tím nho, sợi dây chuyền Sautoir sau gáy càng làm nổi bật đường cong sống lưng.

Cô cao gầy, dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú, dù lộ da hơi nhiều cũng không hề phản cảm.

Vẫn còn nét ngây thơ sinh viên, ngược lại càng toát lên vẻ quyến rũ khó nắm bắt.

Hạ Ngưỡng không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài, cô không có yêu cầu gì về mặt này với bản thân, cả với người khác cũng vậy.

Nên khi được khen ngợi thẳng thắn như vậy, cô chỉ mỉm cười lịch sự.

“Anh Chung khách sáo rồi, mỗi quý cô trong buổi dạ tiệc tối nay đều vô cùng xinh đẹp, hơn nữa đều rất có khí chất.”

“Mỗi người một vẻ.” Chung Cập Nguy lấy một thứ từ trong túi, ra hiệu cho cô chìa tay: “Vừa rồi lúc xem đấu giá món đồ này, thấy cô cứ nhìn chằm chằm, hẳn là rất thích.”

Nằm gọn giữa lòng bàn tay cô là một chiếc nhẫn vàng, một vòng hoa cúc nhỏ được chạm khắc tinh xảo quanh viền nhẫn, nhỏ nhắn xinh xắn.

Những món đồ được đem ra đấu giá ở đây đều do các vị khách mời tự nguyện quyên góp, chất liệu của chiếc nhẫn này không đắt tiền, nhưng người tạo ra nó là một nhà thiết kế đã qua đời của một thương hiệu cao cấp.

Không ít người có tiền đều cố ý sưu tầm các tác phẩm thủ công của ông ấy.

Chiếc nhẫn này là tác phẩm ông ấy chế tác hoàn toàn thủ công, bên trong ẩn chứa một câu chuyện tình lãng mạn, cả thế giới chỉ có duy nhất một chiếc này.

“Nghe nói, nguồn cảm hứng của nhà thiết kế đến từ mối tình đầu mà ông ấy đã chờ đợi 27 năm mới gặp lại.”

Chung Cập Nguy nói xong, bảo cô đeo thử.

“Tôi không thể nhận cái này, nhìn thêm vài lần chỉ vì tò mò thôi.” Hạ Ngưỡng muốn trả lại chiếc nhẫn. “Tôi không thích đeo trang sức, hơn nữa anh tặng nhẫn cho tôi cũng không thích hợp lắm.”

Chung Cập Nguy cười nhạt: “Đúng vậy thật, nếu tôi theo đuổi cô thì có hơi lớn tuổi rồi nhỉ?”

Hạ Ngưỡng chợt sửng sốt: “Hả?”

“Hạ Ngưỡng, cô rất đáng yêu, vừa thẳng thắn vừa dịu dàng.” Chung Cập Nguy mỉm cười nhìn cô, “Tôi chưa tiếp xúc với nhiều cô gái bằng tuổi cô, không biết phải làm gì để lấy lòng cả. Cũng rất sợ sau khi thổ lộ tình cảm mà bị từ chối, cô sẽ xa cách với tôi. Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết, cô sẽ giữ khoảng cách với tôi sao?”

Anh ấy nho nhã và dịu dàng đến mức chẳng nhìn ra sai sót nào, có sự điềm tĩnh ung dung do tuổi tác mang lại, là một quý ông đúng mực.

Hạ Ngưỡng không ngờ người mà cô luôn kính trọng lại nói ra những lời này với cô.

Cô vu.ốt ve chiếc nhẫn bằng đầu ngón tay, thành thật trả lời: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để không tỏ ra xa lạ, dù gì sau này tôi và anh cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau.”

Chung Cập Nguy biết cô đang tỏ ý từ chối, nhưng anh ấy không hề khó chịu, ngược lại còn kiên nhẫn hỏi cô: “Hạ Ngưỡng, cô thích kiểu người như thế nào?”

Lần trước bị hỏi câu này, hình như là lúc mới vào đại học.

Thiếu nữ tuổi 17, 18 nhiều mơ mộng. Bạn bè trong phòng ký túc xá thường trò chuyện về chủ đề này, cô nhớ câu trả lời của mình khi đó cũng giống hệt hồi cấp 3.

Phải rộng lượng và dịu dàng, cô thích người khác phái có tính tình điềm đạm.

Thật ra ngoại trừ việc Chung Cập Nguy hơi lớn tuổi hơn cô, tính cách của anh ấy cũng không khác mấy so với hình mẫu lý tưởng của cô.

Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc này, Hạ Ngưỡng mới phát hiện rằng đâu phải lúc nào cũng chọn người ấy dựa trên những tiêu chuẩn mình đặt ra.

Mà là sau khi người ấy xuất hiện, tiêu chuẩn sẽ lặng lẽ đổi thay.

