Cuộc đối chất này giống như một cuộc thành thật giữa các cặp đôi.
Nhưng điều họ thẳng thắn với nhau không phải về người yêu cũ, mà là “Tiền án” của anh.
Đoạn Tiêu đã không còn quan tâm liệu cô có thất vọng, sợ hãi, hay lại một lần nữa trốn tránh mà muốn rời đi, vì dù sao kết quả cũng như nhau.
Chỉ là tái diễn vòng luẩn quẩn của những năm qua mà thôi.
Anh quay đầu tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ xe nơi cơn mưa lại bắt đầu rơi, anh thẳng thắn tiếp tục nói với khuôn mặt bình thản: “Mỗi lần anh nói sẽ thay đổi, thật ra đều là giả vờ thôi. Anh không thể thay đổi được.”
Ha.m m.uốn chiếm hữu lệch lạc, sự ám ảnh b.ệnh ho.ạn và khao khát kiểm soát đều là bẩm sinh. Cho dù sau này có che giấu thế nào để tỏ ra bình thường thì khi đạt được điều mình muốn, bản chất cuồng dại đó cũng sẽ lộ ra.
“Em nói chia tay cũng chẳng có tác dụng với anh đâu.” Anh nhếch môi tự giễu, “Em dường như vẫn không tin rằng anh sẽ không bao giờ buông tay.”
Hạ Ngưỡng siết chặt tay, ngắt lời anh: “Nếu tối nay em thật sự chết trong chiếc xe bán tải đó, anh sẽ làm gì?”
Đoạn Tiêu ngừng lại, nhớ đến cảnh tượng khi anh nhìn thấy chiếc xe bán tải đó. Nếu như cô thực sự ở trong xe, đối với anh đó đã là cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực.
“Đừng đưa ra giả thiết như vậy.”
Cô cố chấp hỏi: “Anh cũng sẽ chết cùng em sao?”
Anh không trả lời.
Nhưng sự im lặng dường như đã nói lên câu trả lời của anh.
“Mẹ em cũng giống vậy.” Hạ Ngưỡng thở dài mệt mỏi, “Nhưng em rất ghét kiểu… cảm xúc ‘Không sao nói rõ được’ như thế này của các người. Tình yêu lúc nào cũng như vậy sao?”
Sự yên tĩnh trong xe bị phá vỡ, từng giọt mưa lộp độp rơi trên kính xe.
Có vài con côn trùng bay về phía ánh sáng trong xe, cô đưa tay áp vào cửa kính, giữ lại một con bướm đêm, rồi chậm rãi nói: “Thật ra em từng đoán được anh đã trở về nước để tìm em.”
Đoạn Tiêu quay sang nhìn cô, rõ ràng cũng kinh ngạc.
Cô thoáng thấy ánh mắt anh đang hướng về phía mình, nhưng không quay lại, nói tiếp: “Năm ngoái vào sinh nhật em, em tập múa ở đoàn múa đến rất muộn mới về. Khi ấy, em ghé vào quán mì gần trường ăn một bát mì. Là anh làm đúng không?”
Anh khẽ nhíu mày.
“Có phải rất ngạc nhiên không? Anh nghĩ rằng không cho rau xà lách vào thì em sẽ không nhận ra à?” Hạ Ngưỡng mỉm cười, “Bát mì đó không có gừng, nhưng lại có vị của gừng.”
Cô không thích ăn gừng, nhưng trong những quán mì bên ngoài, để tăng thêm hương vị, nhiều bát mì đều có gừng băm nhuyễn. Mà cô lại thuộc kiểu người chỉ cần cắn phải một miếng gừng thôi cũng thấy khó chịu, nhưng lại thích mùi gừng một cách khó hiểu.
Vì thế, sau khi Đoạn Tiêu biết được thói quen này của cô, mỗi lần nấu mì anh thường cho vài lát gừng vào nấu chung.
Sau khi nấu xong, anh lại vớt hết gừng ra, chỉ để lại hương vị của gừng trong nước dùng.
“Em nghĩ chẳng có ông chủ quán mì nào lại đặc biệt vớt gừng ra giúp em đâu.”
Giống như, chỉ có cô mới chịu khó nhặt hành tỏi ra giúp anh.
