Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 51

Hôm nay, sau khi hoàn tất thương vụ mua lại, Đoạn Tiêu chắc chắn đã bị Hội đồng quản trị chỉ trích thậm tệ.

Ngay sau đó Đoạn Tự kéo anh vào văn phòng riêng, cửa còn chưa đóng bà ta đã mắng anh trước mặt các nhân viên cấp cao suốt nửa giờ.

Nhưng bà ta hiểu rằng những lời nói đó chẳng có mấy tác dụng.

Làm theo ý mình, chấp mê bất ngộ, đó dường như đã là bản năng của Đoạn Tiêu.

“Mẹ không nhớ từ khi nào con lại chịu lãng phí công sức vào những việc chẳng ai cảm kích như thế! Đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa, đừng gây thù chuốc oán khắp nơi!”

“Đây là điều mẹ đã dạy con từ năm năm trước rồi, phải không? Càng lớn càng thụt lùi là sao? Con nghĩ đây chỉ là vấn đề của Quang Năng Tinh Chung thôi à?”

Đoạn Tự đóng cửa lại, kéo rèm chắn sáng rồi hạ giọng trách mắng: “Đoạn thị là một doanh nghiệp lớn đã có trăm năm tuổi, con cần phải là một doanh nhân có danh tiếng tốt, không phải một người khiến người khác e sợ! Con có biết những hành động tùy tiện của con sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực ra sao đối với những công ty nhỏ hơn không?”

Là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mà lại đưa ra quyết định một cách tùy ý như thế, không hề quan tâm đến các nguyên tắc ngầm giữa các doanh nghiệp, khiến các công ty cùng quy mô với Quang Năng Tinh Chung không khỏi lo lắng.

Không có tín nhiệm từ thị trường, đừng nói đến tín nhiệm từ người dân.

Đoạn Tiêu ngồi trên ghế không nói tiếng nào, đôi mắt hờ hững cụp xuống, cũng chẳng rõ là anh có nghe hay không.

“Từ khi nào mà con lại thân thiết với công ty của Hồng Hưng vậy? Còn mua với giá cổ phiếu ban đầu, cậu tổng giám đốc Chung trẻ tuổi kia gần như đã ép giá xuống còn một nửa rồi!” Đoạn Tự bình tĩnh hơn một chút, nhấp một ngụm trà: “Nếu con không đi theo lối thường thì đừng ép mẹ phải điều tra xem con đang giở trò quỷ gì.”

Lúc này Đoạn Tiêu mới ngẩng lên, nở một nụ cười chế giễu: “Con thật sự không thích bị uy hiếp chút nào đâu, phu nhân Đoạn à, sao mẹ cứ nghĩ con mãi dừng lại ở hai năm trước thế.”

Nghe giọng điệu vô lại ruồng bỏ tổ tông của anh, lửa giận của Đoạn Tự lại bùng lên.

Nhưng lần này bà ta không đập phá đồ đạc nữa, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt vừa khó chịu vừa khó xử.

Càng có tuổi, người ta lại càng dễ hồi tưởng lại những sai lầm ngày xưa. Nếu đứa trẻ này được nuôi nấng bên cạnh mình từ nhỏ, nếu ngày ấy mình không đối xử với nó như vậy, liệu có phải mọi chuyện sẽ khác đi chăng?

Đoạn Tiêu rất không thích dỗ dành phụ nữ, nhất là khi đó lại là mẹ anh.

Hạ Ngưỡng sẽ không cần anh dỗ dành.

Giữa hai người họ, thường là Hạ Ngưỡng sẽ dỗ dành anh.

Nể tình ruột thịt, Đoạn Tiêu ngồi thẳng lên, thái độ khá tốt: “Hai năm trước công ty của con và Quang Năng Tinh Chung có mâu thuẫn trong công việc, bị đối phương chơi xỏ rất nặng, mẹ không tin thì cứ hỏi Trợ lý Cừu.”

Đoạn Tự nghi ngờ: “Chuyện hai năm trước mà con còn nhớ đến bây giờ?”

Anh đáp “Ừhm” một tiếng đầy lý lẽ với ngữ điệu thờ ơ: “Con không phải là người nuốt nhục chịu thiệt thòi.”

“Dù cho có là thù riêng, nhưng tổng bộ của ngành quang điện của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương mới vừa đầu tư vào Tinh Chung.” Đoạn Tự cau mày: “Con có nghĩ đến rủi ro lớn cỡ nào không?”