“Khó trả lời lắm sao?” Thấy cô mãi không nói gì, trong đầu Chung Cập Nguy chợt hiện lên bóng dáng bạn trai cũ của cô. “Nếu là kiểu người như bạn trai cũ của cô… vậy thì tôi hoàn toàn khác với cậu ấy.”

Cho dù có trở về độ tuổi của Đoạn Tiêu, Chung Cập Nguy cũng không có sự kiêu ngạo khẳng khái như anh.

Núi cao còn núi khác cao hơn, đâu phải ai sinh ra cũng ở vạch đích. Không có gia thế hiển hách và năng lực hơn người thì rất khó có được sự tự tin và bản lĩnh.

Bất ngờ nghe anh ấy nhắc đến bạn trai cũ, Hạ Ngưỡng cắn môi, trả chiếc nhẫn lại: “Nếu thích rồi thì sẽ không phân biệt kiểu người mà chỉ quan tâm người đó. Chiếc nhẫn này quá quý giá, cảm ơn anh.”

“Cứ giữ lấy đi.” Chung Cập Nguy cười bất lực, cầm ly rượu người phục vụ vừa bưng qua cụng vào ly cô. “Lỡ mua rồi, lẽ nào cô muốn tôi đeo?”

Tặng đồ cho con gái rồi lại lấy về, không phải là tác phong của anh ấy.

Hạ Ngưỡng nắm chặt chiếc nhẫn, do dự chưa quyết định, chợt bị một đoàn người đi ngang qua đại sảnh thu hút sự chú ý.

Tầng trên của khách sạn này có sân vườn ngắm cảnh về đêm nổi tiếng nhất thành phố và phục vụ ẩm thực đạt chuẩn năm sao, có khá nhiều người đến đây bàn chuyện làm ăn.

Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp Đoạn Tiêu ở đây.

Trong nhóm của anh có mấy người là cậu ấm nhà giàu có tiếng ở Kinh Châu mà cô đã từng gặp, chiếc xe chuyên dụng của quan chức chính phủ còn đang được đỗ ngoài cửa.

Hạ Ngưỡng ngơ ngác nhìn về phía ấy, Đoạn Tiêu mặc một bộ vest đen cao cấp, vuốt ngược tóc mái ra sau để lộ gương mặt cực kỳ anh tuấn và khí phách. Kèm với sự ngông cuồng kiêu ngạo của tuổi trẻ được che đậy bởi lớp mặt nạ chín chắn và đúng mực, đã giảm đi phần nào vẻ bất cần đời trước đây.

Quản lý đại sảnh dẫn một hàng phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề vội bước lên tiếp đón.

Đoạn Tiêu đi về phía thang máy, có vẻ như đang làm chủ tiệc đón khách.

Vài người đàn ông trung niên bên cạnh chuyện trò. Đột nhiên, anh quay đầu nhìn về phía sảnh phụ vẫn đang náo nhiệt của khách sạn.

Anh đang dẫn đầu đám đông, dừng lại chưa đến hai giây.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng và đầy áp lực kia đã tập kích đến, hướng thẳng về phía Hạ Ngưỡng đang đứng sững sờ.

Nhiều người trong sảnh phụ nhìn theo nhóm họ đi khuất, không khỏi bàn tán xôn xao.

“Người đó là cậu chủ nhà họ Đoạn? Hai năm trước, lúc cậu ấy đi cùng Đoạn Tự ra ngoài xã giao, tôi đã thấy cậu ấy không tầm thường, đúng là rồng phượng trong loài người.”

“Đã lâu không gặp, tôi vừa liếc cái đã nhận ra.”

“Trông đẹp trai thế, đừng nói anh nhìn là nhận ra ngay, tôi chỉ nhìn thoáng đường nét từ xa thì đã thấy quen mặt!”

“Gần đây cậu ấy đang đầu tư vào thị trường sơ cấp, anh không đọc báo Kinh tế Tài chính à?”

“Đọc rồi, hình như đang làm pro-rata (Đầu tư theo tỷ lệ đồng đều), biết làm ăn phết! Mấy dự án cậu ấy đảm nhận đầu tư đều rất tuyệt, chưa biết chừng sẽ là xu hướng của năm nay đấy.”

Tiếng ong ong bên tai vang lên không ngớt, tay Hạ Ngưỡng vẫn đang nắm chặt chiếc nhẫn vàng lấp lánh, cô vội bỏ xuống, cúi đầu nhấp ngụm rượu.

“Đợi khi kết thúc, tôi đưa cô về.” Sợ cô từ chối, Chung Cập Nguy lại nói. “Vừa rồi còn bảo cô đừng xa cách với tôi, tôi tự biết chừng mực.”

Hạ Ngưỡng thở dài không rõ nguyên do: “Cảm ơn anh.”

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Ngưỡng vào phòng vệ sinh thay lại quần áo của mình, gãi nhẹ chỗ eo bị cấn đỏ.

