Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 5

Chỉ vì Hạ Ngưỡng đồng tình với quan điểm “Đoạn Tiêu là người xấu” mà Lâm Vọng cứ không ngừng lải nhải oán hờn như đã tìm thấy tri âm tri kỷ.

“Không phải em tiếc những bông hoa kia, em chỉ không ngờ anh ấy lại làm thế? Vốn dĩ em còn định cảm ơn anh ấy vì nhờ tuần trước em đọc bản kế hoạch kinh doanh anh ấy soạn thảo nên mới hoàn thành được bài tập.”

“Không ngờ tính tình anh ấy lại như thế, kiêu ngạo cái gì chứ? Còn nhiều người đỉnh hơn nhiều. Dù tâm trạng anh ấy đang không tốt thì cũng không nên coi thường tấm lòng của người khác chứ!”

“Tuy bó hoa đó không phải em cố ý mua để tặng cho anh ấy, nhưng hoa nở đẹp biết mấy! Anh ấy nói thích nên em mới đưa chứ bộ!”

Từ fan cuồng thành antifan, hóa ra chỉ cần idol vứt hoa của fan là đủ.

Lâm Vọng và những đàn em khác đều thật lòng thật dạ sùng bái Đoạn Tiêu. Vì dường như anh không cần nỗ lực nhiều cũng có thể đứng vững trên đỉnh vinh quang.

Nhưng lúc này cậu ấy đang thật sự bị tổn thương.

Từ bé đến lớn, cậu thiếu niên luôn trải qua cuộc sống thuận lợi, chưa từng gặp chuyện như thế nên cảm thấy bị tổn thương không nói nên lời.

Hạ Ngưỡng nghe cậu ấy nói vậy thì hơi buồn cười, nhưng không tiện nói sự thật cho Lâm Vọng biết.

Quả nhiên cô đoán không sai, chắc hẳn là Đoạn Tiêu lại phát tác căn bệnh sạch sẽ.

Suy cho cùng trong mắt anh, cô là “Người của anh”. Bó hoa kia đã bị anh hiểu lầm và gán cho tội danh “Thèm muốn.”

Nếu hôm nay cậu ấy không định tặng hoa cho cô thì đã không gặp phải chuyện này rồi.

Hạ Ngưỡng thầm xin lỗi trong lòng, tiện thể lấy cho cậu ấy thêm một chai nước.

Ăn cơm xong hai người chia tay ở cửa.

Lâm Vọng chần chừ không rời đi, hỏi: “Đàn chị, chị chỉ dạy hai tiếng thôi đúng không?”

“Ừhm, chỉ hai tiếng.”

Các lớp học tại trung tâm đào tạo múa thường diễn ra từ hai đến bốn tiếng, cô phụ trách một lớp buổi tối.

Có rất nhiều sinh viên từ các trường nổi tiếng, mỗi người đều có chuyên môn riêng. Hạ Ngưỡng đã có chút tiếng tăm trong lĩnh vực này nên dù chỉ mới là sinh viên năm hai nhưng cô đã được nhận làm giáo viên thực tập với mức lương đáng kể.

“Vậy thì em sẽ đi chơi ở gần đây hai tiếng, em nhớ gần chỗ này có câu lạc bộ đua xe.” Lâm Vọng nói, có phần giấu đầu hở đuôi: “Đến lúc đó vừa khéo đón chị tan làm về, em sợ buổi tối không an toàn.”

Hạ Ngưỡng trực tiếp lắc đầu: “Hai tiếng sau mới hơn 8 giờ, không có gì nguy hiểm đâu. Em cứ đi chơi đi, dạy xong chị còn có việc.”

“…”

Cô từ chối một cách chân thành dứt khoát. Lâm Vọng không tìm được cớ gì để tiếp tục ở lại.

Có vẻ đàn chị này hơi thiếu tế nhị.

Lúc cô tan làm rời khỏi trung tâm dạy múa, trên tàu điện ngầm vẫn còn đông người.

Đa số dân văn phòng đều tan làm vào giờ này, trong toa tàu ngập tràn mùi mồ hôi và đủ loại nước hoa lẫn lộn dưới hơi điều hòa.

Khi sắp đến trạm dừng ở trường học, Hạ Ngưỡng lướt điện thoại mới đọc được tin nhắn mà giảng viên đã gửi trong nhóm lớp. Là bài tập phải quay phim được giao từ hôm kia, tối nay tới deadline.