Trước đây, khi chưa xác định được cảm xúc của mình dành cho anh là gì, Hạ Ngưỡng chỉ muốn kết thúc mối quan hệ đó.
Nhưng sau khi hiểu rõ lòng mình, cô vẫn quyết định chia tay. Bởi vì cô suy nghĩ thấu đáo hơn và thực tế hơn.
Không phải ai cũng có thể chọn người mình thích, có người chỉ muốn chọn người phù hợp.
Cô vốn là kiểu người thuộc vế sau.
Nhưng dưới sự ép buộc của anh mới chọn vế đầu.
Đoạn Tiêu không ngắt lời lời bộc bạch của cô, chỉ yên lặng lắng nghe.
Cô thẳng thắn nói: “Cách anh từng ở bên em, bất cứ ai cũng không thể chịu nổi.”
Môi anh hơi cử động, nhưng không thể nói gì.
Hạ Ngưỡng khẽ thở dài, cắn nhẹ môi: “Đôi khi em cũng tự hỏi… giới hạn của em dành cho anh rốt cuộc là ở đâu.”
Mưa ngày càng nặng hạt, sấm chớp rền vang.
“Hai năm trước, chuyện Nhiếp Tiểu Trượng bị chết ngạt trong đám cháy, em đã nói với cảnh sát rằng anh không làm gì cả, em cũng nói vậy với mẹ anh. Nhưng thực ra em hoàn toàn không biết anh cuối cùng có làm hay không…”
“Em luôn không dám hỏi anh, cũng không dám đề cập đến chuyện đó. Nếu thật sự là anh cố tình không để anh ta thoát ra, em không biết phải đối diện với anh thế nào.”
“Nếu ngày đó anh không đến, con dao anh đưa em sẽ không chỉ đâm vào chân anh ta.” Cô siết chặt gấu áo, “Em thà rằng… chính em giết anh ta. Cũng không muốn cái chết của anh ta có liên quan gì đến anh.”
Hai năm nay, cô thường mơ thấy cơn ác mộng này.
Mơ thấy cảnh tượng đêm đó.
Ngọn lửa lớn, khói đen cuồn cuộn, đầu óc quay cuồng, máu dính trên tay và cảnh Đoạn Tiêu kéo Nhiếp Tiểu Trượng vào phòng ngủ mà cô không nhìn thấy.
Cô cũng thường mơ thấy lời Đoạn Tự nói khi khuyên cô chia tay với Đoạn Tiêu—— “Đừng khiến nó bộc lộ những mặt tồi tệ nhất nữa.”
Anh yêu cô, luôn có thể chăm sóc cô tốt hơn.
Nhưng những gì cô mang đến cho anh dường như chỉ là những điều không thể chấp nhận.
Khi nhận ra sự không tương xứng này khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Cô đã lớn lên như vậy, những điều có thế chắc chắn vốn không nhiều. Thường thiếu can đảm trong hầu hết mọi chuyện, huống chi là yêu một người.
“—— Lời mẹ anh nói với em thật sự là một cáo buộc rất nghiêm trọng.”
Nhớ lại những chuyện đã qua, Hạ Ngưỡng hít sâu một hơi: “Nếu ở bên anh mà mọi thứ đều trở nên tồi tệ, vậy thì em sẽ cảm thấy bản thân cũng là một người tồi tệ.”
Cô khó khăn quay đầu nhìn anh, mắt đỏ hoe, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở không thể kìm nén: “Nhưng một mối quan hệ tốt đẹp, không phải như vậy.”
Đoạn Tiêu chưa bao giờ biết rằng cô vẫn luôn canh cánh về những chuyện xảy ra năm đó.
Ngay cả cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ nào để chứng minh cái chết của Nhiếp Tiểu Trượng có liên quan đến anh. Dù cho là anh làm đi nữa, việc nhắc lại bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đoạn Tiêu thản nhiên lên tiếng: “Nếu cái chết của Nhiếp Tiểu Trượng là do anh gây ra thì sao chứ? Anh ta muốn giết em, lẽ nào anh không thể làm gì sao?”
Nghe câu trả lời của anh, trái tim Hạ Ngưỡng như bị thắt lại.
Cô vừa nức nở vừa thì thầm: “Không phải là anh, không phải đâu! Anh đừng nói nữa… đừng nói nữa mà.”