“Nghĩ chứ, nhưng cẩn thận quá thì có ích gì?” Đoạn Tiêu chỉ vào bản hợp đồng trước mặt: “Đạt được mục đích là đủ rồi.”

Đoạn Tự đau đầu, day day thái dương: “Dù sao đi nữa, con cũng không thể cứ tiếp tục thế này. Phải tiết chế lại.”

“Khoản danh mục Portfolio này con rành hơn mẹ, về quang điện con cũng đã nghiên cứu vài năm rồi.” Đoạn Tiêu cầm hợp đồng đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài: “Mẹ cứ để con làm là được.”

Tuy nhiên chuyện này quả thật đã làm chậm trễ lịch trình của anh.

Hôm nay anh phải đi khảo sát khu vực mới của khu công nghiệp, có một cuộc phỏng vấn với tạp chí tài chính, buổi tối lại còn một cuộc họp quốc tế lệch múi giờ.

Lúc Lục Gia Trạch gọi điện đến, đúng lúc anh vừa tan làm.

Anh ấy đã kéo anh đến quán bar của nhà anh ấy để thư giãn.

Ông chủ đứng đằng sau quán bar [Gặp Nhau Cuối Tuần] thực ra chính là Lục Gia Trạch.

Gia đình anh ấy sở hữu một số ngành kinh doanh về giải trí, bao gồm cả truyền thông và điện ảnh. Bản thân anh ấy điều hành công ty Giải trí Văn hoá Gia Ngu, sở hữu kha khá ngôi sao nổi tiếng vừa ra mắt đã nổi đình nổi đám.

Không ai biết ông chủ của [Gặp Nhau Cuối Tuần] lại chính là tổng giám đốc của Gia Ngu. Dù sao thì mọi người thật sự chỉ nghĩ rằng quán bar này là địa điểm chuyên dụng cho người trong giới.

Chẳng ai ngờ rằng các nhân viên quan hệ công chúng của Gia Ngu đã thu thập được không ít tin tức nóng về chuyện tình cảm, tình một đêm của các nghệ sĩ đối thủ ngay tại đây.

Hôm nay Chu Tê Mạn cũng có mặt, còn dẫn theo ban nhạc của cô ta tới biểu diễn vài bài.

Đoạn Tiêu vẫn dựa trên sofa khu VIP ngủ suốt từ lúc đến tới giờ. Trông anh có vẻ rất mệt mỏi lại như đang phiền muộn điều gì đó.

Nhậm Hàng cũng vừa xong việc và ngồi xuống gọi một ly Mojito. Anh ấy nhìn về phía khu VIP, hỏi một câu rất bỉ ổi: “Anh Tiêu của tôi sao lại NetEase Cloud* rồi. Mới có mấy giờ mà!”

(*NetEase Cloud: “网抑云” là một cách chơi chữ của “网易云音乐” (NetEase Cloud Music), một nền tảng nghe nhạc trực tuyến của Trung Quốc, nơi nhiều người chia sẻ cảm xúc u sầu, buồn bã khi nghe nhạc. “网抑云” ám chỉ trạng thái “u sầu trên NetEase”, như cách mà nhiều người thường nói đùa về việc chìm vào cảm giác buồn bã khi nghe nhạc trên đó.)

“Nhớ vợ rồi chứ gì.” Lục Gia Trạch trêu chọc hỏi: “Ê, mấy hôm trước gặp tiểu Diễn, nói A Tiêu dẫn Hạ Ngưỡng về nhà cũ của cậu rồi?”

“Ừhm, còn ở lại nhà tôi một đêm. Giờ hai người này là sao đây? Muốn dây dưa triền miên đến mức tính chuyện kết hôn à?”

“Ai mà biết chứ, ồ, mà chị Tê Mạn của tôi vẫn ở đây này.” Lục Gia Trạch quay đầu lại: “Xin lỗi chị nhé, bọn tôi nói chuyện này chị không phiền chứ?”

Chu Tê Mạn: “Ý gì đây?”

“Chỉ là trước đây bọn tôi cứ nghĩ cô em Hạ Ngưỡng kia có liên quan đến chị, nhưng giờ nhìn lại thì chẳng phải vậy chút nào.”

Đám con trai khi nhìn nhận về người phụ nữ của anh em thường chỉ có hai cách gọi: kính trọng sẽ gọi là chị dâu, em dâu.

Nhưng nếu chỉ là đùa giỡn, thường là ngay cả cách liên lạc riêng tư cũng chẳng có.