Tuần này ngoài việc tập luyện, cô còn phải chuẩn bị đăng ký tham gia cuộc thi vào cuối tháng tới. Có quá nhiều việc quá nên cô quên mất bài tập phải làm.

Vừa bước chân ra đã lại rụt về, cô đợi trạm dừng kế tiếp của chuyến tàu này: chỗ gần căn hộ của Đoạn Tiêu.

Nhưng Đoạn Tiêu không ở đó, tất nhiên anh sẽ không ở đó.

Anh thường rất bận rộn, nhưng không phải kiểu bận rộn vô ích. Không nói đến kiến thức học thuật và thi cử của hai chuyên ngành, chỉ riêng việc tham gia những cuộc thi kinh doanh trong khoa Tài Chính đã đủ làm anh hao tâm tốn sức.

Không có ai thực sự là thần thánh, Đoạn Tiêu cũng vậy.

Ngoài lợi thế bẩm sinh, vầng hào quang và danh dự của anh còn được xây nên từ thời gian và công sức, tích lũy từ vô số kinh nghiệm thực tiễn.

Chỉ có những người gần gũi với anh như Hạ Ngưỡng mới biết rõ những chuyện này.

Cô không đến căn hộ để đợi anh, cô đến mượn phòng tập nhảy để quay bài tập.

Vào kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, Đoạn Tiêu đã dùng món tiền đầu tiên anh kiếm được để mua căn hộ nhỏ này, vì anh vừa ý với cách bố trí căn hộ đã được chủ cũ cải tạo.

Người chủ trước đây là một nhà sưu tầm, thích sưu tầm các thể loại tranh sơn dầu. Vì vậy, chủ cũ đã cải tạo căn nhà này theo sở thích của mình từ khi nó còn là nhà thô.

Diện tích phòng ngủ và phòng khách đều bị thu hẹp để dành một gian phòng trống dài và rộng chứa tranh sơn dầu.

Sau khi anh mua căn hộ này, căn phòng trống để tranh sơn dầu đã được cải tạo thành phòng tập múa, gạch lát sàn cũng được thay toàn bộ bằng ván gỗ, thích hợp cho việc khiêu vũ.

Trong khoa thường cho bài tập múa đơn nên phòng tập của trường không đủ đáp ứng nhu cầu vào mỗi cuối học kỳ.

Hạ Ngưỡng đến đây, thật sự rất tiện.

Cô đã quay bài tập hai lần, rồi gửi video có vẻ trôi chảy mượt mà hơn cho giảng viên.

Tắm rửa xong, Hạ Ngưỡng tới góc phòng ngủ cân thử cân nặng rồi nhíu mày với vẻ không hài lòng.

Giải thưởng Hoa Sen được Hiệp hội múa Trung Quốc tổ chức vào tháng sau. Giải này được tổ chức hai năm một lần, rất danh giá, tiền thưởng cũng không nhỏ.

Năm nay hạng mục múa cổ điển vẫn đang tạm dừng thi đấu, vì vậy giảng viên đã đăng ký cho cô tham gia hạng mục múa dân tộc dân gian.

Để đảm bảo có thể giành được giải thưởng cô đã chọn một tiết mục có độ khó cực kỳ cao là điệu múa dân tộc Triều Tiên.

Điệu múa này đòi hỏi rất khắt khe về thể lực, kỹ thuật múa và vóc dáng.

Hạ Ngưỡng nhìn vào số cân nặng của mình, nghỉ hè cô lười tập luyện, gần đây lại ăn uống không biết kiềm chế. Còn hơn một tháng nữa, cô phải giảm tiếp ít nhất một ký rưỡi mới được.

Giảm cân rất phiền phức, việc cắt giảm tinh bột khiến cô bị hội chứng lo âu vì thiếu carbohydrate.

Cô nhớ trong kỳ thi nghệ thuật, giáo viên dạy múa luôn ân cần dặn dò rằng “Một miếng dưa hấu bằng ba bát cơm”, “Một cây xúc xích nướng có lượng calo bằng hai chiếc bánh bao”…

Không thích ăn và không thể ăn là hai chuyện khác nhau.

Hạ Ngưỡng khẽ thở dài.

Dù không muốn, cô cũng phải chấp nhận và lên kế hoạch giảm cân.