Anh cứ thế yên lặng nhìn cô khóc, lại có một cảm giác kỳ lạ khó hiểu.
Mười năm trước, giữa đám lưu manh kia, cô đã hiểu lầm anh là người đáng thương nhất. Mười năm sau, anh lại ép cô phải đối diện với mặt đen tối nhất của mình.
Có lẽ bản chất thật sự của anh vốn dĩ là như vậy.
Dù cho anh cố tình khiến Nhiếp Tiểu Trượng chết trong đám cháy đó, cô cũng chẳng nợ anh điều gì.
Dù sao thì từ 10i năm trước, cô đã từng ngăn cản anh một lần rồi.
“Khi còn nhỏ, anh từng bị gia đình gửi đi hai lần, lần thứ hai trở về là lúc anh 13 tuổi. Con chó mà Đoạn Ngật Nhiên nuôi đã cắn anh, chỉ vài ngày sau con chó ấy không còn xuất hiện nữa. Vậy nên họ mặc định là anh đã giết nó.”
Nhưng thực tế là vì Đoạn Ngật Nhiên không biết dạy dỗ con chó đó, sau khi cắn anh, nó còn cắn cả hàng xóm.
Ngay hôm đó, người hàng xóm đã tháo vòng cổ của nó và lén gọi đội bắt chó trong thành phố đến và bắt nó như một con chó hoang.
“… Nhưng thực sự cũng không thể nói là chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh.” Đoạn Tiêu cười nhạt, thờ ơ nói, “Khoảng thời gian đó, Đoạn Ngật Nhiên gần như phát điên lên vì tìm con chó, còn anh đứng ngoài cuộc lại không hé môi một lời.”
Ngoài ra còn có sự hiểu lầm trong gia đình về anh và ông ngoại.
Chỉ vì khi tan học về sớm, Đoạn Tiêu là người đầu tiên phát hiện ông cụ ngất xỉu trên cầu thang.
Dì bảo mẫu nói rằng nhìn thấy anh đang lạnh lùng đứng bên cạnh.
Nhưng lúc đó anh đã đưa ông cụ từ trên cầu thang xuống, đặt nằm ngửa trên thảm và gọi xe cấp cứu.
“Việc Nhiếp Tiểu Trượng không thoát khỏi đám cháy không liên quan gì đến anh. Anh không cần phải lừa em.” Đoạn Tiêu đưa tay lên, dùng ngón cái lau nước mắt nơi khóe mắt cô, “Nhưng thật lòng mà nói, nếu hôm đó không phải là một sự cố ngoài ý muốn, có lẽ anh cũng sẽ đích thân ra tay.”
Cô sẽ không bao giờ hiểu được, tại khoảnh khắc anh nhìn thấy mạng sống của cô bị đe dọa, trong lòng Đoạn Tiêu dâng lên một nỗi hận thù và ác ý đối với Nhiếp Tiểu Trượng mạnh mẽ đến thế nào.
Vậy nên dù cô có tin anh làm hay không làm, với anh điều đó cũng chẳng còn quan trọng.
Nhưng điều này đối với Hạ Ngưỡng lại khác.
Cô như vừa được thở phào nhẹ nhõm, gạt tay anh đang chạm vào mặt mình ra, dần ngưng nức nở, bực bội nói: “Tại sao anh cứ thích làm em sợ vậy!”
Anh vô tâm đáp: “Anh vốn đâu phải người tốt.”
Hạ Ngưỡng kéo khăn giấy che mặt, giọng nghèn nghẹn: “Nhưng người quân tử chỉ xét hành động, không xét tấm lòng, xét tấm lòng thì trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo.”
Ý nghĩ xấu thì ai mà chẳng có.
Nhưng không phải ai cũng thực sự hành động.
“Ngày qua ngày chỉ toàn đọc mấy thứ vớ vẩn này à?” Bầu không khí vừa dịu đi đôi chút, anh lại mở miệng trêu chọc: “Thảo nào luận văn tốt nghiệp của em bị thầy trả lại để sửa tới 5 lần.”
“…”
Cô lập tức đỏ mặt vì giận, thậm chí còn lắp bắp vài câu: “Sao anh cũng biết cả chuyện này! Anh có cài thứ gì vào máy tính của em không hả?”