Về điểm này, thực ra Đoạn Tiêu đã đưa ra câu trả lời cho họ từ lâu.

Chỉ là nhóm họ không nghĩ rằng hai người sẽ yêu nhau lâu đến vậy.

Đoạn Tiêu thích một người sẽ thể hiện rất rõ ràng, nhìn cách anh nhìn Hạ Ngưỡng là thấy. Anh làm gì cũng có mục đích, chỉ riêng tình yêu với Hạ Ngưỡng là không bao giờ mong cầu cô đáp lại.

Năm ngoái, Lục Gia Trạch từng hỏi anh một câu, tại sao lại là Hạ Ngưỡng.

Khi đó Đoạn Tiêu chỉ cười, nói rằng không còn cách nào khác, cả đời này chỉ gặp được một người như vậy, nhìn người khác đều không có cảm giác ấy.

Lấy “Cảm giác” làm tiêu chuẩn thật sự mẹ nó quá khó hiểu.

Điều đó có nghĩa là: Có những người chẳng cần làm gì cũng đã là người chiến thắng.

“Chị Tê, đừng buồn nữa. Không chỉ chị mất đi anh Tiêu của chúng ta, mà tụi này cũng mất luôn một đại tướng trong chốn phong hoa tuyết nguyệt rồi!”

 

Chu Tề Mạn lập tức nổi đóa: “Tôi buồn cái gì chứ! Rảnh lắm à? Trông tôi giống trò hề lắm sao?”

Hai năm trước, nếu Hạ Ngưỡng có mặt ở đây, dù thế nào cô ta cũng sẽ nói vài câu. Nhưng giờ đã hai năm trôi qua, chủ đề quanh Đoạn Tiêu vẫn là Hạ Ngưỡng… Điều đó đủ nói rõ rất nhiều thứ.

Đa số những cậu ấm trong giới này thay bạn gái nhanh như thay áo. Không ngờ ở đây cũng có thể trúng xổ số kiểu như vậy, lại trúng được kiểu người si tình như Đoạn Tiêu.

Cô ta đâu phải người thiếu suy nghĩ, sao có thể lại tự chạy đến làm người hoà giải cho họ nữa.

Ánh mắt cô ta đảo qua một vòng, lại thấy bực: “Này, kia là ai vậy?”

Lục Gia Trạch nhìn sang, nheo mắt lại: “Hình như tên Văn Tuyền.”

Gần đây Văn Tuyền chuyển công ty, được dẫn dắt bởi một quản lý hàng đầu mới trở lại làng giải trí. Bước tiến của cô ấy rất mạnh, vừa nhận một vai trong phim cổ trang thần tượng.

Trong ánh đèn mờ ảo, khi nhìn thấy Đoạn Tiêu, cô ấy vô cùng bất ngờ.

Gặp lại lần thứ hai rồi, chẳng phải là duyên phận sao?

Đoạn Tiêu rút điện thoại ra nhắn tin cho tài xế, có thể nhận thấy rõ ràng ánh mắt nhìn chăm chú từ bên cạnh, lông mi anh vẫn cụp xuống: “Nhìn cái gì?”

“Anh rất đẹp trai ạ.” Văn Tuyền mỉm cười chân thành, “Chỉ là hơi lạnh lùng, nhưng là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp.”

Những lời thế này, Đoạn Tiêu không biết đã nghe bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn.

Nghe đến đó, anh thiếu kiên nhẫn liếc nhìn cô ấy rồi hừ khẽ: “Tôi đã nói với cô rằng tôi không thích người khác nhìn chằm chằm vào tôi chưa?”

Đường nét gương mặt người đàn ông ẩn hiện trong tranh tối tranh sáng, khiến người khác nhận ra việc mạo phạm anh hóa ra lại dễ dàng đến thế.

Vốn dĩ anh đã toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách, khiến người khác cảm thấy khó gần. Những lời lẽ lạnh lùng như vậy càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.

“Xin lỗi.” Văn Tuyền lập tức cúi đầu, siết chặt tay, hỏi: “Anh trông không khỏe lắm. Trợ lý của anh đâu rồi? Hay là… gọi bạn gái anh tới đón?”

Đoạn Tiêu khựng lại, lạnh nhạt trả lời: “Cô ấy sẽ không tới.”

“Bạn gái anh hả?” Văn Tuyền ngạc nhiên, “Tại sao cô ấy không tới ạ?”

Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, trong giọng nói thoáng vẻ bực bội vì bị chạm trúng nỗi đau: “Cô ấy không thích tôi lắm.”