Tin nhắn của Đoạn Tiêu xuất hiện vào năm phút sau, như thể anh nắm rõ giờ giấc của cô vậy.

【Tiêu】: Đến đây.

Đính kèm một địa chỉ, là một câu lạc bộ khúc côn cầu nào đó trong thành phố.

Hạ Ngưỡng đang định nhắn tin thì anh đã gọi video đến.

Sau khi kết nối, Đoạn Tiêu thấy cô đang nằm sấp trên giường nghịch chiếc kính vision pro anh mới mua thì nhướng mày: “Em vừa tắm xong?”

Cô đang mặc chiếc váy ngủ, lúng túng kéo lại phần cổ áo rộng: “Tắm xong được một lúc rồi.”

“Giờ còn sớm, em thay đồ rồi đến đây chơi một lát.” Anh hất cằm về phía tủ quần áo trong phòng.

Hạ Ngưỡng từ từ đứng dậy, cầm điện thoại bước sang.

Anh không nhắc lại chuyện bó hoa của Lâm Vọng, xem như đã bỏ qua. Đôi khi cô cũng khá ghen tị với tính cách của Đoạn Tiêu, có nóng giận thì bốc hỏa ngay, chẳng bao giờ kìm nén để lòng mỏi mệt.

Vì không gian phòng ngủ không lớn nên tủ quần áo không chứa được nhiều. Mà có mở rộng tủ quần áo cũng vô ích, trang phục múa của cô không gấp lại được nên chiếm rất nhiều chỗ.

Điều này gián tiếp dẫn tới việc một số quần áo của anh bị chất đống lên nhau.

“Đừng mặc váy, thay cả áo cộc tay đi, ban đêm gió lớn.” Dù bận, Đoạn Tiêu vẫn thong dong tựa lưng vào ghế làm stylist cho cô.

Anh là trai thẳng hiếm hoi có gu thẩm mỹ, ngày thường anh rất chỉnh chu, biết cách chăm chút bản thân, cũng thích can thiệp vào phong cách ăn mặc của cô.

“Mặc áo khoác vào, tìm một chiếc cardigan. Nếu tìm không ra thì mặc chiếc màu xanh xám của anh.”

“… Em không thích, áo anh rộng lắm.” Cô lấy chiếc cardigan màu tím pastel ra, đặt điện thoại sang bên: “Em phải thay đồ, cúp máy trước nhé.”

Đang mặc dở, Hạ Ngưỡng chợt nhớ ra điều gì nên nhìn vào chiếc áo. Nhãn mác đã bị cắt bỏ, đây là thói quen của cô từ trước đến nay.

Bởi vì dù chất liệu có tốt đến đâu, cô sẽ luôn bị nhãn mác cọ vào da gây ngứa ngáy mẩn đỏ.

Cô không am hiểu về hàng hiệu, trước kia cũng không để ý đến những thứ này.

Nhưng hôm nay nghe Lâm Vọng nói về giày dép và túi xách của cô như vậy, hình như đúng là dễ khiến người ta lầm tưởng cô là con gái nhà giàu.

Đoạn Tiêu chi trả hết mọi chi phí ăn mặc và tiêu dùng của Hạ Ngưỡng. Cốt cách của anh là đại thiếu gia, dùng thứ gì cũng thích hàng hiệu, tất nhiên cũng cho cô những thứ tốt nhất.

Không thể không thừa nhận, Hạ Ngưỡng đã đi theo anh lâu đến vậy.

Từ phong cách ăn mặc thường ngày cho đến cách đối nhân xử thế, dường như trong vô thức cô đã bị ảnh hưởng bởi anh.

Đến lúc nhận ra đã quá muộn, không thể vãn hồi.

Vốn dĩ hai người không cùng một thế giới.

Càng ngày càng giống anh, cũng không biết là tốt hay xấu đây.

Câu lạc bộ khúc côn cầu này nằm ở bên cạnh danh lam thắng cảnh phía sau khu phố sầm uất. Hạ Ngưỡng đi theo chỉ dẫn, đến cổng chính mới phát hiện tòa nhà này có kiến trúc như một tứ hợp viện thời hiện đại.

Thật kỳ lạ khi mở câu lạc bộ về một môn thể thao ngoài trời ở đây.