Đoạn Tiêu liếc cô như đang nhìn kẻ ngốc: “Anh có quay lại trường, nghe các giáo sư tán gẫu thôi.”
“…”
Hạ Ngưỡng chán nản, lẩm bẩm nhỏ: “Thật là thiếu đạo đức sư phạm, thế mà còn chọn em làm đại diện sinh viên xuất sắc lên phát biểu. Thế này khác gì qua cầu rút ván, sau lưng lại cùng các thầy cô cười nhạo em——”
Cô vừa dứt lời, anh đột ngột ôm lấy eo cô, kéo cô từ ghế phụ sang ngồi lên đùi mình.
Bị bất ngờ đặt ngồi lên đùi anh, Hạ Ngưỡng ngây ra: “Anh…”
Đoạn Tiêu không nói gì, cảm xúc có phần nặng nề. Anh siết chặt cô vào lòng, cằm tựa lên đôi vai ấm áp của cô, vùi đầu vào đó và hít sâu một hơi.
Như thể đang bày tỏ sự may mắn vì mất đi rồi lại tìm thấy.
Tối nay thực sự đã khiến anh hoảng sợ không ít, anh khẽ thì thầm: “Cũng may là em không sao.”
Mùi mưa ẩm ướt trên người hòa lẫn với hương gỗ lành lạnh của anh, Hạ Ngưỡng ngây người trong vài giây, hàng mi dài thấm ướt nước mắt giờ đang yếu ớt rũ xuống mi mắt.
Đi bộ cả buổi làm cô chẳng còn sức để đẩy anh ra, nhớ ra điều gì đó, cô khẽ hỏi: “À, ông ngoại anh thế nào rồi? Sao anh không về?”
“Cầu bị sập, đang sửa.” Anh nhìn chiếc điện thoại im lìm không báo gì, giọng không chút cảm xúc, “Không có tin tức thì xem như là tin tốt.”
Để tiết kiệm pin chờ cứu hộ, họ không bật điều hòa. Hai người ôm nhau như vậy ít nhiều cũng ấm hơn.
Một lúc sau, Hạ Ngưỡng nhẹ giọng gọi anh: “Đoạn Tiêu.”
“Ừhm?” Anh ngẩng lên và nhìn cô từ trên xuống dưới: “Em thấy chỗ nào không khỏe à?”
Cô chậm rãi lắc đầu, có chút bâng khuâng hỏi: “Không, chiếc xe bán tải của ông chủ homestay chắc không rẻ nhỉ? Em mới kiếm được chút tiền thôi.”
“…”
Đoạn Tiêu ôm cô khẽ thở dài.
Không biết nói gì, cảm thấy đau đầu.
Chẳng bao lâu sau, từ xa vang lên tiếng còi xe và tiếng người, ánh đèn pin chói lóa chiếu thẳng về phía họ.
Là người của đội cứu hộ đến.
Trận mưa lớn này đã ảnh hưởng không nhỏ đến khu vực núi.
Sau khi Đoạn Tiêu và Hạ Ngưỡng trở lại homestay, điện đã được khôi phục nhưng mưa vẫn chưa ngừng.
Người dân ở đây sống trên vùng cao, nên lũ quét không ảnh hưởng đến an toàn của họ, nên rất nhiều người trong thị trấn đã ra góp sức sửa cầu.
Đến ngày thứ ba thì cầu sửa xong, mưa cũng ngừng vào buổi sáng hôm đó.
Sáng sớm, Hạ Ngưỡng nhận được tin nhắn trong nhóm của đoàn làm phim thông báo chuẩn bị quay lại làm việc.
Cô vừa ngồi dậy trên giường thì nghe thấy tiếng Hứa Nghê ở dưới lầu gấp gáp gọi cô: “Hạ Ngưỡng, dậy mau, ra mà xem a a a! Chồng cậu gãy chân rồi!!”
Hạ Ngưỡng ngơ ngác, chậm rãi suy nghĩ về những gì cô ấy đang nói.
Ồ, Đoạn Tiêu bị gãy chân.
Vừa đặt chân xuống giường, khoảnh khắc gót chân chạm đất, thông tin mới hoàn toàn ngấm vào đầu cô.