“… Hả?”

Chuyện làm ăn, Hạ Ngưỡng không hiểu lắm.

Nhưng tối nay Chung Cập Nguy đã uống rượu, có lẽ anh ấy muốn giải tỏa, hoặc chỉ đơn giản muốn tìm ai đó để tâm sự nên đã chia sẻ với cô không ít chuyện.

Từ người vợ trước bạc tình đến cô con gái tội nghiệp đã mất của anh.

“Chỉ toàn nói về tôi, nói xem tối nay cô không vui chuyện gì?” Xe vẫn chạy, Chung Cập Nguy quay sang hỏi: “Tôi không có chuyên môn đâu, nhưng tôi thấy màn biểu diễn của cô rất xuất sắc. Là các đàn anh, đàn chị trong đoàn nói cô hả?”

“Không phải, thật ra tiết mục màn ba không phải do tôi nhảy, là do đàn chị của tôi đột ngột bị viêm ruột thừa phải nhập viện. Tôi lên thay, bất kể nhảy tốt hay xấu, các anh chị cũng sẽ không trách tôi.”

“Vậy chắc là tự cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô rất giống tôi 10 năm trước.” Chung Cập Nguy nhớ lại bản thân mình từng rất cố chấp, “Trong một cuộc thi hùng biện ở đại học, đội của tôi thua. Tôi cứ mãi tự bắt lỗi bản thân, rồi bị sự tự ti và dằn vặt nhấn chìm.”

Hạ Ngưỡng phồng má: “Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng so với anh thì tôi còn kém xa.”

Từ nhỏ đến lớn, cô thực sự chỉ giỏi mỗi việc nhảy múa.

Việc học của cô rất kém, từ Trung học đã bị người khác gọi sau lưng là “Bình hoa”, thậm chí có người còn cố tình đến trước mặt cô nói điều đó.

“Cô quá khiêm tốn rồi, và học ở Đại học Kinh Châu đấy thôi.”

“Nhưng cũng là nhờ múa mới được vào mà. Nếu việc duy nhất tôi biết làm mà tôi còn không thể làm tốt nhất trong khả năng của mình…” Cô gái nhỏ thở dài buồn bã, “Tôi cũng chẳng biết mình còn có thể sống bằng thứ gì nữa.”

Chung Cập Nguy bật cười: “Cô dễ dàng bỏ qua những điểm mạnh khác của mình. Chẳng phải cô còn lấy được chứng chỉ tâm lý học sao? Cho dù có một ngày không nhảy nữa, cô vẫn có thể nghiên cứu cách xoa dịu lòng người đấy chứ?”

Hạ Ngưỡng nhăn mũi: “Nhưng tôi cũng không phải là người biết ăn nói.”

“Không phải cứ biết nói mới gọi là ‘Biết ăn nói’. Hạ Ngưỡng, ở cô có một loại khí chất làm người khác cảm thấy tĩnh lặng, yên bình. Khả năng lắng nghe và đồng cảm cũng là thế mạnh của cô. Những điều tôi nói tối nay, tôi chưa từng chia sẻ với ai khác.”

Chung Cập Nguy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là do tính tình cô rất dễ chịu nên tôi mới cởi mở như vậy. Bản chất tính cách của cô là mềm mỏng, tinh tế.”

Được khen, cô hơi ngượng ngùng, nói: “Anh Chung cũng là người rất giỏi ăn nói, tôi thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều rồi.”

Chung Cập Nguy mỉm cười: “Có thể giúp cô bớt phiền muộn là vinh hạnh của tôi.”

Cuộc trò chuyện vui vẻ đêm nay chỉ dừng lại khi xe dừng trước tòa chung cư.

Hạ Ngưỡng cảm ơn và chào tạm biệt anh ấy.

Sức hút của người đàn ông lớn tuổi có lẽ nằm ở chỗ dù có bị từ chối, anh ấy vẫn có thể xử lý cảm xúc và mối quan hệ một cách khéo léo.

Anh ấy luôn điềm tĩnh, như thể không bao giờ để lộ vẻ thất vọng trước mặt người khác.

Hạ Ngưỡng nghĩ lại những đạo lý đã trò chuyện trên xe, quẹt thẻ và lên lầu.

Khi cửa thang máy vừa mở, cô suýt nữa bị dọa sợ bởi người đang nằm trước cửa.

Khi đến gần, cô nhận ra đó là Đoạn Tiêu.