Điều kỳ lạ hơn chính là cánh cửa dưới lầu, rõ ràng trông như được điều khiển thông minh, nhưng chẳng tiện lợi chút nào.

Cô không tìm thấy công tắc mở cửa, loay hoay tại chỗ mất một phút mới quyết định gọi điện cầu cứu.

Đoạn Tiêu nói: “Em đứng tại cửa, giơ tay lên vẫy một cái.”

“Vẫy một cái?”

Nơi này gần Trung Quan Thôn ở đường vành đai thứ ba phía Bắc, kiểu công nghệ cao trái lẽ trời phản loài người gì mà chẳng có. Hạ Ngưỡng không chút nghi ngờ, cô nghiêm túc giơ tay về phía cửa, vẫy vẫy.

Nhưng cánh cửa không hề phản ứng.

Trong sân tứ hợp viện lộ thiên, đèn đường ban đêm chung quanh đều được trang trí trong những chiếc đèn lồng đỏ thẫm, thoạt nhìn có hơi kinh dị kiểu Trung Hoa.

Dưới lầu im ắng, chỉ có mỗi Hạ Ngưỡng đứng trước cửa lớn nơi thang lầu.

Cô mặc chiếc quần jean cạp cao ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp. Dáng người cô rất đẹp, nhìn từ góc độ nào cũng thấy lưng mỏng eo thon.

Vì vội đến đây nên cô không trang điểm, mái tóc đen thẳng buông xõa tự nhiên trước ngực, toát lên vẻ tự nhiên, ngây thơ và thuần khiết.

Mà ở lầu hai Đoạn Tiêu đang đứng im lặng dựa vào lan can nhìn cô từ xa. Anh ngậm điếu thuốc, cất giọng biếng nhác sửa lưng: “Giơ tay cao lên chút nữa, em thấp quá cảm biến không quét được.”

Hạ Ngưỡng nhìn lên cánh cửa với vẻ nghi ngờ, rồi nhón chân vẫy tay với nó một lần nữa.

Cánh cửa nặng nề vẫn bất động, không hề mở ra.

Đoạn Tiêu cong ngón tay che môi để kìm tiếng cười, vai run lên nhưng giả vờ nghiêm túc: “Thế em đã hô ‘Vừng ơi mở ra’ chưa?”

“Em…” Hạ Ngưỡng há miệng, mãi vẫn không hô lên được. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Tại sao một cánh cửa lại phải nghe em hô câu đó?”

Mặt anh hiện lên vẻ xấu xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không hô cũng được, em thử bắn tim với nó xem? Biết đâu thấy em đẹp gái nó sẽ mở.”

“…”

Thứ cửa quỷ yêu gì đây? Không đúng, anh đang đùa với cô phải không!

Hạ Ngưỡng có chút bực bội, muốn bỏ đi: “Em không lên nữa.”

“Này, sao thiếu kiên nhẫn thế?” Anh kéo dài giọng, nghịch ngợm như thể chất giọng trong mấy cuốn phim về Kinh Châu xưa: “Ở phía trên.”

“Trên nào?”

“Cô nương ơi, cô ngước mặt lên một chút.”

Hạ Ngưỡng ngẩng đầu, thấy anh dựa vào lan can gỗ chạm khắc, cười xấu xa. Anh còn cố tình giơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên vẫy vẫy, bắt chước động tác máy móc lúc nãy của cô.

“…”

Cô tức giận cúp điện thoại ngay lập tức.

Đằng sau có người đến, gọi cô lại kịp thời: “Cô là bạn của cậu Đoạn đúng không ạ? Xin lỗi đã đến chậm, tiếp đón cô không chu đáo, cửa này mở thế này.”

Có vẻ người đàn ông trẻ tuổi này là quản lý của câu lạc bộ, anh ta chỉ Hạ Ngưỡng cách mở cửa: Có tay nắm cửa, nhưng phải đẩy nó ra.

Kéo hai mấu kéo cùng một lúc thì cửa sẽ mở.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân lộc cộc của cô gái đã vang lên trên cầu thang gỗ xoắn ốc. Cô bước nhanh như thể muốn tìm ai kia để tính sổ.

Đoạn Tiêu không nhúc nhích, anh ngồi yên chờ đợi.

Khi Hạ Ngưỡng nghiến răng xông lên, anh còn tưởng cô sẽ ôm mình nên cố tình dịch bàn tay đang kẹp thuốc lá ra xa một chút.