Cái gì!
Đoạn Tiêu bị gãy chân rồi?!
Đợi đến khi Hạ Ngưỡng chạy từ trên cầu thang xuống.
Đã nhìn thấy Hứa Nghê đang đứng trong sân, bịt tai và lớn tiếng kêu lên: “Tôi không nghe, tôi không nghe! Tôi đâu biết là cậu bị gãy xương chứ? Tôi chỉ thấy có người dìu cậu vào thôi! Tôi còn đang lo cho hạnh phúc nửa đời sau của Hạ Ngưỡng nữa này!”
“…”
Đoạn Tiêu ngồi ở ghế sau, chân dài bắt chéo, đặt trên chỗ tựa chân của ghế trước. Anh dựa vào ghế khoanh hai tay lại nhìn chằm chằm cô ấy với vẻ khó chịu.
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, anh liếc qua, nhìn đến chân của Hạ ngưỡng thì cau mày hỏi: “Sao em không mang giày?”
Sàn nhà của homestay lát gỗ, bên ngoài là đá trơn nhẵn, không hẳn là cấn chân, nhưng sau trận mưa thì ướt và lạnh.
Hạ Ngưỡng quấn một chiếc áo khoác trên người, còn chưa cài nút, chỉ nắm chặt vạt áo phía trước.
Cô dụi mắt rồi nhìn xuống hai chân anh: “Anh bị sao thế?”
Trong sân có mấy người đàn ông, trong đó có đội trưởng đội cứu hộ đã cứu họ tối hôm trước.
Anh ấy nói giọng địa phương miền Bắc, giải thích: “Người yêu cô lái xe chở chúng tôi sửa cầu xong trở về, trên đường gặp phải đứa nhỏ bướng bỉnh kia! Thằng bé giận dỗi mẹ, trèo lên cây rồi rơi xuống, may mà được cậu ấy đỡ.”
Hạ Ngưỡng nhìn về phía đứa nhỏ mà đội trưởng chỉ, nhận ra đó là một gương mặt quen thuộc, ngạc nhiên hỏi: “Có phải em là cậu bé chỉ đường cho chị hôm trước không?”
Cậu bé biết mình gây họa, rụt rè trốn sau lưng đội trưởng.
“Chỉ vì đỡ một cậu nhóc mà lại ngã đến gãy chân?” Hứa Nghê chen vào, giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại, “Tiêu à, cậu không được rồi.”
Đoạn Tiêu liếc cô ấy một cái.
“Cây đó cao thực sự rất cao! Mặt đất thì không bằng phẳng.” Đội trưởng vội vàng nói thêm: “Thằng bé cũng nặng nữa, cả người đè lên tiểu Đoạn…”
Hạ Ngưỡng bước đến gần anh, hỏi: “Bị chân nào?”
Anh kéo tay cô đặt lên đầu gối trái của mình: “Chỗ này.”
Cô không dám dùng lực, chỉ hỏi: “Đau lắm không? Có bị chấn thương gì ở cơ hay xương không?”
“Phần dưới đầu gối bị tê hết rồi.”
Vừa trả lời, Đoạn Tiêu vừa cài cúc áo khoác của cô lại cho ngay ngắn.
“Vậy thì nghiêm trọng rồi. Mau đến bệnh viện đi, để lâu như vậy.” Hạ Ngưỡng rút tay lại, muốn tìm chìa khóa xe của anh.
Hứa Nghê đứng cạnh đưa chìa khóa xe cho cô rồi lên ghế sau: “Đi đến bãi đáp hôm trước ấy, trợ lý đã gọi điện rồi, bệnh viện sẽ phái máy bay cứu hộ tới ngay.”
Hạ Ngưỡng vội vàng vào nhà thay giày.
Khi ra lại, cô nhìn cậu bé đứng bơ vơ trước cửa: “Em lại đây, chị tiện đường đưa em về luôn.”
Hứa Nghê ở phía sau cười lớn: “Thằng bé này đúng là biết lừa người, tính toán hẳn hoi để được đi nhờ về nhà chứ gì.”
Vốn dĩ đến chiều nay, tập đoàn Đoạn thị đã sắp xếp xe trung chuyển đón các cấp cao rời đi.