Hình như anh tìm nhầm cửa, lại tựa vào khung cửa nhà cô mà ngủ. Người luôn nhạy cảm thế này, vậy mà lại chẳng hề bị tiếng bước chân của cô đánh thức.

Hạ Ngưỡng ngồi xuống, chọc chọc anh: “Này, tại sao anh lại ngủ trước cửa nhà em thế?”

Anh không phản ứng gì, nhưng cổ anh hơi đỏ ửng.

Uống rượu à? Hôm nay cô mặc váy ngắn, chỉ có thể nửa quỳ trên đất, cúi xuống ngửi thử, nhưng không ngửi thấy mùi rượu.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào đôi mắt vừa mở ra của anh, chỉ cách nhau gang tấc.

Không biết Đoạn Tiêu tỉnh dậy từ lúc nào, hàng mi dài khẽ chớp, đột nhiên anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo lại gần.

Hạ Ngưỡng không kịp phản ứng nên ngã lên người anh, vùng vẫy muốn đứng dậy: “Sao người anh lại nóng thế này? Bị sốt sao?”

“Lúc ở cùng với anh, em đều rất chán ghét sao?”

Đoạn Tiêu dang rộng đôi chân dài, một duỗi một co, nhốt cô vào trước người mình.

Hơi thở của anh nóng bỏng, quả nhiên chỉ có bị bệnh mới có thể nói ra những lời kỳ quái thế này: “Họ đều rất thích anh, tại sao em lại chẳng thích chút nào?”

“… Họ là ai?”

Hạ Ngưỡng không hiểu gì, nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng anh lại như người sắp lịm đi, không nói thêm gì nữa.

Có vẻ như sắp nhắm mắt ngủ nữa.

“Anh đừng ngủ ở đây nữa, đi bệnh viện đi.” Cô nói như đàn gảy tai trâu nên đưa tay chạm vào trán anh: “Thôi thì về phòng cũng được, em sẽ đo nhiệt độ cho anh.”

Anh cao lớn như thế, sức lực nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể lay động nổi anh.

Hạ Ngưỡng trước tiên mở cửa nhà mình, ném túi vào trong. Cô đang thở hổn hển vì kéo anh thì điện thoại trong túi lại reo lên.

Là Chung Cập Nguy, người vừa đi chưa xa mà đã quay lại: “Cô để quên giày múa rồi, tôi mang lên nhé?”

“Phiền anh lên đây giúp tôi với, thật sự cần anh giúp một chút… ở tầng 14 toà A.” Hạ Ngưỡng mừng như gặp cứu tinh, đáp không kịp chờ: “Anh đưa điện thoại cho bảo vệ, tôi sẽ nói với họ.”

Hành lang dùng đèn cảm ứng, không có động tĩnh sẽ tắt. May mà Hạ Ngưỡng đã bật đèn trong nhà, ánh sáng hắt ra cửa.

Cô vào phòng vội vã tìm nhiệt kế, đo thử ở cổ, trán và cổ tay của anh.

“39 độ 42.” Hạ Ngưỡng bối rối nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, lẩm bẩm: “Bình thường khỏe như trâu, sao mà sốt lại cao đến thế.”

“Đã sốt mà không tìm bác sĩ, ở trước cửa nhà em làm gì? Lỡ hôm nay em về trễ thì sao? Anh không biết gọi điện thoại à?”

Cô nói với giọng sốt ruột, mắt đỏ lên, rồi đánh nhẹ vào cánh tay anh: “Anh dậy đi!”

Cú đánh này quả nhiên làm anh tỉnh lại.

Đoạn Tiêu dựa lưng vào tường, hơi thở nặng nề và gấp gáp, đôi mắt tối đen khó lường. Cổ dài nóng rực ngửa ra, sau hai giây bỗng đưa tay giữ lấy gáy cô.

Hạ Ngưỡng không ngờ anh sốt vậy mà vẫn còn mạnh đến thế, cô không đề phòng nên bị anh kéo xuống, ép sát vào người.

Môi mềm chạm nhau, cô suýt nữa đập vào sống mũi cao của anh.

Người bị sốt toàn thân đều rất nóng, đôi môi lại khô.

Đầu óc Đoạn Tiêu mơ màng, dường như đang mượn môi cô để hút lấy độ ẩm, khát khao cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chiếm đoạt từng chút dưỡng khí.

“Em…”

Câu nói chưa kịp thành lời đã bị anh nuốt chửng.

Tiếng “Ting” của thang máy vang lên.