Ai ngờ cô lại vung chiếc túi đeo chéo lên ném vào vai anh không thương tiếc.

“Anh có thấy mình trẻ trâu không hả!” Hạ Ngưỡng chưa nguôi giận, trừng mắt với anh: “Say rồi à?”

Anh thường phải tham dự tiệc rượu khi có những buổi bàn chuyện làm ăn. Một sinh viên đại học trẻ tuổi ra đời lập nghiệp, sẽ chẳng ai nể mặt đại thiếu gia nhà họ Đoạn cả.

Cũng có khi phải uống nhiều đến mức mặt mày trắng bệch, lúc không chịu nổi nữa thì anh gọi cô tới đón, ném luôn chìa khóa xe cho cô.

Hạ Ngưỡng tưởng rằng tối nay cũng vậy.

Nhưng cô lại không ngửi thấy mùi rượu quá nồng trên người anh.

Đoạn Tiêu nhìn ra được cô đang nghi ngờ nên ngoắc ngoắc tay, nheo nheo ánh mắt biết cười mà anh không nhận thức được nó đẹp: “Muốn tới gần ngửi thử không?”

Cô vừa thận trọng tới trước hai bước đã bị kéo ngồi lên đùi anh.

Đoạn Tiêu ôm chặt lấy cô mà không hề xấu hổ, còn mạnh mẽ cưỡng hôn cô vài cái. Đôi môi nóng ẩm ngậm lấy dái tai cô, tay anh giữ chặt eo khiến Hạ Ngưỡng chẳng thể cử động.

Cánh tay trắng trẻo lạnh lùng của anh nổi lên những mạch máu xanh dưới ánh đèn, giọng hơi khàn: “Tại sao lại dễ bị lừa như vậy.”

Đã uống rượu thật rồi.

Nhưng mùi không nặng lắm, chắc không quá chén.

Hạ Ngưỡng nhéo lòng bàn tay anh, thấp giọng mắng vài câu: “Nhạt nhẽo, bi.ến th.ái.”

Mấy câu mắng này chẳng hề hấn gì với Đoạn Tiêu, anh chiếm được tiện nghi rồi còn muốn trêu chọc người ta, cứ vò đầu làm tóc tai cô rối bời.

Lục Gia Trạch vừa bước tới đã thấy cảnh này.

Đêm nay họ vừa ký xong hợp đồng với ông chủ câu lạc bộ. Ông chủ đi rồi còn nhiệt tình bảo họ ở chơi thêm một lát.

Trong lúc xã giao Đoạn Tiêu có uống chút vodka Nga pha với rượu trắng nên bụng dạ nóng ran khó chịu. Anh bảo ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ lại gọi Hạ Ngưỡng đến.

Lục Gia Trạch quen biết với anh từ hồi cấp ba, cũng biết chuyện của hai người.

Trong giới của bọn họ, ai muốn đi theo con đường kinh doanh đều tiếp xúc với công việc làm ăn của gia đình từ sớm. Lục Gia Trạch đã quen thấy Đoạn Tiêu bày mưu tính kế trên bàn rượu, già dặn trước tuổi.

Nhưng lúc này ở trước mặt Hạ Ngưỡng, anh lại cực giống một chàng trai mới lớn bình thường.

Mối tình này làm người anh em của anh ấy thụt lùi rồi.

“Phải quấy rầy hai vị đây gắn bó keo sơn rồi.” Cuối cùng Lục Gia Trạch phải làm kẻ ác “Chia rẽ uyên ương”, giơ tay gõ cộp cộp vào cột gỗ bên cạnh: “Ông phó tổng trong kia còn đang đợi cậu vào đấy.”

Hạ Ngưỡng không ngờ còn có người ở đây.

Cô giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi chân anh.

Đoạn Tiêu thản nhiên nắm lấy cổ tay cô, cười như không cười: “Người quen cả, giấu gì chứ.”

Lục Gia Trạch làm biếng nhìn cái kiểu dính như sam đến ngu người kia của Đoạn Tiêu nên xoay người vào trong trước.

Câu lạc bộ khúc côn cầu được xây trên khu đất này, phía sau có sân cỏ. Lên lầu mới biết bên trên là cả một thế giới khác. Mấy phòng Vip trông có vẻ lịch sự tao nhã, nhưng mùi rượu bay ra lại phá hỏng vẻ cổ kính nơi đây.