Nhưng Đoạn Tiêu phải trở về trước nửa ngày vì chấn thương ở chân, chỉ để trợ lý ở lại lo liệu công việc.
Lần này Hứa Nghê cũng sẽ cùng máy bay trực thăng về lại trung tâm thành phố, vali cũng đã được mang xuống.
“Lát nữa em phải về lại trường quay, đoàn phim hôm nay làm việc lại rồi.” Hạ Ngưỡng nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Lúc về em đưa chìa khóa xe cho trợ lý Thôi nhé?”
Đoạn Tiêu ngước mắt lên: “Vậy em đừng đưa anh đi, gọi trợ lý Thôi qua đây.”
“Tại sao?”
“Nếu em về mà lại lạc đường, anh biết đi đâu tìm em?”
Hạ Ngưỡng hơi xấu hổ: “Sẽ không đâu, trước lạ sau quen. Hơn nữa, hôm trước là vì mưa to, trời tối om mà xe lại hỏng.”
Đoạn Tiêu không nghe, gọi to ra ngoài cửa xe: “Trợ lý Thôi!”
Hạ Ngưỡng ấn nút cảm ứng đóng cửa sổ xe lại, không đợi trợ lý Thôi đến mà lái xe đi ngay, bẻ lái và tiến ra đường lớn.
Sắc mặt anh sa sầm: “Hạ Ngưỡng, anh bị thương ở chân thôi, chứ đâu có phế.”
“Vậy thì sao nào, anh muốn đánh em sao?”
“…”
Hứa Nghê và cậu bé ở bên cạnh chẳng dám nói một lời, im lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại, lặng lẽ xem cuộc đấu khẩu của cặp vợ chồng.
Hạ Ngưỡng đạp ga, lại nhỏ giọng nói anh: “Em đã nói rồi, bây giờ trời không mưa lại còn là ban ngày, em chắc chắn sẽ về an toàn. Trợ lý Thôi cũng là con gái, lớn hơn em không bao nhiêu, lại còn chưa quen đường như em nữa.”
Đoạn Tiêu cười lạnh: “Sao không nói mấy câu đó lúc em khóc trong rừng một mình hôm trước?”
“Chẳng phải anh biết rõ nhất em sẽ không bị lạc sao?” Cô cao giọng, mang chút thẹn quá hóa giận: “Em còn mang theo điện thoại mà.”
Câu này ngầm nhắc nhở anh về việc đã cài định vị vào điện thoại của cô.
Chỉ có hai người họ mới hiểu được.
Bầu không khí trong xe bỗng trầm lặng hẳn. Hứa Nghê nhìn qua nhìn lại hai người với đôi mắt tò mò.
Chẳng hiểu sao lần này Hạ Ngưỡng lại tức giận đến thế.
Còn Đoạn Tiêu cũng không nói thêm gì, như thể biết mình sai, chỉ lặng lẽ dùng điện thoại chụp lại mấy ngã rẽ dễ bị nhầm trên đường.
Đến nơi, anh gửi những bức ảnh đó cho cô.
Vì chân bị thương nên anh không thể di chuyển nhiều, đội y tế đã chuẩn bị sẵn cáng để đưa anh lên trực thăng. Trước khi lên máy bay, Đoạn Tiêu nhìn cô, vẫy tay bảo cô lại gần.
Cánh quạt của máy bay trực thăng đang quay.
Gió quá lớn khiến không thể nghe rõ người khác nói gì.
Hạ Ngưỡng đành tiến đến, cúi xuống bên cạnh cáng và ghé tai vào gần anh.
“Không cần đưa chìa khóa xe cho trợ lý Thôi, em tự lái đi.” Đoạn Tiêu dặn xong, lại khẽ chạm vào phía sau tai cô, giọng khàn khàn: “Đừng không trả lời tin nhắn của anh.”
Tai Hạ Ngưỡng đỏ ửng, cô đứng dậy đáp mơ hồ: “… Được.”
Sau khi trở về, Đoạn Tiêu đi chụp X-quang chân bị thương. Không lâu sau, anh thấy tin nhắn của Hạ Ngưỡng.
【Cấm Tiêu】: Em đã đến đoàn phim, chân anh sao rồi?