Hạ Ngưỡng chợt nhớ ra người cô vừa gọi đến, cảm giác mơ mơ hồ hồ như bị lây nhiệt độ từ anh, vội vàng dồn hết sức đẩy anh ra.

Kết quả là lúc này Đoạn Tiêu lại trở nên yếu đuối rồi.

Bị cô đẩy mạnh về phía sau, đầu anh đập vào tường, phát ra tiếng rên đau đớn.

Hạ Ngưỡng hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh, đưa tay xoa nhẹ sau gáy: “Có đau không… em xin lỗi, em xin lỗi.”

Đèn cảm ứng bật sáng khi người đàn ông từ thang máy bước ra.

Chung Cập Nguy cầm đôi giày múa của cô, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng cô đang ôm đầu Đoạn Tiêu: “Hạ Ngưỡng? Hai người đang làm gì vậy?”

“Anh Chung, có thể giúp tôi kéo anh ấy vào trong không? Anh ấy đang sốt cao.”

Hạ Ngưỡng ngồi quỳ trên sàn, vẻ mặt tuyệt vọng cầu cứu anh ấy, trông như vừa bị một bệnh nhân làm khổ đến rối tung lên.

Chung Cập Nguy: “…”

Trong tủ thuốc gia đình có sẵn thuốc hạ sốt và bột hạ sốt, Hạ Ngưỡng đi đun nước, lại tìm khăn ướt để chườm mát.

Cô bận luôn tay luôn chân, gần như quên mất Chung Cập Nguy đang đứng đó.

Sofa của Hạ Ngưỡng nhỏ, Đoạn Tiêu cao gần 1m90 nên anh phải nằm nghiêng và co người, trông rất khó chịu.

“Sao cậu ấy lại ở trước cửa nhà cô?”

Hạ Ngưỡng đang xem hạn sử dụng của thuốc hạ sốt, ngập ngừng một lát rồi nói thẳng: “Anh ấy sống ở căn hộ bên cạnh, tôi cũng không biết tại sao lại nằm trước cửa nhà tôi nữa, chắc là sốt đến lú lẫn, nhầm số phòng rồi.”

Chung Cập Nguy liếc nhìn cửa đối diện: “Hay để tôi đưa cậu ấy về nhà, tối nay cô ở một mình cũng không tiện.”

“Nhưng tôi không biết mật mã nhà anh ấy.” Cô cắn môi, đứng dậy, trầm ngâm nói: “Để tôi thử xem có mở được không.”

Nói rồi, Hạ Ngưỡng ra ngoài, ngồi xổm xuống trước cửa nhà anh thử từng mật mã.

Lúc này Chung Cập Nguy mới cúi xuống nhìn người đàn ông trên sofa: “Thanh niên bây giờ, vừa tự làm khổ mình vừa làm phiền người khác.”

Cơn sốt quả là đang thiêu đốt, Đoạn Tiêu vừa đau đầu vừa gắng gượng mở mắt nhìn anh ấy.

Chung Cập Nguy bất lực lắc đầu, giọng mang theo chút thương hại, từ trên cao nhìn xuống: “Cuối cùng cũng chỉ là trò trẻ con. Tôi dễ dàng dành cả buổi tối cùng cô ấy, lại còn trò chuyện vui vẻ. Cậu chỉ biết gây phiền phức cho người khác thôi sao?”

Từ chỗ đàm phán trên thương trường, cuộc đối đầu giờ trở thành sự cạnh tranh giữa hai người đàn ông.

Đáng tiếc, Đoạn Tiêu lại đang trong bộ dạng ốm yếu, rõ ràng là ở thế bất lợi. Anh nghe mà khó chịu, nếu không phải đang yếu không đứng vững, anh thật sự muốn cho ông chú ồn ào này một cú đấm.

Đoạn Tiêu dùng khuỷu tay tì vào lưng ghế sofa, loạng choạng đứng dậy.

Bên kia, Hạ Ngưỡng vừa gọi: “Anh Chung, tôi mở được cửa nhà anh ấy rồi.”

Khi quay lại, cô thấy Chung Cập Nguy ngồi trên sofa, trong tư thế như thể vừa bị đẩy ngã xuống.

Còn Đoạn Tiêu, lúc nãy còn nằm trên sofa giờ đang đi thẳng một mạch vào phòng ngủ của cô.

Phòng ngủ của cô!

Hạ Ngưỡng mở to mắt: “Đợi đã, anh đi nhầm phòng rồi!”

Bình Luận (0)
Comment