Mấy tên đàn ông kia đã say bí tỉ, vài chai rượu rỗng trên bàn nhét đầy xúc xắc, dưới đất la liệt những quân bài hoa lộn xộn.

Gã tai to mặt lớn ngồi chính giữa là người cầm quyền thứ hai của câu lạc bộ: Phó tổng Trang.

Mấy tên phục vụ ngồi bên cạnh, vừa thấy Đoạn Tiêu dắt một cô gái trẻ tiến vào thì mắt ai nấy cũng sáng lên.

“Tiểu Đoạn à, đừng nói cậu tìm cứu binh đến đỡ rượu thay đấy nhé?” Tên tay sai mặt mày đắc ý hả hê nhất bên cạnh phó tổng Trang chỉ chỉ vào mấy cốc rượu pha trên bàn: “Phải nể mặt mà uống hết mấy thứ này đấy.”

Hạ Ngưỡng liếc nhìn sang, mấy tên này cũng bỉ ổi quá đi, không biết đang bàn chuyện làm ăn hay là nhân cơ hội hại người nữa.

“Sao tôi có thể để em ấy uống rượu được. Em ấy cứ nhất quyết đòi đến kiểm tra, hỏi sao gần 10 giờ rồi còn chưa về nhà.”

Đoạn Tiêu kéo cô ngồi xuống, bàn tay thoải mái vòng qua eo cô, nói dối mà mặt không đổi sắc.

Hạ Ngưỡng thường không lên tiếng trong những trường hợp thế này, để anh nói gì thì nói.

Khi mới bắt đầu lập nghiệp hồi năm nhất đại học, anh cũng thường dẫn cô đến những buổi xã giao nhưng không cần cô làm gì cả.

Cũng vì đám đàn ông già đầu thích vui chơi nhậu nhẹt và gọi gái trong quá trình ký hợp đồng.

Đoạn Tiêu chưa đủ mạnh để thay đổi những thói hư tật xấu và quy tắc ngầm trong xã hội bằng thực lực, nhưng anh cũng không cam lòng chiều theo.

Anh bị bệnh sạch sẽ rất nặng, dẫn cô đi chung thì tốt xấu gì cũng ngăn được những người phụ nữ xa lạ muốn nhào lên người anh.

Nhưng đám người hôm nay cực kỳ không biết điều.

Phó tổng Trang mỉm cười cụng ly: “Thanh niên trai tráng có khác, tinh lực tràn trề đấy. Bạn gái của Tiểu Đoạn cũng là sinh viên Đại học Kinh Châu à? Có khí chất lắm, đẹp sắc sảo, học nghệ thuật đúng không?”

Đoạn Tiêu cười nhạt: “Ngài thật tinh mắt, cô ấy là sinh viên ngành múa.”

“Thể loại múa nào?” Một người bắt chuyện làm quen: “Tôi cũng từng học nhảy Jazz hai năm đấy.”

“Thôi đi, anh không tự phân biệt được mình đang khiêu vũ hay múa ương ca à?”

“Cút, cút mẹ anh đi, bố tiên sư!”

Hạ Ngưỡng thành thật trả lời giữa tiếng cười đùa của đám đàn ông: “Tôi thiên về múa cổ điển.”

“Múa cổ điển à, được đấy.” Phó tổng Trang khen ngợi: “Vương công quý tộc thời xưa mới xem được, chúng ta làm gì có phúc phần này!”

“…”

Thật ra múa cổ điển chỉ là cái tên đại khái. Mặc dù các tiết mục thường lấy cảm hứng từ tác phẩm kinh điển nhưng loại hình múa này từ lúc ra đời đến nay vẫn chưa tròn trăm năm lịch sử.

Những điệu múa mà giới hoàng thân quý tộc từng xem không phải là phiên bản mà bọn cô biểu diễn ngày nay.

Hạ Ngưỡng lười sửa lại nên chỉ cười mà không nói gì.

Trong lúc cụng ly, phó tổng Trang lại nhìn Hạ Ngưỡng, hỏi: “Xưng hô với cô em đây thế nào?”

“Tôi họ Hạ.”

Phó tổng Trang: “Cô Hạ, có thể múa một điệu cho mọi người đang ngồi đây xem được không, để bọn này cũng được trải nghiệm cảm giác làm Hoàng Đế?”