Đoạn Tiêu trực tiếp gọi lại: “Gãy xương rồi, phải bó bột, anh cần ở lại viện theo dõi một tuần. Bác sĩ nói có vẻ khá nặng. Khi nào em về?”
“Em chắc phải hai, ba ngày nữa,” Có lẽ vì làm việc, giọng cô có vẻ mệt mỏi, uể oải: “Tiến độ của đoàn phim bị trì hoãn mất mấy hôm vì cơn bão.”
Đoạn Tiêu không nói gì.
Hạ Ngưỡng nhạy cảm hỏi: “Anh sao thế?”
“Không sao cả.” Giọng anh lãnh đạm. “Chỉ là lần đầu bị thương ở chân, tự chăm sóc bản thân một mình cũng hơi bất tiện.”
“Không tìm được hộ lý sao? Với lại anh cũng chỉ bị thương ở một chân thôi mà…”
“Không được, anh không thích người lạ đụng vào mình.”
“Biết rồi.” Cô suy nghĩ một chút, nói: “Em sẽ cố gắng về sớm.”
“Được rồi.”
Hai từ này anh nói ra như thể đầy miễn cưỡng.
“… Tôi nhớ lời tôi nói là ‘Cậu bị căng cơ bắp chân, bên trong bị tụ máu, tạm thời cần phải nằm viện theo dõi một tuần’ mà”
Bác sĩ chỉnh hình của anh ngồi đối diện bàn làm việc, nghe nội dung cuộc gọi vừa rồi, hoài nghi hỏi: “Sao qua miệng cậu lại thành ra—— gãy xương, còn phải bó bột vậy?”
Bác sĩ nói xong thì nhìn chân anh, không hề có vấn đề gì.
Đoạn Tiêu không biểu lộ cảm xúc nào sau khi nói dối, dùng ánh mắt lạnh lùng như bảo “Anh đừng lo chuyện của tôi” nhìn bác sĩ.
“Để tán gái mà không từ thủ đoạn nào, tôi phục thật đấy.” Bác sĩ dựa lưng vào ghế, lại hỏi: “Cậu đã đi thăm ông ngoại của mình chưa?”
Đoạn Tiêu nhìn xuống, đáp nhẹ nhàng: “Tôi không phải bác sĩ, thăm cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
…
Tại một tầng khác của bệnh viện này, ông ngoại của anh đã được chuyển vào phòng ICU sau nhiều lần nhận thông báo nguy kịch.
Bác sĩ điều trị cho biết tình hình lần này không lạc quan, chỉ yêu cầu người nhà chuẩn bị tốt tâm lý.
Từ sau lần bị đột quỵ thì sức khỏe của ông cụ đã suy giảm đáng kể, không còn như trước. Thực ra, ông cụ đã qua cửa tử nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không chống chọi nổi nữa.
Trong suốt một ngày, họ hàng nhà họ Đoạn có không ít người tới thăm.
Nhưng họ cũng không thể vào trong phòng bệnh, chỉ có thể tận tình hoặc ra vẻ, nhìn vào trong qua cửa sổ kính.
Đến tối, khi Đoạn Tiêu tới, anh thấy Đoạn Tự vẫn đang đi giày cao gót mang khi đi làm, ngồi trên sàn nhà.
Hôm nay bà ta có hai cuộc phỏng vấn nên trang điểm rất tỉ mỉ, ăn mặc trang nhã. Nhưng bất cứ liệu pháp thẩm mỹ nào cũng không thể che giấu sự mệt mỏi và nỗi lo lắng trên gương mặt bà ta lúc này.
Ông cụ nằm trong phòng bệnh không còn có thể chỉ huy mọi việc, ngay cả những cuộc trò chuyện vui vẻ bình thường cũng không thể làm được, chỉ còn cơ thể bị gắn đầy các loại ống.
Khi ông cụ khoẻ, Đoạn Tự vẫn còn có nơi nương tựa.
Giờ ông cụ ngã xuống, bà ta hoàn toàn không còn người thân thiết nhất bên cạnh.
Đoạn Tiêu đặt hộp thức ăn giữ nhiệt lên ghế bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay đỡ bà ta đứng dậy: “Dì đã nấu canh, ít nhất mẹ cũng nên ăn một chút đi.”