Váy lễ phục vẫn chưa cắt mác, dù sao vẫn có thể trả lại.

Cô lén bỏ chiếc nhẫn vào túi đựng lễ phục, đưa lại cho thư ký của Chung Cập Nguy.

Sau khi khách khứa rời đi, tài xế của Chung Cập Nguy lái xe đến cửa khách sạn đón họ.

Xe vừa lên cầu vượt, tài xế đã quay đầu nhìn kính chiếu hậu liên tục, cuối cùng không khỏi nói: “Sếp, hình như chiếc xe phía sau cứ bám theo chúng ta.”

Đâu phải tài xế chưa từng trải qua những lần tai nạn xe do bị gây hấn ác ý, sợ lần này đối thủ cạnh tranh trên thương trường lại đến gây chuyện nên vô cùng cảnh giác.

Nhưng sau khi thấy rõ kiểu dáng của chiếc xe đó, anh ấy lại không thể tưởng tượng nổi, ai đời lại lái xe thể thao đi chơi trò bám đuôi.

Nghe vậy, Hạ Ngưỡng cũng nhìn ra sau, khoảng cách giữa hai xe rất gần, chỉ nhìn thoáng qua cô đã có thể nhìn rõ biển số chiếc xe Pagani kia.

Chiếc xe rất lạ, nhưng dãy số trên biển số kia lại không hề xa lạ.

Cô ngồi thẳng dậy, siết chặt ngón tay, lẩm bẩm với vẻ không chắc lắm: “Hình như là anh ấy…”

“Cậu sếp Đoạn này vẫn chưa từ bỏ ý định kia sao? Chia tay rồi mà làm mấy chuyện mất mặt vậy.” Chung Cập Nguy khẽ nhếch môi, rồi dặn dò: “Tiểu Lưu, thử xem có thể cắt đuôi cậu ấy không.”

Nghe Chung Cập Nguy nói vậy, Hạ Ngưỡng càng bất an.

Tốc độ xe nhanh đến mức gần như không nhìn rõ cột đèn đường, chỉ có thể thoáng thấy những tia sáng vàng cam nối liền một dải. Kính thủy tinh cũng dần mờ ảo, thì ra bên ngoài đang mưa.

Trong khoảnh khắc, một bóng đen vụt qua sát sườn xe.

Vừa xuống khỏi cầu vượt, chiếc xe chở họ đã đột ngột phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường nhựa tạo ra tiếng “Ken két” chói tai.

Hai người ngồi hàng ghế sau đều bất ngờ lao về trước do quán tính, rồi lại bị dây an toàn kéo giật về.

Hạ Ngưỡng vô thức đưa tay chống lên lưng ghế trước, hơi thở gấp gáp, tim suýt ngừng đập vì cú phanh gấp này.

Tài xế cũng giật mình, vội xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi sếp.”

Qua kính chắn gió có cần gạt nước đang hoạt động, chiếc Pagani vừa nãy còn ở phía sau giờ đã chắn ngang con đường trước mặt, thậm chí ngược lại còn đổi hướng.

Người ngồi vị trí lái ẩn mình nửa tối nửa sáng, chẳng thể thấy bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt.

Đoạn Tiêu không hề bấm còi, chỉ im lặng dùng tốc độ tuyệt đối ép xe họ dừng lại.

Cơn mưa đêm vẫn tầm tã, không to nhưng dai dẳng.

Nước mưa phản chiếu ảnh ngược lạnh lẽo vỡ vụn trên mặt đường, phía sau xe là bóng tối vô tận, rộng lớn và huyền bí.

Tiếng động cơ của chiếc xe trước mặt vẫn đang gầm rú, đèn xe sáng rực chiếu nơi này sáng lóa.

Dường như nếu không đợi được người trên xe xuống thì sẽ không chịu bỏ qua.

“Nếu cô không muốn xuống thì cứ ngồi đây.” Chung Cập Nguy trấn an. “Không lẽ cậu ấy dám tông vào xe này thật?”

Sắc mặt Hạ Ngưỡng hơi trắng bệch, cô cởi dây an toàn: “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi. Anh đi trước đi, tôi tự giải quyết được.”

Chung Cập Nguy nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, lắc đầu.

Khi xe của họ chuyển hướng rời đi, chiếc Pagani đằng trước không còn chắn đường nữa.

Hạ Ngưỡng xuống xe, đi về phía đó, đi ngang qua chiếc xe cũng vờ như không thấy.

Cô không lên xe, chỉ đi dưới cơn mưa, bước dọc mép quốc lộ về phía trước.

Chủ nhân của chiếc Pagani phía sau cũng không có ý định dừng lại, cứ chầm chậm lăn bánh bên cạnh cô gái.

Như thể đang cạnh tranh với sự kiên nhẫn của cô, đến khi cô nghĩ thông suốt rồi tự mình lên xe.

Bình Luận (0)
Comment