Mấy tên khác trong phòng bao cũng phụ họa: “Đúng đúng, múa một điệu góp vui đi.”

“Có cần bật nhạc không?”

Tiếng nhạc xập xình của quán bar đột ngột vang lên trong loa, được vài giây thì bị tắt, đổi thành một khúc nhạc piano nhẹ nhàng.

“Ha ha ha ha tụi bây đúng là một đám phàm phu tục tử, nhạc này mới đúng điệu nè!”

Đám người này dám bảo Hạ Ngưỡng lên nhảy, chính là một loại coi thường.

Hiện giờ Đoạn Tiêu đang làm trong lĩnh vực nghiên cứu đầu tư. Ông chủ câu lạc bộ này đã quyết định hợp tác với anh, nhưng lão phó tổng Trang nắm giữ cổ phần công ty lại bất mãn. Đối phương chỉ là sinh viên, có bản lĩnh thật hay chỉ dựa vào gia thế nổi bật trong giới kinh doanh và chính trị thì chưa biết được.

Vì vậy, sau khi ông chủ lớn rời đi thì không khí tiệc rượu đêm nay cũng thay đổi. Đám người này liên tục gây khó dễ cho Đoạn Tiêu, chuốc rượu anh bằng mọi cách.

Lục Gia Trạch nghe tới đây thì lưng đã rịn mồ hôi, cuống quýt nhìn sang sắc mặt của Đoạn Tiêu.

Người kia chỉ nhàn hạ dựa vào sofa, không tỏ rõ phản ứng, thi thoảng lại mân mê ngón tay Hạ Ngưỡng, lơ đãng chơi đùa.

Khói thuốc trắng xanh theo gió bay về phía anh, tản đều theo đường nét sắc sảo trên gương mặt. Nửa gương mặt anh chìm trong góc chết của ánh đèn khiến người ta không thể nhìn rõ anh đang vui hay đang giận.

“Muốn xem nhảy thì đến quán bar, mấy anh cứ thích nói đùa.” Lục Gia Trạch giảng hòa, rót rượu cho phó tổng: “Nếu còn muốn chơi nữa thì đi liền nhé? Để tôi đặt bàn.”

Người bị chỉ đích danh ép lên nhảy là Hạ Ngưỡng vẫn bình tĩnh, cô cũng không tỏ vẻ cao ngạo trong chuyện này. Muốn kiếm tiền của người ta thì không nên đặt bản thân lên cao quá.

Nhưng lại có kẻ cố tình không biết điều: “Không phải ở trường cũng có biểu diễn à? Nhảy cho bạn học xem được còn chúng tôi thì không ư! Hay coi thường chúng tôi không có học thức, học dăm ba cái trường vớ vẩn không xứng với mấy người học Đại học Kinh Châu các người —— á, đệch!”

Tiếng rú thảm thiết của tên đàn ông vang lên cùng lúc với âm thanh “Loảng xoảng”, là do Đoạn Tiêu đã cầm cái gạt tàn thuốc chọi qua.

Hạ Ngưỡng ngồi cạnh anh cũng giật mình.

Tiếp đó, anh hất mấy chai rượu trên bàn kính xuống đất. Đoạn Tiêu hơi nhướng mày, giọng nói pha giữa lạnh lùng và ngạo mạn: “Anh đứng lên nhảy thử tôi xem.”

Tên đàn ông kia liếc nhìn phó tổng Trang vẫn đang im lặng, ông ta đưa tay ôm vầng trán đang chảy máu, ngượng ngùng lắc đầu.

Nhưng ngay sau đó, Đoạn Tiêu đã đứng dậy túm cổ áo ông ta lôi thẳng lên bàn.

“Khụ khụ… đừng, cứu, cứu mạng!” Sắc mặt tên đàn ông lập tức chuyển sang xanh tím, khó thở cầu cứu.

“Cứu mạng, tìm ai cứu đây.”

Đoạn Tiêu cười khẩy, giết gà dọa khỉ, đôi mắt lạnh lùng tàn độc không còn cảm xúc.

Câu này nói cho tên đàn ông kia nghe, nhưng ánh mắt lại bắn sang phó tổng Trang thích khơi mào, toàn thân anh nổi điên lên: “Ai dám cứu hắn khỏi tay ông đây hả?”

Bình Luận (0)
Comment