Đoạn Tự ngồi lên ghế, nhắm mắt lại: “Ngật Nhiên sẽ về nhà vào ngày mai. Nó được nghỉ hè, nhớ bảo người đi đón nó.”
“Ừhm.”
“Mẹ nghe nói dạo này con lại đi quấy rầy cái cô Hạ Ngưỡng đó.” Bà ta chạm nhẹ vào mặt đồng hồ Patek Philippe trên tay trái, xoay đi xoay lại. “Rốt cuộc có phải con đang cố tình chống đối mẹ, hay là không cam lòng khi một cô gái không thích mình?”
Đoạn Tiêu nhìn bà ta: “Mẹ thật sự cần phải can thiệp vào chuyện tình cảm của con sao?”
Đoạn Tự phản bác: “Trong cái vòng tròn ở Kinh Châu có nhiều cô gái tốt như vậy, sao con không thể đổi người khác? Con biết rõ mẹ ghét những người nhiều mưu kế và không đi đúng đường như thế!”
Đối với Đoạn Tự, ấn tượng của bà ta về Hạ Ngưỡng phần lớn là về sự việc của La Lương Sâm. Dù La Lương Sâm không ra gì, nhưng những gì Hạ Ngưỡng đã làm sao có thể nói là lương thiện được.
Chưa kể đến mỗi khi Đoạn Tiêu gặp cô, anh đều làm ra đủ loại hành vi nổi loạn.
Đoạn Tự chắc chắn không thể chấp nhận loại con gái như vậy.
“Nhiều mưu kế…” Anh thì thầm vài chữ, dường như thấy thật buồn cười, “Chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho người thân mà làm sai một chuyện đó. Trong khi chưa rõ bản thân có thích con hay không, lại bị buộc phải ở bên con gần hai năm. Thế này mà gọi là nhiều mưu kế?”
Đoạn Tự nhíu mày, nhìn anh với vẻ không vui.
“Mẹ cũng biết là con theo đuổi cô ấy mà.” Đoạn Tiêu châm biếm, “Con đã theo đuổi nhiều năm như vậy, sao mẹ vẫn nghĩ là do cô ấy nhiều mưu kế?”
Đoạn Tự lạnh lùng nói: “Con bị một cô gái làm cho mê muội, còn nói như vậy!”
Thực ra, hai mẹ con họ rất hiếm khi ngồi lại nói về chuyện riêng tư lúc rảnh rỗi. Nói chính xác là chưa bao giờ.
Đoạn Tiêu không ở bên cạnh mẹ từ khi còn nhỏ, nhất là ở độ tuổi 5, 6 tuổi là độ tuổi bắt đầu có ký ức. Khi được đón về nhà anh đã là một đứa trẻ lớn, không phải kiểu người sẽ trò chuyện với mẹ.
Càng đừng nói, Đoạn Tự cũng luôn mang hình ảnh người mẹ nghiêm khắc.
“Con còn nhớ khi học lớp một ở thị trấn Cô Bắc, con thường xuyên đánh nhau.”
Đoạn Tự hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu bà ta nghe anh nhắc đến quá khứ.
Đoạn Tiêu nhìn về phía cửa kính phòng ICU, ánh mắt không thật sự tập trung: “Cảnh sát và trường học đều không gọi được phụ huynh, cũng không có ai quản giáo con. Có lần, con đánh nhau với ba, bốn người.”
“Đám người đó thật phiền phức, con bị quấy nhiễu đến mức còn từng nghĩ đến sẽ phạm tội giết người…”
“—— Đoạn Tiêu!”
Đoạn Tự kịp thời nhắc anh dừng lại, nghiêm mặt nói: “Đừng nói bậy, con là con trai của Đoạn Tự mẹ, không giống với những loại cặn bã, chống đối xã hội đó.”
Anh chỉ cười khẩy, cúi thấp xuống.
Nhìn xem, cả mẹ ruột anh cũng không thể chấp nhận một Đoạn Tiêu như vậy.
“Mẹ không phải đã hỏi con tại sao phải can thiệp vào cuộc sống của Hạ Ngưỡng sớm như vậy sao? Bởi vì chính cô ấy đã can thiệp vào cuộc đời của con trước.”
Đoạn Tiêu nghiêm túc nói: “Nếu như đời này không phải cô ấy, con cũng sẽ không có ai khác.”